Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 56: Cơn gió muộn (trung) . .



Cả một ngày không thấy đại BOSS tôi có chút không yênlong, ánh mắt cũng trở nên hoảng hốt, Du Phái đối với việc này cực kỳ bất mãn,thế nên tiếp theo làm cho tôi không có thời gian cùng tâm tình ăn cơm trưa.

Bụng kêu đến trưa cuối cùng cũng chịu được đến giờ tantầm, vừa định đi đã bị tóm lại.

Tôi vẻ mặt đau khổ xoay người, lập tức đổi miệng cười:“Du tổng, còn có chuyện gì sao?”

Hắn không thèm nhìn tới tôi, cầm chiếc áo gió màu đenkhiến Tiểu Mẫn thét chói tai liên tục lên: “Theo tôi đi tới Kim Kỳ.”

Không phải chứ? Tôi chỉ là một tiểu lâu la, đâu cógiống ngài là ông chủ hào phóng vung tiền như rác đâu, tôi chỉ muốn an an ổn ổnăn tốt ba bữa cơm thôi không được sao? Kim Kỳ là chốn ăn chơi nổi tiếng ở thànhphố M, theo như truyền thuyết kể thì sau khi ông chủ nơi đó trở về cõi tiên,người kế nhiệm chỉ là 1 tiểu tử mới 25 tuổi, vì thế, cổ phiếu của Kim Kỳ tronghai tuần gần đây sụt giảm liên tục.

“Đi làm gì?” Tôi run run hỏi.

“Ăn cơm với khách hàng.” Hắn liếc nhìn bộ dángkhông tình nguyện của tôi.

“Vẫn là lão tổng lần trước sao?” Lòng tôi vẫncòn sợ hãi, cùng Du Phái ăn cơm, một chút cảm giác an toàn cũng không có, hắn ởnước ngoài về, tiếp xúc lâu với bầu không khí rộng rãi thoải mái, làm sao cóthể lĩnh hội được văn hóa bàn ăn to lớn uyên bác của chúng tôi cơ chứ?

“Lần này là gặp một người phụ nữ vô cùng thànhđạt, tôi mang cô theo là để cho cô có cơ hội học hỏi, nhìn xem có ai giống nhưcô không, chả có tí chí lớn nào cả.” Hắn tức giận vì tôi không tỏ ra cảm kích.

Tôi tự biết giọng nói dao động của mình đã chọc giậnhắn, thế nên ngượng ngùng mở miệng: “Đa tạ Du tổng có lòng tốt dẫn dắt.”

Tôi vẫn không rõ, vì sao Tiểu Mẫn lại tỏ ra sung báihắn như thần thánh như vậy chứ, ngu ngốc cũng biết hắn lấy tôi làm bùn loãngtrát tường? Rõ ràng là có họ hàng với gia Cát Lượng mà.

Đấy là một người phụ nữ năm mươi tuổi thành đạt, bởivì sự nghiệp mà đã đánh mất rất nhiều thứ, ví dụ như tình yêu, gia đình và diệnmạo. Trên mạng những lời đồn đãi về bà ta lan tràn khắp nơi. Tôi nhìn thấy sắcmặt tiều tụy của bà ta, trong lòng thầm thở dài.

Bà ta đối với tôi cũng không tỏ ra xem trọng, liêntiếp gây khó dễ chưa nói, còn giáp thương đái bổng* chỉ tang dụ hòe*, giống nhưhận không thể chỉ thẳng vào cái mũi trên mặt tôi mà mắng tôi là một con ký sinhtrùng dựa vào cha mẹ, dựa vào chồng để tồn tại.

(*Giáp thương đái bổng: chỉ trong lời nói ẩn giấu châmbiếm, mỉa mai. Chỉ tang dụ hòe, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nói bóng gió đểchửi mắng người khác)

Tôi rất thản nhiên đáp lại, vừa đúng lý hợp tình lạivừa tỏ ra không hề sợ hãi: “Đó là do bác không dựa vào thôi. Bác rời nhà bỏ connhư vậy, không quan tâm bất cứ thứ gì khác mà chỉ cố tạo ra một đống sự nghiệp,cuối cùng con gái của bác có cảm kích bác không? Chồng của bác cảm thấy kiêungạo sao? Năm tháng thời gian có thể bỏ qua cho bác sao?”

Sắc mặt bà ta xanh trắng: “Du tổng, đây là kiểu nhântài mới của quý công ty hả? Tại sao lại không có chí lớn thế hả, chỉ hợp về nhàmà giúp chồng dạy con.”

Tôi không thèm để ý cái liếc mắt cùng nháy mắt liêntục của Du Phái, lập tức đứng lên: “Cháu quả thật không có khả năng chu toànmọi việc, nhưng giúp chồng dạy con còn tốt hơn nhiều so với sống cô độc suốtquãng đời còn lại!” Đành tổn hại lễ tiết, phất tay áo rời đi.

Vừa mới bước qua cửa, tôi đã phải dựa vào vách tườngthở hổn hển, kỳ thật lúc đầu cũng không tức giận lắm, biết người ta phần lớnthành công là nhờ vào mồm mép chanh chua, tự cao tự đại coi mọi người là conkiến. Nhưng câu nói đó của bà ta: “”Cô nếu không chịu cố gắng phấn đấu sẽ chẳngkhác nào Tần Y Y, chỉ có thể dựa vào đàn ông mà bước lên ” đã châm ngòi nổ, tôikhông chịu nổi ai đó đem tôi ra so sánh với con người đáng khinh bỉ ấy, ngườita xem thường Tần Y Y cùng những người bên cạnh cô ta, sẽ làm tôi cảm thấy bảnthân dơ bẩn giống cô ta.

Phía trước bỗng có người giơ ngón tay cái lên cười vớitôi, tôi tập trung nhìn liền giật nảy mình: “Vương Kỳ? Sao anh lại ở đây?”

Trong khoảng thời gian ngắn không còn nghĩ tới việcxấu hổ lúc nãy, hắn cười nói hớn hở: “Tại sao anh lại không thể ở đây chứ? Thậtkhông nhận ra em, ngày trước luôn là bộ dạng dễ bị bắt nạt, sao bây giờ lạitoàn là lời nói hùng hổ châm chọc thế?”

Tôi ngượng ngùng cười: “Em không phát uy là do khôngcó ai trêu chọc em, nhưng nếu đã cố tình chọc tới em, em sẽ làm cho người tachịu không nổi đâu .”

Hắn cười ha ha: “Anh ngồi ngay bên cạnh, có muốn quacùng uống tách cà phê không ?.”

“Uống làm gì? Mời em ăn cơm đi, em đói dẹp bụng rồi.”Đại thù đã báo, tôi với hắn thực ra cũng không có quá nhiều mối hận cũ, nên chỉchốc lát sau lại là bạn bè thân thiết giống như trước kia.

“Đúng rồi, em có biết Vu thư kí bị giáng chứckhông?” Hắn híp mắt lại hỏi, kỳ thật nếu chân thành nói chuyện, bộ dạng hắncũng không tồi, ngọc thụ lâm phong, mày rậm mắt to, khí chất lớn như ánh mặttrời. Lúc cười rộ lên lại giống như đứa trẻ ngây thơ, khóe miệng cong cong.

“Biết chứ.” Sao tôi lại có thể không biết?

“Có phải được giải hận hay không?”

“Cũng tạm, mà sao anh lại ở đây thế? Cũng là tớitiếp khách ăn cơm sao?” Lòng tôi sinh ra tò mò.

“Anh chưa nói cho em biết nơi này là của nhà anhmở sao?”

“Hả? Anh chính là tên phá gia chi tử trongtruyền thuyết sao?” Tôi nhất thời kích động, lỡ lời nói ra.

Ánh mắt hắn buồn bã, cúi đầu: “Đúng vậy, nếu lúc trẻsớm tu tỉnh sớm một chút có lẽ sẽ không đến mức rơi vào kết cục như vậy.”

“Xin lỗi, em không nên nói tới việc này. Anh bâygiờ vẫn ổn chứ?”

“Không sao, mà hôm nay thật vất vả gặp được bạn cũ,nên không say không về!” Hắn thịnh tình rót rượu, tôi đành phải dùng lời nóiuyển chuyển từ chối:

“Anh biết mà , em không thể uống rượu…”

“Cái này là không nể mặt nha? Đã lâu như vậy khônggặp nhau, lúc trước bởi vì chuyện của Vu Dung Dung mà tình cảm rạn nứt, hiệntại cũng không thèm bồi thường một chút hả?”

Tôi không nói gì, việc này uống một chén rượu liền cóthể bồi thường sao?

Nhìn ra tâm tình hắn không tốt, không đành lòng phớtlờ ý tứ của hắn: “Em uống một chén hồng rượu thôi, được không? Vì mối quan hệtrước kia của chúng ta cụng ly! Cũng chúc anh sớm ngăn được cơn sóng dữ, giúpcho sự nghiệp gia đình anh nhanh thoát ly được hoàn cảnh khó khăn, lại náonhiệt một lần nữa.” Sau đấy, tôi nâng chén.

“Một chén đủ làm sao được? Uống say anh sẽ chịutrách nhiệm đưa em về nhà.” Bộ dạng hắn vẫn như trước kia, không chỗ nào cố kỵ.Tôi tựa hồ trở lại thời điểm năm thứ hai đại học, trong long có một loại hoàiniệm được lên men, thúc giục tôi phải quý trọng lấy giờ khắc này.

Vương Kỳ thật ra là người tốt, tuy rằng thành tích họctập của hắn không quá lý tưởng, nhưng ngày trước đã từng nuôi giấc mộng làm nhàvăn. Chỉ là lúc trước không ngờ rằng lại cướp đi trái tim của cô gái Vu Dung Dung.Vu Dung Dung mặt trái xoan, mày liễu môi anh đào, một đôi mắt to linh động, quảnhiên là xinh đẹp như vẽ. Nhưng hắn luôn kiên trì lập trường của chính mình,không thích thì sẽ không đi gây tai họa, cho nên đối với Dung Dung si tình làmnhư không thấy, đối của tấm chân tình mà cô gái đó thổ lộ cũng cự tuyệt.

Theo lời kể đứt quãng của hắn, tôi mới biết được hắnvừa thành lập một tòa soạn, chỉ có mấy nhân viên. Khả năng là vào thời điểmđấy, giấc mơ vừa mới được bắt đầu, đãbị sự thật đả kích tới tan tác thương tích đầy mình. Hắn có vẻ rất suy sụp tinhthần ủ rũ.

Nhưng bi thương hơn là con muốn nuôi mà cha mẹ khôngthể chờ, khi bắt đầu đi học hắn phản nghịch cùng bố chiến tranh lạnh, cha conđều quật cường giống nhau làm cho sự xa cách như cái hào càng đào càng sâu. Màvận mệnh, khi hắn còn chưa hiểu ra thì đã mất đi…

Tôi gần như đã hơi thích hắn khi ngồi nói chuyện cùng,thế nên tán gẫu càng lúc càng nhiều, không khí càng ngày càng hòa hợp, sau đó,tôi bất tri bất giác cũng càng uống càng không có yên lòng …

Quả thật đầu óc đã có chút mơ hồ, người cũng bắt đầuđổ trái ngiêng phải, bằng không làm sao tôi lại có thể nghe thấy giọng nói trầmthấp của Vương Kỳ kể chuyện, như nữ quỷ trong 《 Liêu trai chí dị, bi ai thảm thương, lên án kẻ thay lòng đổi dạ chứ?

Câu chuyện tưởng chỉ như như gió thoảng qua, nhưngthật sự sóng to gió lớn, khi ấy tôi còn chưa cảm thấy gì, nó sẽ ở lúc tôi xoayngười ra khỏi cửa, thời cơ mà động, giương cái miệng to như chậu máu, đem tôicắn nuốt ngay cả xương cốt cũng không còn.