Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 9: Tiếp tục



Chờ đến ngày về, lúc vào thành, Tiết Thanh dẫn Noãn Noãn đi dạo qua mấy cửa hàng, mua vài món đồ nho nhỏ từ đám thương nhân tứ xứ.

“Thứ hương liệu này được kinh thành ưa chuộng nhất đó...”

Nhìn túi hương mà Tiết Thanh đưa cho mình, Tiết mẫu cười không ngừng nhưng lại có phần đau lòng. Bà vỗ vỗ bả vai Tiết Thanh, khẽ nói: “Con ta lớn rồi... Chỉ tiếc là...” Bà nhìn chàng thiếu niên có khuôn mặt thanh tú không chút tỳ vết mà toàn thân chẳng có lấy một trang sức nào, trong khi con gái nhà người ta ai nấy đều yêu kiều như hoa như ngọc.

Con gái, ai chẳng thích chưng diện.

Tiết Thanh nói: “Mẹ nghĩ nhiều rồi... Con nghe Trương Song Đồng bảo thứ này tốt nên mới mua tặng cho mẹ.” Nàng tới gần bà rồi hạ giọng xuống: “Nhưng con có một chuyện khiến lòng rất bất an.”

Tiết mẫu vội hỏi chuyện gì.

Tiết Thanh nói: “Tháng sau sẽ tổ chức thi phủ... không biết liệu lúc đó con có qua được vòng soát người mà vào trường thi không? Không dám dối gạt mẹ, con thật muốn thi lại một lần nữa.” Nói tới đây, mắt nàng tỏa sáng: “Con cảm thấy rất có thành tựu... dù là nữ nhi nhưng con lại có thể tham gia khoa cử, còn có thể đạt được vị trí thủ khoa. Mẹ, nếu cha ở suối vàng mà biết được, chắc người sẽ vui lắm nhỉ?”

Tiết mẫu chợt rơi nước mắt. Bệ hạ mà biết chắc chắn sẽ rất vui... Mà lòng lại thấy chua xót, nếu bệ hạ còn sống, một công chúa lá ngọc cành vàng như nàng sao phải như thế này.

Tiết Thanh giật mình, vội gọi mẹ.

Tiết mẫu giơ tay lau nước mắt, xua tay và bảo: “Không sao, không sao! Mẹ… mẹ vui quá, vui quá mà! Cha con chắc chắn sẽ rất vui mừng!”

Tiết Thanh khẽ hắng giọng, rồi giơ tay giúp Tiết mẫu lau nước mắt, nói: “Đương nhiên nếu lúc đó mà không được thì chúng ta cứ làm như lúc trước đã bàn đi.”

Tiết mẫu gật đầu, nghẹn ngào: “Ừ... ừ... Thế nào cũng được! Thanh Tử giỏi nhất!”

Đang lúc buồn rầu, bỗng vang lên tiếng Noãn Noãn rút củi rầm rầm và tiếng con bé gọi thiếu gia.

Tiết Thanh đi ra, thì thấy Noãn Noãn đang giơ một cây gậy sắt.

“Tìm được rồi thiếu gia ơi, hóa ra là ở trong đống củi.” Cô bé vui mừng nói: “Còn tưởng là không tìm được cơ.”

Ngày ấy khi bị kéo về từ bờ sông, Tiết Thanh đã rút gậy sắt ra khỏi ống trúc và ném vào trong đống củi, lúc này nàng bèn mỉm cười: “Vứt đi! Giờ ta học kiếm rồi, không cần nữa.”

Trẻ con luôn thích cái mới nên Tiết mẫu không để ý, nhìn Noãn Noãn ném cây sắt vào đống củi rồi lau nước mắt đi vào bếp nấu cơm.

Trong bóng đêm nặng nề vang lên một tiếng kẹt từ cửa. Tiết Thanh mở mắt ra, nhìn phòng đã đốt hương, Noãn Noãn đang ngủ dang hết cả chân tay ở phòng bên rồi bước chân ra ngoài. Nàng đứng trong sân, hít sâu một hơi. Tiếng bước chân của Tiết mẫu đã mất hút ngoài cổng.

Đi đi, đi mà thương lượng cách để thỏa mãn tâm nguyện của đứa con gái muốn cho cha mình kiêu ngạo. Tiết Thanh quay người đi vào trong phòng ngủ của Tiết mẫu, lấy một nhúm cỏ khô và một bao thuốc bột từ trong ngực ra rồi đổ vào trong lư hương.

Lý Quang Viễn nhìn người phụ nữ đứng trong bóng tối, cố nhịn mà nói: “Nó lại gây ra chuyện gì rồi? Các người có thể giám sát nó chặt chẽ một chút? Khiến nó hiểu chuyện hơn được không?”

Tiết mẫu không thích nghe mấy lời này, bèn nắn bóp trán, giận dữ đáp: “Đại nhân à, con bé nghe lời lắm, chẳng qua đi học rồi mới gặp chuyện không may thôi.”

Đây là đang chỉ trích bọn họ? Tú tài gặp phải quân binh, có lý cũng không nói được. Không muốn tranh cãi không đâu với người phụ nữ này, Lý Quang Viễn nói: “Lần trước ngươi bỏ thuốc ta khiến suýt chút nữa gây loạn...”

Nhắc tới chuyện này, Tiết mẫu không nhịn được mà nhìn xung quanh. Nói tới mới nhớ không biết lần ấy là ai kê đơn cho bà ta? Chẳng lẽ là người của Lý Quang Viễn? Đốc đại nhân từng nói rằng đám quan văn ấy là những kẻ gian trá nhất. Bọn họ vốn thành tâm thành ý mà đám quan văn này thì lại lắm mưu mô, thủ đoạn... vội nói: “Đại nhân vu oan ta rồi, bản thân ta cũng bị bỏ thuốc... nằm mất hai ngày nay.”

Nói nghe cũng đúng, Lý Quang Viễn nhíu mày.

Tiết mẫu nói tiếp: “Không nói về chuyện này nữa! Hôm nay ta tới muốn hỏi về chuyện thi phủ. Các ngài liệu có thể làm cho con bé vào trường thi một lần nữa được không?”

Lý Quang Viễn nói: “Chuyện này ư? Bọn ta tất nhiên cũng muốn như vậy. Còn muốn làm thế nào thì phải đợi bề trên trả lời đã. Ngươi biết đó, lúc này làm gì cũng phải cẩn thận, bởi phủ Trường An mới xảy ra chuyện nên nhiều ánh mắt đang chằm chằm nhìn nơi này.”

Tiết mẫu nói: “Là phủ Trường An xảy ra việc còn không phải do mấy ông quan các ngài giải quyết không kịp...” Không đợi Lý Quang Viễn nổi cáu, bà nói tiếp: “Được rồi mà đại nhân, con bé nóng lòng tham gia thi phủ, các ngài đừng làm nó thất vọng chứ... Dù sao là các ngài bảo nó tham gia thi huyện mà.”

Đây là có ý gì? Trách bọn ta được sao? Lý Quang Viễn nhíu mày, nói: “Về chuyện này, bọn ta tự có an bày. Ngươi trông nom đứa trẻ cho cẩn thận là được.”

Tiết mẫu vâng dạ rồi thi lễ cáo từ. Nhìn bà ta biến mất trong bóng đêm, Lý Quang Viễn chau mày, lắc đầu nhưng lại thở phào một hơi. Một khi đã mong ngóng tham gia thi phủ, tất sẽ chuyên tâm học hành, không tiếp tục gây chuyện nữa, cũng tốt, cũng tốt!

Về đến nhà, thấy Tiết Thanh và Noãn Noãn đều đang chìm sâu vào giấc ngủ, Tiết mẫu mới yên tâm mà trở lại phòng mình nhưng lại khựng người lại, dường như có mùi gì đó kỳ quái... Tiết mẫu giơ tay che mũi lại, vì trong cổ tay áo của bà có một loại thuốc có tác dụng thanh tinh giải độc, liếc về đầu giường thì thấy một túi hương treo ở trên màn. Ra là thế. Đó là thứ Tiết Thanh mua... Tiết mẫu thả tay áo xuống, đi tới chỗ túi hương mà ngửi, chính là mùi này. Bà vỗ vỗ chiếc túi, rồi thổi tắt đèn, cởi áo đi ngủ.

Giấc ngủ này vô cùng ngọt ngào. Khi mở mắt ra không biết mình đang ở nơi nào, mãi tới khi thấy ánh nắng bên ngoài màn. Ánh nắng! Tiết mẫu vùng dậy, vén màn lên, lúc này mặt trời đã lên cao, cả căn phòng đều sáng ngời.

Sao lại ngủ tới tận giờ này! Tiết mẫu vội mặc y phục rồi đi ra ngoài. Cả viện yên tĩnh, không một tiếng động.

“Thanh Tử?” Bà vừa gọi vừa mở cửa phòng Tiết Thanh. Màn đã được treo lên, chăn chiếu được gấp gọn gàng, lại không một bóng người. Nhưng trên bàn có bày sẵn một cái mâm nhỏ... Tiết mẫu vội bước tới, mở ra xem thì thấy đó là mấy món ăn đơn giản, còn kèm theo một tờ giấy.

"Cơm con đã làm xong, mẹ hâm nóng lại rồi hãy ăn! Con đến trường đây! Hôm nay con tự mang đồ ăn, mai mẹ hãy bảo Noãn Noãn mang cơm cho con."

Tiết mẫu thở phào nhẹ nhõm, thì ra là vậy, đồng thời vừa thấy hổ thẹn lại vừa kích động. Hổ thẹn là mình lại ngủ nướng tới tận lúc này, kích động là Thanh Tử đã có thể tự chăm sóc bản thân. Đã bảo rồi, nàng rất hiểu chuyện. Đều do cái đám thư sinh dạy hư nàng. Nhưng mà Noãn Noãn... Bà đi sang phòng của Noãn Noãn, quả nhiên con bé còn đang ngủ. Chẳng lẽ đêm qua bỏ hơi nhiều thuốc? Hay là còn bé nên thích ngủ.... Rồi bà bước đến gần, gọi: “Ăn cơm!”

Noãn Noãn ưm một tiếng, còn chưa mở mắt mà đã mơ màng nói: “Thẩm, để cháu!”

Tiết mẫu bật cười, cốc đầu Noãn Noãn rồi xoay người đi ra ngoài.

Trong ánh nắng rực rỡ, tiếng đọc sách vang lên khắp nơi trong trường xã.

Trương Song Đồng né ánh mắt không vui của Chu tiên sinh mà rón ra rón rén bước tới, rồi ngồi cạnh Trương Liên Đường, lại vặn mình mấy cái, mới hỏi: “Tam Lang đâu rồi?”

Trương Liên Đường khẽ đáp lại: “Chu tiên sinh nói là hôm qua xin nghỉ, hôm nay nhà có việc.”

Trương Song Đồng “à” một tiếng, định nói gì đó thì Chu tiên sinh bỗng khụ một cái thật vang, kèm theo đó là trừng mắt nhìn sang, Trương Song Đồng vội ngồi thẳng người, không dám nói gì nữa.

Tiếng giảng bài đầy nhịp điệu của vị tiên sinh kia tiếp tục vang lên trong trường xã, xuyên qua cửa sổ rồi hội tụ với tiếng học sinh đọc sách, khiến núi Lục Đạo Tuyền hừng hực sức sống.

Ngay buổi sáng sớm khi học sinh vội đi học, nông dân bận đi cày, đám thương nhân cũng không ngoại lệ. Khi trời còn tù mù tối, một đội thương nhân đã ra khỏi thành. Lính canh cửa thành ngáp một cái, rồi cho qua. Hiển nhiên đã móc nối với thương đội rồi.

“Này lão La, chuyến này phải cẩn thận chút... Hiện giờ bên ta với Tây Lương đang có chuyện đó...” Một tên lính canh còn thân thiết nhắc nhở.

Người đàn ông trung niên vừa nhảy lên ngựa cười cảm ơn, nói: “Không sao, không sao, khi bọn ta đến thì chuyện cũng được giải quyết xong rồi.”

Mọi người cười cười nói nói, xuyên qua ánh sáng mờ mờ mà đi tới phía tây cửa thành.

Đến khi trời sáng hẳn, Tiết Thanh, lúc này đang nằm trong xe, giơ tay che mắt, nhìn ánh nắng bị ngón tay nàng chặn lại, rơi lên mái tóc rủ bên người, trên bộ y phục màu xanh, ánh sáng bóng tối đan xen khi xe lắc lư.

Thành Trường An đã bị bỏ lại sau lưng.