Cực Phẩm Cuồng Thiếu

Chương 130: Ma Hậu Cường Thế




- Không phải ngươi nói tiểu tử kia không có người chống lưng sao?
Lúc này đây, chân mày Hạ Thanh Thư nhíu chặt lại, thấp giọng hỏi Lâm Ngạo Phong, giọng nói tỏ ra ngưng trọng.
- Chú Hạ, cháu cũng không biết tên tiểu tử này có quan hệ với nữ nhân này.
Lâm Ngạo Phong từ trong kinh hãi lấy lại tinh thần, theo bản năng trả lời.
"Tê"
Hạ Thanh Thư tức giận, hít sâu một hơi, có chút không vui nhìn chằm chằm vào Lâm Ngạo Phong.
- Chú Hạ, mặc dù nữ nhân này có thân thủ cường đại, hơn nữa ở thế tục không nhỏ nhưng mà chuyện này liên quan đến tranh đấu giữa Diệp gia và Bạch gia, nói vậy nàng cũng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Dường như nhận ra Hạ Thanh Thư đã tức giận, Lâm Ngạo Phong bình tĩnh mà phân tích:
- Huống chi nàng cũng không dám khiêu khích quyền uy của tổ chức Viêm Hoàng.
Hạ Thanh Thư nghe vậy, không có lên tiếng bất quá trong lòng lại rõ ràng, nếu như Sở Cơ đã đến đây, thì kế hoạch chọc giận Diệp Phàm của bọn hắn đã bị phá sản.
Hạ Thanh Thư hiểu được điểm này, Lâm Ngạo Phong tự nhiên cũng là tâm như gương sáng. Điều này làm hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Ngoài khó chịu, hắn thấy vẻ mặt Tô Hồng Viễn âm tình bất định nhìn mình, biết rõ bởi vì sự xuất hiện của Sở Cơ mà Tô Hồng Viễn trở nên bất an, hắn liền nói:
- Sở tiểu thư, không nghĩ cô cũng đến tham gia lễ đính hôn giữa tôi và Vũ Hinh, thật là làm cho chúng tôi thụ sủng nhược kinh.
- Ngươi nói ai là tiểu thư?
Sở Cơ vừa mới đén bên cạnh Diệp Phàm, thấy được vẻ mặt dối trá của Lâm Ngạo Phong, lập tức cười lạnh hỏi.
Nhất thời, Lâm Ngạo Phong liền cứng họng.
- Không cần dát vàng lên mặt mình, lão nương ta không mời mà đến, là bởi vì có một số người không biết trời cao đất rộng, dám cướp đi nữ nhân của cháu ngoại trai ta.
Sở Cơ không chút kiêng kỵ, cho thấy rõ lập trường và thái độ của mình.
"Rầm"
Sở CơƠ vừa nói xong, cả hiện trường lại trở nên xôn xao.
Hiển nhiên không ai nghĩ tới, Diệp Phàm lại là cháu ngoại trai của Ma Hậu.
- Tô Hồng Viễn khó thở rồi.
Cơ hồ cùng một lúc, mọi người đều đưa mắt nhìn sang Tô Hồng Viễn, trong đầu hiện ra một ý niệm như vậy.
Ở bọn hắn xem ra, mặc dù Lâm Ngạo Phong có thân phận là thái tử gia của Nam Thanh Hồng, thân phận hiển hách, địa vị cao thượng, nhưng Diệp Phàm thân là cháu ngoại trai của Sở Cơ cũng không kém, thậm chí bàn về việc có thể giúp đỡ cho Tô gia thì chỉ có hơn chứ không kém.
Dù sao, Nam Thanh Hồng cũng là hắc đạo, cũng không thể phơi bày ra bên ngoài được.
Khó thở sao?
Đúng vậy.
Từ khi Sở Cơ xuất hiện, Tô Hồng Viễn bắt đầu cảm thấy khó thở rồi, mà lúc này nghe được Sở Cơ nói vậy, Tô Hồng Viễn liền tỏ ra kinh hoảng. Nhưng mà hắn cũng biết chuyện đến nước này, chỉ có thể tin vào lời đồn bên ngoài, Bạch gia là núi dựa của Nam Thanh Hồng.
Nếu như Nam Thanh Hồng không có chỗ dựa là Bạch gia thì hắn tin tưởng, Lâm Ngạo Phong ở trước mặt Sở Cơ chỉ là một con chó TQ, sắp bị Diệp Phàm bẽ mặt, mà Tô gia rất có thể sẽ chịu lửa giận của Diệp Phàm và Sở Cơ.
Dường như đoán được tâm tư của Tô Hồng Viễn, đối mặt với cường thế của Sở Cơ, Lâm Ngạo Phong cố gắng ngăn chặn phần sợ hãi trong lòng, gằn từng chữ:
- Sở tiểu thư...
- Đây là lần thứ 2 cũng là lần cuối cùng, nếu ta nghe ngươi gọi 2 chữ tiểu thư nữa thì ta sẽ cắt đầu lưỡi của người.
Sở Cơ lạnh lùng cắt ngang lời nói của Lâm Ngạo Phong.
- Cô hiểu lầm rồi, tôi cũng không có đoạt đi nữ nhân của cháu ngoại trai cô...
Có lẽ là biểu hiện của Sở Cơ quá mức mạnh mẽ, Lâm Ngạo Phong cũng khó tránh khỏi có chút nén giận, giọng nói có chút cường ngạnh.
Sở Cơ lại cười lạnh, cắt ngang lời nói của Lâm Ngạo Phong:
- Ý của ngươi là người cũng Tô nha đầu thật tâm yêu nhau sao?
Lâm Ngạo Phong không phản bác được.
Tô Vũ Hinh liền bước lên nói:
- Chị Sở, em không có bất kỳ hảo cảm nào đối với hắn, ngược lại trong mắt em hắn chỉ là một tên cặn bã.
Mắt thấy Tô Vũ Hinh trước mặt mọi người nói mình là đồ cặn bã, sắc mặt Lâm Ngạo Phong có chút trắng bệch, tức giận nói:
- Đính hôn, kết hôn không chỉ là chuyện riêng của 2 người, mà là chuyện của 2 gia đình, tôi cùng nàng đính hôn là do ông nội Tô cho phép.
Nói xong, Lâm Ngạo Phong thâm ý nhìn Tô Hồng Viễn một cái, ý bảo Tô Hồng Viễn hãy nói ra thái độ.
- Sở tiểu thư, những lời Ngạo Phong nói là sự thật. Là do cậu ta tự mình tới cửa cầu hôn, mà Tô gia chúng tôi bởi vì chuyện này đã họp gia đình, nhất trí đồng ý hôn sự này. Còn về phần Vũ Hinh, tôi nghĩ là nó chỉ không hiểu dụng tâm lương khổ của chúng tôi, tôi tin tưởng chờ thêm một thời gian nữa, nó sẽ cam tâm tình nguyện làm vợ của Ngạo Phong.
Tô Hồng Viễn mở miệng, hắn đã có ý đứng bên Lâm Ngạo Phong rồi.
Bởi vì hắn biết nếu như sau lưng Lâm Ngạo Phong không có chỗ dựa là Bạch gia, thì tuyệt đối sẽ không làm càn rỡ như thế trước mặt Sở Cơ.
"Hô"
Nghe được những lời này của Tô Hồng Viễn, Lâm Ngạo Phong âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, về sau vẻ mặt mỉm cười nhìn Sở Cơ, nói:
- Sở nữ sĩ, nếu như cô cùng cháu ngoại của mình muốn tham gia buổi lễ đính hôn này thì tôi sẽ vô cùng hoan nghênh. Nếu như cô đến đây để chứng nhận có phải tôi đã đoạt đi nữ nhân của cháu ngoại trai của mình thì kết quả đã có rồi, lời của ông nội Tô đủ để chứng minh tôi không có nói dối. Mà tôi cũng tin tưởng, lấy thân phận cao quý của cô thì cô sẽ không làm ra những chuyện gì quá phận.
- Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, cùng lão nương chơi đùa, người còn quá non rồi.
Đối mặt với lấy lui làm tiến của Lâm Ngạo Phong, Sở Cơ cười lạnh một tiếng, sau đó nói với Tô Hồng Viễn:
- Tô Hồng Viễn, theo tôi ra rừng trúc nói vài câu.
Tô Hồng Viễn nghe vậy, không khỏi ngẩn ra.
- Không lẽ Sở nữ sĩ muốn uy hiếp đe dọa ông nội Tô sao?
Lâm Ngạo Phong cố ý làm ra bộ dạng kinh ngạc, mặt ngoài kích thích Sở Cơ, nhưng trong lòng lo lắng Tô Hồng Viễn sẽ dao động:
- Ông nội Tô là một trong những người có tiếng tại thương giới Giang Nam, chắc sẽ không bị những lời ba xạo của cô hù sợ.
- Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, cứ nhảy nhót đi, lát nữa ta sẽ cho người biết tay.
Sở Cơ cười lạnh một tiếng, sau đó cả người lóe lên, giống như quỷ mị xuất hiện trước người Tô Hồng Viễn:
- Tô Hồng Viễn, chỉ là mấy câu nói mà thôi, không lẽ ông lại bị hù dọa đến thế sao? DĨ nhiên, ông có thể lựa chọn không đi, nhưng mà ta đảm bảo ông sẽ hối hận.
Nói xong, Sở Cơ không hề nói nhảm gì nữa, quay đầu đi về phía rừng trúc.
- Ngạo Phong, cậu hãy yên tâm, nếu tôi đã đáp ứng chuyện đính hôn giữa cậu và Vũ Hinh, tự nhiên sẽ không thay đổi chủ ý.
Nhìn bóng lưng Sở Cơ rời đi, trong lòng Tô Hồng Viễn bất ổn, cuối cùng là nói rõ cho Lâm Ngạo Phong:
- Tôi đi một chút rồi sẽ trở lại.
- Ông...
Nghe được Tô Hồng Viễn nói thế,
Lâm Ngạo Phong vẫn giận đến không nhẹ, theo bản năng mà nghĩ chửi má nó, nhưng lại cảm thấy không ổn, không thể làm gì khác hơn là đem lời nói đến khóe miệng nuốt lại vào bụng.
Mà Tô Hồng Viễn trực tiếp xoay người, đuổi theo Sở Cơ.
- Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, tốt nhất là ngươi đừng để những thủ hạ của mình tới quầy rầy lão nương, nếu không ngươi tự gánh lấy hậu quả.
"Lộp bộp"
Lâm Ngạo Phong vốn là muốn phái người nghe lén cuộc nói chuyện giữa Sở Cơ và Tô Hồng Viễn, đột nhiên nghe được lời cảnh cáo của Sở Cơ, lập tức chấn động, trực tiếp bỏ qua ý nghĩ này, chẳng qua là hô to cho Tô Hồng Viễn nghe:
- Ông nội Tô, đừng quên ước định của chúng ta.
Thân thể Tô Hồng Viễn chấn động, lập tức nhớl ại lời uy bức lợi dụ ngày đó của Lâm Ngạo Phong.
- Tô Hồng Viễn, không cần nghĩ đến cái ước định rắm chó đó.
Sở Cơ nghiêng đầu sang chỗ khác, dùng một loại ánh mắtmặc niệm nhìn Tô Hồng Viễn:
- Tối nay, ông sẽ hối hận.