Đại Phụng Đả Canh Nhân

Quyển 1 - Chương 80: Một đao chém trời đất



Tương lai của ta muốn trở thành một đại lão ghê gớm như vậy... Hứa Thất An ngưỡng mộ trong lòng, ôm quyền:

"Đêm qua, Địa tông Kim Liên đạo trưởng, đã tìm tới cửa. Ông ta không hại ta, cũng không thu hồi Địa Thư, ngược lại mời ta gia nhập Thiên Địa Hội."

"Thiên Địa Hội..." Ngụy Uyên xoay người lại, đi vào phòng trà.

"Người sáng lập ra Thiên Địa Hội chính là Kim Liên đạo sĩ đó của Địa tông, và môn nhân Địa tông theo phe ông ta." Hứa Thất An thấy Ngụy Uyên bày ra tư thế nghiêm túc lắng nghe, thì biết, tin tình báo của mình vô cùng có giá trị.

"Thành viên cốt cán của Thiên Địa Hội tổng cộng có chín người, đồng thời cũng là những người giữ mảnh vỡ "Địa Thư", họ lấy số thứ tự của mảnh vỡ để làm danh hiệu, không dùng tên thật." Hứa Thất An kể lại đại khái cuộc nói chuyện tối hôm qua:

"Hiện giờ chỉ biết là số một đang ở kinh thành, sau lưng có thế lực có vẻ không nhỏ; số hai đang ở Vân Châu, hứng thú với diệt phỉ, có vẻ là người của triều đình."

Đại hoạn quan trầm ngâm hồi lâu, hỏi: "Không biết thân phận của nhau.... Kim Liên nói gì với ngươi?"

Hứa Thất An thành thật trả lời: "Tông môn ông ta có chuyện, ông ta muốn thanh lý môn hộ, nên thành lập Thiên Địa Hội."

Nói đến đây, hắn nhìn thấy đôi mắt tang thương của đại hoạn quan sáng rực lên, nhìn hắn, giọng nói thuần hậu trở nên trịnh trọng:

"Cẩn thận."

"Đạo thủ Địa tông đã nhập ma, ảnh hưởng tới hầu như toàn bộ môn nhân Địa tông, chỉ có rất ít người còn giữ được tỉnh táo, trốn khỏi tông môn. Đều là nhờ có Địa Thư che chở." Hứa Thất An bán đứng Kim Liên đạo trưởng:

"Vì vậy ông ta xây dựng Thiên Địa Hội, tặng các mảnh vỡ Địa Thư cho thiên chi kiêu tử khắp nơi, nâng đỡ bọn họ, để cầu tương lai khi thanh lý môn hộ, sẽ được giúp đỡ."

Đạo thủ nhập ma rồi, chẳng lẽ Tử Liên biến thành âm trầm tà dị.... Gương mặt tuấn tú của Ngụy Uyên không lộ cảm xúc, giọng như đang kiểm tra: "Ngươi cảm thấy, Kim Liên cho ngươi biết những điều này, là vì sao?"

Hứa Thất An vừa định nói không biết, thì nhìn thấy ánh mắt thâm trầm và ý kiểm tra trong giọng điệu của Ngụy Uyên, bèn nuốt lời đó xuống.

Với sự đa mưu túc trí của Ngụy Uyên, nhất định không phải là đang tìm đáp án từ chỗ mình.... ông ta đang thử dò xét trình độ của ta.

Ặc.... Vừa rồi nếu thốt ra hai từ "Không biết", có khi nào đại hoạn quan sẽ nghĩ ngay rằng ta chưa đủ thông minh, chỉ số thông minh dưới mức bình thường hay không?

Hứa Thất An nghĩ rất nhanh, cười nhẹ:

"Dị thường của Địa tông, thành viên Thiên Địa Hội đều biết. Kim Liên đạo trưởng nói rõ chi tiết với ta, có lẽ là muốn biểu hiện thành ý với ta."

Ngụy Uyên khẽ gật đầu, "Hành tung của Địa tông tới nay Đả Canh Nhân vẫn chưa nắm được, không rõ nội tình chuyện công đức nhập ma."

..... Hứa Thất An mở to mắt: "Ý Ngụy công là, Kim Liên đạo trưởng lấy ta làm cầu nối, muốn bí mật kết minh với ngài?"

Ngụy Uyên lúc này mới hài lòng gật đầu, không trả lời, giọng ôn hòa: "Sau này ngươi chính là điệp tử (gián điệp) của Đả Canh Nhân trong Thiên Địa Hội, chịu trách nhiệm tìm hiểu thân phận chân thật của các thành viên khác. Lúc cần thiết, nha môn sẽ cung cấp cho ngươi sự hỗ trợ nhất định."

Hứa Thất An ôm quyền, lên tiếng "Vâng".

Vừa rồi nếu mình biểu hiện trì độn, có khi nào Ngụy công sẽ thu hồi Địa Thư, đổi cho một cấp dưới thông minh hơn ta, lẻn vào tại Thiên Địa Hội làm điệp tử không?

Đại nhân vật thăm dò như gió mát quét qua trước mặt, không để ý là sẽ phạm sai lầm....

Ngụy Uyên: "Ngươi đã là Luyện Khí Cảnh, nên thử tu luyện tuyệt học rồi, đi Tàng Kinh Các chọn một dạng đi.

"Ngươi quen dùng đao, hay là kiếm?". Truyện Xuyên Không

"Đao!" Hứa Thất An trả lời.

Lúc còn là quan lại nhỏ, hắn đã dùng phác đao, tuy rất ít khi dùng võ, nhưng đã mang theo bên mình nhiều năm, thân cận với đao hơn kiếm.

Ngụy Uyên chỉ dẫn: "Lúc chọn tuyệt học, nhớ chọn những đao pháp đơn giản thuần túy, đừng lấy những thứ phức tạp, cao siêu.

"Võ giả khác với những hệ thống khác. Nó không có quá nhiều thần dị, chỉ có sức lực kinh người. Bởi vậy, võ giả càng thuần túy càng tốt, tương lai ngươi bước vào cảnh giới cao phẩm, sẽ hiểu rõ đạo lý này."

Chỉ đơn giản mấy câu, còn nặng hơn nghìn vàng. Hứa Thất An đại hỉ, "Tạ Ngụy công chỉ điểm."

Có tổ chức lớn làm chỗ dựa chẳng qua là mới bắt đầu, nếu được Ngụy Uyên thưởng thức và nhận thức, con đường làm quan và võ đạo của hắn sẽ đạt được lợi ích không nhỏ.

Ty Thiên Giám chỉ lấy đồng tử, không thu gà tơ. Nho gia lại không thích hợp với ta. Hơn nữa cả hai hệ thống đó đều không phải là hệ thống võ phu. Muốn đi theo con đường võ đạo, chỉ có thể dựa vào nha môn Đả Canh Nhân – nơi tập trung võ giả.

...

Cầm tờ giấy Ngụy Uyên tự viết, Hứa Thất An đi tới Tàng Kinh Các, đi theo còn có Lý Ngọc Xuân.

Lý Ngọc Xuân nhìn quan viên dẫn đường phía trước, giọng ý tứ sâu xa: "Ôm được đùi Ngụy công khi nào thế?"

"Ngụy công chủ động triệu kiến ta." Hứa Thất An tỏ vẻ vô tội.

Lý Ngọc Xuân khẽ vuốt cằm, không có không vui, cũng không truy vấn.

Tư chất Giáp thượng, là Ngụy công tự mình đánh giá. Ngài ấy cố ý tài bồi Hứa Thất An, đúng là bình thường.

Lý Ngọc Xuân đã nghĩ thông chuyện này từ lâu, trong lòng chẳng cảm thấy gì, không hề thấy bất mãn hay ghen ghét khi cấp dưới vượt mặt mình.

Thứ nhất, tư chất Giáp thượng đáng được tài bồi, được Ngụy công chú ý là chuyện tất nhiên. Tiếp theo, Hứa Thất An là thuộc hạ đồng la của ông ta.

Có mối quan hệ này, ông còn ước Hứa Thất An đi lên càng cao càng tốt.

Quan viên dẫn họ tới một giá sách: "Đao phổ có tổng cộng bốn trăm linh bảy bộ, tất cả đều ở chỗ này."

Thấy hai người Hứa Thất An gật đầu, hắn lui ra ngoài.

Lý Ngọc Xuân nhìn Hứa Thất An, cướp lời hỏi trước, cười: "Có phải muốn hỏi ta, bộ nào mạnh nhất không?"

Hứa Thất An cười "Hắc hắc".

Lý Ngọc Xuân cân nhắc: "Tuyệt học phân ra hai loại, một loại là kỹ, một loại là đạo. Thứ sau thì ngươi khỏi nghĩ. Cái trước, thì không phân mạnh yếu, vì chúng tùy người."

Hai người chậm rãi bắt đầu chọn lựa đao phổ, Hứa Thất An nhớ lời khuyên của Ngụy Uyên, không chọn những bộ đao pháp lòe loẹt.

Một lúc lâu sau, Lý Ngọc Xuân đã hơi mất kiên nhẫn: "Còn chưa hài lòng hả?"

.... Lão đại, ta quên nói với ngươi, ta có chứng bệnh sợ lựa chọn! Hứa Thất An cười khổ gật đầu.

Lý Ngọc Xuân suy nghĩ một chút, "Ngươi chờ ta một chút."

Hắn gọi quan viên tới, hỏi: "Dạo này có tuyệt học nào mới nhập kho không, loại đao phổ ấy?"

Quan viên trầm tư một lúc: "Có, mấy hôm trước Ty Thiên Giám có đưa tới mấy bộ tuyệt học, đổi lấy mấy ngàn lượng bạc."

Mấy ngàn lượng bạc.... Lý Ngọc Xuân sững người, sau đó cười: "Hứa Ninh Yến, ngươi vận khí không tệ."

Ông giải thích: "Tuyệt học mà được định giá mấy ngàn lượng bạc, thì tốt hơn hẳn đám ở trong này. Ta đoán hẳn là một bản đao pháp chi đạo không đầy đủ nào đó."

"Đạo?" Mắt Hứa Thất An sáng lên.

"Tuyệt học chứa đạo vận, bình thường đều là do võ giả cao phẩm sáng chế ra, ẩn chứa cảm ngộ võ đạo cả đời của bọn họ. Nếu muốn trở thành võ phu cao phẩm, thì không nên đụng vào loại tuyệt học này, bởi vì đó là đạo của người ta. Nhưng bản không đầy đủ thì có thể học." Lý Ngọc Xuân phân phó quan viên:

"Tìm mang tới đây."

Chỉ một chốc sau, quan viên đã cầm mấy bộ tuyệt học tới, trong đó quả thật có một bộ đao đạo tuyệt học không trọn vẹn.

《 thiên địa nhất đao trảm 》

Người đặt cái tên này không phải đồ khùng, thì là đồ hoang tưởng.... Hứa Thất An thầm nghĩ, mở quyển sách khá mỏng, đọc lời tựa đầu:

Trên đời không có thứ gì mà một đao chém không đứt, nếu có, vậy thì đề nghị của ta là bỏ chạy.

.... Hứa Thất An nhịn ý muốn ném quyển bí tịch này đi, cố kiên nhẫn mở qua trang thứ hai.

Cẩn thận đọc xong cương lĩnh, mới thấy bộ tuyệt học này nhìn cũng được.

Nếu đoán không sai, người làm ra nó là một kẻ hoang tưởng. Hắn cho rằng, bất kì vật gì trên đời cũng có thể chỉ một đao chặt đứt, bao gồm cả trời đất.

Kẻ địch cũng vậy.

Mọi chiêu thức hay chiến đấu dây dưa gì khác, đều là sự sỉ nhục võ đạo.

Ta chỉ ra một đao, không phải ngươi chết thì chính là ta chết. Đương nhiên, hoang tưởng không có nghĩa là đánh mất lý trí, trong cương lĩnh có nói, nếu gặp phải kẻ địch cường đại, thì đề nghị là chạy trốn.

Hứa Thất An yên lặng xem hết cương lĩnh, trong lòng lại đặt một cái tên mới cho bộ tuyệt học này: Tập trung một chút, đạt tới đỉnh cao!

Hắn khép sách lại, ánh mắt tỏa sáng: "Ta lấy nó."