Dấu Răng

Chương 14: Đón em về nhà



Edit: Hâm Còi

Cho tới lúc yên vị trên máy bay cô vẫn có cảm giác mình đang nằm mơ. Trì Lục không ngờ anh sẽ đến tiễn cô, càng không thể tin được Bác Diên nói đưa cô đi là cách đi cùng cô như thế này.

Trì Lục nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh đang chăm chú xem điện thoại.

Nhận ra có một ánh mắt đang nhìn mình, Bác Diên liếc cô, tắt màn hình di động: “Sao thế?”

Dáng vẻ lạnh nhạt, giọng nói bình tĩnh nhưng người đó hoàn toàn không nhận ra mỗi một hành động đều đánh thẳng vào tâm trí Trì Lục.

Cô mím môi: “Lúc nãy quên không hỏi, ngày mai anh không đi làm sao?”

Bác Diên: “…”

Giống như anh đang tìm câu trả lời, một lúc sau mới nói: “Ừ.”

Trì Lục nghe vậy cũng không biết tiếp tục hỏi gì nữa. Cô nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, đêm sân bay có phần mênh mông tịch mịch, dưới đèn đường đôi khi nhìn thấy vài người còn đang làm việc đi tới lui.

Người bên cạnh không nói chuyện, Bác Diên nghiêng đầu nhìn, ánh mắt rơi vào gò má cô gái, rồi từ từ di chuyển lên.

Cô nhìn bên ngoài qua khung cửa, còn anh đang nhìn cô.

Trì Lục không hỏi lý do vì sao Bác Diên đi cùng, anh cũng chưa nói lý do. Nhưng trong thâm tâm hai người đều rõ ràng.

Trì Lục biết ý định của anh, Bác Diên biết vì sao cô không làm thế. Không cần nói ra thành câu, giữa hai người đã xảy ra quá nhiều vấn đề, một hành động hay ánh mắt, họ đều hiểu đối phương.



Viên Viên nhìn hai người bên kia lối đi, có chút bối rối. Cô có chuyện muốn nói với Trì Lục nhưng Bác Diên lại đổi vị trí, bây giờ hai người họ như có một vỏ bọc vô hình ngăn cách với thế giới xung quanh, không cho phép bất cứ kẻ nào đi vào.

Cô suy nghĩ vài giây rồi lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Trì Lục.

Viên Viên: [Chị! Trợ lý Văn tổng gửi tin nhắn cho chị.]

Điện thoại rung lên, hồn Trì Lục quay về, cô liếc nhìn di động rồi hồi âm: [Trợ lý nói gì.]

Viên Viên: [Thứ tự trình diễn show hôm nay bị thay đổi.]

Trì Lục hơi bất ngờ. Lần này cô trở lại nước ngoài vì công việc đã lên kế hoạch vài tháng trước, cũng chính là thương hiệu cô đã hợp tác vài lần. Sau khi góp mặt trên trang bìa tuần san hàng tuần, first face và vedette của một vài show diễn thì chắc chắn Trì Lục sẽ chiếm được một vị trí khó có thể thay đổi. Lỡ như có thì không thể thay đổi thứ tự trình diễn được.

Bác Diên nhận ra vẻ mặt cô hơi khác lạ, hỏi nhỏ: “Xảy ra chuyện gì thế?”

“Không có.” Trì Lục bình tĩnh.

Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi Viên Viên về đoạn tin nhắn cụ thể giữa cô ấy và trợ lý Văn Hạo. Sau khi nhìn những dòng tin nhắn tán gẫu, trong đầu hiện lên vài dòng suy đoán.

Hợp đồng cô sắp hết, nếu là trước kia công ty sẽ giúp đỡ và cố gắng thực hiện, nhưng giờ thì chưa hẳn.

Rõ ràng Trì Lục sẽ không tiếp tục ký hợp đồng, nếu như đại diện bên thương hiệu muốn đổi người mẫu cùng công ty với Trì Lục, mà còn là người có hợp đồng lâu dài, công ty sẽ ưu tiên cho người nào, mọi người không cần nói đều hiểu rõ.

Suy nghĩ điều đó không khỏi khiến Trì Lục có chút buồn phiền.

Trong giới người mẫu là thế, cạnh tranh khốc liệt, ngoài thực lực của bản thân thì đều cần nguồn tài nguyên, bất cứ ai có công ty chống đỡ đương nhiên sẽ tốt hơn.

Trì Lục gửi cho Viên Viên tin nhắn “Khi nào hạ cánh rồi nói.” Sau đó tắt điện thoại.

Hành động của Trì Lục rơi hết vào mắt Bác Diên nhưng anh không hỏi, anh biết nếu cô muốn nói thì không cần anh yêu cầu.

Trì Lục cất điện thoại, nhìn chăm chăm màn đêm bên ngoài cửa sổ máy bay, đột nhiên lên tiếng: “Thầy Bác.”

Cô không quay đầu nhìn anh mà chỉ lầu bầu nói: “Anh mua vé chuyến về chưa?”

Bác Diên nhìn cô: “Rồi.”

“Mấy giờ?” Trì Lục quay đầu nhìn anh

Bác Diên nhìn thẳng vào mắt cô, thấp giọng nói: “Em muốn anh đi lúc nào, thì chính là lúc đó.”

Nghe vậy Trì Lục nở nụ cười. Không biết vì sao tâm tình đột nhiên tốt hơn.

Cô chậm rãi “a” nhẹ một tiếng trong cổ họng, nói giỡn: “Vậy em muốn anh về nước sau một tháng nữa cũng được sao?”

Bác Diên: “…”

Anh im lặng chốc lát rồi nói: “Anh xin lỗi, có thể không được.”

Trì Lục khẽ cau mày, giả bộ giận dỗi: “Vậy anh còn nói em muốn lúc nào đều được.”

“…”



Bác Diên nhìn mắt cô một lúc, chầm chậm nói: “Ừ, em sẽ không thế đâu.”

Anh nói “sẽ không thế” là đề cập đến Trì Lục sẽ không để anh ở đây tận một tháng.

Anh hiểu Trì Lục nhiều như Trì Lục hiểu anh. Hai năm qua với họ nhiều thứ đổi thay nhưng luôn tồn tại những điều không thay đổi. Ít nhất trong suy nghĩ cả hai đều trưởng thành.

Trì Lục thôi không giỡn nữa, chỉ bĩu môi: “Vâng.”

Sự thật là cô sẽ không cho phép anh làm như vậy, dù tính tình cô có tùy hứng đi nữa sẽ không để Bác Diên rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, trừ khi đó là chuyện không thuộc tầm kiểm soát của họ hoặc là vấn đề bắt buộc phải làm thế.

Bác Diên nhìn cô, cảm thấy thú vị. Anh cười cười, vẻ mặt dịu đi vài phần.

“Anh xem em trình diễn xong sẽ về.”

Trì Lục bất ngờ: “Anh muốn xem à?”

Bác Diên: “Không phải vừa nãy em muốn anh đến sao?”

“…”

Không thể không nói, tất cả suy nghĩ và dự định của Trì Lục, Bác Diên đều rỡ hơn ban ngày. Suy nghĩ đó vừa lướt qua đầu Trì Lục lúc nãy, cô muốn anh tham dự show trình diễn lần này của cô. Đối với Trì Lục, sàn diễn lần này mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.

Hơn hai năm cô làm người mẫu đã đi qua bao nhiêu sàn diễn thời trang, ở đây cũng đã hai năm rồi. Sau khi show lần này kết thúc cũng là tấm màn cuộc sống và công việc của cô nơi này chấm dứt tốt đẹp, nếu tương lai có cơ hội trở lại sàn diễn chữ T một lần nữa nhưng sẽ mang ý nghĩa khác, sẽ không còn khung cảnh giống như hôm nay.

Những lần cô sải bước chân catwalk tại nơi này Bác Diên chưa từng chứng kiến, lần cuối này cô muốn anh chứng kiến.

Trì Lục mím môi, lông mi trên mắt rủ xuống: “Sao điều gì anh cũng biết thế?”

Bác Diên cắn môi: “Ừ, vì anh là thầy Bác.”

Bị anh chọc cười, Trì Lục ném hết những chuyện muộn phiền vừa nãy ra sau đầu, thoải mái nói chuyện với anh.

“Đồ tự luyến.”

Cô nhỏ giọng: “Thầy Bác có năng lực đoán tương lai hay sao?”

Bác Diên nhướn mày: “Không thể”, anh nhỏ giọng nói tiếp: “Nhưng hầu như suy nghĩ của em anh đều biết trước.”

Cũng chính vì thế, Bác Diên mới không ép cô.

Trì Lục: “…”



Hai người nhỏ giọng trò chuyện cùng nhau, không nhắc đến quá khứ, cũng không bàn về tương lai.

Họ hiểu lòng nhau, chỉ nói đến giây phút hiện tại.

Trò chuyện một lúc khiến Trì Lục mệt mỏi, cô ngáp một cái rồi mắt nhắm lại. Bác Diên cầm tấm chăn mỏng đắp lên người cô, ánh mắt lưu luyến trên gò má cô không rời, rồi từ từ đi xuống.

Hầu hết mọi người trên máy bay đều ngủ, ánh đèn trong khoang hành khách đều tắt, chỉ có ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ nhỏ đang nhè nhẹ tràn vào khung cảnh trong này.

Viên Viên giật mình thức giấc muốn đi vệ sinh, lơ đãng trông thấy tình huống hai người cách một lối đi hẹp. Cô sửng sốt, chột dạ nhắm hai mắt, nhưng không được vài giây lại tò mò nhìn qua.



Sau khi máy bay hạ cánh, ba người đến khu vực nhận hành lý, ngay lập tức Viên Viên thì thầm với Trì Lục: “Chị, em đi rửa tay một lát rồi tìm chị sau.”

Trì Lục: “…”

Nhìn bóng lưng Viên Viên đang chạy đi khiến Trì Lục tự hỏi, sao thời gian trên máy bay rảnh rỗi không đi?

“Đi thôi.” Trì Lục nhìn Bác Diên: “Đi lấy hành lý.”

Bác Diên nheo mắt không nói gì, chỉ ừ nhẹ một tiếng.

Lúc máy bay hạ cánh là bình minh, ánh rạng đông hiện lên phía xa xa, cơn gió sớm thổi qua khiến mọi thứ thoải mái. Trì Lục còn chút mệt mỏi, mơ hồ đi theo bóng lưng của Bác Diên, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh.

Bác Diên nhìn cô. Trì Lục chỉ Viên Viên: “Viên Viên có liên lạc với đồng nghiệp, sẽ có người đến đón.”

Bác Diên gật đầu. Ba người cầm hành lý lên xe đi đến khách sạn.

Căn hộ Trì Lục thuê tương đối xa nơi diễn ra buổi diễn cho nên cô đặt phòng khách sạn ở gần đó, đi lại tưởng đối dễ dàng. Tài xế cũng có quen biết với Trì Lục và Viên Viên, trên đường đi thỉnh thoảng nói chuyện vài câu.

Bác Diên nghe Trì Lục giao tiếp lưu loát bằng tiếng Pháp thì có chút hốt hoảng.

Chung quy là đã bỏ lỡ rất nhiều.





Sau khi đến khách sạn Trì Lục không có thời gian nói chuyện nhiều với Bác DIên, cô muốn gặp nhà thiết kế trước, còn phải liên lạc với bên công ty, cô còn muốn đến buổi diễn tập luyện trước.

“Thầy Bác”. Trì Lục nhìn anh: “Em phải đi rồi.”

Bác Diên gật đầu: “Đi đi.” Anh cúi đầu nhìn cô: “Chú ý an toàn, buổi tối anh sẽ đến.”

Trì Lục cười: “Vâng ạ.” Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, mím môi nói: “Tối nay gặp.”

Bác Diên đứng nhìn bóng lưng vội vã của cô một lúc lâu mới nhấc chân rời khỏi đây. Trì Lục bận rộn, thực ra Bác Diên ở khách sạn cũng không nhàn rỗi chút nào, mặc dù anh xuất ngoại là có sắp xếp trước nhưng vẫn còn khá nhiều công việc cần anh trực tiếp xử lý.

Từ Minh Trạch thấy người đàn ông trong video thì cất tiếng hỏi: “Bác tổng, ngài đến rồi?”

Bác Diên hỏi: “Ừ, tình huống thế nào rồi?”

Sau khi đáp chuyến bay anh đã nhìn thấy báo cáo, có một sản phẩm của công ty bị phát nổ cách đây không lâu, có người bị thương nhẹ.

Từ Minh Trạch nhanh chóng nói: “Trước đó tôi đã sắp xếp cho người của mình qua đó, hiện tại còn đang ở bệnh viện.”

Bác Diên đăm chiêu: “Tình hình thương tật thế nào?”

Từ Minh Trạch nói: “Cánh tay có vết bỏng, còn cụ thể thế nào thì chưa rõ.”

Bác Diên gật đầu: “Tình hình trên mạng thế nào?”

“Phần lớn dư luận đã được khống chế nhưng vẫn có không ít người lên tiếng kháng nghị, trên official website xuất hiện rất nhiều khách hàng trả hàng.”

“Công bố chính thức thì sao?” Bác Diên nhìn cậu ấy: “Đầu tiên trấn an tinh thần của người bị thương, thông báo là tất cả phí tổn thất chúng ta chịu, gửi đi công bố chính thức, thu hồi tất cả sản phẩm có vấn đề, chấp nhận đổi hoặc trả hàng, hoàn tiền toàn bộ.”

Từ Minh Trạch: “Đã biết.” Cậu ấy im lặng một chút rồi hỏi: “Bác tổng, nửa tiếng trước ba ngài có điện thoại đến.”

Đầu ngón tay đang gõ gõ trên mặt bàn của Bác Diên chậm lại, ánh mắt sắc bén nhìn cậu ấy. Từ Minh Trạch ngập ngừng: “Ông ấy muốn ngài về nhà một chút.”

Bác Diên thờ ơ nói: “Nói sau đi, giải quyết vấn đề tôi nói lúc nãy trước đi, những chuyện khác tôi về xử lý sau.”

“Hiểu ạ.” Từ Minh Trạch nhìn anh: “Lúc nào thì ngài trở về?”

Bác Diên im lặng trong phút chốc, vừa định nói ngày mai thì điện thoại Từ Minh Trạch từ bên kia trái đất vang lên.

Một phút đồng hồ trôi qua, Từ Minh Trạch đặt điện thoại xuống bàn, ánh mắt phức tạp nhìn Bác Diên: “Bác tổng.”

Bác Diên nhướng mi, trầm giọng hỏi: “Xuất hiện người bị hại thứ hai?”

Từ Minh Trạch: “Đúng.”

Bác Diên không hỏi nữa, giọng anh đã trầm xuống vài phần: “Thu xếp cho người đó đến bệnh viện, bố trí người chăm sóc, những chuyện khác cứ làm theo tôi đã phân phó, về phần dư luận tôi sẽ gọi cho Trình tổng. Tôi sẽ về ngay.”

Từ Minh Trạch: “Vâng ạ.”

Một phút cũng không dám chậm trễ, Bác Diên lập tức thu dọn laptop nhét vào hành lý, vội vội vàng vàng đi về phía thang máy. Từ giờ phút ấy điện thoại Bác Diên chưa ngừng hoạt động lần nào.

Sau khi đến sân bay Bác Diên định gọi cho Trì Lục thì tin nhắn của cô đã tới.

“Bây giờ anh đang ở đâu?”

Bác Diên nhắm mắt: “Xin lỗi, giờ anh đang ở sân bay.”

Trì Lục ừm nhẹ rồi nói thẳng: “Công việc quan trọng hơn mà. Vấn đề xảy ra này có ảnh hưởng nhiều tới công ty không?”

“Có thể.”

Bác Diên biết cô đang lo lắng điều gì, nhẹ nhàng trấn an: “Không phải vấn đề lớn đâu, anh sẽ giải quyết ổn thỏa.”

Trì Lục đáp: “Vâng.”

Cô trầm mặc: “Em vẫn giữ cho anh một chỗ trống, để dành lần sau.”

Hô hấp Bác Diên như bị ngưng lại, khẽ cười: “Được.” Giọng nói có chút nặng nề: “Lần tới sẽ không thất hẹn nữa.”

Trì Lục hỏi: “Bây giờ phải lên máy bay luôn sao?”

“Gần như thế.” Bác Diên nhìn đồng hồ: “Nhưng anh có vài cuộc điện thoại cần xử lý.”

Anh ngưng chốc lát rồi nhẹ nhàng gọi cô: “Trì Lục.”

Bác Diên nhìn chung quanh, khung cảnh lạ lẫm, một vài ngôn ngữ xa lạ truyền đến đứt quãng: “Khi nào em trở về, nói với anh một tiếng.”

Mắt cô khẽ run.

Giọng nói quen thuộc truyền đến từ đầu dây bên kia: “Thầy Bác sẽ đón em về nhà.”