Cuộc Chiến Với Kẻ Thứ Ba

Chương 3: Cạm bẫy của Tiểu Tam



Cuộc sống cuối cùng cũng quay trở lại sự bình lặng vốncó nhưng giữa hai người, không còn được hạnh phúc như trước nữa. Sự việc đógiống như một cái xương mắc ở họng, nuốt không nổi mà nhổ cũng không ra, vôcùng khó chịu.

Buổi tối, bạn cũ của chồng tôi tổ chức buổi họp lớp,họ thường ba năm tổ chức một lần. Mọi người nườm nượp kéo đến, nam giới mặccomplet thắt ca vát, nữ giới mặc váy dạ hội. Nam giớiphong độ nho nhã, nữ giới xinh đẹp yêu kiều. Tôi khoác tay ông xã, cố gắng giữnụ cười trên môi.

Khó khăn lắm mới gặp được một người quen, người đó lạinhìn ông xã, nở nụ cười tinh quái. Anh ta thân mt nói với ông xã: “Tiểu Nhã trởvề rồi!”. Ông xã bỗng cứng đơ người ưng lại khẽ mỉm cười: “Cuối cùng cô ấy cũngđi du học về rồi à?”.

Người đó gật đầu, cố tình cười cợt nói với tôi: “Chịdâu gặp phiền phức rồi!”. Tôi không hiểu ý tứ trong câu nói đó, quay sang nhìnông xã. Ông xã an ủi tôi: “Em đừng nghe cậu ấy nói linh tinh, Tiểu Nhã chỉ làbạn học bình thường của anh thôi”.

Đang nói chuyện, có một cô gái thân hình cao ráo chenra khỏi đám người đang vây quanh. Cô bước tới trước mặt tôi, giơ tay ra, cườinói: “Chào chị dâu, em là Tiểu Nhã!”. Tôi giơ tay, nở nụ cười: “Chào em!”. Côấy thân hình cao ráo, các nét trên mặt thanh tú, một cô gái đẹp như vậy, sẽ gâyphiền phức cho tôi sao?

Cô giơ tay ra trước mặt ông xã tôi, nở nụ cười ngọtngào: “Bao năm không gặp, bạn học cũ, không đáng chào nhau một tiếng sao?”. Ôngxã mắt sáng long lanh, mỉm cười, bắt tay cô ta, “Đâu có!”.

Tiểu Nhã đột nhiên kéo tay tôi, “Chị dâu, em đưa chịđi ăn nhé!”. Tôi miễn cưỡng mỉm cười, “Cảm ơn, chị muốn...”. Tôi còn chưa kịpnói xong, đã bị cô ta kéo đi rồi.

Cô ta kéo tôi đến bên bàn đặt đồ ăn, tỉ mỉ chọn lựa,đột nhiên, cô ta quay sang nhìn tôi, hỏi: “Chị thích ăn gì?”. Tôi cười: “Để chịtự lấy là được rồi!”.

Cô ta gật đầu: “Vậy em đi đây, chị cứ chọn từ từnhé!”.

Tôi nào có tâm trạng gì để mà chọn chứ, quay ngườilại, muốn tìm ông xã. Đoàn người đông đúc, ai nấy đều mặc complet phẳng phiu,nhất thời, tôi không tìm được anh. Khi khó khăn lắm tôi mới tìm ra anh, thì anhvà Tiểu Nhã đã tay trong tay tiến vào sàn nhảy.

Một mình tôi cô đơn đi loanh quanh ở vườn hoa phíasau. Bất chợt nhìn thấy ở vườn hoa có xích đu sắt, tôi ngồi lên, khép hờ mắt.Cảm giác có áo khoác lên người tôi, tôi mở choàng mắt, phát hiện ra bên cạnhxích đu còn có một người đàn ông đang ngồi, anh ta gật đầu chào tôi. Tôi cũngthẫn thờ gật đầu chào lại, rồi trả áo lại cho anh ta.

Một lát sau, cuối cùng anh ta cũng lên tiếng: “Sao emlại ở đây một mình?”.

Tôi gắng gượng mỉm cười, giọng nói có chút u buồn: “Emlạc mất chồng rồi!”.

Ánh mắt ẩn chứa nụ cười: “Thật trùng hợp, tôi cũng lạcmất vợ rồi”.

Tôi cười nói: “Vậy sao? Thật may, anh là người đã cóvợ!”.

Anh cũng học theo tôi: “Thật may, em là người đã cóchồng”.

Nụ cười của tôi chợt trở nên sượng sùng, anh ta thấytôi định đứng dậy bỏ đi, vội hỏi: “Em không hỏi tôi đã làm lạc mất vợ ở đâuà?”.

Tôi ngồi ngay ngắn lại, cúi đầu, khẽ cắn môi: “Xin lỗianh, anh có nghe nói, không nên nói chuyện với người lạ hay không?”.

Anh ngẩn người, cười ngất: “Nhưng thời gian dài đằngđẵng, hai người chúng ta đồng bệnh tương lân, ít ra cũng phải nói gì chứ?”.

Được, tôi quyết trò chuyện với anh ta vài câu rồi sẽđi: “Vậy anh lạc mất vợ anh ở đâu rồi?”.

Anh ta chỉ lên trời: “Ba năm trước, tôi đã làm mất côấy ở trên trời rồi”. Ánh mắt anh ta sáng lấp lánh, như thể có vô số các vì saoánh lên trong mắt: “Có phải rất đường đột hay không?”.

Tôi gật đầu, thật không thể ngờ được, vợ anh ta đãmất. Tôi chợt đứng dậy, lịch sự nói: “Em vào trước đây!”.

Anh ta thoáng ngẩn người, nhưng lập tức cười nói: “Cảmơn em đã trò chuyện cùng tôi!”. Anh rút tấm danh thiếp từ trong túi ra, đưa chotôi: “Nếu có thời gian, chúng ta có thể cùng trò chuyện”.

Tôi sợ nhất là người thích bắt chuyện, nghĩ bụng,không cần đâu, nhưng tay vẫn nhận lấy tấm danh thiếp anh ta đưa, rồi vội vàngbước vào trong nhà. Sau đó, tôi mới biết anh ta là chủ nhân ngôi biệt thự tổchức buổi họp lớp, cũng là tổng giám đốc của một công ty tầm cỡ trong thànhphố, hơn nữa, chính là người bạn học ông xã tôi vẫn thường khen ngợi là ngườichồng yêu thương vợ hết lòng, là một người đàn ông mẫu mực còn hơn cả Lưu HạHuệ (1).

Có ai đó ấn chuông cửa thật lâu, tôi ra mở cửa, TiểuNhã nhìn tôi vẻ thân thiện: “Chị dâu!”. Cô xách túi quà to bước vào, “Không cóviệc không đến điện Tam Bảo, hôm nay em có việc muốn nhờ vả đây!”.

Tôi “ồ” một tiếng, sau đó hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.Tiểu Nhã xinh đẹp và lại vừa du học trở về, có chuyện gì cần nhờ vả tôi chứ? Côta ngồi xuống ghế sofa, nói vẻ ủ ê: “Tiểu Nhã vừa mới về không có chỗ ở, khôngbiết chị dâu có thể cho em ở nhờ mấy ngày được không?”.

“Chỉ cần em không chê l thấp thỏm trong lòng nhưngđành nhận lời, dù sao cũng là bạn học của chồng, nếu tôi từ chối thẳng thừng,ông xã lại nói tôi không biết xã giao. Cô ta thân mật ôm lấy tôi: “Chị dâu, chịtốt quá!”.

Tôi mỉm cười: “Vậy khi nào em chuyển đến?”.

Cô hôn đánh “chụt” lên mặt tôi một cái: “Tối nay em sẽchuyển đến, đợi khi nào em tìm được việc, em sẽ chuyển đi, sẽ không quấy rầychị quá lâu đâu”.

Cô buông tay ra, cười nói: “Chị dâu, em về khách sạnthu dọn đồ, lát nữa sẽ đến!”.

Tôi gật đầu nhưng nụ cười vô cùng miễn cưỡng, luôn cócảm giác dẫn sói vào nhà.

Ông xã trở về, tôi vừa nói với anh, đôi mắt anh chợtđờ đẫn, sau đó cố né tránh ánh mắt tôi, thận trọng nói: “Bà xã, có một việc nàyanh cần phải nói rõ với em, để em khỏi suy nghĩ linh tinh”.

Trong lòng tôi lờ mờ đoán ra được đôi phần, về phươngdiện này, giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy bén.

Anh có vẻ hơi khó mở miệng, nghĩ hồi lâu, mới ấp úngnói: “Thực ra, Tiểu Nhã, à... Cô ấy chính là bạn gái cũ của anh...”. Anh thấytôi không có phản ứng gì, nói liền một mạch: “Bọn anh chia tay vì cô ấy ra nướcngoài, cô ấy là con người mạnh mẽ hiếu thắng, cho nên, bây giờ cô ấy muốn ở nhàchúng ta, anh cũng không biết có dụng ý gì?”.

Mặc dù đoán được nhưng tôi vẫn thấy vô cùng khó chịu,hồi lâu vẫn chưa định thần lại được. Thì ra đúng thật là dẫn sói vào nhà. Hômhọp lớp đó, cô ta cố ý tách tôi ra để nhảy với ông xã tôi, lẽ ra tôi nên đoánra được mới phải.

Nhưng chưa chắc cô ta vẫn còn thích anh, phải rồi, cóthể chỉ là suy nghĩ lung tung thôi.

Vừa mới đuổi được một Tiểu Tam, tôi thực sự không cònsức lực để chiến đấu nữa.

Anh nắm lấy tay tôi, ánh mắt lấp lánh: “Em đừng sợ,người anh yêu là em. Trải qua sự việc lần trước, anh tin, anh nhất định có thểchiến thắng được sự mê hoặc của thế giới bên ngoài, tất cả mọi thứ... Em cứ yêntâm!”.

“Nhưng cô ấy xinh hơn em, thông thái hơn em, lại hấpdẫn hơn em”. Tôi ủ dột. Anh dịu dàng vỗ về tôi: “Không phải đâu, chỉ là hiệuquả của việc trang điểm, chỉ là em không thích trang điểm mà thôi. Nếu em trangđiểm, thừa sức xinh hơn cô ấy!”.

“Thật sao?”. Tôi chợt cảm thấy đau đầu, nhưng mongrằng Tiểu Nhã không phải là tình địch của tôi. Ánh mắt anh mang theo ý cười,khẽ xoa đầu tôi: “Đương nhiên rồi, em đã quên lời anh nói rồi sao? Nếu mỗingười cả đời chỉ có thể gặp được hạnh phúc một lần duy nhất, anh nghĩ, hạnhphúc của anh chính là em...”.

“Vậy anh thích em ở điểm nào?”.

“Thích em ngốc!”.

“Đó không phải là thích!”.

“Thích em đần!”.

“Cũng không phải!”. Tôi liên tục phủ nhận, trừng mắtnhìn anh, “Cho anh nói lại!”.

Anh ghì chặt tôi vào lòng, ánh mắt nồng cháy: “Thíchem, chỉ vì em là em!”.

“Chỉ khéo nịnh!”.

“Ha... Ha...”. Anh chợt cười vang, trong mắt ánh lênnét tươi vui: “Vậy em thích anh ở điểm nào?”. Con mắt tôi đảo một vòng, chu môinói: “Không nói cho anh biết đâu!”.

Tiểu Nhã cứ thế đường hoàng dọn đến sống ở nhà tôi,túi lớn túi nhỏ nhiều vô kể. Tôi đặc biệt dọn dẹp một phòng riêng dành cho côta, nhưng cô ta tỏ ra không hài lòng.

Cô ta hỏi tôi: “Chị dâu, em có thể sửa sang lại cănphòng được không?”.

Tôi suýt ngất, cô ta coi đây là nhà cô ta thật sao?Ông xã thấy tôi khó xử, bèn nói chen vào: “Không cần đâu!”. Anh bảo tôi: “Bàxã, em vào nấu cơm đi nhé!”.

Tôi biết anh muốn tốt cho tôi, dù rất không muốn,nhưng tôi cũng đành phải vào bếp nấu cơm, xào rau. Tôi nấu nướng trong bếp hồilâu, cuối cùng, phát hiện ra đã dùng hết muối. Tôi vội vàng mở cửa bếp, trợntròn mắt kinh ngạc nhìn hai người đang lăn lộn trên ghế sofa.

Ông xã bị Tiểu Nhã ghì xuống phía dưới, đang ra sứcđẩy cô ta ra, còn cô ta thì lại ôm chặt anh, nhất quyết không chịu thả ra. Ôngxã nhanh ý gọi: “Bà xã!”.

Tiểu Nhã hốt hoảng đứng dậy, quay người, cười với tôi:“Chị dâu, chị đừng hiểu nhầm, em không cẩn thận nên bị ngã”.

Tôi hằn học nghĩ bụng, là cô cố tình đấy chứ! Tôi lạnhlùng nhìn ông xã, tâm trạng vô cùng tồi tệ: “Em đi nấu ăn!”.

Tôi dùng kìm đập lấy đập để vào cái nồi, kêu choangchoang, cuối cùng cũng đã thành công đập thủng đáy nồi! Tôi cầm cái nồi thủngbước ra phòng khách, phát hiện thấy hai người bọn họ đều rất không tự nhiên.

Tôi rầu rĩ, xị mặt: “Ông xã, nồi bị hỏng rồi!”.

Anh cầm lấy xem, “Ơ, thủng một lỗ nhỏ”.

Sắc mặt tôi còn tệ hơn nữa: “Vậy phải làm sao bây giờ?Không nấu được đồ ăn nữa rồi”.

Ông xã miễn cưỡng mỉm cười: “Hay là ra ngoài ăn vậy?”.

Tiểu Nhã nói chen vào: “Hay lắm, em cũng muốn ra ngoàiăn!”.

Tôi lườm cô ta một cái, đừng có mơ. Tôi đề nghị: “Gọicửa hàng đồ ăn đem đến nhà mấy món, đừng lãng phí cơm trắng”. Tôi nhìn ông xã,dường như anh cũng hiểu ý, bèn nói: “Vậy để anh gọi đồ ăn nhé”. Anh tìm trongngăn kéo card của cửa hàng, ấn số điện thoại, gọi mấy món ăn thật cay.

Tôi hỏi Tiểu Nhã: “Em có ăn được c

Tiểu Nhã khẽ động đậy môi, đang định nói, tôi lại nóitiếp luôn: “Chồng chị thích ăn cay lắm, chị cũng vậy. Nếu em không thích, chịbảo ông xã gọi thêm mấy món khác”.

Cô ta lắc đầu, cười rạng rỡ: “Những món anh ấy gọi, emđều thích ăn cả, thịt bò xào ớt, gà cay... đây đều là những món em thích ănnhất”.

“Ơ”. Trên mặt tôi vẫn giữ nguyên nụ cười, “Trùng hợpquá nhỉ, những món ông xã gọi, toàn là món chị thích ăn nhất”. Nụ cười của tôirất tự nhiên, “Tiểu Nhã, nếu không bận gì, em hãy ở đây lâu một chút, chắc chắnchị sẽ tiếp đãi em chu đáo!”.

Cô ta nói với vẻ rất chân thành: “Cảm ơn chị!”.

“Em khách sáo rồi!”.

Ông xã nhìn Tiểu Nhã vẻ rất nghi hoặc, hỏi: “Tiểu Nhã,hình như em không ăn được cay mà?”.

Tiểu Nhã vội nói: “Ở nước ngoài đã ăn quen rồi”. Cô talại bổ sung thêm một câu: “Bởi vì thất tình, cho nên một thời gian dài, em muốnlàm cho mình chết vì cay, kết quả... đến giờ em vẫn còn sống”.

Ông xã và tôi vô cùng ủ ê, như thể bị người ta đoántrúng tim đen, rất đỗi sượng sùng. Tôi khẩn cầu các vị thần linh, cầu xin cácngài giúp tôi nhanh chóng đuổi Tiểu Nhã đi khỏi đây.

Nhìn bàn ăn toàn đồ cay, tôi và ông xã cùng rắp tâmgắp thật nhiều cho Tiểu Nhã ăn. Nhưng k khiến tôi tròn mắt kinh ngạc, như thểbị sét đánh vậy!

Tiểu Nhã nhìn bàn ăn toàn đồ cay, không những khôngsợ, hơn nữa còn giống như những gì cô ta vừa nói, rất thích ăn! Ông xã dựa vàobàn, hỏi: “Tiểu Nhã, em định tìm công việc như thế nào?”.

Tiểu Nhã nghĩ một lát, lại lắc đầu: “Tạm thời khôngmuốn tìm”. Tôi bình tĩnh hỏi: “Tiểu Nhã, nếu muốn tìm công việc như thế nào, cóthể nói với ông xã chị”.

Cô ta mỉm cười: “Em biết rồi!”. Cô ta nhìn anh, trongmắt như ánh lên đốm lửa: “Em biết, anh ấy là một người tài giỏi!”. Anh nhìntôi, không lên tiếng.

Tôi lại hỏi: “Tiểu Nhã không có bạn trai sao?”.

Cô ta thở dài, thoáng u buồn: “Trước đây em có yêu mộtngười con trai, không hề muốn chia tay với anh ấy... Nhưng, do tình thế lúc đóép buộc, em buộc phải đi du học. Trong thời gian du học, em từ chối tất cảnhững cậu con trai theo đuổi, chỉ một lòng một dạ nghĩ đến việc về nước tìm anhấy, nhưng...”.

Tôi thừa biết nhưng vẫn cố hỏi: “Nhưng sao cơ?”.

Cô rầu rĩ nói: “Nhưng anh ấy đã không còn yêu em nữarồi!”.

Tôi thực sự chỉ muốn nổ tung, những lời gợi ý lộ liễuđến thế mà cô ta cũng nói ra được! Ông xã cúi đầu, cắm cúi ăn cơm, tôi gắp thứcăn cho anh, cười thân mật: “Ông xã, sao anh lại chỉ ăn cơm không? Anh ăn nhiềuthức ăn vào nhé”. Nhưng dưới gầm bàn, tôi lại giẫm vào chân anh một cái thậtmạnh

Ông xã đau điếng nhìn tôi, nói với Tiểu Nhã: “Nhữngchuyện trước đây, đã qua rồi thì để cho qua đi! Người đàn ông đó có thể đã kếthôn rồi”.

Tôi phụ họa theo: “Phải rồi, đã kết hôn rồi, có thểcòn có một cô vợ tốt nữa”.

Tiểu Nhã ấn mạnh đũa vào bát cơm, rầu rĩ nói: “Thậtsao?”.

“Đương nhiên”. Tôi nói: “Theo cách nói của em, ngườiđàn ông đó chắc cũng khoảng hai tám, hai chín tuổi rồi. Người xinh đẹp như em,cần gì phải say mê anh ta chứ!”.

Tiểu Nhã khẽ thở dài: “Chị dâu, chị không hiểu đượcđâu. Con người có đôi khi rất kỳ lạ, thứ thuộc về mình, thì không biết trântrọng, nhưng một khi bị người khác cướp mất, thì lại muốn cướp lại!”.

Ông xã cuống cuồng đứng lên: “Anh đi ra ngoài mua chútđồ uống, các em muốn uống gì nào?”. Tôi trừng mắt nhìn ông xã: “Trong tủ lạnhcó mà”. Ông xã tay chân vụng về định thu dọn bát, tôi càng nổi nóng hơn: “Bọnem còn chưa ăn xong đâu!”. Đột nhiên tôi nở nụ cười nhã nhặn: “Ông xã, hay làanh vào thư phòng chơi game đi, có việc gì em sẽ gọi anh”.

Anh vội vàng gật đầu: “Được!”. Anh nhìn Tiểu Nhã, ánhmắt né tránh: “Em cứ ăn từ từ nhé!”.

Tiểu Nhã chu môi với anh, cười nói: “Được, em sẽ ăn từtừ!”.

Tôi bực bội và cơm ăn thật vô cùng thất vọng, xem ra,kế hoạch đầu tiên đã thất bại, tôi phải suy tính kế thứ hai thôi!

Trong thư phòng, tôi khóa trái cửa, hai mắt nhìn ôngxã chằm chằm. Anh bị tôi nhìn như vậy, chợt nuốt ực nước bọt: “Bà xã, lạichuyện gì nữa đây?”.

Sao à, tôi đã bực lắm rồi đấy! Tôi uy hiếp: “Em cảnhcáo anh, ban đầu em không biết cô ta là bạn gái cũ của anh nên đã cho cô tanhân cơ hội chui vào nhà em, anh mau nghĩ cách đuổi cô ta đi!”.

A ủ rũ nói: “Anh cũng muốn lắm!”.

Tôi nổi nóng thực sự: “Cô ta không đi thì em đi!”.

Giọng anh ỉu xìu: “Em đi, anh phải làm thế nào chứ?”.

Tôi nổi trận lôi đình: “Chẳng phải cô ta vẫn còn yêuanh sao, hai người sống với nhau là xong”. Tôi nhắc lại chuyện cũ: “Theo nhưcách nói của cô ta, sau khi anh chia tay với cô ta, mới tìm đến em phảikhông?”.

Anh phủ nhận, “Đương nhiên không phải rồi, anh và côấy yêu nhau chưa đầy một năm. Hơn nữa, lúc đó, cô ấy là hoa khôi của trường,chủ động theo đuổi anh... cho nên...”.

Tôi nghiến răng: “Cho nên, anh mới đường hoàng làm bạntrai của người ta một năm, ăn nằm với người ta một năm, đợi khi người ta đi duhọc rồi thì anh đến tìm em?”. Tôi bực bội cầm lấy sách trên giá sách, ném thẳngvào mặt anh. Anh vừa né tránh vừa kêu oan: “Anh chưa hề động vào cô ấy!”.

Tôi càng ném mạnh hơn: “Có quỷ mới tin được anh!”.

Anh vội vàng chạy đến ôm lấy tôi, ghì thật chặt: “Thậtđấy, anh thực sự chưa hề động đến cô ấy. Nếu anh động đến cô ấy, thì để anhtuyệt tử tuyệt tôn!”.

Như thế thì còn tạm được! Tôi nói: “Vậy anh cần phảiđuổi cô ta đi ngay!”.

Anh cười ngất: “Bà xã, em cũng đóng giả giỏi thật đấy,trước mặt cô ấy, rất lịch sự khách sáo. Quay người đi, đã bắt anh đuổi cô ấy đirồi. Ban đầu, chính em mời cô ấy vào nhà đấy!”.

Tôi giẫm mạnh vào chân anh một cái: “Em mời cô ta vàolúc nào? Em cứ tưởng cô ta chỉ là bạn học của anh, nếu biết cô ta là bạn gái cũcủa anh, sao em có thể...”. Thật là không còn gì để nói, tôi bực dọc lấy cùichỏ huých mạnh vào ngực anh, anh kêu lên đau đớn.

“Anh có bảo cô ta đi hay không?”.

“Được, để anh thử nói với cô ấy xem sao”. Cuối cùnganh cũng đầu hàng, “Em đừng gây chuyện nữa, cứ như đại náo thiên cung vậy. Anhkhông chịu nổi đâu!”.

“Cô ấy không đi thì em đi!”. Tôi vẫn không quên uy hiếp.Đợi anh bước ra ngoài, tôi ghé sát tai vào cửa phòng nghe lén. Âm thanh chỉnghe được loáng thoáng, một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng cánh cửa bị đóng “rầm”một tiếng. Tôi nhón chân bước ra ngoài.

Tôi chỉ tay vào cửa ra vào, ông xã lắc đầu, chỉ tay vàocánh cửa căn phòng tôi đã dọn dẹp cho Tiểu Nhã. Tôi tức giận như muốn phátđiên, đến thế mà cũng không xong. Tôi ngoắc tay gọi ông xã đến, cố hạ thấpgiọng, hỏi: “Cô ta nói sao?”.

Ông xã bất lực: “Anh đã nói rồi, con người cô ấy tínhkhí vốn như vậy, không chịu đi, cứ lỳ mặt ở lại”.

“Hừ!”. Tôi tức quá nên đã quên mất hình tượng, văngtục, “Mẹ nó chứ, sao lại không chịu đi, nhà mình có phải là cung điện đâu?”.

Ông xã còn hạ giọng hơn: “Để anh nghĩ cách khác”.

Tôi đấm mạnh vào người anh: “Em cảnh cáo anh, sau nàycô ta có mặt ở đâu, anh cần phải tránh đi, nếu còn để em nhìn thấy việc tươngtự như trên sofa nữa, thì em sẽ tùng xẻo anh luôn!”.

Ông xã vội vàng nói: “Được!”. Anh an ủi tôi: “Để anhnghĩ cách!”.

Tôi vô cùng buồn bực, con bé chết tiệt, thật là đồ mặtdày!

Trong quán cafe, âm nhạc du dương, dưới ánh đèn vàngdìu dịu, tôi chỉ cúi đầu, Đậu Đậu tức giận thở phù phù, gí tay vào trán tôi:“Chị thật là vô dụng, lại còn cho bạn gái cũ của chồng vào ở nữa!”.

Lý Tử thở dài nhìn tôi, “Diệp Tử, thật không biết phảinói cậu thế nào nữa, cậu ngốc thật hay giả vờ ngốc?”. Tôi cố gắng hết sức đểtrấn tĩnh, không nổi khùng nhưng giọng nói vẫn run rẩy do bực bội quá: “Cậu nóixem, đứa con gái đó rốt cuộc là có liêm sỉ hay không? Cô ta cứ tỉnh bơ vào nhàmình ở”.

Đậu Đậu nổi giận đùng đùng: “Sao không nói thẳng ra làchị đần độn, đến con lợn còn đoán được, huống hồ chị là người!”.

Lý Tử cũng nói theo: “Diệp Tử, mình cũng không biếtphải nói cậu thế nào nữa!”.

Tôi thực sự chỉ muốn khóc, “Mình gọi hai người đến đâyuống cafe là muốn hai người an ủi mình”. Hai chị em họ thật đúng là bạn xấu,giậu đổ bìm leo.

Đậu Đậu đập bàn đứng dậy, hào hứng nói: “Cô ta mặtdày, chúng ta giúp cô ta cào rách mặt ra!”.

Lại có một thứ dự cảm không hay trào lên trên não tôi,Đậu Đậu muốn làm gì chứ? Tôi nhìn cô đầy cảnh giác, cô trừng mắt nhìn tôi:“Thật đáng tiếc là trước đây em còn nghĩ chị thông minh, sao chị lại vô dụngthế, sao lại đần thế không biết. Có mỗi bạn gái cũ của chồng mà cũng không đốiphó được!”. Cô lại tự đề cao mình: “Phàm là Tiểu Tam nhìn thấy em, đều tự độngrút lui!”.

“Em đừng có mà tán tỉnh ông xã chị!”. Tôi vội buộtmiệng nói, Đậu Đậu lườm tôi một cái rách mắt, còn lắc lắc đầu, than thở: “DiệpTử, chị thực sự hết thuốc chữa rồi!”.

Tôi lại sao chứ? Trong lúc tôi còn chưa hiểu đầu đuôithế nào, Đậu Đậu vỗ ngực, nói: “Em là loại người đi tán tỉnh chồng của bạn thânsao? Có dùng đến thủ đoạn, cũng không thể nào dùng đến chiêu này chứ!”.

“Vậy em định làm thế nào?”. Tôi vẫn đề phòng cô.

“Diệp Tử, chị thanh toán đồ uống rồi về nhà nào!”. ĐậuĐậu chợt bảo tôi.

“Ơ”. Tôi mơ màng trả tiền, rồi bám theo cô về nhà. Côthô bạo giằng lấy túi xách của tôi, lấy chìa khóa nhà tôi, mở cửa.

Trở về nhà, tôi kinh ngạc phát hiện ra nhà tôi vô cùnglộn xộn. Tôi lao vào phòng mình, nhìn thấy Tiểu Nhã đang sờ mó đồ đạc của ôngxã.

Cô ta nhìn thấy tôi bước vào, thật không ngờ, thần sắcvẫn điềm nhiên: “Chị dâu, em định dọn dẹp đồ cho chị!”.

Không biết Đậu Đậu đã cầm cây gậy sắt lao vào từ lúcnào, vừa nhìn thấy Tiểu Nhã, chợt sững lại, nhưng ngay sau đó lướt nhìn tôi mộtcái, như thể đã hiểu rõ sự tình, vội kêu to: “Có trộm!”. Cô ta lập tức giơ gậysắt lên, giáng vào người Tiểu Nhã.

Tôi trợn tròn mắt kinh ngạc đứng nhìn, toàn thân đờđẫn.

Vô cớ đánh người là phạm pháp đấy!

Tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Nhã dường như có thểkinh thiên động địa, cô ta ôm đầu, chỉ cố né tránh Đậu Đậu. Đậu Đậu trong lúcbận rộn vẫn cố dùng mắt ra hiệu với tôi. Tôi lập tức chạy ra ngoài, gọi điệnthoại cho bảo vệ ở dưới tầng một.

Tôi quay trở lại phòng, khi định mở cửa, thấy cửa đãbị khóa trái lại rồi. Tôi vội đứng bên ngoài kêu to: “Đậu Đậu, cô ấy không phảilà kẻ trộm!”. Tôi gần như cắn phải lưỡi của mình, việc này là cố tình đóngkịch, nên tôi không thể nào nói, Đậu Đậu, đừng có đánh bừa

Tiếng khóc của Tiểu Nhã nghẹn ngào, thấp thoáng truyềnra bên ngoài: “Chị dâu, chị mau nói rõ với con điên này!”.

Tôi hét lên trả lời cô ta: “Phải rồi, Đậu Đậu, cô ấylà... người bạn bình thường”.

Đậu Đậu cố tình không tin, cao giọng nói với tôi: “Côta đang ăn trộm tiền!”.

Tiểu Nhã gào khóc: “Tôi không ăn trộm, đau quá, chịdâu, mau cứu em!”.

Đậu Đậu chất vấn: “Vậy cô đang làm gì thế?”. Tôi chợtnghe thấy tiếng gậy sắt rơi xuống đất, chắc là Đậu Đậu đã dừng tay rồi. TiểuNhã xảo biện: “Tôi chỉ giúp chị dâu thu dọn đồ thôi mà”.

Đậu Đậu nổi giận: “Lục tung đồ ra thế này mà gọi làthu dọn, con bé trộm cắp này, đúng là không muốn sống nữa rồi!”. Đậu Đậu đậpmạnh gậy sắt xuống đất, tạo nên tiếng kêu vang rền inh tai, khiến cho trái timtôi cũng đập dồn dập.

Tiếng khóc của Tiểu Nhã lại truyền tới: “Đừng đánhtôi, cô đừng đánh tôi! Tôi thực sự không phải kẻ trộm, chị dâu có thể làmchứng!”.

Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên, tôi vội ra mởcửa, nói rõ mọi chuyện với bảo vệ

Bảo vệ gõ cửa phòng, cuối cùng Đậu Đậu cũng mở cửa ra,bắt tay bảo vệ, trình bày ngắn gọn: “Đồng chí bảo vệ, là thế này, tôi và bạntôi vừa về nhà, phát hiện ra nhà bị người ta lục lọi tung hết đồ đạc, cho nêntôi cứ tưởng là kẻ trộm, bèn cầm lấy gậy sắt”.

Bảo vệ gật gật đầu, hỏi tôi: “Ai là chủ nhà?”.

Tôi liền trả lời ngay: “Tôi!”.

Tiểu Nhã tóc tai rũ rượi lồm cồm bò dậy, khóc lóc thảmthiết, vô cùng đáng thương: “Cô ta không phân biệt trắng đen gì đã đánh ngườivô cớ. Tôi muốn báo cảnh sát, anh giúp tôi báo cảnh sát với. Tôi muốn tố cáocon điên này!”.

“Đáng ghét!”. Đậu Đậu gõ gõ chiếc gậy sắt, bảo vệ vộivàng ngăn lại: “Được, đến đồn công an nói rõ sự việc sẽ tốt hơn. Nếu ba vị đềuđồng ý, tôi sẽ báo cảnh sát”. Tôi gật đầu, nhìn thương tích trên người TiểuNhã, đúng là rất thê thảm, nhưng trong lòng lại cảm thấy sảng khoái!

Đậu Đậu trời không sợ, đất không sợ, nói: “Tôi làngười chính nghĩa, đi thì đi, ai sợ ai chứ!”. Cô nói thầm bên tai tôi: “Thếnào, khoái chứ, chờ đến đồn cảnh sát, sẽ lột luôn bộ da trên người cô ta, dùsao cô ta cũng không cần giữ thể diện gì mà!”.

Tôi đờ đẫn gật đầu, cố gắng kìm chế để không bật cười,đâu chỉ có khoái, thực sự chỉ muốn ôm chầm lấy Đậu Đậu mà thơm cuồng nhiệt. Côđã danh chình ngôn thuận giúp tôi xả hận, đánh cho Tiểu Nhã một trận tơi bời,nhưng... ra tay có vẻ cũng hơi quá tay một chút.

Trong đồn công an, Đậu Đậu vô cùng oan ức, trông cònđáng thương hơn cả Tiểu Nhã. Cô khẽ hỏi vẻ như sắp khóc: “Đồng chí công an, cácanh nói xem, tôi có gì sai không?!”.

Công an trả lời khách sáo: “Theo như cáói của cô, thìkhông sai….!”.

Đậu Đậu ra sức gật đầu: “Chẳng phải thế sao? Các anhnói xem, trong tình huống đó, ai tin cô ta là bạn của bạn tôi chứ. Hơn nữa,thời buổi này, bạn bè chạy đến nhà anh để lục lọi đồ, anh có coi hắn là kẻ trộmkhông?”.

Tiểu Nhã phẫn nộ nắm chặt tay áo, trên cánh tay đầyvết thâm tím.

Anh công an cũng không kìm lòng được, nói Đậu Đậu: “Côcũng không cần phải ra tay nặng như vậy với con gái chứ?”.

Đúng là hơi quá tay, nhìn xót xa thật!

Tiểu Nhã nói đầy phẫn nộ: “Cô ta biết rõ tôi khôngphải kẻ trộm, nên ra sức đánh”.

Đậu Đậu càng oan ức hơn: “Anh công an, sao anh lại cóthể nói em như vậy chứ? Em không quen biết cô ta, không oán không thù, sao lạicó thể vô duyên vô cớ đánh cô ta chứ? Em có phải bị thần kinh đâu, cũng khôngphải là người mắc chứng ngược đãi”.

Anh công an gật đầu tán đồng: “Nói cũng phải!”.

Tôi quyết định đứng dậy, nói: “Anh công an, sự việc làthế này, Đậu Đậu là bạn thân của tôi, hôm nay tôi mời cô ấy uống cafe, sau đótiện thể rủ cô về nhà tôi ăn tối. Nhưng thật không ngờ, khi vừa mới vào nhà, đãthấy phòng khách bị ai đó lục tung. Phản ứng đầu tiên của tôi là có trộm, đươngnhiên, phản ứng của mọi người đều là như vậy, có đúng không

Anh công an gật đầu.

Tôi lại tiếp tục nói: “Tôi cứ tưởng là kẻ trộm, vộivàng gọi cho bảo vệ, sau đó lại chạy vào phòng”. Mặc dù trình tự đảo lộn, nhưngtôi vẫn rất điềm tĩnh. Tôi uống một ngụm nước, rồi lại nói: “Nhưng tôi pháthiện thấy Tiểu Nhã đang lục lọi đồ trong phòng tôi. Thực ra...”.

Anh công an khẽ chau mày: “Có chuyện gì cứ nói thẳngra, không sao đâu!”.

Tôi vẫn ấp a ấp úng: “Thực ra, Tiểu Nhã nói không cóchỗ ở, tôi cảm thông với cô ấy, nên giữ cô ấy lại, nhưng cũng thật không ngờ,cô ấy lại lục lọi đồ trong nhà tôi. Kiểu hành vi này, ngay cả chính tôi cũngcảm thấy thật ngại quá. Xin hỏi, anh đến nhà bạn, làm như vậy, có phải là rấtkhông thỏa đáng hay không?”.

“Quả đúng là như vậy!”.

“Tất nhiên rồi!”. Đậu Đậu vội nói: “Cho nên tôi mớiđánh nhầm cô ấy. Anh công an, anh sẽ không bắt em phải không?”. Tiểu Nhã nhìntôi, càng cuống hơn: “Chị dâu, em thực sự không có ác ý”.

Tôi giả vờ đau lòng: “Thôi, Tiểu Nhã à, em chẳng quacũng chỉ là bạn học của chồng chị, chuyện của em, sau này chị cũng không can dựvào. Lát nữa em hãy chuyển đi nhé. Chị sẽ nói rõ với chồng chị việc này!”.

Tiểu Nhã mở to mắt, cho dù co một trăm cái miệng cũngkhó có thể biện minh được.

Anh công an lại hỏi tôi: “Thế trong nhà có mất thứ gìkhông?”. Tôi lắc đầu: “Tôi không rõ, tôi đã kịp xem xét gì

Anh công an nói: “Vậy cô về nhà kiểm tra lại đồ đạc,nếu không mất thứ gì, thì xóa án!”.

Tiểu Nhã bực bội lên tiếng: “Thế còn tôi thì sao?”.

Anh công an lạnh lùng liếc nhìn cô ta, “Là một cô gái,cô không cảm thấy, cô làm như vậy là không phải sao? Đến nhà người ta ở nhờ,lại lục lọi đồ đạc. Thứ hành vi này, tôi thực sự không dám tán thành!”.

Ánh mắt Đậu Đậu sáng rực, giơ tay ra bắt tay anh côngan: “Đồng chí công an, anh nói phải quá. Cùng là nữ giới với nhau, tôi còn lấylàm xấu hổ thay cho cô ta!”.

Tiểu Nhã tức đến đỏ cả mắt, nhưng không lên tiếng.

Công an trừng mắt nhìn cô ta: “Tốt nhất cô nên đi kiểmtra xem!”.

Đậu Đậu nhân cơ hội nói: “Đúng vậy, bệnh thần kinhkhông phải là một bệnh nhẹ đâu, nếu không đi kiểm tra, sau này sẽ khó chữa trịđấy!”. Tiểu Nhã nhìn Đậu Đậu chằm chằm, trong mắt tràn ngập nỗi căm hận: “Màycứ đợi đấy!”.

Đậu Đậu đứng khoanh tay, mỉm cười: “Ngày nào tao cũngđợi mày!”.

Anh công an sa sầm nét mặt: “Trước mặt công an mà còndám uy hiếp người khác!

Đậu Đậu nói: “Đúng vậy, đúng vậy, nhìn người đàn bànày xem, vừa nhìn là đã biết ngay không phải người tốt rồi!”. Tôi không lêntiếng, nhưng trong lòng thấp thỏm không yên, lo lắng cho Đậu Đậu.

Lúc về nhà, Đậu Đậu còn hào hứng kể lại toàn bộ sựviệc cho chồng tôi nghe. Tôi vẫn không lên tiếng, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc.Khi thu dọn đồ cho Tiểu Nhã, đột nhiên tôi nhìn thấy vô số tấm ảnh bày trênbàn. Là những tấm ảnh cô ta chụp chung với người khác, có ảnh là chụp cùng tấtcả các bạn học, có ảnh là chụp chung với vài người bạn. Nhưng có một điểm chungduy nhất, chính là tất cả các bức ảnh đều có mặt cô ta và ông xã tôi.

Ngón tay tôi run run rút ra một tấm ảnh trong số đó,đây là bức ảnh chụp riêng của cô ta và anh. Anh ôm cô ta, mỉm cười. Cô ta cũngngẩng đầu nhìn anh, mắt long lanh tràn ngập hạnh phúc.

Cảnh ôm ấp thắm thiết mặn nồng thế, tình cảm dào dạtthế, mắt trong như nước hồ thu!

Tôi chợt rơi lệ!

Tôi có dũng khí để đánh đuổi được một Tiểu Tam, nhưngtôi không có niềm tin, cũng không còn sức lực để đấu với người khác nữa. Tôithực sự rất mệt, chỉ cảm thấy sự mỏi mệt chưa từng có. Tôi lấy tay che miệng,ngồi xổm xuống đất, nước mắt chảy dọc theo ngón tay rơi xuống đất.

Suốt mười năm bên nhau, chưa có hôm nào tôi lại mệtmỏi rã rời như hôm nay!

Mệt đến độ không thể nhúc nhích được gì, muốn bị têliệt, muốn chết luôn cho x

Tôi không thể nào kìm lòng thêm được nữa, khóc hu hu,nhưng lại cố nén tiếng khóc lại, cố gắng làm cho thanh âm nhỏ như tiếng muỗi vove, để không ai nghe thấy.

Tôi không còn dũng khí... Để cho hai người bên ngoàiphòng khách nghe thấy, nghe thấy tiếng tôi khóc.

Cần phải khóc thầm, cần phải bao dung việc Trương LâmLâm lên giường cùng với anh ấy, bao dung nhiều người phụ nữ có thể đang có ý đồvới ông xã tôi. Cố tình tỏ ra rộng lượng nói với mọi người, thực ra chồng tôirất yêu tôi...

Chỉ có điều, ngay cả chính bản thân tôi cũng khôngbiết, có phải anh ấy thực sự yêu tôi hay không, liệu có phải anh thực sự quantâm đến tôi hay không!

Nếu anh quan tâm đến tôi, sao lại để nhiều chuyện xảyra như vậy, tại sao anh lại lên giường cùng với người phụ nữ khác? Tôi lòng đaunhư cắt, tất cả những việc này giống như một cơn ác mộng, nhưng lại không thểnào vùng thoát ra được, không giằng ra được, cho đến tận khi tâm trí và sức lựcđều rã rời.

Đậu Đậu đột nhiên lao vào phòng, cô mở to mắt nhìntôi, không biết phải xử trí ra sao. Tôi ôm chầm lấy cô, vùi đầu vào lòng cô,khóc thút thít.

“Diệp Tử...”. Đậu Đậu giọng khàn khàn, hình như cũngmuốn khóc. Cô an ủi tôi: “Chị đừng khóc nữa được không!”.

“Sao lại có thể không khóc được chứ, ở bên nhau mườinăm, mới phát hiện ra anh phản bội chị. Yêu nhau mười năm, mới phát hiện ra,tất cả mọi thứ, có thể đều là giả. Toàn bộ đều là giả dối!

Cái gì mà tình sâu ý đậm, gì mà thề non hẹn biển!

Rốt cuộc đâu mới là thật đây?!

Anh nói tất cả đều là thật, nhưng... sự thực nói vớitôi, không có một điều nào có thể tin được!

Cái miệng của đàn ông, có thể nói mọi thứ trên đời, dùgiả tạo cũng không để lộ dấu vết. Những câu nói đường mật của họ, những tìnhsâu ý đậm của họ, đến cuối cùng, cũng không thể kháng cự lại được sự mê hoặc,vẫn nằm trên giường người phụ nữ khác.

Sau đó quay đầu lại, nói lời xin lỗi với bạn, nói lờihối lỗi, nói sẽ vĩnh viễn không bao giờ có lần sau nữa.

Nhưng, sau vô số lần sau, cho đến khi chính bạn cũngkhông thể nào chịu đựng được nữa, không thể nào chịu đựng thêm được nữa! Nướcmắt tôi trào ra nhạt nhòa khắp mặt, cuối cùng nói với Đậu Đậu: “Kiếp sau...không làm phụ nữ nữa, có được không...?”.

Mẹ tôi đến, tôi không thể nào ngờ tới được. Mẹ đem đếnrất nhiều đặc sản quê hương, chất đầy ở phòng khách. Ông xã chỉ cười niềm nở:“Mẹ đến mà không báo trước cho bọn con một tiếng, lại còn đem theo bao nhiêu đồnữa”.

Tôi khàn giọng gọi “mẹ ơi”. Trên mặt nở nụ cười rạngrỡ. Mẹ ngồi trên ghế sofa, khẽ vỗ vỗ mu bàn tay tôi, không nói gì cả, nhưngtrên mặt vẫn luôn

Ông xã vội vàng đi nấu cơm, để mẹ con tôi được tròchuyện tâm sự.

Mẹ hỏi tôi: “Con rể đối xử với con có tốt không?”.

Tôi gật đầu, tươi cười: “Tốt lắm ạ!”. Có người nói,tình yêu vĩ đại nhất trên đời là tình mẫu tử, nếu như nói, tình yêu của đàn ônggiả tạo không biết thực hư thế nào, vậy thì tình yêu của mẹ là chân thực nhất.Tôi nhìn mẹ, hai bên tóc mai đã bạc trắng, nước mắt chỉ chực trào ra.

Tôi vội cúi đầu, hít thở thật sâu. Mẹ hỏi: “Con sốngcó tốt không?”. Tôi gật đầu, giọng mẹ vang lên bên tai tôi, chỉ loáng thoáng.Tôi lên tiếng hỏi: “Bố con có khỏe không ạ?”.

Mẹ nói: “Thì vẫn thế thôi, cũng không được khỏe lắm!”.Tôi cố gắng nuốt nước mắt vào trong, gần như không thở nổi. Mẹ hỏi: “Các conđịnh bao giờ sinh con?”.

Tôi hít thở thật sâu, nói: “Đang chuẩn bị rồi ạ!”. Tôikhông dám nhìn thẳng vào mắt mẹ, chỉ có thể liếc nhìn mẹ qua khóe mắt. Tôi muốngục vào lòng mẹ mà khóc, nói cho mẹ biết tôi sống không ổn chút nào. Nhưng tôikhông thể để mẹ lo lắng cho mình được, không thể làm cho người duy nhất trêncõi đời này thật lòng yêu thương tôi phải lo lắng cho tôi được.

Chắc là mẹ vì nhớ thương tôi, nên mới tới thăm tôi.Còn tôi thì sao? Ở cách xa nhà như vậy, ngay cả việc gặp được bố mẹ cũng trởthành một điều xa xỉ.

Mẹ tôi phải đi cả một quãng đường xa xôi như vậy, vôcùng mệt mỏi, mẹ chỉ muốn thăm tôi, xem tôi sống có hạnh phúc không! Tôi đứngbật dậy, cười với mẹ: “Con vào nhà vệ sinh một lát

Tôi vào nhà vệ sinh, dựa lưng vào cánh cửa, nước mắttuôn rơi lã chã. Bao nhiêu điều bất ổn, bao nhiêu nỗi đau, tôi đều có thể nhẫnnhịn được, sao vừa nhìn thấy mẹ, tôi lại muốn khóc, bất chợt không thể kìm lòngđược. Tôi chỉ cảm thấy, tất cả những điệu bộ tôi trang bị cho mình đều hoàntoàn sụp đổ.

Tôi vẫn luôn rất kiên cường, luôn rất dũng cảm, nhưnghôm nay, thật không ngờ đã không kìm nén được những giọt nước mắt trào ra nhưđê vỡ. Tôi ra sức vã nước lạnh lên rửa mặt, xoa xoa, day day mặt, chỉ là khôngmuốn mẹ nhìn thấy nước mắt của tôi, sự bất ổn của tôi.

Ông xã ở bên ngoài gọi tôi ra ăn cơm, tôi nhìn mìnhtrong gương, gắng gượng mỉm cười.

Nụ cười rất thật, không để lộ sơ hở nào, chính tôicũng phải tự khâm phục mình!

Mẹ ở chơi với tôi có vài ngày thì đã chuẩn bị về. Lúcngồi trong xe, không ai nói gì cả. Khi đưa mẹ đến sân bay, tôi mới nhận ra, còncó rất nhiều điều chưa kịp nói với mẹ.

Tôi mím chặt môi, răng hàm trên và hàm dưới nghiến vàonhau, không mở miệng ra được.

Mẹ nhìn tôi, ánh mắt vẫn hiền từ như xưa, mẹ nói: “Conphải sinh con thôi!”.

Tôi gật đầu, nhìn khuôn mặt gầy gò của mẹ, không dám

Tôi sợ nếu mở miệng, sẽ bật khóc mất.

Mẹ vẫn lưu luyến: “Con phải chú ý mặc ấm, đừng để bịcảm lạnh!”.

Xung quanh đầy kín người, vô cùng ồn ào, nhưng tôi lạinghe rõ rành rọt từng lời mẹ nói. Nghe rõ như hồi còn nhỏ, mẹ luôn miệng dặn dòbên tai tôi vậy.

Mẹ nói: “Sau này con muốn ăn thứ gì, mẹ sẽ gửi chocon!”. Tôi khẽ gật đầu, chỉ có thể gật đầu. Có hàng ngàn vạn điều muốn nói, đếnlúc này chỉ thấy bất lực.

Mẹ nói tiếp: “Đến tết, nếu có thể, cố gắng về nhà connhé! Bao năm rồi, nhà ta chưa tụ họp đông đủ”. Lúc nhỏ, hoặc lúc học cấp ba,bởi vì một số chuyện vặt vãnh, tôi hay chê mẹ cằn nhằn, chê mẹ cứ nói mãi khôngthôi. Nhưng đến giờ tôi mới biết, được nghe thấy những lời cằn nhằn này, cả đờikhông có mấy lần.

Cô nhân viên phát thanh thông báo máy bay chuẩn bị cấtcánh. Ông xã đưa túi xách cho mẹ, mẹ cười tươi, quay người bước đi. Tôi vẫnkhông lên tiếng, cũng không nhúc nhích, sợ rằng khi cử động, nước mắt sẽ tuôntrào.

Mẹ liên tục quay đầu lại, liên tục vẫy tay chào tạmbiệt tôi. Tôi giơ tay lên chào, nhìn bóng dáng mẹ, bao nỗi xót xa bỗng tràodâng, không thể nào kìm nén được, như sắp bùng nổ.

Đôi chân tôi giống như đã cắm rễ, chỉ có thể nhìn bóngdáng mẹ xa khuất dần biến khỏi tầm mắt mình, nhưng lại không thể làm được gì.Ông xã kéo tôi: “Về nhà thôi em!”.

vẫn không nhúc nhích, như thể hóa đá.

Anh hỏi: “Em sao vậy?”. Anh chợt lo lắng sờ đầu tôi,giật mình hoảng hốt: “Bà xã, em sốt rồi!”. Anh ôm tôi, dìu thẳng ra ngoài.

Tôi dựa cả người vào lòng anh, chợt yếu đuối một cáchđáng sợ, đột nhiên nước mắt tuôn trào.

Ông xã, bất luận anh có bao nhiêu lời nói dối, chỉ xinanh một điều, lúc phản bội em, hãy cố gắng đừng để em biết!

Ông xã, đôi khi những lời nói đường mật, những lời nóinịnh nọt, đối với em, thực sự rất ngọt ngào.

Ông xã, tình yêu thực sự cả đời chỉ có một lần, xinđừng lấy lý do có vài tình yêu thực sự để viện cớ cho sự phản bội. Yêu vì tìnhdục, đó không phải là tình yêu. Làm tình vì yêu, có đôi khi, cũng không chắchẳn đã là yêu. Tình yêu thực sự chính là thứ bạn cố hết sức để giữ lấy, là thứsau khi bạn mất đi, mới biết cần phải trân trọng, là... thứ dù bạn có chết cũngkhông muốn buông tay. Nếu như yêu, xin hãy đừng phản bội! Trên miệng người phụnữ nói tha thứ, thực sự trong lòng, đó mãi mãi là một vết thương không bao giờlành!

Chỉ có điều, cô ấy tự xây thêm cho mình một bức tườngdày kiên cố, cứ tưởng không thể nào công phá được, tưởng rằng vô cùng kiêncường vững chắc. Thực ra, chỉ cần đẩy nhẹ là sụp đổ.

Yếu mềm dễ vỡ giống như vỏ trứng vậy.

Cả người tôi nặng trịch, nằm bẹp suốt mấy ngày liền,cuối cùng cũng khá hơn. Mấy ngày nay, ông xã tôi luôn tận tâm chăm sóc, nhưngtôi chỉ cho rằng, bởi anh thấy h vì việc xảy ra với Trương Lâm Lâm.

Anh ăn cơm, cúi đầu rầu rĩ.

Tôi húp cháo tôm, cảm thấy anh có tâm sự: “Anh saothế?”.

Anh ngẩng đầu, nhìn vào mắt tôi, rồi lại vội vàng cúiđầu.

Trực giác nói cho tôi biết đã có chuyện. Tôi hỏi: “Cóphải có liên quan đến Tiểu Nhã không?”.

Anh há miệng nhìn tôi nhưng không nói gì, tôi cũngđoán biết được, “Cô ta lại làm sao? Đi đến công ty anh à?”.

Anh đặt bát cơm xuống bàn, gật đầu, nói vẻ hơi bấtlực: “Cô ấy hiện giờ làm cùng công ty với anh, còn chung một phòng ban, cúi đầukhông gặp thì ngẩng đầu gặp!”.

Tôi mím môi, vẻ uể oải: “Anh không cần phải sợ côta!”.

“Ơ!”. Anh cầm bát lên, nhưng vẫn thấp thỏm không yên.Sắc mặt anh rất khó coi: “Tối nay...”. Anh ấp úng: “Mọi người trong phòng nóimuốn tổ chức ăn mừng lễ ra mắt cho Tiểu Nhã, đi đến KTV (2) chơi,anh nghĩ... anh không nên đi thì hơn”.

“Anh không nói đi, cũng không nói là không đi, có phảikhông?”. Tôi cười: “Nếu đã như vậy, em đi cùng anh, có được không?”. Anh lắcđầu, thận trọng nhìn tôi: “Bà xã, em đang ốm, em cần nghỉ ngơi!

Tôi lắc đầu, vẫn tiếp tục cười: “Bác sĩ chẳng phải đãnói em không sao mà? Đã truyền mấy chai nước biển, nếu còn không khỏe, chúng tađi tìm bác sĩ tính sổ”.

Anh thấp giọng: “Bà xã, cảm ơn em!”.

Tôi mắt ầng ậc nước, mỉm cười: “Bà xã không cần anhcảm ơn đâu!”.

Anh “ồ” một tiếng, sau đó hỏi: “Vậy em cần gì?”.

Nước mắt tôi không kịp kìm nén, rơi lã chã xuống bátcơm, tôi vẫn mỉm cười, từ tốn nói: “Trái tim của anh...”.

Anh thoáng ngẩn người, định thần lại, chậm rãi gọitôi: “Bà xã!”.

Tôi vội lau nước mắt, tươi cười: “Cay vào mắt”.

Sau khi trang điểm xong, hai vợ chồng tôi cùng nhaubước ra khỏi nhà. Đến quán KTV đã thấy các đồng nghiệp đang đợi trước cửa. TiểuNhã dáng vẻ thướt tha đứng giữa mọi người, vừa nhìn đã thấy rất nổi bật.

Khi nhìn thấy tôi, mặt biến sắc, nhưng vẫn nồng nhiệtgọi tôi: “Chị dâu, chị đến rồi à!”. Tôi khẽ “ừ” một tiếng, ông xã ôm tôi, ômrất thân mật, anh đếm số người, thấy mọi người đã đến đông đủ, bèn nói: “Chúngta vào trong nào!”.

Tiểu Nhã đi sát bên cạnh ông xã, gần như không rời nửabước

Tiến vào phòng riêng, Tiểu Nhã sôi nổi chọn bài hát,bắt đầu độc chiếm micro. Tôi không thể phủ nhận, cô ta hát khá hay.

Ít ra cũng hát hay hơn nhiều người, như thể cô ta cógiọng ca bẩm sinh.

Đột nhiên cô ta đưa micro cho tôi, ân cần nói: “Chịdâu, chị thích bài hát nào, em chọn cho chị!”. Tôi thoáng ngẩn người, mỉm cườilắc đầu: “Chị không biết hát bài nào cả!”.

Ông xã ôm tôi, giọng nói trầm trầm: “Hay em hát mộtbài đi?”.

Tôi lắc đầu. Tiểu Nhã vội nói: “Chắc là chị dâu sợ làmcho chúng ta hoảng sợ đấy mà”.

Tôi vừa nghe vậy đã nổi giận, đứa con gái này câu nàocũng chĩa mũi dùi vào tôi, không thể khách khí được!

Hát thì hát, cô đừng có mà hối hận!

Tôi trực tiếp nói với nhân viên phục vụ: “Giúp tôi bậtbài Thật may có anh yêu em củaThái Thuần Giai!”.

Tôi cầm micro, thử míc, tiện thể liếc mắt nhìn TiểuNhã đang hào hứng chờ xem kịch hay.

“Ông xã!”. Tôi chui vào lòng anh, ngẩng đầu, mỉm cười:“Chú ý nghe lời ca khúc!”. Anh ngẩn người, định thần lại, mỉm cười với tôi:“Hát tặng anh à?”.

Tôi gật đầu, bắt đầu cất tiếng hát.

“Mất đi và có được, nỗi xúc động tạm thời,đời người có đôi khi giống như một cơn mơ.

Lúc tỉnh dậy, mở to đôi mắt, có bao việckhông được theo ý mình. Bạn bè và người yêu, người đến người đi, mãi kiếm tìm,vì điều gì chứ?

Cần bao nhiêu thời gian, mới có thể hiểuđược, thực ra, có anh là đủ rồi!

Nắm tay anh, đi qua những niềm vui nỗibuồn, chúng ta đã có những ngày và đêm dài bên nhau.

Đời người không có định luật tiết tấu, nênhãy dùng trái tim để cảm nhận.

Khoảnh khắc vui sướng chiến thắng khoảnhkhắc đau buồn vĩnh cửu, sau màn đêm thì sẽ là bình minh và hoàng hôn.

Hai người đồng hành, sẽ không còn cảm thấycô đơn, biết trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau, cùng nắm chắc lấy, thật maycó anh yêu em...”.

Sau khi tôi hát xong, khắp phòng tiếng vỗ tay vangrền, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào tôi và anh. Tiểu Nhã hằn học nhìntôi, nét mặt thay đổi khôn l

Anh dịu dàng thơm lên mặt tôi, sung sướng như sắp baylên trời: “Bà xã!”. Anh nắm chặt tay tôi, hạ thấp giọng nhưng lại cố tình đểcho tất cả mọi người đều nghe thấy, đặc biệt là Tiểu Nhã. Anh nói: “Anh yêuem...”.

Khuôn mặt của Tiểu Nhã lúc này thật đúng như khuôn mặttuồng, đen trắng đỏ vàng đều có cả. Tôi cố tình hỏi đồng nghiệp: “Tôi hát cóhay không, có cần hát thêm bài nữa không?”.

Đồng nghiệp tranh nhau đề nghị: “Chị dâu, chị hát thêmbài nữa đi! Chị đúng là nữ vương hát karaoke!”.

Tôi khiêm tốn: “Đừng nói như vậy, Tiểu Nhã hát hay hơntôi mà!”.

Sắc mặt Tiểu Nhã càng lúc càng khó coi, đột nhiên némmicro trong tay xuống đất, lao ra khỏi phòng.

Ông xã tôi mặt tỉnh bơ, ngẩng đầu, nhưng tôi lại nhìnthấy anh nhíu mày. Thấy tôi chằm chằm nhìn anh, anh miễn cưỡng mỉm cười, nhưngánh mắt hơi mơ màng, giống như đang nhìn về một nơi nào đó, anh hỏi: “Bà xã, emsao vậy?”.

Tôi vùi đầu vào lòng anh, tay ôm chặt eo anh, khẽ nói:“Em muốn ngủ!”.

Anh lại nói: “Anh ra ngoài một chút!”.

Tôi buông anh ra, nhìn theo bóng dáng vội vàng củaanh, mặt lạnh tanh.

Tôi cười với đồng nghiệp: “Tôi cũng ra ngoài mộtlát!”.

Tôi đứng trước cửa, hai tay ôm chặt lấy người, con timđập loạn xạ trong lồng ngực.

Tôi nhìn tấm cửa kính mờ ở cửa ra vào, trên đó vẽnhững bông hoa hồng nở rộ, màu đỏ tươi rực rỡ. Đỏ đến độ nhức mắt, gần nhưkhông thể thích ứng được sắc đỏ này, chỉ cảm thấy quá rực, quá quê, nhưng tronglòng... cũng sẽ không bài trừ.

Đàn ông... có phải là cũng như vậy không?

Tôi không dám khẳng định. Nhưng ngay lập tức có hìnhảnh một nam một nữ rơi vào trong tầm mắt tôi, lại khiến tôi có cảm giác như sấmnổ trên đỉnh đầu. Ông xã tôi thực sự đã chạy ra ngoài tìm cô ta! Tôi mở cửa, đổvật người xuống ghế sofa.

Anh yêu tôi... yêu được bao nhiêu? Tôi bắt đầu khôngthể hiểu nổi!

Tối hôm nay, anh uống rất nhiều, tôi dốc hết sức mớiđưa anh về nhà được. Tôi rót cho anh cốc trà giải rượu, anh lại gạt tay khiếncốc trà bị đổ xuống sàn, sau đó nôn vung vãi khắp sàn.

Tôi cầm khăn mặt, lau khắp người anh thật sạch, sau đódìu anh vào phòng ngủ. Miệng anh luôn lẩm bẩm: “Tiểu Nhã, không được... anh xinlỗi...”. Mấy chữ đó như kim châm vào não tôi, sau đó ra sức gây náo loạn. Ôngxã không bao giờ uống rượu, hôm nay lại tự chuốc cho mình say khướt, chỉ vìngười phụ nữ khác.

Tôi cầm cây lau nhà và khăn bông bận bịu lau dọn phòngkhách, không dám dừng lại, chỉ mải miết lau chùi thật sạch ghế sofa bị anh nônra, lau

Chỉ có như vậy, tôi mới không thể suy nghĩ, mới có thểkhông nghe theo sự chỉ đạo của thần kinh.

Đầu óc mới có thể trống rỗng!

Khi bọn họ chạy ra ngoài đã nói những gì? Có phải làTiểu Nhã ôm anh ấy, sau đó khóc lóc vẻ oan ức. Còn anh thì lúng túng ôm lấy côta an ủi.

Là như vậy sao?

Hay là, cô ta khẽ vùi đầu vào lòng anh, khóc lóc nóivới anh: Làm như vậy đều là vì anh, cô ta yêu anh... yêu đến độ có thể sốngchết vì anh, có thể bẽ mặt trước người khác vì anh.

Tôi không nên nghi ngờ, không nên đố kị, tôi mới là vợanh, người vợ... danh chính ngôn thuận của anh!

Tiểu Nhã chỉ là bạn gái cũ, chỉ một năm mà thôi. Tôiđã đi theo anh mười năm... đúng mười năm! Cô ta có thể so được với tình yêu củatôi, nhưng cô ta không thể nào so được với gia đình của tôi.

Ngôi nhà mà tôi và anh đã mất mười năm xây dựng nên.

Sau khi tắm xong, tôi ngủ bên cạnh anh. Nhìn người đànông đã quen thuộc mười năm qua, trong khoảnh khắc này đây, tôi chợt nhận ra cóbiết bao điều tôi không hiểu về anh.

Anh ôm tôi, trong miệng lẩm bẩm: “Anh xin lỗi...”. Anhlại nói: “Tiểu Nhã!”. Tôi cắn chặt môi, tỉ mỉ nhìn kỹ khuôn mặt này. Đôi lôngmày rậm, mũi cao, từng đặc điểm trên mặt, thậm chí đến từng lỗ chân lông tôicũng đều quen thuộc.

Tôi bắt đầu sợ hãi khuôn mặt này, sợ một ngày nào đó,anh lại ôm ấp người phụ nữ khác, nói những lời đường mật tương tự. Sợ một ngàynào đó, sau khi ngày ngày gặp gỡ Tiểu Nhã, anh lại nảy sinh tình cảm.

Tiểu Nhã đã ngang nhiên công khai tranh giành đàn ôngvới tôi, người tinh mắt vừa nhìn đã hiểu ra ngay. Nhưng còn tôi thì sao? Tiếptục giả vờ ngây ngô không hay biết? Hay là... cũng nên có hành động?!

Tôi đứng dậy, bật vi tính, lên mạng tìm kiếm tất cảnhững tuyệt chiêu để đối phó với Tiểu Tam. Kết quả lại khiến cho tôi nhìn thấyvô số bài viết của những người phụ nữ đồng bệnh tương lân, nói chồng ngoạitình. Có người phụ nữ nhảy lầu tự tử, có người uống thuốc ngủ tự sát, có ngườily hôn... Tâm trạng của mọi người khi đối diện với Tiểu Tam cũng đều là tuyệtvọng, nặng nề, nghẹt thở.

Tôi tắt vi tính, tay run rẩy... Kết cục của tôi sẽ rasao đây, tôi không dám tưởng tượng, nhưng... con tim tôi đã không còn chịu đựngđược thêm một lần phản bội nào nữa – mà điều này rất có khả năng xảy ra.

Tôi nhìn Tiểu Nhã đang ngồi trước mặt, giọng hơi khàn:“Cô không biết vì sao tôi lại tìm cô phải không?”.

Cô ta mỉm cười, mắt sáng long lanh. Cô ta khẽ uống mộtngụm cafe, chậm rãi lắc đầu: “Em không biết!”.

Giả vờ ngốc à! Tôi cũng nhấp một ngụm, từ tốn nói: “Côbuông tay

Cô ta cười nhạt: “Chị dâu lại mắc tật gì thế?”. Tôinhìn ra bên ngoài, có một vòi phun nước nhỏ, đang phụt lên những luồng nước tỏara như bông hoa nở rộ, bóng đèn phía trên tỏa ra ánh sáng vàng vọt, khiến chotoàn thân tôi lắc lư mơ màng, giống như bị bóng đè.

Tôi không thể nào cầu xin cô ta, tôi không thể nào làmđược cái việc đi cầu xin người phụ nữ muốn tranh cướp chồng tôi. Tôi đột nhiênhất cafe vào người cô ta, sau đó đứng dậy, mở to mắt, chằm chằm nhìn cô ta, cấtcao giọng: “Tiểu Nhã, cô là bạn gái cũ của chồng tôi, tôi biết, cô yêu anh ấy,nhưng giờ đây anh ấy đã là người đàn ông có vợ, cô không thể làm kẻ thứ bađược. Cô sao có thể phá hoại hạnh phúc của chúng tôi chứ”.

Cô ta nổi giận đùng đùng, đập bàn đứng dậy: “Chị đãbiết rồi, lại còn giả vờ ngốc nghếch!”.

Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, chỉ vào mặt côta chửi bới: “Tôi thừa nhận tôi giả vờ như không hay biết, còn cô thì sao, côthật đê tiện, muốn dụ dỗ chồng người khác, dùng hết mọi thủ đoạn, chỉ còn thiếunước cởi quần áo trước mặt anh ấy thôi!”.

Tiểu Nhã nghiến răng, thấy mọi người xung quanh đềuchăm chú nhìn cô ta, trong lúc tức giận tột cùng, lại bật cười: “Được, hôm naycô đối xử với tôi như vậy, tôi càng muốn cướp lấy chồng cô, có chết tôi cũnggiành lấy anh ấy, để anh ấy bỏ rơi cô vợ xấu xí già nua!”.

“Cảm ơn!”. Tôi vẫn cố gắng gượng mỉm cười, nhưng tronglòng lại càng lúc càng đau đớn, càng lúc càng sợ hãi. Tôi thanh toán đồ uống,bước ra khỏi quán cafe, thở hắt ra, thì ra sau khi nói ra mọi chuyện, cả ngườicảm thấy dễ chịu hẳn.

Tôi gọi điện ngay cho anh, khi anh nghe điện, rõ rànghơi: “Bà xã, sao em lại gọi cho anh lúc này?”.

Tôi nói: “Chúng ta nói chuyện nhé!”. Anh càng ngạcnhiên hơn: “Có chuyện gì vậy?”

“Em vừa nói thẳng với Tiểu Nhã rồi!”.

“Ơ!”. Giọng anh hơi căng thẳng, “Vậy cô ấy nói thếnào?”.

“Cô ta nói, có chết cũng phải giành được anh, để anhbỏ rơi cô vợ già nua xấu xí là em”. Giọng tôi khẽ run rẩy, đầu óc căng lên,nhưng anh lại bật cười.

“Anh còn cười được à?”. Mắt tôi ầng ậc nước, lúc nàythật không ngờ anh đã không an ủi tôi mà lại còn cười?! Tôi hỏi dồn: “Có phảianh thích cô ta không?”.

“Em bớt nói linh tinh đi!”. Giọng anh có vẻ như đanggiáo huấn trẻ con, “Anh và cô ta vốn không hề xảy ra chuyện gì!”.

“Vậy sao anh còn cười?”. Tôi cảm thấy không cam tâm,giọng nói cũng dần vút cao. Anh tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Bà xã, em đừng gây chuyệnnữa! Anh cười chỉ vì cảm thấy câu nói của cô ấy buồn cười quá thôi”.

“Anh tưởng em muốn gây chuyện sao?!”. Tôi nổi giậnthực sự, nhắc lại chuyện cũ: “Tối hôm ở KTV sao anh lại uống rượu, sao anh lạiphải chạy ra ngoài đuổi theo cô ta? Anh đang xót xa cho cô ta phải không?! Haylà anh lại muốn chuyện như của Trương Lâm Lâm, giấu em để lén lút quan hệ vớingười phụ nữ khác”.

“Nếu em cứ muốn gây chuyện không muốn nói gì nữa cả”.

“Em xin lỗi...”. Tôi nuốt nước mắt vào cổ họng, “Bởivì vừa rồi bị cô ta làm cho tức giận đến mê muội đầu óc, cho nên mới như vậy...Sau này em sẽ tin anh, nhưng xin anh đừng có lừa dối em!”.

Anh nói: “Anh biết rồi!”.

Tôi vẫn chưa yên tâm: “Sau này anh phải tránh xa cô tamột chút đấy nhé”.

Anh “ừ” một tiếng rồi gác máy.

Trở về nhà, tôi càng lúc càng thấp thỏm không yên. Khiđồng hồ dần nhích đến năm giờ ba mươi phút, cuối cùng tôi không kiềm chế đượcnữa, bắt xe đến công ty của ông xã. Khi tôi đến dưới tòa nhà, gặp ngay cô em họPhạm Anh Tư vừa mới tan ca.

Khi cô nhìn thấy tôi, kêu lên kinh ngạc: “Không phảianh họ hôm nay xin nghỉ sao ạ?”.

Bỗng chốc tôi cảm thấy con tim mình lạnh toát, “Anh ấyxin nghỉ?”.

Anh Tư dáo dác nhìn xung quanh, khẽ thì thầm vào taitôi: “Chị dâu, chị phải chú ý đấy, có cô đồng nghiệp tên Tiểu Nhã quan tâm đặcbiệt đến anh họ. Mua đồ ăn vặt, pha cafe, còn ngày ngày đến phòng làm việc củaanh họ làm nũng nữa”.

Tôi mở to mắt, cố gắng hết sức kìm nén cơn giận dữđang trào dâng, cố gắng giữ cho giọng nói thật bình tĩnh: “ bạn gái cũ của anhấy”. Anh Tư “a” một tiếng, thần sắc hoảng hốt: “Chị dâu, em chỉ là vô tìnhthôi”.

“Chị biết!”. Lòng bàn tay tôi đã lấm tấm mồ hôi lạnh,tôi ra sức lau mạnh vào người, nhưng không tài nào lau hết được. Tôi hỏi: “Cóphải Tiểu Nhã hôm nay cũng xin nghỉ không?”.

“Đúng vậy chị ạ”. Anh Tư thận trọng nhìn tôi. Tôiđoán, chắc sắc mặt của tôi vô cùng tồi tệ, nhưng vẫn cố ép ra nụ cười sốngsượng: “Chị về trước đây!”.

Anh Tư gật đầu, an ủi tôi: “Chị dâu, chị đừng suy nghĩlung tung, có thể chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi”. Tôi nói: “Sau này em giúpchị để ý bọn họ một chút nhé, có chuyện gì thì gọi cho chị”.

Cô liên tục gật đầu: “Được, được chị ạ”.

Tôi gọi taxi, lòng rối như tơ vò, vô cùng khó chịu.

“Chị muốn đi đâu?”. Tài xế hỏi. Tôi nhìn anh ta, cảmthấy mơ màng, anh lại lừa dối tôi, lại lừa dối tôi thêm lần nữa. Tài xế khởiđộng xe, vẫn lịch sự hỏi lại tôi: “Chị muốn đi đâu?”.

Cổ họng đắng nghét, mắt cay xè, tôi chợt định thầnlại, cái thành phố thân quen này bỗng chốc trở nên lạ lẫm một cách đáng sợ.Thành phố này tôi đã sống mười mấy năm, mọi thứ đều thân thuộc như lòng bàn tayvậy, nhưng ngoài ngôi nhà, tôi không biết nên đi đâu, tôi thực sự không biếtcần phải đi đâu?!

Tôi luống cuống nói địa chỉ nhà.

Tài xế lắc đầu: “Chị nói sớm thì chúng ta đã không đingược đường rồi”.

Tôi gắng mỉm cười, nụ cười thê lương: “Xin lỗi!”.

Anh tài xế nói vẻ cảm thán: “Ngày nay có bao nhiêu côgái mang đầy tâm trạng, không sao đâu, đừng có nghĩ quẩn là được”.

Tôi hỏi: “Sao anh biết tôi có tâm trạng?”.

Anh ta cười nói: “Tôi đã tiếp xúc với nhiều người,đương nhiên vừa nhìn là đã biết ngay”.

Tôi ngẩn người nói: “Vậy sao?”.

Anh ta gật đầu: “Đương nhiên, không phải tôi khoác lácđâu. Chỉ cần nhìn mặt chị là tôi biết chị đang buồn phiền vì chuyện tình cảm”.

Tôi chỉ cố gắng mỉm cười, không bắt lời.

Cả thành phố rộng lớn nhường này, có vô số nam nữ, vôsố những người có tình cảm ám muội và ngoại tình.

Họ là người tình hay là bạn bè, tôi thực sự đã khôngthể nghĩ được thêm nữa. Cũng không có dũng khí để nghĩ tiếp nữa.

Mười giờ tối, cuối cùng anh cũng đã về, người toát ramùi rượu nồng nặc. Tôi ngồi trên ghế sofa, mắt nhìn chăm chú vào màn hình tivi, cố gắng ép mình không nghĩ đến việc gì khác, coi như không nhìn thấy anh.

Cuối cùng anh cũng giơ tay ra huơ huơ trước mắt tôi,cười nói: “Bà xã, anh về rồi!”.

Tôi vẫn chuyên tâm nhìn vào màn hình ti vi. Anh chợtôm tôi vào lòng: “Em sao thế? Anh chỉ về muộn có mấy tiếng đồng hồ thôi mà?”.

Tôi cười nhạt: “Vậy sao?”.

Anh dường như bị chọc giận: “ Em như vậy là có ý gì?”.Nhìn xem, rõ ràng là có tật giật mình. Anh ngừng lại, nói vẻ bực bội: “Tại saongày nào anh cũng nhất định phải về nhà đúng giờ? Đàn ông cần phải có những mốiquan hệ xã giao của mình. Về nhà muộn một chút, em không cần phải giở cái bộmặt khó coi cho anh xem đâu!”.

Con tim tôi như bị trăm nghìn mũi dao đâm, máu chảylênh láng, thì ra trên đời đúng là có kiểu vừa ăn cắp vừa la làng. Anh thấy tôikhông lên tiếng, càng tức giận hơn: “Em nói gì đi chứ?”.

Tôi nhìn anh, từ tốn nói: “Anh chửi xong chưa?”.

Anh khẽ ngẩn người: “Anh không chửi em!”.

Tôi gắng nhẫn nhịn, vẫn nói chậm rãi: “Vậy anh đã nổi giậnxong chưa?”.

Anh trừng mắt nhìn tôi,

Tôi cười: “Ngày nào em cũng ở nhà, việc đầu tiên làđợi anh trở về nhà. Ngoài anh, em không nghĩ đến bất cứ việc gì, cũng mặc kệmọi việc”. Mắt tôi ầng ậc nước, nụ cười của tôi vô cùng thê lương: “Hôm nay rõ rànganh ở cùng với Tiểu Nhã, sao lại lừa dối em? Có phải là hôm nay em hất cafe vàongười cô ta, cho nên anh phải ở cùng cô ta suốt một ngày?!”.

Anh dường như trở nên ngờ nghệch.

Tôi cười nhạt: “Vừa rồi anh khí thế lắm mà, vừa ăn cắpvừa la làng, mắng nhiếc em như thể chỉ mong cho em chết ngay, anh đừng có màgiở trò qua mắt em!”.

Cuối cùng anh cũng mở miệng: “Anh không có!”.

Tôi nghiến chặt răng, cười ra nước mắt: “Người đàn ôngem đã đi theo suốt mười năm trời, giờ đây mới muốn tạo phản, mới cảm thấy thìra em có nhiều điểm xấu đến thế. Ngày nào em cũng quản thúc anh, không cho anhcó những mối quan hệ xã giao của mình”. Tôi hít thở sâu, con tim như bị ai đónuốt chửng, đau đớn khôn tả: “Đến giờ em mới biết, thì ra anh coi em là conngười như vậy. Anh đã thấy em có nhiều khuyết điểm như vậy, thì chúng ta sốngly thân”.

Anh ngẩng đầu, nhìn tôi với vẻ mặt không tài nào tinnổi.

Tôi nhìn anh chằm chằm: “Em sẽ thu dọn quần áo choanh, phiền anh hãy rời khỏi đây. Căn nhà này đứng tên em, sổ tiết kiệm cũngđứng tên em, ngoài chiếc xe, anh không còn gì nữa!”.

Anh lắc đầu, tay khẽ run lên: “Em nói xong chưa?”. Anhđứng dậy, đôi mắt dường như cũng đang run rẩy: “Cái gì mà ở cùng với Tiểu Nhãmột ngày? Anh đã bàn chuyện làm ăn với giám đốc của Lý Tử suốt một ngày. Nếu emkhông tin, có thể gọi điệnLý Tử. Anh ra ngoài bàn công chuyện, liên quan gì đếnTiểu Nhã?!”. Lồng ngực anh phập phồng: “Chuyện giữa hai vợ chồng, em đừng cóđộng một tí là lôi Tiểu Nhã vào. Đúng vậy, cô ấy là bạn gái cũ của anh, nhưngchỉ là trước đây! Trước đây, em có hiểu hay không?”.

Lúc này đây tôi mới nhận ra sai lầm của mình. Rõ ràngTiểu Nhã cố tình xin nghỉ, để tôi sinh nghi, để tôi cãi nhau với anh. Cô tathật là một kẻ bỉ ổi! Cô ta dùng thủ đoạn này, mục đích là muốn tôi và ông xãcãi nhau. Nếu như giữa vợ chồng tôi xảy ra rạn nứt, cô ta có thể nhân cơ hội màchen chân vào!

Tôi nhìn ông xã, há miệng, hồi lâu mới thốt ra ba chữ:“Em xin lỗi”. Anh trừng mắt nhìn tôi, hét lên: “Em đã thích quản lí tiền bạcnhư vậy, xe cũng đứng tên em luôn, để em tha hồ mà nắm giữ tài sản!”.

Tôi nắm chặt tay anh, lắc đầu nói: “Là Tiểu Nhã cốtình làm em hiểu nhầm anh, cô ta xin nghỉ cùng một ngày với anh”.

Anh tức giận nghiến răng: “Lại là Tiểu Nhã, anh khôngđi làm nữa, cả ngày ở nhà với em được không? Có phải như vậy thì em mới khỏiđoán già đoán non?!”. Anh bực bội đi vào phòng, đóng “thình” cửa lại.

__________________________________________

(1) LưuHạ Huệ: Một người đàn ông mẫu mực nổi tiếng ở Trung Quốc.

(2) KTV: Phòngkaraoke