Dạy Baba Phản Diện Làm Người

Chương 109: Ngoại truyện 32: Đi xem mắt.



Hoắc Tiểu Tiểu về muộn mặc dù không bị Hoắc Tùy Thành mắng, nhưng sáng sớm ngày mai trên bàn ăn Hoắc Tùy Thành nói đến chuyện này, giọng điệu không phải rất hài lòng, Hoắc lão tiên sinh nghe nói tối hôm qua cô hơn 12 giờ mới về đến nhà, cũng muốn nói vài câu.

"Về muộn như vậy sao không gọi điện cho ai ở nhà, để ông nội sắp xếp tài xế đi đón cháu, con gái một mình bên ngoài rất nguy hiểm."

"Hôm qua là Dịch Khiêm đưa cháu về , cháu nghĩ có anh ấy ở đó cho nên không gọi điện về nhà, sau này cháu sẽ chú ý."

Lão gia tử thương yêu cháu gái, nói hai câu coi như xong, Hoắc Tùy Thành muốn nói hai câu vì uy nghiêm của người cha, nhưng bị một ánh mắt nhìn sang của ông cản lại, đành phải bỏ qua chuyện này.

"Tiểu Tiểu à, sinh nhật năm nay của cháu qua đi, cũng 23 rồi, có thích thằng bé nhà nào không?"

Hoắc Tiểu Tiểu đang bưng ly sữa bò lên uống, nghe vậy nhìn Hoắc lão tiên sinh.

Lời này nếu như từ miệng của ba cô nói ra, chắc chắn cô sẽ không chút lưu tình mà phản bác lại, nhưng mà lời này là ông nội của cô nói.

Cô nghĩ nghĩ, nói: "Ông nội, cháu còn nhỏ..."

"Không nhỏ, lúc ông ở tuổi này của cháu, đã chuẩn bị kết hôn."

"..." Ánh mắt cầu xin giúp đỡ của Hoắc Tiểu Tiểu nhìn về phía Hoắc Tùy Thành.

Nhưng Hoắc Tùy Thành chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái, vẫn ăn bữa sáng.

"Ông cảm thấy có thằng bé rất không tệ, cuối tuần này cháu xem một chút?"

Mi tâm Hoắc Tùy Thành nhíu lại, "Cha, sao việc này con không biết?"

"Con bận rộn công việc, chuyện của Tiểu Tiểu không cần con quan tâm, thằng bé kia tuấn tú lịch sự, tốt nghiệp danh giáo, có học thức có hàm dưỡng, điều kiện gia đình cũng tương xứng với nhà chúng ta, tính cách thế nào cha rất rõ ràng. Tiểu Tiểu, cháu gặp rồi, khẳng định sẽ hài lòng."

Lần này không chỉ có Hoắc Tiểu Tiểu đứng ngồi không yên, Hoắc Tùy Thành cũng vậy.

"Tiểu Tiểu còn nhỏ, loại chuyện này cha không cần gấp gáp như vậy, chờ thêm 2 năm rồi nói."

"Cha cũng không phải nói nó kết hôn ngay bây giờ, trước tiên có thể yêu đương chút, lúc Tiểu Tiểu còn nhỏ con không cho nó yêu đương, hiện tại nó trưởng thành con còn ngăn cản. Tiểu Tiểu, cháu cứ nói đi?"

"... Ông ơi, cháu cảm thấy ba nói rất đúng, bây giờ cháu còn nhỏ, không muốn yêu đương."

Ông Hoắc thở dài, thất vọng.

Hoắc Tiểu Tiểu vội vàng nói: "Nhưng trước tiên có thể làm quen một chút, coi như kết bạn."

Sắc mặt âm u của Hoắc lão tiên sinh chuyển sang bầu trời trong xanh, "Được, vậy cuối tuần ông sắp xếp hai đứa gặp nhau."

Hoắc Tùy Thành để dao và nĩa xuống, nhìn đồng hồ trên tay, "Hoắc Tiểu Tiểu, đi làm, sắp muộn rồi."

"Ba, con còn chưa ăn..."

"Con ăn no rồi, đi!"

"..." Hoắc Tiểu Tiểu buông ly sữa bò vừa uống xuống, đưa tay về phía ba cô.

"Cái gì?"

"Chìa khóa xe, hôm qua ba đã hứa với con, mua cho con chiếc xe để con khỏi đi bộ."

Hoắc Tùy Thành trầm mặc 3 giây.

"Quên."

"... Ba!"

Sáng nay Hoắc Tiểu Tiểu lề mề là bởi vì nghĩ hôm nay có thể lái xe mới đi làm mà không cần chen tàu điện ngầm hoặc xe buýt, làm thế nào cũng không nghĩ tới ba không mua cho cô.

Cô xách túi chạy như điên.

Cô biết ba không đáng tin mà, một chuyện nhỏ như vậy mà cũng có thể quên! Thời khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào chính mình.

Cô phải tự tìm cho mình một phương tiện giao thông mới được.

Sau khi Hoắc Tiểu Tiểu đi, trên bàn cơm an tĩnh 1 phút đồng hồ.

"Cha, chuyện xem mắt có phải quá sớm hay không, chuyện của Tiểu Tiểu, 2 năm sau hoàn toàn có thể bàn lại."

Hoắc lão tiên sinh lại chỉ cười cười, "Không nóng nảy, chỉ là gặp mặt mà thôi, nếu như nó không thích, người làm ông này cũng sẽ không miễn cưỡng nó."

Hoắc Tiểu Tiểu chạy như điên nhưng cuối cùng cũng vẫn đến trễ 20 phút, bị phạt nửa ngày tiền lương.

Cả ngày rầu rĩ không vui không quan tâm, cũng không phải là bởi vì tiếc hận nửa ngày tiền lương kia, mà bởi vì buổi sáng ông nội nói chuyện xem mắt khiến cô bị đả kích không nhỏ.

Cô mới độ 20, tuổi còn trẻ, bây giờ phải đi kết hôn sinh con sao?

Đáng tiếc lời này không phải từ miện ba cô nói ra, nếu không cô có thể phản bác lại hoặc cho ba làm bồ câu.

Ông nội muốn cô đi xem mắt, sao cô có thể cự tuyệt.

Hoắc Tiểu Tiểu buồn khổ, bây giờ phải làm sao.

Mở Wechat ra.

Hoắc Tiểu Tiểu: Có ai ở đây không? Cứu với các huynh đệ!

Rất nhanh có người nhắn lại.

Lục Tĩnh Nhất: ?

Dịch Khiêm: Sao vậy?

Tưởng Duyệt: ?

Hướng Sâm: ?

Hoắc Tiểu Tiểu gõ chữ: "Các huynh đệ, cuối tuần này tớ phải đi xem mắt, các cậu nghĩ giúp tớ vài cách đi." Nhìn tin nhắn của Dịch Khiêm, lại xóa từng chữ, gõ lại: "Tầm khoảng 2 ngày này tớ muốn mua chiếc xe, các cậu có người quen nào để giới ghiệu không?"

Đường đi từng bước, cơm ăn từng ngụm, cô đến cùng vẫn không nói chuyện cuối tuần này mình phải đi xem mắt, trước tiên giải quyết chuyện trước mắt đi rồi nói sau.

Lục Tĩnh Nhất: Xe gì?

Hoắc Tiểu Tiểu: Chiếc xe tầm 300 nghìn.

Hoắc Tiểu Tiểu yên lặng đếm tiền mấy năm nay cô dành dụm, ba và ông nội không biết hộp vàng nhỏ của cô miễn cưỡng cũng có thể mua một chiếc xe.

Thực ra cô muốn đi cửa hàng 4S mua một chiếc, nhưng xác suất ngay lập tức mua được xe ở cửa hàng 4S cực kỳ nhỏ bé, nếu như chần chờ mấy ngày, tiền lương tháng này của cô sẽ bị trừ sạch mất.

Lục Tĩnh Nhất là người biết xài tiền, ga-ra trong nhà có nguyên một dải xe sang trọng, tất cả đều là của cậu.

Chiếc xe tầm 300 nghìn, cậu đúng thật là chưa từng mua qua

Lục Tĩnh Nhất: Bất kể cậu muốn Ferrari, Lamborghini hay là Rolls-Royce, tớ đều có thể nghĩ cách chuẩn bị cho cậu, xe tầm 300 nghìn? Chưa từng mua.

Hoắc Tiểu Tiểu: ...

Lục Tĩnh Nhất: Gần đây học tiết kiệm à? Hoắc Tiểu Tiểu, cậu không đến mức đó chứ?

Hoắc Tiểu Tiểu: Đi làm, mua một chiếc xe.

Lục Tĩnh Nhất: Dễ mà, để Dịch Khiêm mỗi ngày đưa đón cậu, dù sao cũng tiện đường @Dịch Khiêm.

Có câu nói nói thế nào?

Người thích mình, trời Nam đất Bắc đều tiện đường.

Nhận được câu trả lời của Dịch Khiêm.

Dịch Khiêm: Ừ, tiện đường.

Hoắc Tiểu Tiểu: "..."

Dịch gia và Hoắc gia rõ ràng ở hai hướng trái ngược nhau, tiện đường chỗ nào.

Hoắc Tiểu Tiểu: Thời gian đi làm của hai ta không giống nhau, không bằng nghĩ cách, giúp em mua chiếc xe.

Dịch Khiêm: Anh có biết một người, vừa liên lạc với anh ta, ngày hôm nay hẳn là có thể đến xem xe, giữa trưa em có thời gian không? Anh thấy cửa hàng của anh ta cách công ty em không xa, anh đưa số điện thoại cho em.

Ngay sau đó, Dịch Khiêm gửi số điện thoại qua.

Hoắc Tiểu Tiểu: Cảm ơn, chờ em mua xe, dẫn anh đi hóng mát.

Dịch Khiêm: Cần anh giúp gì không?

Hoắc Tiểu Tiểu: Không cần làm phiền anh, việc nhỏ, tự em có thể làm được.

Một ly cà phê để trên mặt bàn, mùi thơm nóng hổi bay qua.

Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong tay Nghê Vượt cầm một ly cà phê, một tay khác để ly cà phê còn lại trên bàn cô.

"Thấy cô bận rộn cho tới trưa, uống cà phê đi."

Cảnh tượng tối hôm qua Nghê Vượt và Dịch Khiêm một trước một sau đi vào phòng ăn hiện lên ở trước mắt, cô cười cười, "Cảm ơn."

"Giữa trưa có thời gian không? Tôi có thể cùng cô ăn một bữa không?"

Vào công ty chưa được mấy ngày, Hoắc Tiểu Tiểu và cô ấy giao lưu chỉ khoảng mười câu, thực sự không quen.

Hoắc Tiểu Tiểu lễ phép cự tuyệt cô ấy, "Thật sự xin lỗi, giữa trưa tôi có việc."

Nghê Vượt nhíu mày, "Tôi nghe nói hạng mục của các cô đàm phán rất thuận lợi, sao vậy? Còn bận rộn như thế?"

"Không, là chuyện riêng của tôi."

"Thì ra là vậy." Nghê Vượt cũng không cưỡng cầu, chỉ lễ phép mỉm cười nói: "Vậy sau này có cơ hội lại cùng nhau ăn cơm."

Nói xong liền đi.

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn bóng lưng của Nghê Vượt có chút xuất thần, dần dần nghĩ đến bóng lưng của cô ấy và Dịch Khiêm...

"Tiểu Tiểu, đợi chút nữa cùng đi ăn không?"

"Tiểu Tiểu?"

Hoắc Tiểu Tiểu đột nhiên hoàn hồn, nhìn hai cô đồng nghiệp trước mặt, "Gì vậy ạ?"

"Tụi chị hỏi em giữa trưa có muốn đi ăn cơm cùng nhau không, chị phát hiện một nhà hàng không tệ."

"Không được rồi, giữa trưa em có chút việc, các chị đi ăn đi."

"Chuyện gì vội như vậy, cơm cũng không ăn."

"Em phải đi mua xe."

Hoắc Tiểu Tiểu nói xong mới phát hiện mình lỡ miệng, ngẩng đầu nhìn mấy cô đồng nghiệp trước mặt, cười giải thích: "Nhà em ở khá xa, đi làm không tiện, cha em thương em, lấy ra toàn bộ tài sản tích góp bấy lâu để cho em mua xe, bây giờ phải đi xem xe."

"..." Mấy đồng nghiệp nở nụ cười miễn cưỡng, "Thì ra là thế, vậy em mau đi đi."

"Hôm nào có cơ hội em mời các chị ăn cơm."

Mặc dù không biết vì sao lúc cô vừa mới vào tổ thái độ của mấy đồng nghiệp đối với cô không thân thiết lắm, bây giờ thái độ lại thay đổi một trăm tám mươi độ, nhưng môi trường làm việc hiện tại rất thuận lợi, hiệu suất làm việc cũng dần đi lên, Hoắc Tiểu Tiểu cũng lười so đo chút chuyện nhỏ này. Vừa đến lúc nghỉ trưa, cô vội vàng tắt máy vi tính rồi đi.

Chủ nhân của số điện thoại Dịch Khiêm cho cô là một người đàn ông trung niên mang âu phục giày da, là ông chủ của cửa hàng 4S.

Hoắc Tiểu Tiểu vừa mới vào cửa hàng, liền có nhân viên công tác tiến lên hỏi thăm cô.

Hoắc Tiểu Tiểu nói tên của chủ nhân số điện thoại Dịch Khiêm cho cô, liền nghe một giọng nói.

"Là Hoắc tiểu thư sao?"

Một tiếng cười to vang lên, lần theo âm thanh nhìn lại, là một người đàn ông ước chừng 30 tuổi, mặt mũi tươi cười đi đến chào hỏi cô.

Có lẽ Dịch Khiêm đã nói chuyện với hắn ta, lúc nhìn thấy Hoắc Tiểu Tiểu phá lệ nhiệt tình.

"Vâng, anh là?"

"Dịch thiếu mới gọi điện thoại cho tôi, tôi là ông chủ của cửa hàng này, tôi họ Trần, tiểu thư gọi tôi Tiểu Trần là được rồi. Lục thiếu nói tiểu thư muốn một chiếc xe khoảng 300 nghìn*? Bên này của tôi đúng lúc có một chiêc xe mới, nếu tiểu thư muốn hôm nay tôi sẽ làm thủ tục giúp tiểu thư, tôi dẫn tiểu thư đi xem xe."

*300 nghìn NDT: Khoảng hơn 1 tỷ VNĐ.

"Được, tôi xem xe một chút."

Một nhân viên đi tới, nói hai câu bên tai ông chủ Trần, sắc mặt người đàn ông chần chờ nhìn Hoắc Tiểu Tiểu.

Hoắc Tiểu Tiểu vội vàng nói: "Anh có việc thì cứ đi đi, tôi tùy tiện nhìn xem."

"Được, vậy để đồng nghiệp của tôi dẫn tiểu thư đi xem xe, từ từ quyết định."

Hoắc Tiểu Tiểu cười cười, đi theo người nhân viên kia.

Người đàn ông quay đầu đi đến văn phòng.

Văn phòng đối diện đại sảnh có một khung cửa sổ thủy tinh lớn, trên ghế sa lon bằng da đậm màu có một người đàn ông đang ngồi ở kia, tùy ý bấm điện thoại.

"Giang thiếu, thật sự xin lỗi ngài, vừa rồi có chút việc gấp. Chiếc xe mà vừa rồi tôi giới thiệu cho ngài, ngài thấy thế nào? Chiếc xe kia là từ hãng xe cao cấp nhất của cửa hàng chúng tôi, bất kể là tính năng..."

Ông chủ Trần cực lực chào hàng hãng xe nhà mình, nhưng ánh mắt của người đàn ông kia lại chỉ nhìn màn hình điện thoại, không muốn nghe lắm.

Nghe một hồi, anh tắt điện thoại đi, ánh mắt dời qua đại sảnh bên ngoài khung cửa thủy tinh, đột nhiên mi tâm hơi nhíu, giống như nhìn thấy cái gì đó, đưa tay, ra hiệu ông chủ Trần tạm thời ngừng nói.

Trong đại sảnh, Hoắc Tiểu Tiểu đang đứng trước một chiếc xe nhỏ màu trắng nghe nhân viên giới thiệu, nhìn một vòng quanh xe rồi ngồi vào ghế lái.

Giang Dực tựa hồ không nghĩ tới sẽ gặp Hoắc Tiểu Tiểu ở nơi này, đi đến trước cửa sổ thủy tinh nhìn qua.

"Sao cô ấy lại tới đây."

Ông chủ Trần theo ánh mắt của anh nhìn lại, đang muốn nói hai câu, liền thấy Giang Dực vừa đi vừa nói rời khỏi văn phòng.

Hoắc Tiểu Tiểu ngồi vào ghế lái, mắt nhìn trong xe, bố trí bên trong của chiếc xe 300 nghìn tệ này không tính là rất tốt, nhưng nhu cầu của cô chỉ là khỏi phải đi bộ mà thôi, hoàn toàn đủ.

Đang chuẩn bị xuống xe, cửa tay lái phụ bị mở ra, cô kinh ngạc nhìn Giang Dực ngồi vào tay lái phụ.

"Giang Dực? Sao anh lại ở đây?"

"Giống như em, xem xe." Giang Dực nhìn quanh xe, cuối cùng ánh mắt dời xuống tay cầm vô lăng của cô, "Sao? Nhìn trúng chiếc xe này à?"

"Ừ, tôi cảm thấy cũng không tệ lắm, anh thì sao? Không phải đã có một chiếc BMW mới tinh rồi sao?"

Giang Dực muốn nói lại thôi.

Anh nghĩ là tối hôm qua Hoắc Tiểu Tiểu xem thường anh lái một chiếc BMW phổ thông, tính toán đổi một chiếc xe mới hơn, nhưng mà bây giờ xem ra, là anh suy nghĩ nhiều.

Anh tự giễu cười cười, "Giúp người khác xem thôi."

Hoắc Tiểu Tiểu không nói gì, từ trên xe bước xuống, nhìn ông chủ Trần đang đi về phía mình, "Ông chủ Trần, là chiếc này, phiền anh giúp tôi xử lý thủ tục ngay trong ngày hôm nay."

"Được, không thành vấn đề, tổng cộng là 318 nghìn tệ, tiểu thư trả tiền bằng thẻ ạ?"

Hoắc Tiểu Tiểu yên lặng đếm tiền để dành của mình, đau lòng đưa tới.

"Tiền đặt cọc."

Đợi cô mua xe xong, liền ném hóa đơn trên bàn của ba, thanh toán!

Không bao lâu sau ông chủ Trần lấy ra không ít giấy tờ để Hoắc Tiểu Tiểu điền, Hoắc Tiểu Tiểu vừa điền vừa đau lòng tiền để dành của mình, điền xong tất cả giấy tờ không quên dặn ông chủ Trần là nhanh một chút.

Ông chủ Trần cười cười, "Cái này là đương nhiên."

Giang Dực: "Cố ý không bằng ngẫu nhiên gặp, em có muốn ăn không? Anh mời khách."

Ánh mắt của Hoắc Tiểu Tiểu trông mong nhìn ông chủ Trần cầm tiền của cô đi. Cô cũng bỏ giấy tờ vào trong túi rồi rời đi, lịch sự lắc đầu từ chối, "Không ăn, tôi không đói lắm."

Vừa dứt lời, chuông điện thoại vang lên, thấy cái tên hiện lên màn hình, nhớ tới chuyện xem mắt mà ông nội nói lúc buổi sáng, Hoắc Tiểu Tiểu bó tay toàn tập.

"Alo, ông nội ạ?"

Hoắc lão tiên sinh cười nói: "Ăn cơm chưa? Buổi sáng hôm nay nói chuyện xem mắt cháu đã thông suốt chưa?"

Quả nhiên là chuyện xem mắt.

Hoắc Tiểu Tiểu yếu ớt thở dài.

Giang Dực ở bên cạnh nhíu mày, ánh mắt khó hiểu nhìn cô.

"Là như vậy, ông nội hẹn người ta 3 giờ chiều cuối tuần này, cuối tuần cháu có thời gian chứ? Các cháu gặp mặt một lần được không?"

"... Ông nội, cháu cảm thấy chuyện xem mắt này có phải là quá sớm hay không? Bây giờ cháu muốn dành thời gian cho công việc, chờ thêm 2 năm..."

"Ông biết, ông chỉ là muốn hai đứa gặp mặt, coi như kết bạn cũng được, mà ông cũng đã đáp ứng đối phương rồi, cháu cũng không thể để ông thất hứa chứ?"

Hoắc lão tiên sinh nói như vậy, cô thật đúng là không thể cự tuyệt, càng nghĩ đành phải nói: "Ông nội, cuối tuần này cháu có thời gian, nhưng ông cháu chúng ta phải ước pháp tam chương, nếu như cuối tuần xem mắt anh ấy không thích cháu, hoặc là cháu không thích anh ấy, ông cũng không thể miễn cưỡng chúng cháu đâu nhé."

"Đó là đương nhiên." Giọng nói Hoắc lão tiên sinh mang theo ý cười, căn bản không lo lắng, "Ông nội chỉ là người mai mối, đâu phải Nguyệt Lão, cũng sẽ không cột hai người các cháu, cháu thích thì tốt, không thích cũng không sao, ông không miễn cưỡng cháu."

"Dạ được, vậy 3 giờ chiều cuối tuần."

"Được, ông không quấy rầy cháu, cháu tiếp tục làm việc đi."

Cúp điện thoại, Giang Dặc như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm cô.

"Xem mắt?"

Hoắc Tiểu Tiểu bất đắc dĩ, "Ông nội sắp xếp, không có cách nào cự tuyệt."

"Em mới... chừng 20 tuổi, còn trẻ như vậy không lo cho công việc mà đi xem mắt? Huống chi, với điều kiện này của em còn cần xem mắt?"

Lời nói này của Giang Dực cũng là lời nói trong tim của Hoắc Tiểu Tiểu, cô còn trẻ như vậy, loại chuyện xem mắt này bắn đại bác cũng không tới, vậy mà tự nhiên rơi xuống trên đầu cô.

"Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng ông nội ở nhà không nghĩ như vậy." Cô sầu mi khổ kiểm nghĩ, "Lúc cuối tuần tôi sẽ nói là không thích."

"Em không thích đối phương, đối phương lại không nhất định ghét em, em nói xem lỡ như hắn ta thích em, đeo bám theo em thì làm sao bây giờ?"

Hoắc Tiểu Tiểu trầm mặc.

"Anh dạy cho em một cách."

Giang Dặc cúi người nói hai câu bên tai cô, mi tâm Hoắc Tiểu Tiểu dần dần nhăn lại, trong lòng nghĩ đây là cách quá quê mùa, nhưng――

"Hữu dụng không?"

"Đương nhiên."

"Vậy tôi còn phải đi mua những thứ kia."

"Gần công ty em có bán, đêm nay có rảnh không? Tan làm anh đi cùng em."

Hoắc Tiểu Tiểu ngờ vực nhìn anh.

Giang Dặc miễn cưỡng cười một tiếng, "Đừng nhìn anh như vậy, anh và em cùng chung mục đích, anh càng hi vọng lần xem mắt này của em thất bại."

"..."

*****

Hoắc Tiểu Tiểu không biết Giang Dực mang mục đích gì mà dạy cho cô mấy thứ này, anh nói cách này đúng là có chút quê mùa, nhưng xác thực có tác dụng.

Về phần lời hẹn mà Giang Dực tự đặt ra, cô đương nhiên lấy lý do có việc để từ chối.

Đêm nay cô có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Ông chủ Trần mà Dịch Khiêm giới thiệu kia hiệu suất làm việc cực cao, Hoắc Tiểu Tiểu chưa đến lúc tan làm vậy mà toàn bộ thủ mục mua xe đều đã thỏa đáng, chờ sau khi Hoắc Tiểu Tiểu tan làm thì cứ trực tiếp đi đến cửa hàng 4S lái xe về thôi.

Trước khi về nhà cô nhắn tin cho ba mình, hỏi đêm nay hắn có tăng ca không.

Hoắc Tùy Thành trả lời đêm nay không tăng ca.

Thế là Hoắc Tiểu Tiểu nói cô đợi hắn ở ga-ra.

Ước chừng đợi hơn nửa giờ, rốt cuộc Hoắc Tiểu Tiểu cũng gặp được Hoắc Tùy Thành.

Cô trực tiếp lái đến trước mặtHoắc Tùy Thành, dừng trước mặt hắn, hạ cửa sổ xe xuống, "Ba, lên xe!"

Hoắc Tùy Thành đứng trước chiếc xe của cô, đánh giá trên dưới chiếc xe một chút, nói với tài xế bên cạnh hai ba câu rồi lên xe.

Chiếc xe chậm rãi lái ra khỏi bãi đậu xe.

7 giờ tối, chính là giờ cao điểm tan tầm, dòng xe cộ trên đường đông đúc không thôi, sắc trời dần dần tối lại, đèn ở ven đường và đèn của dòng xe cộ tạo thành một khung cảnh rực rỡ.

Hoắc Tiểu Tiểu lái xe, hạ cửa sổ xe xuống, gió đêm chậm rãi thổi đến, hưởng thụ thời gian nhàn hạ sau khi tan làm.

Thật là thoải mái.

Nếu như không có người lải nhải, sẽ càng thoải mái.

Hoắc Tiểu Tiểu nghĩ.

"Hoắc Tiểu Tiểu, chậm một chút! Tốc độ châm một chút!"

"Đừng vượt qua! Ba đã nói với con bao nhiêu lần lái xe không cần gấp gáp như vậy!"

"Nhìn phía trước! Không được lái song song với xe khác!"

Hoắc Tiểu Tiểu vừa lái xe vừa chịu đựng Hoắc Tùy Thành lải nhải, cô hối hận vì đã cho ba mình lên xe.

Bình thường ngồi xe ba cô, tốc độ xe không thấy có bao nhiêu chậm, chạy xe với tốc độ bàn thờ, cực kì ẩu đả, đến lượt cô lái liền lải nhải.

Nhưng nghĩ lại mục đích của chuyến này, cô lại cắn răng nhẫn nhịn, chậm rãi lái xe.

Đi qua một con đường đông đúc, rẽ qua ngã tư là một con đường rộng rãi ít xe.

Hoắc Tiểu Tiểu lái nhanh hơn, tay đặt trên vô lăng vui vẻ gõ gõ theo tiết tấu.

"Xe lấy ở đâu?"

Tay cầm vô lăng trì trệ, Hoắc Tiểu Tiểu cười