Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 239: Phiên ngoại 35



Tước Nõan yêu: cả đời này tôi chỉ cầm tù một mình em 27: trốngrỗng Bất tri bất giác, Mặc Nõan đã ở trong nhà của Cố Triển Dật hơn ba tháng,bước chân của mùa hè đang lặng lẽ tới, bụng của cô cũng đã lớn như quả bóng,trong thời gian này cô với Cố Triển Dật ở chung rất vui vẻ, tuy là cùng dướimái hiên nhưng hai người đều tôn trọng nhau như khách, mà ba tháng này Cố TriểnDật cũng rất bận rộn, bận chuyện đưa công ty ra thị trường, nhưng vô luận bậnthế nào anh ta cũng sẽ tìm thời gian rảnh đến nói chuyện phiếm giải buồn với MặcNõan.

Mấy ngày nay anh ta trợ giúp cho Mặc Nõan thật không nhỏ, côvốn là buồn bực sợ hãi vui mừng, cũng trở nên dần dần thỏai mái biết cười: “Tiểuthư, thiếu gia kêu ngài nghe điện thoại.” ‘‘ Ừ “ “Tiểu thư ” Cô giúp việc hầu hạcô rất săn sóc đi tới đưa tay ra.

Trong phòng khách, Mặc Nõan đang cho vá cái yếm cho cục cưngtrong bụng, cô giúp việc nghe điện thoại kêu cô một tiếng, cô thả may vá trongtay ra, nhận lấy điện thoại từ trong tay cô giúp việc: “A lô, Triển Dật anh tìmem có chuyện gì?” “Muốn hỏi hôm nay em có cảm thấy khó chịu hay không?” Lời nóitừ nụ cười quan tâm truyền đến.

“Không có, em rất khỏe” “Vậy thì tốt ” Anh ta dừng một lúc MặcNõan cũng sửng sốt một chút, cảm thấy anh ta còn muốn nói gì đó, thì thử dò vàhỏi: “Còn có cái gì muốn nói sao? ’’ Đối phương làm như là mình thông minh màkhẽ cười ’’Nõan, mẹ anh nói bà muốn em gặp một lần .

.

.

.

.

.” “Anh đã đáp ứng bà ấy? ” Mặc Nõan nín thở ‘‘Nõan, chuyệnem mang thai anh đã nói cho mẹ anh biết, anh nói với bà đứa nhỏ trong bụng emlà của anh, mới không thể chờ đợi mà muốn gặp em một lần, muốn gặp cháu traitương lai của bà, Nõan, thật xin lỗi, chưa được sự đồng ý của em mà anh đã nóivới mẹ anh như vậy, nhưng mục đích anh làm như vậy, cũng là muốn dùng hành độngthực tế để chứng minh cho em xem, Nõan, anh yêu em, cho nên anh sẽ yêu tất cả củaem, bao gồm đứa bé trong bụng em.” “Nói lúc nào? ” Mặc Nõan cả kinh thất sắc màcắt đứt lời của anh ta “Buổi tối.

.

.

.

.

.

Nõan, thế nào?” Giọng nói của đối phương hơi có vẻ lo lắnghiển nhiên là bị cô dọa sợ.

Lấy được trả lời chắc chắn quả quyết của anh ta, trong khoảnhkhắc cả người Mặc Nõan giống như là mất hồn, vốn là gò má đỏ thắm cũng đã biếnthàng trắng bệch giống như đậy tầng sương, tay run rẩy chỉ bụng to ra kèm theo,cô có mặt mũi gì gặp cha mẹ của anh ta.

‘‘Triển Dật, anh có thể không cần đối tốt với em như vậy haykhông, em thật sự không cho anh được cái gì?” “Anh không cần em cho anh cái gì,anh chỉ muốn em ở lại bên cạnh anh, cả đời là tốt rồi.” ‘‘Triển Dật, anh biếtđó, em không thể cùng anh cả đời “ “Anh mặc kệ, dù sao đời này anh chỉ xác địnhem là cô gái anh thích nhất “ “Triển Dật, anh là một kẻ ngốc, anh chàng ngốc,em căn bản không đáng giá để cho anh làm cho em như vậy’’ Mặc Nõan đã bị anh talàm cho cảm động đến khóc.

‘‘Nõan, em đừng khóc, em khóc anh sẽ đau lòng.” “Em đánggiá, Nõan anh thừa nhận là anh ngu ngốc, anh là đứa ngốc, nhưng vì ngươi mà ngốc,vì em mà đần, anh cũng cam tâm tình nguyện không oán không hối.” “Triển Dật!”Anh ta cố chấp làm cho Mặc Nõan cảm thấy vô lực! Mặc Nõan đã khóc đến mức khôngthành tiếng rồi, thâm tình của Cố Triển Dật làm cho cô không cự tuyệt được,nhưng tim của cô không có dành cho anh ta, cho nên, một khắc này cô rất cảm động,tim cũng đau hơn.

“Nõan, Nõan, Nõan, Nõan, Nõan.

.

.

.

.

.” Cố Triển Dật ở đầu điện thoại kia lo lắng kêu, thật lâu MặcNõan mới yếu ớt đáp lại anh ta: ’‘Triển Dật, em sẽ gặp mặt mẹ anh.” Thanh âm từống nói bên kia truyền vào, giọng điệu của Cố Triển Dật sâu xa: “Được rồi, Nõanđi ăn cơm đi em, đừng để cục cưng đói bụng, cơm tối không cần chờ anh trở về,anh phải đi sân bay đón mẹ, gặp lại” Anh ta cố ý đá vào chữ anh “Gặp lại” MặcNõan cúp điện thoại rồi, nhưng nước mắt vẫn còn treo ở khóe mắt.

“Tiểu thư, ăn cơm ” Cô giúp việc làm xong cơm đi tới nói.

Mặc Nõan đưa tay lau nước mắt, mới vừa đứng lên đầu liềnchóang váng một trận, cũng may cô giúp việc tay mắt lanh lẹ vịn lấy cô, mà haitay của cô thì che bụng thật chặt, vẻ mặt kinh sợ! “Cám ơn” Cô đứng vững chân,cảm kích nói cảm tạ với cô giúp việc, rồi cúi đầu vuốt ve bụng, cặp mắt đỏ thắmlầm bầm nói: Con yêu, mẹ van cầu con, mau mau lớn lên đi, nhất định phải maumau xuất hiện trước mặt mẹ Thân thể của cô đã không còn khỏe nữa, hiện tượng ngấtxỉu cũng càng ngày càng nghiêm trọng, tùy lúc có thể sẽ chết Từ đêm Nõan đi, mộtmình anh làm thế nào cũng không ngủ được, nên đi đến phòng của cục cưng, một khắcđi vào gian phòng vắng vẻ kia, anh có một loại cảm giác như đi vào nội tâm củachính mình, trống vắng đến đáng sợ, thật đáng buồn, đêm đó anh ở trong phòng củacục cưng khóc suốt cả một đêm, ngày hôm sau liền điên cuồng đóng kín phòng lại.

Ba tháng nay, anh hết lòng tuân thủ hứa hẹn của mình, khôngđi quấy rầy cô, cũng không đại biểu anh cũng không nhớ cô, ngược lại nhớ nhungđối với cô chỉ có tăng không giảm.

.

.

.

.

.

Anh cũng đang chờ đợi ngày đứa bé ra đời, chờ đợi xuất hịênkỳ tích, chờ đợi Nõan ôm đứa bé trở về và nói: Mặc Phi Tước, chúng ta bắt đầu lầnnữa đi.

Anh sợ trống rỗng, đặc biệt đặc biệt sợ trống rỗng Nhưng nhưvậy, cô đơn trống rỗng vẫn lấp đầy bất mãn trong lòng anh.

Sau khi tan việc và trên đường về nhà, Mặc Phi Tước lái ô-tôđi qua cửa hàng đồ dùng trẻ em mà lần đó anh mà Mặc Nõan cùng đi dạo, và lạikhông tự chủ được mà ngừng xe lại, đẩy cửa xe ra và xuống xe, anh đi vào một cửahàng “Tiên sinh, ngài lại tới ” Cô nhân viên bán hàng theo thói quen mà chào hỏianh một tiếng, rõ ràng chính là khách quen ‘‘ Ừ.

’’ Khuôn mặt tú tuấn lạnh lùng của anh nhàn nhạt mà gật đầumột cái.

“Hôm nay có thể ngài sẽ về tay không, bởi vì hàng mới cònchưa tới! ” Cô nhân viên bán hàng có chút tiếc nuối nói “Không sao ” Anh trở lờirồi đi vào bên trong, nơi này đã được anh liệt vào thứ mà nhắm mắt lại anh cũngcó thể vẽ ra, quá quen thuộc, sau khi tùy ý đi lại một vòng, quả nhiên hai tayanh trống trơn, không có thu hoạch gì, ba tháng nay anh đã đi dạo nơi này vô sốlần, cũng mua về toàn bộ vật mà nhân viên bán hàng đề cử , hai gian phòng ngủ củacục cưng cũng sắp bị anh chất đầy rồi, nhưng anh vẫn cảm thấy chưa đủ, còn muốnnhét vào nhiều thứ hơn nữa.

Đi dạo được một lát, thì anh phát hiện có một món đồ chơicho rằng sáng mắt, anh nắm lấy món đồ chơi rồi hỏi cô nhân viên bán hàng đó“Đây là style mới của các người phải không, gói lại cho tôi” “Tiên sinh, đâykhông phải là style mới, ngài quên sao, mấy tháng trước ngài cùng vợ của ngàicũng đã mua rồi’’ Cô nhân viên bán hàng tốt bụng nhắc nhở anh.

‘‘À, khó trách thấy hơi quen mắt.” Cúi đầu nhìn món đồ chơitrong tay, trong lòng anh chát đến phát khổ, anh cũng rất hi vọng Nõan là vợ củaanh, đáng tiếc không phải.

“Tiên sinh, gần đây sao đều thấy ngài đi một mình, vợ củangài đâu? Sao cô ấy không đi cùng ngài? “ Cô nhân viên bán hàng tò mò hỏi, MặcPhi Tước chợt nâng đầu lên, đôi mắt nhìn cô ta giống như đang ngâm ở trong lạnhlẽo, sáng đến kinh người, cô nhân viên bán hàng không tự chủ được mà rùng mình.