Đại Quốc Tặc

Chương 197: Bị giết giữa đường



Tổng cộng có bốn quan sai chạy tới, thấy Giang Long gật đầu thừa nhận, lập tức quỳ rạp xuống đất, miệng nói:

- Bái kiến Huyện lệnh đại nhân!

Giang Long trước tiên là đánh giá tướng mạo của bốn người, tiếp theo là lưu ý đến vẻ mặt, phát hiện cũng không có vẻ gì giả dối.

Đối với mình là thật lòng cung kính.

- Đứng lên đi.

Giang Long đưa tay ra làm bộ đỡ dậy.

- Đa tạ đại nhân!

Sau khi các quan sai đứng dậy, liền đi trước dẫn đường, đoàn người lập tức cất bước đi về hướng của huyện nha.

Dân chúng tiểu thương bốn phía chứng kiến, đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ theo bóng lưng của Giang Long.

Tân Huyện lệnh huyện Linh Thông nhậm chức rồi, tin tức lập tức lan truyền trong nội thành, mọi người bàn tán xôn xao.

Dọc đường đi cũng không gặp trở ngại gì, thuận lợi đi tới cửa nha môn.

Bên trên cửa huyện nha môn có treo một tấm bảng hiệu, trên đó viết “Minh Kính Cao Huyền” bốn chữ lớn, chỉ có điều bảng hiệu quá mức cũ kỹ sớm đã tróc hết lớp sơn, hơn nữa trạch viện huyện nha lại cũ nát, bậc cửa bị giẫm sụt đi một nửa, một chút vẻ uy nghiêm và thể diện của quan gia đều không có.

Giang Long dọc đường đi có hỏi, bốn người lần lượt nói ra tính danh.

Hà Đạo, Quách Thiết, Mi Lương, Trịnh Trọng.

Sau khi nghe xong, Giang Long không khỏi mỉm cười, đường sông, nồi sắt, mễ lương, chân trọng... Người đặt những cái tên này còn rất xem trọng từ đồng âm đấy.

Bốn người đều là Tạo ban nha dịch.

Huyện nha trên danh nghĩa có ba ban nha dịch, thứ nhất là Tạo ban, do tạo lệ mặc trang phục áo đen hợp thành, cung cấp cho Huyện lệnh sử dụng. Nội nha trị đường, ngoại nha theo chủ quan đi tuần, dẹp đường, bảo vệ trông coi, xuất đình hành trượng, những thứ này đều là những việc mà Tạo ban phụ trách.

Thứ hai là Khoái ban, chia làm hai loại "Mã khoái" và "Bộ khoái", chủ yếu cung cấp cho quan châu huyện sử dụng làm chân chạy, mật thám điều tra, bình thường tuần tra ban đêm, có việc bị triệu đến để thi hành, bắt bớ, bọn họ cũng thường xuyên bị phái đi thúc giục thu thuế ở dưới nông thôn, bởi vậy tiếp xúc với dân chúng nhiều nhất.

Sau đó lại phân ra "Bộ ban", sai dịch được gọi là "Sai nha", tục xưng "Bộ ban". Khoái ban thường do những người đầu óc lanh lẹ, tay chân nhanh nhẹn đảm nhiệm.

Thứ ba là Dân tráng, là từ trong dân chúng chọn ra những thanh niên khỏe mạnh thân thể cường tráng, nhiệm vụ thủ vệ thành trì, sau dùng cả trong những việc như thủ hộ kho hàng và nhà giam, hộ tống, áp giải ngân lương và phạm nhân quá cảnh. Thường tuyển dụng những người thân thể cường tráng, có lòng can đảm để đảm đương.

Ngoại trừ những chức danh trên, nếu là thị trấn lớn, còn có đầu cấp trông giữ môn hộ, người sai vặt gác cửa, quản lý gạo cốc xuất nhập, quản ngục, ngỗ tác khám nghiệm tử thi, phô binh truyền tin, quản ngân trông giữ tiền bạc, cùng với trà phu, đăng phu, đầu bếp, kiệu phu, thiện phu, canh phu, thổi thủ v.v...

Những kiến thức này là do ba vị văn sĩ trong thư đại thể có nói cho Giang Long biết.

Ngoài ra, ba vị văn sĩ còn giới thiệu cơ cấu quyền lực trong huyện.

Có điều ba vị văn sĩ cũng nói rõ, những nơi khác thì chỉ cần tương đối an toàn ổn định, huyện nha tuy rằng chỉ nhỏ như chim sẻ, nhưng bên trong kết cấu đầy đủ, tuy nhiên nếu là huyện Linh Thông, thì đúng là khó nói rồi.

Hầu Giang và ba vị văn sĩ đến trước thăm dò, đến nay đều không đề cập đến huyện nha nội bộ có gì không thích đáng, xem ra chỗ này hẳn là không có vấn đề gì rồi.

Cho nên Giang Long lập tức đi thẳng vào cửa chính huyện nha.

Xuyên qua một hành lang, có vài quan viên mặc quan phục chạy ra tiếp đón.

- Hạ quan Chu Kỳ, là Huyện thừa huyện Linh Thông, bái kiến Cảnh đại nhân.

Đi đầu là một người thân hình cao lớn, xem ra có vẻ cường tráng, tiến lên tự giới thiệu, sau đó khách khí đối với Giang Long chắp tay thi lễ.

Huyện thừa, chính bát phẩm, kiểm công văn và kho ngục, là phụ tá của Huyện lệnh, chính là nhân vật đứng thứ hai trong huyện.

Giang Long cũng không chậm trễ, khách khí chắp tay đáp lễ,

- Chu đại nhân.

Kế tiếp lại có người tiến lên tự giới thiệu, Giang Long không cần đáp lễ lại nữa, cả huyện nha cũng chỉ có Chu Lỳ xem như là quan viên có phẩm cấp, cho nên những người sau này đến vấn an hắn chỉ cần gật đầu đáp trả là được, thời đại này phân biệt giai cấp nghiêm ngặt, ngươi quá khách khí ngược lại lại thành ra đặc biệt không giống bình thường.

Theo thứ tự là, Chủ bộ Uông Quý, Lại phòng thư lại Hồ Lại, Hộ phòng thư lại Hách Đồng, Lễ phòng thư lại Tiết Sơn.

Trong triều có lục bộ, vậy thì huyện nha cũng như vậy có lục phòng, hiện tại chỉ có ba người, xem ra ba phòng khác không có người đảm nhiệm.

Trong lúc Giang Long đang tự hỏi, một lão già râu dài tiến lên tự giới thiệu.

Khi nói chuyện có vẻ nho nhã, văn ngôn sách vở sáo rỗng.

Nghe một lúc lâu, Giang Long mới hiểu được thân phận người này, là Giáo thụ trong huyện.

Giáo thụ, phụ trách giáo dục sinh đồ, trong huyện sắp đặt huyện học, là cơ quan giáo dục cao nhất huyện, bên trong thiết lập một giáo thụ, và thêm vài người huấn đạo khác.

Huấn đạo là trợ thủ của giáo thụ.

Giáo thụ của phủ học đa số xuất thân từ tiến sĩ, do triều đình trực tiếp bổ nhiệm.

Huấn đạo của phủ học, cùng với giáo thụ, huấn đạo của huyện học, đa số là cử nhân, xuất thân từ cống sinh, do phiên ti uỷ nhiệm.

Sau khi hiểu rõ, Giang Long có chút ngạc nhiên, huyện Linh Thông này, lại còn có cả huyện học?

Đến lục phòng thư cũng không có đủ, chức giáo thụ còn có người chịu đảm đương.

Lục phòng trực tiếp do Huyện lệnh phụ trách, được coi như trợ thủ đắc lực, lục phòng không đầy đủ không hoàn chỉnh, sẽ gây khó khăn cho Giang Long trong việc điều hành huyện Linh Thông, thậm chí không thể làm chủ chính lệnh, rất nhiều việc Giang Long sẽ phải tự mình hao công tốn sức, mà giáo thụ chỉ phụ trách giáo dục sinh đồ, huyện Linh Thông lại hẻo lánh như vậy, hơn nữa thường xuyên bị dị tộc đột kích.

Có thể có mấy gia đình sẽ đưa con đến huyện học đọc sách chứ?

Lão già tự giới thiệu, tên là Phan Văn Trường, cũng không để ý việc Giang Long chỉ nghe mà không hề đáp lại, lập tức mời Giang Long làm chủ, cấp cho lão thêm hai huấn đạo.

Giang Long vừa mới tới nơi này, chưa nắm rõ tình hình thực tế, hơn nữa thực sự cũng không thấy việc cấp thêm hai huấn đạo cho huyện học là việc cấp bách, nên ngoài miệng chỉ lấp lửng đồng ý, về phần khi nào thực hiện, thì còn khó nói.

Phan Văn Trường kỳ thật cũng đã tự mình đi tìm, nếu tìm được, ông ta đã tiến cử lên quan trên, nhưng những người có thể đọc sách viết chữ trong huyện Linh Thông quá ít.

Đương nhiên, cũng không phải là không có.

Nhưng những người biết chữ lại đều là phạm quan hoặc tội thần.

Bị đày đến đây.

Những người này tất nhiên là không thích hợp rồi.

Các vị quan viên hẹn với Giang Long, buổi tối ở quán rượu tụ hội, rồi lục tục rời khỏi.

Giang Long nhìn thấy mấy người bước chân vội vã, giống như có chuyện gì cấp bách, liền âm thầm khẽ nháy mắt ra hiệu với Đồ Đô.

Đồ Đô đi theo ra ngoài.

Các quan viên đã đi hết, Tạo ban nha dịch vẫn còn ở lại.

Những người này vốn là để Giang Long sai bảo.

Sau khi thu xếp cho Giang Long tới gian phòng phía sau huyện nha, tiếp đến là quét dọn, xách nước..., từng người từng người một làm việc đều hết sức chu đáo.

Giang Long vừa nhìn bọn họ làm việc, vừa thăm hỏi tình hình trong huyện nha.

Vậy mới biết được, hóa ra Huyện lệnh tiền nhiệm là bị ám sát.

Hung thủ sớm đã bị bắt, rồi bị chém đầu.

Hà Đạo là trưởng ban của tạo ban nha dịch, muốn ngồi vững vị trí ấy, tất nhiên là phải tận tâm tận lực, đem những thứ biết được nói hết ra, bằng không nếu như khiến Giang Long sinh nghi hoặc bất mãn, vị trí trưởng ban của y sẽ là của người khác.

- Hung thủ ám sát Dương đại nhân không phải là không có lý do...

Hoá ra huyện lệnh tiền nhiệm Dương đại nhân là cùng với giáo thụ Phan Văn Trường đều bị phái tới đây, hai người đều là thư sinh, rập khuôn, đầu óc cứng nhắc, không linh hoạt, không nhận thức rõ ràng được hiện thực.

Miệng tràn đầy văn ngôn sách vở sáo rỗng, thánh nhân ngôn luận.

Đến huyện Linh Thông, liền nghĩ phải thi hành thánh nhân giáo lí, muốn cảm hóa dị tộc Bắc Cương.

Kết quả đã làm hại bổn huyện chết không ít người, nhưng Dương Huyện lệnh vẫn dứt khoát không thay đổi.

Cuối cùng đại ca của hung thủ bị Dương Huyện lệnh gián tiếp hại chết, hung thủ trong lúc giận dữ đã rút đao chém chết Dương Huyện lệnh ngay trên đường.

Dương Huyện lệnh luôn luôn chủ trương thân dân, hôm đó bên người không mang theo nha dịch.

Chỉ mang theo một tùy tùng trẻ tuổi, cũng bị hung thủ trong cơn tức giận chém chết.

Dương Huyện lệnh tuy rằng muốn thân dân, nhưng lại không lấy được lòng dân, rất nhiều người qua đường nhìn thấy đều không có ý định tiến đến giúp đỡ.

Dị tộc Bắc Cương lại dễ cảm hóa như vậy sao?

Căn bản là đầu gỗ, nhận thức không rõ được hiện thật.

Giang Long nghe xong những chuyện đã xảy ra, không khỏi khe khẽ lắc đầu.

Sau đó nghĩ đến Thái tử, hiện giờ quan hành chính cao nhất Tiên Châu chính là do Thái tử tiến cử, cũng là người coi trọng thánh nhân chi đạo, cảm hóa biên cương vạn dân.

Không chừng Dương Huyện lệnh chính là do tri châu Tiên Châu cắt cử đến đây.

Dương Huyện lệnh này thật đúng là vô tri, nông nổi, một lòng nhiệt huyết, khí phách thư sinh, đúng là một thư sinh nhu nhược điếc không sợ súng.

Quá mức lý tưởng hóa, hơn nữa cho dù là võ tướng ở biên cương, có võ nghệ tốt, cũng là không dám không mang theo hộ vệ một mình đi ra ngoài.

Nơi này chiến tranh thường xuyên, nhiều thị phi ân oán, chỉ không cẩn thận chút thôi là đắc tội với người khác rồi.

Ai biết trong bóng tối có người đang âm thầm dõi theo hay không, chờ đợi thời cơ bất ngờ tấn công ám sát?

Hơn nữa dị tộc bên kia cũng ngầm phái người đến, có thể là bỏ tiền ra thuê sát thủ mai phục tấn công bất ngờ.

Có lẽ cũng chỉ có Dương Huyện lệnh nóng đầu như vậy, một thân thư sinh yếu ớt mà dám chỉ đem một người tùy tùng trẻ tuổi một mình ra đường.

Trong lời nói của Hà Đạo, đối với Dương Huyện lệnh có nhiều khinh thường, rõ ràng là không coi thư sinh Dương Huyện lệnh này ra gì.

Lúc trước quan hệ hẳn là không tốt.

Giang Long liền cười cười hỏi hỏi,

- Bản quan cũng là một kẻ thư sinh thanh tú, ngươi không sợ bôi nhọ Dương Huyện lệnh sẽ khiến cho bản quan không vui sao?

Hà Đạo đột nhiên nghiêm chỉnh lại nét mặt,

- Cảnh đại nhân đương nhiên là không giống rồi.

- Hả?

Trong lòng Giang Long trỗi dậy một chút thích thú.

- Lúc Dương Huyện lệnh đến đây nhậm chức bên người căn bản không có một hộ vệ nào, chỉ mang theo hai gã thư đồng, trên tay không có binh khí, chỉ có vài bộ quần áo để thay cùng một thư sọt, nghe đâu suốt dọc đường đi, Dương Huyện lệnh cũng vẫn là tay không cuộn thành nắm đấm.

Hà Đạo chân thành nói:

- Nếu như không phải là có thượng quan phái quân sĩ hộ tống, phỏng chừng Dương Huyện lệnh căn bản là không đến được thị trấn Linh Thông.

Còn Cảnh đại nhân thì không như thế, chưa dám nói là tinh thần khí phách của ngài rất tốt, nhưng cũng không phải kẻ văn nhược trói gà không chặt.

Chỉ đơn thuần nhìn mấy hộ vệ ngài mang theo, từng người từng người uy phong dũng mãnh.

- Có lẽ chỉ là nhìn thấy có vẻ mạnh mẽ cường tráng đấy thôi?

Giang Long liếc nhìn Tần Vũ, mở miệng trêu đùa.

- Tiểu nhân mặc dù chỉ là nha dịch, nhưng cũng đã từng bị điều động, từng trải qua chiến trường, tuy rằng thân thủ không dám lấy ra khoe khoang trước mặt Cảnh đại nhân, nhưng nói về nhãn lực, thì cũng là có một chút, mấy hộ vệ của Cảnh đại nhân mỗi người ánh mắt đều lợi hại, hẳn là đều đã từng giết người rồi.

- Thậm chí, bọn họ so với rất nhiều lão quân sĩ còn đằng đằng sát khí hơn.

- Nếu để bọn họ đầu quân vào trong quân đội, phỏng chừng chỉ trong vài năm là có thể thăng chức làm tướng lĩnh.

Hà Đạo thấy Giang Long dễ nói chuyện, gã cũng muốn tiếp cận gần hơn, liền thao thao bất tuyệt:

- Tiểu nhân trong lòng còn phỏng đoán, Cảnh đại nhân không biết có phải là công tử gia của một nhà huân quý thế gia nào đó ở thượng kinh? Bằng không bên người không thể có tùy tùng hộ vệ mạnh mẽ như vậy!

- Đúng là giống như ngươi dự đoán, bản quan làm sao có thể đến huyện Linh Thông chỉ để làm một Huyện lệnh?

Giang Long cũng góp vui.

- Cũng có thể là thứ xuất...

Hà Đạo thốt lên.

Thanh âm vừa mới phát ra, chợt nghe Cương Đế Ba Khắc từ trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng.

Hà Đạo chính là bị hù rụt cổ,

- Tiểu nhân không nên suy đoán lung tung, kính xin Cảnh đại nhân tha cho tiểu nhân lần này.

Cách đó không xa Quách Thiết, Mi Lương, còn có Trịnh Trọng nhìn thấy cũng là khẩn trương tiến đến cầu xin tha thứ.

Xem ra bốn người này quan hệ rất tốt.

Giang Long nhẹ nhàng xua tay, ra hiệu không có gì.

Cương Đế Ba Khắc mới là thu lại nét mặt giận dữ.

---------oOo----------