Cuộc Chiến Với Kẻ Thứ Ba

Chương 2: Người phụ nữ bí ẩn



Sau khiđi dạo phố về, không biết tại sao trờiđang yên bỗng đổ mưa rào. Tôi thấy ông xã vẫn chưa về, bèn gọi điện thoại tròchuyện với Lý Tử. Khi Lý Tử biết là em họ chồng tôi mới thở phào nhẹ nhõm thaycho tôi.

Buổitối ở nhà một mình nên buồn chán, tôi ngồi trên sofa vừa xem ti vi vừa đợichồng. Kim đồng hồ dịch chuyển tích tắc tích tắc, tôi nhìn cơn mưa xối xả bênngoài, nhìn đồng hồ, lòng nóng như lửa đốt.

Anh rấtít khi về nhà sau mười một giờ đêm. Tôi lại gọi cho anh, điện thoại vẫn đổchuông, nhưng không ai nhấc máy.

Liệu cóphải vì trời mưa to nên đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Liệu cóbị tai nạn giao thông không?

Tim tôiđập thình thịch, toàn cơ thể tôi chìm trong sự lo lắng sợ hãi khôn cùng. Sángsớm hôm sau, cuối cùng anh cũng trở về. Khi về, trông anh

Tôi dìuanh vào giường, hỏi: “Cả đêm hôm qua anh đi đâu vậy? Gọi điện thoại cho anh,anh không nhấc máy”.

Anhnhắm mắt, ậm ừ vài câu cho qua chuyện. Tôi cởi áo sơ mi, cởi quần cho anh nhưnglại không thấy di động của anh. Tôi nghĩ, lẽ nào anh đã làm mất?

Tôi choquần áo của anh vào máy giặt, trở về phòng khách, bấm số máy của anh. Mới đổchuông hai hồi đã có người nhấc máy, là giọng phụ nữ. Người phụ nữ đó uể oảilên tiếng: “A lô!”. Tôi nói rất lịch sự: “Chào chị, đây là di động của chồngtôi, không biết tại sao lại ở chỗ chị?”.

Cô takhông nói gì, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Hôm qua chắc là anh ấy quên cầmvề”.

Tôigiật nảy mình, giọng hơi sợ hãi: “Cả tối hôm qua anh ấy đều ở chỗ chị sao?”.

Cô tanói: “Đúng thế, sao vậy?”.

Tôicuống lên, vội hỏi: “Thế chị là ai?”.

Cô tacười “ha ha” mấy tiếng, rồi lại không nói gì. Trong lòng tôi bắt đầu có dự cảmchẳng lành, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại, hỏi: “Chị đang ở bệnh viện à? Chị làbạn anh ấy à?”.

Cô tacười: “Đúng vậy, tôi hiện đang ở bệnh viện”.

Tôi cốgắng trấn tĩnh, cũng cười, nói: “Chị đang ở bệnh viện nào vậy, để tôi còn đếnlấy di động cho anh ấy?

Cô tanói: “Không cần đâu, anh ấy sẽ tự đến lấy!”.

Tôi hơihoang mang: “Anh ấy rất mệt, tôi lấy hộ anh ấy là được rồi!”.

Thậtkhông ngờ cô ta lại tắt máy luôn. Tôi tức giận, nghiến chặt răng, gọi lại lầnnữa, không ngờ người phụ nữ đó đã tắt máy!

Tôi nhớđến lần trước hiểu nhầm chồng, lần này nhất định không được lỗ mãng nữa.

Trở vềphòng, vì đợi anh suốt cả đêm, tôi cũng mệt, nên lên giường ngủ. Tôi nằm trêngiường, nhìn ông xã đang nằm bên cạnh, trở mình liên tục, không tài nào chớpmắt được.

Anh ấycó bạn là nữ giới? Điều này không có gì là lạ, lạ ở chỗ, sao lại phải ở cùngngười phụ nữ đó suốt cả một đêm? Tôi không phải là đứa trẻ lên ba, ông xã chămsóc người phụ nữ khác suốt cả một đêm, việc này chắc chắn có điều gì đó khôngổn. Hơn nữa, còn rất nghiêm trọng!

Tôi lậptức đứng dậy, đi ra ngoài hành lang, ấn số máy của vị thám tử đó.

Khitỉnh dậy, mặt trời đã xuống núi rồi, tôi nhìn đồng hồ, bật dậy khỏi giường. Đãsáu giờ rồi, như vậy là ông xã đã tan làm. Tôi đi chân trần chạy ra ngoài phòngkhách, ấn số máy của chồng.

Lầnnày, là chồng tôi nghe máy. Anh gọi tôi: “Bà xã!”. Sau đó dường như cố tình nóikhẽ: “Anh về muộn một chút!”.

Tôi saocó thể để yên được, nhưng lại chỉ hỏi: “Anh

Anhnói: “Anh đang ở bệnh viện, bạn anh vẫn chưa khỏi bệnh”.

Tôi losợ lại hiểu nhầm, như thế chẳng hay chút nào, bèn hỏi: “Bạn anh là nam haynữ?”.

Anhngừng một lát, không lên tiếng, dường như đang do dự, sau đó anh nói: “Là namgiới!”.

Anh lạilừa dối tôi? Nhưng tôi sợ mình suy nghĩ lung tung, sợ mình đang lo lắng tháiquá như một kẻ tâm thần. Tôi nói: “Thế thì anh về sớm một chút, đừng có như đêmqua, cả đêm không về làm em lo chết đi được!”.

Anhthoáng cảm động: “Bà xã, hôm nay chắc chắn anh sẽ về sớm”.

Tôicười vào ống nghe, nhưng nước mắt thì đã vỡ òa, tôi nói: “Ông xã, có một câu emquên nói với anh”.

Giọnganh dịu dàng: “Là câu gì?”.

Giọngtôi rất thê lương: “Em yêu anh…”.

Ở phíabên kia, anh không lên tiếng, tôi nhanh chóng tắt máy, nghĩ thầm chắc chắn lạilà hiểu nhầm, nhất định không được nghi ngờ anh ấy.

Nhưngsự lừa dối của anh ấy đối với tôi, sự thiếu tin tưởng của anh đối với tôi, tấtcả những điều này khiến tôi đau lòng.

Tôi xoaxoa cái bụng đang sôi ùng ục vì đói, quyết định đi ăn thứ gì đó, chỉ cần ăn làkhông nghi ngờ linh tinh nữa, cũng sẽ không… buồn như thế này nữa!

Sau khiăn xong, tôi cứ mải miết đi trên đường phố. Bên đường, người đi lại tấp nập, cóvô số đôi nam nữ tay trong tay, những cửa hàng bán điện thoại di động bên đườngmở nhạc ầm ĩ. Tôi nhìn họ, phát hiện ra, mình hoàn toàn không ăn nhập với nhữngngười này. Không biết đã bao lâu rồi tôi chưa trang điểm? Từ sau khi kết hôn,tôi giống như biến thành một người khác, không thích trang điểm, chỉ một lòngmột dạ chờ chồng về, không hề chú ý tất cả mọi chuyện trên đời, như thể chỉ cómình anh là quan trọng nhất!

Ngườiđi đường chợt đưa cho tôi một tấm card, tôi mơ màng nhận lấy, người đó vội nói:“Cửa hàng chúng tôi mới khai trương, nhuộm ép tóc được khuyến mại giá đặc biệt,mọi thứ đều được ưu đãi giá tốt nhất”.

Tôinhìn anh ta, giống như nhìn một người ở rất xa, chỉ thấy thấp thoáng mơ hồ. Tôihỏi: “Ở đâu vậy?”. Người đó mỉm cười nói ngay: “Tôi dẫn chị đi!”.

Cửahàng tóc này rất sang trọng, có hẳn quầy để đồ, hai bên lối vào còn có rấtnhiều máy tính, chắc là để phục vụ cho khách trong lúc chờ đợi. Cô phục vụ xinhđẹp giơ tay ra mời tôi rất lịch sự, nói: “Hoan nghênh quý khách!”.

Ngườithanh niên đó dẫn tôi ra một chỗ, hỏi tôi có nhà tạo mẫu tóc quen không. Tôilật giở quyển mẫu tóc, chỉ lắc đầu. Đúng lúc đó, có người nói bên tai tôi:“Người đẹp, lần đầu tiên đến à?”.

Tôi khẽngước lên, chàng trai trẻ trước mặt khá điển trai, khuôn mặt tuấn tú, sáng lạn,thân hình cao ráo. Mắt cậu ta nhìn tôi rất hồ hởi, nụ cười rạng rỡ: “Người đẹpmuốn làm kiểu tóc gì?”.

Nụ cườirạng rỡ như vậy, dường như cả thế giới đều nằm gọn trong tay cậu.

Tôi đặtcuốn tạp chí xuống bàn: “Tôi phải làm thế nào để trông mình xinh đẹp hơn?”.

Mườingón tay cậu thon dài, dịu dàng chải tóc cho tôi và suy ngẫm: “Chị xoăn máychắc sẽ rất đẹp”.

Tôi hơingẩn người, không biết ông xã có thích không. Tôi chợt định thần lại: “Được, cứquyết định vậy đi”.

Uốn tócphải mất mấy tiếng đồng hồ, tôi không biết trải qua hết khoảng thời gian dàiđằng đẵng này bằng cách nào. Trong lúc đang làm, cuối cùng số điện thoại củaông xã cũng xuất hiện trên màn hình di động của tôi. Anh hỏi có vẻ hơi kinhngạc: “Bà xã, em đang ở đâu vậy?”.

Tôinói: “Em đang làm tóc”.

Anhhỏi: “Em làm sắp xong chưa?”.

Tôinói: “Chắc phải hai tiếng nữa”.

Anhnói: “Thế thì để anh đến cùng ngồi chờ với em!”.

Tôi lắcđầu, chợt nghĩ ra anh không nhìn thấy, vội nói: “Không cần đâu anh ạ”.

Anhnói: “Anh lái xe, sẽ đến nhanh thôi!”. Anh lại nói thêm: “Chắc chắn sẽ đếntrong vòng hai mươi phút nữa”.

Tôi vẫnkiên trì: “Thực sự không cần đâu!”.

Anhkhông lên tiếng, một lát sau mới khẽ nói: “Bà xã, anh cũng yêu em…”.

Chínhtrong khoảnh khắc này, tôi đã quên hết mọi thứ, người phụ nữ bí ẩn, những lờinói dối, gần như chúng đều không còn quan trọng nữa. Trong lòng tôi tràn ngậpcảm xúc, dường như lại trở về với thời khắc kết hôn, khắp trời đất đều là màuđỏ vui mừng hân hoan, chữ hỷ màu đỏ, chăn màu đỏ, ga giường màu đỏ, ngay cả kẹocưới cũng màu đỏ. Vùng thị trấn nhỏ, đoàn người đông đúc, anh thì thầm bên taitôi: “Cả đời này, em là của riêng anh”.

Ngồitrong xe, chúng tôi không nói gì cả. Anh có vẻ muốn phá vỡ sự ngượng nghịutrong bầu không khí trầm mặc này: “Tóc làm đẹp lắm! Lần sau anh cũng đến đâycắt”.

Tôi cốgắng mỉm cười, trả lời anh: “Vậy sao?”.

Anhnói: “Em cứ ngủ đi, về đến nhà anh sẽ gọi em”.

Tôicười, “Hay là chúng ta đến bệnh viện thăm bạn anh nhỉ?”.

“Khôngcần đâu, người bạn đó ra viện rồi”.

“Ơ! Saotrùng hợp thế?”. Tôi bất giác mỉm cười, gần như ngoài việc mỉm cười, tôi khôngthể hiện bất cứ biểu cảm nào khác.

Anhnhìn tôi, ánh mắt rất phức tạp, rồi chợt hỏi: “Sao em không hỏi người đó làai?”.

Tôi vẫnmỉm cười: “Chẳng phải anh đã nói đó là nam giới sao? Đã là nam giới, sao emphải hỏ

Anhchợt phanh gấp, hai tay đặt lên vô lăng, nhìn tôi chằm chằm: “Em thực sự tinanh sao?”.

Tôigiật mình, cúi đầu, chỉ im lặng không lên tiếng. Dường như anh thở phào nhẹnhõm: “Bà xã, đêm qua anh không về nhà, anh có thể giải thích!”.

Đôi taytôi khẽ run, bỗng chốc, tôi sợ nghe lời giải thích của anh. Chiếc xe ở phía sauliên tục bấm còi inh ỏi, anh lái xe tiếp, cười nói: “Anh ấy và bạn gái chiatay, cho nên nghĩ quẩn, tự sát”.

Tôi “ồ”một tiếng, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cách một lớp kính, mọi vật bên ngoàiđều mờ ảo, nhìn không rõ. Giống như con người, nhìn qua làn nước mắt, thì ngườiđó sẽ trở nên mơ hồ.

Mơ hồkhông rõ, mơ hồ khiến người ta sợ hãi.

Sợrằng, sẽ biến mất chỉ sau một cái chớp mắt.

Tôinhắm mắt, nhắm thật chặt, anh tưởng tôi ngủ, mở nhạc khe khẽ. Không biết anhdừng xe lại khi nào, khẽ gọi tôi: “Bà xã, về nhà rồi!”.

Tôi“ừm” một tiếng, nhưng vẫn nhắm mắt, chỉ là không muốn mở ra, không muốn nghelời nói dối! Anh thấy tôi như vậy thì không gọi nữa. Anh xuống xe, bế tôi lên,sau đó đi thẳng lên nhà.

Tôi nằmtrong lòng anh, lắng nghe nhịp tim của anh. Tôi chỉ cố nghĩ, mình không được mởmắt, không được nhìn khuôn mặt toàn những lời dối trá. Tôi thà làm một người mùdùng cảm giác của mình để cảm nhận con người này, chỉ cảm nhận những điều anhđối tốt với tôi, không nghĩ đến việc rất có thể anh đang có mối quan hệ với mộtngười phụ nữ khác và người phụ nữ đó đang chuẩn bị khuấy động cuộc sống của tôi

Mườinăm qua, tôi tự nhận là có cuộc sống hạnh phúc.

Vàophòng, anh đặt tôi lên giường, động tác rất đỗi dịu dàng, như thể đang che chởcho báu vật của anh vậy. Di động đổ chuông thật không đúng lúc chút nào, anhnghe máy, sau đó nổi giận đùng đùng: “Rốt cuộc cô[1] muốnthế nào?”.

Khôngbiết đối phương nói gì, càng khiến anh nổi giận hơn: “Tôi cảnh cáo cô, đừng cólàm bừa, lần này cô muốn chết thì chết, tôi mặc kệ!”.

Tronglòng tôi xót xa suýt bật khóc, tôi nghiêng người, cố gắng kìm chế giọt nước mắtđang chực trào ra.

Anh nóikhẽ: “Được, giờ tôi đến, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng”.

Trongphòng yên tĩnh đến rợn người, giống như trong nấm mồ, không có bất cứ tiếngđộng nào. Tôi bật đèn, ngồi trên giường, nước mắt lặng lẽ trào ra.

Cửaphòng đột nhiên bật mở, tôi giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn, ông xã đang đứngtrước cửa.

Anh laođến trước mặt tôi, ôm tôi vào lòng, hỏi: “Sao vậy? Đang yên đang lành, sao emlại khóc?”.

Tôingước mắt nhìn, nhìn thẳng vào mặt anh, không thể kìm lòng nổi, lại chảy nướcmắt.

Tôichợt ôm chầm lấy anh, nghẹn ngào nói: “Bởi vì không nhìn thấy anh, cho nên sợhãi”.

Anhcười, xoa xoa đầu tôi: “Ngốc ạ!”. Anh ngừng lại, nói thêm: “Bà xã, anh phải đira ngoài một lát, em ngoan ngoãn đợi anh về nhé”.

Tôi lắcđầu, muốn giữ anh lại bằng mọi giá. Giống như là người sắp chết đuối, chỉ mộtmực nắm lấy thứ gì đó có thể cứu sống mình, chỉ muốn dùng hết sức để nắm lấykhông chịu buông ra.

Tôi đầmđìa nước mắt: “Ông xã, chúng ta sinh một đứa con nhé”.

Giọnganh khản đặc, nói một tiếng: “Được!”.

Khitỉnh dậy, tôi kinh ngạc phát hiện ra hơn mười tin nhắn, nội dung chỉ có duynhất năm chữ: Con đàn bà đê tiện. Tôi lập tức gọi điện thoại cho Lý Tử, kể chocô nghe tình hình của chồng và nhắc cả đến nội dung tin nhắn. Lý Tử lo lắngnói: “Chỉ e… đúng là Tiểu Tam!”.

Tôinói: “Lý Tử, hôm qua mình đã nghĩ thông rồi, chỉ cần trái tim của anh ấy vẫndành cho mình, chỉ cần anh ấy có ý định cắt đứt với người phụ nữ đó, mình bằnglòng giả ngây giả ngô, bằng lòng tha thứ cho anh ấy, tin tưởng anh ấy”. Tôinhấn mạnh: “Cũng chỉ một lần này thôi, một lần duy nhất cũng là lần cuối cùng!”.

Cô hỏitôi vẻ kinh ngạc: “Hôm qua, cậu đã níu chân ông xã cậu ở lại được, không để anhấy đi đến chỗ người đàn bà đó sao?”.

Tôicười, “Đương nhiên rồi, nếu như Tiểu Tam thực sự muốn đấu với mình, cô ta cầnphải có sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Tình cảm suốt mười năm trời, mình đâu có thể dễdàng buông tay!”.

Lý Tửnói: “Cô ta ở chỗ tối, cậu ở chỗ sáng, cậu phải cẩn thận!

Tôicười nói: “Mình không ở chỗ sáng đâu, mấy hôm trước đã nhờ thám tử theo dõi ôngxã rồi, chắc chắn sắp có tin tức”.

Lý Tửrầu rĩ nói: “Đúng là cậu lợi hại, còn mình đã kích động quá”.

Lúc đó,Lý Tử kích động chạy đến công ty của chồng làm ầm lên, khiến cho ai nấy đềubiết chuyện và mọi người đều cho rằng cô là người phụ nữ chanh chua. Kết quảthật oái oăm, một số người còn đồng tình với Tiểu Tam, gạt Lý Tử - người bị hạisang một bên. Cô cũng khiến cho chồng không có lấy một cơ hội để quay lại.

Lý Tửhỏi tôi: “Cậu định xử lý vụ tin nhắn như thế nào?”.

Tôinói: “Mình sẽ nói cho chồng mình lúc anh ấy chuẩn bị tan làm, nói có một kẻ dởhơi nào đó chửi mình là con đàn bà đê tiện, còn gửi tận mười mấy tin nhắn”.

Buổitrưa, thám tử tìm tôi, gặp nhau ở quán cafe. Anh ta đưa cho tôi tập tài liệuđựng trong túi màu vàng, tôi nhanh nhẹn đưa tiền cho anh ta. Thám tử cười: “Lầntrước là nhầm, nhưng lần này là thật!”.

Tôirùng mình, lần này là thật… Tay tôi runrun, không dám mở ra xem.

Vị thámtử thấy tôi như vậy, lại hỏi: “Cần gì cô cứ gọi cho tôi!”.

Anh tađưa cho tôi một tấm danh thiếp: “Giúp tôi giới thiệu với bạn bè cô nhé. Nguyêntắc bảo mật của chúng tôi là có chết cũng không tiết lộ cho bất cứ ai”.

Tôinhìn trân trân vào túi tài liệu, giọng nói khản đặc

Nhậnlấy danh thiếp, cất vào túi xách tay. Thám tử trước khi đi còn nói: “Nếu lầnsau còn cần, tôi sẽ giảm giá 20% cho cô”.

Cuốicùng tôi cũng dồn hết dũng khí để mở túi tài liệu đó, bên trong còn có cả mộttập ảnh, là ảnh chụp cảnh dạo phố của ông xã và người phụ nữ xa lạ đó.

Ngườiphụ nữ đó tên là Trương Lâm Lâm, hai mươi ba tuổi. Theo điều tra của thám tử,cô ta quen biết với ông xã tôi khoảng một năm. Tôi chợt nhớ ra, mấy thángtrước, ông xã thường xuyên nói phải làm thêm, lúc đó, tôi chỉ dặn anh đi đườngcẩn thận, cố gắng về nhà sớm. Bây giờ nghĩ lại, rất có thể là đến với người phụnữ khác. Tôi nhìn lướt qua địa chỉ, số điện thoại rồi đút toàn bộ ảnh và tàiliệu trở vào trong túi.

Di độngchợt đổ chuông, tôi nhìn số điện thoại gọi đến, giật mình, ấn nút nghe. Khôngngờ, người phụ nữ đầu dây bên kia không lên tiếng. Tôi biết là Trương Lâm Lâm,cô ta cố tình làm ra vẻ bí ẩn, chẳng qua là muốn làm cho tôi đa nghi sợ hãi.

Nhưngbây giờ, tôi đã tóm được đuôi của cô ta rồi, cô ta đã lộ nguyên hình trước mặttôi rồi.

Tôi nóivào trong di động: “Đừng làm phiền tôi!”.

Tôi nóicho ông xã biết số di động bí ẩn đã nhắn tin cho tôi, mặt anh biến sắc, sau đónói: “Chắc là có kẻ nào đó quấy nhiễu linh tinh”.

Tôikhông tỏ thái độ gì, chỉ nói phụ họa theo: “Ừm, cố tình quấy nhiễu”. Tôi đoán,chắc là ông xã và Trương Lâm Lâm đã chia tay, bởi vì, anh không còn viện bất cứlí do nào để đi làm thêm nữa

Thậmchí, hàng ngày, sau khi tan làm đều về nhà ngay, sau đó còn tranh làm việc nhàcho tôi.

Tôi nênlấy làm vui mừng hân hoan, bởi vì, chỉ cần người đàn ông này chịu thay đổi,chịu hối cải, thì vẫn rất tốt. Điều này chứng tỏ trong lòng anh thực sự có tôi,cũng không bỏ rơi tôi. Không bỏ rơi cái gia đình này.

Anhnghĩ tôi không biết gì, sau đó ngấm ngầm lừa dối qua mặt tôi, tôi cứ giả ngâygiả ngô, giả làm con ngốc.

Chỉ cầnanh chịu quay đầu, tôi bằng lòng làm như vậy.

Ai bảoanh đã trở thành người thân của tôi, từ ông xã trở thành người thân, là ngườithân có huyết mạch liên thông với tôi.

Điềutôi không thể ngờ tới là mấy hôm sau, tôi đột nhiên nhìn thấy Trương Lâm Lâm ở trongcầu thang máy khu nhà tôi. Cô ta tưởng tôi không biết cô ta là ai, mỉm cười,chào: “Em chào chị, em vừa chuyển đến sống ở tầng dưới nhà chị, em tên TrươngLâm Lâm”.

Tôinhìn trân trân vào đèn nhấp nháy trong thang máy, nghĩ thầm, con bé này đúng làtinh quái, thật không ngờ còn cố tình đến thuê phòng ở tầng dưới nhà tôi. Cô tachắc là muốn giở chiêu “biết người biết ta, bách chiến bách thắng” đây.

Nhưngchắc chắn cô ta không thể ngờ được rằng, tôi đã biết cô ta là ai rồi.

Hơnnữa, còn chuẩn bị đòn phản kích.

Tôicười với cô ta: “Chào

Cô talại nói: “Em nên gọi chị thế nào ạ?”.

Tôinói: “Gọi chị là Diệp Tử là được”.

Cô tahỏi: “Khi nào rảnh, em mời chị Diệp Tử đi uống trà nhé?”.

“Được”.Tôi tán gẫu: “Em sống cùng bạn trai à?”.

Cô talắc đầu, chu môi: “Khu nhà này tiền thuê phòng đắt thật đấy, bạn trai đưa tiềnnhưng anh ấy không sống cùng em”. Cô ta chăm chú nhìn tôi, trong mắt hiện lênánh cười: “Em nghĩ, thỉnh thoảng anh ấy sẽ đến”.

Bạntrai đưa tiền? Câu nói này của cô ta đã nhắc nhở tôi. Khi cầu thang máy xuốngđến tầng một, tôi không định bước ra. Cô ta kinh ngạc nhìn tôi hỏi: “Chị khôngra à?”.

Tôi cốgắng giữ nụ cười trên mặt: “Chị để quên đồ”.

Cô tacười rạng rỡ, vẫy tay chào tôi: “Tạm biệt chị!”.

Tôicũng vẫn tươi cười cho đến lúc cửa thang máy đóng lại, mắt tôi mới tóe lửa,nhìn chằm chằm thang máy. Nghĩ bụng, mấy hôm trước, mày mới chửi tao là con đànbà đê tiện, giờ tưởng tao không biết, còn luôn miệng một điều chị hai điều chịngọt xớt.

Đúng làcon hồ ly tinh hiểm độc.

Tôi đếnngân hàng kiểm tra tài khoản mới phát hiện ra tiền trong thẻ của ông xã bị hụtmất ba vạn tệ. Xem ra, Trương Lâm Lâm đã lấy tiền bồi th của chồng tôi để chạyđến đây đối phó với tôi.

Đượcđấy, mày tiến một thì tao tiến mười!

Phụ nữ,đôi khi vì gia đình có thể làm tất cả mọi chuyện.

Khi ôngxã về nhà, tôi ngọt ngào nói với anh: “Ông xã, có phải là chúng ta chuẩn bịsinh con không?”. Anh cười, gật đầu.

Tôi lạinũng nịu: “Nhưng anh làm cho em có cảm giác không an toàn”.

Anh cảmthấy khó hiểu, ôm tôi, hỏi: “Sao em lại nói thế?”.

Tôi lấyngón tay ấn vào lồng ngực anh, dịu dàng nhưng lại hơi có lực. Tôi nói: “Tiềntrong ngân hàng của anh dùng nhanh quá”. Tôi truy hỏi: “Số tiền đó, anh đã dùngvào việc gì vậy?”.

Sắc mặtanh tối sầm, cúi đầu, không dám nhìn tôi.

Còn tôilại cười, nói: “Được rồi, tiền tiêu vào việc gì, em không hỏi anh nữa. Nhưng emcó một điều kiện”.

Anh thởphào nhẹ nhõm, nói luôn: “Yêu cầu gì anh cũng đồng ý cả!”.

Mắt tôisáng rực, “Là tự anh nói đấy nhé, anh đừng có mà hối hận!”.

Anhnhìn tôi âu yếm, gật đầu: “Đương nhiên, chồng em đã bao giờ lừa dối

Tôinói: “Vậy sau này, anh đưa cho em quản lý toàn bộ tiền của anh, sáng mai, anhchuyển hết tài khoản ngân hàng của anh sang tài khoản của em”.

Bao nămnay, tôi chưa bao giờ quản lý tiền của anh, nhưng bây giờ thì khác. Tôi khôngthể để con hồ ly tinh đó lấy không tiền của anh được. Cô ta đòi được một lần,chắc chắn sẽ đòi lần thứ hai, và tiếp tục những lần khác nữa.

Anhnhìn tôi, nghĩ một lát, sau đó khẽ thơm lên trán tôi: “Được, nếu như vậy làmcho em có cảm giác an toàn, anh đồng ý với em”.

Tôiquàng tay lên cổ anh, ngẩng đầu nhìn anh chăm chú, nở nụ cười mãn nguyện: “Ôngxã, cảm ơn anh!”.

Anh mỉmcười: “Tại anh không tốt mà”.

Anhchợt tỏ vẻ xúc động: “Nhiều lúc, anh thực sự thấy mình thật may mắn, bởi vìtrong cuộc đời này, anh đã tìm được một người vợ tốt như em!”.

Tôibiết, tôi không tốt như anh nói, nhưng ít nhất, tôi cũng cho anh đủ không gianvà sự sĩ diện. Tôi đã dâng hiến toàn bộ tuổi thanh xuân cho anh, cho gia đìnhnày. Tôi không cho phép bất cứ ai đến phá hoại, tước đoạt tất cả mọi thứ củatôi!

Điệnthoại di động của anh lại đổ chuông, anh liếc nhìn rồi tắt máy. Tôi nghĩ, nếutôi là Trương Lâm Lâm chắc sẽ tức điên, lập tức chạy lên đây cho xem.

Quảđúng như dự liệu của tôi, mười phút sau, có tiếng chuông cửa, tôi tranh chạy ramở cửa, Trương Lâm Lâm đứng bên ngoài, tươi cười rạng rỡ: “Chị ơi, chị còn nhớem không

“Đươngnhiên rồi”. Cô có biến thành ma tôi cũng vẫn nhớ, tôi hỏi: “Có chuyện gìkhông?”.

Cô tavẫn tươi cười, nói: “Không có chuyện gì đâu ạ, chỉ là em muốn tìm chị tròchuyện thôi”.

Tôicũng tươi cười, “Thật ngại quá, chị và ông xã đang chuẩn bị ăn tối dưới ánhnến”. Tôi ngừng một lát, nói thêm: “Cho nên, không rảnh lắm!”.

Cô tavẫn dày mặt: “Em đến đây không có người thân, chỉ có mình chị làm bạn”.

Tôicười, chuẩn bị đóng cửa: “Thực xin lỗi, hôm khác nhé”.

Tôinhìn nụ cười miễn cưỡng của cô ta, đóng sập cửa. Ông xã hỏi: “Ai đấy?”.

Tôinghĩ, hãy cho anh có tâm lý chuẩn bị, nói tỉnh bơ: “Là cô gái mới chuyển đến ởtầng dưới, tên là Trương Lâm Lâm”.

Ông xãngẩn người, mở to mắt nhìn tôi, ánh mắt hoang mang, tôi cười, nói: “Ít hơn emkhoảng ba, bốn tuổi, nhưng em không thích cô ta, chẳng quen chẳng biết, tựnhiên chạy đến kết thân trò chuyện, anh nói xem, cô ta có phiền phức khôngchứ?”.

Ông xãcười miễn cưỡng: “Đúng là phiền phức thật”. Anh lại dè dặt hỏi: “Cô Trương LâmLâm đó, trông như thế nào?”.

Tôinói: “Cũng khá xinh, chỉ đáng tiếc…”. Tôi định nói nhưng lại ngừng lại. Ông xãchau mày, hỏi: “Đáng tiếc gì cơ?

Tôicười ha ha, ghé sát mặt anh, “Chỉ tiếc là hình như làm nhân tình của ngườikhác, ông xã, anh tốt nhất hãy tránh xa loại người này một chút nhé”. Tôi cảnhcáo anh đầy vẻ uy hiếp: “Đừng có qua lại với loại người này”.

Miệngông xã lắp bắp: “Ơ, anh… anh biết rồi…”. Ánh mắt anh hoang mang, chợt nói: “Anhxuống lầu đi mua ít đồ”.

Tôinghĩ, chắc là anh xuống chất vấn Trương Lâm Lâm, hỏi cô ta sao lại chuyển đếnđây, hỏi cô ta sao lại cố tình tiếp cận tôi. Tôi ngồi xuống ghế sofa bật ti vi,“Vâng, anh đi đi”.

Khi anhchuẩn bị bước ra khỏi cửa, tôi dặn với theo: “Trong vòng mười phút anh phảiquay về đấy”. Tôi cười thầm, chỉ vào đồng hồ trên tường: “Em tính giờ đấy”.

Anh gậtđầu, nói: “Anh về ngay thôi”.

Nhưnggần nửa tiếng đồng hồ sau anh mới về, khi về nét mặt ủ rũ như kẻ thất trận,chẳng cầm theo thứ gì cả. Đàn ông, có đôi khi cần phải tự trả giá cho sai lầmcủa mình!

Anhcũng không ngoại lệ!

Hômsau, ông xã được nghỉ. Sáng sớm, đã có người ấn chuông cửa. Ông xã từ trêngiường bật dậy, chạy ra mở cửa. Tôi nhìn theo bóng lưng anh, cảm thấy hơi buồn.Thường ngày, anh vốn là người gặp phải chuyện gì cũng không kinh hồn hoảng hốt,thế mà giờ đây lại trở nên thận trọng, lo âu, thấp thỏm như vậy.

Suy chocùng, chính là quả đắng do anh trồng cả thôi.

Mấyphút sau, anh quay lại, thấy tôi mở to mắt nhìn anh bèn cười nói: “Người ta đếnghi số gas[2]”.

Anh nằmvật xuống giường, trở mình liên tục, vẫn không ngủ được. Anh khẽ lay lay cánhtay tôi, nói: “Bà xã, anh muốn rút tiền”.

Tôicười nhạt trong lòng, nhưng mặt vẫn tỉnh bơ tiện miệng hỏi: “Anh lấy baonhiêu?”.

Anh cóvẻ thấp thỏm: “Hai vạn”.

Tôixoay người, không thèm tiếp lời anh. Rõ ràng, đây là kết quả của cuộc đàm phántối qua với người đàn bà đó. Anh ôm tôi, giọng nói dịu dàng như tan chảy: “Anhmuốn sửa xe mà”.

Tôiquay phắt lại, đè lên người anh, khẽ bẹo má anh, cười nói: “Ông xã, chúng ta cócần sinh con nữa không? Nuôi một đứa trẻ rất tốn kém, ví dụ như sữa, bỉm và rấtnhiều thứ khác đều cần phải dùng đến tiền”. Tôi lấy hai tay giữ chặt khuôn mặtanh, nét mặt nặng nề: “Cho nên, việc sửa xe còn cần phải xem xét sau”.

Ánh mắtanh nhấp nháy vẻ bất an, cuối cùng, có vẻ như hơi bất lực, anh lên tiếng: “Bàxã, lần cuối cùng thôi”.

Lầncuối cùng đưa tiền cho người phụ nữ đó? Tôi không tin! Không phải không tinchồng, mà là không tin người phụ nữ đó! Tôi biết, lần trước, khi họ chia tay,chắc chắn cũng đã nói là lần cuối, kết quả thì sao chứ?

Con hồly tinh đó, không chỉ muốn làm tan nát gia đình tôi, cướp chồng tôi, mà nó cònnhắm vào túi tiền của anh. Tôi lắc đầu, rất kiên quyết: “Bây giờ, tiền đềutrong thẻ của em, em cần phải có dự định cho tương lai, cho nên…”. Tôi nhìnchăm chú vào gương mặt anh, từ từ thốt ra hai chữ: “Không

Từ khibị tôi từ chối, tâm trạng ông xã càng lúc càng không bình thường, làm việc gìcũng lơ đãng. Có lúc gọi anh, anh cứ như người mất hồn, chỉ còn lại cái vỏngoài.

Còn tôithì sao? Trước mặt anh, ngay cả khóc cũng không dám khóc, ngay cả nước mắt cũngkhông dám rơi. Lúc đầu, khi anh và Trương Lâm Lâm quấn vào nhau, chắc cũngchẳng hề nghĩ tới tôi.

Lý Tửvẫn tiếp tục đấu tranh với chồng cô ấy, đấu tranh ly hôn!

Còn ĐậuĐậu mấy hôm nay cũng không thấy đến tìm tôi, có thể là đang có người yêu mới.Mỗi lần hỏi Lý Tử xem Đậu Đậu dạo này làm gì, cô đều tỏ vẻ bí mật, chỉ nói đếnlúc đó sẽ biết, bây giờ không thể tiết lộ được.

Tôiđoán, với tính cách của Đậu Đậu, chắc cũng không có chuyện hay ho gì, có lẽ làchuyện đùa với lửa để tự thiêu mình ấy mà. Quả nhiên, mấy hôm sau, đã nghe nóiĐậu Đậu và chồng Lý Tử quấn lấy nhau. Tôi ngẩn cả người, không hiểu nổi? Haichị em nhà này rốt cuộc là giở trò gì nhỉ? Tôi lập tức đến nhà Lý Tử, vừa mớibước vào cửa, đã nghe thấy mùi chiến tranh, chắc là cuộc chiến vô cùng khốcliệt!

Nhântình mới, người tình cũ và vợ cùng ra trận, chuẩn bị chiến đấu một mất một còn.

Tôi ấnchuông cửa, Trần Kiều thấy tôi đến mừng như gặp được cứu tinh, xúc động lay laycánh tay tôi, nói thẳng luôn: “Em khuyên nhủ Lý Tử đồng ý ly hôn với anh đi!”.

Ơ, việcnày là thế nào vậy nhỉ? Lúc trước, chẳng phải là Lý Tử muốn ly hôn, anh takhông chịu sao? Bây giờ, nước chảy ngược rồi sao? Nhưng, tôi không cần đoáncũng biết đây là gian kế của Đậu Đậu.

Lý Tửngồi trên sofa, mặt lạnh tanh, không lên tiếng. Tiểu Tam hôm nọ gặp ở bệnhviện, cũng ngồi ở đầu bên kia sofa, nhìn Đậu Đậu với vẻ căm hận, cũng không lêntiếng.

Còn ĐậuĐậu thì thảnh thơi ngồi xem ti vi, mặc kệ tất cả.

TiểuTam dường như không thể chịu đựng thêm được nữa, chửi bới Trần Kiều: “Con ngườianh rốt cuộc là có lương tâm hay không? Lương tâm của anh để cho chó ăn mất rồià? Em vợ mà cũng chơi luôn được”.

Lý Tửcười nhạt: “Lúc trước, khi anh ta và cô quấn lấy nhau, tôi chửi anh ta không cólương tâm, chẳng phải cô nói, lương tâm của anh ta dành cho cô sao?”.

Lý Tửngừng một lát, cười lạnh lùng hơn, nét mặt như phủ lên một lớp băng, cô từ từthốt ra từng chữ, từng chữ sắc nhọn như dao: “Đây là báo ứng!”.

Tôikhông kìm nổi, hỏi Trần Kiều: “Rốt cuộc anh muốn ở với ai?”. Trần Kiều nói:“Đương nhiên là với Đậu Đậu rồi!”.

Anh tanói rất chắc chắn: “Tôi chỉ yêu mình Đậu Đậu, không lấy ai ngoài cô ấy!”.

Đàn ôngđúng là động vật dễ thay đổi. Mới thời gian trước thích Tiểu Tam, bây giờ lạichuyển sang thích Đậu Đậu, còn không lấy ai ngoài cô ấy!

Đậu Đậungước mắt nhìn tôi, mím môi, khẽ cười.

Tôibiết, cô nhóc này chỉ muốn báo thù cho chị gái, chẳng có ý tứ gì với Trần Kiều.Tôi nói: “Anhích Đậu Đậu như vậy, thế thì việc đầu tiên anh cần làm là ly hônvới Lý Tử, việc thứ hai chính là…”. Tôi nhìn Tiểu Tam: “Vạch rõ ranh giới vớicô gái này!”.

TrầnKiều hơi ngại ngùng: “Cô ấy tên Lâm Hồng”.

“Ơ”.Tôi bước đến bên cạnh Lâm Hồng, hỏi: “Cô Lâm Hồng, ý cô thế nào?”.

Tôingồi xuống cạnh cô ta khuyên nhủ: “Người đàn ông này có tính trăng hoa, nếu côcứ cố tình bám theo anh ta, tôi còn thấy lo cho cô đấy!”.

LâmHồng tỉnh bơ, không hề tỏ thái độ gì, tôi đành phải nói thêm: “Trần Kiều có gìtốt đẹp chứ, gặp ai cũng yêu. Trước đây nói yêu Lý Tử suốt cả cuộc đời, kết quảchẳng phải cũng ở cùng với cô sao. Ở cùng cô đã đành, còn không chịu ly hôn vớiLý Tử. Người đàn ông như vậy, cô cần làm gì chứ?”.

Khóemôi Lâm Hồng khẽ run run, tôi nói tiếp: “Cô còn trẻ, xinh đẹp, Trần Kiều cũngchẳng có tiền, chẳng chung tình, cho dù cô có lấy anh ta, sau này cũng vẫn phảiđề phòng người khác. Cô nói xem, cô tìm ai chẳng tốt hơn anh ta?”.

LâmHồng liếc nhìn tôi, trong ánh mắt hiện lên nhiều tâm trạng phức tạp, tôi gậtđầu: “Hôm đó ở bệnh viện, cô đã đổ oan cho tôi, cũng không sao cả. Điều quantrọng là tôi cũng là phụ nữ, tôi không nhẫn tâm nhìn cô nhảy vào cái hố màkhông giơ tay ra kéo cô lên”.

LâmHồng cuối cùng cũng lên tiếng: “Được, kết thúc cũng được, đưa tiền là xong!”.

TrầnKiều vội hỏi: “Bao nhiêu?”.

LâmHồng giơ bốn ngón tay lên, sau đó cười nhạt: “Tôi muốn bốn vạn tệ!”.

TrầnKiều phẫn nộ: “Cô tưởng cô được nạm vàng đấy chắc?!”.

LâmHồng cũng đứng bật dậy, nhằm thẳng vào mặt Trần Kiều mà tát, chửi bới: “Tôi đãgặp không ít đàn ông, chưa một thằng đàn ông nào đê tiện như anh!”.

Cô tachỉ tay vào mũi anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên họ Trần kia, cuối cùngtôi cũng nhìn rõ bộ mặt thật của anh rồi”.

TrầnKiều cũng không yếu thế: “Cô thì tốt đẹp hơn chắc?”.

LâmHồng cười nhạt: “Được, một cái tát là giải tán, tôi cũng chẳng thèm số tiền đó,tôi muốn xem, xem anh có kết cục như thế nào”.

Tôi khẽcắn môi, không lên tiếng, tôi đã nhìn thấy kết cục của Trần Kiều rồi.

Khôngnhà, không tiền, không vợ, chẳng có gì cả!

Tôinghĩ đến chồng mình, bây giờ anh cũng chẳng hơn gì. Bị Trương Lâm Lâm uy hiếp,bỗng chốc như già đi mấy tuổi.

Lý Tửcuối cùng cũng ly hôn xong, lấy được căn hộ. Đậu Đậu sau khi moi được tiền củaTrần Kiều, cũng đá bay anh ta luôn. Quá trình từ đầu đến cuối của cuộc báo thùnày, ai cũng đều rõ cả.

TrầnKiều cũng không phải là thằng ngốc, sau này, anh ta gặp ai cũng nói: “Con béĐậu Đậu đó đúng là con đàn bà nanh độc, dùng mấy giọt nước mắt để lừa tôi yêunó, trong lòng chỉ mong ngóng chiếm được tiền của tôi. Còn vợ cũ của tôi cũngchẳng ra gì, mục đích chỉ là cái nhà”.

Ngườikhác chỉ nói: Anh tự làm tự chịu.

Đúngvậy, anh ta tự làm tự chịu, nhưng Lý Tử nhìn thấy anh ta như vậy, cũng buồnlắm. Thực ra, cô vốn không hề muốn tranh cái nhà, tất cả mọi việc này đều làchủ ý của Đậu Đậu.

Chỉ cóđiều, giờ đã muộn. Khi một người đàn ông đã đến độ lòng lang dạ sói, làm nhưvậy cũng chỉ là một việc làm để cho mọi người hả dạ mà thôi.

Ông xãnghe xong chuyện của Trần Kiều, giật mình kinh hãi. Anh dường như nghĩ ra điềugì đó, hỏi tôi: “Bà xã, nếu như anh có lỗi với em, em sẽ làm thế nào?”.

Tôinghĩ, đây là lúc để tháo gỡ nút thắt trong lòng anh, tôi nhìn anh nói: “Nếu anhyêu em, nếu anh cần có gia đình này, vậy thì, em sẽ tha thứ cho anh một lần”.

Tôinhìn thẳng vào đôi mắt có vẻ né tránh của anh, nói rất nghiêm túc: “Nhưng anhnhớ đấy, chỉ một lần duy nhất!”.

Anhdường như thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn lên tiếng hỏi với vẻ không thể nào tinnổi: “Em thực sự có thể tha thứ cho anh một lần sao?”.

Tôi gậtđầu, anh kéo tôi vào lòng, thốt lên: “Bà xã, em đúng là tốt nhất!”.

Tôitốt, bởi vì tôi có thể nhẫn nhịn, bởi vì tôi có thể giả vờ làm con ngốc. Tôi tựdối mình, dối người rằng, chỉ cần anh chịu quay đầu, sẽ giả vờ coi như không cóchuyện gì xảy ra. Nhưng… bóng đen đã tồn tại không thể nào xua đi được. Nhắmmắt lại, là như có thể nhìn thấy cảnh tượng anh và Trương Lâm Lâm ở bên nhau

Tôithực sự không thể nào chịu đựng được!

TrươngLâm Lâm vẫn hồ hởi kết thân với tôi, cô ta thật giống một con đỉa hút máu, cắnchặt không chịu nhả ra. Cô ta đến nhà tôi, tranh làm việc nhà cho tôi, tôi ngồitrên sofa mặc kệ cô ta, nghĩ thầm, vậy cũng tốt, có thêm người giúp việc miễnphí. Cô ta vừa lau nhà vừa hỏi tôi: “Chị Diệp, anh nhà chị tốt thật đấy”.

Tôi “ừ”một tiếng, nhìn thẳng vào mặt cô ta, nói từng tiếng: “Anh ấy rất yêu chị”.

Cơ thểcô ta khẽ run lên, ngừng một lát, rồi định thần lại, lau tiếp. Cô ta nói vẻbông đùa: “Chị Diệp không sợ anh ấy tìm người phụ nữ khác sao?”. Cuối cùng, côta cũng không kìm lòng được, muốn nhắc khéo tôi.

Tôicười, hỏi ngược lại: “Em nói xem, chị có sợ không?”.

Cô tangẩng đầu, mỉm cười với tôi: “Em nghĩ, chắc là vẫn sợ!”.

Tôi lạilắc đầu: “Tại sao phải sợ chứ?”.

Cô tanói vẻ chắc chắn: “Tất cả mọi phụ nữ, ai chẳng sợ chứ?!”.

Tôi lạimuốn tìm hiểu rõ, rốt cuộc cô ta có ý đồ gì với chồng mình, tôi nói: “Lâm Lâm,sao không thấy bạn trai em đâu cả?”.

Cô tacười nhạt: “Người đàn ông đó coi tấm lòng em như phổi chó thôi!”.

Tôi tỏvẻ như tiện miệng hỏi: “Thế em có yêu anh ta không?”.

Cô tacúi đầu, tỉ mỉ lau nhà, như thể mọi sự chú ý đều dồn cả xuống nền nhà. Một lúcsau, cô mới từ từ nói: “Em nghĩ, em yêu anh ấy…”.

Tôigiật mình nhưng mặt vẫn không thể hiện thái độ gì, chỉ hỏi: “Thế anh ta có yêuem không?”.

Cô tacúi đầu thấp hơn nữa, “Cũng có thể!”.

Tôinói: “Nếu như anh ta không yêu em, chị nghĩ, em nên buông tay đi!”.

Tôithấy cô ta không lên tiếng, lại khuyên nhủ: “Đàn ông trong thiên hạ nhiều nhưvậy, chắc chắn không cứ gì phải là anh ta, có phải vậy không? Người đàn ông đócó thể chẳng tốt như em nghĩ đâu. Kết hôn là một chuyện, sống với nhau lại làmột chuyện khác”.

Cô taném cây lau nhà xuống, toàn thân run lên, không kiềm chế nổi sự phẫn nộ, cô tanghiến răng nhìn tôi nói: “Nhưng em không cam tâm, rốt cuộc em có gì không tốtchứ?”.

Tôinói: “Không phải là em không tốt, mà là người đàn ông đó không đủ tốt. Nếu anhta không muốn có trách nhiệm với em thì cần gì ở bên nhau chứ? Rút ra càng sớmcàng tốt!”.

Cô tabỗng cười nhạt, “Chị không hiểu đâu, nếu như vợ anh ta đủ tốt, lúc đầu anh tacũng sẽ không đến tìm em”.

Tôithoáng giật mình, biết là cô ta đã lỡ lời. Cô ta đang kể về vợ của anh ta sao?Ha… ha, cô ta sắp không thể chịu đựng được nữa rồi, sắp sửa để lộ đuôi rồi! Côta nhìn tôi chằm chằm, cười lạnh lùng: “Chị Diệp, chị có biết trước đây em làmnghề gì không?”.

Tôi lắcđầu.

Cô tachậm rãi thốt ra từng tiếng một: “Làm cave…”. Cô ta lại khẽ so vai vẻ bất cần,“Em chẳng ngại nói cho chị biết, người đàn ông đó giấu vợ đến tìm em hết lầnnày đến lần khác. Cuối cùng, vì anh ấy, em đã vứt bỏ tất cả. Giờ đây, em chỉmuốn… muốn thế chỗ vợ anh ấy!”.

Cô tangồi xuống cạnh tôi, lạnh lùng hỏi: “Chị Diệp, nếu như vợ người đàn ông đó quảthực tốt như vậy, sao anh ấy lại làm như thế chứ?”.

Tôi vẫnmỉm cười, nụ cười của tôi có vẻ như không gì có thể công kích được, nhưng contim đã bị cứa vô số nhát, đang rĩ máu. Tôi muốn khóc, khóc thật to, nhưng khôngthể được. Tôi buộc phải cười, trước mặt tên đao phủ… tôi buộc phải cười, hơnnữa còn phải tươi cười rạng rỡ.

Buổitối, tôi ngồi ở sofa, không bật đèn, nhìn chăm chăm ra cửa. Khi ông xã về, mởcửa ra, giật nảy mình. Anh bật công tắc đèn trên tường, đèn sáng, anh vẫn chưahoàn hồn, nhìn tôi hỏi: “Em sao vậy? Còn nhát ma dọa quỷ nữa!”.

Tôilạnh lùng nhìn anh, không nói gì.

Anhđóng cửa, đi đến trước mặt tôi, hai tay từ từ nâng khuôn mặt tôi lên, hôn nhẹ:“Lại làm sao thế?”.

Tôi bựcbội đẩy anh ra, cuối cùng đưa cho anh tập tài liệu để trên bàn nước.

Tôithực sự không thể chịu đựng thêm được nữa! Thực sự không thể chịu đựng được đếnmức độ như thế

Anhtrân trân nhìn tôi, cũng không nói gì.

Cả haingười đều im lặng, sự trầm lặng kéo dài vô tận.

Xungquanh im lặng như tờ, giống như đang ở trong mộ, chỉ có sự yên lặng chết người,yên lặng đến độ chỉ nghe thấy hơi thở của nhau.

Một lúclâu sau, anh từ từ thốt ra ba chữ: “Anh xin lỗi!”.

Tôingoảnh mặt đi, không nhìn anh, cố gắng kìm nén để không bật khóc.

Anhbước lại gần sofa, hai tay ôm chặt đôi chân, đầu vùi xuống cánh tay. Tôi khôngmuốn nghĩ gì nữa, không muốn biết gì nữa. Nhưng, sao anh lại có thể tàn nhẫnnhư vậy?

Anh đãphá vỡ hoàn toàn lòng tin của tôi đối với anh, không hề nương tay!

Anhgiống như một tên sát thủ, lấy dao đâm thẳng vào tôi. Mặc dù giấu giấu giếmgiếm, nhưng lại đâm trực diện, khiến tôi toàn thân tan nát!

Anh ômlấy tôi, cuống quýt nói: “Bà xã, anh thực sự xin lỗi!”.

Bâygiờ, tôi chỉ muốn chắc chắn xem anh có thực sự thích người phụ nữ đó không?

Tôingẩng mặt lên, đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào gương mặt anh, nhưng lại khôngdám mở miệng. Tôi sợ nếu mình mở miệng, thì sẽ bật khóc, sẽ sụp đổ. Cuối cùng,tôi cũng mở miệng, những giọt nước mắt yếu mềm đó thi nhau chảy ra. Tôi rútkhăn giấy lau thật mạnh, cuối cùng không nói được lời nào.

Anhthấy tôi đau đớn như vậy, ôm tôi thật chặt: “Em đừng khóc, em khóc anh sợlắm!”.

Anhngừng một lát, lại cuống quýt xin lỗi: “Tại anh không tốt, anh đáng chết, emđừng khóc!”.

Tôikhóc nghẹn, dường như đã bị rút cạn sức lực, cả cơ thể mềm oặt, ngả vào lònganh, chưa bao giờ có cảm giác mệt mỏi đến thế. Một lúc lâu sau, tôi mới nghẹnngào lên tiếng: “Em biết em không tốt, em không đủ xinh đẹp, em không trẻ trungbằng cô ấy, tất cả mọi thứ đều không bằng cô ấy. Nhưng… anh cũng không thể đốixử với em như vậy được!”.

Anhlòng nóng như lửa đốt, vội vàng lau nước mắt cho tôi, chỉ luôn miệng nói: “Anhxin lỗi!”.

Hai taytôi uể oải bám vào người anh, nói như đứt từng khúc ruột: “Cho dù em có khôngtốt thế nào, anh cũng không nên đi tìm gái, hơn nữa, hết lần này đến lần khácquan hệ với cô ta”.

Anhnói: “Từ nay về sau, anh không bao giờ làm như vậy nữa, em đừng khóc!”.

Tôi hítthở sâu, cuối cùng đẩy anh ra, nói giọng quả quyết: “Em muốn ly hôn!”.

Anh cúiđầu, không lên tiếng.

Tôinước mắt như mưa: “Sao anh có thể đối xử với em như vậy chứ…”. Tôi lấy túi tàiliệu đập vào người anh, gần như gào lên: “Anh đi chơi gái, còn chơi mấy lần vớicùng một người!”. Tôi nghiến răng nghiến lợi, khóc thảm thiết như đứt từng khúcruột: “Anh là đồ khốn, không phải l

Anh mặctôi gào khóc, toàn thân anh giống như một khúc gỗ.

Tôi kéoanh ngã xuống sofa, cả người đè lên người anh, trợn trừng mắt nhìn anh, ánh mắtvô củng đáng sợ, nói: “Em nhất định phải ly hôn!”.

Anhchợt chảy nước mắt: “Bà xã, em từng nói, sẽ tha thứ cho anh một lần, chỉ mộtlần này thôi, được không em?”.

Anh giơtay lên thề: “Sau này nếu anh còn dám làm như vậy nữa, sẽ bị Thiên Lôi đánhchết, chết không toàn thây!”.

Tôi cứtưởng tôi có thể tin vào lời thề đó, giống như khi tổ chức đám cưới anh thềnguyền trước mặt tôi: “Bà xã, nếu như sau này anh làm gì có lỗi với em, chắcchắn sẽ bị thiên lôi đánh chết, chết không toàn thây!”.

Tôi vẫnluôn cho rằng tôi có thể tha thứ cho anh, coi như sự việc chưa từng xảy ra.

Nhưngtrên thực tế, tôi không thể!

Thực sựkhông thể!

Lý Tửđề nghị tôi nên tìm một công việc để đỡ suy nghĩ lung tung. Tôi đồng ý, cô ấynói rất đúng. Ngày nào cũng ở nhà, chẳng có việc gì làm, đúng là buồn chán quá.

Cuốicùng, tôi đến làm việc trong công ty Lý Tử. Nói đến buổi gặp mặt phỏng vấn, đếngiờ tôi cũng vẫn thấy không bình thường. Người giám đốc trẻ tuổi đó lúc đầu vốnđã không nhận tôi, nhưng sau khi anh ta nhận được một cuộc điện thoại, lại nóitôi có thể đến làm việc.

Ngàyđầu tiên đi làm đã có người bí mật tặng hoa cho tôi. Tôi nhìn tấm bưu thiếp,trên đó viết: Người xin chuộc tội!

Tôi vôcùng băn khoăn, nghĩ rằng chắc là đã tặng nhầm.

Lý Tửcười nói: “Còn chưa ly hôn mà đã có mùa xuân thứ hai rồi!”.

Tôi chỉcười đau khổ, rầu rĩ: “Không biết là trò đùa tai quái của ai nữa”.

Lý Tửcố tỏ ra vẻ khoa trương: “Trò đùa tai quái thế này, mình cũng muốn đấy!”.

Sau khitan sở, giám đốc nói cần phải mở tiệc mừng tôi, gọi tất cả nhân viên cùng đihát karaoke. Trong phòng hát, thực sự vô cùng buồn chán. Các đồng nghiệp tranhnhau giành lấy micro, còn tôi… chỉ ngồi yên một góc, trong lòng cảm thấy buồnbực khó chịu tột cùng.

Giámđốc bảo tôi hát, tôi từ chối nói mình không biết hát. Cửa phòng chợt bật mở,một người đàn ông mặc bộ complet màu đen cầm bó hoa tươi che khuất khuôn mặtbước vào. Anh ta đi thẳng đến trước mặt tôi, sau đó khuỵu chân quỳ xổm xuống,giơ bó hoa ra tặng tôi.

Conngười bí mật đó cuối cùng cũng đã lộ diện!

Tôi đónlấy bó hoa, nhìn người đàn ông trước mặt. Khuôn mặt anh ta quen thuộc đến độ đángsợ, từng nếp nhăn trên khuôn mặt anh ta, tôi đều có thể ghi nhớ rõ ràng. Bỗngchốc, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay vang rền, giám đốc nói đùa: “Tôi đã giữchân vợ cậu thành công rồi đấy nhé!”.

Lúc nàytôi mới biết, thì ra ông xã chính là bạn thân của giám đốc.

Còntôi, đã bị lừa một cú ngoạn mục.

Ông xãquỳ xuốn trước mặt tôi, hai tay nắm chặt tay tôi, nói: “Bà xã, hãy tha thứ choanh được không?”.

Tôi vẫnlạnh lùng, không thèm chú ý đến anh.

Đồngnghiệp đứng xung quanh cũng hò reo: “Cô hãy tha thứ cho anh ấy đi”. Ngay cả LýTử cũng không kìm được nói đỡ cho anh: “Diệp Tử, tha thứ cho anh ấy một lần nàyđi!”.

Ông xãmỉm cười, nụ cười có vẻ hơi miễn cưỡng, cũng có chút thê lương. Tôi chợt cảmthấy xót xa, không nỡ nhẫn tâm. Tôi đứng dậy, gắng gượng mỉm cười với giám đốc,nói: “Thật ngại quá, gây phiền phức cho anh rồi. Tôi nghĩ, sau này tôi sẽ khôngthể đi làm được rồi”.

Giámđốc nói: “Không sao, tôi và chồng cô là chỗ anh em mà”.

Tôi nởnụ cười xin lỗi với Lý Tử: “Mình về trước đây!”.

Cô nóithẳng luôn: “Được, nhưng cậu đừng nghĩ nhiều đấy!”.

Trongxe, anh vẫn không chịu từ bỏ việc cố gắng thử trò chuyện với tôi, tôi vẫn mặckệ, không thèm chú ý đến anh. Cuối cùng, anh nói: “Trương Lâm Lâm đã dọn đirồi, anh đã cắt đứt hoàn toàn với cô ta. Sau này anh sẽ không bao giờ liên lạcvới cô ta nữa”.

Tôinhạt, đàn ông cắt đứt hoàn toàn với một người phụ nữ, chẳng qua là vì người phụnữ đó đã uy hiếp đến cuộc hôn nhân và gia đình của anh ta. Nếu người phụ nữđồng ý làm kẻ câm điếc bám theo anh ta, tôi nghĩ, có đánh chết anh ta cũng sẽkhông cắt đứt.

Đàn ôngtrong thiên hạ, loại người thế này, đâu đâu cũng thấy!

Về đếnnhà, tôi đóng chặt cửa phòng. Anh đứng ở ngoài gõ cửa mãi, luôn miệng gọi têntôi. Tôi nhắm chặt mắt, cố gắng không nghe tiếng anh gọi, không nghe từng lờinói của anh. Tôi hướng ra phía cửa hét lên đầy kiên quyết: “Em muốn ly hôn!”.

Nhưngtrong lòng, thực sự không hề muốn vứt bỏ tình cảm suốt mười năm qua một chútnào.

Cuốicùng, anh tìm thấy chìa khóa, mở cửa phòng. Anh ghì chặt tôi xuống giường, haichân đè chặt lấy hai chân tôi, một tay kê đầu tôi lên, một tay ghì chặt lồngngực tôi. Anh gần như cầu xin: “Bà xã, em đã không để cho người khác biết anhngoại tình, đã giữ sĩ diện cho anh. Nếu đã như vậy, sao em lại không bằng lòngtha thứ cho anh?”.

Đúngvậy, tôi nghĩ, ngoài bốn người biết chuyện, tất cả mọi người đều không hề haybiết, không biết anh đã phản bội tôi, không biết anh đã ngoại tình. Họ chỉ biếtrằng anh là một người đàn ông mẫu mực, chỉ biết rằng anh rất yêu bà xã của anh!

Ngườingoài, họ chẳng biết gì cả!

Nhưngtrong lòng tôi hiểu rất rõ, rõ đến độ khiến tôi gần như nghẹt thở.

Anhnghẹn ngào: “Bà xã, tình cảm mặn nồng của chúng ta suốt mười năm qua, có phảiem thực sự muốn ly hôn?”.

Anh đãnói trúng tâm tư của tôi, biết tôi không muốn ly hôn. Anh hiểu tôi hơn ai hết!Nhưng, anh đã hiểu tôi như vậy, sao vẫn còn làm tổn thương tôi.

Anhgiống như một vị kiếm khách cao minh, có thể làm cho tôi thương tích đầy mìnhnhưng trên người lại không hề có vết máu. Tôi bịt chặt đôi tai, không muốn nghethấy từng câu từng chữ anh nói!

Tôichợt buột miệng nói: “Em muốn về nhà…”

Anh anủi tôi: “Đây chính là nhà của em mà, em còn muốn về đâu nữa?”.

Tay tôi nắmchặt lấy áo anh, lắc mạnh đầu: “Em muốn về quê…”. Giọng nói của tôi đã sụt sùi:“Đây đã không còn là nhà của em nữa rồi!”.

Môi anhkhẽ động đậy nhưng lại không thốt lên lời nào. Cuối cùng, anh nói với giọng xótxa: “Nếu về nhà có thể khiến em dễ chịu hơn, ngày mai anh sẽ đưa em ra sânbay”. Anh lại ôm chặt lấy tôi, giọng nói dịu dàng như nước chảy: “Chúng ta tạmxa nhau, còn về việc ly hôn, cả đời này anh cũng không đồng ý đâu!”.

Tôinhìn anh chằm chằm, nước mắt chợt lăn dài.

Tôi rasức chặn đôi tay mình vào ngực anh, gục đầu vào khuỷu tay anh, chỉ lặng lẽ chảynước mắt.

Anh cốsức ôm lấy tôi, đột nhiên lên tiếng: “Anh hiểu em, em đã từng nói, chúng ta đềulà con giun đũa trong bụng nhau, đều biết người kia đang nghĩ gì, rời xa nhauthì sẽ nghẹt thở. Những câu này, là chính em nói đấy”. Anh hôn lên trán tôi,nước mắt trào ra: “Đầu bạc răng long, vợ chồng tôn trọng nhau, em đã quên rồisao?”.

Sao cóthể quên được chứ, những ngày tháng đó, vẫn luôn quẩn quanh trước mắt.

Lúc còntrẻ, tôi vẫn luôn cho rằng, chỉ cần đối xử thật lòng với nhau, thật lòng yêuthương nhau là có thể sống với nhau đến đầu bạc răng long. Đến giờ mới biết,“lời thề hẹn non hẹn biển sinh tử có nhau; cùng nắm tay nhau chung sống đếngià” là những điều có thể nhìn ngắm chứ không thể với tới được.

Xa vờiđến độ giống như ảo ảnh trong cõi mộng.

Nằm mơđến tận bây giờ, chính mình cũng không thể chờ đợi thêm được nữa, nên đã đậptan giấc mộng.

Khôngbao giờ có thể ghép lại được nữa!

Vô sốxe cộ lao nhanh qua trước mắt tôi, nhanh đến độ như tia sáng lướt qua mắt tôi.Ông xã đang lái xe, sắc mặt hơi nhợt nhạt. Tôi nhìn con đường quen thuộc bênngoài cửa xe, thoáng kinh ngạc: “Đây không phải là đường đến sân bay!”.

Ánh mắtanh thoáng hoảng hốt, tôi khẽ lay anh, anh giật mình, phanh gấp, dừng xe bênđường: “Bà xã, sao vậy?”.

Tôilạnh lùng nói: “Hình như anh đi nhầm đường rồi!”.

Anhnhìn sang bên đường, dường như lúc này mới định thần lại được, anh vội nói:“Anh xin lỗi…”, nhưng lại vẫn lơ đễnh tiếp tục đi trên con đường sai. Tôi hơibực: “Rốt cuộc anh bị sao vậy?”.

Anh vẫntỉnh bơ như không nghe thấy gì.

Tôi đậpvào vai anh: “Anh có thể nghiêm túc hơn được không? Em cần đến sân bay gấp”.Anh quay sang nhìn tôi, nói một cách khó khăn: “Anh xin lỗi…”.

Tôitoàn thân mềm nhũn, dựa vào lưng ghế: “Anh cố ý phải không?”.

Anhquay đầu, chăm chú nhìn về phía trước, nhưng lại không trả lời câu hỏi của tôi.

Tôithực sự không còn chút sức lực nào nữa: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”.

Anh từtốn nói: “Em đừng về!”.

Tôiquay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hôm qua anh vừa mới nói là được mà”.

Anh lắcđầu, giọng nói có vẻ hơi khó xử: “Trương Lâm Lâm lại quay trở lại rồi!”.

“Cô talại nói những gì?”.

“Côta…”. Anh liếc nhìn tôi, nói ấp a ấp úng: “Cô ta nói nhất định phải làm đámcưới với anh!”.

“Vậybây giờ chúng ta đi làm thủ tục ly hôn luôn”. Tôi tỏ ra lạnh lùng, không có bấtcứ tâm tư cảm xúc nào. Anh chỉ nói vẻ bất lực: “Bà xã, anh quyết không thể nàobỏ em vì loại đàn bà đó”.

“Vậy,ban đầu khi anh gọi gái, anh có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của em

“Anhxin lỗi!”. Anh hạ giọng, đột nhiên quành xe, đi lại con đường cũ. Anh mím chặtmôi: “Anh đưa em đến sân bay luôn bây giờ”.

Chợtvang lên tiếng “uỳnh”, xe đâm vào phần đuôi của một xe khác.

Tôitrợn trừng mắt nhìn anh, tôi có lý do để tin rằng, anh cố ý! Anh nhìn tôi vẻ vôcùng bất lực: “Bà xã, xin em hãy tin anh, anh thực sự không hề cố ý!”.

Càng cốtẩy xóa lại càng đen! Nhưng có lẽ anh ấy không ngu ngốc đến độ dùng việc đâm xeđể giữ tôi ở lại.

Ngườichủ xe đằng trước đã xuống xe, gõ vào cửa kính xe chúng tôi.

Cả haichúng tôi cùng xuống xe, xem xét tình hình xây xát của xe, vẫn may, cũng khôngnghiêm trọng lắm.

Tôinhìn chiếc xe trước mặt, thật không ngờ trên đó có biển ghi mấy chữ: Tập lái.Tôi và ông xã nhìn thấy mấy chữ đó, cùng thở phào nhẹ nhõm.

Chủ xephía trước là một chàng thanh niên chừng hai lăm tuổi. Bởi vì là người mới tậplái, nên cũng không biết là do lỗi của mình hay lỗi của ông xã, chỉ nói đợicảnh sát giao thông đến giải quyết.

Ông xãcũng đồng ý, nhìn đồng hồ, nói với tôi: “Để anh gọi taxi cho em”. Anh giơ tayra đón một chiếc taxi, mở cửa cho tôi vào. Tôi quay đầu lại, nhìn bóng dánganh, đột nhiên cảm thấy cô đơn.

Mộtcuộc hôn nhân, luôn có lý do để tiếp diễn, có thể là nỗi đau, có thể là tìnhyêu, có thể là con c

Nhưngcho dù cuộc hôn nhân của chúng tôi được tiếp diễn nhờ lý do gì, tôi muốn ở lại,muốn tha thứ cho anh lần này. Tôi nói với bác tài: “Xin lỗi, phiền anh đưa tôivề nhà!”.

Tôi nằmtrên giường, lắng nghe tiếng kim đồng hồ chuyển động, lắng nghe từng tiếng độngở bên ngoài. Tôi muốn anh về và lao ngay vào phòng, như vậy là có thể nhìn thấytôi.

Nhưng,không có gì xảy ra cả.

Cả cănphòng không có tiếng động nào.

Cho đếntận khi trời tối, mới có tiếng mở cửa. Sau khi vang lên tiếng mở cửa, lại làmột khoảng dài tĩnh lặng. Tôi khẽ nhắm mắt, nhưng lại không dám cử động, giốngnhư là kẻ trộm vậy.

Tiếngchuông cửa đột ngột vang lên, con tim tôi chợt thắt lại. Bên ngoài vang lêntiếng cãi cọ ồn ào của Trương Lâm Lâm. Hình như cô ta đang khóc, khóc rất to:“Chỉ cần anh tiếp tục ở bên em, em có thể không cần anh ly hôn. Em có thể nhẫnnhịn, em có thể cam tâm tình nguyện”.

Chồngtôi không lên tiếng.

TrươngLâm Lâm gào khóc kinh thiên động địa: “Rốt cuộc anh muốn em phải làm gì đây? Emcó thể trả lại tiền cho anh, em cũng có thể chết vì anh. Anh muốn em làm gì, emcũng đều có thể làm. Rốt cuộc em có điểm nào không bằng chị ta chứ? Chị takhông trẻ trung bằng em, không xinh đẹp bằng em, mọi thứ đều không bằng em. Tạisao anh lại không cần em… Nếu chỉ là vì trước đây em đã từng làm cái nghề mạthạng đó, em đã đổi nghề rồi, huống hồ, em cũng chỉ mới làm có mấy ngày, sao anhlại không cần em chứ?”.

“Đúng vậy,cô ấy không bằng ”. Giọng ông xã hơi khàn, “Cô ấy sợ bóng tối, sợ ở một mình.Cô ấy không thích làm việc nhà, lười biếng, thích nũng nịu. Cô ấy không đi làm,thậm chí không biết xã giao. Nhưng, như thế thì có sao chứ? Cô ấy có thể khôngxinh đẹp bằng em, không trẻ trung bằng em. Nhưng, anh luôn yêu con người của côấy như vậy đấy”.

Tôi yênlặng lắng nghe, nước mắt bất giác lăn dài.

“Cô ấycó thể xào rau bị cháy, cô ấy có thể làm cho căn nhà trở nên bừa bộn, bởi vì côấy biết, anh sẽ dọn dẹp hộ cho cô ấy. Khi cô ấy không vui, là có thể nổi nóngvới anh. Khi cô ấy vui, cô ấy sẽ ôm anh, giống như đứa trẻ vậy. Nhưng, như vậythì có sao? Anh cũng cam tâm tình nguyện mà”.

Tôi lấytay bịt miệng, khụt khịt hít thở không khí, gối đã ướt một mảng rộng.

“Nếunói mỗi người cả đời đều chỉ có thể gặp được hạnh phúc một lần duy nhất, anhnghĩ, anh đã gặp được rồi. Cho nên anh không thể làm việc gì có lỗi với cô ấyđược nữa… Anh sẽ đợi cô ấy. Cho dù cô ấy có tha thứ cho anh hay không, cho dùcô ấy có chỉ thẳng vào mặt anh mà chửi bới khóc lóc, anh vẫn đợi cô ấy quay về,cho nên em hãy đi đi…”.

Tôikhông thể kiềm chế thêm nữa, tôi chân trần lao ra khỏi phòng. Tôi nước mắt giàngiụa nhìn anh, anh đứng dậy, nhất thời không biết xử trí ra sao. Rồi anh chợtđịnh thần lại, lao đến trước mặt tôi, ôm tôi thật chặt.

Giọnganh nghẹn ngào: “Bà xã, anh xin lỗi, thực sự rất xin lỗi em!”.

Tôi lắcđầu, nước mắt tuôn rơi như mưa: “Không liên quan đến anh, là tại em không tốt”.

Anh rasức lắc đầu, nước mắt trào ra, rơi thẳng xuống đầu tôi, nóng hổi: “Là tại anhcả, anh đã sai, anh lẽ ra không được để bị cám dỗ, nhưng có thể hứa, chỉ có mộtlần này thôi, thực sự chỉ có một lần này thôi”.

Tôi vùiđầu vào lòng anh, giọng run rẩy: “Lần này em tha thứ cho anh, sau này, anhkhông được như vậy nữa, thực sự không được… Anh như vậy, khiến em vô cùng khóchịu, khiến em đã có lúc chỉ muốn chết mà thôi”.

Anh gậtđầu liên tục: “Bà xã, không có lần sau nữa đâu…”.

________________________________________

[1] Trongtiếng Trung, ngôi thứ hai không phân biệt là nam hay nữ (giống như You trongtiếng Anh ).

[2] ỞTrung Quốc, người dân dùng gas giống như ở Việt Nam dùng điện, hàngtháng tính theo số.