Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 167: Đêm Thứ Tám (12)



Thư Khuynh Mặc vốn tưởng rằng nàng nói như vậy thì nhiếp chính vương sẽ bỏ qua cho nàng, ai ngờ là Hoa Tỷ Thần nghe xong thì giãn lông mày ra.

Hắn đùa nghịch vạt áo cẩm bào, xoay người ngồi lên một mặt đá lớn trông có vẻ bằng phẳng giữa những tảng đá lởm chởm của hòn non bộ.

Hoa Tỷ Thần một đời làm quan, làm gì có chuyện không nhìn ra thiếu nữ trước mặt đang nói dối, chột dạ chứ?

Chưa kể ba ngày trước hắn đích thân xức thuốc cho nàng, thuốc mỡ kia bôi lên vị trí ở giữa chân là không thể nào tốt hơn được...

Tờ mờ sáng ngày thứ hai đêm đó hắn còn cố ý thi triển khinh công đi tìm bạn thân ở ngự y, lôi người ta từ trong chăn ra rồi nghiêm mặt đòi loại thuốc nội cung dùng cho nơi riêng tư tốt nhất.

Hắn cầm linh dược mà tên kia hết nói nổi bảo bôi thuốc sau một canh giờ là khỏi, bôi thuốc mỡ lên vị trí bị sưng tấy giữa chân cho thiếu nữ đáng thương đang ngủ bất tỉnh, lại cẩn thận giúp nàng quấn lại bộ ngực rồi mặc quan bào. Cuối cùng ôm Thư Khuynh Mặc đang ngủ say sưa đặt vào xe ngựa đang đứng ngoài Hàn Lâm viện.

Tỉ mỉ chính lí góc chăn của tiểu cô nương, lại lệnh cho ám vệ trông coi xe ngựa. Thật sự là chính vụ bận rộn cuốn lấy không thoát thân ra được, sau khi sắp xếp ổn thỏa hắn mới yên tâm trở lại vương phủ xử lí chính sự. Nhưng dù sắp xếp công việc ổn thỏa thì cũng không ngờ thân thể tiểu cô nương gầy yếu còn xin nghỉ hồi phủ mấy ngày...

Rải rác ba ngày không thấy, nhiếp chính vương lần đầu nếm thử tương tư ngỡ như đã cách chín thu. Hắn vẫy vẫy tay với tiểu cô nương, ý bảo nàng theo đến.

Nghĩ đến hai ngày nay hắn còn bí mật nghiên cứu xuân cung đồ phát hiện muôn hình vạn trạng tư thế , Hoa Tỷ Thần nhịn không được muốn diễn luyện trên người mình và tiểu cô nương một phen.

Hắn nhìn Thư Khuynh Mặc giả vờ giả vịt ngoan ngoãn, khuôn mặt tuấn lãng phong trần hơi nhíu mày lại: "Cũng là vì chữa trị cho ta khiến tiểu tức phụ thấy khó chịu, hiện tại vẫn còn thấy không thoải mái sao? Thật là khiến bổn vương đau lòng... Dù vật dưới háng của ta sưng đau khó chịu, nhưng bổn vương không thể để tiểu tức phụ giúp mình mà bắt nàng miễn cưỡng. Tuy rằng, tuy rằng trừ thuốc ở giữa chân tiểu tức phụ ra vẫn còn phương pháp khác, nhưng..."

Nói đến đây, Hoa Tỷ Thần im bặt, cúi đầu nhìn nơi đũng quần của mình nổi lên hình dáng cao cao, thở dài một hơi: "Mà thôi, chỉ là kiên trì mấy ngày thôi! Dù chậm trễ khiến cái này bị bỏng, khiến mệnh căn của ta bị thương nặng khó chữa trị, dù về sau không thể dùng được nữa cũng đành vậy..."

Hắn ra vẻ rộng rãi không sợ khiến Thư Khuynh Mặc không thoải mái trong lòng. Nàng vốn đã sinh ra kính ngưỡng với nhiếp chính vương vì chuyện dân chạy nạn, bây giờ người ta lại vị nàng mà cam nguyện chịu đau xót. Tiểu cô nương dễ mềm lòng cảm thấy không đành lòng.

Nhưng mà, Thư Khuynh Mặc nhớ mình vừa nói tiểu hoa của mình vẫn còn hơi đau không thoải mái. Hiện tại mà lật lọng thì sợ sẽ bị lộ tẩy, chờ đã, hình như vừa nãy nhiếp chính vương nói còn phương pháp khác?

Nàng nhìn theo ánh mắt của Hoa Tỷ Thần hướng về sườn núi nhỏ đang ngẩng lên kia, nhẹ giọng ngập ngừng nói: "Thần ca ca, ngươi không nên nói như vậy... Hình như mệnh căn của nam tử là thứ vô cùng quan trọng, là ta không cẩn thận làm đổ nước nóng vào của ngươi. Đương nhiên sẽ tự chịu trách nhiệm tới cùng... Vậy Thần ca ca, không phải ngươi vừa nói còn biện pháp khác hay sao? Vậy Thần ca ca mau nói cho ta đi, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi khó chịu được..."



Hoa Tỷ Thần dùng chiêu lạt mềm buộc chặt đến trôi chảy, hắn đã sớm đào hố sâu đợi tiểu cô nương nói như vậy rồi. Dù tiểu nhà đầu này có một thân văn chương sáng dạ kiệt xuất, nhưng nếu so với tâm nhãn với hắn thì hệt như Lỗ Ban nghịch đại đao trước mặt Quan Công rồi.

Khóe miệng hắn mím chặt, như vậy mới có thể nén được nụ cười xuất phát từ đáy lòng: "Là do ta sợ nàng không muốn nên mới không nói ra, thật ra cũng không khó... Chỉ cần tiểu Mặc tình nguyện dùng miệng ngậm cái thứ bị bỏng của ta, phun ra nuốt vào vài cái, lại dùng lưỡi liếm. Nước miếng thơm ngọt ẩm ướt, đại khái ngậm không đến nửa canh giờ thì cũng có thể tiêu sưng, khá lắm là đến chín phần mười..."

Nói xong hắn liền hai ba cái cởi bỏ lưng quân, thả dương vật thô tròn, ngẩng cao đầu dưới háng ra, để thứ sưng đỏ vểnh lên cho tiểu cô nương thấy được. Sau đó nhíu mày nghiêng đầu: "Nhưng ta cũng cảm thấy như ép buộc vậy, nếu tiểu tức phụ không muốn thì cũng không sao... Dù sợ liên lụy đến nàng nên không đi tìm thái y, mệnh căn tử chỉ sưng mấy ngày thôi cũng không chết được..."

Nghe là dùng miệng ngậm, còn cả liếm liếm một chút, đúng là Thư Khuynh Mặc có hơi do dự.

A, vật kia lớn như thế, lại còn rất dài. Hình dáng còn xấu xí dữ tợn, phủ đầy mạch máu đỏ đỏ tím tím, muốn dùng miệng ngậm vào, có vẻ như không ổn cho lắm...

Nhưng sau đó lại nghe thấy nhiếp chính vương nói, đặc biệt là câu "sợ liên lụy đến nàng nên không tìm thái y", lúc này làm trái tim tiểu cô nương bỗng mềm nhũn.

Thư Khuynh Mặc ngây thơ hoàn toàn không nghĩ đến chuyện nếu nhiếp chính vương muốn giấu giếm giúp nàng thì có thể nói với thái y là hắn không cẩn thận làm đổ cốc trà nóng lên chỗ kia. Thể chẳng phải có thể danh chính ngôn thuận gặp thái y xem bệnh lấy thuốc? Nhưng dù nàng có lên tiếng nghi ngờ thì Hoa Tỷ Thần vẫn có thể nháy mắt tìm ra bốn năm lí do qua mắt nàng.

Tiểu cô nương đơn thuần, khả ái, bộ dạng phục tùng rũ mắt nhìn vật đỏ tím to lớn được gọi là bị bỏng giữa háng nam nhân. Giữa ban ngày ban mặt có thể thấy rõ mồn một thứ này trướng hồng, bừng bừng như muốn nứt ra.

Vật kia sưng lên càng hùng vĩ đồ sộ hơn. Chỉ có chiều dài thôi đã ít nhất dài tám, chín tấc rồi. Bên trên quấn quanh từng sợi gân xanh. Đặc biệt là vùng quy đầu to tròn như trứng thiên nga, màu sắc cũng tím đậm chướng đỏ.

Trên lỗ nhỏ còn hơi thấm ra một chút dịch thể, nhìn sung mãn đến mức như sắp bạo thể. Hình như vết bỏng tái phát càng nghiêm trọng hơn rồi...

Tiểu cô nương dùng lưỡi liếm liễm bờ môi hơi khô, đành phải gật đầu đồng ý: "không có việc gì, ta đồng ý. Nhưng, ta sợ hàm của ta không tốt, nếu không chuẩn bị tốt khiến thương thế của ngươi càng nghiêm trọng hơn thì sao? Vậy sao bây giờ... Muốn ngậm nó vào, có cần phải đỡ xuống trước không..."

Nàng nửa quỳ giữa hai chân Hoa Tỷ Thần, dùng hai ngón tay mới có thể hơi cầm được viên tròn to lớn kia, nàng sợ tay mình quá lực, chỉ dám dùng đầu ngón tay chậm rãi vân vê: "Tay ta sờ như vậy có khiến nó nhức không, có đau không... Có cần phải thêm chút sức nữa không. như này vẫn chưa cầm được hết..."

Vật sừng sững nóng bỏng kia vốn là thứ sinh khí dồi dào, sao có thể chống được bàn tay mềm mại nhỏ bé yên lặng đụng đụng vài cái đây. Lúc này sưng cứng hơn hai vòng, ngẩng cao đầu chui vào lòng bàn tay Thư Khuynh Mặc...