Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 178: Phí Minh Viễn.



Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài.

Đa số những khu giao dịch chợ đen đều do khí vận chứ không hề có giấy tờ gì, càng không nói đến phương thức liên lạc lâu dài. Chỉ trừ một số thương lái có nguồn hàng lớn thì mới có phương thức liên lạc lẫn cửa hàng cố định. Dĩ nhiên, tên bán mảnh vỡ tàn phẩm linh thạch kia chỉ là một kẻ làm ăn nhỏ, loại người này nhiều như nấm mối sau mưa, chẳng có gì đặc biệt cả.

Nếu là một người dân bình thường thì ở thời đại tiến bộ này, chỉ cần tra một chút là có thể tìm thấy địa chỉ lẫn số điện thoại ngay. Đáng tiếc...

"Xem ra cần phải đích thân đến Triệu quốc một chuyến."

Quyết định sau khi giải quyết việc ở Yên quốc xong sẽ rời đi tìm kiếm thông tin về tàn phẩm linh thạch. Tiểu Hắc liền ném chuyện đó sang một bên để xử lý tình huống trước mắt.

- Trong đám quân ngoài kia chắc hẳn cũng có người trung thành với ngươi?

Tiểu Hắc nhìn Phí Thế Bân tỏ ra cung kính chờ đợi mình liền lên tiếng hỏi.

- Tất nhiên là có. Đám quân tiên phong này là do mẫu thân ta tận dụng mọi cách để ta thống lĩnh, bên trong có không ít tướng lĩnh hướng về ta. Chỉ là đám tướng lĩnh thân với tam ca và đại ca cũng không ít, lại có lão già cận vệ do đại ca chỉ đạo không ngừng giám sát nên ta vẫn chưa thể nắm được thực quyền trong tay.

Không cần suy nghĩ, Phí Thế Bân lập tức kể hết mọi thứ cho Tiểu Hắc. Đã là một trong ba hoàng tử thì không thể không có chút tướng lĩnh theo về mình. Việc này Tiểu Hắc đã dự đoán từ trước.

- Tốt, bây giờ ngươi hãy triệu tập bọn họ đến đây. Ta giúp ngươi giành lại quyền thống lĩnh đội quân này.

Đối với quân đội bình thường, Tiểu Hắc chẳng cần phải dùng đến âm mưu quỷ kế gì cả, cứ trực tiếp dùng sức mạnh giải quyết là xong.

Dưới sự trợ giúp của Tiểu Hắc, chưa đầy nửa canh giờ, đám tướng lĩnh thân với Phí Thế Bân đã dọn dẹp hết những kẻ chống đối. Nhìn tốc độ ra tay như ma quỷ của Tiểu Hắc, ngay cả súng đạn cũng không thể làm gì được, tất cả đều tỏ ra thành thật y như vị hoàng tử của mình.

- Ta nghĩ đại ca và tam ca của ngươi rất nhanh sẽ nhận ra điểm bất thường. Cho nên các ngươi cứ hành động theo sự chỉ đạo của ta, mọi chướng ngại ta sẽ giải quyết. Sau khi nắm toàn bộ quân lực Sái quốc, ngươi sẽ có đủ sức mạnh để hỗ trợ cho ta.

Tiểu Hắc hờ hững để lại một vài câu rồi xoay người bước đi. Nếu là người khác dám nói như thế, Phí Thế Bân cùng đám tướng lĩnh sẽ ôm bụng cười lăn lộn. Muốn chém gió cũng phải thực tế một chút chứ.

Nhưng riêng Tiểu Hắc thì lại là chuyện khác, Phí Thế Bân dám cam đoan tiểu tử kia nói được thì sẽ làm được. Thậm chí đó giống như một việc vô cùng nhẹ nhàng, phất tay là có thể xong ngay.

Xiết chặt nắm đấm, Phí Thế Bân cảm thấy cả đời của hắn chưa bao giờ có hùng tâm mãnh liệt như hiện tại. Chỉ cần đi theo đứa nhóc kia, tương lai gã sẽ có thể đánh ngược trở về để giành ngôi báu, trở thành người đứng đầu một nước.

- Tất cả tướng lĩnh nghe lệnh, chỉ cần các ngươi đi theo Phí Thế Bân ta kiến công lập nghiệp. Ngày sau ta nhất định sẽ khoản đãi các ngươi, không quên công trạng.

Ổn định tâm tình lại, Phí Thế Bân như hóa thân thành người khác, không còn là dáng vẻ của một tên hoàng tử lụa là hoàn khố nữa. Phí Thế Bân cả ngừng bừng bừng khí thế, hét lớn lên, lập tức kích động nhân tâm rồi dẫn cánh quân của mình thu dọn cực kỳ nhanh chóng để hành quân theo Tiểu Hắc. Bọn họ chỉ có hơn một nghìn quân nên di chuyển sẽ gọn nhẹ, không gây chú ý lớn.

Khu vực đóng quân của Hắc Lang bang cách cánh quân của Phí Thế Bân không xa. Tiểu Hắc một mình tiên phong ẩn thân tiến vào mà không có một chút trở ngại nào cả. Quân số ở đây tầm khoảng hai nghìn người. Bọn lính tinh nhuệ nhất cũng chỉ là nhân cấp, tương đương với đặc nhiệm Phi Ưng của Yên quốc mà thôi. Đa phần hình như là lính đánh thuê cùng với thành viên Hắc Lang bang được tuyển chọn.

Nhìn tới nhìn lui, Tiểu Hắc đã phát hiện ra rất nhiều dân thường bị nhốt trong những nhà tù chật chội tạm thời. Không ít người trong số họ có dấu hiệu bị xâm hại và hành hạ một cách vô cùng tàn nhẫn.

- Được lắm, các ngươi đã vô nhân tính thì cũng đừng trách ta độc ác.

Tiểu Hắc nở một nụ cười tà dị rồi lặng lẽ rút thanh chủy thủ bên người ra. Hôm nay nó nhất định phải đại khai sát giới, nếu trời xanh không trừng trị được đám người này thì để nó thế thiên hành đạo vậy.

Cứ như một u linh tử thần đòi mạng, Tiểu Hắc dùng tốc độ nhanh như cắt hạ gục đánh lính Bạch Long bang. Từng tên từng tên ngã gục xuống mà không hiểu tại sao, rất nhiều tên trên mặt còn mang theo biểu cảm đang cười nói trước khi chết. Mỗi người đều một kích đoạt mạng, không có hành hạ gì cả.

Các băng đảng tội phạm vốn không có thể huấn luyện ra được đội ngũ kỷ luật như quân đội. Càng ở cấp độ thấp lại càng chẳng ra gì, vô kỷ luật lẫn yếu kém về năng lực quản lí. Cho nên khi thấy cảnh tượng giết chóc xảy ra, bọn chúng rất nhanh đã rối loạn thành một đoàn. Kẻ thì cầm súng bắn tứ phía, cả thì sợ hãi vứt vũ khí bỏ chạy.

Đáng tiếc, những kẻ khi vừa chạy ra khỏi quân doanh liền bị lực lượng của Phí Thế Bân đã mai phục sẵn kết liễu. Hầu như không có một tên nào có thể trốn thoát số mệnh được.

Một tướng lĩnh thân tín của Phí Thế Bân lo lắng hỏi:

- Điện hạ, chúng ta ra tay với người của Hắc Long bang có ổn không? Thực lực của bọn chúng không phải Sái quốc chúng ta có thể đối chọi được.

- Hừ, Hắc Long bang thì đã làm thế nào? Cũng chỉ là một đám người ngoài vòng pháp luật mà thôi. Ngươi có thấy bọn chúng đang bị tiểu tử kia chém giết đến chạy trốn như chó nhà tang hay sao? Cao thủ không phải nói đến số lượng là có thể thủ thắng, cho dù Hắc Long bang có đông người cũng chẳng thể làm gì được đâu.

Phí Thế Bân cười lạnh đáp lời. Hắn ta sinh ra trong hoàng gia, rất nhiều thứ hiểu biết hơn xa thường dân. Với một cao thủ võ đạo thì cho dù ngươi có vạn quân binh thì thế nào? Chỉ cần không đánh nhau trực diện thì gần như quân đội chẳng thể làm gì được cao thủ võ đạo cả.

Chỉ khoảng hơn mười lăm phút, xác người đã nằm la liệt đầy đất. Sát khí của Tiểu Hắc lúc này cũng gia tăng lên không ít, cho dù là giết phàm nhân thì cũng sẽ khiến cho sát tính tăng lên. Cũng vì lý do này mà những người tu tiên theo chính đạo không hề muốn tàn sát phàm nhân số lượng quá nhiều, nếu không sẽ ảnh hướng tới tâm tính của bọn họ.

- Các hạ là cao nhân phương nào xin hãy ra mặt. Nếu Hắc Long bang có gì đắc tội sẽ đền bù lại cho các hạ hài lòng.

Cuối cùng cũng có một tên cao thủ ra trò xuất hiện, đó là một gã đại hán mặt sẹo, có tu vi hoàng cấp sơ kỳ. Trong mắt đám lính đánh thuê thì gã ta đúng là cực kỳ lợi hại, có điều so với Tiểu Hắc thì lại chẳng có gì khác biệt cả.

- Đền bù? Vậy lấy mạng của ngươi đền cho những người đã bị các ngươi sát hại đi.

Giọng nói Tiểu Hắc vang lên không chút tình cảm nào cả. Tên hoàng cấp kia đến ngay cả đối thủ của mình là ai cũng chưa thấy thì đã hồn lìa khỏi xác.

Một số tên khác thông mình leo lên trực thăng và xe tăng để đào tẩu cũng không tránh thoát được số mệnh. Vũ khí hiện đại của nhân loại phát minh ra đều không thể chống lại hỏa cầu thuật, nhanh chóng bị phá hủy và cháy thành bó đuốc.

Không một kẻ nào có thể thoát được sự trừng phạt cả.

Có lẽ trong nhiều năm tung hoành ngang dọc của mình, đây là lần đầu tiên Hắc Long bang bị thất bại thảm hại đến vậy.

Có điều, ác mộng với bọn chúng cũng chỉ mới ...bắt đầu mà thôi.

Sau khi thả hết tù binh ra, Tiểu Hắc từ đầu đến cuối đều không hiện thân. Ánh mắt của nó chỉ mang theo một mảnh tĩnh lặng, khí chất cũng thêm một phần lăng lệ. Trưởng thành không dựa vào số tuổi mà dựa vào trải nghiệm.

Bên trong Ngộ Đạo Thạch, Diệp Thanh Hàn không khỏi thở dài. Cuộc đời tu sĩ, việc chém giết là không thể tránh khỏi. Tu tiên lộ chính là tranh mệnh với trời, cũng phải tranh mệnh với những kẻ khác. Chỉ có người sống sót cuối cùng mới đi đến điểm cuối được.

Có điều, Tiểu Hắc thân bất vô kỷ, vả lại tiểu tử này chỉ giết kẻ tội ác tày trời, còn người thường nó sẽ không ra tay đoạt mạng. Cho nên chỉ cần không rơi vào ma đạo thì Diệp Thanh Hàn không buồn ngăn cản đệ tử của mình, kẻ đáng giết thì cứ giết, kẻ nên cứu thì cứ cứu, tính cách đó cũng rất hợp với khẩu vị của lão.

Gần như không cần ngừng lại nghỉ ngơi, Tiểu Hắc lại một hơi chạy đến khu vực của vị huynh trưởng cùng cha khác mẹ của Phí Thế Bân, Phí Minh Viễn, cũng là đại hoàng tử của Sái quốc, người có nhiều cơ hội đăng cơ nhất. Tên thái tử này cũng người nắm giữ binh lực hùng hậu nhất, bởi vì hắn ta được ưu ái đi theo tháp tùng đại tướng quân Tất Đỗ Toa.

Còn vị tam ca của Phí Thế Bân lại thân với Liêu quốc nên đã chạy đến quân Liêu để nịnh hót ăn ké công trạng rồi. Cho nên gã sẽ được Tiểu Hắc tạm gác lại xứ lý sau.

Là trọng binh của Sái quốc, quân lực của Tất Đỗ Toa dĩ nhiên hơn xa đám lính tiên phong của Phí Thế Bân. Với quân số lên đến hơn hai vạn người, đều là tinh anh được đào tạo kỹ lưỡng. Dẫu khí tài có thiếu thốn thì cành quân chủ lực này cũng không thể xem thường. Nhất là khi quân yên đang phải đối mặt với việc bị đánh hội đồng thì một nước nhỏ như Sái quốc cũng gây sát thương không nhỏ.

Bên trong soái trướng, Tất Đỗ Toa đang cùng Phí Minh Viễn và hai lão già đang bàn bạc về kế hoạch tác chiến. Phía sau lưng hai lão già kia còn có vài tên nam nữ tuổi thấp nhất cũng gần ba mươi. Nhìn đồng phục của bọn chúng là đến cùng một môn phái, nếu không có gì sai lầm thì bọn họ chính là Ngũ Diệt Phái, môn phái Chân Võ Môn duy nhất tại Sái quốc, cũng chính là vương giả tốt cao bên cạnh hoàng gia cùng thống trị đất nước.

- Quân Liêu đang tiến công mạnh mẽ thì không biết vì lý do gì lại tạm ngưng. Chúng ta không thể chờ đợi cho phía Yên quốc ổn định tình hình được, cần phải tốc chiến tốc thắng, giành lấy lợi ích cao nhất. Phía nước Trị và nước Ứng cũng gửi đến yêu cầu hợp tác để tiếp tục hành quân sâu vào trong Yên quốc.

Chỉ vào bản đồ chiến sự, Phí Minh Viễn dáng người to cao, đôi mắt to, giọng nói uy vũ, hắn ta đúng là có dáng dấp của một vị đế vương tương lai.

- Đại hoàng tử nói rất có lý. Chúng ta không phải lệ thuộc vào quân Liêu, cứ tiếp tục tiến công để giành lấy tiên cơ. Hiện tại, nước Yên chỉ còn co cụm phòng ngự, ngày thất thủ của bọn họ không xa nữa đâu.

Một trong hai lão già lên tiếng ủng hộ. Lão già còn lại cũng gật gù, ánh mắt giao với Phí Minh Viễn mang theo ý ngầm hiểu.

- Không được, lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, cánh quân do mấy tướng lĩnh họ Trần chỉ huy cực kỳ lợi hại. Nếu khinh địch xông bừa vào sẽ rất nguy hiểm, ta không đồng ý.

Tất Đỗ Toa lắc đầu phản đối. Ông ta là mãnh tướng số một của nước Sái, kinh nghiệm chiến trường là có thừa. Một người đã nếm đủ vinh nhục như ông ta thì tuyệt sẽ không manh động thực hiện một cuộc tiến công có nhiều rủi ro như thế.

- Khà khà Tất tướng quân ngươi là thống soái của quân ta mà sao lại thiếu quyết đoán như thế. Cơ hội nghìn năm có một mà lại không dám nắm lấy, ta cảm thấy ngươi còn không bằng đại hoàng tử đây. Hay là ngươi cứ giao lại ấn soái để đại hoàng tử chỉ huy, thế nào?

Lão già còn lại lúc này mới lên tiếng, giọng điệu mang theo khinh thường lẫn uy hiếp. Hai vị thân vệ phía sau Tất Đỗ Toa định hành động thì liền bị đám đệ tử của hai lão già nhanh chóng khống chế.

- Các ngươi muốn tạo phản?

Khuôn mặt sa sầm lại, Tất Đỗ Toa không nghĩ tới tên đại hoàng tử này lại to gan đến vậy, dám ngang nhiên cướp quyền chỉ huy quân đội của ông ta.

- Haha, Tất tướng quân, chim khôn chọn cành mà đậu. Ngươi có cống hiến cho nước Sái bao nhiêu năm, bổn hoàng tử đều ghi nhận. Nay ta hi vọng tướng quân có thể giúp cho ta hoàn thành đại nghiệp vĩ đại của mình.