Cửu Trọng Tử

Chương 383: Bênh Vực



Ngụy Đình Du áy này không biết nói gì, chỉ dám liếc liếc Ngụy Đình Trân.

Vừa rồi bị Ngụy Đình Trân thọc một nhát, Cao thị vẫn chưa nguôi giận.

Người khác thà hủy mười tòa miếu chứ quyết không phá một mối hôn nhân. Còn Ngụy Đình Trân này thì ngược lại, sinh ra đã là loại đảo phân, náo loạn nhà mẹ đẻ thì thôi, lại còn xáo trộn hôn nhân của Minh thư nhi.

Bà kìm nén lửa giận trong lòng, từ tốn nói với Ngụy Đình Du: "Chuyện của trưởng bối đâu có chỗ cho hậu bối xen vào. Trong lúc Hầu gia và Minh thư nhi sống chung, ngài hãy nói rõ rốt cuộc Minh thư nhi đã làm gì có lỗi với ngài? Là không hiếu thuận mẹ chồng, chưa tôn trọng chị chồng hay là ghen tuông đanh đá, không sinh được con nối dõi? Sao ngài có thể tính những chuyện trước đây lên đầu Minh thư nhi? Như vậy thật không công bằng! Ngài nên nhớ, cuộc hôn nhân này là do ngài quyết định."

Ngũ phu nhân nghe Cao thị nói thì càng khẩn trương.

Vị đại nãi nãi Vương gia này đúng là đoan chính có thừa, nhanh trí không đủ.

Nói như vừa rồi, chẳng khác gì thừa nhận Đậu Minh là con riêng!

Nàng vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Thái thị.

Thái thị vẫn đang thất thần nhìn Đậu Minh.

Lúc trước nàng có nghe loáng thoáng kể Vương thị ỷ thế hiếp người, ép Thất thúc phụ phải phù chính nàng ta, nhưng thật không ngờ đằng sau còn có chuyện như thế?

Bảo sao Đậu Chiêu lại có rất nhiều tiền?

Một nửa tài sản của Thất thúc phụ là bao nhiêu tiền vậy?

Nàng còn đang âm thầm tính toán trong đầu, hơi đâu chú ý tới mẹ chồng nữa.

Ngũ phu nhân bất đắc dĩ thở dài .

Cũng khó trách Thái thị có thái độ này.

Nếu chuyện năm đó phanh phui ra, bất kể là Đậu gia hay Vương gia cũng đều mất mặt. Vậy nên bọn họ mới không muốn nhắc tới, chứ đừng nói sẽ chủ động kể cho hậu bối nghe!

Từ đầu tới cuối Kỷ thị vẫn luôn đứng về phía Triệu Cốc Thu, chỉ sợ ngay cả chuyện Vương Ánh Tuyết là phù chính Cao Minh Châu cũng không biết, xem ra bây giờ chỉ có thể trông chờ Bàng thị ra mặt đấu võ đài cùng Ngụy Đình Trân thôi.

Bà quay sang nhìn Bàng Ngọc Lâu.

Bàng Ngọc Lâu lại ra vẻ rất khát nước, uống từng ngụm từng ngụm trà, nửa ngày vẫn chưa thấy ngẩng đầu.

Là khách quen trong phường xã giao, kế nhỏ này làm sao qua mắt được Ngũ phu nhân. Nhưng cho dù biết rõ Bàng Ngọc Lâu muốn đứng ngoài cuộc thì bà cũng không thể làm gì hơn, đáng phải thân trần ra trận, thấy Cao thị đã hát vai mặt đỏ, đương nhiên không thiếu được vai mặt trắng của mình, Ngũ phu nhân cứng rắn nói: "Nhà chúng ta tốn nhiều bạc để gả cô nương. Cô nương sau khi xuất giá cũng chỉ ăn của mình, mặc của mình, chẳng lẽ là sai? Nếu các ngươi vẫn muốn Đậu gia quản lý của hồi môn của Minh thư nhi thì Đậu gia chúng ta tuyệt đối không đồng ý! Còn nếu các ngươi thấy bất mãn thì có thể kiện lên Thuận Thiên phủ, dưới là Đại Lý Tự, một cái bên cạnh ngõ nhà các ngươi, một cái trên đường Hình bộ, cổng chính Bát Tự tường thì luôn mở, ai cũng có thể ra vào, các ngươi muốn tố cáo Đậu gia chúng ta rất dễ dàng rồi!

"Vừa hay Đậu gia chúng ta cũng uất ức một bụng, đang muốn tìm chỗ nào đó để trút đây.



"Tế Ninh hầu và Tứ cô cô nhà chúng ta được đính ước từ nhỏ, khắp Chân Định có ai không biết có ai không hiểu. Cho tới bây giờ mọi người vẫn nghĩ Tứ cô cô nhà chúng ta được gả đến phủ Tế hầu đó. Vốn dĩ đây là một mối lương duyên tốt, nhưng ngươi lại luồn lên nhảy xuống, cương quyết muốn hủy bỏ hôn sự này!"

Ngũ phu nhân không đề cập tới còn hay, vừa nhắc tới Ngụy Đình Trân liền nóng mặt.

Nếu không phải Vương thị lập kế khiến đệ đệ nàng chui vào thì một nửa sản nghiệp Tây Đậu của Đậu Chiêu đã về tay Ngụy gia rồi. Đệ đệ nàng cũng không cần sống chung với người sa cơ thất thế như Đậu Minh.

Sắc mặt Ngụy Đình Trân càng ngày càng khó coi, đang định mở miệng cãi lý thì Ngũ phu nhân đã cười lạnh một tiếng, chặn lời nàng: "Ngụy gia đại cô nãi nãi, ngươi đừng đổ tất cả mọi chuyện lên đầu Đậu gia chúng ta. Là ai vì muốn từ hôn mà hẹn gặp Thất phu nhân nhà chúng ta đi chùa Đại Tướng Quốc nghe giảng kinh Phật? Là ai biết rõ sắp cưới tỷ tỷ vào cửa nhưng vẫn lén lút hẹn gặp muội muội? Là ai chạy tới chắn trước mặt Minh thư nhi lúc Đậu gia chúng ta đến đón người? Ngụy gia đại cô nãi nãi à, ngươi đừng nghĩ môi trên môi dưới ngậm chặt là có thể biến đen thành trắng, biến trắng thành đen. Có cần ta mời Binh Bộ võ tuyển tư Trịnh lang trung phu nhân tới làm chứng không? Có cần ta cho người tìm tên người hầu lúc trước của Hầu gia, nhưng đã bị các ngươi đuổi đến điền trang tới hỏi rốt cuộc lúc ấy đã xảy ra chuyện gì không? Có cần ta lấy hôn thư của hộ phòng Thuận Thiên phủ cho Quốc công phu nhân phủ Cảnh Quốc Công xem qua không?"

Nghe bà nói xối xả một tràng, gân xanh trên trán Ngụy Đình Trân cũng phải nổi lên.

Lão kiền bà* này, chuyện gì cũng biết nhưng lại im ỉm không lên tiếng.

Bảo sao người khác lại nói người đọc sách không có một cái gì tốt.

"Kiện thì kiện! Chẳng lẽ ta sợ các ngươi?" Nàng không cam chịu yếu thế, giễu cợt "Lãng tử quay đầu quý hơn vàng, nữ nhân một khi dính phải chữ "dâm" thì đợi trầm mình đi!"

"Thật không?" Ngũ phu nhân liếc mắt nhìn Ngụy Đình Trân, khinh thường nói, "Hèn chi ngươi phách lối như vậy, thì ra là loại phụ nhân nông cạn không biết gì! E rằng đại luật ngươi còn chưa bao giờ đọc qua? Dám dùng giọng điệu nông phụ nói chuyện, khó trách mấy năm nay Ngụy gia nghèo túng đáng sợ, ngươi đứng trước mặt mẹ chồng cũng không ngóc đầu lên nổi."

Bị đâm trúng huyệt tử, Ngụy Đình Trân nhảy dựng lên muốn đôi co cùng Ngũ phu nhân, thì bị Ngụy Đình Du ngăn cản.

"Tỷ tỷ, " Hắn lúng túng, thấp giọng gọi, "Tỷ bớt tranh cãi đi -- nếu kiện tới Thuận Thiên phủ hoặc Đại Lý Tự, ta cũng không thoát khỏi liên quan, những thứ khác chưa nói, 100 trượng chắc chắn không thể thoát."

Ngụy Đình Trân kinh ngạc, lập tức nghĩ tới chuyện bôi nhọ nhà thanh bạch có thể bị phạt 100 trượng.

"Tỷ tỷ, Đậu đại nhân đang quản lý Hình bộ, lên công đường, chúng ta không thắng được bọn họ đâu." Ngụy Đình Du lại thấp giọng nhắc nhở Ngụy Đình Trân, "Bảo Đậu gia quản lý của hồi môn của Minh thư nhi là chắc chắc không thể, chi bằng chúng ta thương lượng với Đậu gia, sau này không cho Minh thư nhi về nhà mẹ đẻ gặp Vương thi nữa. Tỷ thấy thế nào?" Từ nhỏ đã sợ nữ nhân cãi nhau, bây giờ thấy bộ dạng như muốn ăn thịt người của Ngũ phu nhân, hắn không khỏi rùng mình.

Nhìn đệ đệ mình mềm giọng Ngụy Đình Trân thiếu chút nữa ngã ngửa.

Chuyện đã tới nước này mà hắn vẫn còn níu kéo.

Vậy những gì chuẩn bị trước đây đều vô ích rồi ư? Lại còn tự dưng đắc tội với hai nhà Đậu - Vương nữa?

Sao nàng có thể có một đệ đệ ngốc như vậy?

Ngụy Đình Trân không nhịn nổi đánh lên vai Ngụy Đình Du một cái, rồi thì thầm: "Rốt cuộc đệ có phải nam nhân không mà lại nói như vậy? Lúc trước đã thống nhất, bây giờ lại thay đổi là sao? Đệ lôi ta ra làm trò đùa à? Đệ muốn ta phải làm gì đây?"

Trái cũng khó, phải cũng khó, Ngụy Đình Du che vai, nhỏ giọng đáp lại: "Vậy làm sao bây giờ? Nếu là người khác, một trăm trượng là xong. Nhưng chúng ta hòa thân với Đậu gia, bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ ra cách khiến đệ chịu ít nhất vài trăm trượng đấy. Hơn nữa, chuyện này còn có thể bị đồn thành dụ dỗ thậm chí là tằng tịu với nhau... Đến lúc đó mất mặt chỉ có chúng ta. Lên công đường, chúng ta không thắng được Đậu gia đâu..."

Ngụy Đình Du điên rồi.

Đây là đệ đệ nàng ư?



Không giúp nàng thì thôi, lại còn kéo chân nàng?

Đáng tiếc lúc này trong phòng ngoại trừ nữ quyến hai nhà Đậu Vương, thì chỉ có tỷ đệ Ngụy Đình Trân và Đậu Minh, sự chú ý của mọi người đương nhiên tập trung lên tỷ đệ bọn họ. Cho dù tiếng hai người đã nhỏ hết cỡ nhưng vẫn lọt đến tai người khác được.

Cao thị hả hê trong lòng.

Chỉ cần Ngụy gia chịu thua, chuyện này dễ bàn rồi.

Bà vội nói với Ngũ phu nhân: "Thông gia phu nhân, đã vào một cửa thì chính là người một nhà. Có một số việc cũng không thể phân chia rõ ràng được. Ta thấy chuyện này cứ tính như vậy đi, sau này Ngũ cô cô và Ngũ cô gia đóng cửa bảo nhau, hòa hòa thuận thuận sống tốt. Chúng ta, dù sao cũng là người ngoài, chỉ cần bọn họ hạnh phúc, có cái gì không bỏ qua được?" Nàng lại quay sang Kỷ thị, "Người nói xem như vậy có đúng không!"

Kỷ thị cười gật đầu.

Mọi người tới để dọa Ngụy Đình Du, mục đích đã đạt được, đương nhiên muốn một điều nhịn chín điều lành rồi.

Bà cười, nói với Ngụy Đình Du: "Hầu gia, có phải người nên xin lỗi Minh thư nhi một câu không? Nàng vừa mới đẻ non, cơ thể còn chưa hồi phụ, mà lại chịu uất ức như vậy, trong lòng không biết có nhiều khó chịu đâu? Người đại nhân đại lượng, không nên so đo với Minh thư nhi làm gì!" Nói xong liền kéo ống tay áo Thái thị, ra hiệu cho nàng ta.

Thái thị giờ phút này mới hoàn hồn, vội vàng đứng lên đỡ Đậu Minh đang nức nở đến bên cạnh Ngụy Đình Du, cười bảo: "Còn không mau xin lỗi Hầu gia! Muội làm loạn như vậy, Hầu gia cũng không so đo với muội, có thể thấy là người vẫn quan tâm muội. Sau này muội không được làm Hầu gia tức giận nữa đó."

Đậu Minh dùng cặp mắt sưng đỏ lén lén nhìn Ngụy Đình Du, dáng vẻ nhút nhát e lệ này lập tức đánh trúng vào tim hắn.

Ngụy Đình Du đỏ bừng mặt, ngượng ngùng nói nhỏ: "Là, là ta không phải..."

Ngụy Đình Trân tức nghiến răng nghiến lợi, lập tức kéo đệ đệ sang bên cạnh, lớn tiếng hô "Khoan đã", giọng nói lạnh như băng: "Nếu muốn chuyện này như vậy thì các ngươi cũng phải đồng ý với điều kiện của chúng ta mới được!"

Thấy khi thế Ngụy gia đã lung lay, Ngũ phu nhân nào bỏ qua cơ hội này?

"Chuyện này không có điều kiện gì hết!" Bà lập tức nói, "Hơn nửa năm này, chúng ta đều thấy Hầu gia đối xử với Minh thư nhi thế nào, có thể bao dung đã bao dung, có thể bỏ qua đã bỏ qua, nhưng mọi người chưa từng muốn thấy trong mắt là loại chột dạ, nhát gan, yếu đuối, nhu nhược. Cái gì cũng có thể nhẫn chứ sĩ thì không thể, hoặc là chúng ta nhìn mặt mũi Hầu gia bỏ qua, hoặc là theo ý của đại cô nãi nãi, gặp nhau trên công đường!"

Ngụy Đình Trân ngoài mạnh trong yếu, không chịu buông: "Gặp trên công đường thì gặp trên công đường!"

Ngụy Đình Du vội nói: "Ngũ bá mẫu, tỷ tỷ ta cũng không có ý gì khác, chỉ hi vọng sau này Minh thư nhi không về nhà mẹ đẻ là được." Hắn nói xong rồi dịu dàng nhìn về phía Đậu Minh, "Mỗi lần Minh thư nhi từ nhà mẹ đẻ về đều cáu giận... Ta chỉ muốn sống yên ổn, mỗi ngày đều không có ầm ĩ thôi."

Đậu gia mấy đời kinh doanh, tính tới bây giờ đúng là thanh thế cường thịnh, là lúc dệt hoa trên gấm, vậy mà Ngụy gia lại bảo Đậu Minh không được về nhà mẹ đẻ?

Thế Đậu Minh chịu uất ức ở nhà chồng thì phải tìm ai giảo oan? Tìm ai bênh vực?

Lúc trước thấy Tề Ninh hầu tuấn tú nho nhã, hành sự quang minh, gặp chuyện mới biết hóa ra là loại không có lập trường.

May mà Đậu Chiêu không gả cho hắn, không thì Đậu gia đã mất đi chỗ dựa vững chắc là Tống Mặc rồi.

Ngũ phu nhân đang định ra vẻ trào phúng, thì lại nghe thấy Đậu Minh lẩm bẩm: "Có phải nếu ta không gặp mẫu thân nữa, chuyện này sẽ được bỏ qua?"