Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 150: thay đổi cái nhìn.



Đáp án này hoàn toàn vượt quá dự liệu của tôi.

“Tiểu BÌnh đã không có cha mẹ, cô ấy không thể lại mất đi ta hoặc là gia gia”.

“Ngươi còn không biết xấu hổ nói không thể mất đi ngươi cùng An gia gia, ngươi lâu dài bên ngoài, chưa từng trở về, cái này sơ với việc không có ca ca khác nhau ở chỗ nào?”

An hiên cũng không có bởi vì tôi trách cứ ngữ mà tức giận, trên mặt lộ ra một chút thần sắc phiền muộn.

Phảng phất bị tôi nói trúng.

“Ta nói không sai ? Không sai chứ?”

An hiên đột nhiên nhìn về phía tôi, bình thản nói, trong lời nói nghe không ra một chút xíu chập trùng: “Nếu như ta không thay đổi mạnh mẽ, cái chia ly tạm thời liền sẽ biến thành chia ly vĩnh cửu .”

Câu nói này làm tôi cảm thấy như có một đạo sét đánh tại trong lòng .

Tôi hiểu ý tứ hắn, hoàn toàn hiểu.

Hắn đi ra ngoài lịch luyện, chỉ là chia ly ngắn ngủi , chỉ cần đủ cường đại, hắn liền có thể học thành trở về. Thế nhưng …. Một khi thực lực hắn không có mạnh mẽ như vậy, tương lai hắn liền có khả năng, cũng sẽ đi đến cùng đường như cha mẹ hắn .

Bởi vì gặp phải ác quỷ cường đại không địch lại mà mất mạng.

Tôi bị lời này của hắn nói không biết nên trả lời như thế nào, tôi còn thực sự không nghĩ tới, có khả năng này.

“Hơn nữa, ta biết An BÌnh không muốn học khu quỷ, vậy ta nhất định phải mang thêm một phần của con bé, càng thêm cố gắng”. Ngữ khí của hắn mười phần bình tĩnh, nhưng lời nói lại để cho tôi khiếp sợ không thôi.

Cũng là bởi vì câu nói này của hắn , để cho tôi cảm thấy, An Bình cần nghe một chút hắn nói những lời này mà tha thứ cho anh mình.

An hiên vì bảo hộ cô ấy, vì muội muội mình, làm nhiều hi sinh như vậy, hiện tại thậm chí đều không thể lý giải được với An Bình, một mình thừa nhận cùng gánh vác nhiều áp lực như vậy.

Tôi đi đến bên cạnh tủ bát, chọn một cái vòng hoa, sau đó chuẩn bị tìm giấy trong tiệm, viết ra vài câu tế điện , dán lên.

“Tôi đối với anh coi như thay đổi cái nhìn.”

Tôi vừa viết, bên cạnh đối An Hiên liếc mắt , nói: “Tôi vẫn cho rằng, anh là người không chịu trách nhiệm, nhưng vừa rồi nghe anh nói tới lời này , tôi tin tưởng anh”.

“Đồng thời, tôi cũng minh bạch một chút sự tình.”


Ta nghiêm túc trên giấy dựng thẳng viết xuống một hàng chữ, sau đó đem tờ giấy dán lên bên trên vòng hoa.

“Cái gì.”

An hiên chính tựa ở cổng, mở nửa cửa cuốn bên trên, đưa lưng về phía tôi hút thuốc lá.

Tôi trong túi móc ra tiền, đặt ở trên quầy, cầm chén nước đè lại, hướng phía hắn đi đến.

“Rất nhiều người làm rất nhiều chuyện , nhìn như cô phụ người khác, kì thực không phải”. Tôi dừng lại, tiếp tục nói:” Tôi đều có mục đích của mình, tôi làm người đứng xem , khi không biết tình huống thật về anh, không nên đối với anh tồn tại thành kiến.”

An hiên phun ra một ngụm thuốc lá, không nhìn tôi, nói lời lại làm cho tôi lấy làm kinh hãi: “Tôi cũng đối cô đổi cái nhìn.”

“Tôi vẫn cho là cô không có hảo ý, dù cho tôi biết cô là Diêm Vương hậu, chúng ta làm nhiệm vụ khu quỷ sư, kỳ thật cùng Âm sai âm phủ không có khác nhau, không tồn tại quan hệ thù địch, nhưng người và quỷ cuối khác đường, cô cho dù là người sống, nhưng ngươi nếu là Diêm Vương hậu, vậy cô sẽ giống như nửa quỷ”.

“ Hơn nữa lại trên người cô mang theo khí tức âm phủ sẽ ảnh hưởng đến người sống.”

Tôi lẳng lặng nghe hắn nói xong.

“Nhưng , cô tất cả làm, để cho tôi biết, cô cũng không phải là cái người xấu.”

Câu nói này trực tiếp đem tôi chọc cười, tôi vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Tôi vốn cũng không phải người xấu”.

“Mối quan hệ An bình cùng tôi, có thể dùng hai chữ người thân để hình dung, tôi không biết anh vì cái gì vừa nhìn thấy tôi, liền địch ý lớn như vậy.”

“Có lẽ là, sốt ruột lo lắng cho em gái đi.”

Tôi nhíu mày nói, tiện thể có chút ranh mãnh nhìn hắn một cái, thấy hắn kẹp thuốc lá trong ngón tay lắc một cái, cả người cũng không được tự nhiên.

Đáy mắt của tôi nổi lên ý cười, cầm vòng hoa đi ra, giống như hững hờ: “ tôi xong rồi, đi thôi.”

An hiên mười phần tùy ý đem thuốc lá phủi, ném xuống đất, tôi còn có thể nhìn thấy nó lóe lên ngọn lửa.

Hắn rất nhẹ nhàng đem cửa cuốn kéo lên, chúng tôi chuẩn bị tiến về cô nhi viện Ái Tâm, ngay trước khi rời đi, tôi vẫn là quyết định đem lời mình muốn nói nói ra.

“Về sau nếu như anh còn tới cửa hàng áo liệm, nhớ kỹ tuyệt đối đừng hút thuốc.”

Tôi nghiêm túc nhìn xem hắn: “Sẽ bị An gia gia đánh gãy chân.”

Tôi không có nói lung tung, lúc trước tôi đích xác thấy qua có vị khách đến đây đơn đặt ở trong tiệm hút thuốc, cuối cùng lão gia tử một mặt không vui , chẳng những không có đồng ý đơn đặt hàng, còn đuổi người ta ra ngoài.

Trong tiệm có rất nhiều tang phục vải bố, còn có các loại giấy thiếc giấy chế thành Nguyên bảo.

Tất cả đều là đồ vật dễ cháy, ông đương nhiên sẽ không đồng ý có người tùy ý ở đây hút thuốc lá.

An hiên bất giác gật gật đầu, mắt của tôi hiện lên ý cười.

……

Chúng tôi lúc đầu muốn chặn một chiếc xe taxi, nhưng An Hiên lại nói, đi bộ chỉ năm phút là đủ rồi, liền từ bỏ ý nghĩ này.

Xuyên qua hai con đường, trước mặt cô nhi viện vứt bỏ xuất hiện ở bên cạnh.

Không biết tại sao, thời điểm khi tôi nhìn đến nó, con mắt không tự giác chuyển hướng cái đu dây thê lương kia, bước chân đều ngừng lại.

Giờ phút này tôi đứng tại vị trí lúc tôi quay lại ký ức lúc trong đầu xuất hiện trước tiên, là Tiểu Như ngồi ở phía trên, đưa lưng về phía tôi ngồi đu dây.

Bốn phía không có một ai, trong cô nhi viện toàn bộ trống trải yên tĩnh, chỉ có một mình cô ấy.

Ngồi trên chiếc xích đu yêu thích, nhìn chằm chằm vào nơi duy nhất mà cô đã đến trong đời, cô không biết mình đang nghĩ gì.

Mắt tôi nhòe đi, khoảnh khắc tôi nhìn chằm chằm vào chiếc xích đu.

Một cảm giác gọi là buồn tràn ngập lòng tôi, tiếc nuối, tiếc nuối và xót xa.

An hiên ường như đã nhận ra sự dị thường của tôi, sắc mặt có chút phức tạp, tựa hồ muốn an ủi tôi, nhưng do dự một hồi, vẫn không nhúc nhích.

Đương nhiên, tôi sẽ không đa cảm, anh ấy sẽ đến an ủi tôi, tôi nhìn quanh cô nhi viện, cánh cửa được khóa bởi một sợi xích đen dày và một con dấu được gắn vào.

Có vẻ như vào không được .

Tôi trái phải lại nhìn một chút, tay còn đang giật giật bên trên xích sắt kéo không ra, trong lòng thương tâm tựa như vỡ đê, nhanh chóng lan tràn .

Rõ ràng, rõ ràng tôi rời cái cô nhi viện này gần như vậy, cách địa điểm Tiểu Như qua đời chỉ có mấy bước xa.


Thế nhưng tôk lại không đến gần được, không cách nào tới gần.

Tôi chỉ muốn, đem vòng hoa trong tay đặt ở nơi cô bé qua đời để tế điện nàng. An hiên nhìn tôi yên lặng rơi lệ, không ngừng dùng tay dắt dây xích, nhướng mày, hai tay chậm rãi nâng lên, giống như là muốn trấn an tôi.

Nhưng vào lúc này, một thanh âm từ một bên truyền đến: “Các ngươi là……”

Tôi lúc này mới hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu, nhìn thấy đứng bên cạnh là một bà dì, con ngươi co rụt lại!

Trương mát này quen thuộc, tôi nhớ được, tôi nhớ được rất rõ ràng!

Bà là dì Mao,là dì nấu bếp của cái cô nhi viện kia, cũng là một người duy nhất ở cô nhi viện cho Tiểu Như ấm áp cùng tình yêu !

Bà tại sao lại ở chỗ này? Làm sao trùng hợp như vậy?

“Dì Mao.!”

Tôi không tự giác kêu một tiếng, dì Mao thân thể rõ ràng trì trệ, sau đó mới nghi hoặc quét mắt nhìn tôi, xác định mình chưa bao giờ từng thấy qua tôi, mới cau mày hỏi: ” Ngươi là ai, vì cái gì ngươi sẽ biết tên của ta.”

“Tôi..”

Trong lúc nhất thời không biết nên như thế nào về câu nói này, An hiên vượt lên trước mở miệng.

“Chúng tôi đến để tế điện Tiểu Như.”

“Tiểu Như”? Bà cũng không có bởi vì câu nói này của An Hiên mà trầm tĩnh lại, ngược lại mặt lộ vẻ cảnh giác, nghiêm nghị quát, “Tiểu Như là cô nhi, các ngươi làm sao có thể biết con bé”?

“Nói! Các ngươi có phải cái gã biến thái kia phái tới hay không! Ta cho ngươi biết, ta chính là liều mạng cũng sẽ không để các ngươi tiếp cận nơi Tiểu Như qua đời”!

Dì Mao tình trạng tinh thần thật không tốt, phảng phất lư lại trong lòng cái chết của Tiểu Như một vết thương cùng bóng ma không nhỏ, dẫn đến bà vừa nghe đến chuyện có kiên quan Tiểu Như , cũng không quản sự thực như thế nào, cảm xúc trực tiếp trở nên hết sức kích động.

Tôi vội vàng giải thích nói:” Không có không có, dì Mao ngươi nghe ta nói……”

“Nghe cái gì? Không có êm tai, Đi đi đi!”

Tôi lập tức liều cắt ngang, dứt khoát trực tiếp đem vòng hoa trong ngực đem ra, bao gồm bao vải bọc lại những mảnh vỡ con rồi, đối với bà nói:” Dì nhìn, tôi đều mang đến đồ vật, tôi đích xác là để tế điện Tiểu Như, không phải đến gây chuyện!”

” Tôi còn biết, Tiểu Như là chết thế nào , cô bé không phải là bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ mà chết đói, là bị viện trưởng của cô nhi viện này ẩu đả chí tử,dì nói tôi nói đúng không”!

“Ngươi…… Ngươi làm sao lại biết, ngươi đến cùng là ai!”

Dì Mao khó có thể tin mà run lên bắt đầu chỉ, chỉ vào người của tôi, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát.

Dù sao, chân tướng tử vong về Tiểu Như, đối với bên ngoài tuyên truyền cũng không phải là ngược đãi, chân tướng thực sự biết đến cũng không có mấy người.

Tôi cầm bao vải trong tay chứa con rối là những mảnh vỡ cùng vải rách cho dì Mao, ngữ khí sầu bi nói : ” Dì Mở ra xem một chút đi, cẩn thận một chút, đồ vật bên trong rất dễ rơi trên mặt đất.”

Ngay khi dì Mao tay run run cầm lên bọc vải bố một nháy mắt, tay của bà run lên bần bật, đồ vật kém chút rơi xuống đất.

Mảnh vải hoa náy quen thuộc , còn có những mảnh vỡ con rối, dù cho nhìn không ra nguyên hình, nhưng dì Mao lại một chút liền biết ra đây là cái gì.

Miệng của bà đóng đóng mở mở một hồi lâu, cuối cùng mới khó có thể tin quay đầu nhìn về phía tôi, quả thực là chen không ra một câu.

“Bây giờ Dì tin tưởng lời tôi nói không ?”

Tôi nhìn về phía sau bị gió thổi động , xích đu lắc lư, thản nhiên nói:” Tiểu Như thích nhất cái kia đu dây, không phải sao?”

“Ngươi…… Ngươi là ai……”

Bà Dì giống như là gặp quỷ, nhìn tôi, bởi vì bà ấy ở cô nhi viện làm việc đến nay, chưa từng thấy tôi tới đây, mà bây giờ nói ra mấy điều này , chỉ có người cùng Tiểu Như tiếp xúc thật lâu mới biết.

Còn có cái bị bên trong chứa đồ vật…… Bà lập tức liên tưởng đến chút sự tình huyền huyễn rất khủng bố , mặc dù rất khó tin, thế nhưng lại là tình huống thật trước mắt, không biết nên nghĩ thế nào.

Tộ chỉ là cười khổ, lúc đầu muốn cho bà sì này một ấn tượng tốt, hiện tại xem ra là không được.

Một người biết quá khứ bi thảm của Tiểu Như đứng xem.

Cuối cùng, dì Mao vẫn giúp chúng tôi mở cửa, nghe nói dì ấy rất sớm trước đó vẫn ở gần quanh cô nhi viện giúp đỡ, nghe nói con cái đều xuất ngoại, chồng của bà có vẻ như lúc bà còn trẻ liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà qua đời, bà lẻ loi một mình cô đơn, liền đến cái cô nhi viện này đảm đương việc nấu cơm.

Dù sao nơi này có rất nhiều đứa trẻ đáng yêu , bà mỗi ngày tới, cho bọn trẻ không có mẹ không có cha này làm một chút cơm, cùng bọn chúng sinh hoạt, có thể làm cho bà tìm được hơi chút an ủi.

Cô nhi viện mặc dù được niêm phong, nhưng là trong tay bà vẫn như cũ có chìa khoá dự bị.