Cuồng Lãng Chi Tinh

Chương 6



Đây làđâu?

Hắnnhìn bốn phía, một nơi mờ mịt, không có chút tiếng vang, yên lặng như trong môitrường chân không.

Đợichút, gần hắn có bóng người, nhưng hắn không sao thấy rõ bọn họ, không sao ngheđược tiếng động từ họ……

Quá imlặng! Hắn không thích im lặng như vậy!

Xoaymình, hô hấp của hắn đột nhiên gấp gáp, vì hắn đã phát hiện thứ ngăn cách hắnvới những người khác là gì.

Thủytinh! Bốn phía hắn tất cả đều là một tầng thủy tinh rất dày, hắn bị nhốt bêntrong, nhốt trong…… Một cái ống nghiệm khổng lồ!

Thả taora! Hắn đập vào thủy tinh hô to.

Ngườisát bên ngoài cười châm chọc, miệng giống như nói: Đi đi! Dùng chân mày màtrốn!

Chân?

Hắn cúiđầu nhìn, thiếu chút nữa ngất xỉu, nửa người dưới của hắn…… Không thấy đâu cả!

Hắn chỉcòn lại nửa người, giống như quái vật, bị những người đó nhìn ngó!

Chântôi! Chân tôi đâu rồi?

Hắn gàothét, nhưng chỉ đổi lại tiếng cười nhạo của đám người bên ngoài.

Hắnnhìn trái nhìn phải, kinh hoảng phẫn nộ, vô cùng lo lắng sợ hãi, dùng sức đấmvào thủy tinh, nhưng vào lúc này, những người bên ngoài thoắt biến thành mộtđôi chân, chạy tới chỗ hắn, không ngừng đá thủy tinh, thủy tinh liền vỡ nát,toàn bộ cái chân như muốn nhập vào cơ thể hắn!

Không!Đừng mà! Tôi chỉ muốn chân tôi! Trả lại cặp chân cũ của tôi đây–

“Không–” Đoàn Duẫn Phi đau khổ kêu lên, mở choàng mắt, trong mắt lộ vẻ lo sợ, cảngười vã mồ hôi như tắm.

Là mơ!Hắn thở phì phò, thân thể căng cứng chậm rãi thả lỏng……

“Sao?Người đột biến mà cũng gặp ác mộng à?” Một giọng nói rắn rỏi dày đặc ngữ điệungười Nhật vang lên bên trái hắn.

Hắncảnh giác quay đầu, phát hiện bốn phía là không gian cực kỳ giống phòng thínghiệm, hắn chỉ mặc một cái quần đùi bó sát, giống một con ếch nằm ngửa trênbàn mổ chờ giải phẫu, tay chân đều bị khóa lại bằng thép ròng, đứng bên tráihắn là một ông già nghiêm khắc đáng sợ, tóc húi cua, mặc kimono truyền thốngcủa Nhật, đang cúi đầu nhìn hắn cười lạnh.

Nơi nàylà……

Thầntrí phân tán khắp nơi đều trở lại trong đầu, hắn nhớ lại chuyện đã xảy ra, lậptức hiểu được tình cảnh trước mắt của mình.

Khôngcần phải nói, nơi này chính là tổng bộ ở thủ đô của Nhật Liên Tổ, còn ông giàtrước mắt, nhất định là Băng Thất Long Hình.

Đượclắm, hắn bị Nhật Liên Tổ bắt làm tù binh rồi.

Hắn âmthầm thử cử động chân, nhưng chân hắn không thể dùng sức, vẫn tê dại như trước,căn bản không thể biến thân…

Chếttiệt! Hiệu lực của loại thuốc tê này thật là dài.

Cảmgiác buồn nôn khi bị nhốt trong phòng thí nghiệm lại lần nữa bao phủ hắn, hắnvừa phẫn nộ vừa bất an.

“Mày mơthấy gì vậy hả Đoàn Duẫn Phi?…… Không, tao nên gọi mày là Khai Dương mới đúng……Hừ hừ, Khai Dương của Bắc Đẩu Thất Tinh rốt cục đã lọt vào tay tao.’ Băng ThấtLong Hình hơi mỉm cười, nhưng biểu cảm còn lạnh hơn băng.

Hắn hítmột hơi, vừa nghiêng đầu, liền nhìn thấy Băng Thất Hàn cười lạnh nhạt đứng bênkia bàn giải phẫu, dùng một loại ánh mắt kì lạ nhìn hắn.

Thoángchốc, ác mộng bị ném ra sau đầu, tính cuồng của hắn lại trỗi dậy, ngữ điệu châmchọc Băng Thất Long Hình, “Không sao, con gái mày đến sắc dụ tao, có mệt đếnmấy tao đây cũng cam lòng……”

BăngThất Hàn nghe vậy biến sắc.

“Để đạtđược mục đích, không từ thủ đoạn, đây là nguyên tắc của tao.” Băng Thất LongHình hừ lạnh.

“Làmcon gái ông vất vả rồi!” Hắn chế nhạo, liếc nhìn Băng Thất Hàn.

Sắc mặtBăng Thất Hàn càng lúc càng khó coi, phẫn nộ tiến lên phía trước, lạnh lùngtrừng mắt nhìn hắn.“Đủ rồi, đừng mồm mép nữa, mày hẳn phải biết mục đích bọntao bắt mày.”

“Saotôi biết được? Đáp án duy nhất tôi đoán ra chính là em yêu tôi mất rồi.” Hắnbướng bỉnh chớp chớp mắt với cô.

“Bốp!”Băng Thất Hàn phút chốc cho hắn một cái bạt tai.

Hắnnhíu mày, hóp má lại, chậc chậc nói, “Tôi vẫn nghĩ là em từng được tôi dạy dỗ,sẽ có thể ôn nhu hơn, kết quả vẫn hung hãn như cũ.”

“Câmmồm!” Cô tức giận quát to.

“Bảotôi câm mồm, tôi đây sẽ không mở miệng nữa.” Hắn nhanh chóng ngậm miệng lại.

“Đồkhốn nạn……” Cô suýt không nhịn được đấm vào quai hàm hắn.

Vừarồi, nhìn bộ dạng hắn khi gặp ác mộng, cô thiếu chút nữa đã đồng tình với hắn,không nghĩ rằng hắn tỉnh lại vẫn không đổi được bản tính lưu manh.

“A Hàn,con sao thế? Sao lại có thể bị hắn xoay mòng mòng?” Băng Thất Long Hình cả giậnnói. Hắn có chút kinh ngạc, cô con gái từ nhỏ đã được hắn dạy thành bình tĩnhtuyệt tình, lại tỏ ra thiếu kiên nhẫn đến vậy trước mặt tên họ Đoàn này.

BăngThất Hàn cả kinh, phát hiện mình thất thố, cắn môi dưới, cúi đầu lui về phíasau. “Con xin lỗi, thưa cha.”

Lần nàocũng thế! Chỉ cần đối mặt Đoàn Duẫn Phi, lý trí của cô sẽ không cánh mà bay! Côrất muốn biết vì sao mình lại dễ dàng chịu ảnh hưởng của hắn như vậy……

“Tabiết con hận hắn, chờ đến sau khi buộc hắn nói ra nơi ẩn náu của Bắc Đẩu ThấtTinh, ta sẽ giữ lại một cánh tay cho con chặt chém.” Băng Thất Long Hình lạigần bàn mổ, mặt đầy sát khí. “Khai Dương, khai mau, Bắc Đẩu Thất Tinh rốt cuộctrốn ở đâu?”

ĐoànDuẫn Phi cười cười, miễn cưỡng nói: “Tao quên rồi.”

“Thậtkhông? Tao sẽ làm mày nhớ lại nhanh thôi……” Băng Thất Long Hình xoay mình rútra một cây đao, chém nhanh vào đùi hắn.

Đôi màyanh tuấn của hắn chợt nhíu, cổ họng không phát ra nửa tiếng rên.

“Taorất tò mò, không biết máu của người đột biến có đỏ giống người thường không.”Băng Thất Long Hình nheo mắt, nhìn dòng chất lỏng màu đỏ từ miệng vết thươngchảy ra.

ĐoànDuẫn Phi trừng mắt nhìn hắn, cơn tức giận dần dần ngưng tụ.

NgọcHành nói đúng, Băng Thất Long Hình quả là tên cực kì tàn nhẫn.

“Taorất tò mò, người đột biến có khả năng khép miệng vết thương nhanh hơn ngườithường không……” Băng Thất Long Hình nói xong lại nâng đao đâm thẳng vào chânhắn, mũi đao đâm ngập vào thịt gần mười cm.

“A –”Hắn cắn răng, đôi mày càng nhíu chặt.

“Hơnnữa nghe nói hai chân mày khác hẳn người thường, tao rất muốn xem kết cấu xươngđùi mày, có lẽ, có thể cung cấp cho tao chút tư liệu nghiên cứu……” Băng ThấtLong Hình cười lạnh, lại nhấc đao lên.

“A……”Hắn cố nhịn cơn đau đang giày vò, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

BăngThất Hàn mở to hai mắt, đột nhiên cảm thấy hơi khó thở.

Cô từngnghĩ, đứng nhìn hình ảnh Đoàn Duẫn Phi bị chém từng đao từng đao, bị sỉ nhụcđến chết mới có thể tiêu trừ nỗi hận của cô, nhưng vì sao ngực cô lại đau âm ỉ?

Từ nhỏnhìn tác phong nóng nảy tàn khốc của cha, cô sớm đã quen thủ đoạn cha đối phókẻ thù, vì sao…… Vì sao lúc này cô lại xúc động, muốn ngăn cha lại? Vì sao côlại cảm thấy không đành lòng?

“Hừ!Đau không? Bắc Đẩu Thất Tinh bọn mày đã chặt chân tay con gái cưng của tao nhưvậy đấy, nỗi đau của mày, cùng lắm cũng chỉ bằng một phần vạn nỗi đau mà QuỳnhTử đã chịu thôi!” Băng Thất Long Hình ghé sát vào Đoàn Duẫn Phi, lành lạnh nhìnmặt hắn.

ĐoànDuẫn Phi há to mồm thở mạnh, liếc nhìn Băng Thất Long Hình, đột nhiên nở nụcười.

“Không!Mày sai rồi, khi Nhật Liên Quỳnh Tử chết, tuyệt đối không cảm thấy đau, bởivì…… Trước khi cảm thấy đau, cô ta đã chết……”

“Cáigì?” Băng Thất Long Hình biến sắc.

“Nhưng…Vào khoảnh khắc cô ta chết… Trên mặt nhất định tràn ngập sợ hãi… Đây là vẻ mặtcủa mỗi người chết trong tay bọn tao… Mang theo nỗi sợ hãi vô hạn mà chết… Linhhồn cô ta… Nháy mắt đông cứng trong sợ hãi tử vong… Như vậy… Nhìn rất thú vị!Vọng tưởng cải tạo loài người, một lũ vô tri…… Cuối cùng cũng bị báo ứng……” Hơithở hắn càng lúc càng hỗn loạn, nhưng mồm mép vẫn chẳng chịu thua ai.

Rõ ràngđau muốn chết, vẫn quật cường ngạo nghễ không chịu thua, Băng Thất Hàn lập tứcquên lập trường của chính mình, ánh mắt dính chặt vào gương mặt tuấn tú kiêncường của hắn.

Cô rấtmuốn biết, Đoàn Duẫn Phi liệu có đủ dũng khí phản kháng người cha mà cô tônkính như thần thánh?

“Màymuốn chết!” Băng Thất Long Hình giận tím mặt, rút mạnh đao đang cắm trên ngườiĐoàn Duẫn Phi ra, máu từ miệng vết thương phun tung tóe, hai chân Đoàn Duẫn Phimột mảnh đỏ đến kinh người.

“A!”Hắn ngậm nhanh miệng, hai mắt trợn to như sắp lồi ra, đem nỗi đau đớn này nuốtvào bụng.

Dướitay các nhà khoa học được tôn vinh là xuất sắc nhất, hắn đã hưởng qua loại đaukhổ này, bọn họ đem những vật thể sống kì lạ bằng kim loại ăn vào cơ thể hắn,mỗi khi biến thân, nỗi đau khi xương biến đổi, so với nỗi đau hiện tại BăngThất Long Hình gây ra trên người hắn, chỉ có hơn chớ không kém.

Chonên, chút đau này chẳng thấm tháp gì!

Thật sựchẳng thấm vào đâu……

BăngThất Hàn mặt hơi biến đổi, nắm chặt tay, bỗng nhiên nhớ tới câu nói hắn bật ratrước khi té xỉu, khi đó, hắn thà chết còn hơn!

Khi đóhắn nghĩ gì? Trước kia hắn từng trải qua những gì? Là dạng khổ gì còn đau hơncha cô tra tấn hắn, là chuyện gì làm cho hắn, dù bất khuất là thế vẫn tìnhnguyện lựa chọn cái chết?

“Quảnhiên khác hẳn người thường, như vậy mà còn chịu được, người đột biến đúng làkhác biệt……” Băng Thất Long Hình trừng mắt nhìn hắn, cười âm độc, “Đùa đủ rồi,tiếp theo, vở kịch chính mới mở màn. Chờ sau khi tao tiêm cho mày thuốc điềukhiển não bộ, chỉ cần ba phút, mày sẽ ngoan ngoãn nghe lời tao, tao muốn màynói, mày không thể không nói, muốn mày chết, mày không thể không chết, giốngnhư đám “tử sĩ” của tao vậy.”

Dứtlời, một tên thủ hạ tiến lên, tiêm thuốc điều khiển não bộ vào mạch máu hắn.

ĐoànDuẫn Phi cười lạnh một tiếng, nói: “Đã sớm nghe nói mày là tên máu lạnh như ma,chẳng những sở trường dùng thuốc gây nghiện để nghiên cứu đối tượng, còn cướpđoạt tư duy của người khác…… Mày còn có thể được coi là người sao, Băng ThấtLong Hình?”

“Cứ nóiđi! Mày chỉ còn lại hai phút ba mươi giây để thể hiện tài miệng lưỡi thôi.”Băng Thất Long Hình nhìn đồng hồ hẹn giờ, biết mình sắp khống chế hoàn toànđược Khai Dương.

BăngThất Hàn nhìn chằm chằm Đoàn Duẫn Phi, không hiểu trong đầu mình nghĩ gì, ngườimuốn hắn biến thành cái xác không hồn nhất phải là cô chứ! Nhưng cô lại đangkhẩn trương, khẩn trương cho hắn……

Một khithuốc xâm nhập vào não, trên thế giới sẽ không còn Đoàn Duẫn Phi nữa!

Ba phúttrôi qua, Băng Thất Hàn và Băng Thất Long Hình, còn có bọn Võ Điền Lôi Thái imlặng quan sát sự biến hóa của Đoàn Duẫn Phi, bốn phía im lặng, chỉ nghe thấytiếng tích tắc của đồng hồ.

Lúcnày, Đoàn Duẫn Phi đột nhiên cười to, làm tất cả mọi người hoảng sợ.

“Ha haha…… Thật quá buồn cười, bọn mày thực sự nghĩ là loại thuốc này có thể khốngchế được tao?”

BăngThất Long Hình sắc mặt đại biến, tiến lên kiểm tra vẻ mặt Đoàn Duẫn Phi, cảmthấy ngoài ý muốn với việc thuốc không có tác dụng trên người hắn.

“Đừngtưởng rằng Bắc Đẩu Thất Tinh dễ đối phó, lão già Băng Thất!” Hắn cười thối tha,vẻ mặt châm biếm.

“Ngườiđột biến thật sự mạnh tới vậy sao? Tao không tin, tao nhất định sẽ tìm ra nhượcđiểm của mày!” Băng Thất Long Hình phẫn nộ nhìn hắn một lần, quay đầu quát BăngThất Hàn: “Tiếp tục theo dõi, phái người chích máu, kiểm tra thân thể, xươngcốt hắn, ta muốn xem rốt cuộc người đột biến khác người bình thường như thếnào.”

“Vâng……”Băng Thất Hàn lên tiếng, ánh mắt vụng trộm nhìn Đoàn Duẫn Phi.

Hắnđang cười, nhưng cũng đồng thời đổ mồ hôi! Toàn bộ trán đều vã mồ hôi!

Điềunày chứng tỏ, dược tính vẫn có tác dụng, nhưng hắn đã chống lại bằng ý chí kinhngười……

BăngThất Long Hình tức giận bừng bừng đi ra ngoài, rời khỏi phòng nghiên cứu.

BăngThất Hàn nhìn cha rời đi, mới lại gần bàn phẫu thuật, cúi đầu nhìn chằm chằmĐoàn Duẫn Phi.

“Đừngchống cự nữa, sẽ chỉ làm mày càng thống khổ thôi……” Cô thấp giọng nói.

ĐoànDuẫn Phi toàn thân run nhè nhẹ, một cỗ lực lượng rất lớn không ngừng va chạmtrong óc hắn, hắn sớm cảm thấy ù tai, hoa mắt, tim co rút… Nhưng hắn không muốnthần phục cỗ lực lượng kia, bởi vì hắn biết, chỉ cần thả lỏng một chút thôi,hắn sẽ không thể khống chế được chính mình.

“Đau cóthể làm tôi tỉnh táo…… Có đau…… Mới chứng tỏ tôi còn sống……” Hắn mệt mỏi nângmắt nhìn cô, trầm trọng thở hào hển.

“Dù màycó chống cự thế nào, thuốc điều khiển não bộ cuối cùng vẫn ăn mòn ý nghĩ củamày, từ bỏ đi!” Cô trầm giọng khuyên, không hiểu sao muốn hắn sớm được giảithoát.

Tiếngong ong không ngừng quấy nhiễu lỗ tai hắn, cơn đau càng lúc càng kịch liệt làmhắn khó thở, nhưng hắn vẫn không muốn giao quyền tự chủ ra, hắn không bao giờmuốn để bất kì kẻ nào khống chế, bài bố hắn nữa.

“Chémtôi…… Thêm mấy đao đi…..” Hắn yêu cầu.

Cô trợnto mắt, thất thanh: “Mày chê máu mày chảy chưa đủ nhiều sao?”

“Sao……Em đang…… Lo lắng cho tôi sao?” Hắn cố gắng nhìn mặt cô.

Lòng côvô cùng kinh hãi, vội vàng bác bỏ: “Hừ! Chỉ là tao không hy vọng mày chết trướckhi tra ra căn cứ của Bắc Đẩu Thất Tinh.”

“Tôinghĩ…… Em luyến tiếc tôi……” Hắn hơi hơi cử động khóe miệng.

“Màyđừng quên, tao hận mày! Hận không thể giết chết mày!” Cô cả giận nói.

“Thựcđáng tiếc…… Tôi còn cực kì…… Thích em đó…… A!” Hắn rất muốn thoải mái nóichuyện, nhưng sức chịu đựng của thân thể đã đạt cực hạn, nói xong câu này, mộttrận đau nhức liền xâm nhập vào đầu hắn, hắn đau đến mức toàn thân co rút, lắcđầu kêu đau.

Cô ngâyngười vài giây, vội vàng lại gần kêu lên: “Đoàn Duẫn Phi, sao vậy?”

“A……”Hắn kêu lên dữ dội, ra sức giãy dụa, vòng sắt khóa tay chân hắn cơ hồ biếnhình, máu trào ra từ lỗ mũi và khóe miệng hắn, làm người ta kinh tâm độngphách.

Cô cúingười ngăn hắn lại, quay đầu quát Võ Điền Lôi Thái: “Hắn sắp không xong rồi!Mau giúp hắn giải độc!”

“Nhưng……Chỉ cần giải được độc, hắn sẽ có kháng thể, lần sau sẽ không dùng được nữa……”Võ Điền Lôi Thái chau mày nói. Phản ứng của cô rất không bình thường!

“Bâygiờ còn muốn dùng nữa sao? Hắn sắp không chịu nổi rồi! Nếu hắn chết, manh mốisẽ đứt!” Cô cả giận, lớn tiếng.

“Nhưng……”Võ Điền Lôi Thái do dự.

“Tôilệnh cho anh giải độc cho hắn! Đừng để tôi nói tới lần thứ ba.” Cô lạnh lùng ralệnh.

Võ ĐiềnLôi Thái hít một hơi, không nhiều lời nữa, chỉ thị nhân viên phòng nghiên cứugiải độc tố của thuốc điều khiển não bộ cho Đoàn Duẫn Phi.

ĐoànDuẫn Phi nhanh chóng ngất đi, mặt xám như tro, môi tái nhợt hơn cả giấy, hơnnữa trên người đầy vết máu, bộ dáng quả thực giống người chết……

Ruộtgan Băng Thất Hàn rối cả lên, cô thà nhìn tên cuồng lãng vui vẻ, lỗ mãng ĐoànDuẫn Phi, cũng không muốn thấy hắn giống con chuột bạch thoi thóp nằm ở nơinày!

Ý nghĩđột nhiên nảy ra này làm cô bất an, sợ hãi, kinh hoảng.

Cô làmsao vậy? Làm sao có thể đồng tình với Đoàn Duẫn Phi? Hắn đáng phải nhận lấy kếtcục này, không phải sao?

Đángđời hắn lắm!

“Để mắtđến hắn!” Cô bỏ lại những lời đó, xoay người vội vàng chạy ra khỏi nơi làm côhít thở không thông này, tới ao cá ở vườn sau, bình ổn lại nhịp tim dồn dập dịthường của mình.

Cô cầnyên lặng một chút, cần sửa sang lại những suy nghĩ lung tung của mình, cần……Tháo bỏ tất cả cảm giác không nên xuất hiện trong lòng đi!

Đêmthật thanh vắng, trong bóng đêm yên tĩnh, cô có thể nghe thấy tiếng tim đậpcuồng dã của chính mình.

==========

“ThiênQuyền, nghe nói khỉ lông vàng bị Nhật Liên Tổ bắt rồi?” Diêm Quýnh vẻ mặt lolắng, vọt vào phòng họp, lớn tiếng chất vấn Gia Cát Tung Hoành đang ngồi bànbạc với Thiên Xu.

Gia CátTung Hoành quay đầu, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, Khai Dương bây giờ đang bị nhốttại Nhật Liên Tổ.”

“Hắnrốt cuộc làm cái quái gì vậy? Sao lại để một con đàn bà bắt sống chứ?” DiêmQuýnh có vẻ tức giận, nhưng rõ ràng trong lời nói tràn ngập lo lắng.

“Đừnglo, Thiên Toàn, Khai Dương sẽ không sao.” Gia Cát Tung Hoành trấn an hắn.

“Aithèm lo cho hắn? Chính hắn phong lưu háo sắc, chơi đùa với phụ nữ lâu có ngàygặp họa, tốt nhất là cho hắn một bài học.” Diêm Quýnh hừ lạnh một tiếng.

“Thậtsự không lo à? Bây giờ hắn đang ở trạng thái gần chết đó!” Thiên Xu đột nhiênnói.

“Gầnchết? Có ý gì vậy?” Diêm Quýnh nhíu mày.

“Hìnhnhư Băng Thất Long Hình muốn lấy hắn làm vật nghiên cứu……” Gia Cát Tung Hoànhgiải thích.

“Nghiêncứu? Lão già khốn kiếp đó muốn nghiên cứu Khai Dương?” Nghe hai chữ đó, DiêmQuýnh lập tức nổi giận gầm lên.

Cácthành viên Bắc Đẩu Thất Tinh sớm đã căm thù hai chữ “Nghiên cứu” đến tận xươngtuỷ.

“Đúngvậy.”

“Saochúng ta còn chưa lập tức đi cứu Khai Dương?”

“Cònchưa được.” Thiên Xu nói.

“Vìsao?”

“Cònchưa tới lúc.”

DiêmQuýnh trừng đôi mắt sắc bén nhìn Thiên Xu trên màn hình, tức giận không thôi.“Không phải ngươi lại tính kế gì chứ, Thiên Xu?”

“Hắn làmồi nhử, nhiệm vụ của hắn lần này chính là đầu tiên câu lấy con cá nhỏ NhậtLiên Tổ, sau đó dẫn dụ con cá lớn “Nặc Á Phương Châu” cắn câu.” Thiên Xu chậmrãi nói.

“Nặc ÁPhương Châu?” Lòng Diêm Quýnh chấn động. Nặc Á Phương Châu không phải là kimchủ đứng sau phòng thí nghiệm đột biến năm đó sao!?

“Nặc ÁPhương Châu luôn theo dõi hành động của chúng ta, bọn họ muốn lợi dụng NhậtLiên Tổ đối phó chúng ta, vậy thì ta hãy lợi dụng lại Nhật Liên Tổ dụ họ xuấthiện.”

“Ngươiđể Khai Dương đi làm mồi nhử? Ngươi lấy mạng hắn ra giỡn sao? Bị bắt đến NhậtLiên Tổ, bị Băng Thất Long Hình nghiên cứu, ngươi biết rõ mỗi người chúng tađều không chịu nổi việc bị người đùa giỡn một lần nữa……” Diêm Quýnh càng nóicàng giận bừng bừng, khuôn mặt vốn lạnh lùng che kín lửa giận.

“ThiênToàn, yên tâm một chút, đừng nóng nảy, Khai Dương không thể không chịu nổi đònnày.” Gia Cát Tung Hoành thử xoa dịu cơn phẫn nộ của hắn.

“Ngươicàng lúc càng giống Thiên Xu, Thiên Quyền à, trong kế hoạch của các ngươi, cótừng băn khoăn đến việc bọn ta có thể chết chưa? Đã từng chưa?” Diêm Quýnh bénnhọn hỏi đến cùng.

“ThiênToàn……” Gia Cát Tung Hoành đang muốn trả lời, lại bị Thiên Xu ngắt lời.

“Rồi!”Giọng Thiên Xu trầm ổn hữu lực. “Trước khi giao nhiệm vụ cho mọi người, ta luônmuốn mọi người sống sót trở về!”

“Thế ư?Ta lại cho rằng ngươi luôn nấp vào chỗ an toàn, đẩy bọn ta vào nơi nguy hiểm!”Diêm Quýnh cười lạnh.

“Ta vẫnluôn dõi theo các ngươi……Thiên Toàn, qua máy tính, Internet, vệ tinh nhân tạo,ta vẫn luôn bên các ngươi……”

“Hừ,ngươi dùng máy tính khống chế bọn ta, trong não mỗi người bọn ta đều có một conchíp ghi rõ số hiệu của người đột biến, ngươi lợi dụng con chip đó theo dõi bọnta, giống như xem phim điện ảnh vậy, tìm kiếm kích thích khi bọn ta vào sinh ratử……” Nỗi uất ức nhiều năm của Diêm Quýnh toàn bộ bùng nổ.

“Immiệng! Thiên Toàn!” Gia Cát Tung Hoành khẽ quát.

“Để hắnnói, Thiên Quyền.” Thiên Xu nói.

“Hừ!Cái gì mà vẫn luôn dõi theo bọn ta cơ chứ, ngươi chỉ biết trốn trong máy tínhra lệnh, vĩnh viễn không ra khỏi vòng tròn đó, ngươi thậm chí sợ phải đối mặtvới bọn ta, mười mấy năm qua tránh không gặp mặt, thần thần bí bí lấy bọn talàm quân cờ, lợi dụng bọn ta để thắng ván cờ……” Diêm Quýnh bất chấp phải trảgiá thế nào, phun hết tất cả những lời giữ kín từ đáy lòng ra.

“ThiênToàn, đủ rồi.” Gia Cát Tung Hoành không nghe nổi nữa, hắn đứng lên, kéo lấy tayDiêm Quýnh.

“Khôngphải ngươi cũng rất bất mãn sao? Thiên Quyền, lão đại đã trốn chúng ta hơn mườinăm, chẳng lẽ ngươi không muốn biết hắn là ai?” Diêm Quýnh chuyển đối tượngsang Gia Cát Tung Hoành, cả giận nói.

“Ta rấtmuốn biết, nhưng hiện tại không phải lúc để nghiên cứu Thiên Xu, việc trước mắtlà phải tìm ra hung thủ chân chính đã biến chúng ta thành bộ dạng này! Ngươicân nhắc nặng nhẹ được không hả? Những người đó muốn bắt chúng ta về, người tựcho mình là sứ giả của thượng đế, người tránh ở chỗ tối, kẻ thù thực sự củachúng ta không phải Thiên Xu, mà là bọn họ!” Gia Cát Tung Hoành nghiêm khắc răndạy.

DiêmQuýnh ngẩn ngơ, huyết khí sôi trào dần dần lắng xuống.

Đúngvậy, Thiên Xu không phải kẻ thù của hắn, ngược lại còn là ân nhân cứu mạng hắn,là ân nhân……

Hắn ảonão cúi đầu, xoay người đưa lưng về phía Thiên Xu.

“Nặc ÁPhương Châu đã bắt đầu hành động, ba tập đoàn tài chính lớn sẽ không dễ dàngbuông tha chúng ta, nhiệm vụ lần này của Khai Dương, bên ngoài là đối phó NhậtLiên Tổ, nhưng thực tế cũng là dẫn dụ ba tập đoàn tài chính lớn đó hiện thân,hắn biết rõ công tác của mình, cho nên không cần lo lắng, hắn có năng lực xử lýnguy cơ lần này……” Gia Cát Tung Hoành lại nói.

“Vậythì, để ta đi hỗ trợ hắn.” Diêm Quýnh sắc mặt nghiêm túc.

“ThiênKi đã sang đến Nhật Bản, chuẩn bị tùy thời nhận lệnh……” Thiên Xu lại mở miệng.

“Khôngđược, ta nhất định phải đi, không thể để tên tiểu tử Khai Dương chết ở Nhật Bảnđược, hắn còn thiếu ta một trận quyết đấu!” Diêm Quýnh hừ lạnh, bước ra khỏiphòng họp.

Gia CátTung Hoành sững lại vài giây, đột nhiên cười nhẹ ra tiếng. “Thật là tên mạnhmiệng, rõ ràng lo cho Khai Dương……”

“Haingười họ lúc nào cũng ầm ĩ, nhưng tình cảm thì tốt hơn bất kì ai.” Thiên Xu thởdài.

“Đây cũnglà một hình thức hữu nghị.” Gia Cát Tung Hoành nhận xét.

“Thậtkhiến cho người ta hâm mộ……” Giọng nói của Thiên Xu tràn ngập nỗi cô đơn.

Gia CátTung Hoành theo dõi hắn, nói: “Hâm mộ cái gì? Tình hữu nghị sao? Kỳ thật mỗingười chúng ta đều không chỉ là đồng chí của ngươi, mà còn tình nguyện làm bạnngươi, chỉ là, ngươi đã dựng nên một bức tường ngăn cách giữa chúng ta màthôi.”

ThiênXu mở to hốc mắt trống rỗng, trầm mặc không nói, như lâm vào trầm tư.

Gia CátTung Hoành cũng không mong chờ có được câu trả lời, hắn đẩy gọng kính mắt, nói:“Ta phải đuổi tới Nhật Bản trước khi Thiên Toàn làm loạn kế hoạch của chúng ta,đi trước đây.”

Sau khihắn rời khỏi phòng họp, Thiên Xu mới thì thào tự nói, “Nếu có thể, ta cũng rấtmuốn ra khỏi bức tường này…… Ta cũng rất muốn……”