Cửu Trọng Tử

Chương 373: Tĩnh Tâm



Khoan nói Tống Mặc ra vẻ hào phóng thế nào, lại nói Mã Hữu Minh ngủ một giấc dậy phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ thì vô cùng bàng hoàng, hắn mặc kệ đầu nặng như đá, vội gọi sai vặt đến.

Gã sai vặt tiến vào, trên tay còn bưng chậu nước rửa mặt: "Ngài tỉnh! Hôm qua ngài cùng Thế tử Anh quốc công và mấy vị cữu huynh của Thế tử uống say, Trần Hạch đại ca đã đưa ngài đến phòng này nghỉ ngơi. Tôi đợi ngoài cửa một đêm, kết quả ngài vẫn bỏ lỡ hôn lễ. Hiện giờ mọi người đang nhận thân ở chính đường —— Thế tử gia và phu nhân cũng ở đó. Ngài rửa mặt xong định rời đi luôn, hay là ở lại dùng cơm trưa, chào Triệu đại nhân một tiếng rồi cùng Tế tử gia trở về." Lại tấm tắc khen, "Vài vị cữu huynh tuổi còn trẻ nhưng không ngờ có thể khiến ngài liều mình uống rượu một phen, thật là lợi hại!"

Lính trong quân có ai không biết Mã Hữu Minh của Thần Cơ Doanh là người rộng lượng!

Mã Hữu Minh nghe vậy sắc mặt liền trắng bệch: "Hôm qua ta uống say?"

Gã sai vặt gật đầu, cầm khăn đưa qua.

Mã Hữu Minh nhận khăn, lau mặt qua loa rồi hoang mang hỏi: "Hôm qua ta uống say có nói mê sảng gì không?"

Gã sai vặt cẩn thận suy nghĩ, đáp: "Là Trần Hạch đại ca đỡ ngài đến, lúc ấy ngài la hét cái gì mà "Thế tử gia, ngài đừng đi, những câu ta nói đều là thật, ta muốn đặt tính mạng cùng thân gia vào ngài ", tiểu nhân thấy sự tình trọng đại, không dám để những người khác hầu hạ, nên đã canh giữ ở ngoài cửa, may mà không có người khác lại gần. Không bao lâu ngài ngủ cho đến sáng, cũng không nói gì nữa."

Thôi xong rồi, thôi xong rồi!

Quả nhiên là trong lòng vướng bận không được uống rượu, tửu lượng so ngày thường kém hơn không nói, lại còn hồ ngôn loạn ngữ.

Tâm hắn lạnh không thể lạnh hơn, cũng hiểu được mình đã đè nén quá sâu, không có người giãi bài cho nên lúc uống say thì không quản được cái miệng gào loạn.

Rượu có thể làm mọi thứ rối tung, người xưa nhất định không nói điêu!

Mã Hữu Minh cười khổ.

Mình thậm chí còn không nhớ được đã nói những gì với Tống Nghiên Đường.

Hắn đi qua đi lại trong phòng, dặn dò gã sai vặt kia: "Chúng ta tạm thời ở lại trong này nghỉ ngơi, nếu những người khác hỏi, cứ nói ta say rượu chưa tỉnh, nếu là Thế tử Anh quốc công hỏi thì nói ta đang ở trong sương phòng đợi người."

Nếu mình thật sự đã nói thẳng với Tống Nghiên Đường, Tống Nghiên Đường chắc chắn sẽ đến tìm hắn.

Gã sai vặt đáp "vâng" Hầu hạ Mã Hữu Minh rửa mặt chải đầu.

Tống Mặc lại đang tươi cười hành lễ với người anh em cột chèo mới của hắn.

Mặt Tống Viêm đỏ như máu, hô "Thế tử gia".

Tống Mặc cười nói: "Không dám nhận xưng hô này của biểu tỷ phu, biểu tỷ phu gọi ta "Nghiên Đường" hoặc "muội phu" là được."

Đứng bên cạnh Tống Viêm, Triệu Chương Như cũng đỏ bừng mặt.

Đáy mắt Triệu Tư hiện lên một ý cười.

Tống Viêm ngượng ngùng gọi hắn "Muội phu", lại nhỏ giọng kêu "Nghiên Đường", sau khi nhận lễ của Tống Mặc thì hắn được người dẫn qua chính đường phía tây chào hỏi Triệu phu nhân và các nữ quyến.

Ánh mắt mọi người đều nhìn theo Tống Viên đang đi về phía tây.

Tống Mặc lại rũ mắt nghĩ đến lời của Mã Hữu Minh.

Thân vệ có ba doanh hai mươi hai vệ thì Thần Cơ Doanh là đứng đầu. Mã Hữu Minh hai mươi tuổi đã ngồi được lên vị trí Tham tướng của Thần Cơ Doanh, ngoại trừ xuất thân cao, thì năng lực bản thân hắn cũng là số một số hai.

Vậy ai có thể gây khó dễ cho hắn?

Là vì chuyện gì mà muốn kết oán với hắn?

Tống Mặc đột nhiên nghĩ tới Khương Nghi.

Lúc trước là Mã Hữu Minh giới thiệu Khương Nghi với mình, rồi sau đó lại là Mã Hữu minh cầu mình chuyển Khương Nghi đến Ngũ Thành Binh Mã Tư, nhìn ra được quan hệ của hai người không tồi, ở Thần Cơ Doanh, tám chín phần mười sẽ kết thành một nhóm. Hiện tại cả Khương Nghi lẫn Mã Hữu Minh đều khó sống ở Thần Cơ Doanh, có lẽ liên quan đến tranh chấp giữa các phe cánh trong đó, nếu mình lại hớt tay trên của người ta, e rằng sẽ bị cuốn vào nội bộ của Thần Cơ Doanh.

Nhưng Mã Hữu Minh là bằng hữu của hắn, chuyện khác hắn không vội nhưng chuyện này nhất định phải vội.



Chỉ là hắn là người của Kim Ngô vệ, vượt quá giới hạn chính là tối kỵ trong quân.

Tống Mặc biết mấy ngày nay hắn rất nổi bật, người hâm mộ cũng có mà người ganh ghét cũng nhiều, bọn họ luôn trực chờ xem hắn ngã ngựa rơi đài. Nhưng nếu muốn áp chế phụ thân, hắn cần phải thể hiện tất cả năng lực bản thân, muốn mạnh bạo thì cần mạnh bạo, thẳng đến khi người khác nhắc đến tên hắn liền sợ hãi không dám đắc tội thì hắn mới không thua được.

Nhưng lúc này hắn lộ liễu can thiệp sẽ chỉ khiến những lão nhân ở Thân Cơ Doanh thấy phản cảm. Nếu là hắn, hắn cũng không cần lo lắng, chỉ là liên quan đến bằng hữu của mình, hắn không thể không cẩn trọng!

Đêm qua mải nói chuyện cùng Đậu Chiêu nên cũng không cẩn thận ngẫm lại chuyện này.

Tống Mặc nhỏ giọng phân phó Trần Hạch: "Ngươi đi nói với Đỗ Duy, bảo hắn tra xem ở Thần Cơ Doanh hiện có những sơn đầu nào?"

Lo trước khỏi hoạ, tìm hiểu trước một ít cũng không tồi.

Trần Hạch theo lệnh rời khỏi chính đường.

Tống Mặc cười cùng mọi người nhìn về phía Tây chính đường.

※※※※※

Mã Hữu Minh vẫn luôn chờ đến khi Tống Mặc rời khỏi Ngọc Kiều ngõ nhỏ, nhưng Tống Mặc lại không hề nhắc tới chuyện hôm qua.

Sắc mặt hắn không khỏi trắng bệch.

Sao mình lại quên mất một việc?

Hôm qua hắn uống say, trừ trường hợp hắn chưa nói toàn bộ sự tình ra thì còn có một khả năng khác —— Tống Nghiên Đường nghĩ hắn say, giả vờ không biết, cứ như vậy nước chảy rửa trôi, xóa mọi dấu vểt.

Mã Hữu Minh tự nhận không nhìn lầm Tống Nghiên Đường.

Hắn cảm thấy nếu là chuyện khác, Tống Nghiên Đường có lẽ sẽ không như thế, nhưng đề cập đến...... Ngoại trừ là Đồng tri Kim Ngô Vệ, thì Tống Nghiên Đường vẫn là Thế tử phủ Anh quốc công, y không vì mình, cũng sẽ vì tông tộc tính toán......

Nghĩ vậy, Mã Hữu Minh giống như cà tím gặp sương, héo rũ xuống.

Đậu Chiêu lại đang rất vui vẻ.

Không những giải quyết được nỗi lo của cữu cữu, mà còn có thể cảnh báo cho cữu cữu, so với kiếp trước, kiếp này người có thể an nhàn hơn rồi.

Nàng bàn bạc cùng Tống Mặc: "Nhà cữu cữu sẽ khởi hành hôm mười hai tháng hai, ta muốn tặng hai ngàn lạng bạc làm lộ phí, cũng mới nhà cữu cữu ăn bữa cơm, chàng thấy sao?"

Tống Mặc nghĩ nghĩ, đáp: "Hay là mời mọi người đến nhà dùng cơm đi? Cũng để cữu cữu biết chúng ta sống như thế nào."

Đậu Chiêu gật đầu, cười nói: "Sau khi tiễn nhà cữu cữu, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ cho Tố Lan."

Tống Mặc liền dịu dàng nhắc nàng: "Bụng nàng ngày càng nặng, đừng khiến mình vất vả quá."

Đậu Chiêu cười khanh khách gật đầu, về đến nhà liền hứng trí bừng bừng chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi nhà cữu cữu.

Lữ Chính gia đột nhiên đến bẩm với nàng: "Trong phòng Nhị gia có một nhị đẳng nha hoàn và hai tam đẳng nha hoàn đến tuổi ra phủ. Phu nhân thấy khi nào tôi nên gọi gia đình của ba nha hoàn đó đến đón người về?"

Đậu Chiêu bảo Nhược Chu cần lịch lên, cười nói: "Mùng ba tháng ba đi, hôm đó là ngày tốt lành."

Chậm một chút để mấy người không an phận trong phủ có thời gian đấu đá nhau.

Lữ Chính gia cung kính đáp "vâng", khúc đầu gối hành lễ, rồi định lui xuống.

Đậu Chiêu gọi nàng lại, cười hỏi: "Những người khác trong nhà ngươi thế nào? Con cái vẫn khỏe chứ? Trong nhà có gặp việc vì khó khăn không?"

Lữ chính gia sửng sốt, vội thưa: "Đa tạ phu nhân quan tâm, những người trong nhà nô tỳ đều ở thôn trang sinh sống, bọn nhỏ cũng rất nghe lời, tất cả đều rất khỏe mạnh, không có việc gì khó khăn ạ!"



Vừa dứt lời, nàng liền lo sợ bất an.

Mình là vợ của nô tài bên cạnh Quốc công gia, phu nhân không vả mặt thì thôi, sao có thể nâng đỡ mình? Phu nhân hỏi như vậy cũng chỉ là lời khách sáo, mình đâu thể mặt dày kể khổ.

Nhưng nghĩ lại, trả lời như vậy không tránh khỏi khiến phu nhân nghĩ phu thê mình còn đang nhận chiếu cố của Quốc công gia, đương nhiên phải phân định rạch ròi với Thế tử và phu nhân.

Nhìn trượng phu, nàng đã sớm hiểu rõ, cả nhà mình cũng không hơn con kiến là bao. Nếu Thế tử gia và phu nhân muốn họ chết, Quốc công gia chắc chắn sẽ không đứng ra nói giúp một câu

Nàng muốn giải thích với Đậu Chiêu, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.

Nhất thời chỉ biết hối hận trong lòng.

Ai biết Đậu Chiêu lại không truy cứu, nhẹ nhàng nói: "Thế tử gia quan tâm nhất chính là Nhị gia cùng một mẫu thân. Tuổi Nhị gia đã lớn mà ta lại chỉ là tẩu tẩu, có nhiều chuyện không tiện. Việc trong phòng hắn, còn cần ngươi lo lắng thêm. Ngươi chăm sóc Nhị gia tốt, Thế tử gia và ta đều sẽ không quên công lao."

Trưởng tẩu như mẹ.

Hơn nữa Đậu Chiêu đã chính thức chủ trì nội trợ phủ Anh Quốc Công, làm gì có chuyện không quản được phòng Tống Hàn?

Dù biết mâu thuẫn giữa Anh quốc công và Thế tử gia, nhưng Lữ Chính gia lại không hề nghi ngờ lời Đậu Chiêu nói, thiếu chút nữa còn bật khóc trước thiện ý của Đậu Chiêu.

Đúng là Thế tử gia giống như lời phu nhân nói, rất quan tâm Nhị gia. Nếu nàng có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc Nhị gia, nói không chừng sau này có thể tìm được đường thoát.

Lữ Chính gia cung kính dập đầu với Đậu Chiêu, thề mỗi ngày sẽ chăm sóc tốt cho Tống Hàn.

Đậu Chiêu mỉm cười, nói: "Ta không biết rõ chuyện trong phòng Nhị gia, nha hoàn được chọn vào phòng Nhị gia, ngươi phải chú ý nhiều."

Lữ chính gia hơi do dự.

Đậu Chiêu lại nói: "Nếu là hầu hạ bên cạnh Nhị gia, tốt nhất là theo ý thích của Nhị gia."

Lữ Chính gia thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu lui xuống.

Đậu Chiêu khẽ cười, phân phó Nhược Chu: "Mang thực đơn bàn tiệc chiêu đãi cữu lão gia đến đây, ta muốn nhìn xem còn thiếu gì không."

Nhược Chu cười đi cầm thực đơn lên, lại bẩm với nàng: "Phu nhân, lão đại nhân tới, nói có việc quan trọng muốn gặp người."

Lão đại nhân, là chỉ phụ thân Đậu Thế Anh.

Đậu Chiêu vội đến phòng khách

Đậu Thế Anh đang buồn bực đi qua đi lại trong phòng, thấy Đậu Chiêu tiến vào, còn không chờ nàng hành lễ đã bất bình nói: "Con nói xem rốt cuộc cữu cữu con muốn như thế nào mới nguyện ý nguôi giận? Nhiều năm như vậy, ta đối với hắn vẫn luôn là mặt nóng dán lên mông lạnh, nhưng hắn vẫn không một chút lay chuyển. Chẳng lẽ muốn ta lấy cái chết tạ tội thì mới chịu bỏ qua?"

Đậu Chiêu im lặng.

Rất muốn bảo với ông, ta là con gái của Triệu Cốc Thu, ông nói những lời này với ta hình như không thích hợp lắm?

Nhìn phụ thân chán nản ngồi trên ghế thái sư, nàng thực sự không biết nên đáp lại thế nào.

Không những thế, đáy lòng nàng còn có một chút chua xót khó tả.

Nhược Chu nhìn hai người, lập tức chạy nhanh đến thư phòng.

Chờ lúc Tống Mặc tới, hai cha con Đậu Thế Anh đang mắt to trừng mắt nhỏ, sắc mặt mệt mỏi ngồi đối diện nhau.

Hắn đưa mắt ra hiệu với Đậu Chiêu, trách cứ: "Nhạc phụ đại nhân đến sao nàng không báo với ta một tiếng?" Sau đó quay sang hành lễ với Đậu Thế Anh, "Nhạc phụ, người khó khăn lắm mới đến phủ. Trong thư phòng con có bình rượu nho ngự tứ, để Thọ Cô chuẩn bị bàn tiệc, chúng ta cùng uống mấy chung."

Con gái còn không bằng con rể!

Đậu Thế Anh"Hừ" một tiếng, để Tống Mặc kéo ra ngoại viện.