Dâu Trưởng

Chương 4



Tuy rằng trên đường gặp phải chút khó khăn, nhưng vì đội ngũ rước dâu đã sớm đuổi được, cuối cùng ở trước giờ lành vẫn đến kịp Nguyên phủ.

Ô Y Hạng sâu rộng dài đằng đẵng chỉ có hai nhà Nguyên, Tiết, đại trạch chia đều diện tích mỗi hộ cũng phải trăm mẫu trở lên, diện tích Nguyên phủ thì muốn lớn hơn chút.

Kinh thành Cảnh Triều được đặt tên là Kim Lăng, ở phía bắc Trường Giang còn có một quốc gia dân tộc thiểu số thành lập đặt tên là Mục. Cảnh Quốc cùng Mục Quốc phân chia Trường Giang mà cai trị, duy trì cân bằng rất khó khăn, thế nhưng hai nước đều muốn thống nhất thiên hạ, cho nên mây đen chiến tranh trước sau bao phủ hai quốc gia, cũng chỉ có những quý tộc xa hoa kia vẫn như cũ cả ngày ăn chơi đàng điếm, ngộp trong vàng son.

Kinh thành Cảnh Quốc ở Kim Lăng, cho nên vô luận là hoàng cung, hay là quý tộc, dinh thự đều thuộc về kiến trúc Giang Nam yên tĩnh thanh tú xinh đẹp, còn kiến trúc Phương Bắc phong cách cổ xưa rất phong phú, hoàn toàn khác biệt.

Lâm viên Nguyên phủ chính là điển hình Giang Nam, tổng thể kiến trúc chia làm ba phần lớn Đông viên, Trung viên, Tây viên.

Nguyên thị gia tộc khổng lồ, nhưng bổn gia (người trong họ) đại trạch của Nguyên phủ từ trước đến nay chỉ có một nhà tộc trưởng mới có thể ở, những thành viên gia tộc khác đều ở bên ngoài tự mình tìm chỗ ở, chỉ khi gia tộc có nghị sự mới tụ tập đến bổn gia trong đại trạch, ngày lễ ngày tết, cúng tế tổ tiên cũng ở chỗ này.

Tỷ như một nhà Nguyên nhị thái gia đã từng thay thế Nguyên Tu Chi đến Vân gia cầu hôn, thì ở trong tòa nhà khác trong kinh thành.

Tổ phụ Nguyên Tu Chi đã qua đời, tổ mẫu Hà thị vẫn còn khỏe mạnh.

Sau khi kiệu hoa được mang tới cổng chính, tân nương tử được tiếp dẫn (tiếp đón, hướng dẫn) xuống kiệu, có người sớm nhét vào trong tay Vân Thanh La một bao tiền lì xì thật to, bên trong đều là tiểu kim nguyên bảo (đồng vàng nhỏ ‘nguyên bảo là đĩnh vàng hoặc bạc thời xưa, một đĩnh bạc thường nặng 50 lượng, một đĩnh vàng thường nặng 5 hoặc 10 lượng’), có tân nương tử gả vào nhà vị hôn phu, khi dẫm lên mảnh đất đầu tiên đến nhà chồng có thể "Rải tiền xuống đất" hàm nghĩa Cát Tường.

Sau đó trong tay Vân Thanh La được nhét vào một đầu lụa đỏ, được tân lang dẫn đi vào chánh đường, bắt đầu nghi thức bái thiên địa.

Ngồi ngay ngắn ở giữa chính đường, là phụ thân Nguyên Tu Chi Nguyên Bắc Cố cùng mẫu thân Trịnh thị, Nguyên Bắc Cố ngũ quan* nghiêm chỉnh, dung mạo nhã nhặn, đúng là một phong cách người có học thức. Vẻ mặt ông ôn hòa, nhìn thấy nhi tử và con dâu quỳ lạy thì gật đầu mỉm cười, Trịnh thị tuổi ngoài bốn mươi đã hơi phát tướng, nhưng diện mạo vẫn đoan trang hoa lệ, làn da lại càng nhẵn nhụi bóng loáng, không có một điểm nếp nhăn, nhưng vẻ mặt nàng âm trầm, ánh mắt càng thêm như kết hàn băng, giận dữ nhìn nhi tử, đối với con dâu thì ngó cũng không thèm ngó một cái.

*Ngũ quan: Tai, mắt, mũi, miệng và cơ thể.

Thân phận Trịnh thị cũng cực kỳ tôn quý, muội muội cùng mẹ của nàng tiểu Trịnh thị chính là mẹ đẻ hoàng đế, đương kim Thái hậu, đệ đệ ruột Trịnh Tín Xương là Vệ Úy cung đình, Ngự Lâm quân phụ trách chính cho hoàng cung.

Trịnh thị đối với con trai lớn của mình vô cùng coi trọng, hài tử Nguyên gia rất có tiền đồ, lại có thể cưới một nữ tử gả hai nơi, rất là bất mãn.

Cực kỳ bất mãn.

Trịnh thị cũng không thể nào thích trưởng công chúa Kim Dương, nữ nhi của muội muội tiểu Trịnh thị, nàng quá ngang ngược kiêu ngạo, nhưng nàng thì luôn rất yêu thích Trịnh Phi Quỳnh nữ nhi của đệ đệ Trịnh Tín Xương, một lòng muốn để nàng làm dâu cả nhà mình, nhưng mà Nguyên Tu Chi đứa con bất hiếu này từ nhỏ đã rất có chủ kiến, hoàn toàn không nghe theo cha mẹ an bài.

Nguyên phụ đối với nhi tử muốn lấy ai, hoàn toàn không hề gì, chỉ cần nữ tử hiền lương thục đức là tốt rồi, mà Trịnh thị thì lại giận đến cực độ.

Con lớn không nghe nương, cưới nàng dâu xong liền quên nương.

Trịnh thị càng nghĩ càng giận, rốt cuộc liếc mắt lướt qua Vân Thanh La một cái, giống như đang nhìn kẻ thù.

Mặc dù ngăn cách khăn voan, Vân Thanh La bị ánh mắt căm hờn lạnh lẽo nhìn chăm chú, cũng cảm nhận được khắp cả người rét lạnh.

Thật ra trước khi xuất giá nàng đã từng dự đoán qua, công công cùng bà bà có lẽ vô cùng không thích con dâu như nàng, mà nay sự thật chứng minh suy đoán của nàng, nhưng nàng cũng vạn bất đắc dĩ (vạn lần không biết làm sao), ở trong lòng chỉ có âm thầm thở dài.

Khi tất cả lễ nghi đều hoàn thành, Vân Thanh La được tân lang dẫn vào tân phòng.

Sau khi đưa vào tân phòng, vốn là tân lang phải ra bên ngoài chiêu đãi tân khách, mời rượu một phen, chờ tất cả xong xuôi hết mới có thể trở lại tân phòng hoàn thành vén lên khăn voan, sau đó những bước cuối cùng là cởi áo lên giường cùng ái thê hoan ái.

Nguyên Tu Chi lại không giống người khác.

Vân Thanh La mới vừa ngồi xuống ở bên giường, hắn liền tự mình gỡ xuống khăn voan đỏ cho nàng, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng như ngọc.

Vân Thanh La vừa tròn mười bảy tuổi, còn chưa hoàn toàn tản đi hơi thở thiếu nữ ngây ngô, mi như tranh vẽ, mắt tựa hồ nước mùa thu, môi như tô son. Bị ánh mắt nóng bỏng của Nguyên Tu Chi nhìn lom lom, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hiện lên đỏ hồng, càng thêm khiến người yêu mến.

Nguyên Tu Chi trong lòng như lửa đốt, hận không thể lập tức ôm giai nhân vào trong ngực ngọt ngào yêu thương, nhẹ nhàng chăm sóc.

Hai người uống chút chè hạt sen long nhãn táo đỏ đậu phộng, rồi ăn nhẹ chút thức ăn, Nguyên Tu Chi lại bảo bọn người hầu lui ra ngoài, kêu Chi Nhi, Diệp Nhi đi vào.

"Các ngươi phân phó nha đầu làm việc nặng ở phía ngoài chuẩn bị nước nóng, phục vụ thiếu phu nhân tắm rửa thay quần áo, có thể nghỉ ngơi trước. Ta đi ra ngoài tiếp đãi khách mời." Hắn căn dặn kẻ dưới như thế.

Chờ Nguyên Tu Chi đi ra ngoài, Chi Nhi liền đi phân phó người làm chuẩn bị nước nóng, Diệp Nhi thì lấy quần áo tắm rửa, bắt đầu tháo trang sức cho tiểu thư.

Nhìn tân nương tử quyến rũ động lòng người trong gương, Diệp Nhi trêu ghẹo nói: "Chúc mừng tiểu thư, cô gia mới thật sự rất dịu dàng săn sóc a, cũng không chịu để tiểu thư khó chịu một lát, an bài ổn thỏa tiểu thư xong mới đi ra ngoài mời rượu."

Vân Thanh La nhẹ nhàng cười một tiếng, mặc dù nàng đối với việc hôn sự này đã không dám có kỳ vọng đền đáp quá lớn, nhưng mà cho tới bây giờ, hành động việc làm của Nguyên Tu Chi, quả thật làm cho nàng cảm thấy đau lòng.

Có lẽ, lần này nàng tái giá, cũng sẽ không quá bi thảm?

Nguyên Tu Chi hiện nay là một người thành công bận rộn, tân khách tới chúc mừng cơ hồ bao gồm cả kinh thành, thậm chí toàn bộ nhóm quý nhân của Cảnh quốc, tất cả muốn dựa vào một chút quan hệ của Nguyên gia để bò lên cao, đều ào ào tiến đến tham gia náo nhiệt.

Đến lúc Nguyên Tu Chi kính qua một lượt rượu, khi trở lại tân phòng thì đã qua canh hai.

Giá y đỏ thẫm của Vân Thanh La đã thay xuống, đổi thành áo nhỏ cận thân màu đỏ tươi, hạ thân còn lại là la quần màu hồng thêu mai vàng, tóc tắm xong búi lỏng lẽo ở sau ót bởi một cây trâm cài Phượng Vĩ, trân châu Phượng Vĩ trên hoa tai lúc nàng đứng dậy nghênh đón nhẹ nhàng lay động, nàng càng thanh nhã nổi bật đến động lòng người.

"Phu quân." Vân Thanh La lo lắng Nguyên Tu Chi uống say, vội đỡ hắn ngồi vào trên ghế dựa, "Thiếp thân vừa rồi có phân phó người làm chuẩn bị canh giải rượu, phu quân cần phải uống một chút?"

Tiểu Tam, Tiểu Tứ theo phía sau Nguyên Tu Chi đi tới tân phòng, lúc này liền vội vàng tiến lên nói: "Đệ đệ bái kiến chị dâu."

Nguyên gia Tiểu Tứ Nguyên Bình Chi năm nay vừa mới mười hai tuổi, quần áo cẩm y, bên hông thắt túi thơm Tử La, bước đi tới làn gió thơm phả vào mặt, dung mạo hắn lại tuấn tú vô cùng, giống như thiên tiên đồng. (tiên đồng ở trên trời)

Hắn tuổi còn nhỏ, tuổi trẻ ngay thẳng nghịch ngợm gây sự, thấy Vân Thanh La xinh đẹp lại ân cần, liền tiến lên trước nói: "Chị dâu lớn lên thật là đẹp mắt, người ta nói tân hôn ba ngày không phân lớn nhỏ, hôm nay đệ đệ cũng muốn thân ái chị dâu."

Vân Thanh La má phấn xấu hổ đến đỏ tươi, vội vàng lui về phía sau, trốn phía sau lưng Nguyên Tu Chi.

Nguyên Tu Chi duỗi bàn tay to lớn xách lên Tiểu Tứ, mở cửa sổ ra trực tiếp từ cửa sổ ném thẳng ra ngoài, sau đó đóng cửa sổ lại.

Tiểu Tứ ở bên ngoài oa oa kêu loạn, Vân Thanh La vừa buồn cười vừa tức giận.

Lão Tam Nguyên gia Nguyên Trị Chi thì lại là thiếu niên thẹn thùng nhã nhặn, vừa tròn mười sáu tuổi, còn chưa lên tiếng mặt đã đỏ trước.

"Chị dâu tốt lành, tiểu đệ thứ ba, tên Trị Chi."

Nguyên Tu Chi cười nói: "Tên của hắn chơi rất khá, Tứ đệ khi còn bé không chịu gọi hắn Tam ca, mà gọi tên hắn, lại cố tình kêu không rõ ràng lắm, cứ gọi ‘xèo xèo, xèo xèo’, giống như kêu một con chuột nhỏ." (Chi Chi phát âm ra xèo xèo)

Nguyên Trị Chi mặt càng đỏ hơn, xấu hổ đến cúi đầu.

Vân Thanh La chưa từng thấy qua nam tử mà xấu hổ như vậy, cảm thấy chơi thật khá, thì hai mắt không khỏi muốn nhìn hắn lâu chút.

Nguyên Trị Chi chợt nói: "Chị dâu, đệ đệ lần này đến đây là muốn đòi chị dâu một cái nhân tình."

"Ta chỉ mới vừa vào cửa, đã thiếu nhân tình của ngươi rồi sao?" Vân Thanh La thật tò mò.

Nguyên Trị Chi tiếp tục thẹn thùng nói: "Tối nay đại ca thật ra không có say, hắn chỉ ở trước mặt vài vị trưởng bối uống hai ba ly rượu, những người khác mời rượu đều là ta thay mặt hắn uống, hiện tại lục phủ ngũ tạng ta giống như dời sông lấp biển, khó chịu chết đi. Liều mình như thế là vì huynh trưởng, cũng bởi vì hắn muốn trải qua một đêm động phòng hoa chúc tận hứng. Hắn tận hứng rồi, ta lại chịu tội. Chị dâu người nói, nhân tình này có phải là thiếu ta hay không hả?"

Vân Thanh La không nghĩ tới Nguyên tam ra vẻ xấu hổ mà lại nói chuyện thẳng rõ ra như thế, mặt nhất thời đỏ bừng lên.

Nguyên Tu Chi nhàn nhạt cười nói: "Huynh trưởng có chuyện, hiền đệ gánh vác thay, đây là chuyện thuộc bổn phận của ngươi, nào có cách nói nợ nhân tình?"

"Đại ca rõ ràng ngàn chén không say, cố tình muốn giày vò đệ đệ." Nguyên Trị Chi cũng không đồng ý, cố ý muốn đòi nhân tình.

"Bởi vì ngươi là vạn chén không say."

"Nhưng hôm nay là ngày Đại Hỉ của ngươi, nếu như là đệ đệ lập gia đình, cho dù uống nhiều hơn nữa cũng cam tâm tình nguyện."

"Ta nhớ kỹ, chờ ngày ngươi thành thân, nhất định rót ngươi vạn ly rượu."

"Đại ca, ngươi thật nham hiểm."

"Ngươi bây giờ mới biết à?"

Vân Thanh La lẳng lặng ở một bên xem huynh đệ bọn họ cãi nhau.

Nguyên Tu Chi lúc này không vui trừng mắt liếc nhìn Nguyên tam không thức thời, ho khan một tiếng.

Nguyên tam cười hì hì đứng dậy, mặt vẫn đỏ hồng nhìn về phía Vân Thanh La thi lễ, mới rời khỏi tân phòng.

"Không nên bị bề ngoài hắn lừa, lão Tam là quỷ quyệt nhất." Nguyên Tu Chi nói.

Vân Thanh La nghĩ, nàng cho tới bây giờ không có lấy đơn giản để nhìn người Nguyên.

Vân Thanh La giúp Chi Nhi, Diệp Nhi hầu hạ Nguyên Tu Chi rửa mặt chải đầu, sau khi xong việc, người ngoài tan hết, bên trong tân phòng rốt cuộc chỉ còn lại có phu thê hai người.

Tiền viện còn có một số người thích náo nhiệt ở lại nối chén, tiếng ồn áo náo động mơ hồ truyền đến.

Trên bàn dài, nến chúc mừng long phượng đang cháy sáng rực rỡ.

Trong phòng yên tĩnh, Vân Thanh La không hiểu sao cảm thấy khẩn trương.

Nàng cũng không dám đến gần giường, tay vịn trên ghế ngồi bên cạnh bàn dài, trong tay vô ý thức bưng lên một ly trà, chạm tay mới phát giác được đã hơi lạnh.

Tim nhảy thình thịch, dường như so với lần đầu tiên động phòng còn muốn khẩn trương hơn.

Nguyên Tu Chi chăm chú nhìn nàng, dưới ánh nến, càng chiếu rọi nét mặt nàng như anh đào, hết sức kiều diễm.

Hắn đi tới trước mặt nàng, đưa tay cầm lên bàn tay nhỏ bé của nàng.

"Thanh Thanh, chúng ta rốt cuộc là phu thê rồi."

Vân Thanh La "Dạ." một tiếng.

Nguyên Tu Chi nắm tay ngọc của nàng đưa lên bờ môi mình, khẽ chạm nhẹ xuống trên ngón tay ngọc như xuân xanh của nàng, thanh âm có chút trầm thấp khàn khàn nói: "Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, Thanh Thanh, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi."

Mặt phấn Vân Thanh La thoáng cái đỏ như lửa, nàng đương nhiên hiểu cái gì gọi là "Đêm xuân."

Trước khi nàng gả cho Hà Hướng Nam, bà vú đã từng dạy nàng đạo lý phu thê như thế nào, nàng khi đó đã từng e lệ rồi lo lắng chờ đợi, nhưng Hà Hướng Nam để lại cho nàng chỉ có một buổi tối cô độc.

Nhưng mà lần này?

Nghênh đón nàng sẽ là cái gì?

Còn chưa chờ Vân Thanh La trả lời, một đôi bàn tay to lớn có lực đã ôm ngang thắt lưng nàng, Vân Thanh La kinh hô nho nhỏ một tiếng, theo bản năng vươn tay ôm lấy cổ hắn.

Nguyên Tu Chi ôm nàng đến trên giường lớn, khẽ mỉm cười.

Chiếc giường lớn này cũng không phải là đồ cưới của Vân Thanh La, mà là Nguyên Tu Chi trước đó đặc biệt tìm mười tên công tượng ưu tú, tốn hao suốt cả thời gian một năm mới làm thành.

Vân Thanh La lần đầu thấy được sự hào hoa xa xỉ kiểu này, nhưng một chút cũng không phô trương, sau một lúc sững sờ trên giường lớn, sau đó hiểu Nguyên Tu Chi nam nhân này, trên bản chất quả nhiên là con cháu quý tộc đã xem trọng hưởng thụ lại còn khó khăn.

Mà về sau, nếu không có gì xảy ra ngoài ý muốn, buổi tối nửa đời sau của nàng, chỉ muốn đều ngủ trên chiếc giường lớn này.

Được đặt đến trên giường, dưới thân là chăn gấm thêu Long Phượng Trình Tường và chữ hỷ đỏ thẫm, Vân Thanh La ngượng ngùng muốn nới ra vòng ôm của Nguyên Tu Chi, thân hình nam nhân cũng đã phủ xuống tới, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ tươi của nàng.

Lông mi thật dài của Vân Thanh La có chút rung rung, hai gò má một mảnh ửng đỏ, lưỡi người đàn ông đó đã xâm nhập vào trong cái miệng nhỏ đàn hương của nàng, tận tình mút lấy, đôi tay cũng bắt đầu sinh lòng yêu thương dao động ở trên người nàng.

Vân Thanh La biết loại thời khắc mấu chốt này, nàng cái gì cũng không thể suy nghĩ nhiều, hơn nữa không thể nghĩ chuyện trước kia, cho nên nàng sẽ để cho đầu óc của mình trống rỗng, mặc cho người đàn ông này nhanh chóng cởi ra xiêm y của nàng, ánh mắt nóng rực tham lam dao động qua lại ở trên thân thể mềm mại, trần trụi uyển chuyển động lòng người của nàng.

Nguyên Tu Chi cũng nhanh chóng thoát hết y phục trên người bỏ đi, hạ thân của hắn đã ngẩng lên thật cao, hắn kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn của Vân Thanh La vuốt ve dục vọng của mình, cúi đầu ghé vào bên lỗ tai xinh xắn của nàng nói: "Thanh Thanh, nàng duyên dáng thế này, khiến vi phu không thể chờ đợi được muốn nàng rồi."

Vân Thanh La không chỉ có mặt phát sốt, mà ngay cả toàn thân tựa hồ cũng muốn nóng lên, nàng vô cùng khó khăn ưm một tiếng, nhắm mắt không dám nhìn hắn, trong lòng sợ đến muốn chết.

Nàng tuy rằng đã từng gả qua một lần, nhưng mà trên thực tế đến bây giờ mới là lần đầu tiên thấy được nam nhân lõa thể cùng thứ nguy hiểm gì đó.

Thật sự quá lớn, rất lớn. . . . . .

Vật to lớn như vậy, nếu như tiến vào trong cơ thể khít khao nhỏ hẹp của nàng, chẳng lẽ không phải đau đến chết?

Nàng sợ tới mức rất muốn trốn tránh.