Cuộc Chiến Thượng Vị

Quyển 4 - Chương 111: Lất phất mưa phùn



Theo vòng quay của bánh xe, Từ Man rầu rĩ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đại hoàng tử đã cưới một vị cũng xem như thân phận cao quý, là cháu nội của hoàng cô quá cố, chỉ tiếc vị hoàng cô kia lúc trước quan hệ bất hòa với Tiên hoàng hậu, liên đới đến vị phò mã kia cũng không giành được thứ gì tốt, lại mất sớm khiến con trai thừa kế tước vị càng không vực lênđược, đến cả vào cung cũng không đi được vài lần, hoàng thất dường nhưcó ý định bỏ quên luôn một chi này, thành thử cả Hầu phủ trông bề ngoàithì vẻ vang, kì thực cuộc sống còn không bằng một quan viên có thựcquyền của địa phương. Nhưng bởi vì vị phò mã của hoàng cô này có chútsâu xa với Đại Đô Đốc nhà họ Hoàng, Đại hoàng tử cũng không thể khôngcho vị chính thê này ít thể diện, trước mắt hậu viện của Đại hoàng tử đã hình thành thế chân vạc, làm cho Đại hoàng tử đau đầu không thôi.

Nhị hoàng tử có một vị mẹ đẻ rất tốt, bởi vì Đào gia giao quyền thoái ẩn,mà Đào lương nhân lại tìm một vị cô nương bình thường cho con trai mình, là con gái của Hữu Phù Phong mới được tấn phong. Mặc dù Kinh TriệuDoãn, Hữu Phù Phong và Tả Phùng Dực cùng được liệt vào Tam phụ quản lýkinh đô, nhưng theo gót Kinh Triệu Doãn được thuyên chuyển đi, quyền lợi đã được tập trung lại, cùng với việc quyền lợi của Chấp Kim Ngô cànglớn, Hữu Phù Phong có thể nắm trong tay thật sự không nhiều lắm. Cho nên Nhị hoàng tử đã không còn trong phạm vi cảnh giác của Hoàng đế, thậmchí năm trước Đào lương nhân còn được Hoàng đế lấy công lao sinh dục,tấn phong bà làm Đào mỹ nhân. Được liệt vào hàng ba vị mỹ nhân, đứngngang hàng với Hoàng mỹ nhân và Trần mỹ nhân, chỉ tiếc Hoàng mỹ nhântính kế bao năm, lại chỉ ngồi mãi ở vị trí phu nhân.

Hai năm nay, những người có tâm tư đều nhìn ra được, Hoàng đế ngày càng xem trọng học trò xuất thân hàn môn hơn, cũng càng yên tâm dùng bọn họ hơn, nhưng đối với hậu cung, Hoàng đế dường như lại trở nên càng mơ hồ. Đốivới đích tử – Tứ hoàng tử tuy có chút coi trọng, song Đại hoàng tử lạiđược phân đến Hộ bộ, Nhị hoàng tử cũng được phân đến Binh bộ, đều xemnhư là ủy thác trọng trách, cũng khiến cho những kẻ nuôi tâm tư “phò vua*” kia, hết sức mờ mịt.

* phò vua, vua ở đây không phải Hoàng đế đương nhiệm mà là hoàng đế tânnhiệm, đó là những kẻ nuôi ý định phò trợ, nâng đỡ hoàng tử kế vị lênlàm vua, còn là hoàng tử nào thì tùy mỗi người.

“Thằng bé tên Đinh Hạo Nhiên kia, gần đây còn tới tìm đại ca con không?” Đạitrưởng công chúa thấy nữ nhi trầm mặc, không khỏi mở miệng hỏi.

Từ Man quay người nhìn mẫu thân lo lắng, cười nói: “Hắn đến tìm đại ca,chẳng qua là vì chính sự, a nương hà tất phải nghĩ nhiều.”

“Không phải mẹ nghĩ nhiều, mà mẹ thấy thằng bé kia tuy dáng dấp không tệ,nhưng tâm tư quá nặng, nếu nói Sơ Thanh có tâm tư, cũng có chấp nhất,nhưng đều là hướng về con, mà tiểu lang nhà họ Đinh kia, vi nương thấycàng giống như là hướng về phía phủ chúng ta mà đến hơn.” Đại trưởngcông chúa sợ nhất là nữ nhi sẽ bị tướng mạo kia của Đinh Hạo Nhiên mêhoặc, Mỹ Yên của nhị phòng Gia Cát gia không phải là nhìn trúng người ta rồi sao?

Từ Man sâu sắc cảm nhận được ánh mắt sắcbén của mẫu thân, nhớ lại trong sách, Đại trưởng công chúa cũng từng nói những lời tương tự như vậy, chỉ tiếc lúc bấy giờ Từ Man bị Hoàng TúOánh hãm hại, đã không còn kịp rồi.

“A nương đừngnghĩ lung tung nữa, tình huống của con thế nào, ngài còn không biếtsao?” Từ Man vừa nhớ tới người nọ trong lòng liền ấm áp, hơn hai năm nay tuy hắn vẫn luôn ở bên ngoài, nhưng hàng tháng cũng không quên gởi ítđồ từ bên ngoài về, có lúc chỉ là một phong thơ, có lúc chỉ là một viênđá, có lúc lại là một cái vỏ sò, nhưng nỗi hoài niệm trong đó, Từ Manlại trọn trọn vẹn vẹn cảm nhận được.

“Vậy thì được…”Đại trưởng công chúa ôm lấy nữ nhi, thở dài. Mấy năm gần đây theo chânTừ Văn Bân nước lên thì thuyền lên, Từ Man lại được Hoàng đế sủng ái,khiến những mối hôn sự vì địa vị mà đến càng trở nên nhiều hơn hẳn,chính là bởi vì phạm vi lựa chọn quá lớn, cho nên Gia Cát Sơ Thanh vớitấm lòng si tâm cuối cùng đột nhiên nhảy ra. Đại trưởng công chúa cũngnghe được tin tức của hắn từ bên ngoài, từ từ cũng tin tưởng thân mìnhGia Cát Sơ Thanh dần chuyển biến tốt là chuyện thật.

“A nương, phụ thân hôm qua đến Từ phủ, Từ gia tổ phụ tốt chứ ạ?” Từ Mankhông muốn mẫu thân lại nói đến chuyện hôn sự của mình, liền lái đề tàihỏi.

Đại trưởng công chúa liếc nàng một cái, nhưngvẫn trả lời: “Vẫn thế, không thể nói chuyện, nhưng từ từ đã có thể ngồidậy, nhìn thấy phụ thân con còn đặc biệt cao hứng, bây giờ đang ở tạinhà Từ gia tiểu thúc, so với người kia còn tốt hơn gấp trăm lần.”

Từ Man thấy mẫu thân ngay cả nhắc cũng không muốn nhắc tới đại bá Từ gia, trong lòng cũng đồng dạng tức giận.

Từ gia tổ phụ từ sau khi trúng độc tỉnh lại, cư nhiên lại tương tự như bịtrúng gió. Chẳng những không thể nói chuyện, đến cả ngồi cũng khó khăn.Ban đầu Từ gia đại bá còn muốn giấu giếm, đại bá mẫu lại ghét bỏ ngườigià, bèn chỉ phái nha hoàn ma ma trông nom, vì trong nhà không có mẹchồng, Từ gia tổ phụ lại không có khả năng đi lại, toàn bộ Từ gia quảthực liền biến thành của Từ gia đại bá và đại bá mẫu, đám nha hoàn ma ma đưa tới kia đều muốn nịnh bợ tân chủ nhân, nào còn biết đối tốt với lão nhân. Cho nên đợi đến khi phụ thân hay tin bèn cùng Gia Cát tiểu thúcđến đó, thế mà phát hiện Từ gia tổ phụ đã hoại tử.

Vì thế trong cơn phẫn nộ, Từ gia tiểu thúc đưa tổ phụ về nhà mình, HảiPhong biểu ca và biểu tẩu lại hiếu thuận, chăm sóc tổ phụ tốt hơn nhiều.

“Nghe nói đại bá vì chuyện này mà làm ầm ĩ khắp nơi.” Từ Man thật sự khôngnghĩ nổi, hắn không muốn đối xử tử tế với lão nhân thì thôi đi, sao lạicòn muốn ngăn trở người khác tốt với lão.

“Cứ để chohắn lăn lộn đến chết đi, nháo càng lớn thì tống cổ cả nhà hắn đến ngoàiLĩnh Nam đi.” Đại trưởng công chúa hừ lạnh nói, nàng chướng mắt nhất lànhững kẻ bất hiếu kia, trước kia là nhìn vào mẹ chồng mà còn nhẫn nhịn,ai biết mẹ chồng không phải là mẹ chồng thật, mà lại là người có thùoán, đã thế cái nhà kia cũng không cần phải che chở nữa.

Từ Man che miệng cười, nghe nói nơi đó kham khổ vô cùng, cả nhà kia không nổi điên là không thể đâu.

“A Man này, con thấy, Chu gia Đại cô nương kết đôi với nhị ca con có đượckhông?” Đại trưởng công chúa do dự mãi, vẫn là hỏi ra miệng.

Từ Man tần ngần, chuyện này nàng vậy mà chưa từng nghĩ qua, dù sao Chu gia trong tay nắm binh quyền, cũng rất khiến người khác đỏ mắt, mà thân vệcủa tổ phụ ruột nhà mình nay đã trải rộng khắp các đại quân doanh, ngộnhỡ nhị ca thật sự cưới Chu Hoàn, chỉ sợ trong lòng cữu cữu không antâm.

Đại trưởng công chúa cũng nhìn ra bất an của nữnhi, mở miệng toan cam đoan gì đó, cuối cùng lại thở dài, vỗ tay nữ nhinói nhỏ: “Thế thì tìm nhà khác thôi.”

Xe ngựa đi tới một mô đất trống, Từ Man cùng mẫu thân xuống xe, tụ hợpcùng với phụ huynh xong, rồi mang theo nha hoàn ma ma bên người đi lênngọn núi đằng trước. Nói là núi, kỳ thật so với đồi núi cao hơn khôngbao nhiêu, ít năm trước sau khi phụ thân biết được thân thế, đã mua lạitòa núi thấp và ụ núi này, lại dời mộ phần, còn dùng đá xanh rải lênđường núi, xây thành cầu thang, cũng không còn khó đi nữa.

Đoàn người dọc đường không nói gì, một lát sau, thời tiết u ám cư nhiên lấtphất mưa phùn, Thanh Mai bên người Từ Man vội vàng bung dù cho nàng,chặn lại mưa gió. Từ Man dìu mẫu thân từng bậc từng bậc bước tiếp vữngvàng, nỗi niềm trong lòng giống như màn mưa xuân của tiết Thanh minhnày, tối tăm phiêu diêu.

Lên đến lưng chừng núi, rồirẽ vào một góc ngoặt, hai ngôi mộ cẩm thạch mới được tu sửa nằm songsong hiện ra trước mắt, bên trái đề: Tiên phụ Trực vương Tôn Giản, tiênmẫu Ninh thị, bên phải đề: tướng quân Trang Thành, phu nhân Từ thị. Nhưthế ngôi mộ bên trái lớn hơn một chút, bên phải thì hơi nhỏ hơn mộtchút, ngọa long bên trái, ngọa hổ bên phải, xem như phụ họa cho thànhtựu lúc sinh tiền của hai người.

Từ Man quay đầu,phát hiện hốc mắt phụ thân đã ươn ướt, trước đây nếu không nhờ Mai bà bà thì còn chưa biết chôn dưới nấm mộ này là bốn hũ tro cốt, chỉ là sợ bịdư nghiệt phát hiện, nên ngay cả một cái văn bia cũng không có. (văn bia: văn tự khắc trên bia)

“Con bất hiếu Văn Bân xin dập đầu với phụ thân mẫu thân, thúc thúc thẩmthẩm.” Từ Văn Bân cho hạ nhân mang nệm bồ đoàn lên, quỳ xuống đất hànhlễ, sau lưng ngoại trừ công chúa chỉ cúi người ra, ngay cả Từ Man và các ca ca đều quỳ xuống đất hành lễ như nhau.

Giữa không trung u ám ẩn hiện màn mưa phùn, đồng tiền giấy trắng tang thương baylả tả, trong chậu than đốt giấy tiền vàng bạc mà mẫu thân tự tay gấp,còn có cả kinh văn mà Từ Man đã chép từ vài ngày trước.

Cũng không biết là ai bắt đầu, tiếng khóc nức nở bị đè nén ở trước phần mộdần lan ra, Từ Man hai mắt đẫm lệ, trong lòng rất thương phụ thân, từnhỏ ngưỡng mộ cha mẹ cũng không phải là cha mẹ thật của mình, lại cònkhông được yêu thương, mà khi biết được cha mẹ mình là ai, lại phát hiện cha mẹ đã sớm không còn trên nhân thế. Loại chuyện cầu mà không đượcnày, đâu chỉ là khổ mà thôi.

Đại trưởng công chúa ôm lấy trượng phu, nước mắt lăn xuống hai gò má, lặng lẽ an ủi.

Từ Văn Bân nguôi ngoai một chút mới từ trên đất đứng lên, nhìn mãi cho đến khi tiền giấy trong chậu than cháy sạch, mới khàn khàn nói: “Mai cô côđã đến đây.”

Từ Man giương mắt nhìn lại, trước mộ tổ mẫu quả nhiên có đặt một lẵng hoa, lẵng hoa này hàng năm đều có.

“Mai cô cô sao lại không chịu đến phủ chúng ta dưỡng lão chứ? Cứ khăng khăng cùng Cẩn cô cô ở tại phủ mà tiểu tử Sơ Thanh kia vừa mua, đến cả a đệcũng mất hứng.” Đại trưởng công chúa đỡ trượng phu dậy, bất đắc dĩ nói.

“Tuổi đã lớn, không muốn làm phiền đến chúng ta.” Từ Văn Bân lộ ra nụ cườiđầu tiên trong ngày, lại nhìn về phía nữ nhi, vui đùa nói: “Giao chotiểu tử Sơ Thanh kia, ngày sau cũng giống như giao cho khuê nữ của chúng ta thôi.”

Đại trưởng công chúa huých hắn một cái, cũng không phản bác.

Từ Man lại giả vờ không nghe thấy.

Viếng mộ xong, Từ Man cùng mẫu thân ngồi lên xe ngựa trở về, lúc này mới phát hiện trên đường có không ít người mang theo gia quyến lục tục đi viếngmộ trên quả núi phụ cận, hoàn toàn không ngại trời mưa phùn.

Về đến phủ, Từ Man lại qua quít tắm lại một hồi, vì buổi sáng dậy quá sớm, thành thử lúc này buồn ngủ không chịu nổi, nghĩ bụng quay lại giườngđánh một giấc chút đã. Ai ngờ còn chưa kịp bò lên giường, bên ngoàiHương Xuân liền đi vào.

“Quận chúa, gã sai vặt ở nhị môn báo lại là tiểu lang Gia Cát gia lại đưa đồ tới.”

Từ Man đang để cho Thanh Mai cởi áo ngoài, nghe thế không khỏi ngẩn ra,quay đầu nói: “Tháng này không phải đã đưa thư tới rồi sao?”

Hơn nữa còn để cho đại ca xem qua trước, đến cả hồi âm đều là đại ca viếtthay, ai bảo thế giới này nữ tử khuê các không thể đưa thứ gì ra ngoàichứ.

“Lần này đưa tới thứ gì đó, còn đặc biệt đưa cho Hàn Y tiểu ca mang tới.” Hương Xuân bảo một ma ma khỏe mạnh mang mộtbao đồ nhỏ đặt lên kỷ trà, rồi thuật lại lời của Hàn Y: “Gia Cát giatiểu lang nói là tháng sau sẽ trở lại, lúc trước đi ngang qua Ngọc Điền(Sơn Đông, Hà Bắc) thấy được thứ gì đó thú vị, lại còn chưa từng thấy ởKiến Khang, liền vội vàng đưa đến chỗ quận chúa trước. Có điều có thể ăn được không, còn chưa thử qua, nhắn là để quận chúa thử trước.”

Từ Man tò mò xoay người lại nhìn bao đồ trên bàn, là thứ gì mà người còn chưa về đã vội vàng đưa tới rồi, đến là lạ.

Cho hạ nhân lui xuống, Từ Man đi đến cạnh bàn, bảo Thanh Mai mở bao ra, vừa liếc mắt nhìn một cái đã ngây ngẩn cả người, chỉ thấy trong bao kia,đầy ắp đều là hạt gạo dài nhỏ, có điều, không phải màu trắng mà là những đường vân mang màu đỏ sậm.

“Gạo yên chi?” Từ Man không nhịn được hô nhỏ.

Hai nha hoàn bên cạnh rất khó hiểu, ngược lại hoài nghi không biết thứ này có đủ vào miệng hay không.

Từ Man sờ sờ hạt gạo trong bao, nhịn không được cảm thán, loại gạo yên chi ngự dụng (thứ vua dùng) này kiếp trước đến năm Khang Hi mới được pháthiện, tại thời không này cư nhiên được Gia Cát Sơ Thanh phát hiện, chính nàng lại trở thành người đầu tiên trong thành Kiến Khang nhìn thấy vậtnày, hơn nữa còn là người biết cách ăn nó như thế nào.

* gạo yên chi: là một giống lúa cực kỳ quý, hình dạng dài hơn hạt gạobình thường, có màu đỏ sậm, khi nấu lên có màu như son, tỏa ra mùi thơmlạ, ăn rất ngon, có giá trị dinh dưỡng cao.