Cực Phẩm Ở Rể

Chương 168





Chương 168:

 

“Không sao, cũng không chờ lâu.” Tạ Trường Phong cười ha hả nói: “Vậy chúng ta đi chứ nhỉ?” “Được.” Quách Triệu Tông vội vàng trả lời một tiếng: “Tôi sẽ không ngồi xe của các anh, tôi ngồi xe của tôi là được rồi.” Nói xong ông ta và trợ lý lập tức lên chiếc xe Audi loại đặt riêng được chuyển xuyên đêm từ Hồng Kông tới.

 

Tạ Trường Phong và Tăng Thư Kiệt cũng vội vàng dẫn đám người lên xe, dặn dò đội xe xuất phát.

 

Bởi vì mảnh đất nằm ở ngoại thành thành phố Thanh Hải, vì vậy thời gian đi lại khó tránh khỏi lâu hơn một chút.

 

Trên đường đi nhớ tới lời của Lâm Vũ, trong lòng Tạ Trường Phong ít nhiều có chút thấp thỏm.

 

Nhưng may mà cuối cùng vẫn đến địa điểm an toàn, mưa cũng nhỏ đi rất nhiều.

 

Sau khi mở ô đi xem một vòng, Quách Triệu Tông vô cùng hài lòng với mảnh đất này, bình tâm mà nói, mảnh đất này quả thật tốt hơn mảnh đất Lăng An cung cấp một chút, dựa núi sát biển, giá trị mở rộng phát triển lớn hơn, trong lòng ông ta không khỏi có chút dao động.

 

Hơn nữa thành phố Thanh Hải nói thế nào cũng là thành phố trực thuộc trung ương có tính quốc tế, so với tỉnh lị Lăng An, ít nhiều cũng có chút ưu thề.

 

“Thế nào, Quách tổng, tôi không lừa ngài chứ? Mảnh đất ở Lăng An dựa vào hồ, chỗ chúng tôi dựa vào biển, cái nào có ưu thế hơn, nhìn qua đã biết rồi nhỉ?” Tạ Trường Phong đứng ở trên cao nhìn xuống phía mặt biển đầy sương mù bao phủ, có chút tự hào nói.

 

“Không sai, mảnh đất này quả thật không tệ, sau này nếu kinh tế có thể theo kịp, chắc chắn rất có triển vọng.” Quách Triệu Tông rất hài lòng gật đầu: “Xem ra tôi thật sự phải cân nhắc cho cần thận rồi.” “Ha ha, vậy ngài phải cân nhắc kĩ đó. Đi thôi, chúng ta về thôi, vừa hay có thể kịp bữa trưa.” Tạ Trường Phong vừa nghe lời này của Quách Triệu Tông liền biết có hy vọng, mặt mày hớn hở.

 

Lúc đi để lên xe, Tạ Trường Phong kéo Tăng Thư Kiệt nói”

 

“Thế nào, hôm nay tới là đúng rồi chứ? May không nghe lời Tiểu Hài” Tăng Thư Kiệt gật đầu, cũng đầy vui mừng.

 

Nhắc tới Lâm Vũ, ông ta không khỏi thở dài, lắc đầu, cậu chàng trẻ tuổi này, trở nên nói năng tùy tiện rồi, đã không còn là “Hà Gia Vinh” chín chắn khiêm tốn trước kia nữa.

 

Sau khi lên xe, Quách Triệu Tông cũng thở dài, đưa tay nắm chặt Phật ngọc trước ngực, mắng: “Thằng oắt con, suýt nữa bị cậu dọa sợ rồi!” Ông ta vừa rồi khi xem mảnh đắt vẫn luôn tháp thỏm trong lòng, sợ đột nhiên xảy ra chuyện như sạt lở, sóng thần các kiểu, kết quả chẳng có chuyện gì.

 

Bây giờ néu đã ngồi lên xe của ông ta, vậy càng không thể có chuyện gì nữa. Chiếc xe này của ông ta, đừng nói là tai nạn xe, cho dù hứng chịu mười lăm cân thuốc nỗ TNT cũng không thành vấn đề.

 

Lúc quay về, ông ta ngồi ở ghế sau, nhàn nhã rót ly rượu vang, từ từ thưởng thức.

 

Lúc này mưa nhỏ lại bỗng dưng mưa lớn lên lần nữa, một chiếc xe hàng lớn ở phía trước đột nhiên trơn trượt, chèn xiên vào.

 

Tài xế của Quách Triệu Tông đột nhiên thay đổi sắc mặt, chân đạp vào chân phanh, nhưng bởi vì mặt đường quá trơn, tốc độ căn bản không chậm lại chút nào, đầu xe va rằm một tiếng vào phía bên xe hàng lớn.

 

Xe hàng lớn bị va chạm như vậy, đầu xe nghiêng, đâm rằm vào dải phân cách trên đường, hai xe lập tức dừng lại.

 

Chiếc xe Audi quả nhiên danh bất hư truyền, sau khi tông vào đuôi, toàn thân dường như không bị thay đổi hình dạng chút nào, tài xế trong xe, trợ lý và Quách Triệu Tông đều chỉ là hơi đụng nhau một chút, cũng không có gì đáng ngại, nhưng rượu trong tay Quách Triệu Tộng lại đổ hết.

 

“Quách tổng, không sao chứ?” Trợ lý hoảng hốt lo sợ nói.

 

Quách Triệu Tông có chút chưa hết hoảng hòn, lắc đầu, tiếp đó nuốt nước bọt ực một tiếng, thỏ dài một hơi, thở”

 

hỗn hển nói: “Mẹ kiếp, muốn lấy mạng của ông à? Đừng mơ…” Ông ta còn chưa dút lời, một chiếc xe con mắt phanh ở phía sau đâm mạnh rằm một tiếng vào xe, đầu Quách Triệu Tông đụng mạnh vào. ghế lái phụ ở phía trước, lúc ông ta ngẳng đầu lên, trên mặt hoảng sợ không thôi, há miệng muốn nói, nhưng lại là nôn ra một ngụm máu tươi, bởi vì cốc thủy tinh vỡ vụn trong tay ông ta, lại đâm cả vào trong cổ họng ông ta.

 

“Quách tổng! Quách tổng!” Trợ lý hoảng hồn lo sợ, cuống cuồng móc khăn muốn bịt lại vết thương cho Quách Triệu Tông, nhưng cả ly thủy tinh đều đâm vào trong cổ họng của Quách Triệu Tông, trong lúc nhất thời anh ta cũng không biết nên bịt thế nào.

 

“Mau, gọi điện thoại, gọi cấp cứu!” Trợ lý cũng vỡ cả giọng, trên trán nổi gân xanh.

 

Quách Triệu Tông nếu có mệnh hệ gì, vậy cả tập đoàn của bọn họ liền xong đời.

 

*Phía trước xảy ra chuyện gì thế?” Tạ Trường Phong ở trong xe ở phía sau nghe thấy tiếng vang lớn ở phía trước, không khỏi nhíu mày hỏi một tiêng.

 

Tài xế còn không kịp trả lời ông ta, đột nhiên phát hiện xe ở phía trước lại dừng lại đột ngột!

 

May anh ta phản ứng kịp thời, theo bản năng đạp chân phanh, dồn sức đánh tay lái, một tiếng rằm, phía sườn xe đụng phải xe phía trước.

 

Cả người Tạ Trường Phong trong nháy mắt lao vọt lên, đập mạnh vào cửa xe, nửa người tê dại, trống ngực đập thình thịch, cảm giác tim cũng sắp nhảy ra khỏi họng khỏi mắt.

 

May mắn xe ở phía sau giữ khoảng cách khá lớn với xe bọn họ, kịp thời phanh xe lại, không tông vào, nếu không hậu quả càng nghiêm trọng.

 

Nhớ đến lời của Lâm Vũ, sắc mặt Tạ Trường Phong đột nhiên biến đổi, không màng nửa người đang đau đớn, một tay kéo mở cửa xe lao xuống, nhìn thấy cảnh tượng trên đoạn đường trước mặt, không khỏi hoảng sợ há hốc miệng.

 

Chỉ thấy đoạn đường phía trước đã hoàn toàn tê liệt, ít nhất hơn mười chiếc xe lớn nhỏ đâm vào nhau, máy chiếc xe cũng trực tiếp đâm lật, bùng lên ngọn lửa cháy dữ dội, có thể phát nổ bắt cứ lúc nào.

 

Người trong xe cũng ra sức bò ra ngoài, rất nhiều người khắp mặt là máu, còn có người ngồi dưới đất ôm người thân hôn mê khóc lóc, cảnh tượng thê thảm không nỡ.

 

nhìn.

 

Tạ Trường Phong chỉ cảm thấy đầu óc tê dại, trước mắt choáng váng, chân không bước nỗi, thế nào cũng không ngờ sẽ xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng như vậy.

 

“Bí thư Tạ! Ông không sao chứ?” Lúc này Tăng Thư Kiệt hốt hoảng chạy tới.