Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 89: Đêm Thứ 4 (5) Đêm Nặng Nề, Giấc Mộng Lưu Luyến



"À... Thầy Hoa, em... em cảm... cảm thấy thành tích môn toán của mình quá tệ..." Thư Khuynh Mặc lặng lẽ đi theo sau Hoa Tỷ Thần vào trong văn phòng, đứng ở bên cạnh bàn làm việc của anh.

Cô ấp a ấp úng nói ra suy nghĩ của mình, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên. Hiện giờ cô không đeo kính áp tròng, làm lộ ra đôi mắt phượng ướt sũng nước, trên hàng mi dài cong còn dính vài giọt nước mắt bé xinh, giống như là cô vừa mới khóc vậy. Khi hai mắt ngấn lệ, mờ mờ thì cô càng thêm phần quyến rũ, "Em biết hôm nay mình làm đề thi rất tệ, em chưa từng... thi... tệ hại như vậy... cho nên mới muốn tới đây tìm..."

Hoa Tỷ Thần thấy mắt cô đỏ bừng, thấy cô bé lạnh lùng, xa cách trước đây đột nhiên tỏ dáng vẻ yếu ớt đáng thương như vậy thì khiến anh cảm thấy thương tiếc hơn gấp nhiều lần. Trái tim Hoa Tỷ Thần mềm nhũn, anh kéo một chiếc ghế ra, bảo Thư Khuynh Mặc ngồi xuống, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn, "Để tôi tìm bài thi của em, xem em làm sai những chỗ nào, chỉ là cho dù thành tích thi thử lần này có tệ hại đi chăng nữa thì cũng không có vấn đề gì cả..."

"Vâng... Chỉ là em cảm thấy sai hơi nhiều... Khi lên lớp em cảm thấy có nhiều kiến thức mình không hiểu rõ, ưm... vậy nên bài thi cũng làm lung tung luôn..." Thấy Hoa Tỷ Thần dịu dàng khích lệ, Thư Khuynh Mặc lớn giọng hơn vài phần. Cô giả vờ như mình đang đau khổ, nghẹn ngào, cố gắng nhớ lại điệu bộ thở gấp của mấy bé gái ở trong các bộ phim hoạt hình người lớn, nhưng cũng không dám học theo quá giống, chỉ ưm ưm vài lần.

Khi những âm thanh kia rơi vào trong tai Hoa Tỷ Thần, anh càng cảm thấy nó quyến rũ, ngọt ngào, dịu dàng hơn nhiều lần. Đặc biệt là khi cô "ưm" còn vô tình kéo dài âm cuối khiến nó càng thêm phần du dương, hấp dẫn hơn, giống như là một thiếu nữ trên giường không thể chịu nổi sự kích thích mà rên nhẹ vậy...

Anh cố gắng không cho mình suy nghĩ lung tung, sau khi ho nhẹ một tiếng mới lấy ra bài thi của Thư Khuynh Mặc từ trong chồng bài thi đã chấm xong!

Anh nhìn điểm số khá đáng xấu hổ, nói: "Thành tích lần này của em quả thực là không được tốt, thậm chí còn không đạt cả điểm trung bình... Cho dù dạng đề bài như lần này không thông dụng nhưng nếu như kiến thức cơ sở của em vững chắc, vận dụng thuần thục các công thức thì sẽ đạt được thành tích cao!"

Anh khẽ lắc đầu vài cái, vứt hết những suy nghĩ kỳ quái, bẩn thỉu ở trong đầu ra ngoài, cố gắng bộc lộ ra thái độ của một người thầy nên cô, "Em xem, thật ra câu hỏi này rất đơn giản, mạch suy nghĩ của em khi giải bài này hoàn toàn chính xác rồi, nhưng trong lời giải lại có sai sót, phải là như này..."

Hoa Tỷ Thần kiên nhẫn giảng giải cho nữ học sinh từ tương lai tới đây tìm mình, thật ra anh đã giảng giải những vấn đề này trên lớp vô số lần rồi, theo lý thuyết thì càng nói tới những vấn đề này thì anh sẽ càng cảm thấy buồn bực, nhưng hiện giờ anh lại không hề tức giận chút nào, giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng.

Chính Hoa Tỷ Thần cũng không thể hiểu nổi vì sao bản thân anh lại nuốt câu "Thật ra ngày mai lên lớp tôi sẽ giảng cho mọi người về bài thi lần này" vào trong bụng, rõ ràng hiện giờ đã tan học rồi, anh hoàn toàn có thể nói qua loa vài câu để đuổi cô ấy đi, nhưng anh vẫn nhẫn lại giảng giải từng câu hỏi cho Thư Khuynh Mặc một.

Thời gian chậm rãi trôi qua, các lỗi sai cũng dần dần được sửa lại, Hoa Tỷ Thần vừa giảng giải vừa ghi chú các công thức nên dùng ở bên lề bài thi, THư Khuynh Mặc ngồi bên cạnh anh thì nghiêm túc nghe giảng, thỉnh thoảng hỏi lại vài chỗ không hiểu...

Sau khi giảng giải hết cả bài thi, Hoa Tỷ Thần ngạc nhiên khi nhận ra cô học sinh này rất thông minh, sáng dạ, giảng một chút đã hiểu rõ. Thấy vậy nên anh đã mở rộng vấn đề ra, khi gặp một câu trả lời sai thì đưa ra các ví dụ liên quan khác, nhờ vậy mà trong khoảng thời gian này, hai bên vô cùng hòa hợp với nhau.

Đột nhiên có một cơn gió thổi qua, "rầm" một tiếng, thổi bay cánh cửa.

Hoa Tỷ Thần đưa tay lên nhìn đồng hồ, nói: "Đã muộn như vậy rồi hà, bạn học Thư, đã không còn sớm nữa rồi, em mau về nhà đi, đừng để gia đình phải lo lắng, trong buổi lên lớp ngày mai tôi sẽ giảng giải lại những câu hỏi sai thêm một lần."



"Trời ơi, sao lại muốn như vậy rồi... Vâng, thầy cũng mau trở về nhà đi, cảm ơn thầy đã dùng thời gian riêng của mình để giảng giải cho em hiểu, em cảm thấy mình tiếp thu được rất nhiều điều, cảm ơn thầy Hoa..." Sau khi cảm ơn Hoa Tỷ Thần xong, Thư Khuynh Mặc đi tới trước cửa thì đột nhiên quay đầu lại, gọi Hoa Tỷ Thần, cô nở nụ cười dè dặt, "Thầy Hoa, sau này em có thể tới văn phòng tìm thầy để xin học bổ túc không?"

Chính cô đã cố tình làm sai rất nhiều câu hỏi đơn giản chứ, thầy dạy bổ túc cho học sinh cái gì chứ, chính là bồi dưỡng tình cảm mà thôi! Hôm nay chỉ mới là bắt đầu, điều quan trọng nhất chính là sau này được học bổ túc trong thời gian dài.

Còn nữa, cô cố tình đi tới tận cửa mới quay đầu lại cũng là vì cái ngoái đầu này rất có tác dụng! Đặc biệt là với những người đẹp lạnh lùng trước giờ chưa từng nở nụ cười, chỉ cần mỉm cười một tiếng là lực sát thương sẽ tăng gấp bội!

Khi thấy thiếu nữ xinh đẹp kia ngoái đầu nở nụ cười, Hoa Tỷ Thần không thể khống chế được trái tim mình, khẽ run lên, sau khi ngẩn người vài giây anh mới mỉm cười, gật đầu đáp, "Đương nhiên là được rồi, có vấn đề gì không hiểu thì em có thể tới đây hỏi, thầy sẽ giảng giải cho em bất cứ lúc nào..."

"Cảm ơn thầy Hoa, hẹn gặp lại thầy!" Sau khi nhận được câu trả lời thỏa mãn, Thư Khuynh Mặc chuẩn bị đẩy cửa đi ra ngoài, kết quả là vừa đặt tay lên trên tay nắm thì cô đột ngột ngừng lại.

"Sao vậy..." Hoa Tỷ Thần thu dọn đồ đạc xong, chuẩn bị rời khỏi thấy Thư Khuynh Mặc đặt tay lên trên nắm cửa nhưng lại đứng yên thì cảm thấy vô cùng kỳ lại, anh nghi ngờ hỏi, "Thư Khuynh Mặc, em không đẩy được cửa hay là sao?"

Lời còn chưa dứt thì Thư Khuynh Mặc đã xoay người lại, chạy tới ôm chặt tới vòng eo thon thả của Hoa Tỷ Thần.

Cái ôm tràn ngập tình cảm này khiến Hoa Tỷ Thần giật bắn người, anh không biết đặt tay ở đâu nữa.

Núi đôi cao vút, đầy đặn, mềm mại của thiếu nữ áp thẳng lên bộ ngực của anh, gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp tuyệt trần kia chôn lên trên cổ anh, thậm chí anh còn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ trên thân thể cô tỏa ra, cảm nhận được thân thể cô đang khẽ run run. Tay chân anh luống cuống, muốn đẩy thiếu nữ trong ngực ra, "Bạn học Thư, em... thả ra trước đã..."

"Thầy Hoa... Bên ngoài có... có tiếng bước chân... còn có... thầy nghe thử xem... càng ngày... càng gần..."

Thư Khuynh Mặc thấy Hoa Tỷ Thần định đẩy mình ra thì càng ôm chặt hơn.

Đầu cô chôn trong lồng ngực Hoa Tỷ Thần, giọng nói run run, đứt quãng, giống như là đang vô cùng sợ hãi vậy, "Em từng nghe bạn học khác kể trong trường học có ma quỷ lộng hành, muộn như vậy rồi liệu có phải là... là quỷ hồn... đang đi du đãng khắp nơi không... Em sợ..."

Thật ra Thư Khuynh Mặc không hề sợ ma quỷ, cô nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng tới gần bên ngoài thì nảy ra ý định giả vờ sợ hãi, từ đó mượn cơ hội này để ôm chặt lấy mặt trời nhỏ mà thôi.

Cô cảm thấy vô cùng hài lòng, dùng gương mặt bé nhỏ của mình cạ lên cơ ngực rắn chắc của Hoa Tỷ Thần, rắn chắc quá, thoải mái quá, xem ra mặt trời nhỏ không chỉ có một gương mặt đẹp mà dáng người cũng rất được. Wow, được thỏa ước mơ ôm nam thần khiến cô vui vẻ đến toàn thân run rẩy.