Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 88: Đêm Thứ Tư (4)



Khóe mắt Thư Khuynh Mặc phát hiện ra mặt trời nhỏ không còn nhìn mình nữa, cô lập tức lén lút đưa mắt nhìn trộm gương mặt điển trai của Hoa Tỷ Thần từ góc bên. Khi thấy gương mặt tuấn tú của anh đỏ bừng lên vì thẹn thùng, đỏ tới tận mang tai thì trái tim bé loli nhị thứ nguyên của cô đập thình thịch. Nếu như không phải là đang ở trong lớp thì Thư Khuynh Mặc đã ôm ngực nhíu mày mất rồi. Lúc mặt trời nhỏ thẹn thùng đáng yêu quá đi mất, cô muốn lao tới cắn một cái quá!

Trong thời gian còn lại của tiết học, Hoa Tỷ Thần không hề nhìn về phía cô thêm một lần nào nữa, sau khi hết tiết thì bảo đại biểu học tập thu bài thi lại, đưa đến văn phòng. Còn anh thì nhanh chân rời khỏi phòng học. Trong suốt quá trình này anh đều nhìn thẳng về phía trước, không liếc về phía Thư Khuynh Mặc một lần nào cả.

Thư Khuynh Mặc liếc mắt nhìn dõi theo bóng lưng thẳng tắp của mặt trời nhỏ, mặt không đổi sắc cài lại cúc áo sơ mi. Gương mặt cô vẫn lạnh lùng, không chút dao động, nhưng thật ra trong lòng thì đang mừng thầm, cười như cờ mở rồi.

Dù sao thì có nhiều khi không nhìn chính là biểu hiện của chột dạ, có tật giật mình.

Nếu không phải là đã nảy sinh những ý nghĩ xấu xa thì sao Hoa Tỷ Thần lại trốn như trốn ta, dù là tan lớp cũng không dám nhìn cô thêm một giây nào nữa chứ! Anh không dám nhìn cô nhưng cô lại khăng khăng muốn xuất hiện ở trước mặt anh!

Trong văn phòng làm việc của giáo viên, thầy Lý là giáo viên toán của lớp B đang chuẩn bị tài liệu giảng dạy để lên lớp, trước khi đi thì thấy Hoa Tỷ Thần đẩy cửa đi vào, thuận miệng chào một tiếng, "Thầy Hoa tan lớp rồi à, bao giờ thì anh về nhà vậy?"

Hoa Tỷ Thần trả lời, "Hôm nay tôi vừa mới cho học sinh làm một đề thi trắc nghiệm Olympic, phải tranh thủ khoảng thời gian tiết cuối cùng này chấm xong bài thi này, vậy nên cũng phải chờ tới lúc tan trường mới có thể về nhà!"

"À... thầy Hoa này, không phải là thầy đang chờ cô Trương tan lớp sau đó hai người đi hẹn hò đó chứ hả? Cô Trương năm lần bảy lượt lấy lý do tới văn phòng chúng ta, cô ấy dạy ngữ văn thì có chủ đề chung gì với mấy người dạy toán chúng ta cơ chứ, rõ ràng là muốn theo đuổi thầy. Không phải là cô ấy đã cưa đổ thầy rồi đó chứ? Thầy đừng nên giấu diếm tôi đó nhé!” Thầy Lý tọc mạch nháy nháy mắt với Hoa Tỷ Thần.

Nói xong, thầy Lý đưa tay lên nhìn đồng hồ, vội vàng đi ra ngoài, lúc đi tới cửa còn quay đầu lại dặn Hoa Tỷ Thần một câu, "Tôi phải lên lớp rồi, khi nào anh rời khỏi văn phòng thì đừng đóng cửa nhé, khép cửa lại là được rồi... Sau khi tan học tôi định tới văn phòng, ừm thì... tôi muốn chuẩn bị cho tiết học ngày mai ấy mà."

"Thầy Lý đừng nói linh tinh, tôi và cô Trương hoàn toàn trong sạch, sao tôi có thể hẹn hò với cô ấy sau khi tan lớp được cơ chứ!" Vừa nhắc tới cô Trương là Hoa Tỷ Thần đã vội vàng khua tay giải thích luôn, anh cũng không thích cô Trương suốt ngày làm điệu làm bộ kia, chỉ có điều vì ngại mối quan hệ đồng nghiệp nên anh không tiện nói thẳng ra mà thôi. Anh không muốn nói về cô Trương này thêm nữa, đồng ý với thầy Lý, "Nếu như anh muốn dùng văn phòng thì chút nữa lúc tôi rời khỏi sẽ không khóa cửa."

Phòng làm việc này vốn thuộc sở hữu chung của cả hai người bọn họ, sau khi tan lớp thầy Lý muốn tới đây để chuẩn bị bài giảng cho ngày mai cũng là chuyện đương nhiên.

Hoa Tỷ Thần phe xong tờ bài thi cuối cùng, cảm thấy hơi mệt, đưa tay lên nhay huyệt Thái Dương đang đau ê ẩm.

Anh ngồi ở trên ghế làm việc, thở dài một tiếng, những câu hỏi này rõ ràng là rất đơn giản, sao mấy đứa nhỏ này lại làm chán như vậy chứ!

Anh thích nghiên cứu những kiến thức toán học phức tạp và thú vị, thế nhưng cũng như việc dạy học và nghiên cứu không hề giống nhau vậy, rõ ràng trong sách toàn là những khái niệm dễ hiểu nhất thế nhưng các học sinh vẫn cảm thấy nó tối nghĩa, khó hiểu, anh chỉ có cách giải giải thật chậm, giảng đi giảng lại, giảng bài tới độ răng anh sắp mòn luôn rồi, việc dạy học trồng người đúng là khó khăn mà.



Hoa Tỷ Thần cảm thán vài câu, chỉ có điều khi ngắm nhìn những gương mặt trẻ tuổi tràn trề sức sống đó, anh như được quay về thời học sinh. Sau khi thu dọn sơ qua tài liệu ngày mai cần sử dụng, đánh dấu những câu hỏi mà đa số mọi người đều làm sai xong, anh ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, hình như không còn sớm nữa rồi!

Ừm, cũng may giờ không phải là giờ tan tầm cao điểm, Hoa Tỷ Thần đưa tay lên nhìn đồng hồ, đang định mở cửa ra để đi về thì bất ngờ phát hiện ra một bóng người nhỏ nhắn đang cúi đầu đứng cạnh cửa, là Thư Khuynh Mặc.

"Em Thư, em đứng ở đây làm gì vậy hả? Em có chuyện gì muốn hỏi thầy hả?" Hoa Tỷ Thần cảm thấy khó hiểu, hỏi.

Thư Khuynh Mặc là một nữ học sinh lạnh lùng, xinh đẹp.

Hình như cô ấy không thích nói chuyện, thỉnh thoảng hay đọc sách tới ngẩn người.

Thành tích nửa vời, không phải là học sinh giỏi đứng đầu lớp nhưng cũng không phải học sinh kém kéo thành tích của lớp xuống.

Nếu so sánh với những môn học chính khác thì thành tích toán khá là kém.

Cô thích xoay bút khi gặp phải câu hỏi nào khó, khi ngẩn người, còn lúc đang căng thẳng thì sẽ không thể khống chế được bản thân mà túm góc áo...

Theo lý thuyết thì một học sinh ít nói, thành tích bình thường như vậy sẽ rất mờ nhạt, nhưng cô ấy lại nổi bật hơn bất kỳ ai khác, dù sao người đẹp luôn luôn là tiêu điểm chú ý của mọi người.

Ngay khi nhìn thấy Thư Khuynh Mặc, trong đầu Hoa Tỷ Thần hiện lên những ấn tượng ban đầu về cô. Anh thầm giật mình, thật ra ngoài việc khá nhạy cảm với những kiến thức toán học ra thì anh cũng có một vài điểm yếu, ngay cả học sinh trong lớp anh cũng không nhớ được mấy cái tên, nhưng sao anh lại hiểu rõ Thư Khuynh Mặc như vậy chứ?

"Em... Em..." Thư Khuynh Mặc cúi đầu, hai tay vô ý thức tóm lấy góc áo..

Cái miệng nhỏ nhắn mở ra rồi khép lại, khép lại rồi mở ra, phát ra những âm thanh nhỏ nhẹ đứt quãng. Cho dù đó chỉ là âm tiết đứt quãng nhưng giọng cô ngọt ngào vô cùng, giống như được ngâm trong lọ mật ong vài ngày mới lấy ra vậy, vừa ngọt lại vừa êm ái, nghe đáng yêu vô cùng.

"Có chuyện gì thì vào trong văn phòng rồi nói!" Hoa Tỷ Thần nghe được giọng nói của Thư Khuynh Mặc thì chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy toàn thân khô nóng, dẫn cô vào trong văn phòng. Thư Khuynh Mặc cúi thấp đầu, ấp a ấp úng, dường như là có lời gì khó nói.