Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú

Chương 19



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Video này rất nhanh trở nên hot nhất, bình luận có mấy trăm nghìn cái.

“Hổ cũng chỉ thế này, một mình tôi có thể đánh mười con.”

“Không cần uống rượu, tui chính là Võ Tòng. Hổ! Đến đây, so hai chiêu với ông.”

“Đáng yêu quá, muốn nựng.”

“Cho dù là hổ được con người nuôi, đó cũng là hổ đấy. Không rõ tại sao lại sợ một con Poodle.”

“...”

Có một cư dân mạng nói là từng đến căn cứ nuôi hổ giải thích.

Sau khi sinh mẹ của Đông Phong không đủ sữa, nhân viên đành phải tìm con chó mẹ từ nhà dân.

Cho nên ở trong lòng Đông Phong, chó thuộc về một loại tồn tại khác.

Lương Cẩm Tú đang xem video này, đương nhiên là bản dịch.
Poodle đang đi tiểu bị dọa giật mình: “Mẹ nó, con mèo lớn thật! Mày là giống gì?”

Hổ nhỏ Đông Phong: “Grừ, cậu biết mẹ tôi không?”

“Không biết.” Poodle cảnh giác nhìn về bức tường phía sau nó, đối thủ một mất một còn của nó đang nằm bò trên đó, một con mèo Dragon Li(*): “Mày với con mèo chết tiệt ở sau kia là một phe.”

(*) Mèo Dragon Li: Là một giống mèo nhà Trung Quốc có nguồn gốc từ văn hóa dân gian mới của đất nước Trung Quốc và văn hóa vương triều. Có lẽ con mèo trên tường muốn khởi xưởng tấn công, Poodle nhe răng bày ra tư thế nghênh chiến: “Gâu gâu gâu.”
“Mèo ngốc, tới đây! Có bản lĩnh thì mày đừng có dùng móng vuốt.”
Kết hợp với video ở trên, có lẽ Đông Phong sẽ không dễ dàng tấn công con người.

“Cẩm Tú, con đừng liên tục xem video, vào trong nhóm nói vài câu.” Trịnh Phương nhìn chằm chằm điện thoại lạch cạch gõ chữ: “Đều đang bảo con nghĩ cách, mẹ trả lời không nổi.”

Nhân dân cả nước thích thú ăn dưa, nhưng dân cư dưới chân núi lo chết đi được.

Hoa quả trong vườn trái cây đúng lúc đưa ra thị trường, mỗi ngày không thể không có người, ngày nào không đi, ngày đó đều là tổn thất.

Nhưng nếu như muốn đi, rừng quả đều ở dưới chân núi hoặc là trên núi. Ngộ nhỡ trong lúc đang làm việc, phía sau bỗng nhiên nhảy ra con hổ lớn, dọa người biết bao nhiêu.

Mấu chốt là dãy núi này của bọn họ kéo dài mấy chục ki lô mét, chẳng ai biết hổ trốn ở nơi nào. Một ngày không bắt được, là một ngày không dám yên tâm ra ngoài.
Người lớn còn dễ bàn, trẻ con thì sao?

Lương Cẩm Tú cũng phát rầu: “Con có thể có biện pháp nào đây? Lại không phải con nuôi, tìm được cũng chưa chắc sẽ nghe con nói.”

Núi rừng có cám dỗ rất lớn đối với hổ, nói hồi sinh cũng không quá, vất vả lắm mới chạy ra được, ai bằng lòng trở về.

Trịnh Phương thở dài: “Quả thực là ý này! Ôi, sao đến tận bây giờ chính phủ vẫn chưa có chút động tĩnh nào.”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, có người “cốc cốc” gõ cửa.

“Cô Lương Cẩm Tú có ở nhà không? Chúng tôi đến từ vườn bách thú thành phố.”

Trịnh Phương chạy ra mở cửa, sau đó bị giật thót, hai cái camera chỉ thấy trên TV đang chĩa vào bà.

Ngoài cửa có mười mấy người, xa hơn một chút còn có bóng dáng màu xanh lá của quân đội.

Về vấn đề an toàn của nhân dân, chính phủ khẩn cấp thành lập các đội đến từ các đội ngũ chuyên nghiệp. Trước khi đi, đội điều tra hình sự Cục Cảnh Sát đã gọi điện, giới thiệu Lương Cẩm Tú.

Nếu chỉ là lời đồn hiểu ngôn ngữ động vật trên phố, có lẽ sẽ không tin, quá bốc phét, nhưng đích thân đại đội trưởng đội điều tra tội phạm ra làm chứng, còn là nữ chính trong sự kiện cướp ngân hàng chấn động cả nước.

Vui mừng nhất đương nhiên là phóng viên đài truyền hình đi theo.

Bọn họ sớm đã muốn phỏng vấn, nhưng Cục Cảnh Sát lấy lý do quyền riêng tư của công dân, không cho phương thức liên hệ, cũng không cho số điện thoại.

Về phần nhắn tin riêng trên app livestream, không nhận được phản hồi.

Trịnh Phương hối hận rồi. Hôm nay không phải ra ngoài, bà tùy tiện mặc một cái áo ngắn tay cổ lỗ đã mặc nhiều năm, cũng không rửa mặt, đầu tóc rối bời.

Cũng may camera lập tức nhắm ngay Lương Cẩm Tú.

“Xin chào, tôi là người phụ trách vườn bách thú, họ Đinh.” Trên đường đến, người phụ trách Đinh khẩn cấp bổ sung kiến thức, xem hết mấy video hot nhất của Lương Cẩm Tú, đặc biệt là đoạn chôn cất chim sáo đá kia, xem suýt chút nữa trào nước mắt.

Cô gái có lòng tốt biết bao.

Cùng làm chuyên gia động vật, anh ấy hoàn toàn xác định, đồng chí Cục Cảnh Sát không hề phóng đại.

Sau vài chục năm tiếp xúc với động vật, anh cũng coi như hiểu chút ngôn ngữ động vật, nhưng phần lớn là thông qua động tác, ánh mắt, biểu cảm v.v.

Chờ anh giải thích ý định đến, Lương Cẩm Tú đương nhiên không từ chối.

Trịnh Phương tự mình diễn, một mặt săn sóc: “Nhất định phải chú ý an toàn nhé, đừng hành động một mình… Các vị lãnh đạo, con gái của tôi giao cho mọi người.”

Lương Cẩm Tú: “...”

Vừa rồi ai bảo cô một mình đi đến sau núi tìm con chim con thỏ gì đó hỏi một chút?

“Chị gái, chị yên tâm đi! Lần này có đồng chí bộ đội đặc chủng bảo đảm hộ tống đấy.” Phụ trách Đinh đầy ý cười chỉ vào bóng dáng màu xanh phía sau: “Ngoài ra còn có em và các vị chuyên gia thông thạo thói quen của hổ. À, bố bỉm sữa của Đông Phong cũng đến. Chị cứ yên tâm đi, muốn gây thương tổn cho con gái chị, trừ khi ăn hết sạch chúng em.”

Trịnh Phương hướng về ống kính mỉm cười gật đầu, trông như bà chủ trong nhà rộng lượng khí phách.

Việc này không nên chậm trễ, cách lúc trời tối còn có mấy tiếng.

Đi ra ngoài, phụ trách Đinh giới thiệu cho Lương Cẩm Tú phương án bắt hổ lần này: “Nhóm nhỏ các đồng chí lái máy bay không người lái đã xuất phát trước một bước, thông báo cũng được được gửi tới các thôn làng lân cận…”

Núi non mấy chục kilomet, lại là mùa hè cây cối tươi tốt, muốn tìm Đông Phong, không khác gì mò kim đáy biển.

Bởi vậy bước đầu tiên của kế hoạch, trước hết xác định đại khái phạm vi, sau đó từng bước thu nhỏ lại, cuối cùng bao vây.

Lương Cẩm Tú không thể không ngắt lời: “Cái đó… thật ra tôi cảm thấy không cần rắc rối như vậy.”

Phụ trách Đinh sáng mắt, dùng kính ngữ: “Cô có biện pháp nào tốt hơn?”

Lương Cẩm Tú gật đầu, như thể ca sĩ sắp lên sân khấu cần micro nói: “Xin hãy cho tôi cái loa, công suất càng lớn càng tốt.”

Phụ trách Đinh: “…”

Anh ấy phạm sai lầm khi tư duy quán tính.

Máy bay không người lái dù nhiều, có thể nhiều hơn động vật trong núi?

Hổ lớn như vậy vào núi, chắc chắn kinh động đến động vật ven đường.

Độ ấm trong núi thấp hơn bên ngoài rất nhiều, gió cũng lạnh, tiếng vô số chim chóc kêu to từ bốn phương tám hướng truyền đến.

Người thường nghe thấy vui vẻ thoải mái, cảm thán rằng thiên nhiên tươi đẹp.

Mà Lương Cẩm Tú là cái loại này.

“Tìm vợ đây, tìm vợ đây! Nhìn cái tổ xây vừa đẹp vừa to, bên trong mềm mại… Em gái này, có hứng thú cùng đẻ trứng không?”

“Tôi vô cùng cường tráng, xem lông chim tôi xinh đẹp biết bao nhiêu. Ui da, sao em lại bay đi?”

“Tôi mổ chết anh, mài chết anh.”

“…”

Sắp ồn chết rồi.

Cái loa vang lên hiệu quả như “một con chim bay vào rừng trăm con chim tắt tiếng(*)”: “Mọi người có nhìn thấy hổ không? Ai có thể nói cho tôi, tôi sẽ hậu tạ.”

(*) Một con chim bay vào rừng trăm con chim tắt tiếng: Câu thành ngữ tục ngữ của TQ, ý muốn nói là một nhân vật có quyền uy đến/nói chuyện, tất cả mọi người đều im lặng, bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh.

Âm thanh ríu rít lập tức biến mất, lúc vang lên thì đã thay đổi.

“Á, làm sao tui lại nghe thấy con người nói chuyện?”

“Hổ? Cô ấy đang nói hổ ư?”

“Không thấy, không thấy! Phiền chết mất, tiếng cô to quá, dọa tôi rồi.”

“...”

Lương Cẩm Tú bình tĩnh thu loa, tiếp tục đi về phía trước.

Mấy năm nay quốc gia khuyến khích hướng phát triển “Rừng vàng núi bạc là non xanh nước biếc”, trừ chuột ra, hầu hết tất cả động vật hay chim chóc đều nằm trong danh sách động vật được bảo vệ.

Lưới bắt chim ngày xưa, không còn; súng đạn, đương nhiên cũng không còn. Ai dám đi săn, đợi vào đồn đi.

Động vật dần dần nhiều lên, rất nhiều động vật hiếm thấy trước đây, thậm chí cả động vật được cho rằng đã tuyệt chủng bắt đầu xuất hiện.

Âm thanh từ loa lớn có thể truyền đi vài kilomet, ưu điểm lớn nhất là truyền đi bốn phương tám hướng, cho nên Lương Cẩm Tú giống như cái radar di động, nơi đi qua có tung tích hổ hay không, căn bản không cần nhìn, chỉ cần lắng nghe.

Động vật chung quy vẫn sợ người.

Mặc cho Lương Cẩm Tú nỗ lực giao tiếp thế nào, cũng không con nào dám tới gần.

Càng đi ánh sáng càng tối, cây cối giấu trời che đất, dây leo bò loạn khắp nơi, rất nhiều chỗ căn bản không có đường đi.

Bắt đầu xuất hiện động vật hiếm thấy ngoài vùng núi.

Một con tê tê cả người mọc đầy vảy đã bị kinh sợ, vội lao vù vù vào bụi rậm.

Không biết hướng nào truyền đến tiếng kêu của cáo.

Phụ trách Đinh mồ hôi nhễ nhại không ngừng kích động ghi chép. Quá hiếm thấy! Đối với anh ấy mà nói, động vật trở về với tự nhiên là giấc mơ cùng cực.

Lương Cẩm Tú được bảo vệ rất tốt. Cô ra ngoài không mang theo cái gì, đi theo nhân viên lại được trang bị đầy đủ hết, bình xịt đuổi con trùng, nước điện giải bổ sung năng lượng, thậm chí còn mang theo cả lều trại.

Dùng khi dựng trại vào ban đêm.

Hai giờ đồng hồ trôi qua, mặt trời đã tới phía bên kia núi.

Núi rừng tối sớm hơn bên ngoài.

Khi tiếng hô của Lương Cẩm Tú lại vang lên, cây cối và bụi rậm ở phía xa bỗng dưng cuồn cuộn thành một làn sóng xanh.

Sắc mặt phụ trách Đinh thay đổi: “Không ổn! Mọi người cảnh giác.”

Có thể làm động tĩnh lớn như vậy, tuyệt đối là loại động vật lớn.

Nhân viên đi theo lập tức vây Lương Cẩm Tú và hai phóng viên mệt sắp trợn trắng mắt vào giữa, giơ vũ khí v.v.

Con thú lớn không rõ danh tính như thể cảm giác được nguy hiểm, chạy đến bụi cây cách đó mấy chục mét rồi bỗng nhiên không đi về phía trước. Một lát sau, âm thanh truyền tới: “Éc éc éc, hừ.”

Phụ trách Đinh kinh nghiệm phong phú lập tức nghe ra: “Là lợn rừng.”

Nhưng anh ấy vẫn chưa thả lỏng, mà còn căng thẳng hơn.

Người xưa ở Đông Bắc có câu nói, nhất lợn nhì gấu thứ ba là hổ. Đây là xếp hạng về sức chiến đấu mà người xưa xếp cho ba loại động vật này.

Hổ nhìn có vẻ hung hãn nhất thật ra không đáng sợ như vậy, bởi vì chúng nó rất thông minh, biết người tốt xấu, thông thường sẽ không xảy ra xung đột trực diện.

Lợn rừng thuộc một loại cực đoan khác, một câu: Không quan tâm bạn là ai, làm là được rồi.

Khi chạy nhanh với tốc độ cao nhất, răng nanh tương đương với những chiếc lưỡi lê sắc bén, có thể đâm thấu xương tủy người, hơn nữa nó da dày thịt béo, một nhát dao hay một viên đạn cũng chẳng là gì.

“Không sao, mọi người đừng sợ, hình như nó tới tìm tôi.” Lương Cẩm Tú bước ra khỏi đám người, để lợn rừng trốn trong bụi cây có thể nhìn rõ cô, cười nói: “Chào nhé.”

Là em trai của vị lợn rừng “tổng tài bá đạo” kia.

Lương Cẩm Tú cười nhìn bốn phía: “Chị dâu của mấy đứa có tới không? Cô ấy có khỏe không?”

“Chị dâu rất tốt. Chị ấy nghe được tiếng, vốn muốn đích thân đến đón người, nhưng đại ca không đồng ý.” Vì Lương Cẩm Tú cứu chị dâu ra, lợn rừng thật thà chất phác cứng đầu có ấn tượng rất tốt với cô: “Chị dâu mang thai, di chuyển khó khăn.”

Vẻ mặt Lương Cẩm Tú ngạc nhiên: “Hả, mang thai rồi? Tốt quá.”

Nghĩ lại cũng phải, thời gian mang thai của lợn chỉ có bốn tháng, mà lúc trước lợn hồng phấn đang trong kỳ động dục.

Mọi người xung quanh: “...?”

Tiếp theo lại nghe Lương Cẩm Tú hét lên: “Gì cơ? Hổ ở chỗ chị dâu của cậu?”