Danh Gia Vọng Tộc

Chương 67



Cẩm Sắt nhướng mày trông, đôi mắt đenláy của Diêu Cẩm Hồng đảo lia lịa quanh phòng, Cẩm Sắt nháy mắt ra hiệucho Bạch Hạc ra ngoài canh, Diêu Cẩm Hồng thấy vậy mới thấp giọng nói:“Sáng nay lúc quản sự báo cáo công việc, ta hỏi hắn hai ngày nay bênngoài có tin gì mới mẻ không, hắn nói có chuyện liên quan tới Tứ muội.Hiện giờ trong các tửu lâu trà quán, khắp đầu đường cuối chợ đều kháonhao rằng, phu nhân Võ An hầu thông dâm bất thành lại quay ra vu oan cho muội, sự tình bại lộ thẹn quá hóa giận, thuê người diệt đầu mối, nếukhông sao lại có chàng trai bỗng dưng lăn ra chết, ngay cả muội cũngkhông buông tha, vì thế lúc hồi phủ muội mới bất ngờ gặp nguy suýtchết.”

Nói xong một lèo mà sắc mặt Cẩm Sắt vẫnbình thường, Diêu Cẩm Hồng bất chợt hoài nghi đảo đảo mắt, tiếp tục câuchuyện: “Nghe nói hôm qua thi thể gã họ Thôi được khiêng tới quan phủGiang Châu, Thôi lão gia đích thân gõ trống kêu oan, cáo trạng phủ Võ An hầu hành hung dân lành. Có điều bây giờ tri phủ lão gia còn đang mảitìm kiếm vị Vũ Anh vương, lại e ngại phủ Võ An hầu, nên chỉ phái ngườikhám nghiệm tử thi, người tới khám lại bảo rằng Thôi công tử bị hùng ưng gây thương tích, chết do lục phủ ngũ tạng dập nát, Khương đại nhân nhân thể lợi dụng lý do không đủ chứng cứ liền tạm gác lại vụ án Thôi gia.Thôi lão gia không còn cách nào khác đành sai người đưa thi thể Thôicông tử tới chặn trước cửa biệt viện Võ An hầu phủ, tìm cách phá cửa, ầm ĩ cả một ngày mà chẳng thu được kết quả gì, thế tử Võ An hầu trốn trong phủ không chịu ra ngoài, bây giờ Thôi lão gia đang tự mình mang theođám đầy tớ mặc tang phục, khua chiêng đánh trống đưa quan tài lên kinhcáo trạng đấy!”

Cẩm Sắt cứ tưởng chuyện trên núi phảinăm, sáu ngày mới truyền ra, không ngờ qua 2 ngày đã xôn xao huyên náo,chẳng trách hôm qua Tạ Thiếu Văn vội vàng xông vào Diêu phủ. Tuy tốc độlan truyền rất hợp ý nàng, nhưng dù sao vẫn hơi kỳ quái, Cẩm Sắt hỏi: “Ở ngoài đang đồn đoán chuyện muội và Văn Thanh gặp nạn khi hồi phủ là doVõ An hầu phủ gây nên à?”

Diêu Cẩm Hồng đáp: “Còn không phải sao,ai cũng nói phu nhân Võ An hầu không niệm tình cũ, ngại nghèo hèn yêuphú quý, vì thế mới tới Giang Châu để từ hôn, còn nói hôm mừng thọ lãothái thái, trước mặt toàn thể quan khách phu nhân Võ An hầu đòi lại hônthư, khiến muội mất mặt, đã thế còn giở trò vu oan giá họa, may mà ôngtrời có mắt để thế tử Trấn Quốc Công và Tiêu công tử vừa vặn cứu đượcmuội, vạch trần chuyện thông dâm, phu nhân Võ An hầu không cam tâm, giận quá mất khôn nên mới sai thủ hạ giết muội. Lời đồn vô cùng hợp lý,khiến ta nghe xong cũng tin là thật.”

Cẩm Sắt kinh ngạc hỏi: “Làm gì có chuyện đòi lại hôn thư, Hầu phu nhân trọng nhất đoan trang hiền thục, sao dámlàm chuyện trái với nữ tắc, chắc Thôi công tử bất cẩn làm chuyện xấu bịVõ An hầu phủ bắt được, do quá sợ hãi nên nói xằng nói bậy mà thôi, saocó thể đồn đãi thành như vậy nhỉ.”

Diêu Cẩm Hồng cũng cười nói: “Nếu khôngsao có câu ngụ ngôn “ba người thành hổ*” chứ, có điều bọn họ nói đâu vào đấy, như thể tin tức được truyền ra từ Diêu phủ ta, muội xem, như vậychẳng phải sẽ gây hiềm khích giữa muội và thế tử Võ An hầu sao? Nếu thếtử hiểu lầm rằng muội oán giận vu cáo phu nhân, vậy chẳng phải ngài ấysẽ đem lòng trách muội ư?”

*Ba người thành hổ: Khi xưa có ba ngườinói láo là trong chợ có con hổ, người nghe liền tin là thật. Cụm từ nàychỉ lời đồn như thật, hoặc có người dùng lời đồn để che giấu chân tướngsự thật.

Cẩm Sắt chợt bừng tỉnh, hóa ra đây làmưu kế của Ngô thị. Những lời đồn chuẩn xác tới vậy, tám phần mười hẳntừ Diêu phủ truyền ra. Lúc trước nàng còn không hiểu vì sao Ngô thị phải vội vã ra tay với chị em nàng, giờ nàng đã sáng tỏ. Ngô thị hẳn đã saingười chực sẵn tung tin đồn nhảm, song nàng ta không ngờ chị em nàngsống sót trở về, vì thế tin đồn mới thành ra như vậy. Cẩm Sắt nghĩ nhưvậy cũng tốt, ít nhất sẽ có lợi cho việc từ hôn sau này.

Còn về phần Diêu Cẩm Hồng, hôm nay nàngta tới báo tin, vừa để xúi giục nàng trở mặt với Ngô thị, vừa muốn ra vẻ lấy lòng giúp đỡ. Cẩm Sắt cũng vui lòng đón nhận ý tốt của nàng ta,trong phủ này nàng vốn thân cô thế cô, có thể kết giao với Diêu Cẩm Hồng cũng tốt, dẫu sao nàng ta cũng thông minh lanh trí, tám lạng nửa cân so với đám người Ngô thị.

Vì thế Cẩm Sắt vờ tức giận trừng mắt với Diêu Cẩm Hồng, đoạn nói: “Tam tỷ nào báo tin tốt lành gì, không được,nếu tỷ không dâng đồ tốt dỗ dành muội thì đừng hòng rời Y Huyền viện.”

Diêu Cẩm Hồng vội đứng lên, cười đáp:“Trông muội đâu có cần ai an ủi dỗ dành, đã được lợi lại còn ra vẻ tủithân, tưởng ta là đứa ngốc à, trong bụng muội có gì xấu xa méo mó tabiết tỏng đấy nhé.”

Nàng ta vừa nói vừa chớp chớp mắt, sauđó cầm chiếc hộp bước nhanh ra ngoài, Cẩm Sắt đưa nàng ta rời phòng, mỉm cười thân thiết khoác tay nói: “Mấy hôm nay Tam tỷ có rảnh rỗi không,dạy muội xem sổ sách nhé?”

Diêu Cẩm Hồng vốn tưởng Cẩm Sắt chỉ hamđọc sách như nam nhi, không thích tiền tài, giờ tự dưng thấy nàng nhắctới việc học xem sổ sách thì ngạc nhiên, sau rồi mới cười đáp: “Buổisáng ta phải tới tiền viện bẩm báo chuyện cửa hàng với phụ thân, sau khi dùng bữa thì ngủ nửa canh giờ, thời gian còn lại chỉ ở lỳ trong phòng,muội cứ tới tự nhiên, có điều đã bái sư học nghệ thì phải nhớ trả tiềncông đấy nhé. Niệm tình thân nhân, ta chỉ thu của muội 800 đồng mộtngày, nhưng muội tới thì ta còn phải tốn thêm tiền pha trà, chuẩn bị đồđiểm tâm, cả tiền đốt than sưởi ấm nữa. Chỗ ta bình thường không dùngthan bạc, nhưng có muội ta không thể qua loa, vị chi tốn thêm 100 đồngthan bạc nữa, tóm lại mỗi ngày muội chỉ cần đưa ta 1 lượng bạc tiền công là đủ.”

Cẩm Sắt mỉm cười khúc khích, buông tay Diêu Cẩm Hồng ra, trịnh trọng vái một vái, sau đó nói: “Em gái đã bái sư rồi đấy nhé.”

Diêu Cẩm Hồng thấy vậy thì cười khì khìrời đi, Liễu ma ma đưa nàng ta ra ngoài, Vương ma ma đỡ Cẩm Sắt vềphòng, vừa lắc đầu vừa cười nói: “Tam tiểu thư đúng là vắt cổ chày ranước, cả ngày chỉ ngồi trong Kiều Tâm viện tính toán tiền nong, chảtrách đám hạ nhân toàn nói mấy năm nay Tam tiểu thư tự gom đủ tiền làmcủa hồi môn cho mình.”

Cẩm Sắt nhoẻn cười bảo: “Đâu phải là của bất chính, tỷ ấy gom càng nhiều càng tốt, có sao đâu? Tuy làm vậy không hay cho lắm, nhưng so với lúc cần dùng tới tiền mà không có thì vẫnhơn, ta thấy tỷ ấy còn khôn ngoan hơn cả ta, cũng phóng khoáng chẳng sợthế nhân đàm tiếu.”

Vương ma ma ngẩn người, bà nghe Cẩm Sắtnói muốn học xem sổ sách thì vô cùng ngạc nhiên, vì trước kia nàng không mảy may hứng thú với việc quản lý sổ sách. Ngô thị càng mong như vậy,cho nên sẽ không dưng mời người tới dạy, bởi vậy Cẩm Sắt tuy biết đọc sổ sách, nhưng không tinh thông, giờ thấy nàng thay đổi hẳn, Vương ma maquá đỗi vui mừng, nên ngẩn ngơ đôi chút rồi cười bảo: “Tiểu thư nóiphải.”

Cẩm Sắt vào phòng, ngồi xuống bàn phấn, hỏi Vương ma ma: “Hai hôm nay có nha hoàn nào trong viện rời phủ không?”

Biết Cẩm Sắt muốn hỏi gì, Vương ma malập tức đáp: “Hôm kia bà vú Triệu nói con dâu bà ta mới sinh, xin nghỉmột ngày để về nhà chăm sóc, bây giờ vẫn chưa trở lại. Hôm qua thì LăngSan và Đông Hàn đến ngày nghỉ nên rời phủ, tiểu thư yên tâm, lão nô đitìm hiểu xem, nếu quả thật bọn họ phát tán tin đồn, ngấm ngầm đâm bịthóc, chọc bị gạo, lão nô sẽ không tha cho họ.”

Cẩm Sắt gật đầu đồng ý, Vương ma ma vộibước đi. Nếu quả do đám Lăng San khua môi múa mép thì nàng dù có lý cũng thành vô lý. Trước đây mọi người thấy nàng bị Vạn thị hãm hại thì sẽthương hại đồng tình, nhưng nếu họ nghĩ nàng xúi giục đám nha hoàn bà vú đi khắp nơi rêu rao tội lỗi của Vạn thị, hẳn ai nấy đều nghĩ nàng hànhxử không đoan trang, là kẻ lòng dạ hẹp hòi, bất tài vô đức. Ban nãy Diêu Cẩm Hồng đã ngầm ám chỉ, chuyện này hẳn do Ngô thị bày ra. Người ngoàichỉ biết Lăng San là Đại nha hoàn bên cạnh nàng, chứ đâu biết nó là taytrong của Ngô thị, viện này lắm kẻ dơ dáy, đợi đến lúc dọn sạch thì chắc lửa sém lông mày*.

*Lửa sém lông mày: Cụm từ để hình dung sự việc vô cùng gấp gáp.

Ngay hôm đó nghỉ trưa dậy, Cẩm Sắt mangtheo Bạch Chỉ và Bạch Hạc sang Kiều Tâm viện, Diêu Cẩm Hồng niềm nở đóntiếp, chỉ dạy đâu ra đấy, rất chuyên chú, Cẩm Sắt hỏi gì nàng ta đápnấy, rõ ràng chi tiết, trước kia Cẩm Sắt chỉ biết sổ sách cũng có thểlàm giả, nhưng không hiểu cặn kẽ từng khoản mục, giờ Diêu Cẩm Hồng mớigiải thích vài câu đã hiểu ra rất nhiều mánh khóe.

Khi trời ngả về chiều, Cẩm Sắt mới rờikhỏi Từ Tâm viện, ngồi trong phòng một buổi mà toàn thân nhức mỏi nênnàng quyết định tới tản bộ trong vườn. Diêu gia giàu sang phú quý, mờiđược cả bậc thầy làm vườn Giang Nam tới thiết kế đặc biệt, khu vườn vôcùng tinh xảo, đình đài lầu các chạm trổ tinh vi, lộng lẫy xa hoa, ảnhbích và hòn non bộ chia vườn làm hai phần, nào là hoa thơm cỏ lạ, nhữngtảng đá hình thù kỳ quái, ghế tạc bằng ngọc, nào là đủ loại bồn hoa câycảnh, dù trời mùa đông cũng không bớt vẻ tươi xanh.

Cẩm Sắt vươn mình trong ánh chiều tà,thong thả dạo bước, ngồi xuống nghỉ dưới cây tùng tỏa bóng lâu đời, bỗng thấy trên hành lang có một cô gái mang bầu ăn vận đẹp đẽ, vóc dáng xinh đẹp, được bà vú đỡ tay bước tới.

Trước kia Cẩm Sắt ít khi ra khỏi YHuyền viện, thường ngày nếu rời viện cũng chỉ tới Phúc Lộc viện và ThụcĐức viện thỉnh an, thi thoảng tới Lạc Du viện của Diêu Cẩm Ngọc, bởi vậy nàng chỉ nhận mặt được mấy vị chủ tử chính của Diêu phủ.

Cô gái mang bầu này trông có vẻ lạ mặt,chắc hẳn là Băng Liên cô nương mới vào phủ. Kiếp trước Băng Liên mangthai 4 tháng thì bị Ngô thị phát hiện, đến tháng thứ 5 mắc phong hàn qua đời. Khi ấy Vương ma ma từng đoán do Ngô thị ra tay, song nàng chỉ cười trừ phản bác, địa vị Ngô thị trong phủ rất vững chắc, cần gì đối phóvới một kỹ nữ thấp kém như Băng Liên, vả lại đứa bé đó tương lai chỉ làcon vợ lẽ, khó gây nổi sóng gió, Ngô thị lại vốn khoan dung nhân hậu, sẽ không liều lĩnh hãm hại Băng Liên.

Nghĩ lại chuyện cũ, Cẩm Sắt bất chợtnhếch miệng tự giễu. Diêu Lễ Hách vốn kế thừa bản tính trăng hoa của nam nhi nhà họ Diêu, từ khi chưa lấy Ngô thị đã có vài thông phòng*, đếnkhi Ngô thị vào cửa còn nạp hai cô tiểu thiếp, từ bấy về sau càng sủngái thêm nhiều người. Y tổng cộng có tám tiểu thiếp, nhưng số phận mỗingười giờ ra sao? Có người đã sớm qua đời, có người lại bị bán ra ngoài, cho tới giờ chỉ còn lại Giang di nương, An di nương và Băng Liên cônương mới vào phủ.

*Thông phòng: Nha hoàn được chủ tử sủng hạnh.

Diêu Lễ Hách có nhiều tiểu thiếp như vậy mà chỉ có một đứa con vợ lẽ duy nhất là Diêu Văn Mẫn, đủ chứng minh Ngô thị thâm độc tới đâu. Hơn nữa lúc Diêu Văn Mẫn được sinh ra, hai ngườicon trưởng của Ngô thị đã trưởng thành, địa vị của nàng ta đã vững, Ngôthị để Diêu Văn Mẫn ra đời hẳn muốn chứng tỏ cho mọi người thấy nàng tahiền lương rộng lượng thế nào, chẳng thế mà Tạ di nương vừa sinh ra Diêu Văn Mẫn rồi lập tức qua đời.

Băng Liên hại Ngô thị mất hết thể diệntrước mặt quan khách, với tính cách của Ngô thị, hẳn khó lòng tha thứ,nghĩ tới số phận kiếp trước của Băng Liên, Cẩm Sắt chợt thấy thương xót. Nàng nhìn cái bụng bầu nhô lên của nàng ta, đương suy tính có nên âmthầm giúp đỡ chống lại Ngô thị hay không thì bỗng thấy Băng Liên bất ngờ loạng choạng chực ngã ở giữa bậc thềm, may mà bà vú bên cạnh nhanh taylẹ mắt đỡ được, tuy Băng Liên chưa ngã, song như thể bị động thai, nàngta sợ hãi kêu lên rồi ôm bụng hổn hển vịn tay vào lan can.

Cẩm Sắt nhíu mày sai Bạch Hạc: “Ngươi qua đó xem có cần giúp gì không.”

Bạch Hạc vâng lời bước qua hỏi han đôicâu, Băng Liên và bà vú đồng loạt nhìn sang phía Cẩm Sắt. Lát sau BăngLiên chừng như đã khá hơn, mỉm cười từ tốn bước tới.

Băng Liên tới gần, Cẩm Sắt mới nhìn rõđược dung mạo, nàng ta tầm 16, 17 tuổi, xinh đẹp yêu kiều, lả lướt thướt tha, đôi mắt sóng sánh long lanh, mặt mày đầy vẻ khôn khéo, Cẩm Sắtchợt nghĩ, ban nãy hình như nàng ta cố tình trượt bước để thu hút sự chú ý của nàng, khiến nàng phải sai Bạch hạc qua hỏi thăm. Nghĩ vậy, CẩmSắt không khỏi thầm hạ quyết tâm.

Băng Liên tới cúi người hành lễ rồi cấttiếng: “Ban nãy ta bất cẩn trượt chân, đứa bé trong bụng lại ngọ nguậyđá đạp, khiến Tứ tiểu thư phải sai Bạch Hạc tỷ tỷ qua thăm hỏi, từ lúcta vào phủ luôn bị kẻ khác coi thường, chưa được ai quan tâm đến như Tứtiểu thư, ta vô cùng cảm kích, nên mạo muội sang đây cảm tạ, tiểu thưchớ trách ta quấy rầy người ngắm cảnh nhé.”

Thấy nàng ta ăn nói dè dặt, tận lực lấylòng, Cẩm Sắt chưa rõ nàng ta định làm gì, song vẫn mỉm cười đáp: “Tiệntay thì làm, Băng Liên cô nương không cần khách khí.”

Băng Liên thấy Cẩm Sắt lãnh đạm, dửngdưng như không hề để tâm thì cũng không rời đi ngay, trái lại còn vui vẻ bàn luận cảnh trí hoa viên với Cẩm Sắt. Nàng ta càng như vậy, Cẩm Sắtcàng biết nàng ta có chuyện muốn nói, tức thì cũng đáp câu được câuchăng, quả nhiên chốc lát sau, nàng ta liền chuyển chủ đề: “Phụ nữ cóthai phải năng đi lại, ngắm cảnh thưởng hoa, hít thở không khí tronglành mới có lợi cho đứa trẻ. Đáng tiếc phu nhân bị thương, cái thai lạikhông ổn định, còn bị cấm chừng trong viện, nên không thể ra ngoài dạovườn.”

Băng Liên dường như vô ý nhắc tới cáithai của Ngô thị, Cẩm Sắt nhoẻn cười nghịch dây tơ bên hông, đoạn bảo:“Băng Liên cô nương thật có lòng. Sức khỏe thím vốn luôn tốt, lại có uythế vững chắc trong phủ, giờ người đang mang thai, đám hạ nhân đươngnhiên phải nhất mực để tâm tới từng loại thuốc thang đồ bổ, thím lại cát nhân thiên tướng*, thể nào cũng thuận lợi sinh hạ một đứa bé kháukhỉnh, Băng Liên cô nương quan tâm nhiều tới bản thân thì tốt hơn đấy.”

*Cát: tốt đẹp, hiền lương; nhân: người;thiên: trời; tướng: giúp cho. Cát nhân thiên tướng có nghĩa là ngườihiền đức thì được trời giúp.

Băng Liên hùa theo: “Tứ tiểu thư nóiphải. Nhưng người không phải lo cho ta, ta vẫn còn trẻ, lại đã qua 3tháng đầu bất ổn, giờ đứa bé rất ổn định. Còn phu nhân đã lớn tuổi, cáithai lại thường xuyên bất ổn, ngày nào cũng phải dùng thuốc an thai.Đáng lẽ phu nhân đã qua 3 tháng đầu, cái thai phải ổn định chứ nhỉ,nhưng hôm qua ta nghe nói ban ngày phu nhân ngất xỉu tới hai lần, banđêm Hạ ma ma còn phải thức trắng đêm sắc thuốc. Có nhiều lúc, thuốc tốtcũng khó cứu được thân thể tổn hại. Ta thật sự rất lo lắng cho phunhân.”

Cẩm Sắt giật mình liếc Băng Liên, BăngLiên chỉ nhoẻn cười tiếp: “A, hôm qua tiểu thư gặp chuyện chắc hoảng sợlắm, ta quên mất chưa hỏi thăm người, Tứ tiểu thư vẫn khỏe và không bịthương ở đâu đấy chứ? Kẻ ra tay thật độc ác tàn nhẫn, sao có thể hạ thủvới hai đứa trẻ chứ, ta nghe chuyện mà thấy vô cùng phẫn nộ, chỉ hậnkhông thể khiến Lai Thăng sống lại để điều tra, may mà hắn thông minh,biết sự tình bại lộ nên tự kết liễu mạng sống, có điều lại khiến kẻ khác đắc lợi.”

Băng Liên rõ ràng ám chỉ cái thai củaNgô thị có vấn đề, câu nào câu nấy đều muốn tốt cho Cẩm Sắt, chỉ thiếuđiều nói toạc ra muốn liên thủ với nàng để đối phó Ngô thị mà thôi. Băng Liên này vào phủ chưa lâu mà ngay cả trong viện Ngô thị xảy ra chuyệngì cũng dò la ra được, quả thật giỏi hơn cả nàng, Cẩm Sắt tự giễu, thầmnghĩ ban nãy mình còn định giúp nàng ta một tay, đúng là thừa thãi mà.

Thấy Băng Liên mong chờ nhìn mình, CẩmSắt nghiêng đầu nói: “Ta rất khỏe, cảm ơn Băng Liên cô nương quan tâm,chỗ ta có vài lọ thuốc quý, lát nữa ta sẽ sai nha hoàn đưa sang, mặc dùthai của cô nương đã ổn định, song không nên lơ là.”

Băng Liên lập tức cười tươi, chân thành đáp: “Vậy cảm tạ Tứ tiểu thư, lão gia sắp hồi phủ, ta phải cáo lui trước.”

Cẩm Sắt gật đầu tỏ ý đã biết, Băng Liên thi lễ rồi trở gót.

Nàng ta vừa đi, Bạch Chỉ liền chau mày nói: “Tiểu thư, nàng ta muốn gì vậy?”

Cẩm Sắt đứng lên, cười nói: “Thím đúnglà bắt ưng quanh năm bất cẩn bị ưng mổ mắt.” Sau đó ra lệnh cho BạchChỉ: “Lát nữa ngươi đi nghe ngóng xem đêm qua và hôm nay Thục Đức việncó xảy ra chuyện gì không.”

Bạch Chỉ vâng lệnh, chủ tớ ba ngườikhoan thai về Y Huyền viện trong cảnh hoàng hôn buông khắp đất trời, vừa bước qua cửa tròn thì bỗng loáng thoáng nghe thấy tiếng cười duyên củathiếu nữ, mơ hồ cả tiếng trêu ghẹo của nam nhân. Trong vườn cực kỳ tĩnhlặng nên âm thanh đó càng có vẻ rõ rệt tới khó chịu.

Cẩm Sắt biến sắc, chậm bước, Bạch Chỉ và Bạch Hạc vừa đỏ bừng mặt vừa giận dữ. Dù hiện giờ trời đã xế chiều,nhưng dù sao vẫn chưa tắt nắng, nhóm nữ chủ tử sẽ không làm ra hành vinhư vậy, đây lại là nội viện, không thể có kẻ hầu nam, vậy chắc hẳn cóvị nam chủ tử nào đó đang vụng trộm với nha hoàn.

Gặp phải kiểu chuyện này, Cẩm Sắt cũngvừa tức vừa giận, nhưng nàng không thể tiến lên, đành phải vội vã vòngđường khác. Cách xa một quãng ba người họ mới chậm bước dần, Bạch Chỉgiậm giậm chân tức tối nói: “Hừ! Thật kinh tởm!”

Thấy Bạch Chỉ tức tới nỗi đỏ bừng mặt,Cẩm Sắt không đáp lời, Bạch Chỉ tự biết chừng mực, mắng xong liền thôi.Cẩm Sắt hỏi: “Có nghe ra giọng của ai không?”

Bạch Chỉ lắc đầu: “Nô tỳ không nhận ratiếng cô gái, nhưng người nam hình như là Tam lão gia… Hoặc có thể làNhị thiếu gia… Nô tỳ không rõ lắm.”

Tam lão gia Diêu Lễ Minh và Nhị thiếugia Diêu Văn Kiệt đều là hạng háo sắc, không chừa một đứa nha hoàn nàotrong viện. Nghe Bạch Chỉ nói vậy, Cẩm Sắt chợt nhớ tới kiếp trước BạchChỉ bị Diêu Văn Kiệt làm nhục tới nỗi phải quyên sinh, trong nhất thờisắt mặt lại, khiến Bạch Chỉ hoảng sợ hiểu nhầm, vội kéo tay Cẩm Sắtkhuyên: “Tiểu thư đừng tức giận với loại vô liêm sỉ ấy, tiểu thư cứ coinhư chưa nghe thấy gì hết.”

Bạch Chỉ nắm chặt tay Cẩm Sắt, gương mặt đầy lo âu, đôi mắt trong vắt, dung mạo xinh đẹp đầy sức sống. Cẩm Sắtthở dài, cũng nắm chặt tay nàng nói: “Yên tâm, ta không sao, sau này các ngươi đừng tới gần khu vườn này.”

Bạch Hạc và Bạch Chỉ hiểu nỗi lo của Cẩm Sắt, hai người bất chợt đỏ mặt, rồi Bạch Chỉ lạnh lùng thốt: “Ai dámđộng vào ta, ta có chết cũng kéo hắn theo…”

Dứt lời mới nhớ ra người đối diện là Cẩm Sắt, Bạch Chỉ vội che miệng lại, Cẩm Sắt chỉ nhoẻn cười bảo: “Ta muốncác ngươi hiểu, không gì quan trọng bằng tính mạng, trinh tiết chẳng qua chỉ là thứ gông xiềng mà nam nhân tròng vào cổ nữ nhân, không đáng phải chết. Mất danh tiết hay không không phải do miệng lưỡi thế gian quyếtđịnh, chỉ cần không thẹn với lòng là đủ. Hai ngươi phải hứa với ta, chớvì nguyên nhân này mà từ bỏ mạng sống, cũng chớ vì vậy mà đâm ra cămghét chính bản thân mình dẫn tới tự sát, nếu các ngươi chỉ vì sợ liênlụy tới thanh danh của ta mà quyên sinh, ta vạn lần sẽ không cảm kích.Chỉ khi các ngươi kiên cường sống tiếp, ta mới có thể khiến các ngươingẩng cao đầu, đừng lo, ta sẽ không để nha hoàn của mình vô duyên vô cớchịu tủi thân, cũng sẽ luôn quan tâm tới sinh mạng các ngươi.

Cẩm Sắt rất sợ chuyện kiếp trước lại xảy đến, nên mới dặn dò Bạch Chỉ trước như vậy. Năm đó lúc loạn Kim Châu,biết bao vị tiểu thư khuê tú trên đường chạy loạn còn bị làm nhục nữa là đám nha hoàn. Ngay cả nàng, chẳng phải chỉ vì ngây ngốc ở cạnh Tạ Thiếu Văn một đêm mà bị mất thanh danh đấy ư?

Bất luận thế nào, nàng không mong đámnha hoàn phải bỏ mạng chỉ vì lỗi lầm của kẻ khác, cũng không muốn lạilần nữa phải chịu đựng nỗi đau xót và hối hận trước cái chết thảm củaBạch Chỉ ở kiếp trước.

Bạch Hạc và Bạch Chỉ không hiểu sao Cẩm Sắt quá quan tâm tới chuyện này, nhưng ai nấy đều cảm động, mắt mũi đỏ hoe.

Lại nói tới Ngô thị, sau khi nghe Hạ mama kể lại chuyện trong hoa viên, biết Cẩm Sắt gặp phải cảnh dơ bẩn, tứckhắc liền hiểu ngay, nàng ta quát lên: “Nam nhân chẳng kẻ nào là khôngđê tiện cả!”

Nói rồi nhớ tới chuyện Cẩm Sắt tròchuyện với Băng Liên, nàng ta nhăn mặt nhíu mày, trầm tư hỏi: “Khôngnghe thấy bọn họ nói gì à?”

Thấy Ngô thị suy tư, Hạ ma ma liền đáp:“Vì bọn họ ở xa nên bà vú Khương không nghe thấy, nhưng trông bọn họ cóvẻ chỉ tùy hứng bàn luận cảnh trí khu vườn, con tiện nhân Băng Liên luôn trưng vẻ nịnh nọt lấy lòng chỉ trỏ hoa nọ cỏ kia, song Tứ tiểu thư chỉhờ hững đáp trả, Băng Liên nói vài câu vu vơ rồi xin cáo lui ngay.”

Ngô thị đanh mặt lại, Hạ ma ma đànhtiếp: “Xem thân phận của Băng Liên, dù ả có mưu đồ gì, chắc chắn Tứ tiểu thư cũng không coi trọng. Huống hồ hôm nay bọn họ mới gặp nhau lần đầu, sao có thể bàn ra chuyện gì, lão nô đoán hẳn là ả ta muốn lấy lòngnhưng không thành, phu nhân chớ nghĩ ngợi nhiều.

Ngô thị thấy Hạ ma ma nói cũng có lý,liền bỏ qua chuyện này, chống tay xuống giường gượng dậy, sai: “Đỡ tadậy ra ngoài hóng gió.”

Hạ ma ma sợ hãi hỏi: “Phu nhân đang ở cữ, sao có thể ra ngoài hóng gió chứ!”

Ngô thị lạnh lùng đáp: “Nếu không rangoài, liệu có thể khiến người ta tin rằng cái thai trong bụng ta vẫn ổn không hả! Ngươi dìu ta ra ngoài, mặc nhiều áo là được.”

Thấy Ngô thị khăng khăng, Hạ ma ma liềnbiết nàng ta nghe chuyện nên thấy bất an, bà thầm mắng bản thân lắm lời, đáng ra việc nhỏ như vậy nên giấu nàng ta. Song bà không dám khuyênthêm, buộc lòng phải đỡ Ngô thị dậy, choàng áo thật dày rồi đỡ nàng tara khỏi phòng.

Cẩm Sắt mặc áo bông màu xanh hoa sen,quần hoa lụa ống rộng, buông xõa tóc nằm nghiêng đọc sách trên giường,thấy Bạch Chỉ bước vào thì từ tốn ngồi dậy, đặt sách xuống, xoa xoa mắt.

Vương ma ma cất tiếng: “Tiểu thư đọc sách chẳng để ý tới thời gian gì cả, hại mắt quá, về sau chỉ nên thắp đèn mà đọc.”

Cẩm Sắt cười khúc khích đáp: “Hôm trờinắng vú bảo ánh nắng quá chói, đọc sách hại mắt, hôm mưa dầm thì vú nóitrong phòng quá tối, chê ta thắp đèn tốn kém, hôm nay cũng vậy, theo lời vú thì những thư sinh vùi đầu đọc sách cả 10 năm chẳng quá thành ngườimù hết cả lượt?”

Vương ma ma chỉ cười trừ, Bạch Chỉ đưakhăn cho Cẩm Sắt rửa mặt, ba người nhàn thoại đôi câu, bấy giờ Bạch Chỉmới bẩm lại chuyện dò la được: “Đêm qua phu nhân mời Chu đại phu tớikhám với lý do vết thương sưng tấy, còn sai người mở nhà kho lấy cácloại dược liệu thanh nhiệt, rồi sắc thuốc trong Thục Đức viện, không hềkinh động tới lão gia và lão thái thái. Hôm nay phu nhân đã khỏe hơn,lão thái thái sai nha hoàn Nhã Chi sang hỏi thăm, phu nhân còn ra tậnphòng khách tiếp đón. Ban nãy lúc rời phòng nhìn thấy một tiểu nha hoànăn nói luyên thuyên, người tức giận sai Hạ ma ma vả mồm 20 cái. Theo nôtỳ thấy thì cái thai của phu nhân chắc vẫn ổn.”

Cẩm Sắt liếc nhìn Vương ma ma, trong đầu chợt dấy suy tư. Hai ngày trước Ngô thị luôn ở lỳ trong phòng dưỡngthai, hôm qua bị nghiêm phạt, lẽ ra càng nên cẩn thận mọi bề mới đúng,sao hôm nay chẳng những không nằm tĩnh dưỡng trên giường, lại còn rangoài đi lại. Thục Đức viện kín kẽ tới mức một con ruồi cũng khó baylọt, chưa nói tới chuyện Ngô thị phạt vả miệng nha hoàn, dù nàng ta cógiết chết con bé thì vẫn có thể giấu kỹ tin tức mà không ai hay biết.

Đáng lẽ hiện giờ Ngô thị không nên hànhxử hung hăng như vậy, nàng ta không sợ bọn hạ nhân nghe thấy sẽ ảnhhưởng tới danh tiếng hiền lương thục đức, lấy nha hoàn ra trút giận sao?

Hơn nữa, Băng Liên không giống người dễdàng tin lời xằng bậy, nghĩ vậy, Cẩm Sắt càng đoan chắc Ngô thị đã mấtđứa trẻ trong bụng. Nhưng tại sao Băng Liên lại biết được… Dù sao chăngnữa, mấy ngày này nàng càng phải cẩn thận mọi sự. Cẩm Sắt lệnh cho Vương ma ma làm hai việc, lại dặn dò bà phải quản lý toàn viện thật nghiêm,sai Bạch Chỉ theo dõi chặt đám Lăng San, rồi mới hỏi sang chuyện ở vườn.

Bạch Chỉ cất tiếng: “Nô tỳ dò la được,tinh mơ hôm nay Nhị thiếu gia đã ra ngoài, giờ vẫn chưa quay về. Chị dâu của Tam phu nhân mới sinh con, sáng sớm Tam phu nhân đưa Thất thiếu gia và Ngũ tiểu thư về nhà mẹ đẻ, Tam lão gia vốn cũng muốn đi, nhưng phảigiải quyết chuyện ở cửa hàng, sau đó trở về ở trong phủ cả ngày.”

Nghe vậy Cẩm Sắt lập tức đoán ra Tam lão gia Diêu Lễ Minh ắt hẳn là kẻ vụng trộm trong vườn, Tam lão gia là conthiếp thất, trưởng thành rất giống mẹ đẻ Thái di nương, da dẻ trắngtrẻo, mặt mũi tuấn tú, giờ đương tuổi tráng niên*, rất hào hoa phongnhã. Hắn và Tam phu nhân Mã thị không hòa hợp, thường xuyên cãi vã, Mãthị lại không phải người khôn khéo, vì thế đám di nương trong viện lêntới 15, 16 người. Tam lão gia lại là kẻ biết thương hương tiếc ngọc, hào hiệp phóng khoáng, khiến vô số nha hoàn ở các viện khác đều bám lấy.

*Tráng niên: Người đàn ông vào độ tuổi sung sức (30-40 tuổi)

Hồi tưởng lại chuyện hôm qua tại phòngkhách, Tam lão gia đề ra ý thẩm vấn Lai Vượng, Cẩm Sắt bất chợt đămchiêu. Liệu chuyện đó có liên quan tới y không? Tuy con thứ không đượcchia nhiều gia sản, nhưng nhỡ Văn Thanh gặp chuyện, Đại phòng của DiêuLễ Hách sẽ được chia nhiều nhất, ít nhất cũng tới sáu, bảy phần, nếu quả thật do hắn thiết kế âm mưu, Ngô thị hẳn sẽ không bạc đãi Tam phòng.Nghĩ vậy, Cẩm Sắt sai Bạch Chỉ đi dò la xem cửa hàng của Tam lão gia xảy ra chuyện gì.

Bạch Chỉ và Hạ ma ma về phòng từ lâu,Cẩm Sắt vẫn còn thao thức trên giường, bỗng dưng lại nghĩ tới Tam lãogia, nàng không có ấn tượng mấy về y, chỉ thấy y là kẻ quần là áo lượtăn chơi đàng điếm, bộ dạng đẹp đẽ song vô dụng. Nhưng qua chuyện hômqua, nàng xác định người lập bẫy không phải kẻ tầm thường, nếu quả làTam lão gia, thì y đúng là cao thủ diễn trò.

Kiếp trước Văn thanh chưa rời Giang Châu đã gặp chuyện bất trắc, gia sản quy về dòng họ, khi cuộc bạo loạn dấylên, người trong họ đều phải lẩn trốn, không còn lòng dạ nào mà chiachác, nàng chưa về tới kinh thành, nhóm thuyền của Diêu gia đậu trêndòng Nguyệt giang bất ngờ bị kẻ trộm cướp bóc đốt phá, đánh chìm thiêurụi con thuyền chứa khối gia sản mà ông nội và phụ thân để lại, vài thứsót lại cũng bị các phòng của Diêu gia lấy đi hết, không biết cụ thể thế nào. Lúc Cẩm Sắt ở phủ Võ An hầu từng điều tra ra, trước khi thuyềncháy Ngô thị đã dời tất cả tài vật tới chỗ khác, nhưng còn khối gia sảncủa nàng thì chẳng ai hay biết, chính nàng cũng không biết rốt cuộc làrơi vào tay kẻ nào. Dựa vào ký ức của kiếp trước, giờ nàng khó tìm đượcthông tin nào hữu dụng.

Trầm tư một lúc lâu mà không nhớ ra được gì, Cẩm Sắt đành thở dài, tạm buông xuống mọi việc rồi thiếp đi.

Hôm sau, lúc tới Phúc Lộc viện vấn anDiêu lão thái thái, Cẩm Sắt chạm trán Tam phu nhân Mã thị, nàng ta dẫnThất thiếu gia và Ngũ tiểu thư tới trò chuyện với Diêu lão thái thái,trong phòng vẳng tiếng cười nói vui vẻ. Khi Cẩm Sắt bước vào, Mã thịđang nói về chuyện nhà mẹ đẻ nàng ta mới có thêm cháu đích tôn: “Thằngbé trắng trẻo mập mạp, gặp ai cũng cười, cứ như người lớn, không hề sợngười lạ, đáng yêu lắm. Nó rất giống Cường Nhi lúc còn bé, lanh lợi khỏe mạnh, khiến mẫu thân con vui vẻ cười suốt cả ngày.”

Diêu lão thái thái yêu nhất là Lục thiếu gia của Tứ phòng, nghe Mã thị tán tụng Diêu Văn Cường, bà ta hiển nhiên rất vui vẻ, cười nói: “Chị dâu con thật may mắn, mới gả vào một năm đãsinh được trưởng tử*.”

*Trưởng tử: Con trai trưởng.

Mã thị đáp: “Cũng không hẳn đâu ạ, lúcchị dâu mới về nhà chồng, mẹ từng tặng chị ấy một bức tượng Tống Tử Quan Âm* bằng bạch ngọc, hôm qua chị dâu con còn nói may nhờ có nhờ phúc của mẹ, còn nhờ con hỏi thăm sức khỏe mẹ, chờ qua tháng ở cữ sẽ sang đâydập đầu tạ ơn, nhưng chỉ sợ sẽ quấy rầy sự yên tĩnh của mẹ thôi.”

*Tống Tử Quan Âm: Thời phong kiến, phụnữ Trung Quốc rất sùng bái Quan Thế Âm trong Phật giáo và tin rằng QuanThế Âm có thể giúp sinh con. Tượng Tống Tử Quan Âm là tượng mà Quan Âmẵm trên tay một đứa trẻ nam.

Diêu lão thái thái vô cùng thích thú,nhận chén trà Mã thị dâng lên nhấp một ngụm rồi nói: “Là do chị dâu concố gắng, cần gì phải tạ ơn…” Dứt lời liền nghe thấy tiếng Nhã Chi thỉnhan Cẩm Sắt, Quách thị tức thì ngừng cười, trong mắt thoáng vẻ chán ghét, nhưng lập tức mỉm cười, sai Lưu ma ma ra ngoài đón Cẩm Sắt.

Khi Cẩm Sắt vào phòng, Quách thị vội đặt chén trà xuống, chưa đợi Cẩm Sắt hành lễ đã tự mình đứng dậy, bướcxuống giường La Hán, kéo tay Cẩm Sắt thốt: “Con bé này, hôm qua hai đứacon gặp chuyện, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi, lại nhớ tới ta mà đến thăm. Trông mặt con gầy quá, đã dùng bữa sáng chưa?”

Cẩm Sắt hàn huyên với bà đôi câu, sau đó thi lễ với Mã thị, Mã thị cũng ân cần hỏi han nàng, Cẩm Sắt thấy nàngta tỏ vẻ thân thiết, nhưng trong mắt hiện vẻ châm biếm thì cười nói: “Tạ Tam thẩm* quan tâm, may mà chị em con chưa tới số chết, nên mới đượcthị vệ phủ Trấn Quốc Công cứu giúp. Gã Lai Thăng chắc cũng biết sự việckhông thành nên mới sợ hãi tự vẫn, con nghe nói oán khí của người thắtcổ tự tử đều tụ vào cổ họng, hồn phách không tiêu tan, vì thế sẽ đi khắp nơi dọa người sống, khó lòng đầu thai sang kiếp khác. Như vậy con nghĩhắn cũng coi như bị báo ứng rồi.”

*Thẩm: Thím.

Nghe Cẩm Sắt dọa nạt, nét cười trên mặtMã thị hơi chững lại, nhưng vẻ mặt vẫn không có gì khác lạ, nàng ta nói: “Con đúng là có phúc mới tai qua nạn khỏi như thế, đừng nói nhữngchuyện đáng sợ đó nữa, ta nghe còn thấy hãi nữa là Ngũ muội và Thất đệcủa con, hai đứa nó vẫn còn nhỏ, đừng làm chúng sợ.”

Cẩm Sắt chỉ cười trừ. Mã thị vốn khôngđược Quách thị yêu quý cho lắm, ngồi một lát rồi liền dẫn theo hai đứacon xin cáo lui. Cẩm Sắt trò chuyện với Quách thị, rồi chuyển sang câuchuyện kiện tụng giữa phủ Võ An hầu và Thôi gia, Quách thị nghe chuyệnthì ôm Cẩm Sắt vào lòng, ra vẻ thương tiếc nói: “Bề ngoài phu nhân Võ An hầu luôn tỏ ra hiền lương thục đức, không ngờ sau lưng lại có thể độcác nham hiểm như vậy, dám hãm hại con, đúng là trơ trẽn vô liêm sỉ. Conphải chịu tủi thân nhiều rồi, chờ Võ An hầu tới, ta nhất định bảo chúthím lấy lại công bằng giùm con.”

Cẩm Sắt chỉ chờ những lời này của Quáchthị, nàng lập tức đứng lên, quỳ xuống giữa phòng, dập đầu, khóc nói:“Con biết tổ mẫu* hiểu con nhất, sẽ không trơ mắt nhìn Hầu phủ chà đạpxỉ nhục tiểu thư Diêu gia, gặp chuyện thế này con có chết cũng khôngmuốn bước vào Hầu phủ, Hầu phủ ghét bỏ con, con cũng không muốn trèo cao vào nhà họ, mong lão thái thái phân xử giùm con, trả lại hết sính lễ và hôn thư cho họ, hủy mối hôn sự này! Đây là danh sách sính lễ mà năm xưa Hầu phủ tặng, xin lão thái thái mở khố phòng kiểm kê, thỏa lòng CẩmSắt!”

*Tổ mẫu: Bà nội.

Dứt lời Cẩm Sắt liền rút từ trong túi vải ra một tờ giấy màu hồng, hai tay dâng lên, rưng rưng nhìn Quách thị.Quách thị chẳng ngờ thuận miệng nói mộtcâu, Cẩm Sắt thật sự muốn từ hôn. Bà ta vốn trông vào mối quan hệ thônggia với phủ Võ An hầu, tương lai hy vọng được họ trợ giúp, nếu thật hủyhôn, Diêu gia chắc chắn sẽ xích mích với phủ Võ An hầu, vậy bà ta sao có thể bằng lòng ra mặt thay Cẩm Sắt?

Quách thị trầm mặt thở dài, đích thânnâng Cẩm Sắt dậy nhưng không nhận tờ giấy, chỉ mở lời khuyên bảo: “Conngốc quá. Mối hôn sự này do mẫu thân con lúc còn tại thế định ra, cha và ông nội con cũng hài lòng, sính lễ đã trao, hôn thư cũng nhận, chỉ chờcon tới tuổi cập kê, sao có thể nói hủy là hủy ngay được? Hơn nữa chủnhân của phủ Võ An hầu thật sự là Hầu gia, chứ đâu phải Hầu phu nhân,Hầu gia là người hiểu biết lý lẽ, hẳn sẽ không ghét bỏ con, chuyện nàyHầu gia còn chưa tỏ thái độ, con không thể đề xuất từ hôn. Ta thấy thếtử Võ An hầu cũng thật lòng với con, người như vậy ngàn dặm khó tìm, nếu từ hôn thật rồi con sẽ phải hối hận. Phu nhân Võ An hầu hồ đồ nhấtthời, chỉ cần con được gả vào, nàng ta sẽ hiểu ra con tốt thế nào, tựkhắc sẽ hòa giải với con. Con phải nghe ta, từ rày đừng nhắc lại chuyệnhủy hôn, nếu người ngoài nghe thấy sẽ dè bỉu Diêu gia ta là hạng mắt cao hơn đỉnh, lòng dạ hẹp hòi.”

Cẩm Sắt vốn không hề mong chờ vào Quáchthị, nàng nhắc tới chuyện này để bà ta biết trước, còn chuyện thành haykhông phải trông vào tình hình ở kinh thành, cũng phải được nhóm trưởngbối trong họ đồng thuận, miễn là dòng họ đồng ý từ hôn, thì phủ nàykhông thể không theo. Giờ nàng tỏ rõ thái độ cho Quách thị thấy, để saunày chuyện thành, nàng cũng không bị mang tiếng là không để tâm tới cảmnhận của chú thím trong nhà.

Ngồi với Quách thị thêm một lúc, tất cảnhững lời khuyên bảo của bà Cẩm Sắt không để vào tai, chốc lát sau nànglàm bộ tủi thân xin cáo lui. Vừa ra khỏi Phúc Lộc viện thì gặp Hạ ma mabên người Ngô thị, Hạ ma ma tiến lên hành lễ rồi thưa: “Phu nhân mời Tứtiểu thư sang Thục Đức viện, người bảo muốn đem sổ sách giao lại chotiểu thư xem dần, sau này trong họ phái người tới giao trả gia sản, tiểu thư cũng biết rõ ngọn ngành.”

Ngô thị thật có lòng tốt như vậy sao? Cẩm Sắt nghĩ thầm, Ngô thị đúng là một ngày cũng không yên, tới nhanh thật!