Con Rể Quyền Quý

Chương 2972



Chương 2974

“Tôi khuyên các người nên rời đi.”

Trương Thác không muốn giải thích nhiều với những người trẻ tuổi này về ma nữ, bây giờ anh không rảnh rỗi như Vậy.

“Ha ha ha ha, Trương Thác, hay lắm! Không hổ là học trò của Lục Giả Hành. Phong cách đúng là bá đạo” Một tiếng cười to truyền tới.

Trương Thác nhìn về phía tiếng cười truyền tới. Anh thấy mười mấy người mặc áo đạo sĩ đang bước về phía này, nhìn trang phục của họ thì bọn họ đều đến từ Đạo quán Ngọc Hư.

Đan Tô đạo nhân ở Đạo quán Ngọc Hư đã bị Trương Thác giết. Trong đám người tới đây, anh nhận ra một người. Đó chính là Cung Diệp Vấn đạo nhân đã từng xuất hiện trước kia.

Bên cạnh ông ta còn có mười mấy ông lão râu bạc. Nhìn dáng vẻ thì họ đều tầm tuổi của Cung Diệp Vấn đạo nhân.

Mười mấy người của Đạo quán Ngọc Hư nhìn Trương Thác chằm chằm, trong mắt đều có vẻ thù hận.

“Đám nhóc này tụ tập lại đi chơi, cậu nhúng mũi vào làm gì?”

“Trong thiên hạ này, còn có chuyện gì mà Trương Thác cậu không dính tới?”

“Mấy nhóc, các cháu đi đi. Cứ giao thằng súc sinh này cho chúng tôi là được rồi”

Đám người của Đạo quán Ngọc Hư vây quanh Trương Thác. Ma nữ cũng thừa cơ thoát khỏi tay anh. Bà ta vốn chẳng phải kẻ yếu, chẳng qua là giả vờ giả vịt trước mặt người khác để lén dùng mánh khóe mà thôi. Những người khác đều không phát hiện ra điều này.

Trương Thác thấy ma nữ và đám người kia càng lúc càng đi xa. Nhìn mười mấy người của Đạo quán Ngọc Hư: đang vây chặt mình, anh vô cùng lo lăng định ra tay. So với ma nữ thì mấy lão già này chẳng quan trọng gì. Bây giờ, Trương Thác hoàn toàn không có cảm tình gì với Đạo quán Ngọc Hư.

Hai tay anh năm chặt lại, lúc Trương Thác đang định ra tay thì một cái tay đập vào sau lưng, sau đó bóp mạnh bả vai anh.

“Các vị, có thể gặp mọi người ở đây là vinh hạnh của tôi”

Người xuất hiện ở sau lưng Trương Thác chính là Lam Vân Dương.

“Lam Vân Dương, nơi này không có chuyện của ông, mau cút đi. Chúng tôi muốn thanh toán nợ nần với thăng khốn này”

Cung Diệp Vấn đạo nhân lạnh lùng nói.

“Ha ha” Trong mắt Lam Vân Dương lộ ra vẻ khinh miệt.

Ông ta biết rõ mười mấy người này có cùng xông lên cũng chẳng phải đối thủ của Trương Ba Sinh. Đám người của Đạo quán Ngọc Hư này theo đuổi trường sinh, lạc hậu. Nói khó nghe một chút thì những người này luôn sống trong thế giới của bản thân, không hề biết gì về hệ thống vũ lực ở thời hiện đại.

“Các vị, bây giờ đội quân của tâm trái đất đã tới gần.

Chúng tôi còn có chuyện quan trọng hơn cần bàn bạc. Trước hết gạt ân oán cá nhân sang một bên đã. Các vị thấy sao?”

Lam Vân Dương nói.

“Thằng súc sinh này không lễ phép. Giữa chúng tôi không chỉ đơn giản là ân oán cá nhân” Cung Diệp Vấn đạo nhân cười khẩy.

Lam Vân Dương lại khuyên: “Dù thế nào thì chiến sự vẫn quan trọng hơn. Các vị là người đức cao vọng trọng. Mọi người không muốn bị người đời nói là không để ý tới đại cục chứ?”

Cung Diệp Vấn đạo nhân trừng mắt nhìn Lam Vân Dương: “Ông đang uy hiếp tôi đấy à?”

“Không dám, không dám!” Ông ta liên tục xua tay.

“Các vị, Lam Vân Dương tôi nào dám uy hiếp các vị. Tôi chỉ đang chỉ ra cái lợi và cái hại để mọi người xem xét thôi.”

Cung Diệp Vấn không nói gì nữa, đám người của Đạo quán Ngọc Hư liếc nhìn nhau, sau đó phất tay áo rời đi.

“Với tình hình trước mắt, thôi thì để thằng súc sinh này sống thoải mái thêm mấy hôm đi. Sau khi cuộc chiến kết thúc, chúng ta lại tới lấy mạng chó của nó”