Dạ Vương

Chương 71



Kiều Sanh liếc gã da trắng ấy một cái, cong khóe môi lên.

Rõ ràng là gã này đang bắt chuyện với y, y cũng không ngốc tới nỗi cho rằng đối phương chỉ đơn giản là kết bạn. Nơi này không phải gay bar, dù người ngoại quốc có tiên tiến nhưng như vậy cũng thật là quá tùy tiện.

Y không biết, chính chiếc bông trên tai phải của mình đã là dấu hiệu đồng tính luyến trong giới.

Gã da trắng ấy rất tuấn tú, đôi mắt sâu thẳm chuẩn đàn ông phương Tây, một đôi mắt xanh rất đẹp.

Tuy nhiên, Kiều Sanh lại không có hứng thú với gã ta.

“Cảm ơn!” Nhìn thẳng vào đôi mắt trông mong của người nọ, Kiều Sanh vẫn tiếp nhận ý tốt của gã.

“Xin hỏi, cậu là người Trung Quốc à?” Gã da trắng ngồi xuống cạnh Kiều Sanh.

“Vâng!”

“Nghe nói võ công Trung Quốc rất mạnh, rất bá đạo. Tôi cảm thấy rất hứng thú với văn hóa Trung Quốc!” Gã da trắng cười nói: “Phải rồi, quên tự giới thiệu, tôi là Jerry!”

“Kiều Sanh!”

“Rất hân hạnh được biết cậu, Kiều!”

Kiều Sanh mỉm cười.

Jerry có hứng thú với Kiều Sanh, ánh mắt nhìn Kiều Sanh cũng mờ ám vô cùng. Tuy là biểu hiện của Kiều Sanh rất lạnh lùng, nhưng Kiều Mộ Đình ngồi cạnh vẫn thấy bất an.

Cậu nhíu mày, liếc gã da trắng ấy một cái.

Ban nãy Jerry cũng đã trông thấy Kiều Mộ Đình, dù không có hứng thú với cậu, nhưng do phép lịch sự, gã vẫn chào hỏi: “Xin chào!”

“Chào!” Kiều Mộ Đình lạnh lùng nói: “Tôi là bạn trai của Kiều Sanh!”

Dứt lời, cậu ôm bả vai Kiều Sanh, trông rất thân mật, còn ra vẻ khiêu khích, đắc ý.

Jerry nhíu mày, mỉm cười nhìn Kiều Sanh: “Quả nhiên cậu là gay. Từ lúc cậu bước vào tôi đã chú ý tới cậu, gay ra-đa đúng là rất nhạy phải không? Cậu là người đàn ông Châu Á hấp dẫn nhất mà tôi từng gặp!”

“Cảm ơn!” Kiều Sanh thản nhiên đáp.

Mặt Kiều Mộ Đình ngày một trầm, cậu đã nhấn mạnh quan hệ giữa mình và Kiều Sanh, không ngờ thằng khốn này còn chưa chịu đi, thậm chí còn thốt ra mấy câu như thế…

Bên kia, bartender đưa ly rượu Jerry vừa gọi ban nãy cho Kiều Sanh: “Mr. Kiều, Brandy của anh!”

Kiều Sanh cầm ly rượu lên, hớp một ngụm.

Động tác của y thật lười biếng, lúc Brandy đi vào cuống họng y hơi híp mắt, ánh mắt mê ly, như đang thưởng thức rượu ngon.

Jerry nhìn chằm chằm Kiều Sanh, khi uống rượu y để lộ cái cổ thon thon, tức thì vẻ kinh diễm trong mắt gã lại càng nhiều. Tuy là ngay từ đầu biểu hiện của Kiều Sanh với gã không có chút hứng thú, nhưng gã lại không giận. Đây là lần đầu gã nhìn thấy một người phương Đông hấp dẫn thế này, có thế nào gã cũng phải đưa được lên giường, gã rất tin tưởng vẻ ngoài và mị lực của mình.

Đáng tiếc, gã đã tính sai rồi.

Cho dù Kiều Sanh có chấp nhận thì với một ‘ông chồng cực ghen’ như Kiều Mộ Đình, sẽ không để gã có cơ hội.

Mặt Kiều Mộ Đình rất khó coi. Ánh mắt của thằng khốn đó nhìn Kiều Sanh ngày càng quá đáng, nếu không phải ở đây có nhiều người, cậu đã sớm lấy khẩu súng trên người ra cho gã thành tổ ong.

Uống xong ly rượu, Kiều Sanh đặt ly xuống.

“Tửu lượng mạnh thật!” Jerry khen ngợi: “Không biết tôi có thể may mắn mời cậu tới nhà tôi làm khách đêm nay không?”

“Làm khách?” Kiều Sanh nhìn gã ta, nghiền ngẫm.

“Vâng! Tôi thấy hứng thú với cậu!”

Nụ cười của Jerry thật xán lạn, đôi mắt xinh đẹp ấy như phát ra tia lửa điện…

Không thể không nói, gã ta là một người Mỹ anh tuấn, thậm chí không hề kém diễn viên Hollywood chút nào.

Nhưng Kiều Sanh vẫn không có hứng thú với gã, bởi vì cạnh y đã có một người xuất sắc hơn.

Nhưng cuối cùng Kiều Mộ Đình cũng không ngồi yên nữa.

“A Sanh!” Kiều Mộ Đình vỗ vai Kiều Sanh.

“Hử?” Kiều Sanh quay đầu.

Kiều Mộ Đình không nói gì nữa, kéo cằm y, trao một nụ hôn.

Kiều Sanh vốn sửng sốt, sau đó mới chợt hiểu ra.

Ghen sao?

Quả nhiên là quá nhỏ mọn…

Kiều Sanh không hề tức giận với nụ hôn không báo trước của Kiều Mộ Đình, ngược lại y còn cảm thấy cái bình dấm chua ấy thật là đáng yêu. Nụ hôn lần này có chút bá đạo và thô bạo, dĩ nhiên Kiều Sanh cũng không cam yếu thế, đáp trả lại.

Ở trước công chúng, hai người họ hôn nhau…

Lực chú ý của đám đông cũng chuyển sang bên này, nhỏ giọng bàn tán.

Jerry lặng đi một chút, sau đó đen mặt. Gã muốn đoạt lấy sự chú ý của Kiều Sanh, nhưng nụ hôn của bọn họ rất sâu, gã chỉ đành chán nản bỏ đi.

Không thèm để ý tới những người xung quanh, môi cùng lưỡi Kiều Mộ Đình và Kiều Sanh tùy ý quấn quít nhau, hơi thở hai người có chút hỗn loạn, vị cồn ở miệng và đầu lưỡi dâng lên, cả hai như cảm nhận được nhiệt độ cực nóng của đối phương.

Vào lúc này, nhạc DJ chuyển sang bài khác, giại điệu R&B từ từ vang lên, những ngọn đèn xung quanh cũng lóe liên hồi, bầu không khí trong bar trở nên sôi nổi. Ngay sau đó, hai cô gái xinh đẹp mặc bikini lên sâu khấu biểu diễn múa cột.

Đám đông lại chuyển đi sự chú ý, bắt đầu lắc điên cuồng, lúc này Kiều Mộ Đình và Kiều Sanh cũng đã tách ra.

Hai người nhìn nhau, dưới ánh đèn, ánh mắt Kiều Mộ Đình như biến hóa không ngừng, sâu không thấy đáy.

Cậu mở miệng nói gì đó, nhưng tiếng nhạc quá lớn, Kiều Sanh không nghe được nội dung, chỉ thấy hai cánh môi cậu hé ra khép lại.

Kiều Sanh nhún vai, dùng động tác bảo bartender làm cho y một ly XO.



Mãi cho đến tận khuya, hai người mới rời khỏi quán bar.

New York là thành phố về đêm, cho dù đêm đã khuya nhưng ở những ngã tư đường đều là ánh sáng xanh đỏ, trong bar rất náo loạn, hai người đứng bên ngoài một lát, hít thở không khí trong lành.

Kiều Sanh thích nơi này, y cảm thấy mình thuộc về đêm tối, nơi tràn ngập ánh mặt trời không thích hợp với y.

“A Sanh, về nhà thôi!” Kiều Mộ Đình nói.

“Ừ!” Kiều Sanh cũng có chút mệt mỏi.

Hai người lên xe.

Xe lướt nhanh trong bóng đêm.

“Phải rồi, ban nãy ở trong quán bar cậu nói gì thế?” Kiêu Sanh đột nhiên nhớ tới, hỏi.

“Không có gì!” Kiều Mộ Đình thản nhiên đáp.

Cậu mỉm cười, Kiều Sanh cũng đoán không được cậu đang nghĩ gì và y cũng không phải một người thích hỏi tới cùng cho nên y không hỏi thêm gì nữa.

Hai người không nói chuyện, tiếng nhạc trong xe khiến Kiều Sanh thấy buồn ngủ.

Từ kính chiếu hậu, Kiều Mộ Đình nhìn y một cái, khóe môi cong lên.

Cậu mãi mãi sẽ không cho Kiều Sanh biết câu nói khi đó của cậu, thật ra câu nói ấy chỉ có năm chữ đơn giản: Anh là người của tôi.

Tuy cả hai đều mệt, nhưng sau khi về tới nhà hai người không vội đi ngủ. Nụ hôn ở quán bar đó đã sớm khơi lên dục hỏa trong người họ, nhất định phải giải quyết.

Đêm đó Kiều Mộ Đình rất dũng mãnh, Kiều Sanh bị cậu làm cho lên đỉnh nhiều lần, bản chất dã thú bị kìm nén trong người Kiều Mộ Đình hoàn toàn bạo phát, hoàn toàn không biết mệt mỏi. Lúc ở quán bar Kiều Sanh đã uống không ít rượu, giờ đầu y xoay xoay, hoàn toàn không để ý tới sự cuồng dã của Kiều Mộ Đình, ngược lại y còn cảm thấy thoải mái vô cùng. Hai người chơi rất nhiều trò, đổi rất nhiều tư thế, từ trên giường tới sa lon, sau Kiều Mộ Đình ôm Kiều Sanh vào phòng tắm, làm thêm một lần trong bồn, cuối cùng lại kéo nhau lên giường. Cả đêm điên cuồng khiến giường, sa lon vô cùng thê thảm, bên trên đều là mồ hôi và dịch thể.



Cái giá của say rượu và túng dục là hôm sau Kiều Sanh đau đầu tới không muốn xuống giường. Kiều Mộ Đình vẫn ổn, tối qua cậu uống không bao nhiêu, nên vẫn như bình thường, tinh thần sảng khoái vô cùng, điều này khiến Kiều Sanh cảm thấy không công bằng. Rõ ràng tối qua điên cuồng như vậy, sao cuối cùng chỉ có mình y chịu tội?

Chẳng lẽ làm Bottom vừa mệt lại vừa không tốt sao?

Tuy là rất thích…

Kiều Sanh che trán rầu rĩ. Y không phải loại người mê muội thú vui nhục dục, nhưng mỗi lần y ở cùng Kiều Mộ Đình luôn dễ dàng mất đi khả năng khống chế.

Xem ra, y phải điều độ lại một chút, y không muốn còn trẻ thế này mà lại hao mòn thân thể…

Kiều Mộ Đình dậy từ rất sớm. Cậu làm xong bữa sáng, dọn lên bàn, Kiều Sanh dậy chỉ cần cho vào lò vi sóng hâm lại là có thể ăn.

Sáng nay Tư Đồ Chiến gọi điện tới cho cậu, bọn họ vừa nhận được một vụ làm ăn rất lớn, một mình Tư Đồ Chiến kham không nổi. Sau khi về nước, Kiều Mộ Đình ít khi quan tâm tới chuyện làm ăn bên này, mọi chuyện đều do Tư Đồ Chiến xử lý, cậu cảm thấy có chút áy náy, cho nên định nhân lúc còn ở Mỹ phải bù lại một phen.