Danh Môn

Chương 254: Có tài khống chế



Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 255 : Có tài khống chế

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com



Chỉ chốc lát, thuyền nhỏ đến gần thuyền lớn, chúng lập tức tản ra, giống hệt một đám cá nhỏ linh hoạt ở giữa các thuyền lượn qua lại không ngớt. Trên mỗi cái thuyền nhỏ có ước chừng hơn mười tên binh lính, có kẻ lớn tiếng kêu thuyền dừng lại, có tên giơ trường câu tìm chỗ móc vào thuyền.

Phó tướng Lục Thắng của Lận Cửu Hàn nhìn hồi lâu, hắn đột nhiên chỉ vào một người trung niên trưởng quan trên thuyền nhỏ mà quay sang nói với Lận Cửu Hàn: “ Tướng quân, đây là quân đội của Vương gia ở Sơn Nam. Phía trước là thành Nghi Đô, nơi đó có ba nghìn binh đóng quân. Kẻ cao gầy kia là Binh Mã Sứ Dương Hạo, thuộc hạ biết hắn.”

Lần này đông chinh, Trương Hoán đặc biệt từ trong quân đội chọn lựa ra ba nghìn binh lính gốc Kinh Sở đi theo. Phó tướng Lục Thắng này là người quận Trường Sa, hắn từng đi lính ở trong quân Sơn Nam cho nên liếc mắt liền nhận ra trưởng quan trên thuyền nhỏ. Miệng hắn bĩu ra, khinh thường cười lạnh nói: “ Chuyện duy nhất cần làm của bọn họ ở chỗ này chính là bắt bí vơ vét tài sản thương thuyền qua lại. Phỏng đoán họ coi chúng ta từ Thục Trung tới là đàn dê béo đây!”

Lận Cửu Hàn trầm tư chỉ chốc lát rồi liền nói với chủ thuyền đứng phía sau: “ Lý Đông chủ, ngươi ra mặt đi hỏi một câu, bọn họ muốn bao nhiêu tiền lộ phí?”

Lần này thuyền chở quân chủ yếu trưng thu thuyền hàng của bảy hiệu buôn lớn dọc sông Mân Giang và của ba hiệu buôn dọc Trường Giang. Trong đó từ hiệu buôn lớn nhất Mân Giang là Dân Nga Thương Hành đã thu thập gần trăm chiếc thuyền hàng lớn loại chở ngàn thạch ( 1 thạch = 100 lít). Ông chủ Lý Đông Chủ của Dân Nga Thương Hành xót xa số thuyền liền khăng khăng đi theo thuyền đông tiến. Hắn thường đi lại trên Trường Giang nên biết rõ giá chung của lộ phí liền có vẻ đau khổ nói: “ Tướng quân, lần này không có quy định số tiền. Thấy đội tàu quy mô lớn như thế, bọn họ muốn lên thuyền kiểm nghiệm hàng hóa rồi mới quyết định.”

Lận Cửu Hàn mặt trầm xuống, nói với Lý Đông Chủ: “ Ngươi đi hỏi để bọn họ nói ra giá cả.”

“ Ta phải đi rồi.” Lý Đông Chủ không dám nói nữa, vội vã đi đàm phán.

“ Bịch!” một quyền, Lý Đông Chủ mới vừa lên thuyền nhỏ chuẩn bị đàm phán còn chưa nói gì liền bị Binh Mã Sử Dương Hạo một quyền đánh bay xuống sông. Hắn nổi giận mắng: “ Lại dám cò kè mặc cả, quy củ của Lão Tử ngươi còn không hiểu sao?”

Vài tên người chèo thuyền cuống quít nhảy xuống sông cứu chủ nhân. Tháng mười hai sông lớn rét lạnh thấu xương, vài tên chèo thuyền mất rất nhiều công sức mới tìm được Lý Đông Chủ rồi dùng một cây sợi dây buộc vào lưng hắn để người trên thuyền kéo Lý Đông Chủ từng chút một, hắn lúc này chỉ còn nửa cái mạng lên thuyền.

Binh Mã Sứ Dương Hạo kia dựa bản thân là quân đội, so sánh giặc cướp thì còn độc ác hơn vài phần, hắn đã sớm mất đi kiên nhẫn mà rống lớn: “ Mau vào bờ cho Lão Tử, ai dám trốn lập tức ném xuống sông.”

Trên thuyền lớn, phó tướng Lục Thắng vội vàng nói: “ Tướng quân, bọn họ thật sự sẽ buộc thuyền, lại còn áp mạn nữa!”

Lận Cửu Hàn mắt lộ ra sát khí, hắn lạnh lùng cười nói: “ Đồ không biết sống chết, nếu không muốn sống thì ta sẽ thành toàn cho ngươi !”

“ Cặp bờ!” Lận Cửu Hàn ra lệnh một tiếng, ba trăm chiếc thuyền lớn kéo dài vài dặm chậm rãi hướng đến kè bờ thành Nghi Đô chạy tới.

Trên bờ, năm sáu trăm tên binh lính đợi chờ thấy thuyền lớn hướng vào bờ chạy nhanh đến thì liền bắt đầu hoan hô. Từ khi Chu Thử làm chủ Thục Trung tới nay, dòng sông vốn tấp nập càng ngày càng vắng lạnh, mấy trăm chiếc thuyền lớn tạo thành thương đội như thế thì càng là hai năm không có thấy mặt. Chúng liền giống như người ăn trấu nuốt rau đột nhiên nhìn thấy thịt cá mang lên, làm sao có thể không khiến cho bọn họ không mừng rỡ như điên.

Nhưng ai cũng không nghĩ ra, hướng bọn họ chạy nhanh tới không phải là cái gì thịt cá. Mà là tử thần.

Mệnh lệnh đã truyền xuống, bọn lính thay khôi giáp, đao đã xuất vỏ, mũi tên đã trên cung. Tại mỗi mép chiến thuyền có vô số lính cung nỏ nằm rạp người ẩn nấp. Bọn họ đều ngưng thở cùng đợi lệnh của đội trưởng.

Sự thực, thuyền lớn như thế tại bờ kè thành Nghi Đô một lần nhiều nhất chỉ có thể dừng lại hơn mười chiếc. Bọn lính nóng nảy trên bờ đã nhao nhao chạy đến bờ kè ngoắc tay hô lớn. Bọn họ đã sốt ruột khó dằn nổi, muốn lên thuyền theo lệ mà kiểm tra. Mắt thấy hơn mười chiếc thuyền lớn đang cặp bờ mà đến chỉ còn cách không đầy năm mươi bộ, buồm đã hạ, bọn lính đều nhịn không được mà thoải mái cười lớn.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra vào lúc này, thuyền lớn đột nhiên cùng nhau rào rào quay đầu, cùng chạy nhanh song song bờ kè. Hơn mười chiếc thuyền lớn hợp thành một đường, giống như một tòa tường thành cao lớn.

Binh Mã Sử Dương Hạo giận tím mặt. Hắn vừa muốn hạ lệnh Thủy Quỷ đi đục thuyền. Lại chỉ thấy một lá cờ đỏ trên một chiếc thuyền lớn từ từ bay lên. Trên hơn mười chiếc thuyền lớn bộc phát ra một tiếng hô to, từ bên mép thuyền xuất hiện gần ngàn binh lính võ trang hạng nặng, mỗi người cầm trong tay nỏ cứng. Một luồng sát khí lạnh thấu xương từ phía trước thổi thốc đến, đám binh lính trên bờ đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ. Từ trên thuyền lớn tên bắn như mưa rào, những mũi tên ùn ùn phóng tới trên bờ. Ở trên kè lập tức vang lên một trận kêu rên. Năm sáu trăm tên binh lính bị bắn đổ gục hơn phân nửa. Số còn lại đều bị hồn phi phách tán, lảo đảo quay đầu chạy trốn. Binh Mã Sử Dương Hạo thấy tình thế không ổn bèn lao mình muốn nhảy xuống sông, lại bị một mũi tên bắn trúng phía sau lưng. Hắn điên cuồng kêu một tiếng rồi nặng nề chìm vào dòng nước.

Buồm trên thuyền lớn lại lần nữa kéo lên, thuyền nhằm hướng chỗ nước sâu trong sông lớn chạy tới. Trên bờ trở nên thập phần yên lặng, mấy trăm cỗ tử thi nằm ngổn ngang chất đống trên bờ. Thỉnh thoảng có kẻ chưa chết cất tiếng rên rỉ vọng ra, máu chảy thành dòng lại tuôn vào trong sông nhuộm thành một mảnh màu đỏ.

Ngay sau khi đoàn thuyền đã đi xa, từ trong nước chậm rãi nhô lên một cánhs tay héo quắt, cố hết sức bám lấy gờ đá xanh ở bờ kè. Một sĩ quan trên lưng mang mũi tên dần dần nổi lên mặt nước, hắn nằm ở trên tảng đá há hốc mồm thở hổn hển. Một hồi lâu, hắn nhìn bóng thuyền đã đi xa nhịn không được thì thào tự hỏi “ Chẳng lẽ là bọn họ muốn đi tấn công Tương Dương sao?”

Thuyền lớn giống như một đàn cò trắng đã biến mất thật xa tại nơi trời nước một màu.

Phủ Phượng Tường, huyện Trần Thương. Nơi này là trung tâm chỉ huy tạm thời của quân Lũng Hữu. Sáng sớm, cửa thành được canh phòng nghiêm ngặt, gần trăm nông dân vào thành bán thức ăn đang xếp hàng chờ kiểm tra,

Lúc này, một chiếc xe ngựa có hơn trăm kỵ binh hộ vệ từ phía tây phi nhanh mà đến. Ở cửa sổ xe, Hồ Dong đầu đội mũ sa đang thăm dò nhình tường thành đánh giá. Hắn đã từng sống tại vùng này nhiều năm, đối với nơi này thập phần quen thuộc.

Xe ngựa tới gần cửa thành, dân chúng đi bán thức ăn nhao nhao mau tránh ra một con đường. Một người kỵ binh tiến lên trình lệnh bài cho quân coi giữ. Sau khi quân canh cổng xem xét lập tức cho đi qua. Xe ngựa chạy nhanh vào cửa thành, lúc này bên trong huyện thành Trần Thương đã là cảnh tượng trước khi đại chiến. Đại đa số cửa hàng đều đóng chặt không mở, trên đường không có người đi đường, chỉ có những đội binh lính liên tục đi tuần tra. Không khó gì mà trông thấy xe ngựa chở đầy hàng quân phẩm dọc theo đường cái chạy như bay mà qua. Một người kỵ binh lên tiếng hỏi đường, xe ngựa lập tức quay sang phải nhằm hướng nha huyện phi đi.

Huyện nha ở vào giữa tuyến đường chính của huyện thành trông cũng đã hơi cũ. Nơi này hiện tại tạm đổi thành hành dinh lâm thời của Tiết Độ Sứ. Trương Hoán cũng ở trong huyện nha. Hắn ở tại Phượng Tường đã gần mười ngày, vết thương của hắn có Thôi Ninh cùng Dương Xuân Thủy tỉ mỉ chăm sóc đã tốt hơn rất nhiều, cơ bản có khả năng đi lại được.

Giờ phút này, Trương Hoán đang cùng Lang Tướng Lý Song Ngư với Tào Hán Thần ở trong phòng nghiên cứu chiến cuộc. Có điều, bọn họ nghiên cứu cũng không phải chiến cuộc Hán Trung mà là chiến cuộc Hà Tây. Vào hai ngày trước, quân Đường ở Trương Dịch đột nhiên nhằm hướng quận Tửu Tuyền tộc Thổ Phiên phát động tiến công quy mô lớn. Mà ở quận Đôn Hoàng thì Vương Tư Vũ cũng phối hợp Hạ Lâu Vô Kỵ chỉ huy hai vạn kỵ binh từ phía bắc Hà Tây đánh vòng lại đã cướp lấy Ngọc Môn Quan, chặt đứt đường lui quân tộc Thổ Phiên.

Ở giữa gian phòng có một cái sa bàn, trên đó rõ ràng biểu thị trứ núi cao sông sâu cùng với sa mạc hoang mạc của Hà Tây. Trong đó những tòa thành trì giống như một chuỗi Trân Châu lấm chấm tô điểm rải rác trên dải đất Hà Tây hẹp và dài.

Trương Hoán chăm chú nhìn chằm chằm Ngọc Môn Quan. Hắn cau mày, ngón tay theo một con đường chuyển sang hướng tây, cuối cùng dừng ở trên một tòa quan ải. Phía nam quan ải là dãy Kỳ Liên Sơn cao và dốc, mà phía bắc chính là đại sa mạc mênh mông. Nơi này là điểm cuối của hành lang Hà Tây, cũng là cánh cửa phía đông của An Tây cùng Bắc Đình, vị trí địa lý cực kỳ hiểm yếu. Chỉ là trên sa bàn không có ghi tên.

“ Tào tướng quân, nơi này tên gọi là gì?”

Tào Hán Thần từ lúc mới ra đời liền sinh hoạt tại An Tây, đối hoàn cảnh địa lý nơi này thập phần quen thuộc. Hắn thấy Trương Hoán hỏi mình thì vội vàng đáp: “ Nơi này gọi là Tinh Tinh hạp, con đường đi An Tây nhất định phải qua.”

“ Đô đốc đang lo lắng người tộc Thổ Phiên từ An Tây tới tiếp viện sao?” Lý Song Ngư ở bên cạnh đột nhiên ngắt lời hỏi.

Trương Hoán gật đầu, hắn có chút lo lắng nói: “ Tình báo An Tây là chuyện một tháng trước. Trong một tháng này chuyện gì đều có thể phát sinh. Ta lo lắng người Hồi Hột đã nhờ tuyết lớn yểm hộ rút quân. Nếu như quân tộc Thổ Phiên ở An Tây đến cứu viện, vậy Vương Tư Vũ có thể bị hai mặt thụ địch .”

Nói tới đây, Trương Hoán điểm điểm vào Tinh Tinh hạp.” Chỉ có nếu như đoạt được nơi này trước. Như vậy cho dù quân tộc Thổ Phiên đến cứu viện, cũng có thể ung dung chuẩn bị.”

Trương Hoán vừa dứt lời, một tiếng cười liền từ cửa truyền đến “ Đô đốc không riêng gì cần suy nghĩ đến quân tộc Thổ Phiên đến cứu viện, mà càng phải nhớ đến biến động ở quận Linh Vũ.”

Trương Hoán vừa quay đầu lại, chỉ thấy trưởng sử Hồ Dong xuất hiện ở cửa, cũng không biết là hắn đến đã bao lâu? Trương Hoán không khỏi vừa mừng vừa sợ hỏi: “ Tiên sinh sao lại đến đây?”

“ Nghe nói đô đốc trúng tên, phu nhân rất lo lắng liền lệnh cho ta đến đây đưa thư nhà cho đô đốc.” Hồ Dong đi lên trước, lấy ra một phong thơ đặt lên bàn vừa cười nói: “ Không phụ sự giao phó. Đã hoàn thành nhiệm vụ trọn vẹn.”

Trương Hoán thấy hắn nói xong có vẻ hứng thú liền nhặt thư lên cười ha hả một tiếng, lại liếc mắt cho tên thân binh. Vài tên thân binh vội vàng bước lên phía trước muốn mang sa bàn đi, Hồ Dong lại ngăn cản bọn họ “ Không nên mang đi, bọn ta nói một lát không chừng còn cần dùng đến vật ấy.”

Trương Hoán nhìn hắn một cái rồi lập tức khoát tay chặn lại nói: “ Tiên sinh mời ngồi xuống nói chuyện.”

Hắn cùng với Hồ Dong ngồi xuống đối diện. Lý Song Ngư thì lôi kéo Tào Hán Thần một cái, hai người lặng lẽ lui ra ngoài. Trương Hoán do dự một hổi liền hỏi: “ Vừa mới rồi tiên sinh có nói đến biến động ở quận Linh Vũ , đây là có ý gì?”

Hồ Dong từ trong lòng ngực lấy ra một phong thơ, giao cho Trương Hoán, “ Lẽ ra ta không nên can thiệp quân vụ, nhưng chuyện này sự tình trọng đại nên ta mới đích thân chạy tới cùng đô đốc thương lượng.”

Trương Hoán tiếp nhận tin, lúc này mới phát hiện tin là Đảng Hạng Vương Thác Bạt Vạn Lý gửi đến. Trong tin đầu tiên hắn biểu đạt khát vọng mong Trương Hoán có thể bắc thượng. Tiếp theo liền tiết lộ cho Trương Hoán, Sóc Phương Tiết Độ Sứ Lý Chánh gần đây đang thu thập lương thực quy mô lớn, cũng có tin tức hắn bắt đầu tập kết binh lực về hướng Hội quận.

Hội quận! Trương Hoán kinh hãi, dựa theo hòa giải của hắn ba năm trước đây cùng Bùi Tuấn , ở Hội quận ngoại trừ quân bảo vệ đài Phong Hỏa, song phương cũng không thể đóng quân ở nơi này. Lấy nơi này làm vùng đất song phương hoà hoãn. Lý Chánh tự mình hướng Hội quận xuất binh, đây chẳng lẽ là ý tứ của Bùi Tuấn sao? Không đúng! Bùi Tuấn hiện tại đang cần mình, hy vọng mình thay thế lão kiềm chế Chu Thử, hơn nữa quân Đường đang đại tiến công Hà Tây, lão vô luận như thế nào cũng sẽ không khoác lên lưng xú danh cản trở thu phục cố thổ. Cho nên Bùi Tuấn tuyệt đối sẽ không ở phía sau lưng hắn xuất binh Hội quận.

Vậy Lý Chánh tự mình làm như vậy là có ý tứ gì?

Bỗng nhiên, trong đầu Trương Hoán hiện lên một ý niệm “ Chẳng lẽ là?” Hắn có chút khó có thể tin nổi nhìn về phía Hồ Dong.

Hồ Dong chậm rãi gật đầu “ Ta cũng có ý đó.”

Trương Hoán kiềm chế nội tâm không ngừng xáo động. Hắn đứng lên đi tới phía trước cửa sổ, vấn đề cũng không phải Lý Chánh tự mình muốn làm cái gì. Quận Kim Thành còn có mười lăm vạn quân tinh nhuệ nên cũng không sợ hắn đến đánh lén. Điều này không trọng yếu, trọng yếu chính là Lý Chánh tự mình làm thì rất có thể là hắn cũng không được Bùi Tuấn trao quyền mà tự tiện hành động, điều này nói lên cái gì? Nếu như suy đoán là thật, chỉ sợ là lại một Thôi Khánh Công nữa muốn sinh ra .

“ Đô đốc, đây là cơ hội chúng ta thu phục Sóc Phương.” Hồ Dong nhìn chăm chú vào phía sau lưng Trương Hoán mà từ tốn nói : “ Chúng ta hẳn là sáng tạo cơ hội để Lý Chánh tự mình cát cứ tự lập. Như vậy chúng ta cũng có danh nghĩa để xuất binh, một đòn thu phục lại chỗ đất đã bị mất ba năm trước đây.”

Trương Hoán không đáp lại Hồ Dong, hắn vẫn nhìn tới mấy cành cây già trụi lủi ở phương xa, trong ánh mắt tràn ngập vẻ lo âu. Một lúc lâu, hắn mới nhẹ nhàng lắc đầu “ Xin lỗi! Ý nghĩ của ta cùng tiên sinh có thể không giống nhau.”

Trong đôi mắt Hồ Dong lộ ra một vẻ nghi hoặc, hắn chần chờ một phen liền hỏi: “ Đô đốc chính là lo lắng khó có thể đối phó tác chiến ở nhiều phía?”

“ Đây chỉ là một phương diện, nhưng không phải nguyên nhân chủ yếu.”

Trương Hoán xoay người từ từ đi tới trước sa bàn, hắn lại dùng ngón tay gõ gõ vào vị trí của Tinh Tinh hạp mà nói: “ Gần đây ta cứ suy nghĩ, rốt cuộc có cần thuận thế chiếm đoạt An Tây hay không, hay là dừng lại với Tinh Tinh hạp này đem An Tây đưa vào việc năm năm sau, hoặc là mười năm sau mới lại giải quyết. Là trước hết tranh đoạt bên ngoài hay là ổn định bên trong trước. Điều này kỳ thật chính là vấn đề nhất bên trọng nhất bên khinh. Cuối cùng là ổn định nội bộ Đại Đường, dân chúng an cư lạc nghiệp là trọng yếu, hay đi thu phục cố thổ, hướng ra phía ngoài khuếch trương là trọng yếu?”

Nói đến đây, Trương Hoán quay đầu nhìn Hồ Dong, ánh mắt của hắn đã trở nên sáng ngời mà kiên định “ Cho đến lần này định ra chiến lược Phượng Tường, ta mới rốt cục quyết định. Cuộc chiến Tây Vực tạm thời dừng lại với Tinh Tinh hạp, quay đầu về hướng đông ta muốn tiêu diệt các quân phiệt địa phương muốn chia cắt Đại Đường. Đổi mới chỉnh đốn nội quy quân đội, hạn chế thôn tính đất đai, đả kích thế gia, đợi cho sau khi Đại Đường đổi mới đi vào nề nếp thì binh lính chúng ta mới đi thu phục cố thổ. Nhằm hướng tây phương khuếch trương lãnh thổ quốc gia chúng ta.”

Hồ Dong thở ra một hơi thật dài “ Ta rốt cục đã hiểu, như vậy đối phó cái loại Lý Chánh này thì chúng ta nên thay đổi lối suy nghĩ.”

“ Đúng như vậy.” Trương Hoán chậm rãi gật đầu, “ Ta hiện tại liền đem tình báo này đưa cho Bùi Tuấn.”

Khi tên lính báo tin của Trương Hoán phi nhanh đến cửa Minh Đức thì Bùi Tuấn đang căm tức vạn phần về sự hai mặt của Mã Tư Nghi. Lúc trước Bùi Đạm Danh từ Hoài Bắc trở về gấp đã bẩm báo với lão Mã Tư Nghi nói chính mình đã vất vả khuyên Thôi Khánh Công không nên tiến công Hoài Nam nhưng Thôi Khánh Công khăng khăng cố chấp. Có điều Mã Tư Nghi hứa hẹn nhất định sẽ làm được yêu cầu thấp nhất của Bùi Tướng quốc là ngăn cản Thôi Khánh Công.

Bùi Tuấn vừa mới hài lòng về thái độ của Mã Tư Nghi, nhưng hôm nay Bùi Đạm Danh lại từ Thôi Hùng có được một kiến giải hoàn toàn khác: ‘khuyên Thôi Khánh Công kết minh cùng Chu Thử, nhân cơ hội tiến công Hoài Nam chính là chủ ý của Mã Tư Nghi.’

Bùi Tuấn không khỏi căm tức vạn phần, một tên phụ tá nho nhỏ dám chân đứng hai thuyền, hắn là chán sống sao? Bùi Tuấn chắp tay đằng sau đi hai bước liền nói nhanh với Bùi Đạm Danh: “ Người này ta cũng không cần, chờ sau khi chuyện này qua đi thì ngươi đem việc hắn thuần phục ta báo cho Thôi Khánh Công, để hắn nếm thử mùi vị phản chủ.”

“ Vâng!” Bùi Đạm Danh đáp ứng một tiếng vừa muốn đi thì nghe lão quản gia đứng tại cửa bẩm báo: “ Lão gia, Trương cô gia phái người từ Phượng Tường đưa tin đến, nói là việc khẩn cấp.”

Trương Hoán đưa tin? Bùi Tuấn nao nao, nhưng chỉ sửng sốt trong nháy mắt, lão lập tức quay đầu lại hỏi: “ Thư đâu?”

Chỉ chốc lát, một người thị vệ đem thư đi vào, Bùi Tuấn nhanh chóng mở ra. Chỉ một thoáng sắc mặt lão đại biến nhẹ buông tay. Thư rơi xuống đất, trong thư chỉ có một câu “ Lý Chánh tự mình điều binh đến Hội quận.”

Bùi Tuấn kinh ngạc đứng ngây ra, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống. Bảy vạn quân đóng tại Sóc Phương phần lớn là binh lính mới mộ tại Hà Đông, lòng trung thành cũng không cao. Nếu như Lý Chánh thật sự sinh dị tâm vậy hậu quả đó thiết tưởng không tưởng tượng nổi. Bùi Tuấn ngây ra chỉ chốc lát, lão bỗng hốt nhiên phục hồi tinh thần lại lập tức hạ mệnh lệnh cho thị vệ: “ Lập tức gọi Bùi Y tới cho ta. Một khắc cũng không được chậm trễ.”

Rất nhanh, Bùi Y vội vã chạy tới. Vừa vào cửa, Bùi Tuấn phủ đầu đã nổi giận mắng: “ Nhìn xem làm chuyện thật là tốt!”

Bùi Y bị giáo huấn mà không hiểu ra sao, hắn thấy sắc mặt đại ca khó coi tới cực điểm thì trong lòng quả thực thấp thỏm bất an, liền thấp giọng khuyên nhủ: “ Đại ca tạm thời không nên tức giận, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?”

“ Chuyện gì?” Bùi Tuấn nặng nề hừ một tiếng, hắn đem tin của Trương Hoán cấp cho Bùi Y “ Ban đầu là ngươi cực lực đề cử Lý Chánh với ta. Nói hắn như thế nào giỏi về dụng binh, như thế nào trung thành và tận tâm, ngươi nhìn lại hiện tại việc hắn làm sự, ngươi thông báo cho ta thế nào đây?”

Bùi Y mở tin ra, sắc mặt thoắt trở nên trắng bệch, hắn run rẩy trứ nói: “ Đại ca. Đây là kế ly gián của Trương Hoán, hoàn toàn không tin được.” Nghĩ đến hai chữ ly gián, Bùi Y giống như tìm thấy cọng rơm cứu mạng, ý nghĩ của hắn xoay như chong chóng lập tức nói với Bùi Tuấn: “ Mong Đại ca suy nghĩ một chút, khi chúng ta lấy Sóc Phương, Trương Hoán còn vì chuyện đó trở mặt cùng chúng ta. Từ chỗ này có thể thấy được hắn coi trọng đối với Sóc Phương. Hiện tại hắn đã là binh cường mã tráng, há có thể không nghĩ đoạt lại Sóc Phương? Giờ khắc này, khi Hán Trung căng thẳng, Hoài Bắc sức rung chuyển thì hắn lại đột nhiên từ bỏ việc cát cứ Sóc Phương, đại ca! Hắn là một kẻ bụng dạ khó lường, hoàn toàn không thể tin từ một phía!”



Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt