Danh Gia Vọng Tộc

Chương 52



Vừa rồi Cẩm Sắt mới chỉ nhìn thoáng qua Tiêu Uẩn, chỉ cảm thấy y làmột chàng trai nho nhã tựa ánh trăng, bây giờ ngắm kỹ, nàng liền lập tức rơi vào đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt ngập vẻ u nhã tĩnh mịch như làn nước, dẫu không dao động cũng tràn vẻ vui, ánh mắt y trong veo tươi tắn đếnmức khiến người khác không thể hiểu nổi y đang suy nghĩ điều gì, một đôi mắt tựa như có thể thấu suốt lòng người, lặng lẽ dán chặt vào nàng, bất chợt khiến tim Cẩm Sắt loạn nhịp.

Nàng dời mắt nhìn sang gương mặt y, vẻ anh tuấn nho nhã khiến nàngphải giật mình, dường như chính nàng cũng biết, một đôi mắt như thếđương nhiên phải xứng với một gương mặt với những đường nét hoàn mỹ tớivậy.

Bên môi chàng trai vương nụ cười nhẹ, toàn thân lộ vẻ thảnh thơi nhàn nhã, y vận áo choàng gấm đen màu lam mây trôi đính lông cáo, trường bào màu xanh lơ, tay áo hẹp dài in hình vầng trăng, cổ tay thêu họa tiếtTường Vân, bên hông treo ngọc bội Song Ngư bạch ngọc, tua ngọc bằng tơmàu xanh lục khẽ phất phơ trong gió, dáng người như lan chi ngọc thụ,khí chất điềm đạm nho nhã.

*Song Ngư: Hai con cá.

Y làm nàng nhớ tới Tạ Thiếu Văn, hắn ta có phong thái tương tự vàiphần, nhưng khí chất nho nhã trầm tĩnh, ung dung chín chắn của chàngtrai dường như toát ra từ trong xương cốt, thoảng như y chỉ đứng im ởđó, không cười không nói đã tự hiển hiện sự trưởng thành vững vàng.

Nếu nói Tạ Thiếu Văn có phong thái ôn nhuận như ngọc thì chàng trainày càng tuấn lãng như trăng, toàn thân toát vẻ điềm tĩnh nhã nhặn. CẩmSắt vừa quan sát vừa suy đoán thân phận y, một chàng trai như vậy vốnkhông thể là hạng vô danh tiểu tốt, hiện giờ không chỉ ở Giang Châu màcòn tính trên khắp Đại Cẩm, ngoại trừ trưởng tôn* Tiêu thị được xưngtụng như vị tiên giáng trần ra thì làm gì còn ai có phong thái khí phách như vậy nữa chứ. Cẩm Sắt thầm khen một tiếng, Tiêu Uẩn của Tiêu gia,quả là danh bất hư truyền.

*Trưởng tôn: Cháu đích tôn.

Cẩm Sắt ngẩng đầu, cười nói với Dương Tùng Chi: “Thế tử đừng kháchkhí, thuốc để trị bệnh vốn phải dùng đồ tốt, ngài vẫn nên nhanh mời đạiphu tới kê đơn thuốc, trước hết nên dùng củ Điền Thất này để sắc mộtchén thuốc bổ máu.”

Dương Tùng Chi gật đầu đáp ứng, Triệu ma ma nhanh chóng tiếp lời:“Lão nô đi mời Đại sư tới kê đơn ngay, sau đó sẽ tự tay sắc thuốc choQuận chúa.”

Dương Tùng Chi chặn lại: “Nếu là đơn thuốc bổ máu dành cho sản phụthì có Bá Ước rồi, ngươi không cần quấy rầy Đại sư nữa, nhanh mang giấybút tới đây.”

Tiêu Uẩn cũng không chối từ, y chỉ mỉm cười tỏ vẻ đáp ứng. Khi Triệuma ma cầm nghiên mực giấy bút tới, Bình Xuyên cũng đã dời chiếc bàn dàira ngoài sân, tiểu nha hoàn trải rộng giấy, dùng đồ chặn giấy ngăn lại,Tiêu Uẩn tự mình mài mực, nhúng sâu bút vào nghiên, y hơi suy tư mộtchút, sau đó sải bút đầy phóng khoáng, bút bay như rồng lượn, quả thậtđang viết ra đơn thuốc.

Cẩm Sắt hơi kinh ngạc, Dương Tùng Chi đứng bên cạnh thấy nàng có vẻtò mò thì nhẹ giọng nói: “Diêu tiểu thư có lẽ không biết, cậu ta khôngphải đại phu mà là trưởng tôn Tiêu Uẩn của Tiêu gia. Bá Ước vốn thích du sơn ngoạn thủy, đi khắp từ Nam chí Bắc Đại Cẩm, quanh năm ngao du bênngoài khó tránh khỏi bị côn trùng độc chích đốt, hoặc bị nhức đầu nóngsốt, cậu ta lại là kẻ không thích tìm đại phu khám chữa, nhưng rất thích tra cứu sách vở, vì thế dứt khoát tự tìm tòi nghiên cứu y thuật, chonên đến giờ coi như là một tên thầy thuốc biết lơ mơ đôi chút.”

Cẩm Sắt nghe vậy bật cười, trong khi đó Tiêu Uẩn đã viết xong, y đặtbút xuống, mỉm cười nhìn sang Cẩm Sắt, bất chợt lên tiếng: “Diêu Tứ tiểu thư gò má ửng đỏ, lộ vẻ suy nghĩ quá độ, lo lắng ưu phiền, khiến cho âm suy hỏa vượng (nóng trong người). Tứ tiểu thư hai ngày nay có phải đêmhay mộng mị, tê mỏi đầu gối thắt lưng? Giữ cho tâm trạng ổn định, bìnhthản mới là đạo dưỡng sinh, như vậy cơ thể sẽ không bị nhiễm bệnh.

Cẩm Sắt thấy hắn mỉm cười nhìn mình thì chợt nghĩ ánh mắt kia như cókhả năng xuyên thấu lòng người, tai nghe hắn nói bản thân mình ưu tư quá mức, khuyên mình nên giữ tâm trạng bình thản thì bất chợt thấy hơi khóchịu, nhưng nàng vẫn cười đến dịu dàng, cúi người nói: “Đa tạ Tiêu côngtử quan tâm.”

Nàng vừa dứt lời, Triệu ma ma liền vội nói: “Nếu đã vậy tiểu thưkhông nên đứng ngoài trời lạnh thế này, trong núi gió to, sáng sớm càngrét, tiểu thư đừng đứng ngây ra nữa, nhanh vào nhà với lão nô …”

Triệu ma nói rồi lại chợt ngớ người ra, vì phòng ốc để nữ quyến trọtrong chùa vốn xây dựng đơn giản, chỉ gồm bốn gian phòng, hiện giờ mộtgian làm phòng sinh, một gian chất đầy đồ đạc, còn một gian thì dùng đểđun nước, nấu thuốc, cho nên chỉ còn lại một gian phòng ấm* ngay cạnhphòng sinh. Nhưng chỗ phụ nữ sinh đẻ, Diêu tiểu thư chỉ là một cô gáichưa lấy chồng cũng không nên đi vào, theo quy định và phong tục tậpquán của Đại Cẩm, nếu đàn ông bước vào phòng sinh thì tương lai sẽ xảyra tai họa đẫm máu, còn những cô gái chưa lấy chồng mà bước vào thì sẽảnh hưởng đến việc sinh đẻ dẫn đến tổn thọ.

*Phòng ấm: Phòng có chậu than để sưởi ấm.

Hôm nay vì bất đắc dĩ nên mới phải mời thế tử tới canh giữ trong sân, dù sao y mới ở ngoài sân thì cũng không tính là bước vào phòng sinh,bây giờ cũng không thể mời Diêu tiểu thư đến phòng ấm, bởi phòng nàyngay cạnh phòng sinh, suy cho cùng làm vậy coi như là bước vào phòngsinh mất rồi.

Triệu ma ma nghĩ vậy chợt cứng lưỡi, bối rối lúng túng, bà đang muốnchữa cháy thì Cẩm Sắt lại trở gót đi theo, cười nói: “Vậy xin phiền mama.” Nàng tỏ ý thật sựự muốn theo Triệu ma ma vào phòng.

Triệu ma ma ngỡ ngàng, bà thầm nghĩ có lẽ Cẩm Sắt không biết quy định này, nhưng rồi lại nghĩ Cẩm Sắt vốn mất cha mẹ sớm, quy định này đươngnhiên phải biết. Bà nghĩ Cẩm Sắt ngại từ chối, vì muốn giữ thể diện chomình mới đáp ứng thì trong bụng chợt thấy thích nàng thêm một chút, vộilên tiếng: “Vừa nãy do lão nô luống cuống, phòng ấm này thông với phòngsinh, tiểu thư đi vào chỉ sợ không may cho lắm…”

Liễu ma ma cũng muốn ngăn cản Cẩm Sắt, thấy Triệu ma ma nói vậy vộikhuyên nhủ: “Lão nô đứng canh ở đây, nếu Quận chúa sinh xong lập tức tới bẩm báo với tiểu thư.”

Cẩm Sắt cười lắc đầu, nàng là người từng chết một lần, còn phải sợtương lai khó sinh con dẫn đến nguy hiểm tính mạng ư? Huống hồ, nàngcũng không tin phong tục này. Hơn nữa, nghĩ đến chuyện bất hạnh năm xưacủa mẫu thân, Cẩm Sắt có phần cố chấp, nàng muốn có mặt ở đây để biểu lộ tấm lòng của mình, ôm tâm lý may ra vì bồn hoa lan trợ sản của mình, vì gốc cây Điền Thất hiếm có mà Bình Nhạc Quận chúa thật sự có thể chuyểnnguy thành an.

Có lẽ với chuyện sống lại Cẩm Sắt vẫn có phần tiếc nuối, thỉnh thoảng trong lúc nghĩ đến việc được sống lại mà mừng, nàng lại chợt mong giámà có thể sống lại vào lúc mẫu thân mang thai thì tốt biết bao, e rằngkhi ấy nàng sẽ sớm tìm được thuốc bổ máu tốt, mẫu thân nhờ vậy mà bìnhan qua khỏi. Mẫu thân nếu không bị di chứng rong huyết mà sớm qua đời,phụ thân cũng sẽ không vì thương tâm quá độ mà nối gót theo sau, như vậy ông nội càng không phải từ quan sớm, trên đường xuôi Nam nhiễm bệnhphong hàn mà nhắm mắt xuôi tay.

Dù sao đây cũng chỉ là nỗi niềm riêng, mỗi khi nghĩ tới dù thấy nuốitiếc khôn nguôi, nhưng dẫu gì nàng cũng chỉ nghĩ vậy rồi đành thôi.Nhưng cũng bởi vì càng tiếc nuối, Cẩm Sắt càng muốn ở lại, hy vọng cóthể bởi mình sống lại mà sự tình có thể thay đổi, hy vọng có thể cứuBình Nhạc Quận chúa, người có tình cảnh gần giống mẹ nàng, như vậy nàngcũng bớt phần tiếc nuối.

Nghĩ vậy, Cẩm Sắt nghe Liễu ma ma nói xong, nàng liền cười dịu dàngrồi cất tiếng: “Tuy việc vào phòng sinh không đúng với quy củ phép tắc,nhưng ta thấy chính quy định này mới không phù hợp với lẽ thường, khônghợp tình hợp lý. Nếu những quy định và tập tục tự bản thân chúng hợp lýthì đương nhiên ai ai cũng tuân theo, nhưng nếu chúng bất hợp lý mà tacứ chăm chăm làm theo, lâu ngày chẳng phải sa vào lối mòn, vậy việc duytrì gìn giữ những tập quán hủ lậu đó chẳng phải phí công sao? Phong tụctập quán là gì? Đó chính là những hành động được mọi người bắt chướctheo thói quen, lâu dần trở thành tục lệ lâu đời, khiến người người buộc phải tuân thủ. Nếu lúc đầu không ai bắt chước theo thì các gia tộc lớncũng đâu nảy sinh ra tục nếu vào phòng sinh thì sẽ tổn hại đến con cáivà tuổi thọ? Ma ma cứ yên tâm đưa ta vào phòng đi, ta chẳng tin tục lệnày đâu.”

Nàng dứt lời, Tiêu Uẩn chợt hào hứng nhìn sang, cười vang rồi nói:“Tục lệ cổ hủ hại người, thế gian mấy ai có thể sáng mắt nhìn thấu, mấyai có thể dứt khoát rời bỏ tránh xa? Diêu Tứ tiểu thư có cách lý giảithật độc đáo, Tiêu Uẩn ta xin thụ giáo.”

Cẩm Sắt nghe vậy hơi khom người tỏ ý đa tạ, sau đó tự bước lên bậctam cấp, sớm có tiểu nha hoàn vén mành lên giúp nàng. Liễu ma ma thấyCẩm Sắt cố chấp, lại nghe Tiêu Uẩn nói vậy cũng không biết khuyên lơnthế nào nữa, đành trơ mắt nhìn nàng biến mất sau tấm mành.

Bên trong, một tấm rèm gấm màu xanh da trời phân tách phòng ngủ vàphòng khách, lửa than cháy vượng, Cẩm Sắt vừa vào nhà đã cảm thấy ấm áp, nhưng giữa hơi ấm này xen lẫn mùi máu tanh. Trong phòng sinh, Bình Nhạc Quận chúa đang hét từng tiếng đầy đau đớn, Cẩm Sắt ngửi mùi máu mà thấy căng thẳng, nàng bất chợt cau mày lại.

Thấy nha hoàn và bà vú mặc trang phục xanh lục bận rộn ra ra vào vào, ai nấy mặt nhăn mày nhíu, Cẩm Sắt không muốn làm phiền, tự ngồi xuốngghế tử đàn, sau đó bảo Liễu ma ma: “Ma ma đi làm việc đi, không cần để ý đến ta.”

Triệu ma ma cũng không khách khí với nàng, bà liền đáp ứng, đươngxoay người lại thì thấy ngay màn cửa được vén lên, Dương Tùng Chi xuấthiện trong phòng, Triệu ma ma bất chợt sợ hãi kêu lên: “Thiếu gia củatôi ơi, sao ngài cũng theo vào đây thế này!”

Dương Tùng Chi đanh giọng nói: “Ta đường đường là nam nhi bảy thướcchẳng lẽ thua kém một cô gái nơi khuê phòng ư?!” Dứt lời, y nghe thấybên trong Bình Nhạc Quận chúa đau đớn rên rỉ, bất giác cau chặt mày, đinhanh tới bên màn cao giọng nói: “Chị à, cha mẹ và cả Hoàng Hậu nươngnương đều đang ở kinh thành chờ chị về nhà đấy, chị nhất định phải kiêncường lên!”

Bình Nhạc Quận chúa hẳn nhiên nghe thấy lời y, nàng càng gào thét dữdội hơn. Dương Tùng Chi thấy vậy thì nửa lo nửa mừng. Cẩm Sắt đứng mộtbên nhìn mà thấy cảm động, nàng chợt nhớ tới Văn Thanh, nếu có ngày nàng gặp tình cảnh này, Văn Thanh ắt hẳn cũng sẽ lo âu sốt ruột như DươngTùng Chi, chỉ hận không thể lấy thân chịu đau thay, đây chính là tìnhcảm máu mủ ruột rà.

Người sống trên đời ai cũng có người thân, nếu bản thân biết ngườithân luôn lo lắng bận tâm tới mình, bất kể lúc nào cũng sẽ quan tâm đểý, không để mình nản lòng nhụt chí, trong đất trời bao la rộng lớn nàymình không phải là người cô đơn lạc lõng thì bất kể ai cũng sẽ cảm độngkhôn nguôi… Nghĩ đến việc bản thân chết đi sống lại, thêm vào tình cảnhcủa Quận chúa bây giờ, đôi mắt đẹp của Cẩm Sắt chợt đỏ hoe.

Cẩm Sắt cúi mặt xuống, kìm chế sự xao động trong lòng. Chẳng biết lâu hay chóng, bên trong bỗng dừng tiếng la hét, Dương Tùng Chi bất chợtlấy làm lo lắng, nhấp nhổm bất an đi đi lại lại trong phòng.

“Thế tử yên tâm đi, đừng sốt ruột, trước hết uống miếng nước chonhuận họng, Quận chúa cát nhân thiên tướng*, chắc hẳn mẹ con đều sẽ bình an thôi.”

*Cát: tốt đẹp, hiền lương; nhân: người; thiên: trời; tướng: giúpcho. Cát nhân thiên tướng có nghĩa là người hiền đức thì được trời giúp, tương tự với câu “Ở hiền gặp lành”.

Bên cạnh đột nhiên truyền tới một giọng nói dịu dàng trang nhã, nhưmột luồng gió mát thổi qua. Dương Tùng Chi nghe vậy ngoảnh lại nhìn, ythấy Diêu tiểu thư chẳng biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh, gương mặtthanh tú đượm vẻ tươi cười khả ái hệt như giọng nói, tuy nhẹ nhàng nhưng dường như có tác dụng làm yên lòng người. Y ngắm đôi mắt trong veo tựanước của nàng, trong nháy mắt cũng bị lây vẻ trầm tĩnh, y bỗng thấy đỡnôn nóng, nắm tay cũng dần dần thả lỏng.

Cẩm Sắt thấy Dương Tùng Chi thả lỏng một chút thì mới tiếp lời: “Thếtử sốt ruột như vậy chẳng phải sẽ làm đám nô tài cũng hoảng hốt theo ư?Thế tử dùng chén trà cho nhuận họng, chốc nữa còn có hơi khuyên nhủkhích lệ Quận chúa chứ?”

Dương Tùng Chi nghe vậy đỏ mặt nói: “Để Diêu tiểu thư phải chê cười rồi.”

Cẩm Sắt cười nụ, nghiêng đầu nói: “Không phải chứ, trước kia tiểu nữnghe nói thế tử Trấn Quốc Công 14 tuổi đã có tài bắn cung thiện xạ, dũng cảm nhất toàn quân, đứng đầu mười tám doanh trại cấm vệ quân, không hềcó đối thủ. Tiểu nữ cứ tưởng ngài ấy phải anh hùng hảo hán thế nào cơ,giờ thấy thế này, có vẻ như người ta đồn đãi nhầm rồi.”

Dương Tùng Chi không ngờ Cẩm Sắt sẽ nói vậy, y bất chợt ngạc nhiên,sau đó phá lên cười, cảm giác xấu hổ vừa nãy chợt tan biến hết. Cẩm Sắtthấy thế mới dùng ngón tay mảnh khảnh trắng ngần cầm chén trà khắc hoamai lên, làn da trắng như tuyết của nàng dường như hòa lẫn vào với chiếc chén sứ trắng muốt, Dương Tùng Chi hơi thất thần, sau đó mới nhận chéntrà.

Mặt khác trong phòng sinh, Đại sư Tế Từ đang châm cứu thúc sinh choBình Nhạc Quận chúa, trải qua ba canh giờ đau đớn triền miên, Bình NhạcQuận chúa vốn đã mệt đến đứt hơi, cứng đờ cả người, cơn đau cứ tựa nhưnhững cơn sóng nhỏ dập dềnh vỗ vào mạn thuyền lênh đênh trên biển, giàyvò nàng đến sức cùng lực kiệt, dù nàng cố gắng ra sao đứa trẻ vẫn khôngchịu chui ra, nàng chỉ có thể theo bản năng cố gắng hít thở theo tiếngquát của bà đỡ, cố gắng dùng sức… Sau khi cơn đau tê tái thứ hai qua đi, nàng hét ầm lên, sau đó chợt thấy trước mặt tối sầm.

“Không ổn! Quận chúa hôn mê rồi!”

Tiếng bà đỡ đầy sợ hãi vọng ra, đúng lúc Dương Tùng Chi đang nhậnchén trà từ tay Cẩm Sắt, y giật mình sẩy tay làm đổ, chén trà rơi xuốngđất vỡ tan, nước trà bắn cả lên vạt áo Cẩm Sắt.

Nhưng Dương Tùng Chi đâu còn để ý gì nữa, y lập tức cất bước tới gầnphòng sinh, Cẩm Sắt cũng giật mình, nàng chau mày nhìn vào trong.

Trong khi đó ở ngoài phòng, Tiêu Uẩn đang chắp tay đứng ở dưới hànhlang, y nghe thấy hết cuộc trò chuyện của Cẩm Sắt và Dương Tùng Chi,trong đầu chợt mường tượng ra cảnh Dương Tùng Chi vốn lạnh lùng kiệm lời đang bị cô bé trêu chọc đến mặt đỏ tía tai, rồi sau đó có lẽ sẽ ngạcnhiên phì cười thì bất giác cũng mỉm cười theo.

Nhưng vui vẻ chưa được bao lâu, bất chợt nghe thấy tiếng bà đỡ hôhoán như vậy, sắc mặt y cũng hiện đầy lo lắng. Mặt khác đúng vào lúc này có một chàng trai hấp tấp xông thẳng vào viện, trên người y vận trangphục quan binh, toàn thân nhuốm vẻ phong trần, nét mặt đầy vẻ lo lắng, y chính là Lý Nhị thiếu gia, cậu em trai ruột Lý Quan Ngôn của Lý QuanDịch.

Y vừa mới vọt vào sân, dưới hành lang một bà vú mặc trang phục màunâu chợt ào tới, khóc kêu: “Nhị gia, Đại Thiếu phu nhân chỉ sợ khôngxong! Làm thế nào bây giờ!”

Bà vú này vốn là nhũ mẫu của Lý Quan Dịch, Lý Quan Dịch qua đời khicòn trẻ, Phùng ma ma cũng đau lòng khôn xiết, từ đó bà đặt hết lòng dạvào Bình Nhạc Quận chúa, coi nàng như con đẻ. Bây giờ Bình Nhạc Quậnchúa bị động thai, bà vốn đã sợ hãi như người mất hồn, hiện giờ lại nghe thấy tiếng hô hoán của bà đỡ, lập tức ba hồn bảy vía bay hết, vừa thấyLý Quan Ngôn bước vào, tự dưng cảm thấy như có người sẻ chia nỗi lòng.

Vả lại hai bà Hoàng ma ma và Triệu ma ma do Giang Ninh Hầu phu nhânvà Trấn Quốc Công phu nhân phái tới, đương nhiên có quyền hơn Phùng mama, vì vậy bây giờ Phùng ma ma không có cơ hội vào phòng sinh, cũngchẳng biết tình hình bên trong ra sao nên mới tỏ ra lo lắng sợ hãi đếnvậy.

Lý Quan Ngôn tức thì loạng choạng suýt ngã, mặt tái nhợt, sau đó ybước nhanh lên bậc tam cấp, muốn vén rèm lên xông vào trong. Tiêu Uẩngiật mình, vội kéo y lại, bên kia mấy bà vú cũng tỉnh người ra bắt đầutới khuyên nhủ.

“Chị dâu! Cút ngay! Buông ta ra, để ta vào trong!” Lý Quan Ngôn gầm lên, khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ hung hăng.

Bên ngoài đương cảnh hỗn loạn, bên trong Triệu ma ma cũng vất vả ngăn lại Dương Tùng Chi. Đại sư Tế từ châm hai kim xuống, Bình Nhạc Quậnchúa mới từ từ tỉnh lại, Hoàng ma ma vội vàng đổ nước vào miệng nàng, bà nhìn Bình Nhạc Quận chúa mồ hôi nhễ nhại, run run giọng nói: “Thiếu phu nhân phải kiên trì nhé, nước ối sắp chảy hết rồi, nếu không sinh đượcthì… Thiếu phu nhân dùng sức tiếp đi, người không thể buông xuôi lúc này được!”

Bình Nhạc Quận chúa xưa nay vốn không quá khỏe mạnh, hơn nửa năm naylại bị giày vò bởi nỗi đau mất chồng, buồn phiền tích tụ, ăn rất ít, ngủ khó yên giấc nên cả người nhanh chóng gầy đi. Bây giờ đương cảnh sinhnon, bào thai lại nằm hơi lệch, giày vò hồi lâu nàng ta đã sớm kiệt sức. Nghe thấy Hoàng ma ma nói vậy, nàng gắng gượng hít sâu một hơi, hét gào dùng sức hai lần nữa, nhưng chỉ đến lần thứ hai đã kiệt sức xụi lơ.

Hoàng ma ma nắm chặt tay nàng, liên tục trò chuyện cùng. Giọng nóicủa bà cũng không nhỏ, lại cứ run run rẩy rẩy khiến người bên ngoàikhông rõ tình hình càng thêm lo âu, Dương Tùng Chi mặt mày ủ dột đi tớiđi lui, Triệu ma ma thì rơm rớm nước mắt. Mặt khác bên ngoài Lý QuanNgôn càng ngày càng nóng nảy, bộ dạng như nhất quyết phải xông vào, đámbà vú vô cùng vất vả ngăn y lại.

“Thư Hàn cũng ở bên trong, tại sao ta không thể vào! Cút hết cho ta!”

“Thế tử là em trai ruột của Quận chúa nên vào cũng không sao. Nhị gia người thì không thể, trên đời làm gì có đạo lý cậu em chồng vào phòngsinh của chị dâu! Ngài đừng làm loạn nữa, nếu ngài thật sự vào trong,Quận chúa mặc dù mẹ tròn con vuông thì sau này người cũng sẽ chết chìmtrong những lời đồn đãi mất thôi!”

“Bên trong là chị dâu ta, là đứa cháu mồ côi cha từ trong bụng mẹ,bây giờ trưởng bối trong nhà chẳng có một ai, tại sao ta không thể vào?Ta và chị dâu vốn trong sáng, sau này nếu kẻ nào dám nói nhăng nói cuội, ta sẽ cắt lưỡi kẻ đó! Tránh ra!”



Bên ngoài đương giằng co, Cẩm Sắt nghe toàn bộ tình hình cả trong lẫn ngoài, ánh mắt bất chợt sáng lên, nàng bước lên kéo con bé nha hoànđương thút thít hỏi: “Ngươi là nha hoàn của Lý gia phải không? Vị Nhịthiếu gia này của các ngươi có phải giọng nói rất giống với Đại thiếugia đã qua đời không?”

Con bé kia vốn đang sợ hãi, mặt vương đầy lệ, nghe vậy ngẩn ngơ, cứnhư không phản ứng kịp, một lúc sau mới lơ mơ trả lời: “Nhị thiếu gia và Đại thiếu gia không chỉ giống nhau về giọng nói, mà ngay cả tướng mạocũng giống đến sáu, bảy phần, nếu chỉ nhìn bóng lưng thì đôi lúc ngay cả phu nhân của chúng ta cũng không phân biệt được hai người.”

Cẩm Sắt nghe vậy thì rạng rỡ, nàng không hỏi thêm nữa, lập tức bướcnhanh ra ngoài, nàng vén màn lên, hướng về phía chàng trai trẻ tuổi đang được bốn năm bà vú nha hoàn ôm cứng rồi nói: “Lý Nhị thiếu gia, nếungài thật sự hy vọng chị dâu và cháu mình có thể mẹ tròn con vuông thìđừng gây khó dễ cho bọn họ nữa, mau đi theo tiểu nữ.”

Cẩm Sắt dứt lời cũng không xem phản ứng của Lý Quan Ngôn, chỉ nhấcváy bước ra ngoài, đi thẳng tới khung cửa sổ đằng sau phòng sinh. Khungcửa sổ này hiện giờ bị che khuất bởi cành cây, lại trùm thêm một tấm vải đen lên trên, Cẩm Sắt dừng lại, ngoảnh đầu nhìn về Lý Quan Ngôn, ngườiđang thôi giãy dụa chỉ đứng im nhìn mình với ánh mắt ngờ vực.

Lý Quan Ngôn thoạt đầu chẳng hiểu sao tự dưng lại có một tiểu cônương đi ra từ trong phòng, sau đó lại vô cùng ngạc nhiên khi thấy nàngnói như vậy, y thấy vẻ mặt nàng có vẻ chắc chắn, phong thái điềm tĩnhthì bất giác cũng tin tưởng vài phần. Vì vậy y đẩy đám bà vú ra, sảibước đến bên nàng.

Y nghe Cẩm Sắt nói rõ ràng từng chữ: “Nhị thiếu gia đứng ở ngoài cửasổ cất cao giọng, ắt hẳn Quận chúa ở bên trong sẽ nghe thấy rõ, Nhịthiếu gia có thể giả giọng Đại thiếu gia khuyên nhủ Quận chúa vài câu,việc này cũng là tùy cơ ứng biến*, không trái lễ giáo, người đời nếubiết sẽ chỉ trầm trồ tán thưởng phu thê Quận chúa thâm tình, Nhị thiếugia nhân hậu, đối đãi tốt với chị dâu.”

*Nguyên văn là “ngộ biến tùng quyền/ngộ biến tòng quyền”, nghĩa là phải tùy theo hoàn cảnh mà xử sự cho thích hợp.

Lý Quan Ngôn ngỡ ngàng, vẻ mặt biến đổi liên tục, nhất thời không thể trả lời, ngược lại Phùng ma ma hiểu ý bước nhanh lại, vội kêu: “Đúng!Đúng! Nhị thiếu gia mau giả giọng Đại thiếu gia trò chuyện với Đại Thiếu phu nhân vài câu, Thiếu phu nhân nghe thấy chắc chắn có thể gắng sứcthuận lợi sinh ra tiểu thiếu gia đấy!”

Lý Quan Ngôn lúc này mới gật đầu đáp ứng, y nhìn về phía cửa sổ, mởmiệng nhưng nói không nên lời, y do dự tiến lên một bước, nắm chặt taythành nắm đấm, sau đó mới gọi: “A Từ…”

Y chợt ngập ngừng, sau đó đột nhiên hăng hái cất cao giọng: “A Từ, ta là Trường Canh đây, ta đã trở về!”

Trong viện này có nhiều người vốn là đầy tớ của Lý gia, ai cũng biếtTrường Canh là nhũ danh của Lý Đại thiếu gia, Quận chúa ở nhà lúc thânmật cũng hay gọi chồng như vậy, hiện giờ nghe Lý Quan Ngôn nói thế, mọingười lại nhớ tới khi ấy Lý Đại thiếu gia còn sống từng ân ái thắm thiết với Đại thiếu phu nhân, bất giác trong lòng ai nấy dâng lên nỗi xót xa, không ít người đều rơm rớm nước mắt.

Từ khi Cẩm Sắt bước ra ngoài nói một câu đã khiến trong sân trở nênim ắng, không một tiếng động, bây giờ khi Lý Quan Ngôn vừa lên tiếng,trong phòng sinh chợt vọng ra một tiếng kêu đầy đau đớn, rõ ràng đóchính là giọng nói của Bình Nhạc Quận chúa. Đã lâu rồi mà bên trong Bình Nhạc Quận chúa vẫn im lặng cứ như ngất xỉu, không hề vọng ra một tiếngnào, bây giờ tự dưng lại nghe thấy giọng nói của nàng, ai nấy đều bỗngchợt mừng rỡ.

Lý Quan Ngôn hiển nhiên cũng dâng niềm hi vọng, nét mặt y sáng ngời, y hô to: “A Từ, nàng đừng sợ, có ta ở đây rồi! Nàng có còn nhớ chăng,ngày ấy khi biết nàng có thai, chúng ta đã từng hẹn ước, nếu sinh contrai sẽ đặt tên có chữ “Thanh”, nếu là con gái thì lấy chữ “Thu”, bởi vì lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ chính là ở ngọn Thu Vân núi Thanh Liên. ATừ, bây giờ đứa trẻ sắp ra đời rồi, nàng không muốn cùng ta trông xemlớn lên đứa bé sẽ giống ai ư? A Từ, nàng phải gắng lên!”

Huynh đệ họ Lý vốn vô cùng thân thiết, Lý Quan Ngôn mặc dù một thángsau lễ thành hôn của anh trai liền rời nhà tới quân doanh rèn luyện,nhưng hai huynh đệ bọn họ vốn hay thư từ qua lại, đám nô tài nghe lời Lý Quan Ngôn, ai nấy đều nghĩ Lý Đại thiếu gia lúc ấy ắt hẳn đã rất hânhoan vui sướng khi chia sẻ niềm vui làm cha qua thư gửi em trai, nhưnggiờ chẳng qua mới có mấy tháng ngắn ngủi mà đã vĩnh viễn xa cách, ngườitrên trời, kẻ dưới trần thế, sao có thể không khiến cho ai nấy đều cảmthấy xót xa đau lòng.

Vừa rồi Cẩm Sắt ở trong phòng vào lúc cấp bách chợt phát hiện ra mỗikhi Lý Quan Ngôn lên tiếng, Bình Nhạc Quận chúa vừa vặn cũng rên rỉ kêulên, lúc đó nàng mới chợt động tâm rồi đến hỏi con bé nha hoàn xem cóphải hai vị thiếu gia nhà họ Lý có giọng nói giống nhau hay không. Bâygiờ thấy cách này có tác dụng, Cẩm Sắt lại thấy hơi đau lòng, nàng khẽthở dài, nghe thấy bên trong vọng ra tiếng Bình Nhạc Quận chúa đang cốrặn, Cẩm Sắt bất chợt chìm vào suy tư.

Người ta đều nói đàn ông trên đời vốn bạc tình, nhưng Bình Nhạc Quậnchúa và Lý Đại thiếu gia lại như một đôi thần tiên quyến lữ hiếm thấy,nghe nói Bình Nhạc Quận chúa được gả tới ba năm mà chưa có thai, Lý Đạithiếu gia không hề đụng tới ai khác, hai vợ chồng ân ái hòa thuận, gắnbó keo sơn, làm các cô gái trên khắp Đại Cẩm phải đỏ mắt ghen tị, nhưngđương lúc tình sâu nghĩa nặng lại xảy ra biến cố, một người mất sớm, khó trách Bình Nhạc Quận chúa lại đau đớn đến vậy, vào thời khắc này dù chỉ lơ mơ nghe thấy tiếng phu quân mà cũng có thể trở nên kiên cường mạnhmẽ nhường này.

Nhưng chuyện ái tình, đương lúc nồng thắm thì không sao, nhưng đợiđến khi thời gian như bóng câu qua thềm, dung nhan tàn úa, xét cho cùngđối với đàn ông cũ đâu bằng mới. Lời hẹn ước cả đời có nhau mấy ai làmđược? Như Tạ Thiếu Văn, kiếp trước vì không thể chiếm được trái timnàng, hắn cũng trở nên mất kiên nhẫn chỉ trong vòng ba năm, lời thề thốt tình sâu như biển nhưng cuối cùng lại trở thành nỗi oán giận vặn vẹo,đàn ông bạc tình rõ ràng nhiều lắm.

Như vậy, Bình Nhạc Quận chúa phải chia ly với phu quân đương lúc tình nồng, ngược lại cũng coi như là một đôi chung thủy, tình cảm vẹn toàn.

Cẩm Sắt nghĩ vậy bỗng chợt thấy trào phúng, trái tim cũng nguội lạnhđôi phần, thêm nữa vì trong sân gió núi lạnh đến thấu xương, nàng rangoài lại quên không khoác thêm áo choàng, nên bây giờ chợt thấy lạnhrun, nàng xoay người muốn trở về phòng, khi ngước mắt lên bỗng nhìn thấy Tiêu Uẩn đứng cách mình khoảng ba bước chân, y đang nhìn mình với đôimắt nghiền ngẫm.

Cẩm Sắt bất chợt cảm thấy mỗi lời nói hành động, mỗi tâm tư suy nghĩdường như đều bị đôi mắt y nhìn thấu, nhất thời thoáng chậm bước, nhưngnháy mắt lại trở nên ung dung điềm tĩnh, nàng cúi người thi lễ với y,sau đó thẳng thắn lướt qua vào phòng.

Hiện giờ đám nha hoàn bà vú trong sân dường như đều bị Lý Quan Ngônthu hút nên chẳng ai nhớ tới nàng, Cẩm Sắt đi tới trước cửa, đang muốntự vén rèm lên bước vào thì thấy bên người đột nhiên xuất hiện một đôitay chen lên trước, đôi tay này có những ngón tay với khớp xương thondài ưu nhã, đẹp như ngọc mài, dưới ánh nắng mặt trời ngón tay và lòngbàn tay hiện vết chai mỏng, nhưng những vết chai chẳng những không làmảnh hưởng đến vẻ đẹp của y, mà ngược lại làm đôi bàn tay như đầy đặnthêm chút. Vết chai này là dấu vết do quanh năm gảy đàn và luyện kiếmđây mà, Cẩm Sắt vừa ngắm vừa thầm than vị Tiêu Trạng nguyên này quả làngười đa tài, trong khi đó Tiêu Uẩn bất chợt vén rèm lên giùm nàng.

Ống tay áo y đung đưa như có làn hương thanh mát dễ chịu thổi qua,cộng với động tác thong thả khiến cho nàng tưởng như đang nhìn thấy bứctranh thủy mặc vùng Giang Nam. Cẩm Sắt khẽ chớp mi, nghiêng đầu cảm tạ,sau đó nghiêng người vào phòng.

Gần như cùng lúc nàng bước vào phòng, bên trong chợt truyền tới mộttiếng kêu mừng rỡ: “Sinh rồi! Là một vị tiểu thiếu gia! Chúc mừng Quậnchúa!”

Dương Tùng Chi nghe vậy mặt mày vui vẻ, y bước nhanh tới cửa phòng,rèm cửa được vén lên, hai bà vú ôm cậu bé nằm trong bọc lót màu đỏ dátbạc bước ra. Cẩm Sắt cũng vui mừng, đi nhanh tới, nàng thấy giữa tã lótlà một cậu bé có khuôn mặt nhỏ nhắn, da dẻ hồng hào đầy những nếp nhăn,mặt mày nhăn tít lại, tuy nhìn yếu ớt nhưng rõ ràng là một đứa trẻ cònsống!

Kiếp trước Bình Nhạc Quận chúa sinh ra một đứa trẻ đã chết từ trongbụng mẹ, Cẩm Sắt thấy đứa bé như vậy bất chợt cực kỳ xúc động, nàng thật lòng vô cùng vui vẻ mà mỉm cười rạng rỡ.

Dương Tùng Chi ngắm đứa bé nhưng lấy làm lạ hỏi: “Nó không khóc kìa!”

Bà mụ cười nói: “Sợ thế tử lo lắng nên mới ôm ra trước, thế tử đừng vội.”

Bà ta dứt lời liền vỗ hai phát vào mông đứa trẻ, nhưng mặc cho bà vỗthế nào, đứa nhỏ vẫn không khóc, hai bà vú chợt trở nên lúng túng. Nétmừng trên mặt Dương Tùng Chi đanh lại, y lạnh lùng hướng vào phòng trong gọi to: “Đại sư Tế Từ!”

Bình Nhạc Quận chúa sau khi sinh xong đã hôn mê bất tỉnh, Hoàng ma ma đổ thuốc vào miệng nàng, sau đó để Đại sư Tế Từ châm kim cầm máu, nghethấy tiếng kêu bên ngoài ông vội vàng bước ra khỏi phòng nhìn đứa bé,mới trong phút chốc thôi mà sắc mặt đứa trẻ đã trở nên đỏ ửng, có vẻ như bị ngạt thở.

“Sợ rằng bị sặc dị vật từ trong bụng mẹ!” Ông giật mình, vội đón lấyđứa trẻ, dùng bốn ngón tay phải đẩy cằm đứa bé lên trước, sau đó dùngngón cái ấn vào lưỡi, quay mặt đứa trẻ sang chỗ có nắng để nhìn rõ cổhọng, quả nhiên ông nhìn thấy có vật lạ đang chặn ở họng, vội vàng dùngngón út bóp mạnh vào má thăm dò, một lúc lâu sau ông cau mày lắc đầunói: “Không được rồi, sâu quá…”

Đứa bé bị giày vò như vậy càng có vẻ yếu ớt, sắc mặt thoắt tím ngắt.Mọi người vô cùng lo lắng, bởi ai cũng biết từng có trường hợp nếu đứatrẻ được sinh ra trong thời gian quá dài, hoặc tư thế khi nằm trong bụng mẹ không chuẩn thì có thể sẽ nuốt phải dị vật, bởi vậy ngạt thở quađời!

Thấy nét mặt đứa bé nghẹn phồng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt,Cẩm Sắt gắt gao lo lắng. Đương lúc cấp bách, nàng chợt nghĩ ra cách,nàng nhấc váy chạy nhanh ra ngoài, hướng thẳng phía ngoài viện.

Trong phòng Dương Tùng Chi đương nhiên không còn tâm trạng nào để ýtới Cẩm Sắt, mặt khác ngoài viện, Lý Quan Ngôn và Tiêu Uẩn cũng nghethấy giọng nói hốt hoảng của mọi người, Lý Quan Ngôn lo lắng xông thẳngvào phòng, chỉ còn lại có Tiêu Uẩn chú ý tới Cẩm Sắt, y khẽ cân nhắc rồi đuổi theo nàng.

Cẩm Sắt lao ra khỏi phòng, bước nhanh xuống bậc thang chạy ra khỏiviện, làn váy trên người phấp phới như cánh bướm, mái tóc dài tựa tơđung đưa bay bay trong ánh nắng ban mai, trong nháy mắt chợt mất tăm mất dạng.

Cẩm Sắt vốn trầm tĩnh từ bé, Liễu ma ma chưa từng thấy tiểu thư nhàmình vội vàng như vậy, mắt nhìn nàng biến mất mà ngơ ngẩn một lúc lâumới tỉnh lại, bà vội vàng đuổi theo, chợt nhớ tới nàng vội tới áo choàng cũng không khoác, bà lại xoay người sai Bạch Chỉ mau vào nhà lấy áotới, bởi vậy, đến khi bà đuổi theo ra ngoài, nhìn quanh bốn phía đãchẳng thấy bóng dáng Cẩm Sắt đâu.

Trong khi đó Cẩm Sắt lao ra khỏi viện thì chạy dọc theo đường mònthẳng tới ven sông, con sông này nối liền với hồ nước, chưa được ngườisửa sang nên mùa đông lộ vẻ trắng xám tiêu điều, đám cỏ lau ven bờ layđộng theo gió núi.

Cẩm Sắt đến gần ven sông lập tức nghiêng người với tay nắm đám lausậy dưới nước, nàng nhanh chóng ngắt hai cây nắm chặt vào tay, đươngmuốn xoay người lại thì trượt chân, vội hét lên một tiếng, cơ thể đổ vềphía sau, nàng nhắm chặt mắt lại chuẩn bị chịu đau, nhưng đột nhiên cảmthấy bên hông được ai đó nhẹ nhàng nắm lấy, sau đó cả cơ thể rơi vào một lồng ngực ấm áp.

Eo nàng được một bàn tay đỡ chặt, người đó dùng lực vừa nhẹ nhàng vừa vững vàng, trong chốc lát đã đưa nàng cách xa bờ nước, đợi nàng đứngvững lại thì bàn tay kia mới buông lỏng ra. Cẩm Sắt ngước mắt lên thìđập thẳng vào đôi mắt sâu đen như mực của Tiêu Uẩn, ánh nắng chiếu quađỉnh đầu y, khiến gương mặt tuấn tú đượm nét ấm áp của nắng sớm, lạinhuốm vẻ ôn hòa dịu dàng, Cẩm Sắt hơi ngẩn người, sau đó vội vàng nắmchặt ống tay áo y, giơ hai cây lau sậy ở tay phải lên, thở hổn hển nói:“Lau… Ống…”

Cẩm Sắt khi nãy chạy một mạch như điên, hiện giờ hơi thở hổn hển,đương lúc cấp bách chỉ kịp nói ra hai chữ. Đôi gò má vì chạy nhanh nênửng đỏ như đám mây hồng, ánh mắt trong veo xen vẻ lo lắng, tóc tai cũngvì chạy nhanh mà hơi rối tung, vài sợi tóc lơ thơ bay qua mặt. Từ lúcthấy nàng chạy về phía đám cỏ lau thì Tiêu Uẩn liền hiểu ra, giờ thấyCẩm Sắt sốt ruột như thế, y mỉm cười nhìn nàng với ánh mắt êm ả, đoạncầm lấy hai cây lau sậy trong tay nàng.

Y ngoảnh lại đưa cây lau cho gã sai vặt vận đồ đen đi sát theo saurồi nói: “Mang ngay tới cho thế tử, bảo thế tử xem có thể dùng cây launày làm ống hút dị vật ở cổ họng đứa bé hay không.”

Thằng nhóc sai vặt vội vã nhận lấy rồi chạy nhanh về phía sân viện. Cẩm Sắt thấy nó chạy nhanh như vậy thì mới hơi yên lòng.

“Nàng thay hài đi, nếu không sẽ bị nhiễm lạnh đấy.”

Đằng sau vang lên giọng nói du dương của Tiêu Uẩn, Cẩm Sắt ngoảnh lại thì trông thấy y đang tháo đôi hài hình mây ra đặt trên tảng đá cạnhbờ, sau đó cởi áo choàng màu xanh đen đính lông cáo thêu hoa văn mâytrôi trải xuống tấm cỏ khô phía dưới tảng đá.

Cẩm Sắt ngẩn người nhìn chiếc áo choàng trắng như tuyết nằm dưới đất, trong khi đó Tiêu Uẩn bước nhanh lên trước, đến khi Cẩm Sắt lấy lạitinh thần, y đã cách nàng một quãng, đôi vớ trắng tuy dính đầy bùn đấtnhưng y vẫn bước đi thong dong ưu nhã như cũ, bởi vì thiếu đôi hài,chiếc trường bào có vẻ hơi dài hơn một chút, đung đưa theo nhịp bước,như lăng ba vi bộ*, chẳng nhuốm bụi trần, khiến y quả thật có vài phầncảm giác giống thần tiên hạ phàm.

*Lăng ba vi bộ, la miệt sinh trần: Cụm từ xuất phát từ lâu đời, nổitiếng trong tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung, có ý nghĩa đilại, di chuyển khinh công lẹ làng, nhanh nhẹn.

Cẩm Sắt thấy y đứng cách xa, tỏ vẻ không muốn bản thân chối từ, thêmnữa đôi chân quả thật đương lạnh đến thấu xương nên cũng không nghĩnhiều nữa, nàng vòng qua tảng đá ngồi lên áo choàng, nhẹ nhàng cởi đôihài thêu ra.

Vừa nãy vì sơ suất giẫm vào nước sông nên đôi hài thêu của nàng ướtđẫm và dính đầy bùn lầy, nước ven sông lại nhuốm cái rét của đêm đôngnên cực kỳ lạnh lẽo, đôi chân nàng hiện giờ đã lạnh đến mức đỏ bừng cứng ngắc, rét thấu xương, Cẩm Sắt tháo hài ra để sang một bên, cầm đôi hàiTiêu Uẩn đặt trên tảng đá xỏ vào chân.

Hài của y rất rộng, thêu vải nhung màu đen bên ngoài, bên trong thành hài đệm da trâu dày, lót bằng da sóc, đi vào chân cực kỳ mềm mại ấm áp. Dù đôi chân nhỏ nhắn của nàng xỏ vào như giẫm lên hai chiếc thuyền lớn, nhưng đôi hài vẫn vô cùng ấm áp, chốc lát sau khi cơn tê ngứa qua đi,nàng bắt đầu thấy thoải mái đến từng lỗ chân lông, dần dần trở nên khoan khoái dễ chịu.

Cẩm Sắt tự biết hơi ấm này là do Tiêu Uẩn lưu lại, chiếc áo choàngdưới thân cũng thoang thoảng phiêu đãng hương vị từ cơ thể y, giống hệtnhư mùi hương thoáng qua trên tay áo Tiêu Uẩn lúc y vén rèm cửa chonàng. Tuy nàng từng chết đi sống lại, nhưng được một chàng trai đối đãinhư vậy, cộng thêm quanh người tràn ngập mùi hương của y, Cẩm Sắt bấtchợt thấy đỏ bừng hai má. Nàng lắc lắc đầu, để gió lạnh tản qua đôi gòmá, sau đó chậm rãi đứng dậy. Nàng nhìn về phía Tiêu Uẩn, thấy y cũngkhông đi quá xa, đứng cách nàng quãng chục bước đương ngắm nhìn ngọn núi xanh xa xa tới ngẩn người.

Cẩm Sắt nhặt áo choàng trên đất lên, còn chưa kịp phủi bụi ở trên thì nhìn thấy Liễu ma ma và Bạch Chỉ đang vội tới từ phía cuối con đườngmòn, trông thấy nàng đứng ven sông, Bạch Chỉ bước nhanh tới mở áo choàng khoác lên người nàng. Liễu ma ma thì tới hành lễ với Tiêu Uẩn trước,sau đó mới chạy vội theo, bà thấy Cẩm Sắt đi hài của đàn ông thì giậtmình, Cẩm Sắt vội giải thích:

“Vừa nãy do ta bất cẩn giẫm vào nước sông nên hài thêu mới bị ướt, vú ở đây với ta, Bạch Chỉ quay về lấy hài tới đây để ta nhanh trả Tiêucông tử đôi hài này.”

Liễu ma ma nghe vậy ngoảnh đầu nhìn sang Tiêu Uẩn đang đứng đàng xa,quả nhiên thấy chân y không mang hài. Bà hơi sửng sốt, sau đó mới đỡ lấy Cẩm Sắt, một bên bảo Bạch Chỉ mau quay về, một bên buồn bực cằn nhằnCẩm Sắt: “Tiểu thư muốn làm gì thì sai lão nô là được, cớ gì tự mình làm thế! Cũng may chỉ mới ướt hài, nếu bị rơi xuống nước thì tính sao? Congái vốn yếu ớt mỏng manh, tiểu thư đang tuổi trưởng thành, nước sông lại lạnh giá như vậy, trên chân vốn là nơi lưu chuyển kinh mạch, nếu bị cảm lạnh mắc bệnh thì tương lai người mới biết thế nào là khổ! Tiểu thưkhông thể bất cẩn như vậy, may mà có Tiêu công tử ở đây, tiểu thư saunày đừng có tùy tiện nữa.”

Cẩm Sắt nghe Liễu ma ma dông dài thì liên tục gật đầu đồng ý, nàngthấy bà ngừng lại thì mới cầm chiếc áo choàng đưa cho bà rồi nói: “Ma ma mau cầm chiếc áo choàng này trả lại Tiêu công tử, sau đó quay về răndạy ta cũng chưa muộn mà.”

Liễu ma ma thấy Cẩm Sắt tỏ vẻ nịnh nọt lấy lòng mình thì trừng mắtvới nàng một cái, sau đó mới vội cầm áo choàng trả lại Tiêu Uẩn, chốclát sau Bạch Chỉ cũng hấp tấp quay lại, đợi Cẩm Sắt thay một đôi giàythêu màu tím nhạt đính bạc xong, Bạch Chỉ lại vội mang trả đôi giày.Tiêu Uẩn đứng nguyên tại chỗ khom lưng xỏ giày vào, sau đó khoát tay với Bạch Chỉ đang cúi người thi lễ cảm tạ rồi nhanh chóng rời đi.

Khi Liễu ma ma và Bạch Chỉ đỡ Cẩm Sắt đi vào trong sân, Triệu ma mađã tự mình ra đón, bà tỏ ra hớn hở vui mừng, miệng cười không dứt, trông thấy Cẩm Sắt liền bước nhanh lên trước, cầm tay nàng, cảm kích nói:“Hôm nay thật là ít nhiều làm phiền tới tiểu thư, vừa nãy Nhị thiếu giadùng ống hút bằng lau hút hết dị vật trong miệng tiểu thiếu gia, tiểuthiếu gia cuối cùng cũng khóc to thành tiếng! Hôm nay tiểu thư quả đãcứu mạng Quận chúa và tiểu thiếu gia, lão nô chắc chắn sẽ bẩm rõ ngọnngành với Hoàng Hậu nương nương và phu nhân, tiểu thư thật sự là đại ânnhân của Trấn Quốc Công phủ và Giang Ninh Hầu phủ! Lão nô trước hết xinthay mặt chủ đa tạ tiểu thư.”

Triệu ma ma vừa nói vừa quỳ xuống bái lạy nàng, Cẩm Sắt giật mình vội cùng Liễu ma ma đỡ bà dậy, nghe thấy bà nói đứa bé đã qua cơn nguy kịch bởi ống lau của mình thì cũng vô cùng vui mừng, nhoẻn miệng cười theo.

Cẩm Sắt khi nãy thấy vị Lý Nhị thiếu gia đứng cách song cửa sổ cấttiếng nói chuyện với vẻ mặt dị thường thì còn đang sợ hắn là kẻ miệngnam mô bụng một bồ dao găm, nàng đoán Lý Quan Ngôn nghĩ nếu đứa trẻtrong bụng Bình Nhạc Quận chúa được sinh ra thì đương nhiên sẽ trở thành cháu đích tôn, ảnh hưởng đến tiền đồ của y, nhưng hiện giờ nghe Triệuma ma nói Lý Nhị thiếu gia tự mình hút dị vật trong miệng đứa trẻ ra,cứu sống cậu bé thì Cẩm Sắt cũng coi như hoàn toàn an tâm.

Nàng cũng không đi vào trong phòng, chỉ cười hàn huyên với Triệu mama đôi câu sau đó cùng Liễu ma ma, Bạch Chỉ trở về viện của mình.

Bởi đêm qua Cẩm Sắt ngủ ít, trong lòng lại lắm suy tư nên không ngongiấc, vì vậy khi trở về nàng liền đi nghỉ, lúc tỉnh lại đã qua trưa từlâu, bên ngoài vầng tà dương đang buông xuống phía Tây bầu trời, tỏa ánh sáng màu cam ấm áp xuống nhân gian.

Bạch Chỉ ngồi thêu hà bao trên bàn bên cửa sổ, thấy Cẩm Sắt tỉnh lạivội cười nói: “Tiểu thư tỉnh rồi sao, Triệu ma ma bên người Bình NhạcQuận chúa đã tới ba lần, nói rằng Bình Nhạc Quận chúa muốn mời tiểu thưsang trò chuyện, nhưng thấy tiểu thư đương ngủ say lại không cho nô tỳđánh thức người. Giang An Huyền chủ cũng đang có mặt trên núi, vừa nãyHuyền chủ còn phái Lương ma ma bên người tới tặng tiểu thư đặc sản củavùng Chuẩn Cát Nhĩ phía Tây Cương như dưa ngọt, hồng bì vàng, toàn lànhững sản vật hiếm lạ.

Nàng dứt lời tới đỡ Cẩm Sắt dậy sau đó mới nở nụ cười nói tiếp: “Thếtử Trấn Quốc Công thậm chí còn tự mình đến đây, ngài tặng tiểu thư mộtlọ cao trị bỏng, hiện giờ còn đang ở trong sân trò chuyện với Liễu mama, tiểu thư có muốn ra ngoài cảm tạ không?”