Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 115: Đêm Thứ Năm (12)



"A... A... Chậm lại, nhẹ chút... không chịu được. Bụng như bị đâm thủng rồi... Đau... Ta cảm thấy cơ thể sắp bay ra ngoài rồi!" Thư Khuynh Mặc không còn chỗ nào lành lặn, vô thức trào ra tiếng rên rỉ quyến rũ từ trong cổ, như khóc giận lại như yêu thích. Xương cốt toàn thân bị kích thích ùn ùn kéo đến, áp đảo khiến nàng không thở nổi.

Lỗ huyện mảnh mai giữa hai chân bị cây gậy thịt khổng lồ kéo mở đến cực hạn, nàng có thể cảm giác được nó ẩm ướt dính dính. Tai lại lờ mờ nghe được tiếng nước ở nơi đó phun ra. Tiếng nước càng vang lên theo từng cái chọc của người bên trên, toàn bộ thần trí của nàng tan rã kèm theo đó là xấu hổ không chịu nổi... Thư Khuynh Mặc mơ màng, còn cảm thấy rõ hình dáng của cái thứ to khỏe kia trong mỗi lần nó đâm vào trong đóa hoa. Mỗi lần đều cắm toàn bộ vào tận sâu bên trong đóa hoa non nớt. Còn cả bụng của nàng, rõ ràng lúc trước vẫn bằng phẳng trắng nộn, lúc này lại như thỉnh thoảng có hình dáng của một vật nhô lên, cảm giác như sau một khắc, bụng sắp bị cây côn khổng lồ đáng ghét kia xuyên thủng rồi.

Vòng eo mềm mại của Thư Khuynh Mặc theo tiết tấu va chạm mà lắc lư lay động, cả người vọt lên, không thể giữ vững. Hệt như bị cái va chạm dũng mãnh kia chọc sắp bay ra ngoài, Thư Khuynh Mặc vừa tức vừa sợ, không khỏi đưa cánh tay trắng nõn lên bám vào cổ Hoa Tỷ Thần. "Bụng sẽ không bị đâm thủng đâu, không đâu... Được... Ta sẽ chậm một chút, chậm một chút... Sẽ cố gắng... Nàng không thích như vậy phải không? Cảm giác bồng bềnh, bay bổng ấy... Nàng thích làm thần tiên sao, vậy ta khiến nàng sung sướng hơn nữa nhé..." Giờ phút này quá tiêu hồn lạc phách, còn nghe thấy tiếng cầu khẩn kiều mị, hưởng thụ cảm giác ấm áp bao bọc, sao có thể nhẹ lại, chậm lại được... Một tay Hoa Tỷ Thần trượt lên eo lưng của nàng, hạ thân dán chặt với nàng, một phát lại một phát nặng nề gây rối ở sâu trong thân thể nàng.

Lúc này hắn và Thư Thư thân mật kết hợp với nhau, nhận thức này khiến Hoa Tỷ Thần cực kỳ kích động càng phấn khởi hơn, hạ thân cũng dũng mãnh sục sôi, như một con sư tử mạnh mẽ đang giam cầm con mồi tươi ngon bên miệng. Đã dâng đến mồm hắn, chết hắn cũng không há mồm. Hắn muốn ăn sạch con mồi, ngay cả xương cốt cũng không để lại.

Bàn tay nóng bỏng của Hoa Tỷ Thần xoa nắn cặp mông mềm mại trắng nộn, mông cũng đồng thời bị ma sát mãnh liệt, khiến cái thứ sưng thẳng cứng có đủ nước tiếp tục đâm sâu vào trong đóa hoa. Mỗi một lần đều nặng như ngàn cân. Cây gậy gân guốc cọ xát vào vách tường mềm mại, đầu nấm cũng trùng trùng điệp điệp nặng nề tiến vào trong lối đi chật hẹp. Kích thích thân thể mềm mại của Thư Khuynh Mặc co rút run rấy. Cái miệng nhỏ nhắn rên rỉ cầu xin tha thứ... "Ư... Đừng... Nơi đó của ta đã trào nước rồi... Ngươi không hề chậm... A... Ư... Không muốn làm thần tiên, thật khó chịu... Không nên... Cầu ngươi nhẹ thôi..." Đầu óc Thư Khuynh Mặc hỗn loạn. Nàng cảm thấy giờ phút này mình như một đóa hoa nhỏ yếu ớt đang phiêu bạt trong mưa gió.



Đóa hoa nhỏ tội nghiệp là nàng không có chút sức lực ngăn cản gió táp mưa sa, chỉ có thể mặc cho cuồng phong thổi qua thân cành yếu ớt của nàng, gió dữ làm hư hại cánh hoa khéo léo mềm mại. Nửa người nàng run rẩy mềm yếu, giống như một nắm bùn không có xương cốt, chỉ có thể ôm chặt lồng ngực cường tráng rắn chắc của Hoa Tỷ Thần.

Đôi chân tuyết trắng của Thư Khuynh Mặc quấn lấy vòng eo săn chắc của Hoa Tỷ Thần. Vòng vú căng tròn no mềm cũng không thoát khỏi miệng Hoa Tỷ Thần, để mặc hắn liếm mút. Mông trắng eo thon theo thế công hữu lực di chuyển không ngừng. Tần suất co rút của hoa huyệt phấn nộn nhanh hơn, quấn xoắn thật chặt vào nhau, nước của hoa huyệt lần nữa phun ra... "Lần này nào có chuyện nhanh như vậy... Ta vẫn muốn chơi lâu nữa đây..." Hoa Tỷ Thần cố nén khoái cảm khi bị hoa thịt xoắn vào. Cây gậy thịt vừa mới bắn vẫn còn sức bền bỉ kinh người, gậy thịt dính nước đỏ tía tráng kiệt. Mỗi một lần đều sục sôi mãnh liệt đâm vào toàn bộ, càng dũng mãnh không ngừng chọc vào trong. Ngay cả hai viên cầu nặng trịch cũng đánh bành bạch vào cái chân tuyết trắng, da thịt đều bị đánh ra dấu vết đỏ tươi.

Vách tường phấn nộn càng quấn chặt êm ái, nước xuân càng chảy càng nhiều, gậy thịt càng đâm càng nhanh. Ngay cả hoa huyệt hồng mịn của Thư Khuynh Mặc cũng thành yếu ớt không chịu nổi một kích, được cự vật đẩy vào trào ra làn nước trong suốt... Gậy thịt càng chiến càng hăng như vị muốn rửa sạch nhục nhã. Tung hoành ra sức lớn rút ra lại đâm vào, nơi hai người giao hợp quá mạnh mẽ khiến nước văng khắp nơi. Tiếng nước phóng đãng, thậm chí, ngay cả hoa huyệt thịt mềm nộn hồng cũng vì sung sướng kéo căng ra. ở nơi hành lang sâu nhất trong đóa hoa non mềm ấy cũng có tiếng nước mập mờ. Vệt nước thẩm thấu dinh dính nhuộm ướt bắp đùi của hai người. Thậm chí còn chảy xuống một dòng nước ướt nhẹp trên đường da thịt..."Tên học vẹt, ta không chửi, không mắng ngươi học dở nữa. Hoa công tử, quan trạng nguyên, van ngươi, nhẹ thôi... Ta cảm thấy dưới chân sắp bị làm hỏng rồi... Không chịu được... A..." Hai mắt Thư Khuynh Mặc đẫm lệ, mơ hồ. Nàng cắn chặt cánh môi. Dù không tràn ra tiếng rên rỉ thở gấp nhưng cũng không ngăn cản được thân thể đang run rẩy không ngừng. Càng không ngăn được dòng chảy mãnh liệt đang quấy rối nơi giữa hai chân.

Nàng cảm thấy giờ khắc này nàng đang vui sướng nhất thế gian, cũng là người chịu dày vò khổ sở nhất trên đời này. Nàng cảm thấy toàn thân thoải mái, lòng bàn chân lướt bay. Cũng đồng thời cảm thấy thế tiến công dũng mãnh của hắn còn có thể khiến nơi quan trọng nhất trong nội tâm mềm yếu của nàng bị đảo nát... Thư Khuynh Mặc cảm thấy mình như đang bay trên mây. Rõ ràng người nàng đang treo trên người Hoa Tỷ Thần, phập phồng theo động tác của hắn. Lại như phát hiện ý thức của mình đang lững lờ trôi khỏi vòng tay của hắn, nhẹ nhàng trôi lên tận chín tầng mây. Đám mây ở bốn phía trùng trùng điệp điệp bao vây nàng, từ ngón chân lọn tóc đều bị bao lại... Thư Khuynh Mặc bám vào bờ vai khỏe khoắn của Hoa Tỷ Thần, mười ngón tay bám thật chặt. Ngón tay mượt mà trắng nõn véo bắp thịt rắn chắc. Cơ thể nàng căng cứng như dây đàn tranh, thân thể mềm mại run rẩy không kìm được. Hoa thịt chăm chú quấn xoắn, kẹp chặt. Sâu trong nhụy hoa là một dòng nước xuân đột kích.

Khoái cảm hệt như dòng thủy triều ập tới, bàn chân đẹp đẽ của Thư Khuynh Mặc cong lên. Thoải mái đến mức cuộn mình thành một đống nho nhỏ, nàng cảm thấy hình như trước mắt hiện lên một tia trắng, sau đó thì hôn mê bất tỉnh...