Dị Giới Thú Y

Chương 113



Thanh Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp là lưỡi đao Phán Quyết sao? Sở Thiên nheo mắt.

"A Tư Nặc, lưỡi đao Phán Quyết có gì đặc biệt không?" Sở Thiên hỏi, thanh Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp không phải một thanh đao bình thường, điều này Sở Thiên đã biết, nhưng hắn không ngờ nó lại có một cái tên khác --- Lưỡi đao Phán Quyết.

"Không có gì đặc biệt cả!" A Tư Nặc nhún vai, thờ ơ nói: "Trước đây nó đứng đầu trong Thất đại thần khí thượng cổ, nhưng giờ thì nó vô dụng."

"Tại sao lại vô dụng?" Sở Thiên vội vàng hỏi, Thất đại thần khí thời thượng cổ? Lại còn là đứng đầu? Thứ vũ khí lợi hại này sao lại vô dụng được? Sở đại thiếu gia ta xót quá à!" Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

"Bởi vì chủ nhân của nó bây giờ là ngươi!" A Tư Nặc lấy lại được phong thái của ma thú cấp mười, "Ở trong tay ngươi nó là một thứ đồ bỏ đi!

Ặc~~~ rõ ràng là coi thường lão tử mà!

A Tư Nặc cũng nhanh chóng phát hiện ra lời nói của mình hơi xúc phạm Sở Thiên, nếu là người khác thì cũng chả sao, nhưng Sở Thiên lại là chủ nhân của tiểu thư AK47, "Ai chà, Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh, ta không nói ngài là đồ bỏ, ý ta là lưỡi đao Phán Quyết ở trong tay ngài là đồ bỏ đi!"

Có gì khác nhau sao hả? Sở Thiên bị cái tên ma thú cấp mười nói năng loạn xạ này làm tức chết rồi, "Được rồi, được rồi, ngươi không cần giải thích, ta hiểu rồi."

"Hì hì!" A Tư Nặc cười, gãi gãi đầu nói: "Giống như các Thần khí khác, tác dụng của lưỡi đao Phán Quyết chỉ phát huy được khi dùng Thần kỹ thời thượng cổ. Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh, hiện nay ngài…"

"Thần kỹ thời thượng cổ?" mắt Sở Thiên sáng lên, chỉ cần A Tư Nặc tìm được Mạch Khẳng Tích là lão tử có thể đến Hồng Nguyệt Thành học Thần kỹ thời thượng cổ rồi! Vì thế Sở Thiên vẫn không nản lòng, "Nếu ta học được, thế Đức Khố Lạp…. không, lưỡi đao Phán Quyết có tác dụng gì?"

"Ta không biết!" A Tư Nặc nói: "Chỉ có chủ nhân mới biết được tác dụng của Thần khí. Nói rồi, A Tư Nặc lắc đầu, khuyên nhủ Sở Thiên: "Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh, Tuy thần khí có thể nâng cao sức mạnh cho chủ nhân, nhưng có cho là ngài học được Thần kỹ thì cũng không sử dụng được lưỡi đao Phán Quyết đâu!"

"Tại sao?" Sở Thiên suýt tí nữa thì nhảy chồm lên, có một thứ Thần khí mà lại không dùng được đúng là một sự hành hạ khủng khiếp!

"Được gọi là Thần khí là bởi vì nó được Thần sử dụng!" gương mặt A Tư Nặc trở nên nghiêm túc, chỉ vào chiếc nhẫn không gian trong tay Sở Thiên: "Nếu một ngày nào đó ngày thành Thần thì cái nhẫn kia chính là Thần khí! Nếu ngài không phải Thần thì dù có đưa ngài vũ khĩ của Sáng Thế Thần, nó cũng chỉ là đồ bỏ đi mà thôi!" A Tư Nặc dừng lại một chút, hơi bối rối nhìn Sở Thiên, "Các vị thần đều được tạo ra bởi Thần Sáng Thế. Bất kể là con người hay ma thú đều không thể trở thành Thần được. Cái này… Phất Lạp Địch Nặc, ngài mãi mãi không thể…"

"Hà hà.." Sở Thiên cười, có lẽ A Tư Nặc không biết chuyện của Hồng Nguyệt thành rồi. Thế là Sở đại thiếu gia bắt đầu khoe khoang, "Điều này ngươi không phải lo. Ta có thể học Thần kỹ ở Hồng Nguyệt Thành!" Có điều Sở Thiên nói nhưng không có chút tự tin nào. Hồng Nguyệt Thành được xây dựng mấy trăm năm nay, học sinh của Ba Đế cũng không phải ít, nhưng chưa có một ai là con người. Chưa có bất kỳ con người nào học được Thần kỹ cả!

"Hồng Nguyệt Thành?" A Tư Nặc suy nghĩ một lúc, chợt bừng tỉnh, "Ngài nói cái tên Ba Đế đấy hả? Hừ!" A Tư Nặc hừ một tiếng coi thường, "Hắn mà có Thần kỹ?! Ta nhổ vào! Chẳng qua chỉ là có chút bản lĩnh! Ta chỉ cần một tay cũng đánh được hắn!"

"Hả?" Sở Thiên không hiểu, sự tôn nghiêm cuối cùng của loài người, đệ nhất cao thủ của đại lục, chủ nhân Hồng Nguyệt Thành trong mắt A Tư Nặc lại thành một kẻ không đáng nhắc đên thế này? Dù sao thì Sở Thiên cũng là con người, hắn phản bác lại: "Hắc hắc, A Tư Nặc, Ba Đế có một con ma thú cấp mười đấy!"

"Ba Đế chỉ là bắt được một tên hậu duệ thôi, ta thừa sức đánh lại hắn!" vẫn cái vẻ không thèm quan tâm, "Phất Lạp Địch Nặc, ngài không tin sao?" thấy Sở Thiên nhìn mình với ý: Ngươi đang nói khoác, A Tư Nặc hơi hoảng, "Ta nói thật mà, cái tên bị hắn đánh bại chỉ là một con ma thú cấp mười hậu duệ vừa mời học được ma pháp.

"Hậu duệ mà ngươi nói là có ý gì?" Sở Thiên nheo mắt lại. Bí mật, đây chính là là một điều bí mật! Chuyện này chắc không phải ai cũng được biết. "Ngươi thì sao? Có cấp bậc gì?"

"Ta là ma thú thượng cổ!" A Tư Nặc nói với vẻ mặt rất tự hào về ma thú thượng cổ, "Ba Đế bắt được chỉ là ma thú thượng cổ đời sau thôi, sức mạnh của bọn hậu duệ ấy căn bản không thể so sánh được với ma thú thượng cổ chúng ta!"

"Hừ! Tên hậu duệ đáng chết! Bị con người đánh bại không tự sát lại còn làm vật nuôi cho hắn!" A Tư Nặc bỗng nhiên bừng bừng nổi giận, "Rõ ràng là làm mất hết cả sự tôn nghiêm của ma thú!"

Sở Thiên đã bị dội một gáo nước nước lạnh, đệ nhất cao thủ của loài người ở trước mặt một ma thú cấp mười chân chính lại chẳng là cái gì hết! Nhìn bộ dạng căm thù của A Tư Nặc bây giờ, xem ra việc thu phục hắn không có hy vọng gì rồi. Hắc hắc, nhưng chỉ là tạm thời thôi.

"Đừng giận nữa! Loại ma thú ấy không đáng để ngươi giận đâu!" Sở Thiên thuận miệng khuyên một câu, rồi có vẻ không có chủ ý hỏi A Tư Nặc: "Ngươi có quen một ma thú cấp mười tên Mặc Phi Đặc không? Khi biến thành người thì là một đứa trẻ con."

"Chưa nghe bao giờ!" A Tư Nặc nghĩ hồi lâu đáp, "Chắc là hậu duệ của ma thú thượng cổ nào đó hả?"

"Còn một chuyện nữa." thần sắc A Tư Nặc đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Giúp ngươi tìm người đã là vi phạm tôn nghiêm của ma thú cấp mười rồi, nên ta chỉ giúp một việc đó thôi, chuyện khác ta không quan tâm!"

"Không vấn đề gì!" tuy mồm nói là không sao nhưng Sở Thiên đang cười thầm, đợi ngươi làm xong việc này ta sẽ xử lý đến ngươi, hắc hắc, có AK47 ở đây, ngươi đừng hòng chạy thoát…

"Đúng rồi, tại sao ngươi lại để lưỡi đao Phán Quyết vào trong chân của tên kia?" nói một hồi về các vấn đề của ma thú, đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Sở đại thiếu gia xong, A Tư Nặc cuối cùng cũng nhớ ra vấn đề mình quên mất.

"Chỉ là một thí nghiệm nhỏ thôi! Hì hì!" Sở Thiên hi hi cười, đánh trống lảng. Nếu A Tư Nặc đã không biết thanh Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp có tác dụng gì thì không nên nói cho hắn kế hoạch bỉ ổi của mình. Xem ra A Tư Nặc rất cương trực nên những chuyện làm mất hình tượng của Sở đại thiếu gia thì không cho hắn biết vẫn hơn.

"Ồ!" A Tư Nặc gục gặc đầu, vì thực ra hắn chả hiểu thí nghiệm là cái gì nhưng lại ngại không nói ra. Rồi mặt đỏ lên, A Tư Nặc ấp úng: "Ta…ta sẽ lập tức đi tìm Mạch Khẳng Tích, nhưng trước khi đi, có thể…có thể cho ta gặp tiểu thư AK47 không?"

"Đương nhiên là đươc rồi. Ngươi đợi tí." Nói rồi Sở Thiên quay người đi ra ngoài, tiến tới trước mặt mỹ nữ nhện: "Tên ấy có lời muốn nói!"

"Hi hi, ông chủ. Cái tên dở hơi ấy thì có gì đáng nói…" còn chưa nói xong đã bị đá vào sơn động, Sở Thiên còn hét theo: "Đừng có đánh hắn nữa!"

AK47 vào bên trong rồi, Sở Thiên tập hợp các ma thú còn lại vừa điểm lại tình hình vừa chờ đợi kết quả.

Rất nhanh sau đó, Binh! Bốp! Rầm! Ma thú cấp mười A Tư nặc mặt mũi sưng vù ba chân bốn cẳng chạy ra. Vừa chạy thục mạng vừa hét về phía Sở Thiên: "Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh, ta đi tìm người cho ngươi, đừng quên việc của ta đấy nhé!"

Trong nháy mắt, A Tư Nặc đã biến mất. Còn AK47 giận phừng phừng đi ra, miệng vẫn còn lầm bầm: "Cái thứ gì không biết! Lắp ba lắp bắp nói mãi không ra cái gì hết, khốn kiếp, muốn giỡn với lão nương hả?

Sở Thiên chép miệng, nói với A Mạt Kỳ: "Ngươi không nói cho AK47, A Tư Nặc là ma thú cấp mười sao?"

"Không ạ!" A Mạt Kỳ lắc đầu. Lúc đến đây, hắn vội quá nên quên mất. Hơn nữa lúc nãy rõ ràng Sở Thiên nắm chắc được A Tư Nặc rồi nên cũng không cần thiết nói ra nữa.

"Ma thú cấp mười?" AK47 bước vội đến bên Sở Thiên, hai mắt sáng ngời hỏi: "Ông chủ, ở đâu có ma thú cấp mười vậy? Ta lớn vậy rồi mà vẫn chưa được thấy ma thú cấp mười đó!" nói rồi, mỹ nữ nhện hai tay ôm mặt, e thẹn nói: "Nghe nói vua của loài nhện chúng ta --- A Tư Nặc điện hạ vĩ đại chính là ma thú cấp mười! Hi hi, nếu có thể lấy chàng thì thật là tốt quá…"

Sở Thiên và A Mạt Kỳ nhìn nhau bất đắc dĩ. Nhưng AK47 cũng chợt tỉnh, "Mẹ ơi! Hình như cái tên vừa bàn chuyện làm ăn với ông chủ…" Cơ thể AK47 bắt đầu rung chuyển, AK47 chỉ vào Hãn Mã "Hãn Mã, cõng ta về, chân ta hình như hết sức rồi…"

Không để ý đến AK47 nữa, Sở Thiên đứng trước mặt các ma thú, nghiêm túc nói: "Sự việc hôm nay không ai được nói ra ngoài!" Tế Tự dùng ma thú làm vật thí nghiệm, chuyện này không thể để ai biết được, mà thỏa thuận với A Tư Nặc, Sở Thiên cũng không muốn cho ai biết. Tuy A Tư Nặc không thể trở thành ma thú của Sở Thiên, hơn nữa hắn cũng chỉ giúp Sở Thiên làm một việc, nhưng có AK47 ở đây, hắn sẽ không thể nào thấy chết không cứu. Vì thế, A Tư Nặc chính là bảo hiểm tính mạng cuối cùng của Sở Thiên!

Quay vào sơn động, Sở Thiên làm cho Lạp Phu tỉnh lại rồi tìm đại một lý do làm hắn bị ngất, sau đó đuổi hắn đi.

Tic tic! Sở Thiên vừa sắp xếp xong mọi việc, đá liên lạc bỗng kêu lên. Bên trong phát ra giọng nói rất nghiêm trọng của Mã Khoa Lý "Phất Lạp Địch Nặc, không cần biết ngươi đang ở đâu, quay về ngay cho ta! Đây là mệnh lệnh!"

"NMD, ngươi đưa các ma thú khác về đi!" thần sắc Sở Thiên bỗng thay đổi. Theo quân quy của Khải Tát, trong thời gian đánh trận, ai không tuân lệnh của nguyên soái dù có là Hữu thừa tướng cũng bị xử chém! "A Mạt Kỳ, chúng ta đi!" Cưỡi lên lưng con Lôi Ưng với tốc độ nhanh nhất, Sở Thiên bay trở về quân doanh.

"Phất Lạp Địch Nặc, đi theo ta!" Sở Thiên vừa đáp xuống đất, Mã Khoa Lý đang mặt mày tối sầm đứng ở cửa doanh trại, vừa thấy Sở Thiên là lập tức kéo hắn đến đại doanh.

Không quan tâm hai hàng tướng sỹ đang hành lễ, vừa đi Mã Khoa Lý vừa hạ giọng hỏi Sở Thiên "Phất Lạp Địch Nặc, khi ngươi trị bệnh cho Long hoàng ở A Cổ Lạp Sơn, quan hệ với các trưởng lão Long tộc thế nào?"

"Cũng không tồi! Ít ra thì họ không làm khó ta!" thấy Mã Khoa Lý nghiêm túc như vậy, Sở Thiên cũng không dám nói khoác, lúc còn ở hội nghị y học A Cổ Lạp Sơn, tuy Sở Thiên tặng cho các trưởng lão của Long tộc không ít đồ quý, cũng có được mối quan hệ tốt, nhưng chỉ là cá nhân. Một khi liên quan đến lễ nghi quốc gia hay chủng tộc thì Sở Thiên không dám chắc các trưởng lão Long tộc ở về phía mình.

"Vậy là được rồi!" nói rồi Mã Khoa Lý kéo Sở Thiên vào lều đại bản doanh.

Còn chưa kịp ngồi xuống, Mã Khoa Lý đuổi hết vệ binh ra ngoài, rồi nghiêm trọng nói với Sở Thiên: "Cự long tộc tham chiến rồi!"

Hôm nay, chính lúc Sở Thiên làm phẫu thuật cho Lạp Phu, Mã Khoa Lý đã dẫn đại quân Khải Tát tiêu diệt một vùng đất của Lôi Tư. Nhưng đúng vào lúc Mã Khoa Lý muốn tiếp tục tiến quân thì quân đội hoàng gia vốn đã lùi về hậu phương của Lôi Tư lại quay trở lại!

Người thống lĩnh quân đội hoàng gia Lôi Tư không phải Thân vương Trát Phổ Lan nữa mà là tam hoàng tử Tạp Tắc Nhĩ. Theo Tạp Tắc Nhĩ còn có ba con ma thú cấp chín. Mà ba con ma thú này, tuy đều đến từ A Cổ Lạp Sơn, nhưng lại tuyên bố mình lấy thân phận cá nhân để giúp đỡ hoàng tử Tạp Tắc Nhĩ.

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!" Sở Thiên nghe Mã Khoa Nhĩ nói qua về tình hình xong thì cười mỉa mai: "A Cổ Lạp Sơn phái người đến rồi, đến ân nhân cứu mạng hắn là ta đây mà Long hoàng cũng không nể mặt!" Dù ba con ma thú cấp chín A Cổ Lạp Sơn dùng tư cách cá nhân, nhưng đến thằng ngu hắn cũng không tin rằng không có sự đồng ý của Long hoàng Á Lợi Tư Thác Đức, mà ba con ma thú ấy dám tự tiện rời khỏi A Cổ Lạp Sơn.

"A a..." Mã Khoa Lý cười khổ, "Thực ra thì Long hoàng cũng nể ngươi lắm rồi, nếu không thì đâu chỉ có ba con ma thú mà phải là cả đại quân Long tộc rồi!"

Mã Khoa Lý lại lấy ra một quyển trục ma pháp đưa cho Sở Thiên "Lúc nãy Tạp Tắc Nhĩ sai người đem đến cái này!"

Sở Thiên nhìn qua, thì ra là một cái thiệp mời. Bên trong dùng những lời lẽ hết sức khách khí, mời các tướng lĩnh quan trọng của Khải Tát đến doanh trại quân Lôi Tư "nói chuyện"! Sở Thiên đọc xong thì cười, vì người ký tên là trưởng lão Long tộc Phất La Đa.

Ở A Cổ Lạp Sơn, quan hệ của Sở Thiên và Phất La Đa có thể được coi bằng hữu tốt xưng huynh đệ với nhau rồi. Cũng nhờ Phất La Đa cho mà Sở Thiên mới có được A Mạt Kỳ, ma thú mạnh nhất của mình. Sở Thiên có ấn tượng rất sâu sắc với vị trưởng lão lòng dạ độc ác nhưng rất sỹ diện này.

"Nguyên soái, ngài muốn ta đi chuyến này?" Sở Thiên nheo mắt hỏi. Thiếp mời tuy không nói rõ danh tính người được mời nhưng bốn chữ tướng lĩnh quan trọng, ở Khải Tát chỉ có Mã Khoa Lý, Đạt Mã Nhĩ và Sở Thiên là đủ tư cách. Luận về thân phận, Mã Khoa Lý thân là nguyên soái, không thể đích thân mạo hiểm đến doanh trại quân Lôi Tư. Luận về năng lực, làm phó nguyên soái đã là làm khó Đạt Mã Nhĩ rồi, việc làm sứ giả sang nước địch không cần nghĩ cũng biết hắn làm không nổi. Vì thế chỉ còn lại Sở Thiên thôi.

"Đúng thế!" Mã Khoa Lý gật đầu rồi nói: "Phất Lạp Địch Nặc, ta biết bệ hạ không giao cho ngươi nhiệm vụ gì, nhưng vì đất nước, ta hy vọng ngươi đi một chuyến." Nói xong, Mã Khoa Lý dừng lại một lúc mới nói tiếp: "Ta đã hỏi ý kiến điện hạ rồi, ngài đồng ý cho ngươi đi." Mã Khoa Lý nói rất nhẹ nhàng nhưng ai cũng biết hắn phải gây rất nhiều áp lực thì Lô Địch Tam Thế mới đồng ý. Trong con mắt Lô Địch Tam Thế, hiện nay Sở Thiên là một vị đại thần hoàn hảo, vừa có năng lực lại vừa có lòng trung thành. Nếu không phải có Mã Khoa Lý dùng tính mệnh để đảm bảo cho sự an toàn của Sở Thiên và người mời lại là trưởng lão Cựu long tộc từng nợ ân tình Sở Thiên, thì có nói thế nào Lô Địch Tam Thế cũng sẽ không đồng ý.

"Không có vấn đề gì! Khi nào ta phải đi?" Không một chút do dự, Sở Thiên đồng ý ngay. Nói thực lòng thì Sở Thiên rất muốn đi Lôi Tư một chuyến, có điều đi làm gì thì không ai biết được.

"Tốt!" Sự dễ dàng đó của Sở Thiên đã an ủi Mã Khoa Lý rất nhiều, hắn cười: "Không phải vội, bây giờ ta có việc muốn dặn dò ngươi."

"Chuyện gì?"

"Ài~" Mã Khoa Lý thở dài một tiếng rồi dùng vẻ mắt không hiểu là đang vui hay nuối tiếc điều gì nói với Sở Thiên: "Cự long tộc đã nhúng tay vào, trận chiến này khó lòng mà đánh tiếp được."

Mã Khoa Lý nói thế làm tim Sở Thiên đập thình thịch. Với Sở Thiên thì chiến tranh kết thúc chẳng phải chuyện gì vui vẻ, không lập được chiến công cũng chẳng sao, nhưng một khi chiến tranh kết thúc thì Sở Thiên phải đưa người của Hồng Nguyệt Thành đi tìm Mạch Khẳng Tích rồi. Tuy Sở Thiên vừa thuê được ma thú cấp mười A Tư Nặc nhưng để tìm được Mạch Khẳng Tích cũng cần có thời gian, hơn nữa hắn chỉ giúp Sở Thiên một việc nên nếu trước khi chiến tranh kết thúc mà chưa tìm được Mạch Khẳng Tích thì rắc rối to!

Mã Khoa Lý nói tiếp: "Bệ hạ cũng rất thất vọng, nhưng cứ cho là không đánh tiếp được nữa thì cũng phải kết thúc càng muộn càng tốt!"

"Càng muộn càng tốt ư?" Sở Thiên cười tít cả mắt: "Bộ tổng chỉ huy có kế hoạch gì khác phải không?" Hiện nay Lôi Tư có Cự long tộc làm hậu thuẫn, quân ta đã không còn khả năng giành thắng lợi trên chiến trường chính nữa, nhưng Lô Địch Tam Thế lại muốn kéo dài chiến tranh, nhất định là còn có kế hoạch dự phòng!