Cửu U Long Giới

Chương 230: Cao thủ, cao thủ, cao cao thủ



Độc Hoa Hồng thờ ơ lạnh nhạt với chuyện này, nàng hình như đang muốn xem thực lực của Bạch Khởi rốt cuộc như thế nào, vì vậy đối với chuyện này không nói thêm điều gì, chỉ lẳng lặng đứng một bên không nói gì. Còn ba tên đạo tặc khác lại có bộ dạng chuyện không liên quan đến mình, im lìm đứng một bên, còn Lô Bố và năm người khác lại vô ý thức ghé vào nhau, mục tiêu nhằm thẳng vào Bạch Khởi.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Bạch Khởi vừa muốn mở miệng tiếp tục nói, nhưng La Đan bên đó lại nhanh hơn một bước, quát:

- Được rồi, không tranh cãi nữa, Bạch tiên sinh là quý khách của ta, từ nay hắn không phải là dong binh nữa, vì vậy hắn có thể ngồi bên cạnh ta uống rượu, còn các ngươi… ta cũng biết các ngươi vất vả rồi, nhiệm vụ lần này ta sẽ cho các ngươi tiền lương gấp đôi, chuyện này coi như kết thúc.

Việc nội chiến, La Đan rõ ràng không muốn xảy ra, cho nên mới nói ra những lời như vậy, ông chủ đã lên tiếng, Lô Bố cho dù là có chút bất mãn cũng sẽ không nói thêm điều gì, chỉ là dưới sự trấn an của đồng bạn, hung hăng nhìn Bạch Khởi một cái, sau đó nổi giận đùng đùng rời khỏi đây, còn Độc Hoa Hồng cũng tiện tay đánh gãy chân tay của tên cường đạo thủ lĩnh, sau đó tóm dậy vứt đến chỗ Bạch Khởi, sau đó cũng chậm rãi rời khỏi.

Còn La Đan leo lên một chiếc xe ngựa, Bạch Khởi nhấc tên thủ lĩnh cường đạo lên, sau đó vào trong xe ngựa phía sau bắt đầu tiến hành thẩm vấn… Còn thương đội lại bắt đầu khởi hành.

Nhìn tên cường đạo thủ lĩnh trước mặt, Bạch Khởi sau khi giúp hắn cầm máu, điềm đạm nhìn đối phương một cái, sau đó khá bình tĩnh nói:

- Mấy ngàn người… đừng nói với ta là các ngươi giết, ngươi đã nhìn thấy những gì, ngươi biết điều gì hãy nói hết cho ta, có lẽ ta có thể suy nghĩ để bỏ qua cho ngươi… nếu không ta sẽ giết chết ngươi. Sống hoặc chết, hai lựa chọn ngươi hãy chọn một cái đi.

Bạch Khởi từ trước đến nay đều nói trực tiếp như vậy, nói thẳng, tuyệt đối không ướt át bẩn thỉu, sạch sẽ mà lưu loát, làm cho người ta đôi chút không thể tiếp nhận. Tên thủ lĩnh cường đạo đó cũng trong lúc nhất thời không thể thích ứng được, có điều, rất nhanh hắn đã phản ứng lại, hắn hiểu Bạch Khởi không phải đang nói đùa với mình, sát khí giống như thực chất đó có thể khiến cho hắn cảm thấy rõ ràng khoảng cách của mình với tử thần, có sự tiếp xúc khoảng cách gần đến như vậy, hắn có thể khẳng định, nếu hắn không trung thực, nhất định sẽ phải chết, sẽ chết trong tay Bạch Khởi, tên tiểu tử mặt trắng có vẻ trẻ tuổi trước mắt mình nhất định sẽ không hề do dự mà giết chết mình.

Cho nên, sau khi do dự khoảng một giây, tên thủ lĩnh cường đạo đó trong nháy mắt đã đưa ra một quyết định thông minh nhất trong cuộc đời hắn, hắn quyết định đem hết những gì mình nhìn thấy nói cho người trước mặt, đem tất cả những chuyện mình nhìn thấy kể lại nguyên vẹn không thiều chút nào cho người thanh niên trước mặt để đổi lấy tính mạng của mình.

Kỳ thực, xét cho cùng, tên thủ lĩnh cường đạo này cũng chẳng phải là người trung thành không thay đổi, tính mạng đối với hắn mà nói quan trọng hơn bất cứ thứ gì, không có thứ gì mà quan trọng hơn tính mạng của mình, huống chi, chuyện này thực ra vốn không có quan hệ gì với mình, nếu đã như vậy thì tại sao không nói chứ.

Dừng một chút, tên thủ lĩnh cường đạo đó nói:

- Đây… chuyện này là như vậy… ta nói hết cho ngươi… ngươi nhất định không được giết chết ta… hôm nay…

Hóa ra tên thủ lĩnh cường đạo này trước đây là một Đấu Sĩ gần một khu nông trang, thường ngày cũng không coi là xấu, chỉ là có chút hành vi xách nhiễu mọi người mà thôi. Mấy năm trước, hắn nghe nói làm cường đạo khá tốt nên đã kéo theo một nhóm người ngựa chiếm núi làm vương, làm cường đạo tại nơi giao nhau giữa hai tỉnh. Thực ra, người như hắn nhiều không đếm nổi, rất nhiều Đấu Sĩ tu vi không cao nhưng dã tâm không nhỏ đều đã làm cường đạo, mà hắn chỉ là một trong số đó. Mấy năm qua, hắn tuy sống không được cho là quá tốt, nhưng lại cũng không tệ, đánh cướp không ít thương hội ven đường. Đối phương không muốn gây chuyện, vì vậy đều giao tiền cho xong chuyện, hơn nữa số lượng người của bọn chúng không nhỏ, cũng có thể dọa người, giống như chuyện vừa rồi… bọn chúng kiếm được không ít lợi ích.

Hôm nay, bọn chúng giống như thường ngày, ở trên núi gần đó đợi cơ hội đánh cướp, có điều lại gặp phải thương đội quy mô lớn khi nãy. Đối với những thương đội quy mô lớn với hàng ngàn hộ vệ, bọn chúng chết cũng không dám nghĩ cách, bản thân có trình độ như thế nào bọn chúng là người rõ nhất.

Vì thế bọn chúng đã chuẩn bị rút lui, nhưng khi đúng lúc bọn chúng muốn rút lui thì lại có hơn vạn kỵ binh từ xa gào thét mà đến, mở một trận tàn sát lớn, diệt sạch thương đội này, giết chết tất cả mọi người. Đối phương không muốn thứ gì, chỉ thu nhặt thi thể của đồng đội sau đó liền rời khỏi. Còn bọn chúng nhìn thấy có món hời nên đã xuống đây kiếm chút đồ, không ngờ lại gặp phải bọn Bạch Khởi, chuyện sau đó Bạch Khởi đều đã biết.

- Là như vậy ư… hơn vạn kỵ binh… một số lượng thật lớn… ngươi biết là nhân mã gì không?

Bạch Khởi sau khi nghe xong nhíu mày hỏi, hơn vạn kỵ binh điều động một lần, e là Đại quý tộc mới có thể điều động nhiều người ngựa như vậy, nhưng Đại quý tộc miền Nam cũng chỉ có mấy người, hơn nữa cách đây đều rất xa, không thể nào là bọn họ ra tay. Vậy thì ngoài ra chỉ có Tổng Đốc địa phương hoặc quân đội mới có thể có năng lực này…

Trong nháy mắt, phản ứng đầu tiên trong đầu Bạch Khởi chính là quân đội… đây nhất định là do quân đội làm, bây giờ Nam phương Quân Đoàn và Tây Bắc Quân Đoàn đổi chỗ, điều động binh mã trong lúc này thực sự quá dễ, hơn nữa rất khó bị phát hiện. Vì vậy Bạch Khởi cảm thấy hẳn là quân chính quy chứ không phải quân địa phương. Nếu như vậy, muốn điều tra lại càng khó khăn, nhất thời Bạch Khởi cũng không biết nên nói gì, hắn cũng không biết điều tra từ chỗ nào. Dù sao… phải biết rằng đã đổi quân rồi, lẽ nào mình còn có thể đi Tây Bắc điều tra? Huống chi, cho dù là không đổi quân, quân đội ở đây đều là thân tín của Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc, bọn họ để cho mình đi điều tra sao? E là chưa đuổi mình ra khỏi cửa đã là giữ sĩ diện cho mình lắm rồi.

- Cái này… Ta cũng không biết… ừm… có điều, đại nhân… hình như ta nghe thấy bọn họ nói gì đó giống như Tổng Đốc… tuy chỉ nói một lần, có điều ta vẫn nghe thấy.

Sau khi thủ lĩnh cường đạo cố gắng nhớ lại một lượt, vẻ mặt bừng tỉnh sực nhớ ra nói… cũng không phải hắn muốn tranh công, hoặc là lấy lòng Bạch Khởi, chỉ là vì để khiến cho Bạch Khởi vui một chút mà tha cho mình.

- Ừm… được rồi, đã như vậy thì cho qua đi… ta không giết ngươi…

Bạch Khởi thản nhiên nói như vậy, nói xong liền tóm lấy đối phương, tiện tay ném ra khỏi xe ngựa, sau đó một mình lặng lẽ trầm tư, chuyện này xem ra có dính dáng đến một vị Tổng Đốc nào đó, chỉ là không biết là vị nào mà lại mạnh tay và to gan như vậy… hơn nữa bọn họ lại dám làm như vậy… điều này khiến cho Bạch Khởi rất nghi hoặc, đó là vì cái gì?

Nếu là do thương hội và Tổng Đốc có ân oán thì thân là Tổng Đốc một tỉnh, quan lớn vùng biên giới, muốn khiến cho một thương hội suy sụp hình như không khó, có thể nói là một việc rất đơn giản, hà tất phải mạo hiểm phái người tập kích bọn họ? Hơn nữa, điều động một lần hơn vạn kỵ binh? Đây chính là trọng tội, một khi bị tra ra, có lẽ sẽ bị chém đầu, vì đối phó với một thương hội, làm như vậy có đáng không? Nhưng nếu không phải do ân oán giữa thương hội và Tổng Đốc thì là vì cái gì? Bạch Khởi trong lúc nhất thời đã trở nên không có manh mối gì.

Suy tư một lúc lâu không có kết quả, Bạch Khởi đã từ bỏ việc tiếp tục suy nghĩ, thở dài một hơi, cầm bình rượu tiếp tục uống.

o0o Text được lấy tại http://thegioitruyen.com

Bất tri bất giác đội ngũ này đã đi được mấy chục dặm, trời đã dần dần tối, thương đội bắt đầu xây dựng cơ sở tạm thời, chuẩn bị nghỉ ngơi, nhóm lên đống lửa, sau khi mọi người ăn cơm tối, đều bắt đầu nghỉ ngơi, một đêm không lời nói, ai cũng không nói nhiều nửa câu và bắt đầu ngủ yên.

Lúc bình minh, đột nhiên có riếng vó ngựa từ phương xa truyền đến, tiếng vó ngựa kịch liệt nối liền không dứt, chấn động đến mức cả mặt đất bắt đầu rung lên, một đội kỵ binh có khoảng ngàn người từ xa chạy đến, người nào cũng thúc chiến mã, bay nhanh mà đến, khiến cho tất cả mọi người đều bị đánh thức, sau đó trong ánh mắt chăm chú của mọi người, một ngàn kỵ binh này trong nháy mắt đã bao vây nghiêm ngặt bọn Bạch Khởi.

- Chết tiệt… vẫn bị bọn chúng tìm được.

La Đan chửi nhỏ một tiếng, chậm rãi từ trong xe ngựa đi ra, vẻ mặt uể oải và tuyệt vọng, không giống vẻ bình tĩnh trước đây, chậm rãi tiến gần về phía đoàn người, được mười mấy hộ vệ và một nhóm dong binh bảo vệ chính giữa, hắn và Bạch Khởi đứng ở chính giữa.

- Ha ha… Vẫn tìm được sao? Bọn chúng đang nhằm vào ngươi à?

Bạch Khởi ghé vào tai La Đan thấp giọng cười nói.

Lời này khiến cho người La Đan run lên, sau đó uể oải gật gật đầu, sau khi bất lực thở dài một hơi cũng không nói gì, chỉ nhìn vào một vạn kỵ binh xung quanh, nắm chặt tay.

- Hãy bao vây toàn bộ bọn chúng, Tổng Đốc đại nhân có lệnh giết không tha!

Những kỵ binh này thuộc về Quân Thủ Bị địa phương, quân phục của bọn họ có thể cho thấy thân phận của bọn họ. Một Thiếu giáo Đại đội trưởng chính là thủ lĩnh của bọn họ. Lúc này, Thiếu giáo hơn ba mươi tuổi đó khua múa thanh trường đao trong tay, chỉ về phía mấy người Bạch Khởi quát to, ngữ khí quyết tuyệt, rõ ràng đã hạ quyết tâm không để ai sống sót.

Những hộ vệ xung quanh thần sắc như thường, nắm chặt lấy vũ khí của mình, bọn họ hình như đã có cảm giác buộc phải chết. Mấy dong binh đó cũng vậy, ban đầu bọn họ còn có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh sau đó bọn họ đã lao vào sự chuẩn bị cho một trận chiến buộc phải chết. Tình cảnh như vậy người ta đều có thể nhìn ra, bọn họ đã không còn đường có thể lui nữa rồi, đối phương muốn nhanh chóng tiêu diệt những người này chứ không phải muốn thứ gì khác, bọn họ có quỳ xuống đất cầu xin tha thứ cũng vô ích. Bây giờ, những lúc như vậy ngoài liều chết một trận, bọn họ hầu như không còn đường nào khác để đi nữa rồi.

Về việc này, Bạch Khởi thản nhiên đứng phía sau đám người, không có bất kỳ một động tác nào, sự xuất hiện của tình cảnh như vậy, tất cả đều nằm trong dự đoán của Bạch Khởi, thậm chí những kỵ binh này sở dĩ có thể tìm được bọn họ nhanh như vậy chính là do Bạch Khởi.

Trong tiềm thức của Bạch Khởi cho rằng chuyện này có liên quan đến La Đan. Phản ứng trước đó của La Đan đã khiến cho Bạch Khởi có chút nghi hoặc. Trong sơn cốc đó, biểu hiện của La Đan rõ ràng không giống với một tiểu thương nhân, hắn biểu hiện quá trấn tĩnh, hơn nữa nhìn ánh mắt hắn cũng biết La Đan quen biết những người chết trong sơn cốc đó, hơn nữa, không phải những dong binh đó mà là những hộ vệ đó, mặc dù hắn che giấu rất tốt, nhưng ánh mắt phức tạp lúc đó vẫn bị Bạch Khởi nhìn thấy.

Điểm đến của hai bên đều là tỉnh Phong Lâm, hơn nữa một trước một sau, một lớn một nhỏ, quả là một phương pháp che giấu tuyệt hảo, xét cho cùng, trong lòng tất cả mọi người đều sẽ cho rằng nếu vì an toàn, đương nhiên là đi theo đại đội nhân mã sẽ tốt hơn, đi theo tiểu đội nhân mã trước sau vẫn không an toàn, vì thế La Đan làm như vậy có lẽ là để che giấu bản thân. Thương đội khổng lồ đó chẳng qua chỉ là một cái ngụy trang của La Đan mà thôi, tuy không biết La Đan là ai, La Đan rốt cuộc có thân phận gì mà lại có thể sử dụng nhiều người như vậy, hơn nữa còn bị Tổng Đốc phái người đích thân truy sát, có điều có một điểm có thể khẳng định, đó là chuyện này không thoát khỏi liên quan đến La Đan.

Hơn nữa, chứng cứ tại hiện trường cũng cho thấy một chuyện, đó chính là, đối phương không vì tiền tài mà chỉ là vì người, đã là vì người thì lại có liên quan với La Đan. Rất có khả năng người bọn họ cần tìm chính là La Đan, nếu đã muốn tìm La Đan, thì khi chưa tìm được người thì bọn họ nhất định sẽ tiếp tục tìm kiếm. Vì vậy, sau khi hỏi xong tên thủ lĩnh cường đạo đó, Bạch Khởi không giết hắn mà trực tiếp quăng hắn ra. Không phải Bạch Khởi nhân từ nương tay, nếu theo thói quen thông thường của Bạch Khởi mà nói thì tên đó nhất định sẽ không sống nổi. Hắn sở dĩ có thể giữ mạng sống, chẳng qua chính là vì Bạch Khởi muốn mượn miệng hắn để nói cho đối phương sự xuất hiện và hành tung của mình và những người này mà thôi, nghĩ thấy đối phương một khi biết được, lập tức sẽ phái người đi truy sát, bây giờ, bọn họ quả nhiên đã đến rồi… có điều, Bạch Khởi không ngờ là đối phương đến lại là một ngàn kỵ binh, một ngàn kỵ binh Quân Thủ Bị địa phương.

- Các vị đại nhân… lẽ nào thực sự không có chỗ để thương lượng sao? Chúng ta có thể bỏ qua chuyện này… chúng tôi chỉ là dong binh chứ không phải hộ vệ, chúng tôi chẳng qua chỉ vì tiền mà thôi, chúng tôi không biết chuyện gì cả, xin ngài bỏ qua cho chúng tôi…

Một trong ba tên đạo tặc đứng ra, giơ hai tay chậm rãi đi đến bên cạnh đối phương nói như vậy.

Nhưng tiếc là câu trả lời của đối phương chính là một đại đao lóe sáng, vung ra một cái, gã cường đạo đó đã bị người ta phân thây tại chỗ, cả người chết vô cùng thê thảm, ở giữa phân thành hai nửa, tình cảnh đó đã hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ muốn đầu hàng của những người đó.

- Ha ha… ta đã nói… Tổng Đốc đại nhân nói rồi, cần người chết chứ không cần người sống… toàn bộ các ngươi đều phải chết… ra tay!

Gã Thiếu giáo quan quân đó lạnh lùng cười một tiếng nói, nói xong, hơn vạn kỵ binh liền bắt đầu gào thét xông về phía mấy người Bạch Khởi. Có điều, khi đến vị trí này đều xuống ngựa bắt đầu tấn công, dù sao trong phạm vi nhỏ bé này, Kỵ binh tấn công cơ bản là không thể, chỉ có thể xuống ngựa tác chiến. Thế nhưng bọn họ dù sao cũng là quân chính quy của Đế Quốc, hơn nữa cũng có cao thủ tồn tại, lực chiến đấu của bọn họ tuyệt đối không phải là những tên cường đạo hôm qua có thể so sánh được.

Hai bên bắt đầu giao thủ, không quá một phút, người bên này của Bạch Khởi đều đã bị thương, hai đạo tặc trong đó bị người ta dùng trường thương xuyên qua người ngay tại chỗ, còn đồng bạn của Lô Bố cũng chết một người… các hộ vệ của La Đan, người nào cũng gào thét chém giết, có điều tiếc là không có lợi ích gì mà phải quay lại, còn tổn thất mấy đồng đội…

- Ai… Đều do ta a… nếu như không phải tại ta, bọn chúng cũng không cần phải chết… đều do ta…

La Đan có chút khổ sở mà tuyệt vọng thấp giọng nói.

Nói xong La Đan nhìn Bạch Khởi bên cạnh, thấp giọng nói:

- Bạch huynh đệ… Ta biết ngươi tuyệt đối không phải là một người bình thường, có điều, người ở đây đều là kỵ binh chính quy của Đế Quốc, nếu ngươi ở lại đây, e là bản thân khó bảo toàn, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi đã biết ngươi không bình thường, xem ra tự bảo vệ mình không thành vấn đề, ngươi mau đi đi… nơi này không thể ở lại lâu.

La Đan thở dài một hơi, bất lực nói. Con người khi sắp chết lời nói cũng lương thiện, tuy rằng La Đan chưa chết nhưng cũng đã gần như vậy rồi, ngày hôm nay có lẽ điều có thể kết luận đó là nếu Bạch Khởi không giúp đỡ, La Đan chết chắc rồi, bởi vậy lúc này hắn đã nói ra những lời đó…

- Vậy sao? Ta thấy không cần thiết, có lẽ ngươi sẽ không chết… ta có thể giúp ngươi đánh bại bọn chúng… có điều ta có một điều kiện ngươi phải chấp nhận với ta…

Bạch Khởi mỉm cười, cũng đoán ra được tâm tư của La Đan, không biết đối phương đang chuẩn bị tự mình ra tay hay là sớm đã biết thân phận của mình, hoặc là thật lòng nói ra những lời như vậy, nhưng những điều này đều không quan trọng bởi vì Bạch Khởi không quan tâm, điều mà Bạch Khởi quan tâm là bí mật của La Đan.

Bạch Khởi muốn biết La Đan rốt cuộc là người như thế nào, hắn rốt cuộc biết những chuyện gì, trên người hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Người đối đầu với hắn là vị Tổng Đốc nào, hắn lại khiến cho đối phương mạo hiểm phái ra hơn vạn kỵ binh Quân Thủ Bị địa phương đến giết hắn… những điều này Bạch Khởi đều rất hiếu kỳ. Trong tiềm thức Bạch Khởi cảm thấy nếu mình biết được những tin tức này có lẽ không phải là một chuyện xấu, chưa biết chừng lại trợ giúp cho chuyến đi Giang Nam lần này của mình.

- Ngươi… Ngươi thực sự có thể giúp chúng ta? Nếu ngươi có thể… thì ta đảm bảo sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ nói cho ngươi toàn bộ mọi chuyện của ta và cả những chuyện ta biết… ta đảm bảo…

La Đan sau khi nghe xong lời này liền vội vàng kích động nói. Thực ra, đối với thân phận của Bạch Khởi hắn quả thực không biết, có điều đã nhiều năm như vậy, La Đan luôn nhìn người rất chuẩn. Ngày hôm đó, sau khi hắn gặp Bạch Khởi, hắn đã biết Bạch Khởi không phải là người bình thường, cái khí thế đó, sự tự tin đó tuyệt đối không phải người bình thường có thể có. Những cao thủ mà La Đan từng gặp đều không có ai có thể sánh được với Bạch Khởi, cho nên lúc đó hắn đã mời Bạch Khởi đi cùng tiểu đội nhân mã của mình để hộ vệ cho mình…

Thế nhưng hắn biết Bạch Khởi bất phàm là biết vậy, nhưng không ngờ Bạch Khởi đã đến nước này lại dám nói có thể tiêu diệt hơn một nghìn kỵ binh này, hơn nữa khi nói còn giống như rất dễ dàng. Hắn mới bao nhiêu tuổi? Lẽ nào thực sự là thiên tài cao thủ? Dù sao nếu muốn đối phó với những kỵ binh này, không có thực lực Đấu Linh e là cũng không dễ dàng như vậy… nhưng Bạch Khởi nghe có vẻ giống như hoàn toàn không để ý, điều này khiến cho La Đan tràn đầy nghi hoặc.

- Ha ha… cứ quyết định như vậy đi.

Bạch Khởi cười ha ha, một cái lắc mình liền xông ra ngoài, trong nháy mắt, đấu khí xanh lam xen lẫn tím đã phun phát ra, trong nháy mắt một quyền xông ra, mấy chục người đã ngã xuống trong tay Bạch Khởi, còn đấu khí trên người Bạch Khởi liên tiếp bạo phát. Đấu khí xen lẫn hàn băng trong nháy mắt đã đóng băng xung quanh, những con chiến mã đó dồn dập ngã xuống, trên mặt đất xuất hiện một tầng băng hơi mỏng… còn Bạch Khởi xông thẳng vọt lên, hầu như một quyền một cái… chỉ trong một phút đã hoàn toàn đánh ngã một vạn kỵ binh này xuống đất, hầu như không có ai sống sót. Nếu như không phải Bạch Khởi cố ý nương tay, e là những người đó đều chết sạch, dù là như vậy, kẻ sống sót duy nhất nằm trên đất này cũng chính là gã chỉ huy của nhóm kỵ binh này…