Cưỡng Đoạt Sự Ngọt Ngào Của Em

Chương 47: Là thư sao?



Khi Ôn Tề về phòng thì anh cũng nhìn vào những bức ảnh được treo trên tường, tất cả đều là ảnh của cô… Thật ra anh không hề muốn khiến cô tổn thương một chút nào cả, nhưng mà bây giờ Từ Tinh quay lại rồi, nếu như bà ta biết được anh dụng tâm với cô rất nhiều thì chắc chắn bà ta sẽ lợi dụng cô làm lá chắn bảo vệ bản thân, không chỉ vậy mà Ninh Khiết San chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm nếu như anh tiếp tục ở bên cạnh cô, trước đó đã một lần ở bệnh viện Tiền Huy.

Thật ra ngày hôm đó không phải chỉ có Ninh Khiết San đến đó cấy que tránh thai mà ngay cả những kẻ thù của anh, nói đúng hơn chính là Lục Xán và những người cố chấp trong Ôn thị đã bày mưu hãm hại cô, nếu như hôm đó không phải Tích Hiệu phát giác điều bất ổn thì có lẽ hiện tại Ninh Khiết San sẽ không được an toàn như bây giờ.

Bất chợt Ôn Tề lại thở dài, anh cũng thật vô dụng, đến cả người phụ nữ mình yêu mà anh cũng không thể bảo vệ nổi. Trước kia anh oanh oanh liệt liệt chèo chống Ôn thị, sau này lại vì Ninh Khiết San mà làm ra những chuyện tán tận lương tâm, không chỉ vậy mà còn ép gả cô, khiến cho cô đau khổ đến tột cùng, cuối cùng lại vì cô mà buông bỏ, thật vô nghĩa… Những chuyện anh làm từ trước đến giờ vẫn là vô nghĩa.

Vera và Tích Hiệu đứng bên ngoài cửa, họ rất muốn vào cùng anh nhưng lại sợ anh tức giận vì đã làm trái mệnh lệnh, nhưng hôm nay anh không còn nông nỗi mà đập phá đồ lung tung nữa, càng không hồ nháo hay tức giận đến mức mất khống chế nữa, tình trạng hiện tại của Ôn Tề chính là trầm lặng đến mức đáng sợ, họ thà rằng anh phát tiết một chút, sau đó thì bình thường lại… Còn hơn bây giờ, anh lại im lặng, im lặng đến mức đáng sợ.

- Tích Hiệu… Ôn tổng thật sự có ổn không?

- Tôi cũng không biết… Hay là cô cứ về phòng nghỉ trước đi, tôi sẽ ở đây canh trừng Ôn tổng.

Mặc dù Vera không muốn nhưng mà hiện tại cô đã có thêm một công việc mới chính là sắp xếp công việc của Ninh Khiết San. Vera cũng không hiểu lý do tại cô đã tổn thương Ôn Tề nhiều như vậy mà anh vẫn còn có thể khoan dung như thế, đúng là rất vô lý.

Đợi khi Ninh Khiết San đi ngang thư phòng, đôi chân của cô bất giác lại nặng trĩu không thể tiếp tục đi được nữa, cô rất muốn hỏi nó là tại sao lại đột nhiên đứng ở đây. Nhưng trong tiềm thức của cô lại xuất hiện hình bóng của Ôn Tề, anh nói là sẽ không bao giờ quản cô nữa, từ nay về sau sẽ không bao giờ quản cô nữa.

Những lời này của Ôn Tề như một con dao găm thẳng vào trái tim của cô, thử hỏi xem có khó chịu hay không? Có chứ…

Thử hỏi có tự trách hay không?... Có chứ…

Thử hỏi có thể quay lại như ban đầu hay không? Thì câu trả lời là không…



Mọi chuyện cô làm đều là đại kị của anh, nhưng anh hết lần này đến lần khác tha thứ cho cô, cuối cùng đến một ngày cô cũng nhận ra… Trong cuộc đời này không có ai phải chịu đựng cô cả, mà Ôn Tề đã chịu đựng đủ rồi, thật sự anh đã quá cực khổ rồi.

Tích Hiệu nhìn Ninh Khiết San bằng cặp mắt không mấy thiện cảm cho lắm, cô cũng biết thân biết phận mà cúi gầm mặt xuống, sau đó lê từng bước chân nặng nề đi về phòng.

Ngước mắt nhìn căn phòng, bức ảnh cưới to được treo ở đầu giường, nhưng nhìn vào gương mặt khó chịu của cô thì bản thân cô lại thấy thật buồn cười.

Chuyện cô và Ôn Tề kết hôn là nằm trong kế hoạch của gia đình, tất cả họ đều biết, chỉ có cô ngu ngốc vẫn ôm một lòng một dạ yêu Doãn Kinh Kha, đợi đến khi cô hối hận rồi… Thì đã không thể quay đầu.

Ninh Khiết San lắc đầu một cái, sau đó thì nằm xuống giường, cái cảm giác không có ai quản thúc thật sự thoải mái, nhưng tại sao bây giờ cô lại có thêm một cảm giác trống rỗng… Trống rỗng đến khó chịu, trong đầu của cô cũng không thể suy nghĩ thêm cái gì nữa, rốt cuộc là cô bị làm sao vậy?

Trong lúc Ninh Khiết San đang đắm chìm trong mớ hỗn độn của bản thân thì bị tiếng gõ cửa của Vera làm cho hoàn hồn, cô cũng thở ra một tiếng rồi bước đến mở cửa cho cô ấy. Nhưng khi nhìn thấy Vera thì cô hoàn toàn không ngạc nhiên, nhưng mà Vera không nói lời nào cả, chỉ đặt một sấp tài liệu lên tay cô rồi xoay người rời đi.

Ninh Khiết San muốn gọi Vera lại nhưng mà ngay sau đó thì cô hoàn toàn không thể nói thành lời nữa rồi. Chỉ lẳng lặng ngồi cầm sấp tài liệu trên tay rồi đi vào phòng, đặt nó lên bàn rồi thở mạnh một tiếng, cuối cùng thì chuyện này cũng đã đến rồi, Cô hít một hơi thật sâu, sau đó thì ngồi xuống đọc từng tài liệu một.

Nhưng bất chợt cô lại nhìn thấy một tài liệu rất kì quái, nét chữ trên đó là của Vera, nhưng mà đó cũng không hoàn toàn là tài liệu nữa, mà chỉ đơn giản là một lá thư.

Vera gửi thư cho cô?

Lại có chuyện gì mà Vera không thể nói trực tiếp mà lại ở đây viết thư cho cô? Chẳng lẽ là chuyện liên quan đến Ôn gia… Hay nói đúng hơn chính là liên quan đến Từ Tinh sao?

Ninh Khiết San đưa mắt nhìn về phía cửa, rồi chầm chậm mở thư ra xem…