Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em

Chương 77: Cuộc đua định mệnh



Bệnh viện xuất hiện trướcmắt. Trả tiền taxi xong Thiên Anh chỉ nói một lời cảm ơn đến bác tài xế rồichạy tuột vào bên trong. Chẳng quan sát mọi thứ xung quanh đang chuyển động thếnào, cô chỉ chạy và chạy, cô đang rất lo lắng, từng giọt mồ hôi lấm tấm trênmặt chứng tỏ cô đang rất mệt mỏi, mệt mỏi thật sự.!

Đến điện thoại cũng muốn trêungươi cô, thấy tiếng “ting” cô bỏ điện thoại ra xem, não nề khi thấy dòng chữ “pin yếu tắt nguồn”. Do cả tối hôm qua đi chơi về muộn nên cô cũng không nạp, vì cô nghĩ lên máybay cũng có được sử dụng điện thoại đâu, nạp để làm gì?

Cô thở dài để mặc điện thoại vào trong túi.

Bệnh viện rộng lớn không biếttìm anh ở đâu, sao điện thoại hết pin vào lúc này chứ?!



-Mấy chị cho emhỏi, sáng nay có bệnh nhân nào mới chuyển vào đây cấp cứu không ạ? – Thiên Anhhỏi mấy chị y tá đang đứng buôn chuyện ở hành lang tầng 1

-Không mà..- Một ytá mỉm cười nói

-Đâu, có đấy em –Cô y tá khác nói với Thiên Anh rồi quay sang nói cô y tá kia - Cô chả biết gìà??

-Vậy chị cho embiết bệnh nhân đó đang ở đâu được không? – Thiên Anh hỏi vội vã

-Hình như ở khoacấp cứu trên tầng 3 đấy, em cứ đi lên tầng 3, rẽ phải, phòng cấp cứu ngay đầutiên đó !

-Vâng, em cảm ơnchị! – Nói rồi, Thiên Anh lễ phép nghiêng đầu chào rồi chạy lẹ lên tầng trên.

ThiênAnh vừa khuất bóng ở hành lang thì Thiên Kỳ và Vy cũng đến nơi. Hai người kháhơn Thiên Anh một chút là đã gọi điện cho Tuyết để biết Khánh Anh đang ở đâu?

Cứthế cả hai đi theo cầu thang máy lên tầng 3.



-Vừa thấy ở đâylại chạy đâu rồi?! – Phong lẩm bẩm trong miệng, tay cầm chiếc điện thoại đanggọi cho ai đó nhưng chỉ nhận được câu nói quen thuộc mỗi khi sim thuê bao..

Phongđang ăn sáng ở quán đối diện, thấy Thiên Anh chạy “bán sống bán chết” vào đâykhiến cậu thoáng lo lắng. Tưởng cô có chuyện gì nên cũng chạy vào theo, vừathanh toán tiền xong quay ra đã không thấy cô đâu. Gọi điện thì không được.Cậulang thang trên những dãy hành lang bệnh viện tìm Thiên Anh nhưng kết quả chỉlà con số 0 tròn trĩnh, hỏi thăm cũng chẳng ai biết.

Cókhi nào nhìn nhầm không? Cậu mong là nhìn nhầm, vì giờ này đáng lẽ cô đang ởtrên máy bay rồi chứ? Mà trên máy bay tắt nguồn điện thoại là điều đương nhiên.Haiz! Chắc nhầm rồi.!

-Anh Hoàng…chuyệnnày là sao vậy anh? – Thiên Anh vừa nhìn thấy Hoàng ngồi ở hàng ghế xanh lạnh lẽo đối diện với phòng cấp cứu, cô lậptức hỏi luôn, ánh mắt long lanh nhìn Hoàng. Hoàng hơi ngạc nhiên khi cô xuấthiện, anh lắc đầu không lên tiếng, Minh ngồi bên cạnh từ tốn hỏi

-Sao em lại ở đây?Chẳng phải…- Minh chưa nói dứt câu, Thiên Anh lắc đầu đáp

- Không, em không đi nữa rồi, nói cho em biết,vì sao anh Khánh lại nằm trong đó – Cô không kìm nổi long, giọng nói lạc lõng,gương mặt đỏ ửng lên, đôi mắt phù lớp sương mờ

Nhìncô như vậy, Hoàng không khỏi xót xa, anh muốn ôm cô vào lòng để an ủi lấy tráitim nhỏ bé ấy nhưng sao khó làm quá. Anh không nhìn thẳng trực tiếp cô, lặng lẽnhìn về phía khác, lòng nặng trĩu.

Anhtự nghĩ bao giờ anh mới thôi yêu thương cô đây? Anh yêu người yêu của bạn thân,anh làm sao thế này? Có phải anh quá tồi tệ không khi yêu người yêu của bạnthân? Giá mà anh không trao cả con tim mình một cách trọn vẹn cho cô thì anhđâu phải khó khăn khi thấy cô như này được. Biết sao bây giờ, lý trí đâu thắngnổi con tim. Nhiều đêm cứ nghĩ sẽ bỏ được nhưng sao khi đối mặt với cô anh lạicàng…yêu cô thêm!

-Em biết anh ý cấpcứu được hơn 4 tiếng rồi, thế nhưng em lại chẳng biết gì, suýt chút nữa em cònung dung đi Tokyo chơi, sao các anh không báo cho em biết. Hai anh nói em biếtđi mà? – Nhận được sự im lặng từ Minh và Hoàng, cô lại lên tiếng, giọng nóichứa chan lời khẩn cầu và trách móc khiến hai người kia không khỏi đau lòng

-Cho bọn anh xinlỗi, em ngồi xuống đi, đừng khóc vội, nó sẽ không sao đâu! – Hoàng cười nhẹ đểtự trấn an tinh thần mình và trấn an cả cô. Chính anh và những người kia cũngchưa biết lý do vì sao Khánh Anh lại nằm trong đó. Vì lúc mọi người đến KhánhAnh đã ngất rồi. Hoàng nghĩ vậy liền lắc đầu cười chua xót .

-Các anh nghĩ nólà ai? Và…cả em nữa. Anh Khánh bị như vậy mà tụi em không nhận được một cú điệnthoại nào từ các anh. Tụi em là người thừa rồi phải không?

Mộtgiọng nói quen thuộc vang lên, tất cả cùng hướng về nơi tiếng nói ấy cất ra, Vytrong gương mặt lạnh tanh khiến ai nấy đều thoáng rùng mình, ngay cả Thiên Anhcũng thấy lạnh xương sống. Theo sau là Thiên Kỳ.

-Vy, em…- Minhnhìn Vy định giải thích

-Anh ý, làm gì màtắt máy, em chán lắm rồi đấy, việc nghiêm trọng như này mà cũng giấu tụi emđược, em biết hết cả rồi, nếu các anh có mệnh hệ gì thì giết em trước đi rồithích sao thì tùy! – Vy nói và khóc, vừa tức giận vừa đau đớn, dù sao cũngkhông giấu nổi hai người kia chuyện gì nên trên taxi, Thiên Kỳ đã kể hết cho Vynghe về cuộc chiến lần này. Cuộc chiến kết thúc thì sẽ có một bên ra đi mãimãi, đó là kết cục của kẻ thua cuộc.

Nướcmắt cô trực ra một cách vô tri vô giác, giận mọi người lắm!

Từtrước đến nay, Minh có bao giờ tham gia vào mấy “trò chơi nguy hiểm” này đâu.Sao bây giờ anh lại…

Côsợ mất anh, và cũng sợ mất những người kia? Phải làm thế nào để ngăn họ lạiđây?

Vylướt qua mặt mọi người, cùng Thiên Anh đi ra phía hành lang nói chuyện gì đó,Minh lặng người nhìn theo thái độ tức giận của cô, trong lòng không ngừng thởdài, con tim như bị bóp nghẹn khi lần đầu tiên thấy cô khóc mà anh không ra launước mắt cho cô, không đưa vai mình ra để cô tựa vào. Anh đau lắm !

-Mày ở lại nhé,tao ra ngoài kia – Hoàng đứng dậy, vỗ vai Minh, cúi đầu nhanh chào Thiên Kỳ rấtlịch sự rồi nhanh chóng dảo bước…

Cònlại hai người đàn ông, Thiên Kỳ ngồi xuống ghế, đầu tiên im lặng rồi cũng bắtđầu lên tiếng nói chuyện với Minh..

….

Vàitiếng sau. Cửa phòng cấp cứu mở ra, kế tiếp là những bác sĩ chuyên nghiệp, xegiường đẩy Khánh Anh ra ngoài, anh đang thở bằng bình o-xi, khuôn mặt anh xanhxao lại nhưng vẫn rất cao ngạo và lạnh lung. Những lời hỏi han lo lắng liên tụcvang lên

-Bác sĩ, bạn tôisao rồi…

-Bác sĩ, anh ấy cósao không?? Có ảnh hưởng gì không? Nội trong hôm nay có tỉnh được không??



Phòng bệnh của anh là phòngvip chỉ dành riêng cho một người duy nhất. Phòng bệnh đầy đủ tiện nghi như ởnhà.

Sau một hồi ngắm ngía quansát anh, thấy nhịp tim anh vẫn đập đều đều, anh khỏe thật, trúng hai viên đạnmà vẫn bình thường được ngay sau vài tiếng cấp cứu. Nhìn gương mặt anh đang dầnđỏ hồng trở lại. Mọi người ai cũng lấy làm vui, tâm trạng lo lắng cũng dần dãnra.

-Mọi người ở lạinhé, em đi mua chút đồ tí nữa em quay lại.– Thiên Anh đứng dậy nói

-Đi nhanh…mua chotao cái gì ăn nhá, tao đói - Vy lêntiếng

-Em đói à. Haymình đi ăn trưa đi – Minh đề nghị

-Không – Vy nóitrống không, hững hờ không thèm nhìn bản mặt xấu xa của Minh

Lạigiận rồi!

-Anh Minh, anh haicó ăn gì không ? – Thiên Anh hỏi

-Anh không? – Hai tênkia cùng đồng thanh

Mộtlúc sau. Thiên Anh lại có mặt tại bệnh viện. Dọc hành lang tầng 1, tiếng củamột người con trai cất lên gọi cô, cô ngoái đầu quay lại thì hơi bất ngờ khithấy sự xuất hiện của Phong

-Sao cậu ở đây?

-Hắn ta vẫn chưachết sao? – Phong mỉm cười đáp lệch sóng. Cậu đùa mà giống thật quá khiến ThiênAnh giận tím mặt

-Ai chưa chết?

Dùbiết câu hỏi của Phong nhắm vào ai nhưng cô vẫn cứ hỏi. Giọng tức giận

Cònai nữa! Hạo Khánh Anh á? Hi. Hắn mà chết thì cậu đồng ý làm bạn gái tôi đượcnhỉ? – Phong cười chêu Thiên Anh, cậu chỉ chêu thôi nhưng trong tim cậu mong là…thật.Cậu không cố ý rủa Khánh Anh chết, cậu chỉ muốn vế sau thôi. Sao cô ghét nhữngcâu nói tương đương như vậy quá nhỉ? Cô từng nghe Vương Khang nói như vậy mộtlần, dẫu chỉ là đùa nhưng cô vẫn thấy ghét cay ghét đắng, như mình là trò chơikhông bằng, hễ cái là “làm bạn gái” này nọ…

-Rồi. Cậu đến đâylàm gì? – Thiên Anh hơi kím nén, cố hỏi tiếp

Thấygương mặt đỏ lên vì tức giận của cô, cậu cười thích thú, nhìn cô khi tức giậnxinh quá đi mất. Cậu không ngừng cảm than. Đùa tiếp

-Đến thăm bệnhnhân đó? Tôi gây tai nạn cho hắn thì phải đến xem hắn chết chưa còn giết ngườidiệt khẩu chứ?

Trongvô thức, Thiên Anh quát lên, dù không nghĩ kĩ xem đây là lời nói thật hay đùa,nhưng con tim cô che mờ lý trí, chỉ còn nghĩ đến Khánh Anh mà vô tình làm tổnthương một người…

-Cậu nói cái gì?Cậu chính là người hại anh ấy sao? – Nghe đến đây, Phong như chột dạ, mặt màyxanh lét như tàu lá chuối, nghĩ “ Gì vậy? Mình đùa thôi mà, chả lẽ Thiên khôngbiết ai gây tai nạn cho hắn sao? Ôi chết tôi rồi, bào chữa luôn không thì hiểulầm chết người”

Nhưngkhông để cho Phong có cơ hội nói, Thiên Anh cứ phun một tràng làm Phong cứnghọng

-Cậu thật quá đángmà, vì sao chứ? Cậu tồi tệ thật, cậu…đi chết đi, đừng để tôi thấy mặt, hãy biếnra cuộc sống của tôi. Tôi không chấp nhận một người như cậu đâu. Cậu đã muốngiết anh Khánh thì chúng ta cũng chẳng còn là bạn! – nói mạnh miệng vậy, lạnh lùngvà tàn nhẫn nhưng trong lòng cô đau lắm. Nói xong mới thấy mình thật vô tâm vàhối hận, thôi thì lời nói đã nói ra cũng như bát nước đã đổ đi, sẽ không baogiờ lấy lại được nữa. Cô đành chạy đi, không nghoảnh mặt lại, để một khoảnglặng tâm hồn phía sau cùng nỗi đau không thể giấu…

Phongchết lặng, ánh mắt phủ một lớp sương dày đặc. Sao dạo này cậu khóc nhiều thế?Sao yêu cô cậu phải khổ thế? Sao cậu không còn lối thoát nào khác, một giảithoát cho con tim…

Cônói vậy đấy, thật vô tâm. Cô chẳng nghĩ gì đến cảm giác của người nghe cả.Nhưng không thể trách cô? Đáng trách là trách ở cậu, cậu đùa làm gì cơ chứ? Cậuđùa không đúng nơi đúng chỗ để giờ ôm nỗi đau vào mình.

Khóemắt cay cay, mờ nhạt, cậu không thể nhìn rõ thân hình bé nhỏ đang chạy trướcmắt, chạy đi thật xa và có lẽ sẽ chạy luôn ra khỏi cuộc đời cậu.

“Cậu đi chết đi , đừng để tôi thấy mặt, hãy biến ra cuộc sống của tôi” câu nóiấy cứ văng vẳng trong đầu cậu, như một nhát dao đâm vào trái tim cậu, để im thìâm ỉ đau, mà rút ra thì đau gấp trăm lần.

Và…thà kết thúc một niềm đau còn hơnmột niềm đau không bao giờ kết thúc. Cậu tự rút phăng con dao ấy ra, vứt vàomột xó nào đó mà cậu không thể nhìn thấy, ở đây là bệnh viện mà chẳng có bănggạt để cậu băng bó con tim cả.

Giá như có thì hay biết mấy!

Phongcứ đứng đấy, để cho nỗi đau giằng xé, dù thế nào vẫn đau lắm. Hai tay cậu vịnvào tường, đấm liên tục, tự trách bản thân, “quá vui, quá phấn khích, nói linhtinh, lãnh hậu quả..quá tuyệt vời”

Mặnquá! Đắng quá! Chua xót quá! Nước mắt à? Không thể ngọt lên được sao…!?

Cậulắc đầu thở dài rồi lẽo đẽo bước đi nhưmột cái xác không hồn. Cậu muốn giải thích nhưng chẳng thấy cô ở đâu cả. Khôngbiết vì sao cậu lại đi lạc đến khuôn viên sau của bệnh viện, nơi có căng-tin,quán café với khung cảnh đẹp lỗng lấy, nếu không thấy những cô y tá hay nhữngngười mặc áo xanh của bệnh viện thì chắc không ai tưởng được đây lại là bệnhviện…

Nhữngtiếng thở dài thườn thượt bên ly café đã lạnh ngắt. Màu nâu đen của trầm lặnghòa vào tiếng nói đầy lo lắng…

Chốngcằm, Tuyết nói :

-10h tối nay, nếuchúng ta không tìm được ai thay thế Khánh Anh coi như chúng ta thua rồi. Đểthua thằng khốn đó dễ dàng vậy sao?

Nam và Tuyết đều là hai tay đua cừ khôi, luôn giành chiếnthắng trong nhiều cuộc đua, thế nhưng đó chỉ là đua ô tô…còn cuộc đua lần nàylà mô tô nên hai người đành…bó tay.

Cólần Tuyết mạo hiểm đua mô tô khi chưa được sự cho phép của Khánh Anh, cô đãsuýt mất mạng. Lúc đó Khánh Anh vô cùng tức giận, còn cấm cô đi xe máy nhưngTuyết không chịu, thế nên cuối cùng Khánh Anh chỉ cầm đua xe thôi, dù sao KhánhAnh hơi nắm chức quyền hơn Tuyết nhiều lên cô đành phải an phận nghe theo anh.

-Giờ có người tìnhnguyện thì hay biết mấy…- Namđịnh đùa để cho không khí bớt căng thẳng nhưng một câu nói khác chen vào làmcho không khí càng căng thẳng hơn một cách rõ rệt.

- Hay là…để tôi đi

Vẻnvẹn năm từ mà đã làm không khí căng thẳng tuyệt đối. Tiếng nói ấy thật nghiêmtúc, không có chút bỡn cợt.

-Cậu là…? - Tuyếtnhíu mày hỏi, nửa tin nửa ngờ.

-Triệu NinhPhong.. – Hoàng trả lời thay Phong, anh biết rõ người này là ai vì cả Phong vàanh đều đang “yêu đơn phương” một đối tượng. Hai người chung một hoàn cảnh..

-Nhiếp Phong…ànhầm Ninh Phong ư? Sao tao không biếtnhỉ? Mà quen thế? Gặp đâu rồi thì phải? – Nam vuốt vuốt cằm suy nghĩ

-Là bạn Thiên Anhà? – Tuyết sực nhớ ra điều gì đó, liền lên tiếng hỏi. Phải rồi, trông cậu taquen thật, thì ra cô từng thấy cậu đi với Thiên Anh nhiều rồi

-Ừ.Bạn. Vào vấn đềchính, tôi có thể thay tên Khánh Anh kia đua được không? Tôi biết đua và đócũng là niềm đam mê của tôi – Phong nói.

Tuynhiên cậu cũng không xác định rõ đây có phải là một niềm đam mê nữa không haychỉ là một giải thoát cho cậu. Cậu đang muốn vùi mình vào cái chết đây.

Suynghĩ của cậu thật nông cạn. Vì một đứa con gái mà cậu sẽ đi vào nguy hiểm.

NếuThiên Anh không nói ra những câu vô tình bạc bẽo thờ ơ như vậy, chắc cậu muốn sống lắm…rất rấtmuốn sống luôn, nhưng bây giờ thì khác. Cô bảo cậu đi chết đi cơ mà..cậu cũngchẳng thiết sống nữa, haiz.Chắc về bên kia với bố mẹ, cậu khi bớt cô đơn hơn…

Đúnglà.. Triệu người quan tâm vẫn thấy thiếu. Một người thờ ơ đã thấy nhiều….!!

-Cậu không phải làngười của tổ chức chúng tôi nên cậu rất dễ bị hại hơn các người khác, cậu cóthể chết, tỉ lệ chết sẽ lên đến 80%.Chúng tôi rất vui nếu cậu sẵn sàng thay thế Khánh Anh, nhưng chúng tôi khôngmuốn cậu hi sinh vô ích vì những người xa lạ như chúng tôi. Cậu nên nghĩ kĩ lạinếu chưa muốn chết …- Tuyết nói lạnh lùng, xoáy sâu vào tâm can Phong.

-Tôi…muốn gặp bốmẹ....

………..

-Alo, Khánh Anhtỉnh chưa? Bọn tao đang ở đường đua rồi, tìm được người thay thế lâu rồi. Địnhbao giờ đến đây? – Namnói trong điện thoại, Minh thở dài

-Chưa tỉnh…lâuquá! Còn nửa tiếng thôi là đua rồi

-Ở đây đang đônglắm rồi này.!

-Ừ, chắc mấy bọntao không đến được đâu, Khánh Anh vẫn chưa tỉnh. Giờ đến đấy cũng muộn…ở đấy cómày Tuyết với Hoàng rồi nên tao cũng chẳng cần lo gì.Hihi

( Đườngđua Iven tử thần cách bệnh viện khoảng 300 km.)

-Mày chỉ được cáitrốn việc, thôi tao cúp máy đây, ở đây ồn quá !

.......

Đườngđua Iven tử thần hun hút gió lạnh, những khúc cua như những ngưỡng cửa tử thần,sơ xuất chút thôi cũng đủ cơ hội cho Thần Chết lôi người đi. Đường đua quá nhỏ,chỉ đủ để hai chiếc mô tô đi song song, điều này khiến tay đua vượt lên ngườiphía trước rất khó, nếu không cẩn thận là một bước xuống vực ngay chứ chưa kểđến những đoạn đường bị xẻ đôi cả 1m. Khi đến đó phải “bay” mới qua được, nếukhông được thì tất nhiên bay xuống vực, mà vực thì sâu không thấy đáy…

VươngKhang bước ra cao ngạo như một vị tướng, theo sau là đàn em của hắn đang tunghô những câu “thần chú” mới ôn được.

“Bá chủ Vương Khang”

“Nhất định anh sẽ chiến thắng”

“Đạica là nhất, Mãnh Long là nhất”

Nghevậy, nhóm Namchỉ muốn ọe.

-Hứ. Mãnh Long là nhất thì Thiên Long là số 1 – Nam nói

-Hắc Long để đi đâu? – Hoàng nhìu mày. Cười

-Ơ..để trên số 1

- Ơ..vậylà số 0 à? Tao mách thằng Khánh..

-Ấy đừng…anh em mình..thương nhau

*Pằng..*

Tiếngsúng báo hiệu cuộc đua bắt đầu. Phong bắt đầu khởi động máy, chiếc mô tô Hoàngchuẩn bị cho rất tốt, cậu ta đi thấy thích cực.

ThầnChết đang đứng phía trước. Cậu nên lùi hay tiếp. Cậu nên tiếp…

-Tao có linh cảmkhông tốt, tao mượn điện thoại gọi cho Phong. Tự nhiên tao thấy lo cho cậu ấyquá.! – Thiên Anh thấy nhịp tim mình đập dồn dập, hơi thở trở lên khó khăn. Trongđầu đang nghĩ đến điều tồi tệ mà cô đã nói sáng nay…

“Cậuđi chết đi”

-Tao không mangtheo – Vy nói

-Em sao à? Dùngđiện thoại của anh này? – Minh từ tốn đưa điện thoại cho Thiên Anh

Cônhận lấy, lục lọi trí nhớ của mình, cô rất chóng quên số điện thoại của ngườikhác nên bây giờ cô vừa đứng vừa nghĩ lại số của Phong. Sau một hồi mới nhớ ra.

“Thuê bao quí khách vừa gọi….”

Đólà những từ mà cô nghe thấy khi gọi cho cậu, cô lo lắng thật sự rồi! Cô suýtngã khụy xuống đất nếu không có Thiên Kỳ và Minh bên cạnh đỡ.

Côcảm thấy có lỗi lắm. Vì sao cô không kìm chế nổi mà lại nói ra những câu nóiấy. Quá đáng!, cô thật đáng chết mà. Nếu Phong mà có bị sao, chắc cô ân hậnsuốt đời mất…

Đangcăng thẳng thì thấy Khánh Anh có biểu hiện bất thường. Anh liên tục co giật,bình thở o-xi bỗng chốc như tắc nghẽn lại khiến hơi thở của anh như bị ngưnglại. Dây truyền trên tay bỗng chốc đỏ ngầu một màu máu. Tất cả hỗn loạn bấm nútngay cạnh giường gọi bác sĩ đến..

Linh cảm xấu trong đầu anh gây ra tình trạngnhư này của anh, nhịp tim anh đập lệch hẳn, lúc nhanh lúc chậm khiến ai cũng lolắng…

Anhcũng đang nghĩ về một điều không hay…y như cô vừa nghĩ vậy…

Anhđang muốn tỉnh dậy nhưng sức khỏe chưa cho phép. Thôi thì anh thầm cầu nguyệncho tên thay thế anh không có mệnh hệ gì? Coi như một lần anh k-h-ô-n-g nhẫntâm…

Hàng loạt bác sĩ thở phào nhẹ nhõm khi KhánhAnh trở lại bình thường, ngay lúc đó anh mở mắt tỉnh dậy. Những ngón tay hơi cửđộng khiến mọi người có mặt vui đến bật khóc.

Rõ làThiên Anh khóc to nhất. Vừa nãy anh làm cô sợ chết đi được.

Ánhmắt cô nhíu lại nhìn cô, anh chưa nói được nhưng từ ánh mắt đó đã cho thấy anhmuốn nói rằng “ Khóc gì chứ? Có gì mà khóc, nín đi”

Tạiđường đua Iven tử thần….

-Không xong rồi…đưacậu ta vào viện gần nhất. Mau nên.! – Hoàng hốt hoảng…

-Đừng…tôi khôngvào đó đâu, tôi muốn đợi..một người! – Phong khó nhọc nói, khoang miệng tràonhững dòng màu đó tươi. Khóe mắt rưng lệ

Sựviệc xảy ra trước mắt diễn biến quá kinh khủng, rất nhanh và lụi tàn.

Chiếc môtô dán hình bọ cạp đã bốc cháy ngay khi tai nạn xảy ra. Cả đường đua hỗn loạntrong màn đêm.

Chiếcmô tô địa hình bốc cháy, khói nghi ngút. Phút chốc…nổ đoàng như chưa bao giờtồn tại.

“Đó..làcuộc đua định mệnh của đời tôi, tôi có thể ra đi rồi, bố mẹ con nhớ hai người,con đến với hai người đây”

Nhậnđược điện thoại từ phía Nam,Minh thông báo cho mọi người biết ngay rồi nhanh chóng thu xếp đến đó

Vừanghe được thông báo từ minh, Thiên Anh ngã thật, những thứ cô cảm nhận được đãtrở thành sự thật sao? Cô không tin…

Minhđưa Thiên Anh và Vy đến đường đua, nhờ Thiên Kỳ ở lại theo dõi Khánh Anh hộ.

Vớivận tốc kinh khủng mà Minh đạt được 300km/h. Họ đã có mặt tại bệnh viện đó ngaysau nửa tiếng.

Trờibắt đầu mưa tầm tã. Cơn mưa lạnh thấu xương. Phong vẫn cố nằm chờ. Tuyết, Nam,Hoàng bên cạnh đứng che ô cho cậu, dù thế nào cậu cũng không chịu vào viện, mặccho vết thương vì tai nạn đang dần hủy hoại toàn bộ cơ thể cậu. Mọi người… hivọng đáp ứng được yêu cầu cuối của cậu.

Lạilà xe máy, chiếc xe đó lại vô tình cướp mất người cô yêu thương…

-Phong…cậu sao thếnày? Cậu đừng bị gì nha.! Cậu đừng làm tôi sợ. Sao cậu ngốc thế hả???? – Thiên Anhđến nơi, quỳ gối luôn xuống mặt đường, nâng người Phong nên mà khóc

-Thiên Anh, em đếnrồi sao? Anh chờ em mãi…- Phong cười mãn nguyện

-Anh sắp chết rồinày. Em vui không?

-Anh…điên à? Emkhông vui, em rất buồn, em thật đáng chết mà – Cô đổi cách xưng hô, nói như quát, trong lòng cô đang rất hỗn loạn.Vì cô ư? Vì cô mà cậu ra nông nỗi này ư?

- Em đáng sống... Anh muốn nghe…emnói…em yêu anh…dù chỉ một lần – Phong thều thào. Cô gật đầu đáp ứng….đôi bàntay anh nhẹ buông tay cô ra. Chấp nhận buông tay cô. Buồn…và buông

-Này..anh, anh bị saothế? anh mở mắt ra đi, đừng ngủ mà. Anh ngủ anh sẽ không tỉnh dậy được nữa đâu,huhu..- Cô khóc nấc lên, nước mắt hòa quện với mưa mang một vị rất đắng

-Cho anh…ngủ đi….anhbuồn ngủ..lắm rồi….- Phong mỉm cười rồi nhắm mắt, đôi mắt đẹp tựa những vì saođã khép lại..và có lẽ không bao giờ sẽ mở ra một lần nữa.

“Cảm ơn em một lần nói yêu anh…dù đó chỉ là lời nói dối!”

Giọt nước mắt thấm vào môi,mặn chát. Nước mắt à? Đã bảo nhiều lần rồi mà? Không ngọt lên được sao???

Linh hồn người ấy bay lên , tanvào màn mưadày đặc, trắng xóa. Mưa vô tình che lấp những vì sao chiếu sáng nhữngđêm đen, vô tình che lấp đôi mắt biết cười của cậu ấy... Con tim…nhưchết lặng một lần nữa.

Cô hận bản thân mình, tựđánh mình rồi ngất đi vì khóc. Cô chưa từng nghĩ đến một ngày như này…