Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 114: Đêm Thứ Năm (11) Mọt Sách Thối Đừng Bỏ Cây Gậy Lớn Ra Ngoài Được Không



Huyệt thịt vừa nóng bỏng vừa ẩm ướt kia vốn là quấn lấy dương vật to lớn đang liên tục rút ra đút vào của Hoa Tỷ Thần, từng lớp mị thịt xếp thành nếp nhăn kia thay phiên ngậm lấy cán trụ một cách khao khát không chịu nổi, cắn được Hoa Tỷ Thần mấy lần, mỗi lần đều suýt chút nữa kéo căng đến không nhịn được mà muốn bắn ra nước tinh, lúc này đột nhiên thình lình có dồi dào nước cuộn dâng mãnh liệt mà tràn ập xuống, kích thích toàn thân Hoa Tỷ Thần giật mình một cái, hắn kinh ngạc nói: "Ai da... Sao chỗ đó của nàng lại phun nước rồi..."

Vừa dứt lời, Hoa Tỷ Thần cảm thấy tình hình không ổn, dường như hắn cũng muốn phun ra, khí thế muốn phun ra này căn bản dâng lên kịch liệt đến mức cũng không nhịn nổi nữa, thịt hoa há miệng run rẩy liền quấn chặt kẹp lấy quanh vật khổng lồ kia, cơ hồ chặt đến mức muốn cướp đi mạng sống người ta, trực tiếp khiến người lần đầu tiên làm tình như Hoa Tỷ Thần không thể kìm được, trong giây tiếp theo liền tiết ra tinh dịch đặc.

"Hừm..." Sau khi Hoa Tỷ Thần phát ra một tiếng gầm gừ nhẹ bị kìm nén từ trong cổ họng, đồng thời một lượng lớn nước sữa trắng tinh nóng hổi trào ra ngoài, thân thể Thư Khuynh Mặc nóng rẫy lại bị kích thích nhiều thì càng thêm run rẩy không ngừng.

Sắc mặt Hoa Tỷ Thần cũng không ngại, hắn cảm giác được mình cũng chỉ trụ vững được qua thời gian một nén hương đã liền xuất tinh như vậy có vẻ không phải là rất lợi hại, nhưng đều là bởi vì bên trong Thư Thư yêu tinh ma nhân đó vừa ướt vừa ấm lại bóp thật chặt như vậy, e rằng không phải là loại âm vật cực phẩm được đề cập trong sách, làm sao hắn có thể giữ vững sau những trải nghiệm ban đầu? Lúc trước dùng tay, hiển nhiên là nửa canh giờ cũng không thành vấn đề!

Hắn nghiến chặt răng rút cái bộ phận chảy tinh khí kia ra khỏi hoa huyệt nhỏ mềm mại ướt đẫm, cho dù nửa phần dương vật hơi cứng ngắc lúc trước giờ đã mềm nhũn ra nhưng vẫn có kích thước kinh người, rút ra từ miệng hoa tròn trịa mà khít chặt của nàng... Lúc bị rút ra thì ngoài một tiếng "pặc", ngay tiếp theo còn có một vũng nước lớn màu trắng đục hòa với xuân thủy trong suốt trào ra từ trong khe hở sưng đỏ không thể tả.

Sau khi bụng bị đổ đầy nước tinh nóng hổi, Thư Khuynh Mặc đắm chìm trong dư vị của cao trào phun nước ra vừa rồi thì chưa thể tỉnh lại, thân thể mềm mịn rã rời của nàng có chút run rẩy, nước mùa thu trong mắt mang theo mưa bụi và sương mù, từng lớp tóc đen giống như thác nước rối tung bốn phía trên mặt tấm thảm, với ánh nến đỏ làm cho nổi bật, sắc ửng hồng trên đôi má tuyết dần dần lan đến chiếc cổ non mềm, thậm chí cả bộ ngực với xương quai xanh cũng được nhuộm lên sắc dục hồng nhạt, vẻ đẹp kiều diễm lay động lòng người.

Thư Khuynh Mặc không biết mình bây giờ quyến rũ đến mức nào, nàng chỉ cảm thấy mặc dù vừa rồi điểm giữa chân mình bị lượng lớn chất lỏng nóng hổi làm cho ấm áp thì lại rất thoải mái mãn nguyện, nhưng không còn cây gậy thô cứng ngắc đáng ghét kia chọc tới chọc lui vào, có thứ gì đó liền chảy ọc ọc ra ngoài từ giữa hai chân nàng, và tận cùng trong tâm hoa giờ đã trống rỗng và ngứa ngáy gay gắt... Thư Khuynh Mặc đang u mê nên rất thuận theo bản năng, nàng nhanh tay nhanh mắt dùng bàn tay nhỏ bé mà một phát bắt lấy cây gậy to lớn hơi mềm nhũn, và còn có phần khó nhịn mà chuyển hướng sang chỗ ngập đầy nước giữa hai chân, nàng lại vừa bối rối vừa ngạc nhiên nói ra những điều mình nghĩ trong lòng: "Mọt sách thối, nhanh như thế đã xong rồi sao? Thế mà ta còn chưa chơi đã đâu... Mọt sách thối không được rút cây gậy to lớn ra..., mà lại chọc vào trong đi được không! Nhưng sao cây gậy lớn lại liền mềm nhũn ra nhanh đến thế..."

Thư Khuynh Mặc nắm lấy nửa dương vật ướt nhẹp không chịu buông ra, ngón tay út còn lại chỉ vào núi tuyết nước chảy của mình, ngón tay cẩn thận vân vê khe hẹp miệng hoa tinh xảo, miệng không cam lòng mà kêu lên: "Nhưng bên trong người ta vẫn còn hơi ngứa, giống như lại có một con côn trùng nhỏ cắn... Người ta vẫn còn muốn một cây gậy to cứng chọc chọc vào được không, mặc dù ban nãy đâm người ta có hơi đau, nhưng cảm giác không thấy ngứa nữa... Mọt sách thối, huynh biết không, ta vừa mới cảm thấy cả người mình như đang lơ lửng trên mây, sung sướng như được làm thần tiên... "

Hoa Tỷ Thần dõi theo ngón tay nàng mà nhìn qua, dưới đám cỏ thơm đen nhánh rậm rạp, núi hoa tươi non quyến rũ đến cực điểm như hải đường ngủ dưới trời mưa xuân vô cùng xinh đẹp.



Miệng hoa vốn mở rộng ra tròn trịa vì bị côn thịt to chống đến căng cứng đã lặng lẽ khép lại, cánh hoa đầy đặn phong phú ôm chặt lấy tinh hoa thủy triều mùa xuân bên trong, không có một tia nào tiết ra ngoài, lúc này bởi vì ngón tay mảnh mai đang hướng về phía cánh hoa trắng mịn mà gảy gảy xoa xuýt, khe nhỏ non nớt xinh xinh khẽ hé mở, mơ hồ có thể thấy được một hạt châu đài hoa run rẩy ló đầu ra nhìn. Nước tinh màu trắng sữa hòa với nước hoa mà tự do chảy ra, bắp đùi trắng như tuyết của nàng và trên tấm thảm dưới đất đều có thể nhìn thấy có ánh nước mênh mông trắng đục.

Vừa rồi hắn chỉ đem thứ cứng rắn đó đút vào mà không xem xét kỹ hơn. Bây giờ nhìn kỹ thì tâm trí đúng là rung động không nói nên lời, cổ họng khô khốc của Hoa Tỷ Thần chuyển động nuốt xuống một miếng nước bọt, Thư Thư chỉ vừa thốt ra một câu như thế này đã sắp kết kết thực thực mà thành công đả kích lòng tự trọng của người nam nhân như hắn. Hắn cấp bách muốn rửa sạch nỗi xấu hổ, cúi đầu xuống mới nhận ra rằng thứ dưới háng bị bàn tay nhỏ bé của Thư Thư nắm giữ một nửa từ lâu đã dồi dào sinh khí trở lại với tư thế ngẩng cao đầu và ưỡn ngực, cứng và phồng lên như lúc ban đầu, thậm chí nó lại còn sưng to hơn một vòng.

Hoa Tỷ Thần dùng đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy vòng eo mềm mại của Thư Khuynh Mặc, nàng vẫn còn mơ mơ màng màng bĩu môi nghi hoặc nói: "Cây gậy lớn gì mà thật sự cứng lại như vậy, cứ như là ảo thuật." Bế Thư Khuynh Mặc lên, lại để cho giai nhân nửa ngồi ở bên eo của mình, đồng thời thẳng lưng mà khẽ chuyển động, lại để cho vật cứng rắn to dài sung sức chen qua từng lớp vào sâu trong hoa nhỏ với hương thơm quyến rũ kia một lần nữa: "Làm sao có thể xong nhanh như vậy? Giờ mới bắt đầu, ngoan ngoãn nói xem muốn cây gậy to cứng đâm vào chỗ nào, ngứa ở đâu… Là chỗ này ư, hay là ở đây... hay là toàn bộ bên trong đều ngứa hết..., ta có lòng giúp nàng chọc một cái, rồi lại một cái nữa cho tốt... Một khi đã chọc mạnh thì không được khóc nhè..."

Hai tay hắn đỡ lấy bờ mông mềm mịn của Thư Khuynh Mặc, càng lúc càng đâm vào trong cơ thể giai nhân một cách thô bạo, lòng tự tôn của một người nam nhân sao có thể dễ dàng bị nghi vấn?

Do tư thế mà hắn vẫn còn có thể ngậm lấy một miệng lớn bầu ngực trắng thơm phức đang lắc lư mãnh liệt như sóng dâng cao của Thư Khuynh Mặc, đồng thời cố gắng dùng sức eo và hông của hắn, bởi vì vừa rồi bên trong tiểu hoa đều đã bị dịch xuân thủy bôi trơn, mà đầu nấm hình trụ tròn trịa này trơn trượt gạt mở ra từng lớp thịt hoa run rẩy bóp chặt để tiến thẳng đến Hoàng Long, thậm chí lại còn chọc vào cái miệng nhỏ rồi trực tiếp khiến cho Thư Khuynh Mặc phun ra nước triều cường, chính là trong miệng của đường tâm hoa nhỏ hẹp kia, vừa mới tiến vào, Hoa Tỷ Thần đã cảm thấy chỗ đầu nấm khoái không chịu nổi, bị kẹp chặt mà tinh thần sảng khoái.

Coi như đã tìm đúng chỗ, cây gậy thịt của Hoa Tỷ Thần như cá gặp nước, con đường nhỏ kia chật khít mềm mại không gì bằng. Sung sướng sảng khoái khiến Hoa Tỷ Thần tê dại da đầu, xương cốt cũng yếu mềm cả ra. Một đoạn vẫn còn ở ngoài đóa hoa cũng đi cả vào.

Thế tiến công hung hãn vào cơ thể mềm mại khiến Thư Khuynh Mặc phải thét lên liên tục. Vừa thút thít, vừa trách cứ vừa đau xót rên rỉ thở dốc, Hoa Tỷ Thần nghe được càng phấn khởi hơn. Hệt như được uống máu gà, bộ dáng như băm thịt xông mạnh tới. Cực kỳ hưởng thụ đóa hoa đang cắn chặt vào hắn. Một nhát lại một nhát quấy rối, độc ác mãnh liệt, không thể dừng lại được!

Cơ thể như một con ngựa hoang không có dây cương trên thảo nguyên xanh hoang dã, chạy băng băng cực kỳ tự do. Hắn gấp gáp chọc vào rồi rút mạnh ra, để thứ cứng rắn đỏ quạch ra vào nhiều lần trong tấn công đóa hoa. Mỗi một lần không phải đâm vào đâm vào phần thịt non mềm trong nụ hoa kia thì cũng là chen mình vào trong lối đi tử cung chật chột đẹp đẽ. Nếu cẩn thận lắng nghe, thậm chí còn nghe thấy tiếng nước róc rách của nụ hoa bị va chạm mà kêu ra tiếng "phạch phạch phạch"...