Đại Minh Vương Hầu

Chương 195: Nữ Hồng Kiều.



Nam nhâm vì sao thích mĩ nữ? Bởi vì nữ nhân xinh đẹp có thể khiến nam nhân muốn chiếm hữu, đây là bản tính của con người, thế nhân vẫn hay nói là “háo sắc”.

Háo sắc cũng không phải chuyện nhục nhã, Tiêu Phàm đương nhiên cũng không ngoại lệ, hắn là nam nhân, nam nhân bình thường, nhìn thấy mĩ nữ liền xúc động.

Bất quá, vị mĩ nữ kia trên trán ghi rõ ba chữ “Mĩ nhân kế” thì dù háo sắc Tiêu Phàm cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hắn trước nghĩ tới, Chu Lệ đưa vị mĩ nữ kia cho hắn, đến cùng tác dụng gì? Nghĩ muốn mượn sức mình, hay là nghĩ muốn mê hoặc mình?

Hai loại đều có khả năng, Tiêu Phàm đã không phải ăn mày Giang Phổ huyện năm đó, nay hắn đã là quyền thần nắm đại quyền triều đình. Chu Lệ không dám không coi trọng, dâng mĩ nữ tỏ tâm ý là chuyện rất bình thường.

Tiêu Phàm luôn cảm thấy Chu Lệ có bí mật không thể cho ai biết, trong lòng đối với vị mĩ nữ này tự nhiên cũng thêm đề phòng.

Nữ nhân này như củ khoai vừa nướng chín, ném không được, không ném thì phỏng tay, Tiêu Phàm rối rắm cực kỳ, hắn nghiêm trọng hoài nghi Chu Lệ đưa mĩ nữ cho hắn là khiến hắn rối rắm, nghĩ nhiều mệt chết, như vậy là đã báo được thù.

Nữ nhân rất đẹp, cho dù nàng giờ phút này còn hôn mê, vẫn kiều diễm ướt át, câu hồn người ta.

Tiêu Phàm không phải thánh nhân, đối mặt mĩ nữ như thế, hắn đương nhiên khẽ tâm động. Nếu là kiếp trước, là thanh niên chờ việc không quyền không thế nửa đêm ra đường làm cướp, đừng nói tam thê tứ thiếp, dù là cô nàng mặt rỗ cũng không thèm nhìn mặt hắn, nào như bây giờ, trong nhà có hai lão bà là quận chúa cao quý, ra ngoài có người dâng mĩ nữ cho, say mộng cùng mĩ nữ, tỉnh quyền khuynh thiên hạ, đại trượng phu không thể một ngày không nắm quyền, lời này thật có đạo lí.

Chắp tay, Tiêu Phàm cười nói:
- Vương gia, vị này...

Chu Lệ ha ha cười nói:
- Nàng này tên là Trương Hồng Kiều, vốn là người Mân huyện, từ nhỏ phụ mẫu đều mất, thân thế đáng thương, được dì nuôi nấng, từ khi hiểu chuyện đã khổ luyện cầm kỳ thi họa, vì sinh kế bất đắc dĩ rơi vào phong trần, đến Bắc Bình mưu sinh, vì kỳ mạo song tuyệt mà rất được quan lại phú thương Bắc Bình truy đuổi, sau danh khí lớn dần, người thường không mất thiên kim khó thấy mặt...

Tiêu Phàm giật mình:
- Thì ra vị cô nương này là hoa khôi?

Chu Lệ cười nói:
- Không sai, nàng đúng là hoa khôi, nhưng mà nàng rơi vào phong trần thật là bất đắc dĩ, hơn nữa mấy năm qua giữ mình trong sạch, đến nay vẫn là thanh quan nhân, Tiêu đại nhân thiếu niên đắc chí, phong lưu phóng khoáng, bổn vương đưa nàng vì Tiêu đại nhân làm ấm giường, đỡ tịch mịch, xin đừng cự tuyệt...

Tiêu Phàm nháy mắt nói:
- Người khác xuất thiên kim còn không thấy được mặt nàng, Vương gia sao dễ dàng đưa cho hạ quan như vậy? Bao nhiêu bạc có thể mua lại nàng chứ?

Chu Lệ mỉm cười, trên mặt hiện lên vài phần ngạo nghễ:
- Bổn vương không cần bạc, đây là Bắc Bình, bổn vương nói không ai dám phản đối.

Tiêu Phàm tự đáy lòng bội phục nói:
- Vương gia hảo khí phách.

Tiêu Phàm rốt cục vẫn phải sai người đem Trương Hồng Kiều vào hành dinh khâm sai.

Hắn không quan tâm vị mĩ nữ kia có phải Chu Lệ phái tới bên cạnh hắn làm nội ứng hay không, thế giới của nam nhân không thể thiếu nữ nhân tham dự nhưng nữ nhân không có khả năng quyết định thế giới nam nhân. Nếu Chu Lệ nghĩ mĩ nhân kế có thể làm gì được hắn thì quá coi thường Tiêu Phàm hắn rồi.

Trên đường quay về hành dinh Trương Hồng Kiều vẫn nằm yên không nhúc nhích trên xe ngựa.

Tiêu Phàm cùng Thái Hư cùng Phương Hiếu Nhụ cùng nhau hướng Chu Lệ cáo từ, sau đó ba người cưỡi ngựa rời Bách hoa lầu.

Thái Hư nhìn xe ngựa phía trước, nét mặt già nua tràn đầy các loại hâm mộ ghen tị, chậc chậc hai tiếng, chua chát nói:
- Khó trách trên đời luôn nhiều người muốn làm quan, thì ra làm quan chỗ tốt nhiều như thế, ăn uống chùa còn có đại mĩ nữ đưa về, thật khiến người ta hâm mộ...

Tiêu Phàm trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta đem nàng về nhà để ngủ cùng nàng? Nàng là một quân cờ của Yến vương, không thể chạm vào được.

Thái Hư hừ nói:
- Có cái gì không đụng được? Đạo gia mặc dù không hiểu ân ân oán oán trong triều đình, nhưng một nữ nhân thì gây ra được sóng gió gì?

Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Chớ xem thường nữ nhân, nữ nhân gây sóng gió uy lực không nhỏ, biết khuynh quốc khuynh thành nghĩa gì không? Bao Tự, Tây Thi, Đắc Kỉ, Lữ Trĩ, sóng gió mà những nữ nhân này gây ra, còn hơn nam nhân nhiều...

Thái Hư con mắt vòng vòng, nói:
- Nói như thế, ngươi không định ngủ cùng nàng?

- Đương nhiên không được ngươi có thể yên tâm ngủ cùng một nữ nhân nửa đêm có thể đâm ngươi một đao sao?

- Đạo gia đương nhiên yên tâm...
Thái Hư buột miệng.

- Cái gì?

Thái Hư nét mặt già nua đột nhiên cười nịnh nọt lấy lòng, nói:
- Ngươi đã không cần nàng, thì đưa cho bần đạo đi, bần đạo gần đây cảm giác đan điền có một tia khí cơ, có dấu hiệu phi thăng, vừa lúc thiếu đan lo song tu, nàng có tư chất thượng gia, lại còn là thanh quan nhân...

Tiêu Phàm ngạc nhiên mở to mắt:
- Sư phụ, ngươi đã hơn một trăm ba mươi tuổi, ngươi muốn nàng?

Thái Hư trừng mắt, hừ nói:
- Hơn một trăm ba mươi thì thế nào? Bần đạo còn cảm giác mình đang thanh niên a...

Tiêu Phàm bĩu môi nói:
- Sư phụ ngươi cũng đừng nói đến lãng phí thanh xuân nhá, ngươi mùa đông cũng qua hết...

Thái Hư chọc tức:
- Ngươi... Nghiệt đồ ngươi không cần nàng, lại không đem nàng cho ta, đây chẳng phải là lãng phí sao?

Tiêu Phàm liếc xéo hắn, thong thả nói:
- Ta cho dù nuôi không nàng bên người cũng sẽ không để lão cầm thú ngươi đụng đến nàng, vứt tâm tư ấy đi.

Thái Hư cả giận:
- Nghiệt đồ nghiệt đồ, lão đạo ta thì lẻ loi hiu quạnh, ngươi thì chiếm hết mĩ nữ thiên hạ, bần đạo tìm đâu sư nương cho ngươi chứ? Há ngươi cho rằng ta là kẻ dư thừa...

Tiêu Phàm an ủi vỗ vai Thái Hư, rất thành khẩn nói:
- Sư phụ ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy, ngươi cho là ngươi là dư thừa, kỳ thật...

- Cái gì?
Thái Hư hai mắt sáng.

Tiêu Phàm nhức đầu:
- ... Ngươi thật đúng là dư thừa.

Chu Lệ đứng ở cửa Bách hoa lầu, mặt mỉm cười nhìn đoàn người Tiêu Phàm đi xa, đến khi khuất bóng không thấy đâu, vẻ mặt hắn biến thành nụ cười lạnh độc ác.

Quay đầu nhìn Đạo Diễn, Chu Lệ nhíu mày nói:
- Tiên sinh, vừa mới xảy ra chuyện gì vậy? Sao ngươi biến thành bộ dạng này?

Đạo Diễn da mặt co rút lại, nghiêm mặt nói:
- Đừng nói nữa, cái lão tạp mao kia trời sinh không thể gặp hòa thượng, bần tăng đứng ngoài cửa nghe mọi người nói chuyện, đột nhiên lão tạp mao kia xông đến...

Chu Lệ lau mồ hôi:
- ... Tiên sinh lại chịu khổ.

- Quên đi, Vương gia, bần tăng hiện tại bị đánh đã thành quen...
Đạo Diễn u oán nói.

- Tiêu Phàm vừa chết, bổn vương nhất định bắt lão tạp mao kia giao cho ngươi. Chu Lệ an ủi nói.

Đạo Diễn mừng rỡ, cảm kích nói:
- Cảm tạ đại ân vương gia.

Dừng một chút, Đạo Diễn nghiêm mặt nói:
- Vương gia, Trương Hồng Kiều kia, chỉ sợ kéo không được Tiêu Phàm mấy ngày, kế mượn đao giết người phải tiến hành nhanh chút mới được.

Chu Lệ gật đầu nói:
- Không sai, bổn vương đã hạ lệnh cho Trương Ngọc suất quân vào đại mạc tìm thời cơ gây chiến rồi...

Đạo Diễn cười nói:
- Thám báo gần đây báo về bắc nguyên Khôn Thiếp Mộc Nhi Hãn cùng Khất Nhi Cát Tư bộ lĩnh Quỷ Lực Xích không hợp, Quỷ Lực Xích cùng A Tô đặc biệt kết minh với bộ lĩnh A Lỗ Thai, bắc nguyên hoàng đế Khôn Thiếp Mộc Nhi Hãn thế lực nhỏ, nội bộ thảo nguyên lục đục, chỉ sợ sẽ có kịch biến...

Chu Lệ thở dài:
- Bắc nguyên thế yếu, còn nội chiến tranh quyền, tình thế có lợi cho Đại Minh, bổn vương có cơ hội tốt vô cùng...

Đạo Diễn cười nói:
- Hôm nay bên trong thảo nguyên loạn, cũng cho Vương gia cơ hội trừ bộ kẻ thù tốt vô cùng...

Chu Lệ phi thường âm trầm nở nụ cười.

- Truyền lệnh, mệnh Trương Ngọc suất bộ tức khắc ra Sơn Hải Quan, thấy bộ lạc Mông Cổ nào liền tiêu diệt toàn bộ.

- Dạ!

Dừng một chút, Chu Lệ híp mắt cười nói:
- Còn Tiêu Phàm sao, ... Ân, hãy để cho hắn phong lưu mấy ngày, để cho hắn biết, khâm sai triều đình không phải dễ làm như vậy "

Quân lệnh truyền lệnh sau nửa canh giờ, Yến Vương phủ cửa sau lặng yên mở, Trương Ngọc một người một ngựa ra khỏi thành, đến địa doanh Tây Giao.

Giới Thai tự, hành dinh khâm sai.

Phương Hiếu Nhụ vỗ râu nhíu mày nói:
- Tiêu đại nhân, lão phu từng nghe ngươi cùng Yến Vương tại kinh sư kết oán sâu, hôm nay lại tặng ngươi mĩ nữ, là có ý gì?

Tiêu Phàm cười nói:
- Ta là nam nhân bình thường, trong tay hơi có chút quyền lực, bộ dạng cũng có chút anh tuấn, Yến vương đưa nữ nhân cho ta, thật sự là chuyện rất hợp lý...

Phương Hiếu Nhụ hừ nói:
- Ngươi thật nghĩ như vậy?

Tiêu Phàm thở dài nói:
- Được rồi, ta biết Yến vương có mục đích khác, chuyện này khẳng định có âm mưu...

- Ngươi cùng lão phu nói qua, lần này tới Bắc Bình, Yến vương tất sẽ nghĩ cách hại ngươi, ngươi đã nghĩ ra chưa?

Tiêu Phàm nghĩ nghĩ, đột nhiên khuôn mặt tuấn tú nổi lên vài phần vẻ kinh sợ, hắn vỗ án, giận tím mặt nói:
- Yến Vương hảo độc kế.

Phương Hiếu Nhụ hoảng sợ, vội vàng nói:
- Ngươi đã nghĩ ra hắn dùng cách gì hại ngươi?

Tiêu Phàm da mặt co rút lại, gương mặt tuấn tú vặn vẹo không thành dạng, cắn răng nói:
- Độc kế!

- Là gì?

Tiêu Phàm nhìn hắn một cái, bực tức nói:
- Hắn đưa ta mĩ nữ, khẳng định muốn ta vì nàng tinh tẫn nhân vong, khâm sai tại Bắc Bình hoang dâm mà chết, truyền về kinh sư chỉ khiến mọi người lo che giấu chứ nào dám trách cứ Yến vương?

Phương Hiếu Nhụ há to miệng, chần chờ nói:
- Này...

Tiêu Phàm ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, nói:
- Phương đại nhân, ngươi cảm thấy ý nghĩ của ta có đạo lý không?

- Này... Có vẻ như... Đại khái... Có lẽ đi.
Phương Hiếu Nhụ lau mồ hôi.

Tiêu Phàm nghe vậy kiên định phán đoán, không được cười lạnh nói:
- Nghĩ muốn đào làm ta? Không có cửa... Chẳng lẽ ta không biết xài ngón tay hay dưa chuột sao?

Phương Hiếu Nhụ đầy mặt ác hàn: "... ..."

Hung hăng vung tay áo, Tiêu Phàm đi thẳng về sương phòng bên trái hành dinh.

- Ta sẽ đi gặp nàng.

Trương Hồng Kiều dần dần tỉnh dậy, phát hiện mình nằm ở trên giường.

Trương Hồng Kiều cả kinh, theo bản năng sờ khắp thân mình một phen, phát hiện quần áo còn nguyên, thân thể không có gì không thoải mái mới nhẹ nhàng thở ra.

- Ngươi đã tỉnh?
Một giọng nói đột ngột vang lên.

Trương Hồng Kiều "Nha" một tiếng kinh hãi, quay đầu nhìn lại, đã thấy vị khâm sai anh tuấn trẻ tuổi đang ngồi nhìn chén trà đến xuất thần bên kia phòng.

Trương Hồng Kiều tuy là xuất thân phong trần, nhưng vẫn chỉ bán nghệ không bán thân, chưa bao giờ chung phòng với nam nhân xa lạ, tức thì liền xấu hổ đỏ mặt. Lại nghĩ đến hôm nay mình như món hàng bị đưa đi, từ nay thành người của người ta, mặt lại buồn bã.

Thái Hư một chưởng kia thu hồi đại bộ phận lực đạo, cho nên nàng chỉ bị khiếp sợ ngất đi, chứ thân thể không có gì đáng ngại.


Lấy lại bình tĩnh, Trương Hồng Kiều đứng dậy xuống giường đi đến trước mặt Tiêu Phàm, thong dong bình tĩnh thi lễ, nói:
- Ta Trương Hồng Kiều, gặp qua khâm sai Tiêu đại nhân, vừa rồi trên yến hội mất lễ phép, mong rằng đại nhân thứ lỗi.

Tiêu Phàm lúc này mới cẩn thận quan sát nàng, thấy nàng đúng là tuyệt sắc giai nhân, quả nhiên danh bất hư truyền.

Chu Lệ tặng một phần đại lễ nha.

Tiêu Phàm khẽ có chút động lòng, trong lòng thở thật dài, nếu nàng không phải ôm mục nào đó đến bên cạnh mình thì thật là tốt biết bao, rõ ràng giữa nam nữ thuận lý thành chương ở giữa lại xen lẫn nhiều chuyện dơ bẩn làm người ta mất hứng.

Nhíu lông mày, Tiêu Phàm thu hồi ánh mắt dò xét nàng, thản nhiên nói:
- Ngươi tên là Trương Hồng Kiều?

- Đúng vậy.

- Thứ cho ta đường đột, tên này... Dường như có chút lạ.

Trương Hồng Kiều xinh đẹp cười, nói:
- Rất nhiều người cũng cảm thấy quái lạ, ta tên thật Trương Tú Phân, vì gia hương Mân huyện có một cây cầu tên là Hồng Kiều, ta rời khỏi quê hương, đau khổ cô độc, vì không quên gốc nên lấy Hồng Kiều làm tên, để vơi nỗi nhớ nhà.

Tiêu Phàm hứng trí đánh giá nàng, Trương Hồng Kiều thấy hắn vô lễ như thế, mặt lại đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu.

- Hồng Kiều cô nương, Yến vương đã nói gì với ngươi không?
Tiêu Phàm mỉm cười.

Trương Hồng Kiều ảm đạm thấp giọng nói:
- Vương gia nói, sau... Ta chính là người của đại nhân, sau này đại nhân đối với ta là thương tiếc hay là đánh chửi, cũng tùy ngài...

Thấy bộ dạng u oán của nàng, Tiêu Phàm không nhịn được than thở, mĩ nữ chính là mĩ nữ, một cái nhăn mày một tiếng cười, hoặc buồn bã hoặc hồn nhiên, bất luận biểu tình gì cũng quyến rũ, câu hồn như thế, Họa Mi và Giang Đô không phong tình như vậy được.

Đáng tiếc a, nếu nàng không phải có mưu đồ khác thật là tốt biết bao...

Cắn đầu lưỡi, Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, thoáng khinh bạc cười nói:
- Hồng Kiều cô nương là hi vọng ta thương tiếc ngươi, hay là đối với ngươi vừa đánh vừa mắng đây?

Trương Hồng Kiều xấu hổ đỏ mặt, thấp giọng nói:
- Ta là một người số khổ, đương nhiên hi vọng đại nhân đối với ta thương tiếc chút...

Tiêu Phàm nháy mắt cười nói:
- Thương tiếc ngươi đương nhiên không thành vấn đề, ngươi biết nên hầu hạ ta như thế nào sao?

Trương Hồng Kiều khuôn mặt xinh đẹp đỏ như máu, nghe vậy đầu vùi thấp như muốn chôn vào bộ ngực đầy đặn vậy.

Qua thật lâu, Trương Hồng Kiều thấp giọng “ân” một tiếng.

Nữ nhân chốn phong trần, không thoát khỏi ngày này, Trương Hồng Kiều sớm đã có chuẩn bị tâm lý.

Trong lòng đau khổ buồn bã u u thở dài, Trương Hồng Kiều giống như mang theo một loại dũng khí quyết tuyệt, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng ánh mắt Tiêu Phàm.

Kháng cự không được vận mạng an bài, vậy nhận mệnh đi, thủ thân như ngọc thì thế nào? Danh chấn Bắc Bình thì thế nào? Trong mắt quý nhân, mình bất quá chỉ có chút đẹp mà thôi.

Trương Hồng Kiều cười khổ, may mà người mình lần đầu tiên là hiến tặng cho là nam nhân anh tuấn, không phải lợn mập nào đó, đây cũng là may mắn trong bất hạnh đi?

Bàn tay mềm nhẹ nhàng đưa lên, ngón trỏ khẽ nhấc, một nút áo bung ra.

Trương Hồng Kiều nở nụ cười chức nghiệp đầy quyến rũ:
- Đại nhân có muốn biết ta hầu hạ người thế nào không?

Tiêu Phàm mắt tỏa sáng, thấy cổ áo nàng mở rộng, xương quai xanh ẩn hiện câu dẫn người như vậy...

- Ngươi... Ngươi đứng lại đừng tới đây.
Tiêu Phàm cố gắng làm mình bình tĩnh lại, sau đó hung hăng vỗ bàn, mặt biến sắc nói:
- Hồng Kiều cô nương, ngươi quá coi thường ta, ta chẳng lẽ là loại háo sắc vậy sao?

Trương Hồng Kiều ngẩn ngơ, lại vội vàng nói:
- Tiêu đại nhân, ta... Mặc dù rơi vào phong trần, nhưng vẫn sạch sẽ, chưa từng bị bất kì nam nhân nào chạm qua...

- Câm miệng, thế thì sao? Ta đã bảo ngươi làm thế sao? Ngươi coi ta là ai chứ? Dù ta trẻ tuổi nhưng mang bầu chính nghĩa, sắc đẹp không làm loạn mắt, ngươi biết người vừa thấy gái đã muốn nhảy lên giường gọi là gì không?

Trương Hồng Kiều nói:
- ... Là cái gì?

- Khỉ.
Nói xong, Tiêu Phàm đại nghĩa lẫm nhiên vung tay áo, mang theo vài phần tức giận đi ra khỏi phòng.

Trương Hồng Kiều mắt tỏa sáng, đời này đã gặp quá nhiều nam nhân, đức hạnh họ ra sao, nàng rất rõ, vị Tiêu địa nhân này thực sự khác người?

Trương Hồng Kiều khóe miệng lặng lẽ cong lên, có lẽ, cuộc đời khốn khổ của nàng, thực gặp quý nhân liền đổi mệnh...

Lao ra cửa phòng vài bước, Tiêu Phàm liền hối hận.

Vừa rồi, có phải có chút trang bức? Vội vàng thế nữ nhân có thể cho rằng ta liệt dương không? Đây là nhục nhã vô cùng a.

Làm sao bây giờ?

Quay lại.

Cho dù không làm việc kia với nàng, nhưng phải để nàng thấy, ta không phải là không thể.

Ý đã quyết, Tiêu Phàm lại xoay người trở lại.

Phanh.

Hung hăng đẩy cửa phòng ra, Tiêu Phàm hai mắt trợn lên, khí vương bá nồng nặc tỏa ra.

Trương Hồng Kiều không nghĩ tới Tiêu Phàm đi còn quay lại, tức khắc bị dọa đến lui về sau một bước.

Hai người thẳng hơi giật mình đứng nhìn nhau, thật lâu không nói gì.

Không biết qua bao lâu, Tiêu Phàm cười, chỉ chỉ mâm hoa quả trên bàn, ôn hòa cười nói:
- Đói bụng chưa?

- A? ... Ta, ta không đói bụng.
Trương Hồng Kiều vội vàng lắc đầu.

Tiêu Phàm mất hứng nói:
- Hôn mê lâu như vậy, sao có thể không đói bụng chứ? Nhất định đói bụng, đến, ăn một quả chuối tiêu...

Nói xong Tiêu Phàm bẻ một quả chuối tiêu, cười nhìn chằm chằm vào nàng, giống như cầm que kẹo dụ tiểu lô li đi xem cá vàng...

Trương Hồng Kiều mờ mịt, thấy bộ dạng Tiêu Phàm không để cho người ta từ chối, đành do dự nhân lấy.

- Đến, ăn, ăn cho ta xem...
Tiêu Phàm cười thuần khiết như thiên sứ.

Trương Hồng Kiều bất đắc dĩ thở dài, bàn tay mềm chậm rãi lột vỏ chuối ra.

Miệng khẽ mở, chậm rãi định cắn miếng nhỏ, Tiêu Phàm vội ngăn nàng lại:
- Chậm đã, ăn gì cũng phải từ từ, kẻo nghẹn, từ từ ăn... Ân, trước liếm một chút, thử mùi vị...

Trương Hồng Kiều buồn bực, lại đành phải nghe theo.

Tiêu Phàm ánh mắt dần phát sáng, có chút vội vàng nói:
- Đúng, cứ như vậy, từ từ liếm, ân, liếm cẩn thận một chút...

Trương Hồng Kiều: "... ..."

- Lại bỏ vào miệng... Đừng cắn, để vào như thế, ân... Chính là như thế.

- Chậm một chút, đẩy sâu vào thêm một chút...

Trương Hồng Kiều miệng ngậm một vật, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

- Sâu hơn một chút, a... Cứ như vậy... A, thật là thoải mái a.
Tiêu Phàm ra thỏa mãn rên rỉ.

Trương Hồng Kiều: "... ..."

... ...

... ...

- Tốt lắm, đừng ăn vội ăn vàng, không tốt.
Tiêu Phàm đột nhiên biến sắc, sau đó đứng lên.

Dưới ánh mắt khó hiểu của Trương Hồng Kiều, Tiêu Phàm nghênh ngang đi ra, đi tới cửa, Tiêu Phàm đột nhiên xoay người, vẻ mặt chính khí nghiêm nghị nói:
- Hồng Kiều cô nương, bản quan lặp lại lần nữa, ta rất nghiêm chỉnh, không phải người như ngươi tưởng tượng.

Nói xong, Tiêu Phàm tiêu sái xoay người, tiểu đệ ngẩng cao đầu tiêu sái đi ra ngoài.

Trương Hồng Kiều hai mắt trợn trừng, qua thật lâu mới phục hồi, khuôn mặt khẽ đổ, không biết là xấu hổ hay tức giận. Khẽ cắn răng, nàng nhìn ra cửa khẽ gắt:
- Thực... Thật không biết xấu hổ còn tưởng rằng hắn là quý nhân, thì ra là tiện nhân.