Đế Vương Luyến

Quyển 1 - Chương 67: Tường thành ngả nghiêng



- Nàng biết tất cả, vậy tại sao còn giả vờ. Hả?- Khả Thanh đấm vào ngực Cảnh Tịch một cái, nước mắt không tự chủ rơi xuống gò má, lăn dài xuống, rớt xuống vùng đất thấm không ít máu binh sĩ tử trận.

Cảnh Tịch chịu đau cũng không hé răng, chỉ nắm lấy tay Khả Thanh trong tay mình, âu yếm nhìn nàng. Quả thật ước mong của nàng cũng chỉ là được ở bên các nàng vào thời điểm cuối đời của mình, nàng biết nàng sắp chống không được bao lâu.

- Nàng thật là.. thật là..

Nước mắt như thác tuôn xối xả xuống, Cảnh Tịch không rối rít lau đi nước mắt cho nàng, chỉ ôm lấy nàng vào lòng. Để cho nàng khóc trong lồng ngực của mình, bản thân nàng cũng rơi nước mắt, nàng cũng chỉ tham lam một vài phút cuối đời. . ngôn tình hoàn

- Nếu nàng đã biết, nàng giữ An Trúc lại.. Nàng ấy sẽ đau đớn như thiếp.. Cuộc chiến này nên kết thúc đi - Khả Thanh nấc nghẹn, nói.

Thì ra, năm ba mươi hai tuổi Cảnh Tịch mất đi là có thật. Cảnh Tịch biết điều này khi cơ thể mình càng lúc càng mỏi mệt, nàng biết nàng sắp chống đỡ không nỗi nữa rồi. Nàng chỉ nghĩ cho cảm tình của nàng mà chưa nghĩ cho cảm tình của An Trúc, nếu nàng mất đi, nàng ấy sẽ rất đau đớn. Phải rồi, sẽ đau như xé tim xé phổi.

Thế nên trong giây phút đó, Cảnh Tịch quyết định thả cho An Trúc về với Nam quốc, cũng như giúp cho hàng ngàn hàng vạn binh sĩ bình an về với gia đình mình. Tối đó, Cảnh Tịch thoa một chút son hồng lên môi mình, thôi không buộc tóc cao nữa mà chỉ nhỏ nhẹ thả dưới vai. Nàng đi vào bên trong lều của An Trúc, nhìn nàng ấy một chút, sau đó thẳng thắn mà nói:

- Nàng biết tại sao trận chiến này bắt đầu không?

Vẫn như ngày nàng lạnh lùng tước đoạt đi trinh tiết của An Trúc, điệu bộ lạnh lùng đó lại áp lên nàng một lần nữa, nụ cười mà nàng chán ghét nhất trên đời.

An Trúc không thể nào chấp nhận được thái độ này của Cảnh Tịch, nàng chau mày, tâm có chút ẩn nhẫn đau đớn.

- Đại nương của nàng mất rồi, là ta đã cản thư của phụ thân nàng gửi đến.

Đầu An Trúc như ngũ lôi oanh đỉnh, nàng choáng váng, lùi xuống vài bước để dựa vào chiếc bàn gỗ trong lều. Cảnh Tịch muốn tiến lên đỡ nàng ấy nhưng nàng bặm môi lại, dặn lòng không thể nào bước lên.

Đại nương của nàng mất rồi? Mất bao lâu rồi? Nàng còn chẳng nhìn nàng ấy được lần cuối. Khóe mắt bỗng chốc cảm nhận hơi nóng ập đến, câu nói không rành mạch, hỏi Cảnh Tịch.

- Tại.. tại sao ngươi lại làm vậy, Cảnh Tịch?

Chẳng bao giờ An Trúc muốn gọi thẳng tên họ của Cảnh Tịch, trong phút thất thần này nàng đã dùng ánh mắt lạnh lẽo gọi hai tiếng Cảnh Tịch. Lòng Cảnh Tịch như bị ai đó hung hăng dùng dao đâm rồi còn kéo dài một đường, đau đớn còn hơn khi nàng bị kiếm đâm vào cơ thể. An Trúc xoay mặt đi rơi nước mắt, đại nương, đại nương. Nàng gọi thầm trong miệng.

- Thì ra cữu cữu nổi giận như vậy là do ngươi. LÀ DO NGƯƠI!! Ngươi nói ngươi yêu ta, giả dối, giả dối hết!!- An Trúc hét to, nàng đem vật dụng trên bàn ném vào người Cảnh Tịch. Cảnh Tịch không né cũng chẳng có việc gì phải né, nàng đi lại gần An Trúc, mỉm cười, nụ cười này phải cố gắng lắm mới nặn ra được.

- Còn không phải vì yêu ngươi..? Nếu ta để ngươi nhận thư, ngươi có ở bên cạnh ta không? Hay là ngươi tức tốc chạy về.

Từng bước từng bước đi lại gần chỗ An Trúc, Cảnh Tịch ngả ngớn cười, nụ cười đó làm An Trúc ghét vô cùng. Nàng giơ tay lên, tát thẳng một bạt tay xuống mặt Cảnh Tịch, nụ cười bỗng chốc trở nên méo xệch. Cảnh Tịch không nói gì, chỉ xoay lưng rời khỏi. Nàng chưa ra khỏi lều đã nghe giọng An Trúc nức nở, tâm như ai đó cấu xé nàng.

- Thì ra.. cuối cùng ngươi vẫn là nghiệt duyên của ta.

- Người đâu, giam Hiền phi lại.

Lời nói cuối cùng Cảnh Tịch lưu lại cho An Trúc chính là giam Hiền phi lại. Tối đó An Trúc kiếm mọi cách để trốn ra ngoài, Lộ Kiều len lén phá vỡ vòng giam giữ của Cảnh Tịch, dẫn An Trúc cùng Ánh Tuyết theo lối nhỏ trở về bên quân đội Nam quốc.

Cảnh Tịch ho khan hai cái, nhìn Nhược Vân, hỏi: - Nàng đã tới nơi an toàn chưa?

- Theo pháo sáng của Lộ Kiều, thì An Trúc đã tới chỗ Trữ Kiện vương rồi.

Nhược Vân biết sức khỏe của Cảnh Tịch ngày càng yếu, nàng biết vì sao Cảnh Tịch lại làm thế. Giang sơn này gánh trên vai nàng ấy có nặng không? Suy nghĩ cho các thê tử của mình nhiều như thế, nàng có mệt không?

Đại tiểu thư của Tô gia mặc một thân đỏ rực như màu máu của binh sĩ tử trận, xuyên qua vòng vây của Nam quốc, nàng không sợ chân váy của nàng vấy máu mà dõng dạc hô to.

- Ta là Tô An Trúc, ta muốn diện kiến Trữ Kiện vương.

Một câu của nàng làm binh sĩ đứng xung quanh dạt ra toàn bộ, ai cũng muốn trận chiến này kết thúc và nữ nhân tên Tô An Trúc này là người duy nhất có thể chấm dứt hết tất cả. Hồng y nổi bật trước vòng vây binh đao, Lộ Kiều kè theo bên phải nàng, vừa phải bảo vệ Ánh Tuyết vừa phải bảo vệ An Trúc. Khi đến được chiến trường Lộ Kiều mới biết nàng đã sai rất nhiều, chỉ mong có thể làm được chút điều để đền tội với vương thượng của nàng. Mà vương thượng của nàng chỉ yêu cầu nàng một điều, "Kề cận bên cạnh phu nhân ta, bảo vệ nàng bình an đến với Trữ Kiện vương, bảo vệ nàng bình an một đời"

Lộ Kiều vì chút lòng tư mà mưu hại Cảnh quốc, Tịch vương vì một chút lòng tư mà gửi trả An Trúc về với gia đình nàng. Chung quy cũng do vì yêu mà sinh ra nhiều chuyện thị phi trên đời. Tô An Trúc vừa được binh lính dẫn vào gặp Nam Cung Kiện thì binh lính Nam quốc đồng loạt rút lui, cầu hòa với Cảnh quốc.

Trên đường theo cữu cữu mình về cung, An Trúc thúc ngựa như một người thất thần, nàng không biết mình vì sao mà đi, vì sao mà mọi chuyện lại trở nên thế này. Cữu cữu nàng vẫn như khi ngài bốn mươi, vẫn mặc trường bào màu tím, tiêu sái thúc ngựa đi trước dẫn đường nàng. Phụ thân, mẫu thân, các người trong giây phút đại nương mất đi cảm thấy thế nào? Phận làm con mà ngay cả việc có mặt an táng đại nương của mình còn không thể, ngay cả nàng mất lúc nào, nàng cũng không biết. Nàng chính là đại bất hiếu, An Trúc nắm chặt cương ngựa, đau đớn truyền đến nhưng nàng chẳng quan tâm, chỉ thấy nước mắt thấm đẫm viền mi.

Nàng yêu Cảnh Tịch rất nhiều, tình yêu đó đặt lên người Cảnh Tịch bây giờ đã thành không xứng đáng. Tình yêu của nàng âm thầm chuyển sang thù hận, nàng không thể nào lãng quên Cảnh Tịch, vì thế nàng chọn cách hận nàng ấy. Nếu ngày nào trong lòng nàng đều nhớ đến hình ảnh của Cảnh Tịch, khi Cảnh Tịch nói, khi Cảnh Tịch cười, có lẽ nàng sẽ không lãng quên được nàng ấy. Nàng sẽ hận nàng ấy, hận nàng ấy vì mang đến thế cuộc như vậy, hận nàng ấy vì chỉ nghĩ cho bản thân mình. Một phần nàng cũng hận mình, bởi vì nàng quá yêu, bởi vì nàng ngu ngốc tin rằng có thể thay đổi hai chữ 'nghiệt duyên'.

Nghiệt duyên, có lẽ trụ trì đã nói đúng, Cảnh Tịch chính là nghiệt duyên của đời nàng