Cung Hoa - Long Tử Trùng Sinh Chi Sủng Phi

Chương 21: Nàng có hắn



Đau.

Nàng khẽ động đậy, từ từ khôi phục ý thức. Hà Tịnh ở bên cạnh nhìn thấy, vội cho người gọi nữ y và thông báo cho hoàng thượng.

Triều Thanh Diên cử động một cái, liền đau đến choáng váng mặt mày. Hà Tịnh vội đỡ nàng:"Nương nương, người đừng cử động vội. Nô tì đỡ người."

Triều Thanh Diên xua tay, ý bảo hiện giờ nàng không thể ngồi dậy nổi.

Nơi này không phải hoàng cung, người hầu hạ bên cạnh chỉ có Hà Tịnh. Hà Tịnh ngồi kề giường, đem theo chút nước cho nàng. Chu Chính Hàm nghe nàng tỉnh liền lập tức đi qua, Triều Thanh Diên nhìn thấy hắn yên tâm thêm mấy phần.

May là hắn không sao.

"Thanh Diên."

Triều Thanh Diên nắm lấy tay hắn, tuy không nói được gì nhưng hiện giờ hắn cảm nhận rất rõ sự lo lắng sâu trong ánh mắt của nàng. Chu Chính Hàm siết lấy bàn tay của nàng, nhẹ giọng trấn an:"Trẫm không sao. Thanh Diên, đều trách lần này trẫm quá lơ là. Suýt chút đã làm hại cả nàng và hài tử."

Triều Thanh Diên kinh ngạc, thều thào thành tiếng:"Hài tử?"

"Thái y vừa chẩn đoán, nàng đã mang thai hai tháng. Để đảm bảo an toàn cho hai mẫu tử nàng, trẫm không công bố ra ngoài, chuyện nàng mang long thai đợi an ổn mới nói đến."

Triều Thanh Diên cử động tay, vô tình chạm đến chỗ thương yếu. Chu Chính Hàm giữ tay nàng lại:"Đừng làm đau bản thân, nàng còn phải tịnh dưỡng nhiều."

Triều Thanh Diên nhìn hắn, viền mắt đỏ âu:"Thật...thật sao?"

"Thật. Là Phùng Điệt đích thân chẩn đoán, không sai được. Thanh Diên ngoan, đừng khóc."

Triều Thanh Diên mừng rỡ vô cùng, khóe mắt ươn ướt.

Chu Chính Hàm không muốn nàng quá kích động, đợi nàng uống thuốc xong liền giục nàng nghỉ ngơi.

Hiện giờ trong cung hiểm trá, Chu Chính Hàm lấy lý do Thanh Diên cảm bệnh nặng, không tiện đi lại nên để nàng ở Niên gia tịnh dưỡng.

Thanh Diên mang long thai, Chu Chính Hàm phái không ít người đến bảo vệ mẫu tử nàng, giao phó nàng cho phu phụ Niên thượng thư. An bài mọi chuyện xong liền trở về hoàng cung, triệu gọi Chu Chính Thừa.

"Hoàng huynh."

"Tra hỏi được gì?"

Chu Chính Thừa tức giận:"Bắt về tra khảo đã có hai tên cắn lưỡi tự sát, tên cuối cùng quá nhát gan nhưng chỉ khai bọn chúng là sát thủ được thuê, có danh tiếng không nhỏ trong giang hồ. Có người gửi mật thư cùng hai rương hoàng kim, sai bọn chúng ám sát hoàng thượng. Thần đệ đã đọc qua bức mật thư đó, bút tích không có manh mối gì."

Chu Chính Hàm rót trà:"Người biết trẫm và Thanh Diên xuất cung rất ít, đem những người đó ra tra khảo. Trẫm muốn biết là mình nuôi ong tay áo kẻ nào."

Hoài Ngâm nghiến răng.

"Thuộc hạ lập tức đi ngay."

Chu Chính Thừa hỏi hắn:"Hoàng huynh, liệu có phải do Chu Chính Hoành làm không?"

"Chuyện này phải điều tra mới rõ."

Nghi kỵ của hắn không rơi vào chỗ Chu Chính Hoành, ngay lúc này Chu Chính Hoành hành động thì mọi thứ đều nhắm vào hắn, Chu Chính Hoành không phải kẻ ngốc như thế.



..........

"Thanh Diên, Thanh Diên."

Triều Thanh Diên mệt mỏi mở mắt, vết thương trên tay nàng đã đỡ hơn trước nhưng lúc cử động vẫn còn hơi đau. Người chồm lên giường nàng là một tiểu cô nương, vừa nhìn thấy cô ấy, Thanh Diên kinh ngạc vô cùng:"Niên Thường, sao muội lại ở đây?"

Niên Thường, mang một vẻ xinh đẹp năng động, tinh nghịch như một chú mèo nhỏ.

Nhị tiểu thư Niên gia, thân nữ nhi do chính phòng Niên phu nhân hạ sinh. Triều Thanh Diên được nàng ấy đỡ ngồi dậy, tựa lưng vào gối dựa. Thái y thăm khám đầy đủ, mỗi ngày Hà Tịnh đều thay thuốc cẩn thận, đến nay khí sắc của Triều Thanh Diên đã tốt hơn trước.

"Ta đã nói muội đừng quấy rầy Thanh Diên nghỉ ngơi rồi mà."

Bên ngoài cửa, Niên Khởi vén rèm đi đến. Tỷ muội Niên gia, mỗi người một vẻ xinh đẹp. Niên Thường đặc biệt thân thiết với đại tỷ, chu môi ôm cánh tay Niên Khởi:"Là đại tỷ nói sẽ làm mấy món ngon đến chiêu đãi Thanh Diên tỷ tỷ, muội hiếu kỳ nên góp vui thôi."

Niên Khởi đưa mắt nhìn Triều Thanh Diên, hai người họ đồng loạt mỉm cười.

Niên Khởi đặt khay điểm tâm xuống, chu đáo nói:"Ta đã hỏi qua thái y rồi, ngài nói những nguyên liệu trong này không kiêng kỵ với vết thương của ngươi. Thanh Diên, lâu rồi không gặp."

Triều Thanh Diên bật cười, sau đó vì động tác quá mạnh mà a ui mấy tiếng đỡ lấy vết thương. Niên Khởi hấp tấp đi đến đỡ nàng:"Ngươi làm sao vậy, vừa thấy ta liền kinh hỉ như thế."

Niên Khởi và Triều Thanh Diên sinh cùng năm, Thanh Diên ra đời trước nàng ấy hai tháng. Đồng niên lại tri kỷ, trước kia hai nhà Niên-Triều vô cùng thân thiết, ba người bọn họ là khuê mật từ nhỏ.

Niên Thường ngồi bên giường Triều Thanh Diên, híp mắt cười hắc hắc:"Thanh Diên tỷ tỷ nhất định nhớ đại tỷ nhà ta đến phát ngốc rồi. Cũng nhiều năm chưa gặp lại kia mà!"

Đúng rồi, từ sau khi Chính Hàm đăng cơ, bọn họ không có cơ hội gặp mặt. Niên Khởi ngồi vào vị trí bên cạnh, sai nữ tì kê một cái bàn nhỏ đến.

"Thanh Diên, vết thương thế nào rồi?"

Triều Thanh Diên gật đầu.

"Ta vẫn tốt, mấy ngày nay nhờ Niên phu nhân chiếu cố nhiều."

Niên Khởi nghe thế liền tự hào nói:"Đích mẫu của ta chiếu cố người khác lúc nào cũng chu đáo, bọn ta hôm nay đến đều là vì nghe được ngươi đang mang long thai, đích mẫu ta nói chắc ngươi ăn không quen mấy món của đầu bếp nên kêu ta làm chút điểm tâm lúc nhỏ ngươi thích."

Nghe không lầm, Niên Khởi gọi Niên phu nhân là đích mẫu, Niên Khởi cũng là thứ nữ như Triều Thanh Diên.

Nhưng số Niên Khởi may mắn, Niên phu nhân thương nàng ấy tuổi nhỏ không còn mẹ, dạy dỗ nuôi nấng nàng ấy như con ruột chính mình sinh. Niên Khởi lớn lên xinh đẹp dịu dàng, khí chất vượt xa các nữ nhi quan quyến khác, ngược lại có mấy phần tính khí giống Niên phu nhân.

Niên phu nhân càng nhìn càng yêu thích, thêm trân quý nàng ấy.

Niên Thường chồm tới, chu môi nói:"Thanh Diên tỷ tỷ, đại tỷ nhà ta mấy năm nay không thèm làm điểm tâm nữa. Hại ta thèm đến chảy nước dãi, phải đến tửu lầu ăn cho đỡ nhớ hương vị."

Niên Khởi điểm cái mũi nhỏ của muội muội, khẽ mắng:"Nói bừa, là muội ăn quá nhiều, tỷ tỷ làm không xuể."

Niên Thường cười khúc khích, hiếm hoi lắm mới có được không khí thế này. Triều Thanh Diên lạc miệng có thể ăn thêm mấy miếng điểm tâm, Niên Khởi rót cho nàng một tách trà:"Ngươi ở trong cung có tốt không?"

Triều Thanh Diên cong môi:"Ngươi thấy hoàng thượng đối với ta thế nào?"

Sống trong cung, hoàng thượng đối với ngươi thế nào thì ngươi sẽ sống thế đó.

Thấy Triều Thanh Diên viền mắt cong lên, hai má mềm mại thoáng ửng hồng khi nhắc về Chu Chính Hàm. Niên Khởi che khăn cười:"Xem ra Thanh Diên sống rất tốt, ta hỏi thật dư thừa."

Triều Thanh Diên bật cười:"A Khởi lại khác, càng lúc càng trông xinh đẹp. Không biết Niên bá phụ và bá mẫu dự tính thế nào, có phải không nỡ gả ngươi ra ngoài không?"



Niên Thường lập tức chen miệng vào:"Thanh Diên tỷ tỷ nói đúng rồi. Có không ít nhà đến dạm hỏi nhưng phụ thân không ưng ý, sợ nhà họ đối với tỷ tỷ ta không tốt. Con trai quận công Phúc gia tháng trước gặp tỷ tỷ ta một lần liền đem sính lễ đến nhà hỏi cưới, từ đó phụ thân liền bắt tỷ tỷ ra ngoài lúc nào cũng phải đeo khăn che mặt."

Tiểu nương của Niên Khởi là lương thiếp, dung mạo như hoa ngọc không thể bàn cãi, Niên Khởi lớn lên dưới sự chăm bẵm của Niên phu nhân lại thêm khí chất hơn người. Lúc Thanh Diên còn nhỏ, thật mong có một cuộc đời giống như Niên Khởi, mỗi lần nhìn Niên bá phụ yêu thương cả hai nữ nhi như nhau, nàng ngưỡng mộ vô cùng.

"Tiểu gia nhà Trung quận công mà bá phụ không ưng ý sao?"

Niên Thường liền tức giận thay đại tỷ:"Hắn muốn nạp tỷ ta làm tiểu thiếp thứ tám!"

Danh tiếng nhi tử Trung quận công không đến mức thối tha, nhưng trăng hoa nên mờ cả mắt. Lúc biết trong nhà hắn còn đến bảy người thiếp, Niên bá phụ không đến nỗi tức giận, nhưng khi biết hắn muốn nạp nữ nhi của ông làm tiểu thiếp thứ tám, ông liền cho người tiễn khách ngay tức khắc.

Niên Khởi được phu phụ ông nâng như hoa ngọc, sao phải chịu thiệt thòi làm thiếp cho người ta?

Nghe đến đây, Niên Khởi nhìn thấy trong mắt Triều Thanh Diên ánh lên chua chát, nàng ấy liền ra hiệu cho muội muội im lặng. Chỉ có mấy người họ biết, trước khi Triều Thanh Diên được nạp làm trắc thái tử phi, suýt chút đã bị Triều tướng quân ép gả làm thiếp.

Đó cũng là một trong những lý do mà nàng muốn trốn khỏi Triều gia, sợ sau khi gả đi đem chính mình nhốt lại vĩnh viễn trong kinh thành. Nếu không có Chu Chính Hàm, có lẽ Triều Thanh Nghị sẽ làm thế thật.

Đường đường là tướng phủ thế gia, thứ nữ dù không thể gả cho vọng tộc làm chính thất thì phụ mẫu cũng sẽ tìm một nhà tương đối môn đăng để nữ nhi không chịu thiệt. Nhưng Triều Thanh Nghị và Trưng Bảo Lan thích nhất là chà đạp nàng.

Triều Thanh Diên xua tay, ý bảo nàng không sao.

"Niên Khởi nhất định phải gả cho người ngươi vừa ý."

Niên Khởi chồm người tới, đưa tay vuốt bụng Triều Thanh Diên:"Đợi ngươi sinh ra một tiểu tử mập mạp, ta mới gả đi cũng không muộn."

Triều Thanh Diên phì cười.

Hôm đó có tỷ muội Niên gia đến bầu bạn, nàng đặc biệt cao hứng hơn bình thường, nói chuyện đến tối muộn mới để hai người họ về phòng nghỉ. Đêm đến, Chu Chính Hàm trở lại Niên gia, cẩn thận ôm Triều Thanh Diên đang ngủ say vào lồng ngực.

Nàng đỡ lấy bả vai, khó nhọc trở mình. Hắn đau lòng hôn lên trán Triều Thanh Diên, vụng về an ủi:"Còn đau lắm sao? Đau chỗ nào, trẫm xoa cho nàng."

"Không đau. Tiểu Hàm, hôn một cái nữa."

Chu Chính Hàm không thèm tính toán với cách xưng hô của nàng, cho nàng tùy hứng cả đời còn được. Hắn hào phóng hôn Thanh Diên chóc chóc mấy cái, sau đó ấn nàng xuống giường.

"Ở trong cung thế nào rồi?"

"Trẫm đã cho thủ vệ bảo vệ Đức phi và những người khác, sắp tới trong cung không yên bình được như vậy nữa."

Thanh Diên vùi đầu vào cổ hắn:"Chàng đã tra ra được là kẻ nào chưa?"

Phản nghịch dưới mắt hoàng đế, không biết kẻ nào to gan như thế.

Chu Chính Hàm híp mắt, thâm sâu khó lường:"Thanh Diên yên tâm, trẫm sẽ khiến cho kẻ đả thương nàng trả giá gấp bội."

Không đợi nàng hiểu gì, hắn liền giục nàng đi ngủ, hứa rằng ngày mai trong cung sẽ truyền ra tin tốt.

Trời vừa hừng đông, Chu Chính Hàm hồi cung sớm. Triều Thanh Diên tỉnh giấc không thấy hắn, chỉ thấy một bàn thiện nóng hổi đợi nàng, Hà Tịnh nói là hoàng thượng đặc biệt dặn người làm trước khi nàng tỉnh giấc.

Có lẽ mang thai nên khẩu vị thay đổi, Thanh Diên ốm hơn rất nhiều. Chu Chính Hàm chú ý đến điểm này, đem cả phòng thiện nhỏ trong Viên Di cung đến Niên gia, nghe xong Triều Thanh Diên mỉm cười không nói.

Ngoại gia đối với nàng không tốt cũng chẳng sao, nàng còn có hắn.