Cửu Trọng Tử

Chương 384: Mất Lòng



Nói gì vậy?

Ngũ phu nhân hoảng hốt, bên tai chỉ nghe thấy tiếng Ngụy Đình Du cười nói vui vẻ:

- Đương nhiên! Làm sao Ngụy gia chúng ta có thể chiếm của hồi môn của thê tử được? Chỉ là không thích nàng ỷ vào của hồi môn mà không chịu nghe khuyên bảo, không có việc gì cũng chạy về nhà ngoại thôi. Nếu nàng không gặp Thất phu nhân nữa, còn toàn tâm toàn ý ở lại Ngụy gia, chúng ta đâu cần phải giao của hồi môn của nàng cho Đậu gia quản lý?

Lại nói:

- Đến nhà chúng ta cũng được nửa năm, nàng đã từng tự hỏi bản thân, lúc mới gả tới mẫu thân ta trông đợi nàng thế nào, vậy mà hiện giờ lại đối xử với nàng như này chưa? Tính tình mẫu thân ta ôn hòa, dễ gần, vì sao đột nhiên lại thay đổi? Nàng không chịu tìm nguyên do mà chỉ chăm chăm đổ lỗi cho mẫu thân ta. Nàng xem lại mình xem, như trở thành một người khác, đâu còn chút hình bóng nào khi mới quen ta!

Đậu Minh im lặng.

Ngũ phu nhân thấy vậy thì bực mình.

Đậu Minh này, sao lại hồ đồ như thế?

Có đôi phu thê nào không phải từ đường mật ngọt ngào rồi dần sinh ra khoảng cách, thậm chí là chán ghét lẫn nhau? Suy cho cùng, tất cả đều vì những xích mích nhỏ nhặt tích lũy từ hàng ngày gây nên.

Nàng tin vào những lời vừa rồi của Ngụy Đình Du, cảm thấy chỉ cần theo Ngụy Đình Du thì tình cảm bọn họ sẽ tốt đẹp như lúc mới thành thân.

Nhưng trái tim con người là vô đáy.

Hôm nay hắn dỗ dành ngươi không nhận mẹ ruột của mình vì hạnh phúc phu thê, ngày mai sẽ dỗ dành ngươi cho hắn nạp thiếp vì cái hiền danh, rồi sau này còn có thể dỗ dành ngươi bán đi của hồi môn vì hưng thịnh của gia tộc.

Đây vốn là điều mẫu thân phải dặn dò trước khi nữ nhi gả đi.

Nhìn bộ dạng này của Đậu Minh cũng biết được Vương Ánh Tuyết đã không nói gì.

Vương Ánh Tuyết thật là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!

Lời nên nói thì không nói, lời không nên nói thì nói hết, cuối cùng dạy ra một Đậu Minh thế này -- đã đoạt hôn phu của tỷ tỷ còn có thể ngang nhiên đi trên đường cái.

Thật sự không biết xấu hổ mà!

Ngũ phu nhân nhịn không được mắng chửi Vương Ánh Tuyết trong lòng.

Chỉ là bây giờ đang ở trước mặt người Ngụy gia, bà không thể phân tích rõ ràng cho Đậu Minh nghe, đành phải chờ sau đó vậy.

Trong giọng nói Ngũ phu nhân lập tức có chút lo lắng:

- Minh thư nhi, thân thể con vẫn chưa khỏe, cẩn thận đứng lâu sẽ hoa mắt, mau để Chu ma ma đỡ con đi nghỉ một lát. Nơi này đã có ta và cữu mẫu con lo!"

Đậu Minh nhẹ nhàng lắc đầu.

Vì nàng gả cho Ngụy Đình Du nên không chỉ có đắc tội với phụ thân và Đậu Chiêu, mà còn bị hai nhà Đậu Vương coi thường.

Đậu gia cùng Vương gia sớm đã không còn là chốn dung thân của nàng.

Nếu nàng rời khỏi Ngụy gia, về lại Đậu gia hoặc Vương gia, thì chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho họ ư?

Thực tế, từ ngày thay Đậu Chiêu gả cho Ngụy Đình Du, nàng đã hết đường lui rồi.

Nàng chỉ có thể tiếp tục sống tốt, không thể gục ngã.

Ngụy gia đã trở thành nơi che mưa che nắng duy nhất cho nàng. Nàng cắt đứt với Ngụy gia thì có thể đi đâu đây?

Trong lòng chua xót, Đậu Minh buồn bã nói:

- Đa tạ Ngũ bá mẫu quan tâm. Nhưng người đời nói rất đúng "tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu". Hôm nay con đã là con dâu của Ngụy gia, đương nhiên phải coi phu quân như trời.

Nàng khom gối hành lễ với Ngũ phu nhân, nhỏ giọng:

- Mẫu thân nơi đó, thứ cho nữ nhi bất hiếu, xin Ngũ bá mẫu quan tâm nhiều hơn.

- Minh thư nhi!

Sắc mặt Kỷ thị đại biến, bà đứng bật dậy, lạnh lùng hỏi:



- Con có biết mình đang nói gì không?"

- Lục bá mẫu.

Đậu Minh bình tĩnh đáp lời:

- Hiện giờ hai chữ trung hiếu chỉ có thể chọn một, người cũng đừng trách con."

Kỷ thị hoảng sợ nhìn Đậu Minh, khóe miệng mấp máy không nói được câu nào, cuối cùng chán nản ngồi xuống ghế thở dài.

Ngụy Đình Trân thấy vậy thì cảnh xuân đầy mặt, giữa mày không thể không có tia đắc ý.

Đậu gia lợi hại thì sao? Chỉ cần Đậu Minh còn muốn làm con dâu Ngụy gia, Đậu gia vẫn phải cúi đầu thôi!

Nhưng nàng còn chút khôn vắt, hiểu rõ lúc này không nên tiếp tục chọc giận hai nhà Đậu Vương, nếu không hai nhà Đậu Vương bất chấp tất cả, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là Đậu Minh và Ngụy Đình Du -- Đậu Minh chỉ là cháu gái của Ngũ phu nhân, còn Ngụy Đình Du lại là em ruột của nàng. Đậu gia có thể không thương Đậu Minh, nhưng nàng không thể không thương Ngụy Đình Du.

Nàng vén rèm cửa, lớn giọng hô hào nha hoàn:

- Còn không mau bảo phòng bếp nấu mấy món ngon, hôm nay nhà mẹ đẻ phu nhân sẽ ở lại dùng cơm trưa!

Nữ quyến hai nhà Đậu Vương nào còn mặt mũi ở lại Ngụy gia, ban đầu đã ép cho Ngụy gia không thở nổi, đang định nhanh chóng kết thúc, ai ngờ lại bị Đậu Minh kéo chân sau. Không những khiến tình thế đảo lộn mà còn bỏ lỡ cơ hội, sau này Đậu Minh muốn phân cao thấp với Ngụy gia e rằng sẽ không được nữa. Cũng may lần này hai nhà Đậu Vương đã thể hiện thái độ cứng rắn cho Ngụy gia xem, Ngụy gia muốn chèn ép Đậu Minh cũng phải kiêng dè thế lực hai nhà, miễn cưỡng coi như hai bên không hơn không kém.

Mặt Ngũ phu nhân xanh mét:

- Chúng ta đâu thể bằng được đại cô nãi nãi, không có việc gì cũng có thể ở nhà mẹ đẻ -- trong nhà ta còn một đống việc lớn việc nhỏ đang chờ ta về giải quyết. Bữa cơm này không cần, hẹn hôm khác tới làm phiền Minh thư nhi sau.

Bà nói xong, cũng không liếc Đậu Minh thêm một cái, cùng Kỷ thị xoay người ra về.

Cao thị nhìn Đậu Minh đầy thâm thúy, rồi theo đuôi Ngũ phu nhân và Kỷ thị rời khỏi.

Ngụy Đình Du tươi cười tiễn khách.

Ngũ phu nhân chỉ cảm thấy một cục tức trong ngực không tài nào nhổ ra được.

Trên xe ngựa, bà không thể không nhỏ giọng mắng:

- Chúng ta đúng là bắt chó đi cày, xen vào chuyện của người khác mà.

Thái thị cũng tức giận chẳng kém.

Đã gặp qua nhiều người ngốc nhưng chưa từng thấy ai ngốc như Đậu Minh. Thiên Thời Địa Lợi Nhân Hòa đủ cả, vậy mà lại chịu thua, còn giúp cho kẻ coi thường mình là Ngụy Đình Trân thắng thế.

Nàng rất muốn hỏi rốt cuộc chuyện con riêng là sao, nhưng thấy sắc mặt mẹ chồng và Lục thẩm vô cùng khó coi nên đành tạm cất nghi vấn này ở trong lòng, giúp Ngũ phu nhân và Kỷ thị rót chén trà, rồi an ủi hai vị trưởng bối:

- Ngũ cô cô còn nhỏ, không tránh khỏi sẽ làm ra chuyện sai lầm. Mẫu thân và Lục thẩm không cần tức giận. Chờ Ngũ cô cô lớn một chút thì sẽ hiểu thôi.

Kỷ thị ngồi đối diện Ngũ phu nhân lạnh lùng nói:

- Nàng còn nhỏ, nhưng càng nhỏ càng dễ nhìn ra bản tính. Cẩu thượng không chê gia bần, nàng đã đọc qua "Hiếu Kinh" "Nữ Giới" vậy mà vẫn có thể thốt ra câu "Có phải nếu ta không gặp mẫu thân nữa, chuyện này sẽ được bỏ qua." Như thế cũng đủ để nhận ra bản tính lãnh khốc vô tình cỡ nào!

Lại nói:

- Các ngươi nhìn Thọ Cô xem, còn nhỏ đã biết phân biệt tốt xấu. Thỏa Nương kia cũng chỉ theo lệnh Triệu thị hầu hạ Thọ Cô hai năm, vậy mà được cho thêm của hồi môn, được tìm cho phu quân tốt, cả đời này không phải lo chuyện cơm áo. Nhưng vị Ngũ cô cô này của chúng ta có bao nhiêu nha hoàn bà tử có thể ở bên cạnh lâu dài? Càng đừng nói chịu ân huệ của nàng, bán mạng vì nàng! Có thể thấy được không phải ta thiên vị mà là nàng khiến người ta không vui nổi.

Còn nói mình không thiên vị.

Không phải bên cạnh Minh thư nhi vẫn còn Chu ma ma à?

Thái thị phản bác trong lòng, cảm thấy Kỷ thị thực sự quá thiên vị Đậu Chiêu.

Nhưng Ngũ phu nhân nghe vậy thì sửng sốt, càng nghĩ càng cảm thấy lời Kỷ thị có lý, từ đó cũng sinh ra vài phần kiêng kị với Đậu Minh, cảm thấy tâm địa Đậu Minh quá sắt đá, đối với mẹ ruột còn như vậy, huống chi là mình. Cho dù mình tốt với nàng, cũng chưa chắc có thể bao bọc được trái tim lạnh như băng của nàng.

Suốt đường trở về ngõ Hòe Thụ, bà trầm mặc không nói câu nào.

Đậu Thế Xu đi nha môn, nhưng sợ nữ quyến Đậu gia phải chịu nhục ở Ngụy gia, cho nên đã phái sẵn gia đinh chờ tin tức.

Ngũ phu nhân nhớ lại chuyện hôm nay liền cảm thấy mệt mỏi, bảo gia đinh chuyển lời cho Đậu Thế Xu rằng "chuyện đã giải quyết xong", rồi buồn bực nằm xuống giường.

Thái thị hầu hạ mẹ chồng nghỉ ngơi, sau đó lập tức phái Kỷ ma ma về nhà mẹ đẻ.



Kỷ ma ma về nói nhỏ với Thái phu nhân:

- Thập nãi nãi nhà chúng ta bảo, Đậu gia xảy ra chuyện lớn, nếu người rảnh rỗi thì hãy đến gặp Thập nãi nãi.

Đậu Thế Xu là các lão đương triều, bọn họ và Đậu gia có quan hệ thông gia. Bây giờ Đậu gia xảy ra chuyện lớn, nói không chừng sẽ liên lụy đến Thái gia bọn họ.

Thái phu nhân đâu thể ngồi yên được nữa, lập tức cho người chuẩn bị ít điểm tâm, đợi ma ma chân

trước vừa đi, bà chân sai liền đến ngõ Hòe Thụ.

Biết phu nhân thông gia đến thăm cháu ngoại, nhưng vì tâm trạng không tốt nên Ngũ phu nhân chỉ trò chuyện vài câu, rồi bảo ma ma thân cận dẫn Thái phu nhân đến chỗ Thái thị.

Thái thị đóng chặt cửa, nói chuyện cùng Thái phu nhân cả buổi trưa.

Vương gia bên kia, Cao thị lại đang than thở với Cao Minh Châu:

- Người làm cha mẹ có những lúc phải tự xem xét lại bản thân. Nếu không, ngay cả con cháu cũng bị liên lụy vào thì sống còn ý nghĩa gì?

Cao Minh Châu mắt ngọc mày ngài, duyên dáng yêu kiều, xứng đáng với hai chữ "Minh Châu".

Nàng đang giúp Cao thị chải tóc, nghe vậy thì dừng tay, do dự nói:

- Tuy cô mẫu không đúng, nhưng bị ghét bỏ như vậy thì cũng không phải....

Cao Minh Châu rất muốn bảo sau này chúng ta đừng nhúng tay vào chuyện của Đậu Minh nữa, dù sao Đậu Minh cũng họ Đậu, có việc gì thì để Đậu gia ra mặt. Vương gia bị kẹt ở giữa cũng không giải quyết được gì! Nhưng lời này người khác nói được, còn nàng không thể nói. Nàng biết rõ, người trong Vương gia đỗi xử Đậu Minh không giống nhau, lúc trước còn suýt gả Đậu Minh cho Vương Nam.

Cao thị biết rất rõ tình tình cô cháu gái này, đương nhiên hiểu được ngụ ý của nàng, hơn nữa, nàng cũng nghĩ giống mình.

Cao thị quay sang cười nói:

- Về sau còn có những chuyện như này, con tránh đi là được. Ta sẽ tự nói với tổ mẫu con.

Cao Minh Châu nhẹ nhàng thở dài.

Cao thị lại đang đau đầu không biết nên nói với mẹ chồng thế nào.

Bàng Ngọc Lâu thì không nghĩ nhiều như vậy.

Nàng khoa chân múa tay kể:

- ...... Không thể ngờ, Minh thư nhi có thể thốt ra lời như thế. Đừng nói là con, ngay cả Ngũ phu nhân Hoắc thị cũng xanh mặt. Người nói xem, cô nãi nãi là mẫu thân sinh ra nó, vậy mà nó có thể tuyệt tình đến vậy, chẳng lẽ có nam nhân thì sẽ quên mất mẹ ruột của mình ư?

- Nói bậy!

Vương Hứa thị vỗ mạnh lên giường, chặn miệng Bàng Ngọc Lâu, sợ con dâu thứ này tiếp tục thốt ra những lời khiến người khác phải xấu hổ.

- Ngươi nói luyên thuyên gì thế hả?

Bàng Ngọc Lâu cười khẩy trong lòng.

Không phải bà đưa con gái bị nhà chồng đuổi của bà về coi như bảo bối sao? Ăn của ta, uống của ta, mà còn dám thị uy với ta. Ta khinh bỉ các người.

Nàng lập tức giả bộ khúm núm, lẩm bẩm nói:

- Đậu gia cũng quá keo kiệt, mới chỉ muốn họ bỏ ra hai củ nhân sâm trăm năm để Minh thư nhi bồi bổ, vậy mà họ làm như muốn mạng của họ luôn rồi......

- Ngươi im miệng cho ta!

Vương Hứa thị tức giận đến mức mặt đen như đáy nồi, lướt qua Bàng Ngọc Lâu, hỏi Cao thị:

- Ngươi nói xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Bàng thị đã nói hết những lời cần nói, mình biết nói gì bây giờ?

Cao thị thở dài trong lòng, kính cẩn kể lại mọi chuyện một lần nữa cho Vương Hứa thị nghe.

Vương Hứa thị nghe xong thì ngất luôn tại chỗ.