Cực Phẩm Chiến Long

Chương 138: Chưa bao giờ biết đánh nhau là gì



Nghe được địa vị của đối phương, Chu Vũ vốn định nổi giận liền bỗng nhiên như bị ai tạt một gáo nước lạnh vào đầu, bèn cười bồi tội:

“Thật sự là rất xin lỗi, tôi không nghĩ tới sẽ ảnh J_ hưởng đến các vị, sau này chúng tôi nhất định sẽ nói chuyện nhẹ nhàng hơn.”

“Mẹ nó, mau thu dọn đồ đạc rồi cút đi, ông đây ăn cơm thì xung quanh phải yên tĩnh, không được tên nào lảng vảng quanh đây.”

'Tên dẫn đầu nói một cách phách lối.

“Nhưng chúng tôi mới chỉ bắt đầu ăn thôi mà.” Chu Vũ Hàn nhịn không được lẩm bẩm một câu.

Chu Vũ lại biến sắc, nổi giận nói: “Vũ Hàn, con nói linh tỉnh cái gì đó? Chúng ta đã ăn xong rồi, còn ăn cái gì nữa?”

Nói xong, ông ấy cúi đầu nói: “Chúng ta đi thôi.”

Trong vòng tròn hỗn loạn của Sở Châu, ông ấy tự nhiên biết công ty Dịch Phong gồm những tên nào. Khi hành động thì phách lối, việc ác bất tận, làm giàu trên vũng máu tanh, căn bản không phải những công ty nhỏ như Chu gia và Bạch gia có thể đụng vào.

Nhìn thấy bộ dạng của ba mình, Chu Vũ Hàn mặc dù có chút không vui, nhưng cũng biết nhà mình không thể đắc tội nổi người ta, nên liền quệt miệng đứng dậy.

Người của Bạch gia cũng không nói gì, mặc dù tâm trạng khó chịu, nhưng quả thực không thể trêu vào người ta.

“Chờ một chút, có vẻ cây tăm mà mày vừa nhổ như đã rơi vào chén của tao.”

Đúng lúc này, Lý Quân đột nhiên lên tiếng một cách bình thản.



Tên dẫn đầu khinh thường cười một tiếng: “Nhổ vào chén của mày thì sao? Tao cao hứng thì vung nước tiểu vào chén của mày cũng được."

Bạch Kính Đình bên cạnh không ngừng nháy mắt với Lý Quân, hy vọng anh đừng nên gây chuyện.

Công ty Dịch Phong cũng không phải công ty nhỏ, không phải ai cũng có thể đụng vào được.

“Thằng chó nhà mày, mau đứng dậy cút đi, lòng kiên nhẫn của tao có hạn.”

“Tao là quản lý của công ty Dịch Phong, ba ngày không đánh một trận thì tay chân tao hơi bị ngứa ngáy đấy”

“Hai phút nữa mày không biến đi, tao sẽ đánh gãy chân mày, còn ngồi đó mà ăn cơm là tao hất đổ hết!”

Dương Bổn hung hăng đe dọa, miệng lưỡi tục tĩu.

Nhưng Lý Quân lại chẳng hề có ý định rời đi, ngược lại còn rút ra một điếu thuốc, tự mình châm lửa, nhả một ngụm khói.

Dương Bổn lập tức đanh mặt lại, mắng: “Mẹ nó mày bị ngu à! Tao bảo mày cút đi mày không nghe thấy à? Mày coi lời tao như gió thoảng qua tai à?”

“Hai phút nữa lập tức biến ngay cho tao, không thì †ao sẽ cho mày biết hoa hồng vì sao lại màu đỏ."

Bạch Kính Đình nhìn Lý Quân, nói: Lÿ Quân, đi mau đi, đừng gây chuyện.”

Lý Quân lại cười nói: “Mọi người vừa mới bắt đầu ăn cơm, còn chưa ăn no, tại sao lại phải đi?”



“Chú cứ yên tâm ngồi xuống ăn tiếp đi. Cái gì mà công ty Dịch Phong chứ, con còn chưa nghe nói qua bao giờ, công ty cỏn con nào trong góc ấy nhỉ?”

Dương Bổn nghe vậy, lập tức nổi giận: “Tên nhãi mày muốn tìm đường chết à? Dám nói công ty Dịch Phong của tao là công ty cỏn con, đúng là mắt chó nhà mày mù rồi, đồ nhà quê từ đâu tới đây? Một chút kiến thức cũng không có.”

“Anh tư, em nghĩ chúng ta đừng nói nhảm với tên này nữa, nhìn nó là biết ngứa đòn lắm rồi! Cứ cho nó ăn thử chai rượu vào đầu một phát xem sao, lúc đó hắn tự nhiên nhận thức được công ty Dịch Phong của chúng ta là công ty thế nào!” Một tên đàn em hét lên.

Ánh mắt Bạch Vi có chút lo lắng.

Cô ấy nghĩ đến phong cách hành xử cứng cỏi của Lý Quân trong mấy lần gần đây, không khỏi cảm thấy phức tạp.

Lý Quân trước khi vào tù là một học sinh ngoan, chưa bao giờ biết đánh nhau là gì.

Lúc đó, cô ấy đã ước rằng nếu anh trai của mình mạnh mẽ hơn một chút thì tốt biết bao, có thể đứng ra bảo vệ cô ấy trong lúc nguy hiểm.

Nhưng Lý Quân từ khi ra tù thì quả thật đã trở nên mạnh mẽ hơn. Giống như hôm qua ở buổi tiệc, Lý Quân có thể không chút do dự đứng ra bảo vệ cô, điều này khiến cô có chút cảm động.

Tuy nhiên, tính tình của Lý Quân hiện tại cũng quá cứng cỏi, rất dễ dẫn đến rắc rối.

Cô cũng đã nghe nói về công ty Dịch Phong, là công ty chuyên làm hậu cần, trước đây ở khu hậu cần Thần Long, mười trận đánh nhau thì tám trận đều có liên quan đến công ty Dịch Phong.

“Mày vừa nhả cái tăm vào chén canh này, bây giờ mày hãy ăn sống cái tăm đó, chuyện hôm nay coi như bỏ qua, tao cũng không muốn sinh sự với mấy tên lưu manh, lông bông như mày.”

Lý Quân đẩy chén canh qua, chỉ chỉ cái tăm đang lơ lửng phía trên, nói một cách nghiêm túc.