Dạy Baba Phản Diện Làm Người

Chương 110: Ngoại truyện 33: Vị hôn thê của Dịch Khiêm?



Hoắc Tiểu Tiểu không thể nắm số tiền trên trời 318 nghìn tệ trong tay, Hoắc Tùy Thành lấy tiêu chuẩn giá cả nghiêm túc từ chối cô, cũng là cho cô một chút giáo huấn nhỏ.

Hoắc Tiểu Tiểu mất cả chì lẫn chài, che lòng bàn tay đỏ bừng của mình, một đêm bịu mặt. Đáng tiếc cô đã không còn là trẻ con, khi còn bé cô có thể hai mắt đẫm lệ tìm ông nội cáo trạng, bây giờ cô chỉ có thể tự mình nuốt ngược nước mắt vào trong.

Thôi vậy, 318 nghìn tệ của cô.

Trên bàn ăn, Hoắc Tiểu Tiểu hỏi ông Hoắc đối tượng xem mắt của mình, hiểu một cách đại khái.

Tuổi tác không chênh lệch nhiều so với cô, người cao 1 mét 87, tốt nghiệp danh giáo, có gia tộc hậu thuẫn, theo ông nói, là người chính trực, là một đứa bé tốt.

Một đêm, cô vì một câu "Đứa bé tốt" của ông Hoắc mà trằn trọc.

Có phải đứa bé tốt hay không, Hoắc Tiểu Tiểu không biết, cô thậm chí hoài nghi, ông nội nhìn vãn bối, từng người đều là đứa bé tốt.

Điện thoại bên gối rung lên.

Hoắc Tiểu Tiểu nghiêng đầu, là tin nhắn thoại của Lục Tĩnh Nhất.

Không đến một phút sau đó, một âm thanh to như đạn nổ làm cho lỗ tai cô đau.

Mới không xem điện thoại có vài phút ngắn ngủi, liền nhận được hơn mười tin nhắn thoại từ Lục Tĩnh Nhất, mỗi tin đều không ngắn.

Đoán chừng là có chuyện gì gấp, cô nhẫn nại mở tin nhắn thoại đầu tiên bắt đầu nghe.

Lục Tĩnh Nhất: "Tiểu Tiểu, tớ nghe được chút tin tức liên quan tới Dịch Khiêm, không biết đúng hay không?"

Lục Tĩnh Nhất: "Tin tức này tớ cũng không biết là thật hay giả, cậu nói xem chúng ta và Dịch Khiêm chơi từ nhỏ đến lớn, quan hệ của tớ và cậu ấy rất thân thiết, loại chuyện lớn này sao tớ lại không phải là người biết đầu tiên?"

Lục Tĩnh Nhất: "Tiểu Tiểu, theo tớ thì cậu đừng kinh ngạc, cũng đừng gấp gáp, Dịch Khiêm không nói chuyện này với chúng ta, có lẽ là giả."

Lục Tĩnh Nhất: "Ài, tớ nói sao hai ngày này Dịch Khiêm không gặp ai, hẹn cũng không hẹn được, không nghĩ tới lại sảy ra chuyện này."

Hoắc Tiểu Tiểu: "..."

Lần lượt nghe tầm mười tin nhắn thoại tào lao mà Lục Tĩnh Nhất gửi, nhưng chuyện chính thì lại không nói Dịch Khiêm sảy ra chuyện gì.

Hoắc Tiểu Tiểu cắn răng nghe đến cuối cùng, dù sao cô cũng không thể từ đây bay đến Lục gia đánh Lục Tĩnh Nhất.

"Cậu chỉ toàn nói nhảm, Dịch Khiêm đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Cô nghiến răng nghiến lợi nói câu này rồi gửi đi.

Rất nhanh, Lục Tĩnh Nhất lại gửi tin nhắn thoại đến.

"Cậu không biết Dịch Khiêm có vị hôn thê sao?"

Vị hôn thê?

Hoắc Tiểu Tiểu cho là mình nghe lầm, mở tin nhắn thoại của Lục Tĩnh Nhất nghe lại một lần.

—"Cậu không biết Dịch Khiêm có vị hôn thê sao?"

Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm tin nhắn thoại Lục Tĩnh Nhất gửi, trong lúc nhất thời mờ mịt luống cuống, cô cũng giống với Lục Tĩnh Nhất.

Không biết, một chút tin tức cô cũng không nghe thấy.

Dịch Khiêm lớn lên cùng cô và bọn họ, chuyện lớn như vậy sao ai cũng không biết?

Vì sao Dịch Khiêm không nói? Ngày hôm nay lúc Dịch Khiêm cho cô số điện thoại của chủ cửa hàng 4S cũng không thấy anh biểu hiện gì.

Vị hôn thê?

Ai?

Chú Dịch sắp xếp?

Hoắc Tiểu Tiểu đột nhiên nhớ tới tối hôm trước Dịch Khiêm và Nghê Vượt cùng đi với nhau, và buổi trưa hôm nay Nghê Vượt mời cô ăn trưa, lại thêm theo cô biết, gia thế của Nghê Vượt cũng không tầm thường, chẳng lẽ là Nghê Vượt?

Không đúng, Nghê Vượt đã có bạn trai, mà Dịch Khiêm cũng đã nói, anh và Nghê Vượt chỉ là bạn học mà thôi, không thể nào là cô ấy.

Nếu không phải Nghê Vượt thì là ai?

Hoắc Tiểu Tiểu càng nghĩ càng không nghĩ ra ai, Lục Tĩnh Nhất lại gửi tin nhắn thoại đến.

"Tiểu Tiểu, cậu đừng gấp, chuyện này tớ giúp cậu điều tra rõ ràng."

"..." Hoắc Tiểu Tiểu cầm điện thoại lên, trả lời một câu, "Tớ gấp cái gì? Tin tức này cậu lấy ở đâu? Tớ chưa từng nghe nói qua, cậu có nghe lầm hay không?"

Nghĩ lại Lục Tĩnh Nhất rất không đáng tin cậy, Hoắc Tiểu Tiểu vẫn cảm thấy việc này chắc là Lục Tĩnh Nhất nghe lầm.

Chuyện lớn như vậy, Dịch Khiêm không lý nào lại không nói.

"Sáng mai hỏi Dịch Khiêm thì không phải được rồi sao? Không nói nữa, muộn rồi, tớ ngủ đây."

Tiếng ve liên tiếp kêu ngoài cửa sổ, đáng ghét cực kì, ồn đến mức Hoắc Tiểu Tiểu trằn trọc cả đêm không ngủ.

Cũng kỳ lạ, giao tình của cô và Dịch Khiêm tốt rất tốt, chuyện lớn như vậy, sao một chút tiếng gió cũng không có?

*****

Bóng đêm dần dần sâu.

Lúc Dịch Khiêm tăng ca về nhà đã là 10 giờ tối, bình thường về nhà thời gian này, người trong nhà đã sớm nghỉ ngơi.

Nhưng ngày hôm nay lại không giống, từ vườn hoa vào cửa liền nhìn thấy đại sảnh đèn đuốc sáng trưng.

Gia đình anh đặc thù, cha anh đã tráng niên còn chưa về hưu, cả ngày bận bịu chuyện công ty, bay khắp trời Nam đất Bắc, có khi bận rộn, một tháng ở nhà còn chưa tới mười ngày.

Mẹ anh còn chưa giải nghệ, ra ngoài quay phim, vừa đi chính là hơn mấy tháng.

Dịch lão tiên sinh tuổi tác đã cao, sức khỏe không tốt, ở nhà tĩnh dưỡng đã sớm không quản chuyện.

Đứng ở trong sân nhìn ánh đèn băng lãnh trong phòng, Dịch Khiêm thở dài.

"Ông cố, ông còn chưa ngủ ạ?"

Dịch lão tiên sinh trong phòng khách chờ Dịch Khiêm về, ráng chống đỡ tinh thần bởi vì hơn 10 giờ rồi mà chưa ngủ, thấy người rốt cuộc cũng đã về, cười nói: "Về rồi à? Ông cố ý chờ cháu về, có việc muốn nói với cháu."

Dịch Khiêm cởi áo khoác bỏ lên thành ghế sa lon, ngồi đối diện Dịch lão tiên sinh, nói: "Ông nói đi."

"Cuối tuần cháu có thời gian không?"

"Cuối tuần?" Dịch Khiêm nghĩ lịch trình công việc của mình gần đây, lắc đầu, "Có thời gian."

Nghe Dịch Khiêm nói có thời gian, Dịch lão tiên sinh nhẹ nhàng thở ra, "May là cháu có thời gian, nếu không ông thất hứa với người ta, cũng không biết phải nói chuyện với ông già bên kia như thế nào, nếu cuối tuần cháu có thời gian, ông cố sắp xếp cho cháu một buổi xem mắt, cháu cảm thấy thế nào?"

"Xem mắt?" Dịch Khiêm khẽ giật mình, "Ông cố, chuyện này có phải là quá gấp không? Cháu còn trẻ, công việc cũng chưa..."

"Biết cháu còn trẻ, không vội, cô bé kia ông cố biết, tuổi tác không chênh lệch lắm so với cháu, vừa du học nước ngoài về, là một cô gái tốt, ông cố rất thích con bé, cuối tuần tìm thời gian theo ông đi gặp con bé, nếu như cháu không thích thì có thể làm bạn, ông cố không ép buộc cháu, được không?"

Dịch Khiêm trầm mặc một lát, không nói gì, nhưng biểu tình cự tuyệt viết rõ lên mặt, liếc qua thấy ngay.

Dịch lão tiên sinh sao có thể không hiểu, ông khẽ thở dài một cái, "Ông biết, chuyện này không sớm thương lượng với cháu mà tự ý quyết định là ông không đúng, nhưng ông nhìn ra được, cháu thích đứa nhỏ kia..."

"Mặc kệ là dạng con gái gì, cháu đều không muốn đi. Ông cố, cuối tuần cháu phải tăng ca, không đi được, thật xin lỗi. Thời gian không còn sớm, ông nghỉ ngơi đi ạ."

Nói xong, cầm áo khoác đi lên lầu.

Nhìn bóng lưng Dịch Khiêm lên lầu, Dịch lão tiên sinh thở dài.

Ông Trần dìu ông lên lầu cười cười, "Ngài cũng đừng quá quan tâm, người trẻ tuổi đều như vậy, da mặt mỏng, ngượng ngùng."

"Đứa nhỏ Tiểu Tiểu kia thông minh đáng yêu, lại lương thiện, rất được yêu thích, tôi nhìn cũng thích, nếu tôi không thúc đẩy nó, thì với cái tính tình kia của nó, lúc nào mới đạt được một bước kia?"

"Không bằng ngài đi nói rõ với tiểu thiếu gia, nói đối tượng xem mắt là Tiểu Tiểu, chắc chắn cậu ấy sẽ đồng ý đi."

"Thằng nhóc kia nghe xong không đi mới lạ, sáng mai tôi lại nói với nó một chút."

*****

Có lẽ là bởi vì tiếng ve kêu tối hôm qua quá đáng ghét, Hoắc Tiểu Tiểu một đêm ngủ không ngon, cả ngày hôm sau đều không lên nổi tinh thần, nói chuyện cũng mệt mỏi.

Cũng may đức tính nghề nghiệp của cô cũng không tệ lắm, chuyện riêng không ảnh hưởng đến công việc, chỉ là lúc làm việc nhìn thấy Nghê Vượt, cô nhịn không được suy nghĩ đến chuyện Dịch Khiêm có vị hôn thê mà tối qua Lục Tĩnh Nhất nói với cô.

Rốt cuộc là người nào?

Cô mở Wechat ra, nhìn chằm chằm khung chat với Dịch Khiêm, có chút xuất thần.

Hỏi thẳng?

Loại chuyện lớn này sao có thể không nói với anh em chứ?

Được rồi, nam nữ khác biệt, loại chuyện này nếu cô hỏi thì cứ là lạ, vẫn là để Lục Tĩnh Nhất hỏi.

Mở khung chat của Lục Tĩnh Nhất ra, Hoắc Tiểu Tiểu gõ chữ, lại xóa đi.

Giống như quá ân cần.

Hoắc Tiểu Tiểu à Hoắc Tiểu Tiểu, bây giờ mày còn lo thân mình chưa xong, còn có tâm tư đi hiếu kì vị hôn thê của Dịch Khiêm?

Cô dứt khoát vứt điện thoại đi.

Ting――

Điện thoại rung lên.

Cô nhanh cầm lên xem, không phải Dịch Khiêm hay Lục Tĩnh Nhất gọi tới, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn, là Lục Tinh Thần.

"Lục Tinh Thần?"

"Là tớ." Trong giọng nói trong điện thoại mang theo ý cười, "Đêm nay có thời gian không, mời cậu đi ăn."

"Có, nhất định phải có!"

Từ sau khi về nước gặp Lục Tinh Thần một lần, cho đến bây giờ cũng không có tin tức của cậu.

Thật vất vả Lục Tinh Thần mới gọi đến, loại chuyện này sao có thể bỏ lỡ?

Lúc tối, cô vội chạy đến nhà hàng Lục Tinh Thần đặt, vừa bước vào nhà hàng, Hoắc Tiểu Tiểu liếc nhìn xung quanh, thấy Lục Tinh Thần mặc áo sơ mi trắng đứng trong đại sảnh.

Cô phất tay lên tiếng chào, ngồi xuống trước mặt cậu, chuyện thứ nhất là uống ly nước chanh mà cậu chuẩn bị cho cô

"Lục Tinh Thần, hạng mục nghiên cứu khoa học của cậu cuối cùng cũng kết thúc rồi sao? Tớ nhớ đã nhiều năm rồi."

Lục Tinh Thần cười, "Ừ, nhiều năm rồi, cuối cùng kết thúc, tớ chọn mấy món cậu thích ăn, cậu xem còn muốn ăn gì nữa không?"

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn thực đơn, "Mấy thứ này là đủ rồi. Còn cậu, bận rộn nghiên cứu như vậy? Bận đến bình thường cũng không có thời gian nhắn tin sao?"

Lục Tinh Thần không nói gì, chỉ là lấy một hộp quà mà cậu đã chuẩn bị ra.

Nhìn thấy quà, Hoắc Tiểu Tiểu liền hiểu.

"Xem ra cậu đã sớm chuẩn bị, biết tớ sẽ phàn nàn chuyện này, muốn dùng quà để chắn miệng tớ đúng không?"

"Mở ra nhìn xem, hẳn cậu sẽ thích."

Hoắc Tiểu Tiểu mở ra xem, là một chiếc vòng tay màu bạc khảm kim cương, kiểu mới của nhãn hiệu, đúng kiểu cách mà cô thích.

"Được đó đại ca, xem phần quà thành tâm này tớ liền không nói nữa, cậu tặng quà cho tớ, vậy tớ tính tiền bữa này, muốn ăn cái gì cứ việc chọn."

"Mấy thứ này là đủ rồi."

"Đúng rồi, vậy hạng mục nghiên cứu kết thúc, sau này cậu có tính toán gì không? Tiếp tục ra nước ngoài đào tạo sâu?"

Hoắc Tiểu Tiểu hiểu biết Lục Tinh Thần, mấy năm nay cậu tập trung nghiên cứu khoa học, liên quan rất ít đối với xí nghiệp của gia tộc, Lục gia cũng thông suốt, không thích kinh thương cũng không miễn cưỡng, mấy năm này mém không ít tiền tài vào hạng mục nghiên cứu của cậu.

Theo sự yêu thích đối với nghiên cứu khoa học của Lục Tinh Thần mà nói, Hoắc Tiểu Tiểu cảm giác một ngày nào đó cậu sẽ ra nước ngoài phát triển.

Chỉ là không nghĩ tới, con đường ra nước ngoài chậm trễ hơn cô nghĩ.

"Tớ còn đang suy nghĩ, không nói tớ, cậu thì sao?"

"Tớ? Tớ thì có cái gì tốt để nói? Bị cha tớ cưỡng ép vào công ty làm lao động chân tay, mỗi tháng lấy 4 nghìn tiền lương, 9 giờ tới 5 giờ về vô cùng thê thảm, nhưng đó còn không phải thảm nhất, cậu biết tớ thảm nhất là gì không?"

Lục Tinh Thần nghe cô càu nhàu, lắc đầu cười nói: "Không biết."

"Tớ thảm nhất chính là cuối tuần này phải đi xem mắt."

"Xem mắt?" Lục Tinh Thần khẽ nhíu mày, "Nhanh như vậy? Ai sắp xếp?"

"Đương nhiên là ông nội sắp xếp, nếu như là cha tớ, tớ mới không thèm để ý, nhưng ông nội sắp xếp tớ không muốn để ông thất vọng, nghe khẩu khí của ông còn rất thích đối tượng xem mắt kia."

"Vậy còn cậu, cậu thích không?"

"Tớ còn chưa gặp anh ấy lần nào thì sao có thể thích? Nghe ông nội nói cái gì mà tuấn tú lịch sự, gia thế tương đương." Hoắc Tiểu Tiểu chẳng hề để ý, "Tớ cũng đâu phải xấu không ai muốn, không hiểu sao ông nội lại muốn tớ xem mắt."

Lục Tinh Thần nghe lời này, lông mày nhíu chặt buông lỏng ra chút, "Coi như là quen thêm một người bạn đi."

"Tớ cũng nghĩ như vậy. Ài, đúng rồi, cậu biết chuyện Dịch Khiêm có vị hôn thê không?"

Lục Tinh Thần đang uống nước xém chút bị sặc, "Cậu... cậu nói cái gì? Dịch Khiêm có vị hôn thê?"

"Hôm qua tớ nghe Lục Tĩnh Nhất nói, nhưng chưa hỏi rõ Dịch Khiêm, Tinh Thần, cậu biết chuyện này không?" Nói xong, Hoắc Tiểu Tiểu lại cảm thấy mình đần, "Cậu mới bế quan ra, chắc là không biết."

"Lời Lục Tĩnh Nhất nói thì tin một nửa thôi, tớ cảm thấy chuyện này nên hỏi rõ Dịch Khiêm mới được."

Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu, "Cũng đúng, chuyện lớn như vậy Dịch Khiêm không thể nào không nói, chắc là Lục Tĩnh Nhất nói hươu nói vượn."

Lục Tinh Thần yên lặng Hoắc Tiểu Tiểu đang nhíu chặt lông mày, nhìn tay cầm ly pha lê tay hơi run rẩy, cảm xúc từ lúc mới bắt đầu vui vẻ rồi cô đơn, sau đó có hơi khẩn trương, cậu thăm dò hỏi một câu: "Bây giờ cậu có thể hỏi cậu ta."

"Bây giờ sao? Lúc này chắc là anh ấy đang bận, tớ hỏi thì có quấy rầy hay không?" Mặc dù nói như vậy, tay lại rất thành thật cầm điện thoại, mở Wechat ra.

Lục Tinh Thần nhìn hành động của cô, lặng lẽ nói: "Coi như bận, nhìn thấy tin nhắn cũng sẽ trả lời."

Hoắc Tiểu Tiểu mở khung chat với Dịch Khiêm ra, gõ vài chữ rồi lát sau suy nghĩ lại xóa.

"Được rồi."

"Thế nào?"

"Không phù hợp. Không nói chuyện của anh ấy nữa, chút nữa cậu có thời gian không? Theo tớ đi mua một ít đồ đi."

"Mua cái gì?"

Hoắc Tiểu Tiểu cười thần bí, "Đương nhiên là chuẩn bị đồ đi xem mắt."

"Chuẩn bị đồ đi xem mắt"

Mặt mũi Lục Tinh Thần tràn đầy nghi hoặc, cho đến khi Hoắc Tiểu Tiểu kéo cậu đi đến trung tâm thương mại, mua một bộ váy có thể nói là vừa kỳ lạ vừa lớn mật, và một hộp thuốc nhuộm tóc, còn có một số phụ kiện linh tinh.

"Cậu... Mua mấy thứ này, sáng mai dùng? Cậu thật sự muốn mặc?"

"Đương nhiên, sáng mai mặc kệ là ai đến, tớ cũng không thể để hai người chúng tớ có khả năng tiếp tục phát triển."

Lục Tinh Thần nhìn cô mua mấy thứ này, có tâm nhắc nhở một câu: "Cậu không lo lắng sáng mai chú Hoắc nhìn thấy..."

"Cậu đừng nói nữa, tớ thật vất vả mới có dũng khí mà bị cậu nói sắp mất tiêu. Mà tớ đi xem mắt, cha tớ không thể nào đi cùng tớ được. Đối phương cũng chắc chắn sẽ ghét tớ vì tớ mặc bộ váy này."

Hoắc Tiểu Tiểu nói như vậy, Lục Tinh Thần cũng không khuyên cô nữa.

Sau khi mua đồ xong đưa cô về nhà, xe dừng ở bên ngoài Hoắc Công quán.

"Ngày hôm nay quá muộn, tớ không vào thăm hỏi ông nội Hoắc và chú Hoắc được, hôm nào lại thăm hỏi bọn họ."

"Được, vậy cậu lái xe chú ý an toàn, tớ đi vào trước."

"Được."

Lục Tinh Thần ngồi trong xe, nhìn bóng lưng của Hoắc Tiểu Tiểu biến mất sau cổng sắt Hoắc Công quán. Cậu không lập tức khởi động xe, mà lẳng lặng ngã ra sau, trong đầu không tự chủ được nhớ lại lúc đang ăn, biểu cảm và giọng điệu của Hoắc Tiểu Tiểu lúc đang đề cập đến vấn đề hình như Dịch Khiêm có vị hôn thê.

Cậu nhắm mắt lại.

Thật sự là thất bại thảm hại.

Điện thoại rung nhẹ, màn hình sáng lên.

Là tin nhắn của thầy.

"Tinh Thần, thầy vẫn là câu nói kia, ra nước ngoài đào tạo sâu, thầy cho rằng đối với em mà nói, đây có lẽ là lựa chọn tốt nhất."

Cũng không phải là lựa chọn tốt nhất.

Có lẽ, lựa chọn tốt nhất của cậu, bắt đầu từ lúc cậu quyết định đi trên con đường nghiên cứu khoa học này, đã bị cậu tự tay từ bỏ.

*****