Cửu Trọng Tử

Chương 382: Hỏi nguyên do



Ngụy Đình Trân nghe vậy thì nổi cơn tam bành, đang định trả treo lại Bàng Ngọc Lâu thì Chu ma ma đỡ Đậu Minh tới.

"Vì chuyện của con mà phải phiền hà đến chư vị bá mẫu thẩm thẩm và các tẩu tẩu." Nàng khom gối kính lễ với nữ quyến hai nhà Vương Đậu. Áo choàng lụa đỏ thẫm khoác trên thân thể gầy ốm khiến người ta nhìn thấy càng thêm đau lòng.

Bàng Ngọc Lầu là loại người chuyên làm màu, ngay lập tức tiến lên cầm tay Đậu Minh, vừa lau khóe mắt, vừa nức nở: "Cô cô của tôi ơi, mới một năm không gặp mà con đã thành thế này rồi? Chúng ta đều là người từng trải, có nàng dâu nhà ai không được ăn gà vịt thịt cá trong tháng ở cữ? Ít nhất cũng mập được thêm mấy cân, vậy mà tới lượt con thì gầy trơ xương thế này! Nếu để lão tổ tông nhà chúng ta biết được chắc chắn sẽ đau lòng chết. Ta nhất định phải nhanh chóng giục cữu cữu con viết thư cho ngoại tổ phụ, bảo ngoại tổ phụ gửi dược liệu tốt nhất Vân Nam đến cho con bồi bổ." Nàng nói xong, quay sang nhìn Ngụy Đình Trân, "Thế gia trăm năm như quý phủ mà một chút dược liệu tốt cũng không có là sao" Lại nhìn về phía Thái thị, "Chỗ ta còn hai túi thiêm ma tốt nhất, một cân yến huyết, nhưng vài ngày trước ngoại tổ mẫu con không khỏe, ta đã lấy nhân sâm trăm năm cho người dùng, bây giờ chỉ còn lại nửa cây, không biết còn đủ cho con không?"

Ngụ ý, nhân sâm này đòi từ Đậu gia đi.

Thái thị chửi thầm Bàng Ngọc Lâu trong lòng.

Giá tiền của nhân sâm trăm năm, thiên ma yến huyết có thể so sánh được ư?

Nhưng trước mặt có Ngụy Đình Trân, nàng đâu thể từ chối, nếu không thế diện của Đậu gia sẽ mất sạch.

Quả nhiên không được kết bạn với loại lòng lang dạ sói.

Nàng cười đáp: "Nhà chồng Ngũ cô cô không có thì chỉ có thể trông chờ vào nhà nhẹ đẻ chúng ta thôi. Đợi lát nữa ta dặn dò ma ma đưa mấy cây nhân sâm tới cho Ngũ cô cô bồi bổ, cữu mẫu cứ yên tâm."

Nhưng không nói là nhân sâm ngàn năm

Bàng Ngọc Lầu âm thầm bĩu môi.

Suốt ngày rêu rao mình là nhà đọc sách, còn khắp nơi coi thường Bàng gia, rồi đến lúc quan trọng mới lộ ra chân tướng!

Hai người đấu đá gay gắt một phen, Ngũ phu nhân thấy vậy thì âm thầm không vui. Bà ôn tồn nói với Ngụy Đình Trân: "Nếu như thân thể thông gia phu nhân không khỏe thì chúng ta đến phòng Minh thư nhi ngồi đi?"

Đây là muốn bắt đầu vào chuyện chính rồi.

Mọi người đương nhiên hào hứng đồng ý, kéo nhau đến phòng khách chỗ Đậu Minh.

Bọn nha hoàn nhanh tay nhanh chân dâng trà bánh rồi lui xuống.

Ngũ phu nhân ngồi ở ghế trên, cười nói: "Nhà mẹ đẻ chuẩn bị của hồi môn là để cô nương sau khi xuất giá có chỗ dựa. Đều là cô nương đã xuất giá, nhưng Đại cô nãi nãi lại muốn Đậu gia quản lý của hồi môn của Minh thư nhi, thì thực sự quá vô lý rồi. Đừng nói Minh thư nhi, ngay cả Đậu gia chúng ta cũng sẽ không chấp nhận việc này.



"Ban đầu chúng ta đã định phớt lờ, cho dù Đại cô nãi nãi có thưa kiện tới ngự tiền thì cũng sẽ không được thông qua. Nhưng đại cô nãi nãi ba lần bảy lượt nhắc đến việc không cần của hồi môn của Ngũ cô cô, khiến mấy vị lão gia nhà chúng ta đều thấy kỳ quái, thắc mắc không biết vì sao Ngụy gia lại có suy nghĩ như vậy? Do đó mới bảo ta và hai vị phu nhân của Vương đến hỏi Ngũ cô gia.

"Trưởng tẩu như mẹ. Ngoài một tỷ tỷ là ngươi thì Tề Ninh hầu không có huynh đệ nào khác, vậy nên ngươi quan tâm hơn bình thường cũng là đúng thôi. Nhưng chuyện này liên quan đến của hồi môn của Minh thư nhi, ta nghĩ, đại cô nãi nãi không hỏi qua Tề Ninh hầu mà đã tự quyết định thì có hơi vô lý. Nơi đây không có người ngoài, chi bằng mời Tề Ninh hầu tới, hỏi ý của Tề Ninh hầu rồi bàn tiếp cũng chưa muộn."

Đậu Vương hai nhà người đông thế mạnh, Ngụy Đình Trân không định đấu võ mồm với họ. Nàng lập tức phái người đi mời Ngụy Đình Du, cũng nói: "Có nhà nào không hy vọng của hồi môn của con dâu nhiều một chút, thứ nhất là được mát mặt, thứ hai là con cháu sau này cũng được hưởng chút dư ấm. Nhưng Ngũ cô nương nhà các người lại quá nóng tính, động một chút là lôi nhà mẹ đẻ ra. Chúng ta chỉ muốn an an ổn ổn sống qua ngày, thật sự không chịu nổi giày vò này của Ngũ cô nương nhà các người, vậy nên mới phải ra hạ sách mời trưởng bối hai nhà nói chuyện."

Lời vừa dứt, Ngụy Đình Du chờ sẵn ở thư phòng từ sớm đã ra vẻ vội vàng chạy đến.

Đậu Minh vừa thấy hắn, nước mắt lại nhịn không được rơi xuống.

Nàng đẻ non, Ngụy Đình Du không đoái hoài an ủi câu nào thì thôi, còn cùng mẫu thân hắn và tỷ tỷ của hắn tính toán gây khó dễ cho nàng.

Ngụy Đình Du như vậy khiến nàng quá thất vọng.

Tâm nàng cũng nguội lạnh phân nửa.

Chẳng lẽ hắn không hiểu, nếu nàng giao của hồi môn ra thì sau này phu thê bọn họ sẽ phải nhìn sắc mặt Ngụy Đình Trân?

Cuộc sống này là bức tranh của riêng bản thân mà! Nhìn sắc mặt người khác, có thể vui vẻ được sao?

Hắn không chịu suy nghĩ gì hết, hẳn chỉ nghe theo mẫu thân hắn và tỷ tỷ hắn thôi.

Nàng tủi thân dựa lên đầu vai Chu ma ma khóc.

Chu ma ma đau lòng ôm Đậu Minh, nhỏ giọng an ủi.

Đã hơn nửa tháng Ngụy Đình Du không nói một câu nào với Đậu Minh, hôm nay thấy nàng khóc như hải đường rơi trong gió, lòng hắn không khỏi mềm nhũn, trên mặt cũng lộ vài phần do dự.

Ngũ phu nhân thấy vậy thì khẽ gật đầu, đợi Ngụy Đình Du hành lễ xong thì nói ngay: "Ngụy gia các người ra yêu cầu quá đáng, mấy vị lão gia nhà chúng ta bảo ta tới hỏi một tiếng, rốt cuộc Hầu gia không hài lòng Minh thư nhi ở điểm nào, vì sao muốn hành hạ nàng như vậy? Khiến nàng đẻ non không nói, còn muốn chúng ta quản lý của hồi môn của Minh thư nhi -- Dù thế nào Hầu gia cũng phải cho chúng ta một lời giải thích?"

Ngụy Đình Trân thấy bộ dạng này của Ngụy Đình Du là biết chuyện sắp đổ bể, không đợi hắn mở miệng đã chen lời: "Phu nhân thông gia, lời này của người không đúng rồi. Sao lại nói chúng ta hành hạ Đậu Minh..."

Ngũ phu nhân đưa tay ý bảo Ngụy Đình Trân không nên nói nữa: "Đại cô nãi nãi, giày vừa hay chật, chỉ có chân biết rõ. Tuy chúng ta đều là người ngoài nhưng vẫn mong phu thê bọn họ hạnh phúc. Hãy nghe Hầu Gia nói thế nào đã?"

Đậu Minh đang nức nở cũng ngẩng đầu, hai mắt rưng rưng, đáng thương nhìn Ngụy Đình Du.



Mặt Ngụy Đình Du lập tức đỏ bừng. Hắn không dám nhìn thẳng Đậu Minh, lẩm bẩm trong miệng: "Không phải, không phải ta chê trách gì Minh thư nhi..."

Câu này vừa nói ra, hắn liền cảm nhận được ánh mắt như dao sắc của tỷ tỷ, lại nghĩ đến mẫu thân bị bệnh nằm liệt giường, tiếp tục lẩm bẩm: "Cũng do đức hạnh của nhạc mẫu không tốt, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, Minh thư nhi muốn đi thăm nương của nàng, chúng ta khuyên không được nên mới ra hạ sách này... Là Minh thư nhi không nghe lời, không phải chúng ta hành hạ nàng..."

Khắp phòng kinh ngạc.

Ngũ phu nhân và Cao thì không khỏi liếc mắt nhìn nhau.

Nếu như vì lý do này thì còn thỏa đáng.

Nhưng lần này bọn họ tới là vì Đậu Minh, phải thuyết phục Ngụy Đình Du thế nào đây?

Ngũ phu nhân đành làm trái lương tâm, ôn tồn nói: "Lời này của Hầu gia không đúng rồi! Con không cãi cha, thân làm con rể sao được bình phẩm nhạc mẫu. Hơn nữa câu là đức hạnh không tốt người nói càng sai. Ta và nhạc mẫu người làm chị em dâu đã vài chục năm nay, ngoại trừ chuyện không thích xã giao quan hệ thì nàng không có mặt xấu nào không thể bỏ qua..."

"Ngũ bá mẫu!" Đậu Minh đột nhiên cắt lời Ngũ phu nhân. Nàng đỏ mắt nhìn Ngụy Đình Du, giọng nói sắc bén, " Không phải trong lòng Hầu gia bực bội chuyện mẹ đẻ ta là thiếp được phù chính à? Vừa hay có hai nhà bên ngoại ở đây, ta cũng có chuyện muốn nói rõ ràng." Nàng nói xong nước mắt lưng tròng, quay sang nhìn Ngũ phu nhân, "Tuy mẫu thân ta là thiếp, nhưng sau khi chính thất mất một năm đã được phù chính, lúc ấy còn có thư đồng của Triệu đại cữu, cũng theo yêu cầu của Triệu đại cữu, chia một nửa tài sản Tây Đậu cho tỷ tỷ làm của hồi môn, tất cả công văn đều được trình lên quan nha, muốn chứng cứ có thể tra." Nàng đứng thẳng lưng, nhìn chăm chằm Ngụy Đình Du, "Chàng bảo mẫu thân ta đức hạnh không tốt, vậy chàng nói xem, rốt cuộc mẫu thân ta đã làm điều gì sai đến mức để một hậu bối như chàng chỉ trích?"

Ngụy Đình Trân liền mắng thẳng vào mặt Đậu Minh: "Ngươi còn không biết xấu hổ? Ngươi gả được vào nhà chúng ta thế nào, ngươi đã quên, nhưng Ngụy gia chúng ta không quên đâu!"

Mặt Đậu Minh lập tức tái nhợt.

Nàng nghẹn ngào hỏi Ngụy Đình Du: "Hầu gia cũng nghĩ như vậy ư?" Suy cho cùng vẫn nhớ đến tình cảm phu thê, nên không lôi chuyện Ngụy Đình Du hẹn gặp nàng ở chùa Đại Tướng Quốc nói ra, không thì sẽ khiến tình cảnh thêm rối rắm hơn.

Ngụy Đình Du xấu hổ muốn chết. Hắn trừng mắt cảnh cáo Ngụy Đình Trân rồi quay đầu lại nhìn Đậu Minh, dịu dàng an ủi: "Không phải vậy, hôn sự này là ta cam tâm tình nguyện!"

Ngụy Đình Trân hận nghiến răng nghiến lợi, đứng bật dậy: "Ngươi đã gả vào Ngụy gia chúng ta thì chính là người của Ngụy gia chúng ta. Nếu mẫu thân người là thiếp phù chính, lại được trưởng bối Đậu gia thừa nhận thì Ngụy gia chúng ta cũng không cần như này. Nhưng rốt cuộc mẫu thân ngươi đã đẻ ra cái loại gì? Tháng chạp vào cửa, tháng năm đã sinh ra ngươi... Vậy là đẻ ra cái loại gì?" Nàng thở một hơi, lại nói tiếp, "Bằng không làm sao tỷ tỷ ngươi được một nửa tài sản Tây Đậu, còn người chỉ có hai vạn lượng bạc làm của hồi môn? Ngươi không biết thì để ta nói cho ngươi biết, ngươi còn không bằng con do thiếp sinh, ngươi chính là một đứa con riêng!" Nàng chỉ vào nữ quyến hai nhà Đậu Vương, "Nhà ngoại ngươi đều ở đây, nếu không tin

thì hỏi họ xem ta có chữ nào dối trá không? Là đệ đệ ta hiền lành chất phác nên mới bị ngươi dắt mũi. Nhưng ngươi còn không biết tốt xấu, phạt đứng một lúc, ngươi lại cố ý hại chết huyết mạch Ngụy gia chúng ta, có phải ngươi muốn Ngụy gia tuyệt hậu?"

Lời Ngụy Đình Trân như đao thọc vào tim nữ quyến hai nhà Đậu Vương, nhất thời trong phòng không có ai mở miệng. Tình cảnh này càng khiến Đậu Minh giống như lá cây trơ trọi trước gió.

"Ngươi nói láo." Nàng hét lên, "Mẫu thân ta không phải người như thế? Ngươi không thích ta và Hầu gia hạnh phúc nên mới ở bịa đặt hãm hại. Rốt cuộc ngươi muốn gì? Vì sao luôn thấy ta không vừa mắt? Ta đã làm chuyện gì có lỗi với Ngụy gia các người sao? Hầu Gia ở nhà ăn chơi lêu lổng, là ta đi xin ông ngoài tìm việc cho Hầu gia; mẫu thân ngươi bị bệnh liệt giường, là ta lấy dược liệu từ của hồi môn cho bà bồi bổ; sinh thần mẹ chồng ngươi, là ta chi một khoản tiền lớn mua quà lễ giúp ngươi nở mày nở mặt. Ngươi còn muốn ta phải thế nào nữa?"

Nàng khàn giọng hỏi Ngụy Đình Trân, thân thể gầy yếu run rẩy như sắp ngã.