Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 8: Một nụ cười



Việc Tiết Thanh té xuống nước chỉ là chuyện ngoài ý muốn cỏn con, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là đi học lại. Chỉ bị đám thiếu niên trong thành cười trêu.

“Ta thấy nên đề nghị Tam Lang học bơi lội… Đừng có lúc nào cũng kiểu thư sinh yếu ớt.” Sở Minh Huy cầm cuốn sách quạt quạt, nhìn Tiết Thanh đang ngồi viết chữ.

Liễu Xuân Dương ngồi một bên liếc hắn một cái, thư sinh yếu ớt, ha ha.

Tiết Thanh cười, nói: “Sau này học sau. Giờ không được. Mẹ ta sợ quá, không cho ta đụng vào nước, chứ đừng nói tới bờ sông.” Nói tới đây liền cất cao giọng: “Muốn rửa tay thì để mẹ đi múc nước cho…”

Còn chưa kịp dứt lời, Noãn Noãn nhảy vào từ ngoài cửa: “Thiếu gia để em, cậu đừng có đi.”

Trường Liên Đường cất giọng nói: “Không cần đâu Noãn Noãn, ta không rửa.”

Nghe vậy, Noãn Noãn vâng rồi lại ngồi xuống.

Tiết Thanh cười nói: “Thấy chưa, ngay cả vạc nước còn không cho ta tới gần.”

Đám thiếu niên cười ồ lên. Tiết Thanh giơ cuốn sách trong tay, nói: “Vẫn phải tiếp tục học.”

Vì vậy đám thiếu niên ngừng cười đùa, người thì đọc sách, người thì thào nói chuyện với nhau.

Trương Liên Đường ngồi xuống bên cạnh Tiết Thanh, nhìn nàng.

Tiết Thanh không ngẩng đầu, chỉ nói: “Có gì cứ nói đi.”

Trương Liên Đường hạ giọng nói: “Vì làm thơ, không đến mức đó chứ? Có chuyện gì phải không?”

Tiết Thanh ngẩng đầu lên nhìn hắn, không nói gì.

Trương Liên Đường nói tiếp: “Người cẩn thận như ngươi, không thể nào trượt chân được.”

Tiết Thanh cười, nói: “Ngươi đề cao ta quá rồi. Ta ấy à, tuy luôn anh minh nhưng cũng có lúc mắt mù mà ngã chứ.”

Trương Liên Đường cũng cười, nói: “Còn tự giễu?” Nhưng không truy vấn nữa: “Có việc nhớ nói.”

Xong bèn về chỗ mình ngồi, cất cuốn sách trên tay đi: “Đọc xong chưa? Mọi người mau nói xem, bài văn này của Nhiếp thủ khoa phá đề lập ý ở chỗ nào vậy?”

Đám thiếu niên ngồi trong nội đường liên tục phát biểu. Có người gạn đục khơi trong, có kẻ tỉnh táo, hoặc khen ngợi, hoặc phản bác. Ồn ào náo nhiệt, sức sống tràn đầy. Tiết Thanh nắm bút, chăm chú.



“Thanh Tử thiếu gia!”

Vừa bước lên đỉnh núi, Tiết Thanh nghe có người gọi mình từ phía sau. Nàng quay đầu nhìn, thấy một thiếu niên mặt đầy vui mừng ngoắt nàng. Là một học sinh ở trường xã, nhưng không quen.

“Thật trùng hợp, Thanh Tử thiếu gia cũng thích lên đỉnh núi đọc sách à?” Hắn vui vẻ nói, lại tự giới thiệu bản thân.

Tiết Thanh mỉm cười đáp lễ, nói: “Chỉ dạo quanh mà thôi.” Rồi đi sang một phía: “Không quấy rầy huynh.”

Thiếu niên cười, nói không quầy rầy gì cả nhưng cũng không giữ nàng lại.

Tiết Thanh đi sang một bên, nhìn về phía xa xa. Thành Trường An được thu hết vào trong tầm mắt. Bốn phía của thành nối với bốn phía đông, tây, nam, bắc. Phía bên kia là kinh thành. Phía tây có biên giới với Tây Lương, có đường thủy, đường bộ… Nhận ra có ánh mắt nhìn mình, Tiết Thanh quay đầu, thấy thiếu niên ban nãy đang ở bên kia nhìn nàng. Thấy nàng nhìn sang, bèn nhiệt tình vẫy vẫy quyển sách trong tay. Tiết Thanh cười với hắn, quay người xuống núi.

Trùng hợp? Giờ nhìn ai, Tiết Thanh đều không thấy là trùng hợp. Ngay cả mẹ của mình còn biến thành Qua đại nhân, có gì là không thể.



Ban đêm, ngọn đèn dầu trong nhà tranh vẫn sáng như trước, tiếng nổ lép bép vang lên.

Tiết Thanh ngẩng đầu lên nói: “Không rảnh rỗi, đánh cái gì?”

Tứ Hạt tiên sinh gượng cười hai tiếng, nói: “Trượt tay!” Thấy Tiết Thanh không tiếp tục lý luận, chỉ cười.

Kỳ thực Tiết Thanh rất ít khi cười. Đứa trẻ này là người hướng nội, hoặc là không có cảm xúc? Tứ Hạt tiên sinh có vài phần đề phòng: “Con cười cái gì?”

Cười bản thân không có tương lai, thi thoảng Tứ Hạt tiên sinh lại thốt ra vài từ hiện đại. Người khác nghe xong sẽ chẳng hiểu gì, nhưng thật ra ông ta là người hiểu mình nhất. Cho tới nay cũng chỉ có ở trước mặt ông ta, nàng mới thấy thoải mái nhất. Nếu mình chỉ là Tiết Thanh thì tốt rồi… nghĩ thế, nàng lại tự giễu cợt bản thân. Người trưởng thành đừng có than vãn như vậy. Nếu mình chỉ là Tiết Thanh, sao có thể quen được Tứ Hạt tiên sinh. Thật cho rằng trời sẽ tùy tiện rớt xuống cái bánh nóng, ông trời kính trọng ngươi sao.

Mà hiện giờ phiền toái nhất chính là vị Tứ Hạt tiên sinh này. Võ công của ông ta rất cao cường, khó lường, khó thoát được.

Tiết Thanh cười nói: “Tiên sinh không phải căng thẳng như thế làm gì. Con nhất định có thể khiến người ta kinh ngạc khi tham gia kỳ thi phủ lần tới.”

Cho là ta thất thần là vì lo lắng chuyện này sao? Tứ Hạt tiên sinh hừ hừ, nói: “Con nghe nói tới câu này chưa? Bản thân quan tâm cái gì thì mới nhìn thấy cái đó. Rõ ràng là con lo lắng…” Nói xong bèn gõ thước: “Mau chép đi. Đừng tưởng đọc được vài quyển sách của thủ khoa là có thể vô lo vô nghĩ. Đám ngu xuẩn kia viết…”

Tiết Thanh cúi đầu, nói: “Tiên sinh, người như vậy là không tốt, đừng có lúc nào cũng coi thường người khác. Các vị thần như chúng ta càng phải yêu lấy người trần tục.”

Tứ Hạt tiên sinh ngẩn ra, rồi ôm bụng cười ha hả.

“Xí, thật là mặt dày… Ở đó mà thần, một tên ăn hại bắt cá còn rơi xuống nước…”

“Rơi xuống nước chưa chắc đã là ăn hại… Đã nói rồi, con là vì cứu một tên ăn hại khác…”

“Đừng nói chuyện này. Nửa đêm hôm trước, lúc trời mưa to, đám người Quách gia chạy tới, báo hại ta không thể không đội mưa lên núi trốn. Mục đích của con là gì?”

“Tiên sinh, chắc con quên đóng cửa sổ, sợ ướt hết phòng… Con nào biết ngài đang tìm “ôn nhu hương” ở chốn nào…”

“Hừ… còn nhỏ… mà đã học được mấy cái thứ vớ vẩn này rồi…”

Bên trong nhà tranh, tiếng cãi nhau không ngừng vang lên.



Chuyện Tiết Thanh rơi xuống nước cũng đến tai Thanh Hà tiên sinh. Ông lập tức tới tìm Chu tiên sinh, hỏi han biểu hiện gần đây của Tiết Thanh.

Chu tiên sinh nói: “Thiếu niên mà, khó tránh lắm… Nhưng học rất chăm chỉ. Sáng nào cũng tới học. Bài văn gần đây nhất đã tiến bộ hơn hẳn. Việc qua vòng thi phủ là không thành vấn đề. Bên phía Tri Tri đường kia cũng chỉ truyền đọc một vài sách luận của đám thủ khoa.” Sắc mặt đầy thỏa mãn: “Đứa trẻ này rất khá, không hề có chỗ nào không tốt.”

Dường như chuyện đi học ở Song Viên chưa bao giờ xảy ra vậy.

Thanh Hà tiên sinh lắc đầu. Đứa trẻ như vậy mới khiến người ta lo lắng. Bởi vì ngươi không thể nào biết nàng ta đang nghĩ gì, tiếp theo sẽ làm ra chuyện gì. Vì vậy ông lập tức ra lệnh cấm học sinh trong trường không được ra bờ sông chơi. Lời dặn dò vốn chỉ do bậc phụ huynh dành cho con em lần đầu tiên xuất hiện tại trường xã.

Trương Liên Đường cười với Tiết Thanh: “Ngươi dọa cho trường xã sợ chết khiếp. Một ngọn gió thổi một cọng cỏ lay thôi cũng khiến cả trường sống không yên. Không biết Thanh Hà tiên sinh có hối hận khi nhận tên học sinh nhà ngươi không.”

Theo ước định trước đó, Tiết Thanh phải vượt qua thi huyện thì mới được bái Thanh Hà tiên sinh làm thầy. Nay thi huyện đã qua, Thanh Hà tiên sinh lại không thực hiện lời hứa, nói là để tránh ảnh hưởng tới thi phủ nên tạm thời cho đi theo Chu tiên sinh đã, bao giờ thi phủ xong thì mới theo Thanh Hà tiên sinh học tập.

Tiết Thanh cười ngại ngùng: “Liên Đường thiếu gia quá khen rồi.”

Trương Liên Đường cầm quạt gõ đầu nàng, nói: “Đừng cảm ơn, ngươi xứng đáng.”

Tiết Thanh cười tránh né, lại tới gần, hạ giọng nói: “Gần đây có tiện mang đồ tới kinh thành không? Có nhiều thương khách vãng lai không?”

Trương Liên Đường ừm một tiếng, nói: “Thuận tiện chứ.”

Tiết Thanh nói: “Mấy ngày nay rảnh quá nên ta muốn đi các cửa hàng xem có gì phù hợp… Lúc trước ta từng nói rằng đỗ thi huyện là sẽ cùng nàng chúc mừng.”

Nàng này là ai, Trương Liên Đường biết, mỉm cười gật đầu: “Ngươi cứ đi đi, còn lại để ta lo.” Lại cười nói: “Cái gì cũng mang hộ được, chỉ cần không phải là ngươi là được.”

Tiết Thanh nhìn hắn cười ha ha, khoát tay rồi thong thả bước đi.