Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 195: Tấn Yên đại chiến (Hạ): Ám sát thất bại.



Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.

Tác giả: Hắc Thư Sinh.

Biên: Bạch Tú Tài.

- Đến rồi sao?

Mộc Tử Yên thì thào một tiếng, xoay người nhìn về một phía, lần lượt có hơn mười người mặc áo đen xuất hiện. Nhìn thấy bọn chúng, nàng ta chỉ lạnh lùng nói:

- Một hơi xuất động ba vị địa cấp trung kỳ, lại thêm bảy địa cấp sơ kỳ. Xem ra lần này Ngạ Quỷ các người nhận được một đơn hàng rất lớn?

Ngay khi đám người Phạm Trực bị bao vây thì ông ta đã dùng bộ đàm đặc biệt truyền tin về. Cho nên Mộc Tử Yên biết ngoại trừ đám người ở đây thì phía bên Long Tổ cũng gặp không ít địa cấp cường giả. Một hơi xuất ra đội hình cỡ này thì trừ thập đại tông môn của Triệu quốc ra chắc chắn chỉ vài thế lực cường đại như Ngạ Quỷ.

- Đại thống lĩnh, người mau rút lui, lão hủ sẽ chặn hậu.

Lúc này, một lão giả gầy gò, hơi thấp bé cũng nhảy ra chắn trước người Mộc Tử Yên. Khí tức ông ta phát ra chính là địa cấp trung kỳ đỉnh phong, chỉ cách một chút nữa có thể đột phá đến địa cấp hậu kỳ, là tồn tại có thể xem là nằm trong số ít cường giả mạnh nhất trên thế giới này rồi.

Phải biết rằng địa cấp tu vi đã hiếm vô cùng, những quốc gia có võ đạo và tài nguyên kém phát triển thì huyền cấp đã là tồn tại vô địch chứ đừng nói đến địa cấp. Mà đến địa cấp thì việc tăng một tiểu cấp độ càng trăm nan vạn nan, cho nên địa cấp trung kỳ bên trong địa cấp đã được xem là quái vật. Còn địa cấp hậu kỳ thì...có thể xem là tồn tại vô thượng. Một đại tông môn có tích trữ không biết bao nhiêu năm tháng với công pháp cao cấp cũng không biết có được mấy vị đại cấp hậu kỳ nữa.

- Mộc thống lĩnh, nếu ngươi không lấy mấy lá bài tẩy ra thì ngươi sẽ khó thoát đấy. Mấy vị địa cấp phía bọn ta bị giết vài hôm trước chắc chắn không phải bị mấy con thú rừng đói bụng xơi tái đâu nhỉ?

Một tên địa cấp trung kỳ nhìn Mộc Tử Yên gằn giọng nói, sát khí lộ ra không chút che giấu. Quỷ tướng trong Ngạ Quỷ toàn là những kẻ giết người như ngóe, đi ra từ biển máu, uy áp không phải địa cấp thông thường có thể so sánh.

- Hừ, chỉ là một đám địa cấp thôi mà đã xem trời bằng vung rồi, tưởng Yên quốc chúng ta không có người sao?

Một tiếng bất mãn vang lên, Trương Bất Phàm nhảy ra với một phong cách hết sức uy phong. Phía sau lão là Loan Phụng với vẻ mặt có chút bất đắc dĩ. Vị sư huynh kiêm tình lang của bà ngày xưa đạo mạo nghiêm chỉnh bấy nhiêu thì giờ lại có vẻ thích trang bức và biểu diễn hơn. Xem ra đi theo Tiểu Hắc đúng là ảnh hưởng đến bọn họ không nhỏ, từ tu vi đến tính cách.

Phía sau cùng chính là Mộc Bình, anh ta rất ung dung như một thanh lợi kiếm chậm rãi bước đến. Dù khoảng cách không quá gần nhưng đám người áo đen lại thấy một áp lực vô hình khủng khiếp.

Ngay cả Mộc Tử Yên vốn không có nhiều chuyện làm nàng ta dao động cũng phải giật mình ngước nhìn vị đệ đệ của mình. Sau cùng, nàng lắc đầu nhẹ cười nói:

- Tiểu Bình Bình đã trưởng thành rồi, hùng ưng vươn cánh khắp trời cao. Cha mẹ không biết tại sao lại sinh ra toàn mấy tên tiểu yêu quái như thế chứ.

Nếu như người khác nghe thấy câu cảm thán của vị đại thống lĩnh này thì chắc chắn sẽ phun nước bọt phỉ nhổ đến chết. Ngươi nói không biết ngượng mồm à? Thế bản thân ngươi không phải kỳ tài võ học, thống soái chi tài trăm năm hiếm gặp nổi danh khắp thế giới à?

- Địa cấp sơ kỳ? Chỉ bằng vào các ngươi?

Nhìn nội khí phát ra, ba tên địa cấp trung kỳ áo đen suýt tí thì ôm bụng cười to. Bọn chúng tuy có chút kiêng kỵ với Mộc Bình nhưng với số lượng lẫn tu vi áp đảo thì có gì phải sợ đây.

Nghe thấy giọng điệu khinh thường, Trương Bất Phàm cười giận nói:

- Địa cấp trung kỳ thì ngon lắm sao? Ngon thì đến đây, để Trương gia gia dạy cho ngươi một bài học khắc cốt ghi tâm.

- Đúng là một lão già sống lâu đến nhàm chán rồi, tất cả xông lên, không được để nha đầu kia chạy thoát.

Tên áo đen hét lớn, cả mười tên địa cấp như những u linh lao thẳng tới, lão già gầy gò sắc mặt nghiêm trọng, lấy ra vũ khí là một thanh kiếm có đính ngọc có vẻ là bảo kiếm truyền đời để sẳn sàng tử chiến. Là người có tu vi cao nhất trong Long Tổ, cũng là vị thủ hộ cho Mộc Tử Yên, lão giả đã không xem trọng sống chết của mình.

Đột nhiên, Trương Bất Phàm nhanh như chớp tiến đến vỗ vai khiến ông ta giật mình, mỉm cười ném một thanh kiếm khác cho lão già gầy gò rồi nói:

- Dẹp cái cây kiếm cùn kia đi, đã là địa cấp rồi còn xài hàng "dỏm" thế thì đánh nhau thế nào được. Cầm tạm cái này mà dùng.

Theo bản năng khi nghe thấy người khác chê bai thanh kiếm tổ truyền, lão già gầy gò thấp bé sẽ nổi giận lên nhưng khi nhìn thấy ánh sáng sắt bén của thanh kiếm mà Trương Bất Phàm đưa tới thì mọi lời định thốt ra của lão phải nuốt ngược vào. Cao thủ nhìn là biết đâu là chân bảo, đâu mới là hàng "xịn" ngay.

- Hảo kiếm a.

Cầm thanh kiếm mới trong tay, niềm tin của lão già gầy gò đột nhiên tăng mạnh. Dù sao thì bên cạnh tu vi thì vũ khí cũng là một loại sức mạnh bổ trợ đáng gờm, nhất là khi thần binh lợi khí có thể khiến cho kết cục thay đổi một cách khó tin.

Nhìn ánh mắt lóe sáng của lão già gầy gò, Trương Bất Phàm cảm giác cực kỳ ngầu. Nếu không phải mấy cái vũ khí này Tiểu Hắc đã dặn dò không thể đem cho lung tung, giá trị của chúng cũng rất lớn thì lão đã đem cho vài lão hảo hữu để lấy oai phong từ lâu rồi. Xem ra Loan Phụng không nói sai, vị sư huynh của mình đang chạy dài trên con đường tha hóa không có lối về thật rồi.

Ngạ Quỷ không phải là một tổ chức ô hợp, cao thủ bên trong đều được huấn luyện và phối hợp theo mệnh lệnh không chút sai sót. Vì thế khi vừa giao chiến, bọn chúng đã phân chia người để hành động rất gọn gàng. Với hai người Trương Loan sẽ có bốn địa cấp sơ kỳ quấn lấy. Còn lão già gầy gò thì bị một địa cấp trung kỳ cùng ba tên địa cấp sơ kỳ hội đồng.

Riêng hai gã địa cấp trung kỳ còn lại liền xông thẳng về phía Mộc Tử Yên và Mộc Bình đang đứng. Với mục tiêu tối thượng của mình, rõ ràng Ngạ Quỷ không hề xem nhẹ mà đặt ưu tiên hàng đầu là phải thành công bằng mọi giá.

- Tỷ tỷ, ngươi lui lại tí đi. Việc ở đây cứ giao cho ta

Mộc Bình khoác tay, nở một nụ cười hiếm có. Anh chàng này trừ những người thân thiết ra đều trưng một bộ mặt lạnh lẽo sắc bén như thanh kiếm trong vỏ của mình vậy.

- Được, đệ phải cẩn thận.

Mộc Tử Yên cũng nở một nụ cười xinh đẹp, cảm giác được người thân bảo hộ thật tốt. Nàng ta nắm giữ tình báo rất tinh nhạy, những gì Mộc Bình thể hiện đã sớm được thông tin về. Cho nên Mộc Tử Yên tin tưởng em trai mình đủ sức đánh một trận với hai tên địa cấp trung kỳ trước mặt.

Dĩ nhiên, sự tin tưởng này một phần còn là vì đó là một loại tín nhiệm của thân nhân. Một loại ỷ lại mà không phải người ngoài nào cũng có thể xây đựng được. Cho dù thất bại, Mộc Tử Yên cũng vui vẻ, không oán, không trách.

- Chỉ là mấy thứ võ công mèo cào này mà cũng dám đấu với lão phu sao? Xem Trương gia gia của ngươi đây, đỡ lấy một chiêu "Vạn Kiếm Quy Tông" của ta

Trương Bất Phàm với kiếm thuật được truyền thụ lại của Tiểu Hắc hoàn toàn áp đảo hai tên địa cấp sơ kỳ kia, khiến cho bọn chúng có than khổ không thôi. Không phải Ngạ Quỷ có võ học được xưng tụng là còn quỷ dị hơn cả thập đại tông môn hay sao? Vì lý do gì mà lão già trước mặt lại lợi hại đến thế, đánh kiểu này có khi bốn năm người bọn họ cũng chưa chắc thắng nổi a.

Bên cạnh, Loan Phụng chỉ biết ôm trán thở dài. Cái gì mà Vạn Kiếm Quy Tông, bộ kiếm thuật và công pháp Tiểu Hắc truyền cho bọn họ vốn chẳng có tên gì. Tiểu tử kia lười suy nghĩ nên bảo bọn họ tự lựa cái tên cho chúng. Kết quả là Trương Bất Phàm liền nghĩ ra đủ cái tên chiêu thức rất oách, nói ra là phải gây chấn động, khiến địch nhân khiếp sợ.

Nói đi cũng phải nói lại, bộ kiếm thuật này thật sự vô cùng tinh diệu, tuy không thể sánh với vô danh kiếm pháp của Mộc Bình nhưng so với mấy võ công khác thì nó lại ăn đứt cả thảy. Với lại, chỗ độc đáo của nó còn ở chỗ nếu hai người phối hợp lại uy lực càng tăng lên bội phần. Cái này Tiểu Hắc cũng dựa trên việc Trương Loan hai người song kiếm hợp bích cực kỳ hiểu nhau mà sáng tạo ra.

Thật ra thì bốn tên địa cấp sơ kỳ kia đã nghĩ sai rồi. Chính vì võ học của Ngạ Quỷ không đơn giản nên bọn chúng mới cầm cự được. Nếu ngược lại là mấy địa cấp bình thường thì đã không trụ nổi một hiệp rồi. Đáng tiếc, ngoại trừ võ học ra vũ khí mà Ngạ Quỷ tự hào là cao cấp chất lượng siêu việt cũng không thể so sánh với thanh kiếm do Tiểu Hắc luyện chế ra được. Thế là việc thua thiệt về mọi thứ sẽ chỉ dẫn đến kết quả thất bại sớm hay muộn thôi.

Kiếm sư là tồn tại mà cao thủ võ đạo nào cũng sợ hãi kiêng kỵ là chuyện không thể sai vào đâu được. Chỉ giao đấu chưa đầy vài phút thì với sự phối hợp tấn công như vũ bão của hai người Trương Loan, hai trong bốn tên địa cấp đã bị chém rụng, hai tên còn lại cũng bị thương không nhẹ, nghiến răng liều mạng chống trả. Trong luật của Ngạ Quỷ, trừ khi có lệnh phải rút, nếu không kẻ nào dám bỏ chạy chính là tự tuyên án tử cho mình. Do đó, dù biết phải chết bọn chúng cũng sẽ điên cuồng đánh đến cùng.

Có điều, đứng trước cao thủ đỉnh cao thì việc đánh mất nhịp điệu sẽ càng khiến hai gã địa cấp chết nhanh hơn thôi. Lại thêm vài chiêu, hai tên kia cũng nối gót theo đồng bọn của mình. Lúc này, hai người Trương Loan liền không ngừng lại mà chạy qua hỗ trợ cho lão già gầy gò đang bị vây đánh đến sắp khóc tới nơi. Còn hai tên địa cấp trung kỳ thì cả hai người lại chẳng quan tâm tí nào.

- Đừng lo cho ta, hãy mau đi bảo hộ đại thống lĩnh

Nhìn thấy hai người Trương Loan lao đến giúp đỡ, lão già gầy gò thoáng mừng rỡ nhưng lại chợt nghĩ đến an nguy của Mộc Tử Yên nên la lớn lên. Chỉ là lời vừa thốt ra đã bị Trương Bất Phàm quát ngang:

- Kêu la cái gì, chỉ là hai tên địa cấp trung kỳ, nhảy nhót thế nào được với Mộc Bình lão đệ. Ngươi cứ chờ đó, Trương gia gia sẽ giải quyết đám ruồi bọ này nhanh thôi.

Ngầu không?

Rất ngầu

Chí ít lời của Trương Bất Phàm cũng khiến cho lão già gầy gò kia rung động. Tuy lão ta cảm thấy có gì đó sai sai, bản thân đường đường là tu vi địa cấp trung kỳ đỉnh, lại có cảm giác mình như một tiểu bối, còn lão gia hỏa tu vi địa cấp sơ kỳ kia mới là nhân vật chính. Đai loại như mấy lời thoại kinh đỉnh trên truyền hình như " cứ đứng yên đó, ca đây sẽ giải quyết hết cho".

Thế nhưng việc hai người Trương Loan chỉ vài phút đã diệt gọn bốn tên địa cấp sơ kỳ của Ngạ Quỷ thì đám áo đen còn lại cùng với lão già gầy gò không thể đánh đồng hai người đó với địa cấp thông thường nữa rồi.

- Khốn kiếp, võ nghệ cao cường thế này thì đích thị bọn chúng chính là mấy kẻ này đã giết hại người của chúng ta mấy bữa trước. Mọi người đừng rối loạn, chỉ cần chúng ta giết được Mộc Tử Yên thì nhiệm vụ xem như hoàn thành.

Tên địa cấp trung kỳ lớn tiếng trấn an đám người của mình, một mặt chuyển từ tấn công sang phòng thủ. Hắn ta tự ngẫm chính mình làm thế nào cũng không thể giết một địa cấp sơ kỳ trong thời gian ngắn được chứ đừng nói chi hai người kia chém đến bốn tên. Loại trình độ này phải nói là quá yêu nghiệt, nhiệm vụ nhìn đơn giản lại thành trở nên cực kỳ khó khăn với bọn chúng. Mà ngay cả việc hai tên địa cấp trung kỳ kia có thắng nổi thanh niên có khí thế sắc bén kia không cũng khiến cho đám người áo đen còn lại lo lắng không thôi.

Thế mà hai tên địa cấp trung kỳ lại không biết chuyện gì, vẫn tập trung khóa chặt Mộc Bình, định dùng sức mạnh áp đảo để hạ sát nhanh nhất. Khi cả hai vung vũ khí cùng nội khí cực kỳ mạnh mẽ chuẩn bị đánh tới, Mộc Bình mới chậm rãi nắm chuôi kiếm của mình. Nhưng khi kiếm rút ra lại nhanh đến không ai kịp nhìn thấy gì cả, tiếp theo là một cảm giác như gió thổi thoáng qua hai tên địa cấp trung kỳ.

Khi mọi người kịp nhìn lại thì Mộc Bình đã cho kiếm vào vỏ rồi.

Nhất kiếm tất sát!