Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú

Chương 20



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phụ trách Đinh dường như nhìn thấy cảnh tượng máu tươi đầm đìa… Đông Phong chưa cơm nước mấy tiếng liền gầm gừ lao về phía lợn rừng, sau đó, quyết chiến một phen.

Giọng anh ấy hơi run: “Mau hỏi xem, Đông Phong bị thương có nghiêm trọng không?”

Hổ một tuổi tuy rằng vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng dáng người cơ bản đã được hình thành. Nếu là hổ hoang dã, đã bắt đầu đi theo mẹ học săn mồi.

Đông Phong còn chưa được tiếp nhận huấn luyện tiến hành săn mồi gà và vịt nuôi, khả năng đánh bại lợn rừng trưởng thành không lớn, hơn nữa nghe ý của con lợn rừng này, là một đàn.

Lương Cẩm Tú cũng có suy nghĩ không khác lắm. Hổ và lợn rừng như mèo và chuột, tồn tại chèn ép huyết mạch, lời đến bên miệng biến thành: “Chị dâu không bị thương chứ?”
Tình hình không rõ, cô không thể đứng về phía hổ.

Cô từng gặp vua lợn rừng “bá đạo”, cả người toàn vảy, sức chiến đấu không ai bằng, hổ nhỏ chắc chắn không đánh lại.

Nhưng mà, có con lợn nhỏ dịu dàng mềm như bông nhiều thịt đó nha.

“Có đại ca bảo vệ, chị dâu không sao.” Em trai lợn rừng rất hài lòng với những câu này của cô. Nó cảnh giác liếc nhìn mọi người: “Đi gặp chị dâu với tôi. Bọn họ không được đi.”

Không khí tự dưng có loại cảm giác như một mình đi gặp xã hội đen.

Phụ trách Đinh lập tức từ chối: “Không được, muốn đi thì cùng đi.”

Anh ấy chợt nghĩ đến lời giao phó trĩu nặng của mẹ Lương – giao con gái cho anh ấy.

Lợn rừng, một đàn lợn rừng, còn có con hổ Đông Phong, ngộ nhỡ nó nổi cáu, một giây có thể ăn người không thừa tí xương nào.
Thật ra Lương Cẩm Tú cũng do dự về vấn đề này.

Đúng là cô hiểu ngôn ngữ động vật, nhưng không có siêu năng lực, cùng lắm chỉ là nhân viên phiên dịch thôi.

Thấy cô bất động, em trai lợn rừng giải thích: “Chúng tôi chỉ tin tưởng chị. Chị dâu nói, con người bọn cô thích ăn nhất là thịt lợn. Một con lợn lạc vào trong tay các người, mổ bụng, ngay cả xương không cắn được cũng không tha, hầm canh gì đó rất bổ.”

Lương Cẩm Tú sợ nhất là động vật hỏi những vấn đề này. Cô khó nhọc cười nói: “Đó là lợn nhà nuôi thịt, không có trí tuệ, không giống với các cậu.”

“Đều là lợn, không khác nhau nhiều.” Em trai lợn rừng nghĩ đến gì đó, nhìn mọi người, ngay thẳng hỏi: “Nghe nói ruột già lợn cũng ăn, các người không chê khắm ư?”

Mọi người: “...”

Cảm giác về sau không cách nào nhìn thẳng vào ruột già lợn nữa.
Lương Cẩm Tú quyết đoán chấm dứt hẳn đề tài này, vung tay lên: “Đằng trước dẫn đường đi.”

Nghĩ quá phức tạp rồi.

Có điện thoại và trực thăng mà, hơn nữa cô linh cảm rằng sẽ không có chuyện gì.

Lúc đến còn đỡ, tuy rằng không có đường, nhưng mọi người sẽ chọn nơi dễ đi. Mà đối với em trai lợn rừng mà nói, nó không có khái niệm đường này.

Phía trước chỉ có đường thẳng, lùm cây sườn núi gì đó, gần như thế nào thì đi như thế ấy.

Mất một lúc, Lương Cẩm Tú nhếch nhác không nhìn nổi, trên mặt cánh tay bị cắt ra rất nhiều vết thương nhỏ.

“Xin lỗi, tôi quên mất chị không phải lợn.” Em trai lợn rừng nói xin lỗi. Nó nghĩ ngợi rồi ngồi xổm xuống: “Chị tới cưỡi tôi đi.”

Lương Cẩm Tú: “... Cảm ơn, không cần.”

Em trai lợn rừng kiên trì nói: “Đến đây đi, nếu không với tốc độ của chị, khi ánh trăng lên còn chưa nhất định tới được. Sau khi mang thai chị dâu thích ngủ, không thể để chị ấy đợi quá lâu.”

Rất nhiều trẻ em nông thôn từng cưỡi lợn khi còn nhỏ.

Lương Cẩm Tú cũng thế.

Tuy rằng nó không cao bằng ngựa, nhưng sống lưng nhiều thịt, hiệu quả giảm xóc cực tốt. Điều quan trọng nhất là hai chân có có thể chạm đất, dễ dàng giữ thăng bằng.

Nhìn phía trước căn bản không có đường đi, Lương Cẩm Tú khẽ cắn môi, nhấc chân leo lên, nhẹ nhàng túm lấy bờm trên cổ nó: “Vậy vất vả cho cậu rồi.”

“Chị cũng nhẹ quá nhỉ.” Nhận thấy được trọng lượng trên người, em trai lợn rừng cảm thán: “Còn may chị không phải lợn, nếu không sẽ không có lợn đực nào coi trọng chị. Quá gầy!”

Lương Cẩm Tú: “...”

Bỏ đi! Chủng tộc không giống nhau, không giải thích nữa.

Cuộc hành trình kế tiếp, cả đời Lương Cẩm Tú khó quên.

Nếu nhất định phải hình dung thì đại khái là thể tổng hợp xóc nảy của máy kéo + máy bay. Cô nắm bờm, hai đùi không ngừng chống trên mặt đất tìm thăng bằng, lúc này mới miễn cưỡng ngồi yên.

Nhưng mà tốc độ thực sự rất nhanh.

Thật sự là chủng tộc không giống nhau, người thường leo dọc theo đường núi hoặc là bậc thang, căn bản không tưởng tượng nổi lộ trình tới mấy chục phút thậm chí còn lâu hơn với bọn họ thì lợn rừng chỉ cần vài phút ngắn ngủi.

Phong cảnh nhanh chóng lướt qua, tiếng gió gào thét, có một khoảnh khắc, Lương Cẩm Tú cảm giác bản thân đang bay lên.

Em trai lợn rừng trèo đèo lội suối như giẫm trên đất bằng.

Ban đầu Lương Cẩm Tú còn cố gắng phân biệt phương hướng, dần dần, đừng nói đến phương hướng, cảm giác về phương hướng cũng không còn, trên trời dưới đất, bốn phía, cây cối bụi rậm xanh đến mức gần như đen kịt, bầu trời chia cắt thành từng mảnh nhỏ.

Nơi này chắc chắn nằm sâu trong núi, ngay cả những người quanh năm khai thác lâm sản có lẽ cũng sẽ không tới đây.

Lương Cẩm Tú thấy được khoảng lớn nấm Chaga(*)!

(*) Nấm Chaga: Có tên khoa học là Inonotus Obliquus. Nấm được tìm thấy ở trên thân cây bạch dương ở nhiều khu rừng tại Nga, Hàn Quốc, Mỹ, Alaska,... với ngoại hình xù xì, màu đen.
Được mệnh danh là vàng mềm của rừng rậm, kẻ thù của bệnh tiểu đường. Nấm Chaga rừng nguyên chất bán theo gam, chỉ mọc ngẫu nhiên trên cây, nhìn dấu vết rơi rụng xung quanh, không biết đã mọc ra bao nhiêu gốc.

Lương Cẩm Tú không thể nhịn nổi nữa: “Đại ca lợn rừng, chờ một chút.”

Kia đều là tiền trắng lóa đó!

Không có dụng cụ, Lương Cẩm Tú bèn dùng tay bẻ, dùng chân đá.

Em trai lợn rừng vô cùng khó hiểu: “Chị thích ăn nhành cây rơi nát à?”

Thứ kia ăn vừa đắng chát vừa cứng, vị cực kỳ tệ, dù cho nó có đói lắm không thèm ăn.

Lúc này Lương Cẩm Tú không nghe gì, như phát điên. Cô hiểu sâu sắc tại sao những người trên TV khi tìm thấy kho báu do con người làm ra lại ngửa mặt lên trời cười hô hố, cô cũng muốn vậy.

Nấm Chaga hay còn gọi là Inonotus obliquus, mọc trên cây Bạch Dương, là một loại nấm dược liệu có hoạt tính cực mạnh. Tuy nó là loại dược liệu quý hiếm với con người, nhưng với cây cối, đồng nghĩa với việc bị ung thư.

Chỉ cần bị nhiễm, bất kể to lớn bao nhiêu, nhiều nhất khoảng mười năm, cây cũng sẽ bị hút cạn tinh chất và chết héo, cho nên còn có cái tên buồn: Nước Mắt Bạch Dương.

Loại nấm mạnh như vậy, vô cùng cứng, người chuyên hái lâm sản vùng núi sẽ mang theo dao phay hay búa gì đó.

Lương Cẩm Tú dùng hết sức bình sinh, chỉ bẻ được một miếng nhỏ. Em trai lợn rừng không thể hiểu nổi hành vi của cô, nhưng đối phương là bạn của chị dâu. Đợi một lúc, nó bảo cô trốn xa một chút rồi lui về phía sau vài bước, răng nanh sắc bén ngắm chuẩn – dễ dàng đâm xuống.

Khi Lương Cẩm Tú vào núi cố tình mặc một chiếc áo khoác dài. Cô cởi ra dùng như túi, nhưng còn lâu mới đủ, đây chỉ là một cây.

Cô sinh ra ở vùng núi, dẫu chưa từng lên núi hái lượm lâm sản vùng núi nhưng vẫn biết kiến thức cơ bản.

Khi phát hiện nấm Chaga đã già như thế này, chắc chắn ở gần đây vẫn còn nữa.

Còn gì đau đớn hơn khi nhìn thấy kho báu mà không thể mang đi?

Còn càng nhiều kho báu hơn.

Lại đi lên phía trước một lúc, Lương Cẩm Tú sợ ngây người. Cô nhìn thấy gì?

Cây linh chi.

Trên một thân cây mọc đầy linh chi, chi chít từng tầng, giống hệt những bậc thang dẫn đến kho báu lóng lánh.

Có linh chi, tuyệt đối không thể thiếu nhân sâm rừng!

Lương Cẩm Tú vội vàng chụp ảnh, nhìn đi nhìn lại hình dạng mạch núi làm ký ức sâu thêm, về nhà nói cho bố sau. Hôm nào chuẩn bị tốt dụng cụ phải đến.

Sau khi lại leo thêm mấy dốc núi, em trai lợn rừng phấn khởi kêu gọi: “Éc éc éc, ịt ịt ịt.”

“Các anh em, mau ra đây tiếp đón, bạn chị dâu đến.”

Vô số tiếng gầm rú từ bốn phương tám hướng truyền đến, sóng xanh cuồn cuộn cuốn vào giữa lùm cây, mặt đất dường như khẽ rung chuyển, không biết bao nhiêu con lợn rừng chạy ra.

Có lợn rừng răng nanh dài sắc bén, có lợn rừng mẹ dắt theo lợn con.

“Vợ đại ca gọi là chị dâu, bạn chị dâu thì gọi thế nào?”

“Mẹ, sao chị ấy lại đứng để đi đường, không mệt ạ?”

“Lông trên đầu cô ấy dài quá. Tui cũng muốn lông dài như vậy, khá xinh đẹp.”

“Không được, khi chạy sẽ che mắt, sẽ vướng vào cành cây. Cậu là lợn, lông của con người không phù hợp với cậu.”

“...”

Người vượt quá mười nghìn, nhìn không thấy giới hạn, lợn rừng không cần quá mười nghìn.

Lương Cẩm Tú bị đại quân lợn rừng vây quanh, không dám tùy tiện cử động.

May mà qua một lúc, đám lợn rừng chia thành hai bên. Đại ca lợn rừng bá đạo mang theo lợn nhỏ của nó đi đến.

Trước đây Lương Cẩm Tú chỉ nghe thấy giọng nói chứ không thấy con lợn này.

Đại ca lợn rừng bá đạo cho người ta cảm giác áp bức mãnh liệt, vảy trên cơ thể phát ra ánh sáng lạnh lẽo nhàn nhạt. Vẻ mặt nó lạnh lùng, khôi ngô cường tráng, lớn hơn lợn rừng khác khoảng một vòng, ngày càng tôn lên sự xinh xắn lanh lợi của lợn hồng phấn.

“Ân nhân, xin chào.” Lợn hồng phấn vui sướиɠ chạy tới, thân thiết cọ vào ống quần Lương Cẩm Tú.

Một khoảng thời gian không gặp, nó thay đổi rất lớn. Sắc mặt hồng hào, trắng mịn phát sáng, đặc biệt là chiếc mũi thạch trái cây màu hồng, dễ thương đến mức khiến lòng người rối tinh rối mù.

Đó là sự dễ chịu từ việc sắp làm mẹ và tình yêu đưa tới.

“Gọi tôi là Cẩm Tú đi, chồng bạn mới là ân nhân lớn nhất của bạn. Cho dù không gặp được tôi, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ tìm được bạn.” Lương Cẩm Tú sờ cái đầu mềm mại của nó, cảm thán: “Kết hôn là khác đi nhỉ, nét mặt rạng rỡ đó nha.”

Lợn hồng phấn thẹn thùng, da mặt trắng mịn biến thành màu đỏ thẫm: “Không có cô, có khả năng tôi đã bị ấy ấy.”

Con người sai trái giam nó vào khung gỗ, ép nó giao phối cùng con lợn đực buồn nôn. Nếu Lương Cẩm Tú không xuất hiện, có thể nó sẽ không kiên trì được đến lúc chồng đến.

“Đều đã qua! Nhìn xem bây giờ cô hạnh phúc biết bao nhiêu kìa, không biết hôm nay sẽ gặp được cô, không mang theo quà gì, nghe nói cô mang thai, ăn chút đồ này đi.” Lương Cẩm Tú móc ra hai thanh Snickers(*) mà cô định dùng làm đồ ăn vặt khi ra ngoài, xé bao bì.

(*) Snickers: Là một nhãn bánh kẹo chuyên về các loại sô-cô-la thỏi thuộc sở hữu của công ty Mỹ, Mars, Incorporated. Bánh này bao gồm kẹo nougat phủ caramel lên trên, cùng với lạc và bọc trong sô-cô-la sữa.

Khi còn nhỏ trong nhà cũng từng nuôi lợn, sau khi mang thai rất cần gia tăng dinh dưỡng, cô nhớ rõ, mỗi ngày mẹ sẽ cho ăn nước đường đỏ.

Vị ngọt thơm nồng đậm khiến lợn hồng phấn sáng mắt lên.

Đại ca lợn rừng bá đạo vẫn luôn không rời ánh mắt đi lập tức phát hiện, dịu dàng nói: “Thích ăn?”

Lợn hồng phấn khẽ rầm rì.

Siêu thích.

Cảm giác tự do rất tốt, nhưng về thức ăn nó không quen được. Nó thích cháo ngô thơm ngào ngạt, khoai lang nấu chín, đặc biệt trước khi giao phối, con người vì để thêm dinh dưỡng cho nó mà mỗi ngày đều cố ý cho nó ăn cá nhỏ tôm nhỏ.

Thơm cực kỳ.

Mấy thứ này trong núi đều không có, ăn lá cây, rễ cỏ, còn có quả dại chưa chín vừa chua vừa chát.

Lúc đầu không sao, nhưng từ khi mang thai, khẩu vị thay đổi vô cùng lớn, luôn nghĩ về những món ăn ngon hồi còn bị nuôi nhốt.

Lương Cẩm Tú chủ động nói: “Thích ăn, tôi cho…”

Đại ca lợn rừng bá đạo lạnh giọng ngắt lời cô: “Heo cái của tôi, không cần người khác chăm sóc.”

Lương Cẩm Tú chân thành nói: “Tôi hiểu tâm tình cưng chiều vợ của anh. Những thứ này ấy mà, cần tiền để mua, anh cũng không thể đi cướp quầy bán quà vặt đâu.”

Đôi mắt đại ca lợn rừng bá đạo hiện lên tia nguy hiểm: “Cô gái, cô nghi ngờ tôi ư?”

Lương Cẩm Tú lập tức sợ hãi: “Không dám.”

Vợ người ta, không tới lượt cô nhọc lòng.

Phòng cưới của lợn hồng phấn nằm trong một hang động lưng chừng núi, bên cạnh có dòng suối nhỏ hàng năm không ngừng chảy nhỏ giọt, uống nước tắm rửa đều thuận tiện.

Hổ nhỏ Đông Phong ủ rũ ghé vào cửa hang, khi nhìn thấy Lương Cẩm Tú đi tới, nó kích động suýt chút nữa đã khóc: “Grừ, Grừ.”

“Cứu em với, em phải về căn cứ. Em không bao giờ chạy trốn nữa.”

Chó mẹ của nó, là một con chó bản địa tự do tự tại, từng thấy ánh đèn neon bắt mắt ở thành phố vào buổi tối, gió trong lành thổi qua giữa núi.

Hóa ra thế giới bên ngoài xuất sắc như vậy.

Chó mẹ động viên nó, nhất định phải tìm cơ hội chạy đi. Núi lớn mới là ngôi nhà thật sự của nó, nơi đó có thỏ hoang khắp núi đồi, thịt ức gà đông lạnh ở căn cứ không thể nào so sánh, ăn một lần, tuyệt đối không quên được.

Chó mẹ còn dạy nó giả vờ ngoan ngoãn.

Cuối cùng, cơ hội nó chờ đợi đã đến.

Trong núi quả thật có rất nhiều thỏ hoang, nhưng mà… nó không đuổi kịp.

Chạy quá nhanh, còn có thể quẹo gấp.

Nó phải đi về, nó không cần tự do ăn thịt thỏ hoang thơm phức. Con người chưa từng gặp này, chắc chắn tới đây để cứu nó. Nó là quốc bảo, là động vật được quốc gia bảo vệ cấp một.

Đại ca lợn rừng bá đạo đi phía trước dẫn đường ánh mắt lạnh lùng. Nó còn chưa mở miệng, hổ nhỏ Đông Phong chạy được một nửa lập tức ngoan ngoãn quay lại, bốn móng vuốt co quắp mà ngồi xổm xuống, chỉ có ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn Lương Cẩm Tú.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Lương Cẩm Tú sẽ không tin. Đây có chỗ nào là hổ đâu, rõ ràng là chú mèo con ngoan ngoãn.

Lương Cẩm Tú tò mò liếc đại ca lợn rừng bá đạo: “Anh đánh nó?”

Đại ca lợn rừng bá đạo hừ lạnh một tiếng: “Nó không xứng để tôi ra tay.”

Lúc đàn em gặp được nó bị dọa giật cả mình. Tuy hổ đã mất dấu nhiều năm, nhưng thứ mà chúng nó để lại vẫn còn đó, họ biết vua núi rừng hung hãn biết bao nhiêu.

Em trai lợn rừng vội vã gọi người cảnh báo, sau đó, vừa cẩn thận từng li từng tí vây quanh không động thủ. Hổ nhỏ nằm xuống, ngửa cái bụng nhỏ mềm mại lên, đáng thương cầu xin: “Đừng đánh em! Em cho mọi người sờ bụng nhỏ của em được không?”

Lương Cẩm Tú: “…”

Đại ca lợn rừng bá đạo cưng chiều liếc nhìn lợn nhỏ yêu kiều: “Tôi thấy nó còn có vẻ đáng yêu, nên để nó làm thú cưng của vợ tôi.”

Lương Cẩm Tú: “…”

Khá đấy, phần nuông chiều này không ai có.

Lợn hồng phấn nghĩ đến điều gì đó: “Ân nhân, tôi nghe được cô gọi. Cô đang tìm nó à?”

“Nó chạy ra từ vườn bách thú, rất nhiều người đang tìm.” Lương Cẩm Tú gật đầu. Xét thấy tác phong của đại ca lợn rừng bá đạo, cô không trực tiếp mở miệng, bắt đầu giải thích từ luật bảo vệ động vật, ý muốn nói rõ tính nghiêm trọng của hậu quả.

Câu kia của đại ca lợn rừng bá đạo “Cô gái, cô không hiểu sức mạnh chân chính” vừa mới nói được một nửa đã bị lợn hồng phấn không kiêng dè ngắt lời.

“Được, việc này tôi quyết định.” Lợn hồng phấn dứt khoát nói: “Ân nhân, cô đưa nó đi đi.”

Ân nhân mở miệng là một mặt, còn bởi vì muốn để nó đi.

Hổ nhỏ rất đáng yêu, đặc biệt là khi giọng sữa kêu lên, làm nó như có loại cảm giác làm mẹ sớm. Tuy nhiên, nó còn kén ăn hơn, không ăn cỏ, không ăn quả dại, rầm rì muốn ăn thỏ hoang.

Lợn nhỏ yêu kiều ác hiếm có, ánh mắt lợn rừng bá đạo cưng chiều, nhẹ nhàng gật đầu.

Việc này được giải quyết viên mãn.

Lúc trở về, vẫn là em trai lợn rừng kia đưa tiễn.

Phóng viên chờ đã chụp được một cảnh tượng cực kỳ chấn động: Tóc cô gái bị gió núi thổi loạn, áo khoác buộc thành túi vải vác sau lưng. Cô cưỡi một con lợn rừng oai vệ, một con hổ dữ sặc sỡ choai choai theo sát phía sau tựa như nữ hoàng rừng rậm ngỗ ngược thần bí.

Nữ hoàng rừng rậm không thể lập tức về nhà.

Phóng viên có việc cầu cứu cô.

Phỏng vấn là việc thứ nhất, càng quan trọng hơn là muốn bảo cô giúp đỡ một chú chó được chụp hơn hai năm, truyền thông gọi là Hachiko chú chó trung thành bản Trung Quốc.

Chú chó tên là Điểm Điểm, cái tên phổ biến, chó cỏ vẻ ngoài bình thường, nhưng chuyện xưa của nó không bình thường một chút nào.

Chủ của Điểm Điểm mở siêu thị nhỏ ở ngoại ô, thuê nhà ở, căn nhà bốn tầng tự xây ở nông thôn.

Giống như rất nhiều nhà tự xây ở nông thôn. Đội thi công gồm những người đàn ông đến từ nhiều làng, người này làm thợ mộc, người kia biết xây tường, cai thầu coi như xuất thân chuyên nghiệp, từng làm trong đội xây dựng ở thành phố.

Căn nhà của người chủ vốn muốn hai tầng, tạm thời thay đổi, có lẽ cả đời này chỉ có một căn nhà này, dứt khoát giải quyết xong trong một lần.

Đội thi công chưa từng xây nhà cao đến thế, bình thường đều là nhà một tầng, nhà lợp ngói, hai tầng được xem là cao.

Không ai ngờ quyết định này của ông ấy dẫn đến một tai nạn.

Nhà sập.

Người chủ của Điểm Điểm, một nhà ba người bị vật rắn chắc đập nát, đến khi đào được ra thì người đã tắt thở.

Điểm Điểm không biết, hoặc nói là không ai biết nó có biết hay không. Hơn hai năm, nó vẫn luôn ghé vào phế tích.

Lương Cẩm Tú đi theo phóng viên đến nơi đó, sắc trời đã tối.

Bởi vì là tài sản thuộc về cá nhân, người chết cũng vậy, hơn hai năm, phế tích không có người xử lý, sạt lở phủ đầy cỏ dại cao bằng một người, dây leo bò loạn, cực kỳ thê lương.

Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi sớm đã chờ đợi, nhìn thấy Lương Cẩm Tú thì kích động khua tay múa chân: “Streamer Lương, cuối cùng cũng nhìn thấy người thật của cô. Tôi là fan chân chính của cô, tôi từng gửi rất nhiều tin nhắn cho cô.”

Người phụ nữ họ Lưu, ở đối diện nhà chủ của Điểm Điểm. Mấy năm nay, chị ấy vẫn luôn chăm sóc Điểm Điểm.

Lương Cẩm Tú nói xin lỗi: “Xin lỗi nhé, tin nhắn nhiều quá. Em thật sự không xem đến.”

Hiện tại mỗi ngày cô có thể nhận được mấy nghìn tin nhắn, nói gì cũng có, tìm kiếm hợp tác, vay tiền, muốn kết bạn, lung ta lung tung. Cô dứt khoát trực tiếp ngó lơ.

“Tôi hiểu, tôi hiểu, hiện tại cô là streamer cực hot.” Chị Lưu dùng sức gật đầu, móc điện thoại ra, xin ý kiến: “Streamer Lương, tôi có thể mở livestream không? Cô đừng hiểu lầm, không phải tôi muốn ké độ nổi tiếng của cô. Mấy năm nay rất nhiều người quan tâm đến Điểm Điểm.”

Trên thế giới có ít thứ mà hot mãi được.

Sau khi chuyện của Điểm Điểm vừa mới lộ ra, lượt truy cập vượt quá trăm nghìn, rất nhiều streamer nghe tin lập tức đến hiện trường livestream Điểm Điểm. Nhưng hai năm trôi qua, có lẽ mệt mỏi về khiếu thẩm mỹ, có lẽ cảm thông dần dần nhạt đi, càng ngày càng ít người chú ý.

Phải rất lâu sau sự việc chị Lưu mới mở livestream vì Điểm Điểm.

Chị biết chủ của Điểm Điểm, cũng biết Điểm Điểm, không ngờ rằng, một con chó bình thường không nổi bật như vậy lại hiểu nhân tính.

Lúc Lương Cẩm Tú đến đã hiểu được điều này, sảng khoái đồng ý.

“Anh chị em ơi, streamer Lương đến rồi.” Chị Lưu nhắm ống kính vào Lương Cẩm Tú, mặt mày hớn hở nói: “Điểm Điểm của chúng ta, rốt cuộc hôm nay cũng chờ được vị cứu tinh rồi.”

Hai năm trôi qua, chị ấy kết bạn, lập nhóm cùng những người thực sự quan tâm đến Điểm Điểm kiên trì cho đến bây giờ. Khi biết phóng viên mời Lương Cẩm Tú đến, lập tức đưa ra thông báo.

Người không nhiều lắm, hơn một nghìn người, nhưng không khí đoàn kết náo nhiệt.

“Woa, thật sự là streamer Lương. Mỗi buổi livestream của cô, tôi đều có xem, mỗi lần đều tham gia rút thăm trúng thưởng, đáng tiếc là không trúng.”

“Ai bảo là không có người tham gia rút thăm trúng thưởng?”

“Mọi người đừng quấy rầy streamer Lương, nhanh nhanh vào chuyện chính.”

“...”

Hơn một nghìn người trải rộng khắp các ngành nghề, không ít người điều kiện cho phép đã tới hiện trường, muốn nhận nuôi Điểm Điểm, nhưng chỉ cần rời khỏi chỗ phế tích, Điểm Điểm sẽ không ngừng nức nở ngay. Sau này như thể sợ bị đưa đi, nó nhìn thấy người là tránh ra xa.

Hiện tại có thể tới gần thêm chút nữa, chỉ có chị Lưu.

Chị Lưu giơ điện thoại dẫn đường, một con chó màu vàng đất ngậm nửa cái bánh bao xuất hiện trong ống kính. Nó biết chị Lưu, vui sướиɠ lắc lắc cái đuôi chào hỏi.

Chị Lưu nhẹ giọng giới thiệu: “Đây là nhóc con Điểm Điểm.”

Khi sự việc xảy ra, Điểm Điểm không ở siêu thị, ở trong nhà chủ ở làng bên cạnh và hạ sinh, sinh ba con.

Rất lâu không thấy chủ quay trở về, Điểm Điểm sinh xong khó khăn đi vào siêu thị. Nó như đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nức nở kêu rên như đứa trẻ, vừa đào vừa bới điên cuồng. Chờ đến khi được người ta phát hiện, bốn chân đã bê bết máu.

Chị Lưu thở dài nói cho nó, chủ nó đã qua đời. Nó nghe không hiểu, chân hơi đơ một chút, lại tiếp tục đào ở vị trí quầy tính tiền mà chủ thường đứng như trong trí nhớ.

Cứ tiếp tục như vậy không phải là giải pháp, còn có ba đứa nhóc chờ nó nuôi nữa, vì thế chị Lưu tìm người đến hỗ trợ, nó đào nơi nào thì giúp xốc lên.

Tất cả những chỗ nó quen thuộc đều xốc lên nhưng lại không thấy chủ, Điểm Điểm không bới nữa, mang theo ba đứa con nít đến ở trong phế tích.

Khoảng thời gian ấy, tưởng niệm chủ và nuôi nấng ba nhóc con, Điểm Điểm gầy như một tờ giấy.

Ba nhóc con, anh lớn bị ô tô qua đường cán chết, con gái thứ hai không biết tung tích, chỉ còn lại đứa con út.

“Mẹ hiểu nhân tính, con cũng vậy.” Chị Lưu thở thật dài: “Mấy năm nay Điểm Điểm bị những streamer đến ké fame dọa sợ, không dám đi ra ngoài tìm thức ăn, ngày đêm trốn ở phế tích, nơi nào cũng không đi. Còn tôi, phải đi làm, về sau lại vấp phải bố mẹ già bị bệnh. Chờ đến khi tôi trở lại mới phát hiện, đứa con trai nhỏ đều đi ra ngoài kiếm thức ăn cho mẹ mỗi ngày.”

Lương Cẩm Tú khẽ gật đầu.

Chuyện này phóng viên đều đã nói cho cô, cũng bởi nguyên nhân này nên cô mới đến luôn.

Chú chó trung thành như thế, quá khiến người ta đau lòng.

Sắc trời dần tối, phế tích càng thêm thê lương.

Chị Lưu xách theo đèn pin.

Trong một không gian nho nhỏ được tạo thành bởi mấy khối bê tông sụp đổ, Điểm Điểm nhẹ nhàng hôn lên má con trai. Lúc này cái miệng mới chiếc ăn bánh bao bẩn thỉu, nó tiều tụy vô cùng, gần như không chút thịt, lông toàn thân rối mù.

Nghe được tiếng bước chân quen thuộc, nó nhẹ nhàng hơi lắc đuôi.

“Cô lại tới nữa rồi.”

“Gần đây cuối tuần tôi mới có thời gian tới cho nó ăn, rất lo lắng nó xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.” Chị Lưu cười vẫy tay về phía Điểm Điểm, giọng nói lại có chút bi thương: “Không thể mãi như vậy được, tình trạng sức khỏe của nó bây giờ rất kém. Bác sĩ thú y từng đến xem, nói nó coi như đã lớn tuổi rồi, màn trời chiếu đất như thế này, sợ là không sống lâu được.”

“Còn có con trai nhỏ của nó, tự mình nuôi sống bản thân và mẹ. Tôi lo rằng nó giống với anh lớn của mình, ngày nào đó lại xảy ra việc ngoài ý muốn.”

Điểm Điểm từ chối bất cứ người nhận nuôi nào, ngoại trừ phế tích thì nơi nào cũng không đi, con trai cũng vậy, một khi phát hiện mẹ rời đi, nó vừa gào vừa kêu.

Lương Cẩm Tú không nói chuyện với Điểm Điểm mà hỏi chị Lưu: “Mọi người muốn tôi làm gì bây giờ? Nói thẳng với nó rằng chủ nó đã qua đời sao?”

Canh giữ chờ đợi ở phế tích hai năm, tất nhiên, chắc Điểm Điểm không biết người chủ đã qua đời.

Chờ đợi, là tín ngưỡng chống đỡ nó.

Nếu nói cho nó, không ai biết được kết quả sẽ ra sao.

Chết trong chờ đợi, chết trong đau buồn, cái nào thích hợp với nó hơn.

Về điểm này, mọi người thảo luận trong một khoảng thời gian rất dài.

“Tôi vẫn khuyên cô nên nói tình hình thực tế cho Điểm Điểm, khổ sở thêm cũng phải chấp nhận chứ. Mọi người ngẫm lại đi, ngộ nhỡ ngày nào đó nhìn thấy Điểm Điểm chết ở phế tích, mọi người có hối hận không?”

“Phản đối, Điểm Điểm trung thành như vậy, tuổi tác lại lớn, rất có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nói cho nó đồng nghĩa với việc hại nó.”

Ngoại trừ số ít người ba phải, số người ủng hộ hai ý tưởng ngang nhau, không ai thuyết phục được ai.

Chị Lưu coi Lương Cẩm Tú như vị cứu tinh đáng tin cậy: “Cô Lương, cô kinh nghiệm phong phú. Cô cảm thấy nên làm như thế nào?”

Lương Cẩm Tú lẳng lặng nhìn Điểm Điểm một lát: “Phần mộ của chủ nó, cách nơi này xa không?”

Lợi ích lớn nhất của người dân quê, đại khái là sau khi qua đời không cần mua đất mộ, mỗi nhà đều có phần mộ tổ tiên.

Điểm Điểm chờ chủ ba năm, khoảng cách này chỉ ngắn ngủi hơn một nghìn mét.

Màn đêm dường như trỗi dậy từ mặt đất, phía chân trời vẫn còn ánh chiều tà, mặt đất trước tiên đen một phần.

Ở nông thôn, đường mòn mọc đầy cỏ dại, côn trùng kêu, ếch kêu, bị tiếng bước chân cắt ngang, một lúc sau, lại nhẹ nhàng vang lên.

“Khi nhà chủ nhân Điểm Điểm chia đất thì cũng phân gia luôn.” Chị Lưu cố gắng xác định phương hướng, dở chừng còn gọi video cho người quen, cuối cùng cũng xác định được vị trí cụ thể: “Vượt qua giếng nước phía trước, đi hai trăm mét về hướng Tây Nam chính là chỗ đó.”

Phía sau cô, ánh mắt Điểm Điểm nôn nóng, một tấc cũng không rời.

Vừa rồi cô gái có thể nghe hiểu nó nói chuyện nói với nó rằng: Biết chủ nhân ở nơi đâu.

Phía sau nó, con trai nhỏ đi theo sát.

Trong bóng đêm phía trước bỗng dưng truyền đến âm thanh nức nở nhẹ nhàng.

Một con chó không nhìn rõ màu sắc gì ghé vào trước mộ chủ Điểm Điểm, khóc thất thanh.

“Chính là chỗ này mà.” Sau lưng chị Lưu ớn lạnh, cũng không dám nói chuyện lớn tiếng. Chị ấy mở đèn pin, nhìn kỹ tên khắc trên bia mộ: “Không sai đâu, là chủ của Điểm Điểm.”

Lương Cẩm Tú cũng không thể hiểu nổi: “Chủ của Điểm Điểm còn có con chó khác ư?”

Điểm Điểm nghe hiểu, tức khắc nổi giận kêu gâu gâu: “Không có, không có! Cô đừng có nói bậy! Cậu chủ chỉ có tôi. Tôi cũng chỉ có một mình cậu chủ.”

Chị Lưu cũng trả lời như vậy: “Trong ấn tượng của tôi thì không có. Người dân ở quê nuôi chó vì để trông nhà, nuôi hai con chỉ tổ lãng phí thức ăn.”

Vậy thì quá kỳ lạ.

Chị Lưu mạnh dạn quan sát con chó, chợt nhớ ra điều gì đó: “Streamer Lương, cô hỏi nó xem chủ của nó có phải là ông lão Trương không? Trước kia ông ấy đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán đậu phụ, tay trái thiếu một ngón tay.”

Ông lão Trương ở làng bên cạnh, có lẽ đã qua đời hơn hai tháng, không nhớ rõ từng nghe ai nói qua. Lúc diễn ra tang sự, chú chó nuôi mười mấy năm nước mắt lưng tròng đi theo hũ tro cốt, như nó biết rằng chủ nhân ở bên trong, khóc thút thít y như con người. Chờ đến khi bạn bè người thân đã đi cả, nó ghé vào trước mộ chủ, thế nào cũng không chịu rời đi.

Chú chó già yếu ớt ngẩng đầu: “Cô biết chủ của tôi?”

Chị Lưu từng gặp, nhưng không thân, chị ấy nhận ra cái gì đó, nhìn ngôi mộ cách đó không xa có vòng hoa màu trắng mới.

Con chó trung thành không kém này, dường như đã khóc sai mộ…