Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 145: Hồi tâm chuyển ý



Mặc dù hắn ta không tiết lộ phụ thân mình là người thủ lĩnh xấu xa đó.

Nhưng ông ta cũng sẽ không rời phủ Đường Bắc.

Ông ta đã mãi mãi mất đứa con trai này rồi.

Đường Bắc Khôi vốn nghĩ mình có một đứa con trai.

Nhưng....

Đứa con trai đó lại đi đâu nữa rồi?

Tại sao mất tích nửa tháng rồi cũng không ai biết?

Lòng Đường Bắc Khôi dâng lên chút thê lương.

Ba người con trai.

Một người đã chết.

Một người thì do chính ông ta đuổi đi.

Một người thì mất tích....

Lẽ nào đây chính là vận mệnh?

Làm nhiều việc xấu, thật sự sẽ có báo ứng?

Thời gian dường như đã trôi qua mấy thế kỷ...

Mỗi phút mỗi giây đều chịu đựng đau khổ như vậy.

Đã ba ngày rưỡi trôi qua rồi.

Ngày thứ tư cũng đã trôi qua một nửa rồi.

Đôi môi của Như Ý sớm đã đã trở nên nhợt nhạt khô khốc, nhưng cô vẫn lo lắng về Tiểu Bạch.

Thậm chí với nội lực thâm hậu của cô, bị hành hạ vài ngày cũng sẽ không chết, chỉ là có chút khó chịu.

Nhưng mà Tiểu Bạch....

Nó bị bệnh!

Không ăn không uống như vậy làm sao được?

Như Ý đau lòng nhìn Tiểu Bạch, nó đã nhắm mắt lại và không có bất kỳ cử động gì....không biết là do đói đến ngất, hay là đang ngủ.

Tiểu Bạch đã ngủ rất lâu rất lâu cũng không tỉnh dậy....

Trạng thái ngủ mê man như vậy của nó hình như đã kéo dài liên tục hai ngày rồi....

Như Ý sợ rằng Tiểu Bạch yếu như vậy là sắp chết rồi.

Cô muốn ép cho Tiểu Bạch ăn uống chút gì đó, nhưng bây giờ cô hoàn toàn đoán không được suy nghĩ trong lòng của Tiểu Bạch, sợ nó lại có thêm hành vi hung hăng thì cô lại chịu không được.

Cô quyết định chờ....

Chờ Tiểu Bạch hồi tâm chuyển ý.

Chờ Tiểu Bạch không giận nữa là tốt rồi...

Tiểu Bạch....

Cuối cùng bản thân Như Ý cũng đã quá yếu, ý thức dần dần không rõ ràng, cuối cùng cô cũng nặng nề ngất đi....

Bốn ngày nay.

Trong lòng Như Ý chỉ lo lắng cho an nguy của Tiểu Bạch, lo lắng nó sẽ chết hay không, lo lắng nó có phải là bị bệnh hay là tu luyện đến mất lí trí.

Cũng có thể là do cô lo lắng quá.

Cũng có thể là do đói khát mà ảnh hưởng đến lực chú ý....

Như Ý hoàn toàn không chú ý đến....

Tiểu Bạch nằm đó bất động, nhưng thân thể im lặng đó từ từ xảy ra sự thay đổi kỳ lạ....

Những sợi lông bị cháy đang từ từ mọc dài, nếu như nhìn thật kỹ thậm chí cũng có thể cảm nhận được tốc độ tăng trưởng rõ rệt bằng mắt thường....

Đến hoàng hôn ngày thứ tư.

Thời gian đầu của đêm hoa đăng....

Toàn thân bị cháy xám đen của Tiểu Bạch, lại mọc ra bộ lông mềm mại trắng như tuyết....sáng chói như mới!

Lông đã dài ra, giống như là nó vừa được uống máu gà....

Sự ủ rũ uể oải ban đầu đã được quét sạch mất, đã trở thành một Tiểu Bạch mạnh khỏe hoạt bát, mặt mũi hăm hở!

Tiểu Bạch lại bay lên....

Bồng bềnh trong không khí giống như là một quả bóng bay nhẹ nhàng.

Cuối cùng nó cũng bay được rồi!

"Quả quả!"

"Quả Quả! Quả quả!"

Tiểu Bạch bay vòng vòng quanh Như Ý, kêu hết nửa ngày mà Như Ý cũng không có phản ứng...

Nó nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay.....

Ngày đầu tiên nó biến hóa, toàn thân giống như là bị lửa thiêu rụi...

Có một ngọn lửa bùng cháy trong lồng ngực nó!

Dường như nó có thể phun ra bất cứ lúc nào!

Nó nhớ đến rất lâu trước đây, lần thứ nhất nó rời khỏi nhà, trong một con hẻm nhỏ có ba tên đàn ông say rượu muốn bắt nó....

Lúc đó nó cũng cũng mới uống rượu xong, lồng ngực đau như muốn phát hỏa...

Sau đó cả người nó giống như là một bếp lửa khổng lồ, muốn bộc phát ra hoàn toàn...

Nó đã thiêu sống ba người đàn ông đó!

Tiểu Bạch chỉ là một con thú nhỏ, không có ý thức về đạo đức.

Nó không biết giết người là đúng hay, nhưng nó nhớ đến tối hôm đó nó lại phun lửa vào chủ nhân....

Trong lòng nó cảm thấy khó chịu một hồi...

May mắn là chủ nhân của nó không bị thiêu chết!

Tiểu Bạch bay vòng quanh Như Ý từng vòng từng vòng, nhìn bộ dáng Tống Thanh thiếu sức sống, yếu ớt mà hôn mê bất tỉnh.... đã bốn ngày rồi Như Ý chưa uống một giọt nước, đã chỉ có thể yếu ớt hít khí....

Xoạch xoạch...

Nước mắt buồn bã của Tiểu Bạch rơi xuống...

"Quả quả! Quả quả! Quả quả!..."

Tiểu Bạch buồn bã kêu to, nó đang kêu to cho chủ nhân mau tỉnh lại!

Mặc dù mấy ngày nay ý thức của nó cứ luôn không tỉnh táo, ngọn lửa ở trong tim đã chiếm lấy toàn bộ cơ thể nó, nhưng nó vẫn nhớ nó đã đã làm chủ nhân bị thương như thế nào.

"Chủ nhân đã luôn bên mình..."

Nội tâm của Tiểu Bạch, buồn bã mà cảm động.

"Chủ nhân, người không được chết.." Nó chạm vào mặt của Như Ý, an tỉnh mà dịu dàng liếm liếm tay và mặt của Như Ý...

Tiểu Bạch không biết nói tiếng người.

Lời nói trong lòng nó phát ra từ miệng chỉ có âm thanh "Quả quả, quả quả" giống như bi thương đau buồn...

Như Ý nghe không hiểu.

Cô cũng không nghe được.

Thân thể của Như Ý càng ngày càng yếu, cũng càng ngày càng lạnh...

Ngay cả hơi thở cũng mờ nhạt và gần như như không còn nữa....

Đã suốt bốn ngày không uống nước, thân thể của cô đã mất nước nghiêm trọng, yếu ớt...

Tiểu Bạch dường như biết rằng chủ nhân đang từ từ rời xa nó, nép mình bên cạnh chủ nhân, dùng bộ lông mềm mại mà ấm áp vừa mới mọc ra của mình chạm vào mặt chủ nhân...

"Quả quả!"

Nước mắt buồn bã của Tiểu Bạch rơi xuống!

Bây giờ nó hối hận muốn chết luôn!

Nếu như không phải trong tim nó có một ngọn lửa ma thuật không thể khống chế được...

Nó sẽ không làm ra chuyện quá đáng như vậy với chủ nhân.

Chủ nhân cũng sẽ không vì ở bên cạnh nó mà một mực không ăn không uống...

Tiểu Bạch không thể nói thành lời để biểu đạt nỗi buồn của mình.

Nhưng nước mắt cứ tuôn rơi....

Nếu như có thể khiến cho chủ nhân sống lại, chuyện gì nó cũng nguyện ý làm!

Nhưng mà....chủ nhân lại không tỉnh dậy!

Tiểu Bạch cảm nhận được thân thể của Như Ý càng ngày càng lạnh lẽo yếu ớt, nó biết rằng chủ nhân đã từ từ rời xa nó rồi....

"Hư..."

Như Ý đột nhiên yếu ớt thở một hơi thở cuối cùng, sau đó cũng không thở nữa!

"Ngao! Ngao ngao!"

Tiểu Bạch dường như hiểu cái gì gọi là chết, kích động mà đau thương kêu!

Bỗng nhiên...

Chiếc nhẫn màu đen trên ngón tay của Như Ý lặng lẽ phát ra một màu máu kì lạ...

Một cây kim rất mãnh nhô ra từ bên trong chiếc nhẫn, đâm xuyên vào da của Như Ý....

Chiếc nhẫn màu đen bắt đầu hút lấy máu của Như Ý....

"A!"

"Có con muỗi cắn mình."

Như Ý đột nhiên hít một ngụm khí, cảm giác được đầu ngón tay như bị kim đâm, tỉnh dậy trong đau đớn!

"A! Chiếc nhẫn này biết cắn người!"

Ngón tay của Như Ý đau như bị châm cứu, nhưng hoàn toàn không biết rằng bản thân mình vừa ngừng thở...

Cô nhìn nhìn chiếc nhẫn kỳ quái này...

Chiếc nhẫn màu đen được làm bằng sắt trông rất bình thường...

Không biết từ khi nào mà màu máu của chiếc nhẫn màu đen kỳ lạ này đã mất, lại trở về hình dạng bình thường...

Như Ý hoàn toàn không biết chiếc nhẫn của mình đã xảy ra sự thay đổi kỳ quái...

Cô nhìn thấy Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch với bộ lông trắng như tuyết cùng gương mặt hoạt bát vui vẻ nhìn cô....

"Tiểu Bạch, ngươi nghe được lời của ta rồi đúng không? A, lông của ngươi sao lại dài ra rồi? Mặt của ngươi sao lại ướt đẫm thế này? Ngươi khóc à?"

Như Ý ôm Tiểu Bạch hôn tới tấp!

"Quả quả!"

Tiểu Bạch nghiêm túc phản đối hành vi phi lễ này.

"Tiểu Bạch. Không phải là ta đang mơ chứ? Ngươi cuối cùng cũng không giận ta nữa rồi, lông của ngươi cũng dài trở lại. Tốt quá đi!"

Tâm trạng của Như Ý bây giờ rất vui vẻ.

"Quả quả. Quả quả."

Tiểu Bạch ân cần nói: "Chủ nhân, người cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!"

"Sau này Tiểu Bạch cũng sẽ không rời xa người nữa!"

"Sau này Tiểu Bạch sẽ là Tiểu Bạch trung thành nhất của người!"

"Chủ nhân gặp bất cứ nguy hiểm nào, Tiểu Bạch cũng sẽ lao đến phía trước bảo vệ chủ nhân!"

"Sau này Tiểu Bạch cái gì cũng sẽ nghe theo chủ nhân!"

"Chủ nhân kêu Tiểu Bạch đi hướng đông, Tiểu Bạch sẽ đi hướng đông!"

"Chủ nhân kêu Tiểu Bạch đi hướng tây, Tiểu Bạch sẽ ngoan ngoãn đi hướng tây!"

"Sau này Tiểu Bạch sẽ luôn luôn ở bên cạnh chủ nhân!"

Lời mà nó nói ra chỉ có âm thanh "Quả quả".

"Quả quả. Quả quả!"

Không ngừng kêu!

Như Ý nghe không hiểu, còn nghĩ rằng nó đói rồi mới kêu loạn không ngừng.

"Tiểu Bạch, chúng ta xuống dưới lầu ăn một bữa thật no. Ta cũng đói muốn chết rồi!"

"Chủ nhân ngu ngốc! Thậm chí một câu biểu đạt của tôi mà cô cũng không hiểu!"

Tiểu Bạch rất xem thường Như Ý, suốt ngày chỉ có nghĩ đến ăn.

"Thật là nông cạn."

Chờ đến lúc nó xem thường cô xong mới phát hiện Như Ý đã bước đến cửa phòng...

"Quả quả!"

Tiểu Bạch gấp muốn chết luôn!

Chủ nhân thối, ăn một bữa thật thịnh soạn cũng không đợi tôi?

Nó kịch liệt phản đối!

Sau đó bay đi như tên lửa....

Như Ý và Tiểu Bạch nhanh chóng ăn ngốn nghiến một bữa ăn ăn cực kỳ phong phú...

Cơm nước no say, cuối cùng cũng phục hồi được thể lực.

Lúc quay trở về phòng, Như Ý mới bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề của Tiểu Bạch...

"Tiểu Bạch, phun lửa đi....để ta xem năng lực mới của người là chuyện gì?"

"Áo áo!"

Lúc Tiểu Bạch phun lửa, không phải kêu là "quả quả" mà kêu là "áo áo".

Nó mở miệng phun ra một ngọn lửa!

Lại phun một cái.

"Ồ."

Tiểu Bạch ngoan ngoãn phun lửa!

Như Ý cẩn thận quan sát Tiểu Bạch, lúc nó phun lửa, lông toàn thân sẽ phát ra một lượng nhiệt nóng, mà còn có dấu vết hơi hơi đỏ...

Cô nhớ đến lúc trước lông toàn thân của Tiểu Bạch bị đốt cháy...

Tiểu Bạch nhanh chóng trở nên uể oải, ủ rũ, im lặng...

Hơn nữa, nó bay lên được một nữa sẽ bị rơi xuống...

Lúc trước Như Ý còn nghĩ rằng Tiểu Bạch tức giận, lông bị thiêu cháy mà thẹn quá hóa giận.

Nhưng mà...

Cô phát hiện Tiểu Bạch không chỉ không giận, mà lông đối với Tiểu Bạch mà nói là một năng lượng đặc biệt kỳ diệu...

Mỗi lần Tiểu Bạch uống rượu say đều sẽ ngủ mấy ngày...

Trong vài ngày ngủ này, lông của nó sẽ biến thành màu đỏ...

Chờ đến khi lông từ màu đỏ biến trở lại màu trắng, nó sẽ tỉnh dậy, sau đó sẽ có thêm một loại siêu năng lực kỳ quái...

Lông của Tiểu Bạch bị thiêu cháy, nó uể oải chán nản giống như là mắc phải bệnh ung thư, tinh thần không phấn chấn...

Lông!

Mọi thứ dường như đều có liên quan đến lông!

Như Ý cẩn thận móc nối những manh mối liên quan với từng chuyện xảy ra...

Tiểu Bạch tại sao lại trở nên hung dữ như thế?

Như Ý đột nhiên nghĩ đến một chuyện..

"Tiểu Bạch đi lấy cây đập ruồi đến đây!"

"Quả quả!"

Tiểu Bạch vui vẻ bay đi lấy cây đập rồi mà Như Ý tự chế mang đến cho cô.

Nó thật là vinh hạnh!

Như Ý vậy mà lại tỏ ra rất tỉ mỉ, nghiêm túc, tập trung nghiên cứu siêu năng lực của nó...

Khiến cho nó cảm thấy tự hào và đắt ý....

"Tiểu Bạch thật ngoan!"