Đế Vương Luyến

Quyển 2 - Chương 56: Không phải son, là hôn ngân



Buổi sáng Cổ Tịch vào Nguyên Thụy với gương mặt gió xuân thổi tới, không phải vẻ mặt ủ dột chờ vợ mấy ngày trước. Nhân viên nói gì nàng cũng đáp vài ba câu, vui vẻ đàm đạo trước khi vào giờ làm việc. Đang nói chuyện rôm rả thì nghe tiếng giày cao gót cồm cộp nện xuống nền đất, mọi người tự khắc tản ra chỗ khác, ngay cả Cổ Tịch cũng chuồn vào phòng làm việc của mình.

Khi đi ngang qua phòng ban team B, Huyền Cơ nhìn Tiểu Hiệp rồi nói:

- Gọi Cổ Tịch đến phòng làm việc của tôi. Mấy người nói chuyện vui quá nhỉ, mở quán cà phê ở đây luôn đi.

- Em gọi Tịch tỷ liền ạ- Tiểu Hiệp buông viết ra, đứng lên đi vào phòng làm việc của Cổ Tịch, dáng vẻ như chậm một chút sẽ bị vua chém đầu.

- Tịch tỷ, đại ma đầu gọi!- Tiểu Hiệp nói, sau đó nhanh chóng vào vị trí của mình. Sở dĩ Tiểu Hiệp trụ được ở đây lâu như vậy cũng vì Tiểu Hiệp là người vừa nhiều chuyện, vừa thức thời. Không nói đuổi là đuổi được.

Cổ Tịch nghe Huyền Cơ gọi liền thấy ngạc nhiên, ngày hôm nay cũng không có việc gì làm, gọi thì thật kì quái. Nàng ừ một tiếng rồi đứng lên đi qua phòng của Huyền Cơ, đến nơi chỉ thấy Huyền Cơ đứng xoay lưng lại với mình, thấy vậy nàng mới hỏi:

- Chị gọi có chuyện gì? .

||||| Truyện đề cử: Hướng Dẫn Trở Thành Người Tình Hoàn Hảo |||||

- Cô cao như vậy, giúp tôi lấy đống tài liệu kia đi- Huyền Cơ chỉ lên nóc tủ của mình một chồng tài liệu, không biết ai tiện tay để lên đó, chỉ thấy cao thật cao, nàng với mãi mà không tới.

Ừ một tiếng, Cổ Tịch đi lại gần vươn tay lấy, vốn Cổ Tịch cao hơn Huyền Cơ, chỉ cần tùy tiện bê chồng hồ sơ xuống là được. Trong nhà nàng chỉ có mỗi Bảo Ni là cao hơn nàng một chút, còn lại đều nhỏ bé hơn nàng, đó cũng là một điều may mắn. Tịch nghĩ.

- Ấy, trên cổ cô bị dính son này- Huyền Cơ đưa tay khều vào mảnh đỏ trên da cổ của Cổ Tịch, định giúp nàng ấy lau đi.

Cổ Tịch hơi nhột, nàng để chồng tài liệu xuống bàn Huyền Cơ rồi lấy tay của Huyền Cơ ra khỏi cổ mình, cười ngượng:

- Chị làm tôi nhột.

- Không phải son, tối qua đi vụng trộm chỗ nào?- Huyền Cơ ép sát Cổ Tịch, dùng đôi mắt thanh lạnh của mình nhìn thẳng vào mắt Cổ Tịch.

Cổ Tịch càng lúc càng thấy buồn cười, này nào phải Khả Thanh mà nàng biết.

- Đi đâu có liên quan không?- Cổ Tịch đưa tay mình vuốt mái tóc xoăn mượt của Huyền Cơ, quấn vài vòng quanh ngón tay mình trêu chọc nàng.

Hơi thở của Huyền Cơ càng lúc càng gần, Huyền Cơ đưa tay gõ vào đầu Cổ Tịch một cái, mắng:

- Đồ hoa tâm, để Ngữ Ngưng biết thì cô chết chắc. Còn nhớ Ngữ Ngưng bỏ Tử Hàm lần đó, rảnh thì lôi báo ra đọc đi.

- Có gì lớn lắm hả?- Cổ Tịch thắc mắc hỏi, lúc Tử Hàm bị Ngữ Ngưng bỏ nàng cũng mới mười bảy mười tám, đối với giới kinh doanh nàng cũng chẳng có chút chú ý gì.

Huyền Cơ mỉm cười, có vẻ Cổ Tịch không biết thật.

- Tiết gia chặn hết đường sống của Tử Hàm, trong một năm không nhận được vụ nào. Coi như bồi thường cho con gái họ lở dở một đời chồng. May mà cuối cùng Tử Hàm xin Tiết gia tha cho mình được.

Càng nói Huyền Cơ càng cười sâu hơn, nụ cười của nàng đẹp như ánh nắng của mùa xuân phủ xuống cây cỏ, khiến chúng sinh trưởng, khiến chúng mong muốn được nhận nhiều hơn.

- Mà ai cũng biết Tiết tiểu thư không yêu Tử Hàm đấy, còn em, Ngữ Ngưng thật sự thương yêu em.

Mà Cổ Tịch biết Ngữ Ngưng cũng sẽ không làm gì tổn hại đến nàng, cho nên cho dù ai có dùng bút chì tô lên bóng hình xinh đẹp của Ngữ Ngưng nàng cũng không bị ảnh hưởng. Ngữ Ngưng của nàng vẫn rực rỡ mỹ lệ như thế.

- Xong rồi, tôi về phòng nhé.

Ở nước ngoài, Ngữ Ngưng đang ưu nhã bơi trong nước, nàng như tiểu tinh linh thoắt ẩn thoắt hiện. Hồ bơi trong xanh như vậy chỉ có mỗi mình nàng, bơi một lúc liền thấm mệt, Ngữ Ngưng bước lên bờ thì thấy Tử Hàm đang cầm khăn đứng chờ mình, thấy nàng, Tử Hàm liền tiến lên một bước choàng khăn lên vai nàng.

- Anh ở đây làm gì? Có chuyện gì sao?

Vốn dĩ Ngữ Ngưng qua nước ngoài để bàn với đối tác về dự án quảng cáo, không nghĩ sẽ gặp Tử Hàm ở sảnh khách sạn nàng đang ở. Hai người có nói chuyện qua loa vài câu rồi thôi, không ngờ hắn lại như sam bám lấy nàng.

- Em càng ngày càng xinh đẹp, Ngữ Ngưng -Tử Hàm nhìn gương mặt thanh tú của Ngữ Ngưng, không hiểu vì sao Ngữ Ngưng trong mắt hắn lại trở nên đẹp vô ngần. Hắn còn quên mất chính mình đã từng chán ghét gương mặt nhạt nhẽo của nàng, bảo ở bên nàng như đang ở trong tù, như gông xiềng bức hắn phát điên.

Ngữ Ngưng cười giễu một phen: - Đẹp? Có đẹp hay không cũng không phải của anh.

- Em ghét tôi đến vậy sao?- Tử Hàm đuổi theo thân ảnh đang định rời khỏi, nàng đi trước, hắn chậm chạp theo sau.

Ngữ Ngưng cũng chẳng muốn nói, thư kí của nàng - Kim Nhạc thấy Trần tiên sinh đi theo sếp của mình cũng không đi lại gần.

Trong sảnh khách sạn lại bật đoạn nhạc từng phát trong đám cưới hai người, Trần Tử Hàm mỉm cười lắng nghe khúc nhạc, nói với Ngữ Ngưng:

- Em còn nhớ bài nhạc này chứ?

"Hi vọng anh có thể yêu em đến suốt cuộc đời

Hi vọng em có thể cùng anh đi đến chân trời góc biển.

Dù cho có phải chọn lựa lần nữa, người đó vẫn mãi luôn là em"

Bài hát này phát lúc này không biết là ý của ai, nhưng nó lại thành công trong việc khiến Ngữ Ngưng cười đến run người. Ngữ Ngưng nghĩ chính hắn cho người bật. Rõ ràng bật lúc này không khác gì tát vào mặt Tử Hàm một cái, bảo hắn tỉnh táo lại. Nhưng hắn lại chấp mê bất ngộ, Ngữ Ngưng cũng không biết phải làm sao.

- Rõ ràng là em vẫn còn để ý anh, bằng không sao đến giờ này em vẫn chưa tái giá?- Tử Hàm nói những gì thật lòng hắn nghĩ.

- Tái giá hay không là chuyện của tôi, Trần tiên sinh, anh giúp Cổ tiểu thư một lần làm tôi rất cảm kích. Từ bây giờ chúng ta sẽ không nợ nhau. Mời anh đừng đi theo tôi, tôi gọi bảo an đấy.

- Em đừng tức giận, anh không theo là được. Mai lại gặp em nhé?- Tử Hàm mỉm cười.

Ngữ Ngưng ngày mai phải bay qua thành phố khác, nàng cũng không thèm chấp hắn. Dù sao nhìn lại mặt của hắn thôi cũng khiến nàng khó chịu. Còn nhớ lần đó, nàng hai mươi sáu tuổi ly hôn lần đầu. Hắn kiêng quyết không nể nang gì Tiết gia mà đệ đơn với nàng, muốn cho tiểu nha đầu kia một danh phận. Nàng thật tức giận nhưng cũng không muốn làm gì, chỉ muốn đọc kinh cho tịnh tâm, kết quả là ba ngày còn không ra từ đường. Khiến cho Tiết Bình và phu nhân đều tức giận tìm hắn tính sổ.