Cực Phẩm Cuồng Thiếu

Chương 147: Tự tác đa tình



p>8h, cả sân trường ĐH Đông Hải đông nghịt, sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của khán giả ở bên dưới, ánh đèn sân khấu đã sáng lên, 4 MC dẫn chương trình đi lên sân khấu.-    Tối nay Tô Lưu Ly thật đẹp, quả thật giống như tiên nữ hạ phàm à.
Một gã nam sinh đeo kính đứng trước Diệp Phàm lầm bầm nói nhỏ.

Không riêng gì hắn ngay cả Diệp Phàm cũng là 2 mắt tỏa sáng.

Dưới ánh đèn, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở trên sân khấu, nàng cũng không lộ ra vẻ mỉm cười như 3 người MC bên cạnh, mà khuôn mặt của nàng lộ ra vẻ an tĩnh.

Giờ phút này, nàng giống như tiên tử không nhiễm chút bụi trần của nhân gia, toàn thân ngập tràn khí tức thánh khiết.

Hả?

Mặc dù cách xa cả trăm mét nhưng Diệp Phàm vẫn cảm nhận được khí tức thánh khiết trên người của Tô Lưu Ly.

Cái khí tức này làm cho Diệp Phàm có cảm giác quen thuộc.

Năm xưa, chí tôn Phật môn là Bồ Đề Vô Âm tới cửa bái phỏng Chử Huyền Cơ, Diệp Phàm may mắn thấy Bồ Đề Vô Âm.

Lúc ấy, Bồ Đề Vô Âm giống như một nữ Bồ Tát trong truyền thuyết, cao quý mà thánh khiết, điều này đã làm Diệp Phàm khắc sâu ở trong trí nhớ.

Chẳng…Chẳng lẽ người đưa bản “ A Di Đà Kinh” cho Tô Lưu Ly là Bồ Đề Vô Âm sao?

Nhận thấy được khí tức trên người Tô Lưu Ly có chút giống với khí tức trên người Bồ Đề Vô Âm, Diệp Phàm không nhịn được mà thẩm hỏi mình.

-    Xin chào các vị lãnh đạo, chào các thầy cô, các vị đồng học, chúc mọi người một buổi tốt tốt lành.
Ngay tại khi Diệp Phàm nghi ngờ, tên nam MC trên sân khấu nói ra lời dạo đầu.

"Bành bạch..."
Nam MC vừa lên tiếng, toàn trường liền vỗ tay.

-    Cũng giống như mọi năm, mỗi khi hè đi thu về…..
Tên MC trên sân khấu liền mở miệng nói ra những câu từ đã có sẵn.

-    Sau đây, mời Chu hiệu trưởng lên tuyên bố bắt đầu buổi văn nghệ.
Khi tên nam MC kia nói xong, Tô Lưu Ly lại mở miệng tiếp lời.

-    Sau đây, tôi tuyên bố buổi văn nghệ mừng tân sinh viên chính thức bắt đầu.
Vài giây sau, ánh đèn chiếu vào Chu hiệu trưởng, chỉ thấy Chu hiệu trưởng đứng lên, cầm lấy cái loa lớn, xoay người, ngắm nhìn bốn phía, chậm rãi mở miệng.

Lời của Chu hiệu trưởng vừa nói xong, toàn trường liền kích động đứng lên, vung cánh tay hô to.

-    Chị Lưu Ly, chị có thấy đại ca ca không?
Cùng lúc đó, Tô Lưu Ly cùng 3MC đi vào phía sau sân khấu, Tư Đồ Nhược Thủy liền bước lên, nhỏ giọng hỏi Tô Lưu Ly.

Tối nay nàng một một thân Anime màu trắng, cả người giống như một tinh linh, gợi cảm mà không mất đi vẻ khả ái.

-    Nhiều người như vậy, làm sao chị có thể thấy được?
Tô Lưu Ly cười cười.

-    Chị Lưu Ly, em rất khẩn trương.
Nói tới Diệp Phàm, trái tim của Tư Đồ Nhược Thủy không khỏi đập nhanh.

Tô Lưu Ly dở khóc dở cười:
-    Không phải là tên kia muốn nhìn xem em biểu diễn sao? Có cái gì mà khẩn trương.

-    Em…
Theo bản năng Tư Đồ Nhược Thủy muốn nói cái gì, kết quả lời nói đến khóe miệng thì nàng nuốt ngược trở lại, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra một mảnh đỏ ửng.

-    Được rồi, hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm tình, chị đi giới thiệu chương trình đây.
Thấy bộ dạng xấu hổ của Tư Đồ Nhược Thủy, trong lòng Tô Lưu Ly thở dài một tiếng.

Sau khi Tô Lưu Ly ra giới thiệu, tiết mục thứ 2 của chương trình là một tiết mục tấu hài, tiết mục này đã chọc cười không ít khán giả.

9h tối, sau khi tiết mục biểu diễn của 8 nữ sinh khoa Nghệ Thuật kết thúc, không khí của buổi văn nghệ đã được đẩy lên cao trào, khắp nơi đều vang lên tiếng vỗ tay cùng tiếng reo hò.

Đang lúc cảm xúc của mọi người dân trào, một nam MC bước lên sân khấu, vẻ mặt hắn mỉm cười hỏi:
-    Năm này có vị quán quân cả nước đi đến ĐH chúng ta, mọi người có biết nàng là ai không?

-    Tư Đồ Nhược Thủy.
Toàn trường liền reo hò một cái tên.

-    Chúc mừng, mọi người đã đáp đúng.
Nam MC kia mỉm cười, nói một câu, sau đó nâng cao giọng nói của mình:
-    Sau đây, mời mọi người dừng tiếng vỗ tay lại, cùng hoan nghênh Tư Đồ Nhược Thủy.

-    A…..

"Bành bạch!"

-    Nữ thần Nhược Thủy.

Trong phút chốc, những kẻ ái mộ Tư Đồ Nhược Thủy liền kích động mà đứng lên, giơ cao cánh tay, dùng sức vỗ tay, lớn tiếng reo hò.

Trong tiếng vỗ tay và reo hò của mọi người, Tư Đồ Nhược Thủy từ từ bước ra sân khấu.

Thấy Tư Đồ Nhược Thủy xuất hiện, tất cả mọi người đều ngừng vỗ tay, reo hò.

Trong lúc nhât thời, Tư Đồ Nhược Thủy trở thành tiêu điểm duy nhất của toàn trường, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người nàng.

Đối mặt với từng tia ánh mắt, Tư Đồ Nhược Thủy biết rõ Diệp Phàm cũng nhìn xem nàng, nàng chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, khuôn mặt lộ ra vài phần khẩn trương.

"Hô... Hô... Hô..."
Khẩn trương rất nhiều, nàng liền hít sâu 3 hơi.

-    Trước khi biểu diễn mình…mình có thể nói vài lời không?
Hít sâu xong, vẻ khẩn trương trong lòng Tư Đồ Nhược Thủy bớt đi một chút, nhưng mà cũng không có hát, mà là có chút sợ hãi nói.

-    Trước lúc biểu diễn, mình muốn nói cảm ơn đến một người, cảm ơn anh ấy có thể đến đây xem mình biểu diễn.


“Rầm”
Tư Đồ Nhược Thủy vừa nói xong, toàn trường liền xôn xao.

Tư Đồ Nhược Thủy cảm ơn ai?
Đây là câu hỏi chung của tất cả mọi người.

Lữ Văn không có.
Khi hắn nghe hết cậu nói của Tư Đồ Nhược Thủy, trong lòng hắn liền vô cùng kích động. Theo bản năng hắn cho rằng người mà Tư Đồ Nhược Thủy nhắc đến chính là hắn.

-    Mình cảm ơn anh ấy, anh ấy giống như một chiến thần, đã bảo vệ lấy mình.
Đợi toàn trường yên tĩnh trở lại, Tư Đồ Nhược Thủy lại mở miệng nói.
-    Sau đâu mình sẽ tặng ca khúc “ Numb” này cho vị đại ca ca kia, cũng như là mọi người.

Đại ca ca?
Giống như là chiến thần bảo vệ?

Nếu như nói lúc nãy, theo bản năng Lữ Văn cho rằng người mà Tư Đồ Nhược Thủy nói lời cảm ơn là hắn, nhưng mà giờ phút này, hắn có thể khẳng định, người mà Tư Đồ Nhược Thủy nói đúng là hắn.

Một mặt, mỗi lần Tư Đồ Nhược Thủy gặp mặt đều gọi hắn là anh Lữ Văn, mặt khác, một lần rồi lại một lần hắn đã đuổi những con ruồi muốn đi theo Tư Đồ Nhược Thủy, không phải là giống như Chiến thần sao?

Xác định được điểm này, Lữ Văn kích động không thôi.

Mà 4 người Trương Kiếm Nhâm lại dùng ánh mắt bội phục nhìn Lữ Văn, cảm giác kia giống như muốn nói: Anh Văn thật ngưu bức.

Ngoài ra, đám người vây quanh Lữ Văn lại rít đem ánh mắt quăng về phía Lữ Văn, trong ánh mắt đầy vẻ hâm mộ và ghen tỵ.

-    Nha đầu ngốc.
Mà trong lòng Diệp Phàm lại cảm thấy ấm áp.

Hắn không còn cô đơn nữa.