Cực Phẩm Chiến Long

Chương 170: Xem ra tôi cần tự mình xuất thủ rồi



Đám người leo xuống khỏi trực thăng, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, toàn thân mặc đồ đen, ánh mắt khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.

Vương Hữu Lân trực tiếp đi tới, cau mày nói: “Mấy người là ai? Hôm nay là tiệc mừng thọ của tôi, nếu không muốn trở thành kẻ thù của nhà họ Vương thì nhanh chóng rời khỏi đây ngay.”

Ai ngờ đối phương hoàn toàn không để ý tới Vương Hữu Lân, ánh mắt chúng khóa chặt những chiếc hộp do công ty Dược Vương mang ra.

Đám đông dường như đã hiểu mục đích của những người này.

“Những người này là ai? Dám đến dự tiệc mừng thọ của Vương Hữu Lân gây chuyện, xem ra tới vì dược liệu của công ty Dược Vương.”

“Bất kể là Vương Hữu Lân hay là công ty Dược Vương thì đều không phải thế lực bình thường, những người này dám nhổ răng cọp, e rằng lai lịch không đơn giản.”

“Cách họ xuống từ trực thăng vừa rồi rất chuyên nghiệp, ở Sở Châu của chúng ta, tôi chưa nghe nói có thế lực nào có thể làm được như thế này, rất có thể là người vùng khác.”

“Nếu là kiểu rồng qua sông thì sẽ không dễ giải quyết, những người này chuyện gì cũng dám làm, dù sao sau khi bỏ phiếu cũng sẽ rời đi, năm đó một người giàu có ở Sở Châu đã bị giết chết tại nhà bởi đám người giống này, đến nay vẫn chưa bắt được hung thủ.”

Vương Hữu Lân thấy đối phương trực tiếp phớt lờ mình, sắc mặt trâm xuống.

“Nếu các vị đã không chịu rời đi, có vẻ như tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mời các vị rời đi.”

Vương Hữu Lân phất tay, một đám nhân viên an ninh phía sau ông nhao nhao xông tới.



Một buổi tụ họp trên biển như vậy, đặc biệt là nơi tập. trung phần lớn những người giàu có ở Sở Châu, Vương Hữu Lân không thể để xảy ra chuyện gì.

Vì vậy, ông đã thắt chặt an ninh.

Các nhân viên an ninh chịu trách nhiệm duy trì an toàn đều là người của Duẫn Á Duẫn nổi tiếng.

“Xông lên.”

Người quản lý an ninh chính xua tay, đám đông lập tức chạy về phía nhóm khách không mời mà đến.

Ở phía bên kia, Duẫn Á Duẫn đang đứng trên một nơi cao quan sát bao quát tất cả.

Hắn cũng phải đề phòng xem bên kia có nội ứng hay không.

Dù sao con tàu du lịch này là do Vương Hữu Lân thuê.

Nhân viên phục vụ trên tàu du lịch không phải là người của Vương Hữu Lân.

Hắn đã mở công ty vệ sĩ nhiều năm, có kinh nghiệm phong phú.

Giáo đầu, những người này không có ý đồ tốt, e rằng không dễ đối phó.”



Một thuộc hạ bên cạnh đi tới Duẫn Á Duẫn nói. Duẫn Á Duẫn cười đầy tự tin.

“Đừng lo lắng, có ông chủ Lý ở đây, họ không thể gây sóng gió gì đâu.” “Ông chủ Lý? Chẳng lẽ là người thanh niên kia?”

Thuộc hạ liếc nhìn về phía Lý Quân, trong lòng có chút kinh ngạc.

Không ngờ Duẫn Á Duẫn đánh giá Lý Quân lại cao như vậy.

Đúng lúc này, đối mặt với nhân viên an ninh đang xông lên, người đàn ông trung niên áo đen cầm đầu chỉ khẽ phất tay áo, vài người lập tức bay ra ngoài.

Lúc này, ngay cả sắc mặt Duẫn Á Duãn cũng thay đổi.

Chỉ dùng mỗi ống tay đã có thể đánh người bay ra ngoài, đây là cao thủ ám kình.

Võ thuật được chia thành minh kình, ám kình và hóa kình công phu, Duẫn Á Duẫn được biết đến là giáo đầu, uy lực chấn động Sở Châu, nhưng cũng chỉ là minh kình đỉnh phong mà thôi.

Nếu trước bốn mươi tuổi không thể tiến thêm một bước, thể lực bị suy giảm, đời này sẽ không có duyên với ám kình.

Mỗi cao thủ ám kình đều là đại nhân vật khó lường.

Vào thời cổ đại đã có thể khai tông lập phái.