Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 113: Đêm Thứ Năm (10) Chỗ Đó Của Người Ta Đều Sẽ... Bị Huynh Đâm Đến Hủy Đi Mất.



Da thịt mềm mại nhô ra chằng chịt bên trong nếp gấp vách tường hoa huyệt co rút mạnh mẽ bởi vì đau đớn mà cọ nhẹ lên thân gậy thẳng rắn chắc, dường như muốn quấn chết kẻ xâm nhập để đẩy ra khỏi chỗ khít chặt chật hẹp, nhưng đối với Hoa Tỷ Thần mà nói, như vậy lại là cảm giác ngột ngạt và nóng bỏng ẩm ướt chết người, chỉ đơn giản là sung sướng trí mạng. Dù rất đau nhức khi bị kẹp chặt, thế nhưng điều đó lại khiến cho hắn thích thú và vui sướng không thôi.

Tiện hắn đưa tay quệt một giọt mồ hôi to bằng hạt đậu tương trên trán, hạ giọng dỗ dành người khóc lóc như hoa lê trong lòng mình: "Thực xin lỗi, Thư Thư... Ta cũng rất đau, thật ra ta còn chưa hoàn toàn đút thứ đó vào mà nên sao nàng lại thấy đau được… Nàng chịu đựng chút ít thôi, rồi sẽ tốt hơn ngay... Giờ ta cũng không rút ra được đâu, bị mắc kẹt ở đó rồi. Nó đã bị kẹp chặt thật chặt, ngoan... Thư giãn thả lỏng một chút..."

Vừa mới được nếm niềm sung sướng của cá và nước , Hoa Tỷ Thần vừa thấy sảng khoái nên lại khó kiên nhẫn, biết rõ Thư Thư bên dưới mình rất không thoải mái, nhưng hắn cũng vô cùng đáng thương và oan ức, hiển nhiên vật to lớn kia còn chưa chui hết vào trong, vẫn còn để lại một đoạn bên ngoài không đẩy vào, nhưng dù cho là vậy thì cây côn thịt to lớn vẫn bị kẹt ở đó cũng không thể nhúc nhích, bị thịt hoa run rẩy mà kẹp chặt lấy cực kỳ khổ sở, điều khó chịu nhất đối với Hoa Tỷ Thần chính là hình như có cái gì đó trong miệng đầu nấm giống như là muốn bắn ra... Theo bản năng Hoa Tỷ Thần cảm thấy chuyện này có vẻ rất mất mặt, hắn nhanh chóng hít một hơi thật sâu rồi nín thở kìm nén dục vọng đang muốn trào ra, rồi sau đó cố gắng nhớ lại thuật giao hợp giữa nam nữ được mô tả trong sách, hắn bắt đầu chậm lại mà khẽ co giật, dùng đầu cây nấm thô đỏ từ từ đâm vào da thịt mềm mại trong tâm hoa, đồng thời hai cánh tay cũng leo lên hai bầu vú sữa mềm thơm ngon mà vuốt ve. Lòng bàn tay nóng hổi nhào nặn quả đào mật béo ngậy sữa thành nhiều hình thù khác nhau.

Hắn cố chịu đựng cơn đau đớn dưới hạ thân, âu yếm in môi lên vầng trán mịn màng đang đổ mồ hôi trơn bóng của Thư Khuynh Mặc, lông mi dài cong vút lên như quạt lông vũ có mang theo giọt lệ, chóp mũi cao nhỏ nhắn xinh xắn, hai gò má đào kiều diễm phiếm hồng, chẳng qua chỉ là những động tác đụng chạm nhẹ nhàng giống chuồn chuồn lướt nước, nhưng trong động tác chạm vào lại chứa đầy tình thâm không thể nào xóa sạch được... Cuối cùng Hoa Tỷ Thần nghiêng đầu, khóe môi nhẹ nhàng cắn lên thùy tai tinh xảo hồng hồng như muốn nhỏ máu, đầu lưỡi nhẹ vạch ra hình dạng mà liếm láp dọc theo đường viền giọt nước tròn trịa kia, giọng nói thô ráp xen lẫn với tiếng thở dốc bốc lửa, hắn khẽ ngậm một miệng thùy tai của Thư Khuynh Mặc, mơ hồ không rõ mà khẽ lẩm bẩm: "Ngoan ngoan, không đau... Không đau..."

Giọng nói trầm thấp và hơi khàn của người nam nhân dường như có sức mê hoặc đánh lừa lòng người, không hiểu sao làm Thư Khuynh Mặc cảm thấy sẽ không quá đau, có lẽ là bởi vì lời nói dịu dàng thì thầm bên tai nàng, hoặc là bởi vì đôi bàn tay lớn điểm lửa lúc nhẹ lúc mạnh trên người nàng, hay có lẽ bởi vì vật to nóng hổi sưng tấy kia không an phận vẫn còn không ngừng cọ xát ở trong thân thể nàng, cảm giác bị xé rách đau đớn ở dưới hạ thể dường như cũng đã giảm bớt, không còn đau như lúc trước!

Từng đợt tê dại sảng khoái xen lẫn một cảm giác nhột nhột tuyệt vời tựa hồ từ trong lồng ngực gần như bị xé nát ra mà từ từ bay lên, va chạm lề mề rất nhẹ kia bị phóng đại một chút, cùng khoái cảm cháy bỏng khó tả chậm rãi lan ra toàn thân từ chân tâm của nàng, không những không giải thoát nàng khỏi sự nóng ran đầy phiền muộn trong thân thể, mà ngược lại càng khiến nàng cảm thấy bị dày vò hơn.



Hơn nữa còn có bàn tay đáng ghét do dự mà lưu luyến trên bộ ngực đẫy đà của nàng, như là nhào nặn những chiếc bánh màn thầu mà bóp véo không ngừng, và chúng còn đang cực kỳ làm càn véo vào thứ hồng hào và căng mọng của nàng, khiến cho nàng cảm giác bộ ngực càng trở nên đau tức hơn, và trái nhỏ hồng hồng dường như cũng bị nhéo đến sưng tấy lên... Mà một bàn tay to còn lại kia lại trượt xuống, trước tiên đo đạc từng li từng tí trên vòng eo dương liễu mảnh mai và hết sức mềm mại của nàng, sau đó lại vươn tay ra mơn trớn hai bờ mông thật căng tròn hồng hào, vồn vã xoa nắn bờ mông đầy đặn của nàng, lại làm cho giữa hai chân nàng thêm ướt át, nàng không nhịn được muốn cong người kẹp chân lại giãy dụa để né tránh, thậm chí còn nghẹn ngào hét lên một tiếng: "Ưm... Không được, đừng đụng vào..."

Mái tóc đen của Thư Khuynh Mặc từ lâu đã bị tán loạn ra như thác nước như mặc, từng đám một rủ xuống dính vào gò má ướt đẫm mồ hôi của nàng, mặt nàng không còn vì đau mà nhíu cặp mày thanh tú lại nữa, mà là lúm đồng tiền thẹn thùng gợi tình, mồ hôi đổ ra ướt đẫm gò má đào hương, mỹ nhân như vậy đều phong tình kiều diễm động lòng người, cộng thêm tiếng kêu vừa trào ra tới miệng của nàng nhất thời làm ngây ngẩn cả người giống như phù dung khóc ra rất nhiều nước mắt… Thế nhưng ở trong mắt, ở bên tai của Hoa Tỷ Thần, cái này so với xuân dược cao cấp “Mê Hồn Đoạt Phách” thì thậm chí hắn còn khó có thể ngăn cản được hơn.

"Được... Không đụng, không đụng vào nữa... Ngoan ngoan, ta sẽ di chuyển đây... Được không... Trước hết ta sẽ rút ra ngoài được chứ..." Hoa Tỷ Thần mừng rỡ vì có thể cảm nhận được chân tâm của Thư Thư không hề còn căng và chặt nữa, nó dường như có xu hướng dãn ra, đồng thời sâu trong tâm hoa cũng được tiết ra đủ nhiều dịch ẩm ướt. Hắn ngập ngừng tính thử lùi lại vài phần, và thật sự đúng là không di chuyển nữa thì không được!

Thắt lưng hắn vừa dùng sức cấp tốc rút lại cây gậy to lớn ngạo nghễ cứng ngắc của mình ra, khi lui về vị trí của miệng hoa nhỏ lại cố gắng lao tới phía trước, cảm giác được cây gậy to lớn gấp gáp đi khai phá gạt mở từng tầng lớp mị thịt xếp lại một chỗ thành nếp thịt nhăn, và cuối cùng lại đánh trúng vị trí của tâm hoa một lần nữa, người thiếu niên dồi dào tinh lực cường tráng đầy sức sống, tuy không biết chiêu trò phô trương, thế nhưng chỉ lấy đầy sự hưng phấn...dũng mãnh quyết đoán mà cố gắng rút ra đút vào trong thung lũng xinh đẹp xuất thần chật hẹp ấm áp, áo yếm trắng nửa cởi rất không có quy tắc mà treo trên người thiếu niên, lại mơ hồ có xu thế mặc ý rơi xuống theo động tác lớn nhấp nhô nhấp nhô của thiếu niên.

"Ưm... Đừng... Nhanh quá, không chịu nổi, mọt sách thối, cây gậy to của huynh đẩy vào người ta đau quá, đừng đẩy vào sâu như vậy... Chỗ đó của người ta sẽ bị huynh đâm hỏng mất… A..." Vốn là có dược lực của “Mê Hồn Đoạt Phách” thúc giục nên Thư Khuynh Mặc liền rất dễ dàng vượt qua cơn đau “phá trinh” dữ dội vừa rồi, nhưng ngược lại bây giờ nàng cảm thấy mình không còn lặng lẽ sưng đau bằng như vừa rồi, và so với bây giờ căn bản thân thể mạnh mẽ của nàng cũng bị cây gậy lớn đâm đến không còn vững vàng. Ngay cả vòng eo mềm mại của nàng dường như cũng lắc lư trên phạm vi lớn theo nhịp tác động của người nam nhân, và cơ bản là không thể dừng lại được... Cây gậy to cứng rắn đã tùy ý làm bậy ở trong thân thể nàng đó thật sự là không ghét không được, làm tâm trạng nàng rối loạn và nó cũng khiến cho nàng trở nên đặc biệt lạ lùng. Mỗi lần cây gậy lớn kia xâm nhập vào sâu, chính nàng lại cảm thấy thỏa mãn và sảng khoái. Rồi khi cây gậy lớn bị rút ra thì bên trong hai chân của nàng lại miễn cưỡng trở nên trống rỗng vô cùng.

Hơn nữa, cây gậy to lớn gây khó chịu này lại đặc biệt cứng rắn và to dài, còn vô cùng ngang ngược mà húc mạnh vào điểm giữa hai chân nàng, mỗi lần chọc vào chân tâm của nàng đều dùng sức rất mãnh liệt, mỗi một lần tốc độ càng nhanh hơn, nàng cũng có thể cảm giác được chỗ thịt nhỏ bé giữa hai chân của mình bị đâm đến run rẩy, đụng được tới nơi non nớt mềm mại tận sâu nhất trong tâm hoa, bị đâm làm cho bụng nàng đầy tê dại, xuân thủy của nàng bắn ra khắp nơi… Nhưng chỉ sau mấy lần bị đụng phải đầy mãnh liệt như vậy, Thư Khuynh Mặc cũng có hơi không thể chịu nổi nữa, khi đầu cây gậy to lớn lại đang mạnh mẽ mà ấn sâu vào chỗ tận cùng tâm hoa như muốn va chạm ra vào trong cái miệng nhỏ, nàng chỉ cảm thấy trước mắt mình trắng xóa, sống lưng trắng nõn cứng đờ bất động bên trên thảm da hươu, bụng dưới cũng căng cứng tê dại, bên trong tiểu hoa có một dòng thủy triều mùa xuân lớn ấm nóng ào ào chảy ra: "Ưm... Cứu mạng..."