Cửu Trọng Tử

Chương 372: Oán Giận



Kỷ Vịnh không muốn làm.

Nhưng nếu hắn không làm, đừng nghĩ Tằng tổ phụ sẽ bảo vệ hắn, chỉ sợ ông sẽ là người đầu tiên không chịu buông tha.

Tiền tiêu hàng tháng từ gia sản của Kỷ gia chắc chắc sẽ ngừng cấp.

Bằng danh hàm Thám hoa và kinh nghiệm chỉnh tu 《 Văn hoa đại huấn 》 của hắn thì có thể làm được gì?

Hắn ở lại Hàn Lâm viện suy nghĩ rất lâu.

Đầu tiên, chi phí ăn mặc chắc chắn không thể thiếu, nếu không cuộc đời này sẽ còn ý nghĩa gì nữa?

Mặt khác, gia đinh vú già đều phải nuôi, chẳng lẽ muốn hắn tự đi bưng trà rót nước?

Hơn nữa cần có nhiều tiền để đi du ngoạn khắp nơi, nhưng hắn không muốn dựa vào tiền nhuận bút vớ vẩn, lại còn phải nhìn sắc mặt người khác để sống.

Nói đến nói lui, đều khó vì thiếu bạc.

Làm cách nào để kiếm ra bạc đây?

Kỷ Vịnh cứ thất thần như vậy trở về ngõ Ngọc Kiều.

Trên đường nhìn thấy nhà người ta có hỷ sự.

Hắn định đi đường vòng.

Nhưng lại nghe thấy người đến xem náo nhiệt kể "Là quan ở vùng Tây Bắc, mượn tòa nhà của phủ Anh Quốc Công kén rể", hắn bấy giờ mới nhớ ra, vài hôm trước mẫu thân có nói gì đó "Trùng hợp như vậy, nhưng ngàn vạn lần đừng dây vào".

Hắn dừng chân suy nghĩ.

Có lẽ là cữu cữu Triệu Tư của Đậu Chiêu gả con gái.

Vì tình thân giữa hai người, nàng ấy chắc chắn sẽ đến giúp đỡ.

Chuyện này có nên kể cho Đậu Chiêu không?

Suy nghĩ mới thoáng qua nhưng chân hắn đã tự động đi đến cửa lớn được giăng đèn kết hoa phía trước.

Ai ngờ Đậu Chiêu không gặp, lại gặp Tống Mặc.

Thật xui xẻo!

Kỷ Vịnh hỏi vị tiên sinh vừa khen Tống Mặc: "Triệu đại nhân ở đâu? Ta có lời nói với ông ấy."

Tiên sinh kia biết Kỷ Vịnh chính là con cháu Kỷ gia ở Nghi Hưng, là Thám hoa trẻ tuổi, tiền đồ vô hạn, thanh quý hàn lâm, nên không dám chậm trễ, vội dẫn Kỷ Vịnh đến chỗ Triệu Tư.

Triệu Tư đang cùng mấy đồng khoa trò chuyện, thấy Kỷ Vịnh tiến vào thì có hơi bất ngờ.

May mà mấy vị đồng khoa của Triệu Tư không có ai đảm nhiệm chức vụ ở Hàn Lâm viện, hầu như đều ở Lục bộ làm cấp sự trung, cùng là người đọc sách, nhưng chỉ biết Kỷ Vịnh đỗ tiến sĩ nhị bảng, là thiếu niên tài cao. Có người giới thiệu Kỷ Vịnh cho Triệu Tư, cũng có người đứng dậy chào hỏi Kỷ Vịnh.

Kỷ Vịnh tươi cười ôn hòa, cử chỉ khiêm tốn lễ phép, thần thái phong độ nho nhã, thể hiện rõ bản thân là con cháu thế gia được giáo dục tốt.

Triệu Tư cũng sinh hảo cảm với hắn.

Kỷ Vịnh thẳng thắn muốn cầu kiến Đậu Chiêu: "Vốn là biểu huynh biểu muội, nhưng tuổi tác tương đồng, hơn nữa biểu muội đã làm vợ người ta, khó tránh khỏi tình ngay lý gian. Xin cữu cữu phái người đưa con đến gặp biểu muội nói vài câu."

Quân tử không sợ phòng tối.



Hắn quang minh chính đại cầu kiến như vậy khiến chư vị đang ngồi đây đều âm thầm gật đầu.

Triệu Tư cũng tỏ ra vài phần tán thưởng, nhưng vẫn bảo: "Ngươi muốn nói gì, cũng có thể nhờ ta truyền lời mà!"

Kỷ Vịnh đáp: "Hoàng Thượng lệnh cho con theo Dư đại nhân chỉnh tu 《Chu Lễ Hợp Huấn》. Khi con còn nhỏ từng thấy trên bàn biểu muội có quyển 《Lễ nghi chú giải và chú thích san dực》. Con đã đi mượn Thất thúc phụ, nhưng Thất thúc phụ lại nói người không có quyển sách đó. Con muốn hỏi biểu muội xem quyển sách đó có phải là của biểu muội không? Nếu đúng thì có thể mượn đọc được chứ? Trong lễ đội mũ thời xưa, Thiên Tử phải thực hiện đội mũ bốn lần, nhưng lễ hiện tại chỉ còn một lần. Con không tìm được lý do, muốn hỏi biểu muội một chút, không biết biểu muội còn ấn tượng gì về vấn đề này không."

Trong phòng nghe vậy thì kinh hãi, Triệu Tư càng kinh ngạc hỏi: "Thọ Cô hiểu chu lễ?"

"Đúng vậy!" Kỷ Vịnh mặt bất biến tâm bất loạn, đáp, "Không chỉ hiểu mà còn rất tinh thông. Mấy ngày nay con tìm trong sách nhưng vẫn không thấy, hơn nữa phía Dư đại nhân cũng liên tục hối thúc. Ta không có biện pháp, đành phải trộm cái lười." Hắn nói xong rồi cúi người hành lễ với cả phòng, "Còn xin chư vị đại nhân giúp đỡ, không lộ ra ngoài."

Có ai nguyện ý thỉnh giáo những học vẫn này với nữ nhân?

Trên mặt mọi người đều tỏ ý hiểu, đồng thời hứa "Biết, nhất định sẽ không nói ra ngoài", ánh mắt nhìn Kỷ Vịnh cũng thêm vài phần thiện cảm, còn có vài vị khuyên Triệu Tư: "Đây là chuyện đứng đắn, ngươi phái người lớn tuổi đưa Kỷ đại nhân gặp cháu gái ngoại là được."

Triệu Tư cũng cảm thấy chuyện này không dễ lộ ra, cũng không tiện cản lại, hắn gọi một trung phó hơn sáu mươi tuổi trong nhà đưa Kỷ Vịnh đến Đông sương phòng, lại phái người đi mời Đậu Chiêu qua đây nói chuyện.

Đậu Chiêu bối rối, thấy Kỷ Vịnh một lúc lâu vẫn còn kinh ngạc.

Trung phó kia vội kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Đậu Chiêu rất tức giận, nhưng vì e ngại trung phó vẫn ở đây nên chỉ có thể khinh thường nhìn Kỷ Vịnh, nhỏ giọng chất vấn: "Có phải huynh muốn ta gánh trên lưng cái danh tài nữ?" Thậm chí còn không phủ nhận bản thân không tinh thông chu lễ.

Kỷ Vịnh cau mày nói: "Ta khó khăn lắm mới gặp được muội một lần, có chuyện quan trọng muốn bàn, muội đừng giống mấy phụ thân tằng tục như thế, chỉ biết một mặt giận dữ, không phân biệt được trọng yếu với thứ yếu......"

Đậu Chiêu nhíu mày.

Kỷ Vịnh lại oán giận hỏi: "Muội có biết ta bây giờ như thế nào không?" Hắn khoa trương kể lại tình cảnh hiện tại của mình ở Hàn Lâm Viện một lần, sau đó nói, "Ta biết muội có nhiều sản nghiệp, đại chưởng quầy cũng rất đông đảo. Ta đang có khoảng năm ngàn lượng bạc tiền riêng, muội có thể tìm người giúp ta xử lý chỗ tiền này, đảm bảo cuộc sống mai sau của ta được không?"

Đậu Chiêu lập tức hiểu hắn muốn làm gì.

Nàng cẩn thận suy xét rồi đáp: "Việc biên soạn này không giống những việc khác, đừng nhìn những vị hàn lâm kim bảng đề danh mà nghĩ đơn giản, nếu trong bụng không đủ thi thư, chắc chắn không thể đảm nhiệm. Sợ là sợ huynh quá nổi danh, Hoàng Thượng muốn chỉnh tu sách sẽ nghĩ tới huynh đầu tiên, đến lúc đó đừng mơ tưởng tìm cách thoát khỏi Hàn Lâm viện. Như vậy thì thật uổng phí cuộc đời......"

Kỷ Vịnh vui mừng khôn xiết, hưng phấn nói: "Ta biết Tứ muội muội không giống những người khác mà! Vậy muội cảm thấy vị đại chưởng quầy nào có thể giúp ta xử lý tài sản?"

Đậu Chiêu lạnh mặt trả lời: "Ai cũng không thích hợp!"

Kỷ Vịnh ngạc nhiên.

Đậu Chiêu nói: "Huynh tưởng chuyện buôn bán dễ dàng ư? Nó cũng giống như việc đọc sách của huynh, phải dành cả thân cả tâm vào đó. Ngày mưa nghĩ bán ô, ngày nắng nghĩ sửa ô, gối giáo đợi trời sáng, tùy thời chuyển hàng hóa miền bắc vào trong nam, tùy mùa bán sản vật miền nam ra ngoài bắc......"

Kỷ Vịnh bực bội: "Muội không cần phải vừa đánh vừa xoa như thế!"

"Huynh muốn lập môn hộ, chẳng lẽ không cho người khác phản đối, vậy ta phải nói gì đây?" Đậu Chiêu lạnh lùng đáp, "Ta thấy, huynh đừng nên lấy những ưu điểm của bản thân đi chấp nhặt với cái yếu kém của người khác —— nếu huynh giỏi đọc sách thì hãy đi con đường làm quan. Lời Kỷ lão thái gia rất đúng, hiện tại đối với huynh, đây là một cơ hội tốt, huynh chỉ giúp Hoàng Thượng biên thư nhưng chưa chắc không thể thân cận Hoàng Thượng, tất cả còn phải xem huynh muốn mình là một văn nhân biên sách bình thường, hay là một học giả tinh thông pháp điển, có thể vì Hoàng Thượng bày ưu giải nạn!"

Kỷ Vịnh muốn nói lại thôi.

Vị trung phó Triệu gia đã sớm trợn mắt há mồm, không biết nên làm thế nào.

Đậu Chiêu cảm thấy lời cần nói đều đã nói hết, cuối cùng phải xem lựa chọn của Kỷ Vịnh ra sao.

"Nếu huynh cứ khăng khăng muốn làm buôn bán, thì đưa tin cho ta vẫn chưa muộn." Đậu Chiêu nói xong rồi xoay người rời khỏi sương phòng.

Kỷ Vịnh ngồi ghế thái sư lâm vào trầm tư.

Có gã sai vặt ở bên ngoài thăm dò, đưa mắt ra hiệu với trung phó kia. Một lúc lâu sau trung phó mới hoàn hồn, rón rén đi qua, thấp giọng hỏi: "Chuyện gì?"

Tiếng gã sai vặt càng nhỏ hơn: "Lão gia hỏi Kỷ đại nhân và biểu tiểu thư nói những gì? Vì sao Kỷ đại nhân mãi vẫn chưa về thư phòng."

Trung phó vội nói: "Ngươi về bẩm với lão gia, biểu tiểu thư đã sớm trở lại nội viện, Kỷ đại nhân đang ngồi suy nghĩ gì đó, ta sợ Kỷ đại nhân không biết đường, cho nên ở lại đây chờ!"



Trên thực tế là muốn giám sát Kỷ Vịnh không chạy loạn.

Gã sai vặt hiểu lời, quay trở về chỗ Triệu Tư.

Sau khi người được phái đi báo lại rằng, Đậu Chiêu đã trở về nội viện, hiện giờ đang tiếp chuyện với Lục phu nhân và Ngũ phu nhân của Đậu gia thì Triệu Tư mới yên lòng. Ông phân phó gã sai vặt kia: "Ngươi đi bảo với lão La, phải hầu hạ Kỷ đại nhân cho tốt!"

Gã sai vặt lại đi sương phòng.

Vài vị đồng khoa của Triệu Tư mồm năm miệng mười khen ông có cháu gái ngoại giỏi, lại hỏi cô cháu gái ngoại này đã gả cho ai, hôn phu là con cháu nhà nào.

Triệu Tư thẳng thắn trả lời.

Những người đó đều lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.

Có người thậm chí còn hỏi: "Lúc trước sao Triệu đại nhân không tuyển người đọc sách cho cháu mình?"

Triệu Tư nghĩ tới Đậu Thế Anh thì buồn bực khó chịu, thậm chí còn nghe ra vài phần không vui trong giọng nói: "Ta làm quan ở Tây Bắc. Hôn sự của cháu gái do phụ thân nó là Đậu Vạn Nguyên quyết định."

Những người này đương nhiên biết Đậu Thế Anh.

Có người "A" một tiếng, hỏi: "Sao Đậu Vạn Nguyên lại là cô gia nhà ngươi? Không phải hắn là con rể của Vương Hữu Tỉnh à?"

Triệu Tư tức giận nói: "Muội muội ta là chính thê, sau đó bị chết bệnh, hắn liền phù chính con gái của Vương Hựu Tỉnh lên làm vợ kế."

Không khí trong phòng nhất thời trầm xuống.

May mà có gã sai vặt

tiến vào bẩm báo, kiệu hoa của tân lang đã tới cửa.

Mọi người lập tức giục Triệu Tư đi đón hiền tế, vừa nói vừa cười đến chính sảnh.

Bái đường xong, tân lang tân nương vào tân phòng uống rượu giao bôi, sau đó tân lang quay trở lại kính rượu mọi người.

Chính sảnh vui mừng náo nhiệt, nói cười rộn ràng.

Tống Mặc đứng ngoài hành lang xem náo nhiệt cùng Đậu Chiêu. Hắn giúp nàng đội lại mũ, cười hỏi: "Sao không vào? Có phải muốn ta giúp nàng chen vào không?"

Đậu Chiêu vuốt bụng, cười đáp: "Ta sợ con mệt."

Tống Mặc suy nghĩ, cũng không dám miễn cưỡng, lại thấy gió thổi có hơi lạnh, lấp tức đỡ nàng đến phòng trà ngay đó: "Qua bên kia ngồi đi, ta rót cho nàng ly trà nóng, chờ bọn họ nháo quá, chúng ta sẽ trở về, sáng mai lại đến."

Đậu Chiêu gật đầu, theo Tống Mặc vào phòng, ngồi trên ghế gấm, bưng ly trà Tống Mặc vừa pha lên miệng uống một ngụm nhỏ, rồi kể chuyện của Kỷ Vịnh cho hắn nghe, cũng cảm khái nói: "Người thông minh, việc gì cũng làm ít công to nên không biết quý trọng, hắn lại xuất sắc như vậy, e rằng Kỷ đại nhân còn phải đau đầu nhiều."

Tống Mặc cảm thấy lông tơ trên người đều đã dựng đứng.

Nhưng hắn vẫn tỏ ra điềm tĩnh đáp: "Nàng đừng coi Kỷ Vịnh như trẻ con không lớn, hắn đã đội mũ, nàng không định cả đời ở phía sau giúp hắn thu dọn phiền phức chứ? Nàng nên thử buông tay để hắn có thể trưởng thành thôi."

Đậu Chiêu bật cười: "Lời chàng nói có đạo lý. Nếu hắn thực sự muốn buôn bán, ta nên giới thiệu cho hắn một đại chưởng quầy giỏi mới đúng. Còn những việc khác, chúng ta không lo được."

Tống Mặc lại oán thầm trong lòng.

Cái gì "Chúng ta", chỉ có "nàng" thôi!

Ta chưa bao giờ định giúp hắn nhé!

Nếu hắn từ quan về Giang Nam, thì không còn gì tốt hơn.