Cực Phẩm Ở Rể

Chương 167





Chương 167:

 

“Cái thằng chết tiệt này, để lại cho Nhan một ít, bây giờ thứ này đắt lắm đó, mẹ chỉ mua có ngần này thôi.” Lý Tố Cầm thấy Lâm Vũ sắp ăn hết, lầm bằm một câu: “Trước đây cũng không thấy con thích ăn cherry như vậy.” “Không sao, mẹ, con ăn cũng giống như chị Nhan ăn, hơn nữa còn vui hơn chính cô ấy ăn.” Lâm Vũ cười híp mắt nói.

 

“Chết tiệt! Anh để đó cho tôi! Nhỗ quả đã ăn rồi ra cho tôi!” Lúc này Giang Nhan vừa hay tắm xong, vừa lau tóc ướt, vừa thở phì phò mắng Lâm Vũ một tiếng.

 

“Chị Nhan, xem cô nói xa lạ chưa kìa, hai chúng ta còn tính ai với ai chứ.” Lâm Vũ cười híp mắt quét qua đôi chân trắng như tuyết của cô, tiếp đó đặt cherry lên bàn.

 

“Mẹ, bô con đâu?” Lâm vũ nhận ra Giang Kính Nhân không ở nhà, vội vàng hỏi.

 

Anh vừa dút lời, liền vọng tới tiếng mở cửa, Giang Kính Nhân vừa hay đang hát khẽ đi về, mặt hơi đỏ, ánh mắt có chút mơ màng, xem ra uống không ít rượu.

 

“Ông già chết tiệt, sao ông uống nhiều rượu thế?” Lý Tố Cầm ngửi thấy mùi rượu trên người ông ta, tức giận mắng ông ta một tiếng.

 

“Con rể, bố nói cho con biết, bố vợ con sắp khá lên rồi, ngày mai, bố sẽ đi xem đất với Quách Triệu Tông! Thế nào, có giỏi không?” Giang Kính Nhân ưỡn ngực, có chút tự hào nói.

 

“Người ta đi xem đất, Cục Văn hóa các ông đi theo làm gì?” Lý Tố Cầm rót cho ông ta một cốc nước, có chút chê bai nói.

 

“Cái này thì bà không hiểu rồi, thứ ông ta đầu tư là gì? Là cơ sở điện ảnh! Vậy có thể không liên quan đến chúng tôi sao?” Giang Kính Nhân tự hào nói: “Cục chúng tôi ngoại trừ Cục trưởng có tên trong danh sách, Cục trưởng chúng tôi còn đặc biệt chọn tôi.” “Không được, bố, bố không thể đi.” Lâm Vũ nghe xong nhíu mày, nói với giọng mãnh liệt.

 

“Hử?” Giang Kính Nhân ngần ra, không ngờ Lâm Vũ lại phản đối.

 

Lý Tố Cầm và Giang Nhan cũng có chút bất ngờ, nhìn Lâm Vũ, không biết tại sao anh lại phản đối, chuyện này có thể coi là chuyện tốt, không phải ai cũng có thể cùng bí thư Tạ và Quách Triệu Tông đi xem đắt.

 

“Bó, nếu bồ tin lời con thì đừng đi.” Lâm Vũ trầm mặt nói, thật ra anh vốn không muốn nhắc đến chuyện này, tự mình giả vờ không biết, có thể sẽ dễ chịu hơn một chút.

 

“Con rễ tốt, con thế này là không hiểu nhỉ, bố có thể đi cùng là chuyện tốt đó.” Giang Kính Nhân thấy Lâm Vũ phản đối kịch liệt, bất giác tỉnh rượu đôi chút, vội vàng ngồi xuống bên cạnh Lâm Vũ, giải thích nói: “Con nghĩ đi, nếu như sau này dự án này thành công, vậy bồ nói với người ta chính mình đã cùng đi chọn đắt, thật có thể diện biết bao, bố đã ngần này tuổi rồi, không ham thăng quan phát tài, chỉ muốn chút danh tiếng, con không thể ngăn cản bó.” “Đúng vậy, Gia Vinh, bố con muốn đi thì để ông ấy đi đi.” “Đúng vậy, anh quản chuyện đó làm gì, bố, bố muốn đi thì đi.” Lý Tố Cầm và Giang Nhan cũng có chút không hiểu Lâm Vũ.

 

“Bố, con nói câu khó nghe, đoàn xe đi xem đất ngày mai, rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người đi có thể quay về bao nhiêu, vẫn là một vấn đề.” Lâm Vũ do dự một chút, hay là nói sự tình ra, dẫu sao chuyện cũng liên quan đến tính mạng của bố vợ.

 

Quan Âm trên người Quách Triệu Tông đã uống máu người mười mấy năm, điềm dữ một khi ứng nghiệm, có thể tuyệt không chỉ là chết một hai người đơn giản như vậy.

 

Nghe vậy, sắc mặt của ba người Giang Kính Nhân, Lý Tố Cầm và Giang Nhan không khỏi biến đổi, liếc nhìn nhau.

 

“Con rễ tốt, lời này của con từ đâu mà ra?” Giang Kính Nhân có chút nghỉ ngờ hỏi.

 

“Bố, bố không cần quan tâm làm sao con biết, dù sao bố nghe con là được.” Lâm Vũ khẳng định nói.

 

Giang Kính Nhân không nói, dường như vẫn đang do dự, trong Cục nhiều người như vậy, Cục trưởng lại chỉ gọi ông ta, rất có thể diện, hơn nữa điều quan trọng nhất là, một khi đầu tư thành công, vậy chuyện này có thể đủ cho ông ta khoác lác cả một đời.

 

Dẫn sao con người ông ta không có sở thích gì, chỉ thích nói khoác một chút.

 

“Ông nó, theo tôi thấy vẫn là đừng đi, để đề phòng bắt trắc, tôi xem dự báo thời tiết rồi, ngày mai thời tiết không tốt.” Lý Tố Cầm trước giờ nhát gan, mặc dù không quá tin tưởng lời Lâm Vũ nói, nhưng vẫn khuyên Giang Kính Nhân một tiếng.

 

Giang Nhan lại không nói gì, nửa tin nửa ngờ.

 

Giang Kính Nhân trầm mặt nhìn xuống đất, qua hồi lâu, thở dài nói: “Được, nghe lời con rễI” Lâm Vũ lúc này mới yên lòng, mặc dù anh cũng không chắc chắn ngày mai rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần bó vợ không đi, sẽ không có bát cứ nguy hiểm gì.

 

Sáng sớm ngày hôm sau, trên trời mây đen giăng đầy, âm u tựa như giấy Tuyên Thành thắm đẫm mực.

 

Lâm Vũ thấy thời tiết này, biết sắp mưa to, cũng không đi chạy bộ, đi thẳng đến phòng khám, trên đường gọi điện cho Tôn Thiên Thiên, dặn dò cô ta hôm nay không cần tới, tự anh bắt mạch.

 

Lâm Vũ mới đến phòng khám không lâu, trên trời đột nhiên có tiếng sám vang đùng đoàng, tiếp đó mưa lớn như hạt đậu rơi như trút nước.

 

“Dự báo thời tiết thật chính xác, nói hôm nay có mưa lớn, quả nhiên đúng vậy, may mà tối qua đã thu dọn chỗ dược liệu phơi nắng vào rồi.” Lệ Chán Sinh cười hi hi.

 

Lâm Vũ nhìn mưa lớn ở bên ngoài, trong lòng thầm cầu nguyện trận mưa lớn này có thể ngăn Tạ Trường Phong và Quách Triệu Tông bọn họ lại.

 

Bởi vì mưa quá to, trong phòng khám cũng không có bệnh nhân nào, Lâm Vũ và Lệ Chắn Sinh liền ngồi trong phòng khám xem tivi.

 

Đây là chiếc tivi Lệ Chắn Sinh lắp hồi đầu năm, đặc biệt cho bệnh nhân xếp hàng xem đỡ buồn.

 

Lúc này cửa khách sạn Grand đỗ bốn chiếc xe con mang biển số chính phủ màu đen, một nhóm đội ngũ lãnh đạo trong chính phủ như Tạ Trường Phong và Tăng Thư Kiệt đang đứng phía dưới khách sạn tránh mưa.

 

“Bí thư Tạ, hôm nay mưa khá to, hay là để hôm khác.” Tăng Thư Kiệt ngẳắng đầu nhìn mơ to, bất giác nói.

 

“Tôi đã hỏi qua người của Cục khí tượng rồi, lát nữa mưa sẽ nhỏ.” Tạ Trường Phong quay đầu nhìn về phía Tăng Thư Kiệt, hạ giọng nói: “Thư Kiệt, đêm dài lắm mộng, sớm đi xem xong sớm hết chuyện, chuyện này nếu dây dưa, ngộ nhỡ ông ấy đổi ý thì làm sao?” “Cũng phải.” Tăng Thư Kiệt gật đầu, cũng cho rằng như vậy.

 

*Ôi trời, bí thư Tạ, thị trưởng Tăng, để hai người chờ lâu rồi.” Lúc này Quách Triệu Tông vội vàng từ trong khách sạn đi ra, nói đầy áy náy.